Chap 4: Người đàn ông kì lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Rất lâu sau, khi Lưu Hoạ Y bị giày vò tới mức sắp ngất đi thì Lâm Thành Nhân mới thoả mãn, hắn nhìn cô gái nằm trên giường, khuôn mặt đẫm nước mắt, hắn nheo mắt, nói.
    " Đừng giả vờ nữa, đây cũng không phải lần đầu của cô, không cần tỏ vẻ thanh cao, oan ức."
    Nói rồi Lâm Thành Nhân đi vào phòng tắm, tắm rửa, bỏ lại Lưu Hoạ Y nằm đó như con búp bê rách bị người ta chơi chán thì vứt bỏ.
    Lưu Hoạ Y kéo chăn che chắn cơ thể, cả người cô mệt mỏi rã rời, vừa rồi bị đau đớn mà tỉnh lại, giờ đây men rượu lại kéo đến, cô mơ màng không rõ đây là thực hay một cơn ác mộng, chỉ cảm thấy choáng váng rồi chìm dần vào giấc ngủ.
    Trong phòng tắm, Lâm Thành Nhân để nước từ vòi hoa sen trút xuống, gội rửa mồ hôi ướt đẫm cơ thể cường tráng.
    Quả thực cơ thể của Lâm Hoạ Y vô cùng tuyệt vời, khiến người ta mê luyến, hắn có cảm giác cơ thể cô giống như cơ thể cô gái đêm qua hắn gặp trong khách sạn.
    Nhưng ngay lập tức hắn phủi bỏ suy nghĩ đó.
    Cô gái kia còn trong trắng, còn Lưu Hoạ Y không biết đã ngủ với bao nhiêu gã đàn ông rồi.
    Nghĩ tới đây Lâm Thành Nhân hơi tức giận, hắn nghiến chặt răng. Nhưng rồi hắn thấy mình thật vô lý, tại sao hắn phải nổi giận cơ chứ? Ghen ư? Không thể nào, với hắn, cô chỉ là công cụ để hắn phát tiết, là nơi trút giận, xả nỗi hận thù trong lòng hắn mà thôi.
   Lâm Thành Nhân vuốt mặt, tắt vòi nước rồi lấy chiếc khăn tắm, quấn ngang hông bước ra. Nhìn thấy Lưu Hoạ Y đã ngủ say, hắn hơi nhíu mày, chọn một bộ quần áo sạch trong tủ, mặc vào người rồi rời khỏi phòng, biệt thự này có rất nhiều phòng, hắn cũng không thích ngủ cùng với người xa lạ.
    ********
   Sáng sớm hôm sau, khi ánh nắng chiếu qua cửa kính vào phòng, Lưu Hoạ Y từ từ tỉnh lại, cô ôm đầu, rượu làm cô vẫn cảm thấy hơi nhức đầu.
  Nhìn quanh căn phòng, rồi nhìn xuống cơ thể mình, Lưu Hoạ Y mới dần ý thức được những chuyện xảy ra tối qua.
   Cô tức giận vò chặt tấm chăn.
   Lâm Thành Nhân khốn kiếp, cô hận không thể xẻ thịt lột da hắn ra. Nếu không có cuộc hôn nhân ép buộc kia, cô cũng không bị tên cầm thú đó chiếm đoạt.
   Lưu Hoạ Y nhìn quanh, thấy trên chiếc bàn đầu giường có đặt một bộ quần áo nữ được sắp xếp ngay ngắn. Không biết là ai đã đặt vào.
   Nhưng nhìn bộ váy nhàu nhĩ của mình dưới sàn, trên đó còn ám mùi rượu và mùi bãi nôn, Lưu Hoạ Y đành lấy bộ quần áo trên bàn, đi vào nhà tắm.
    Ngâm mình trong bồn nước nóng, lúc này Lưu Hoạ Y mới để ý những vết đỏ bầm khắp người mình. Không thấy thì thôi, vừa thấy ngọn lửa giận trong lòng cô lại bùng lên.
    Tên khốn kiếp, cô nhất định bắt hắn phải trả giá.
    Sau khi tắm rửa mặc quần áo sạch xong, Lưu Hoạ Y cúi người nhìn, bộ quần áo cũng vừa người ấy chứ.
    Nhưng cô không mấy bận tâm, đi xuống lầu đã thấy mấy người giúp việc đứng đợi sẵn.
    " Tiểu thư, đồ ăn sáng đã chuẩn bị, mời cô dùng bữa."
    " Cảm ơn."
    Dù sao tối qua đi gặp Huỳnh Cẩn Mai cô còn chưa kịp ăn gì, bây giờ da bụng đã dính sát da lưng rồi, cũng không cần khách sáo nữa. Nếu không ăn, cô sợ mình không có sức rời khỏi đây mất.
    Mặc dù chỉ là bữa sáng nhưng một bàn đầy ắp đồ ăn, toàn nhưng món thượng hạng, còn có canh bổ khí huyết cho phụ nữ, giúp dưỡng nhan rất tốt. Lưu Hoạ Y chỉ chiếc bàn với mười mấy món ăn phong phú, bắt mắt, hỏi.
