5. Đừng giết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối, máy bay vẫn thong thả chở hành khách xuyên qua các đám mây, mọi người đa phần đều đã lâm vào giấc ngủ sâu. Nhân lúc không ai chú ý, đám khói đen từ túi áo khoác thoát ra, lơ lửng trước mặt Thanh Vũ.

Nó không làm gì cả, chỉ ở yên đấy thôi. Dù là đám khói vô dạng nhưng lại mang cho người khác cảm giác nó đang nhìn hắn một cách chăm chú, đến nỗi qua một thời gian, độ tồn tại của nó lớn đến muốn hóa thành thực chất, khiến hằn có cảm giác không được tự nhiên mà tỉnh dậy.

Bị phá giấc ngủ, Thanh Vũ vừa khó chịu vừa lười biếng lên tiếng: "Anh, ngủ đi."

Từ đám khói phát ra tiếng cười, vui vẻ nói: "Chào buổi tối! Anh muốn ngủ lắm nhưng không được nha, hay là em hát cho anh nghe đi?"

Nhìn bầu không khí im ắng xung quanh, Thanh Vũ cười cợt: "Không được, em mà hát là người ta không chỉ mắng em đâu đấy nhé."

"Hừ." Một tiếng bất mãn, đám khói càng nhìn càng thấy đám hành khách khó ưa. Bỗng, nó chú ý tới Iro ngồi kế bên hắn. Như nghĩ ra ý kiến hay, đám khói cười khanh khách bay về phía cô gái.

Nhận ra nó muốn làm gì, hắn lên tiếng: "Ở yên đấy đi."

Đám khói chợt dừng, sau đó hai điểm sáng như con mắt nó chớp chớp vài lần. Nhận ra mình vừa định làm gì, nó 'ha' một tiếng.

"Ồ, anh xin lỗi em và cô bé ấy. Anh lỡ thất thần một chút thôi."

"Không sao, anh Enshei à."

Tay hắn vươn lên đặt trên đỉnh đám khói, vừa xoa, hắn vừa nói với vẻ nao nao: "Bạn em mới quen đó. Lần sau em... hát cho anh nghe nhé."

"Ừ, em là tốt nhất mà!"

"Đương nhiên ạ."

Về phần Iro, cô nàng vẫm ngủ ngon lành mà không biết mình vừa thoát chết cùng tình cảnh kế bên như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro