Chương 7: Khúc Nhạc Đệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 7: Khúc Nhạc Đệm

Chuyện Hàn Nhất Nhất xấu kia toàn bộ cả trường đều biết rõ. Ở thời điểm cô mười lăm tuổi không ngờ đã xảy ra một khúc nhạc đệm. Chiều hôm đó sau giờ học, cô đeo túi sách đi ra cửa trường học, đi không bao lâu đã bị một đám nữ sinh ùn ùn kéo đến. Tay chân của cô bị một đám nữ sinh hung dữ áp vào vách tường, một chút cũng không thể động đậy. “Bộ dạng thực sự rất xấu nhưng mà vết sẹo này tại sao tao nhìn ra vẫn có cái gì đó không đúng.” Một đứa con gái tự xưng là cầm đầu, nâng cằm của cô lên, cười nhạo nói. “Lão đại, bên này cũng tặng cho nó một vết sẹo như vậy, làm cho nó càng thêm đối xứng, khi đó chúng ta cũng có thể chiêm ngưỡng nha.” “A Ban, chúng ta nhất định phải thu phục lũ không phục này.” Một đứa con gái đứng bên cạnh đứa được gọi là Lão đại kia, miệng nhai kẹo cao su đang thổi phập phồng, cổ áo thì phanh ra hai cúc, nhìn Hàn Nhất Nhất nói. “Gấp cái gì tao cùng Tình lão đại đánh cuộc, tao nhất định phải làm được, bằng không từ nay về sau tao làm sao còn có uy nghiêm trong cái trường này nữa, hiện tại thì sao, trông có vẻ cũng như hoa, tốt đấy chứ?” Cô ta chả có chút suy nghĩ nào, nhìn khuôn mặt Hàn Nhất Nhất. Hàn Nhất Nhất từ đối thoại của bọn chúng, đại khái mội hồi cũng hiểu được là chuyện gì, thì ra là cô gái ăn mặc màu mè đủ mọi màu sắc lõa lồ kia là lấy cô ra để đánh cuộc. “Tôi chưa bao giờ đắc tội các chị, các chị vì cái gì phải như vậy?” “Bởi vì mày xấu!” đứa cầm đầu ở bên tai kia của cô khẽ nói. “Ha ha ha ha ha” Một trận với một trận cười lớn phát ra truyền vào tai của cô, cô gắt gao cắn môi đến trắng bệch. “Nếu như không có một vết sẹo bên trái kia, mày thật đúng là một mỹ nhân. Nhưng mà đáng tiếc xem ra bên má bên này của mày cũng không tốt được lâu dài nữa.” Cô ta nắm khuôn mặt của cô một hồi đẩy đi lại một hồi đẩy lại “Các chị làm như vậy là phạm pháp các chị không sợ tôi báo cảnh sát sao?” Hàn Nhất Nhất bình tĩnh mà nói, tuy rằng chính mình muốn là một người xấu xí nhưng cô không muốn hoàn toàn biến thành cái loại người xấu xí đến mức có thể dọa chết người này. “Phạm pháp? Ha ha” cô ta như là nghe được một câu truyện tiếu lâm. “Mày có khả năng gì đi báo, cha mày là ma bài bạc, mẹ là người hầu. Nếu mày không phải hàng năm lấy được học bổng, mày ngay cả học phí đều nộp không nổi. Chúng tao mỗi đứa ở đây, so với mày đều có tiền hơn, tùy tiện đều có thể tìm một luật sư để đấu với mày.” Lại là một trận cười vang lớn. “Lão Đại đừng nhiều lời với nó nữa, nhanh chóng động thủ đi! Hành động xong phải đi tìm Tình lão đại, bắt nó làm người hầu của mình một ngày.” Một trong số đó lên tiếng. Vừa mới dứt lời, cái người được gọi là Đông lão đại đã từ phía sau lưng rút ra một con dao nhỏ sáng lóa, Hàn Nhất Nhất thậm chí có thể nhìn thấy nửa bên mặt xinh đẹp của mình trên lưỡi dao đó. Cô thử giãy dụa, nhóm người kia lại gắt gao mà đè lại. Cô biết lần này cô chết chắc rồi. Cô có thể cảm nhận được lưỡi dao lạnh như băng kia đang từ từ gần sát mặt mình, đồng thời cô cũng có thể cảm nhận được bàn tay đang run rẩy của cái người được gọi là lão đại kia, thì ra không chỉ có cô sợ hãi, trong lòng người muốn hủy dung cô hẳn là càng sợ hãi hơn. “Lão đại,chị nhanh lên bằng không đợi lát nữa sẽ người xuất hiện.” Có một tên không biết sống chết tại giờ khắc này lên tiếng. “Kêu la cái gì, mày đến thử coi!” Lão Đại kia hung ác mà quay trở về, thậm chí còn không quên đá một cái lên người cô gái vừa mới nói kia. Vì sĩ diện trước mặt đàn em, Lão địa lia lại lần nữa cầm chặt con dao, lưu loát đến gần khuôn mặt Hàn Nhất Nhất, cảm giác lạnh lẽo đến thấu xương ngấm vào lòng của cô, Hàn Nhất Nhất hơi hơi nhắm mắt lại.