    " Còn ai ăn không vậy?"
    " Dạ không, đây đều là chuẩn bị riêng cho tiểu thư."
    Nhà giàu đúng là xa xỉ, mặc dù nhà cô rất có điều kiện, nhưng không nấu bữa sáng mà chỉ cần mỗi món một gắp cũng đủ no rồi như thế này. Nhưng thôi, Hoạ Y cũng không có sức mà cảm thán nữa, cô đói lắm rồi.
    Ăn uống no say, Lưu Hoạ Y nhìn quanh.
    Căn biệt thự này vô cùng to, bài trí trang nhã, thanh lịch mà không kém phần xa hoa lộng lẫy. Nhìn hút tầm mắt không thấy cổng ra vào đâu.
   Cô tặc lưỡi, đứng dậy đi dạo vòng quanh.
   Không biết tên ác ma kia có dặn dò gì mấy người làm này không, nhưng cô vẫn nên cảnh giác một chút, không rất khó thoát khỏi biệt thự này.
   Thấy Lưu Hoạ Y nhàn tản đi dạo trong biệt thự, nhìn chỗ này một tý, ngó chỗ kia một tẹo, mấy người giúp việc cũng không làm phiền cô, mà tản đi làm việc của mình.
    Liếc thấy không ai để ý mình nữa, Lưu Hoạ Y bèn đi ra khỏi cửa, bên ngoài biệt thự là một vườn cỏ xanh mướt, bên cạnh vườn cỏ còn trồng những vạt hoa đủ màu sắc, rồi đến những hàng cây cổ thụ toả bóng râm mát giống nhue một khu rừng nhỏ.
    Tầm mắt Lưu Hoạ Y khựng lại khi thấy một bóng người đứng bên thảm cỏ.
    Người ấy thân hình cao lớn, dáng dấp tương đương Lâm Thành Nhân.
   Đúng lúc này, người như cảm nhận được ánh mắt của Lưu Hoạ Y, anh ta quay đầu qua bên này.
    Bốn mắt nhìn nhau.
    Trái tim Lưu Hoạ Y giật thót, cô suýt nữa co giò bỏ chạy.
   Nhưng khi định thần lại Lưu Hoạ Y mới thấy, mặc dù khuôn mặt người này giống y như Lâm Thành Nhân, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác.
   Nếu như Lâm Thành Nhân lạnh lẽo tàn độc như Tu la thì người này lại toả ra khí chất nhẹ nhàng lịch lãm, ấm áp dễ gần.
   Người đàn ông thấy Lưu Hoạ Y thì cong khoé môi, mỉm cười.
   Nụ cười của người đàn ông như ánh mặt trời ấm áp, làm trái tim đang đập bình bịch hoảng hốt của Lưu Hoạ Y dần bình tĩnh lại.
    Cô mạnh dạn đi đến bên cạnh người đàn ông. Lúc này mới thấy anh ta đang đứng vẽ tranh. Trên khung vẽ là bức tranh hình hoa hướng dương vô cùng đẹp mắt.
    Lưu Hoạ Y kinh ngạc kêu lên.
    " Anh vẽ đẹp quá, y như tranh của Van Gogh vậy."
     Người đàn ông khẽ mỉm cười nhưng không nói gì.
    " Anh là anh em sinh đôi của Lâm Thành Nhân à?"
    Người đàn ông cầm bút vẽ lên, tiếp tục bức tranh đang dang dở, dường nhue không quan tâm đến câu hỏi của Lưu Hoạ Y.
   Cô hơi bĩu môi, không biết người đàn ông này là không thể nói chuyện hay là không muốn nói chuyện với cô nữa.
   Lưu Hoạ Y hươ hươ tay, nói.
     " Này, chỉ cho tôi ra khỏi đây với."
      Người đàn ông đưa mắt về phía xa, hơi hất cằm. Lưu Hoạ Y hiểu ý.
     " Đi thẳng theo hướng kia hả ?"
      Hơi gật đầu. Cô không biết mình có nhìn nhầm không nữa. Nhưng dù sao ở đây người này là đáng tin nhất rồi.
     Lưu Hoạ Y đi theo hướng người đàn ông chỉ, đôi giày cao gót làm chân cô sưng tấy lên, đi rất lâu mới ra khỏi được khu biệt thự để ra đường lớn. Khu biệt thự ấy dành cho giới siêu giàu, nhà nào cũng có vài chiếc xe riêng nên không có taxi, cô phải cuốc bộ ra đường lớn, cũng phải đợi cả mấy tiếng mới có một chiếc taxi đi qua.
     Lưu Hoạ Y trèo lên xe, tháo đôi giày cao gót ra, gót chân cô đã rướm máu, rất đau. Cả người thì mệt nhoài, cô chỉ mong nhanh nhanh về đến nhà ngâm nước nóng rồi đi ngủ. Mấy ngày hôm nay những chuyện tồi tệ cứ liên tiếp thi nhau kéo đến.
   Cô dựa vào ghế xe, lim dim ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro