Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi về nhà, cô luôn tự nhốt mình trong phòng không bước ra ngoài nữa bước.

Cốc cốc cốc

"Tố Như, ba mẹ có chuyện muốn nói" Lâm Phu Nhân gõ cửa xong liền bước vào.

"Có chuyện gì ạ!? " Cô hỏi.

"Hôm nay Phong Thần có gặp cha con xin hỏi cưới. Ông ấy đã đồng ý rồi.!"

"......." Tô Như im lặng lắng nghe

"Làm thông gia với nhà họ Phong rất có lợi cho chúng ta.Con cũng thích Phong Thần mà đúng không? nên cha con đã đồng ý rồi! " bà vừa nói vừa nắm lấy tay cô.

"Vâng...."Cô nhìn mẹ cười cười đáy mắt không giấu được thê lương

Cô nên buồn hay nên vui mừng đây!?

Vui vì sắp được làm vợ của anh!

Buồn vì anh lấy cô chỉ vì trách nhiệm?

"Được rồi con nghỉ ngơi sớm đi, 7 ngày nữa sẽ cử hành hôn lễ"dứt lời bà Lâm xoay người đóng cửa rời đi

....
7 ngày sau...

Lễ cưới diễn ra suông sẻ trong sự chúc phúc của mọi người .

Về đến biệt thự Phong gia. Mọi thứ trở nên êm điềm đến lạ. Không có bảo vệ, không có người hầu mở cửa....

Dĩ nhiên là do anh an bài,anh đã đuổi hết người giúp việc đi chỉ để lại bà quản gia khoảng 50 tuổi.

"Tôi nói cho cô biết từ nay về sau mọi việc trong nhà này đều do cô làm. Sáng phải thức trước năm giờ, lau dọn từ tầng ba xuống.Nhà luôn phải sạch sẽ,tôi mà đi làm về nước phải được pha sẵn, cơm phải nóng..... Nếu không hậu quả tự cô gánh." anh vừa nói vừa dùng ánh mắt tàn khốc nhìn cô.

Tố Như chỉ im lặng gật đầu

Cô biết chứ, biết anh chán ghét người vợ này! Nhưng tại sao anh lại đối xử với cô như vậy!? Cô đã làm gì có lỗi với anh đâu.

"Tôi nói cho cô biết. Cô với tôi chỉ là quan hệ giữa người ở và chủ, đừng hòng mơ tưởng đến quan hệ khác" anh lãnh khóc tuyên bố nét mặt nằng nặc sát khí

"Nhưng em là vợ.... Vợ anh" cô nói trong ngập ngừng,cặp mắt long lanh kia chứa đầy nước và nỗi uất ức.

"Chát ...."

Cái bạt tai của hắn như trời giáng xuống mặt cô

" Vợ!? Cô không xứng!"

Anh!

Là anh.. Đánh cô sao!?

Cô ôm một bên gò má bị anh đánh.

Ngước đôi mắt ngấn lệ lên nhìn anh với vẻ oan khuất, như tố cáo anh với hành vi vừa rồi.

Nhìn ánh mắt vô tội lòng anh bỗng có chút xót. Anh điên rồi sao lại đánh một cô gái. Không! Anh làm đúng. Chính cô ta đã hủy hoại tình cảm của anh và Tuệ Lam.

Anh quay lưng bỏ ra ngoài. Còn cô ngã quỵ  xuống nền nhà lạnh ngắt..

Người đàn ông cô yêu 6 năm ra tay đánh cô!?

Ha ha..... cô cười một cách chua chát

Tại sao ông trời lại đối xử với cô như vậy ..nước mắt rơi từ khi nào đã thấm đẫm vạt áo

Cô đau lắm khi nghe những lời lẽ cay nghiệt của anh

Cô đau lắm khi anh ở trong cô nhưng miệng cứ kêu tên người con gái ấy
Cô đau lắm khi anh đồng ý lấy cô chỉ vì trách nhiệm

Cô đau..lắm đau đến nỗi tim dường như đã ngừng đập

Anh như là một loại thuốc phiện thấm vào máu thịt cô

Cô có làm gì đi chăng nữa cũng không thể cai nghiện

Vì thế cô chấp nhận chịu đựng tất cả !!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ký