Tay nữ Lão đại kia đang chuẩn bị dùng sức vẽ xuống một đường, đột nhiên một thanh âm từ chỗ rẽ bên cạnh truyền đến. “Các người đang làm gì?” Thanh âm lãnh khốc mà nghiêm túc tràn ngập sức nặng. . . ! Nữ lão đại trong lòng hoảng hốt rất nhanh buông lỏng con dao trên tay mà lưu lại trên mặt Hàn Nhất một vết sẹo nhỏ. Sau đó “đinh” một thanh âm vang lên, dựng đứng trên mặt đất. Rất nhanh nữ lão đại liền phản ứng lại, nơi dây trước mặt lũ đàn em cô ta như thế nào cũng không thể mất mặt mũi được, rất nhanh liền bình tĩnh lại “Mày là ai? Không mượn mày xen vào chuyện của người khác, mau biến đi.” Bàn tay của cô ta hùng hổ chỉ vào Cao Lục Dương “Buông cô ấy ra!” cánh môi mỏng của hắn chỉ phun ra bốn chữ này, lạnh lùng nhưng lại mang theo sức nặng khiến người khác không thể kháng cự. “Dựa vào cái gì?” Nữ lão đại chắn trước mặt Hàn Nhất Nhất, cô ta cũng không muốn ngày mai nhìn Tình lão đại chê cười mình, không hoàn thành nhiệm vụ, cô ta nhất định phải làm người hầu của Tình lão đại một ngày. Việc này cô ta dù thế nào cũng không thể chịu được. Chàng trai bước một bước đến, cánh tay lớn vừa vung ra đã khiến cho nữ lão đại kia oa oa hét lớn lên. “Buông cô ấy ra!” Hắn vẫn chỉ nói bốn chữ kia, hắn ghét nhất nhìn một đống người khi dễ một người yếu đuối. Những thuộc hạ kia vừa thấy người con trai hung dữ mạnh mẽ như thế, rốt cuộc bất diện mạo đẹp trai khiến người khác phải gen tức của anh ta mà tốp năm tốp ba lập tức giải tán. Tay người con trai lại buông lỏng nữ lão đại ra, thân thể cô ta lập tức nằm trên mặt đất. “Cút” Ngữ khí khi nói chuyện của hắn quả là sắc nhọn như dao. Nữ lão đại hung hăng mà trừng mắt nhìn một cái. Hàn Nhất Nhất nhặt con dao nhỏ lên phẫn hận mà nói một câu: “Coi như chị gặp may mắn” Ôm lấy cánh tay bị đau do lũ thủ hạ kia đè chặt. Hàn Nhất Nhất đang muốn tiến lên ngỏ lời cảm ơn, một giọng nữ trong trẻo vang lên. “Anh!” Cô gái giang hai cánh tay, vui sướng chạy tới, trên mặt tươi cười sáng lạn như hoa. Lòng Hàn Nhất Nhất đột nhiên giống như bị cái gì đâm vào. “Dương Dương!” Trên mặt người con trai cương nghị cũng tràn ra vẻ tươi cười giống vậy, đường cong trên mặt rõ ràng trông rất đẹp mắt, khóe miệng Hàn Nhất Nhất cũng nhịn không được mà nhộn nhạo ra ý cười. “Anh không phải đến đón em sao? Như thế nào chạy đến nơi đây.” Cô gái mang theo nụ cười duyên tản ra niềm vui nhỏ. Người con trai yêu thương khẽ vuốt tóc cô ấy. “A ai vậy?” Dương Dương hiếu kì mà nhìn. Hàn Nhất Nhất ngượng ngùng mà ngẩng đầu lên, vết sẹo trên mặt cũng hiển hiện lộ ra. Dương Dương trừ có chút bỏ kinh ngạc. Sau đó rất nhanh liền mỉm cười lên, cô ấy cười rộ lên thật sự rất đẹp đặc biệt có sức cuốn hút. Nụ cười kia khiến cho tâm tình người bên cạnh cô nhìn thấy cũng tốt hẳn lên. “Vừa rồi anh cô đã cứu tôi cho nên cảm ơn các người!” Hàn Nhất Nhất lễ phép mà trả lời cũng hơi hơi mà khom thắt lưng một chút. Người đàn ông lúc này mới nhìn thấy rõ ràng cô gái trước mắt, bộ đồng phục trường học rộng thùng thình. Ở trên thân thể của cô có vẻ hơi rộng, hắn nghĩ khuôn mặt nhỏ nhắn kia khi cười lên nhất định sẽ rất đẹp lộ ra má lúm đồng tiền xoáy sâu, vết sẹo trên mặt làm ảnh hưởng lớn đến dung nhan của cô, chính là ánh mắt trong veo như nước của cô lại làm cho hắn không có chút phản cảm nào ngược lại lại rất vui vẻ, chàng trai khẽ mỉm cười đáp lại, khiến cho lòng hắn cũng có chút không ngờ tới. “Cậu cũng là ở gần trường sao? Hôm nay là ngày tôi vừa mới chuyển tới, tôi học lớp XX ban YY. Tôi là Dương Dương rất vui khi được gặp cậu” . Khi mà cô cười ánh mắt cong lên sáng ngời như ánh trăng, làm cho Hàn Nhất Nhất cảm thấy cô ấy tuy đã đẹp nhưng khi cười lên lại càng đẹp hơn. Hàn Nhất Nhất vươn tay nhỏ bé cùng cô ấy nắm thật chặt, hai cô gái đều nở nụ cười hiểu ý. Hàn Nhất Nhất thật lâu thật lâu đều nhớ rõ một buổi chiều kia. Cô gái mỉm cười như thiên sứ, cậu con trai có khuôn mặt cương nghị khí suất cùng chính nghĩa làm cho trái tim nho nhỏ của cô có một phần chờ mong. Chỉ một lần gặp mặt kia, sau cô không còn gặp qua cái cô gái tên Dương Dương kia, còn có cái người con trai xa lạ là anh trai của Dương Dương kia. Trừ lần đó ra cô không biết tin tức gì về bọn họ nữa. Cuối cùng thời gian lại khôi phục sự yên bình, trái tim cô lại như trước tĩnh lặng như nước.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro