TỔNG TÀI BÁ ĐẠO GIÀNH VỢ YÊU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1:Một đêm mơ hồ
  "Ưm... lạnh quá..."

  Bạch Lộ bất giác khẽ rên lên một tiếng, đưa bàn tay mềm mại của mình ra quờ quạng, chợt nắm được thứ gì đó liền lập tức giữ chặt lại.

  Cô cũng không biết bản thân mình bị làm sao nữa, chỉ cảm giác như toàn thân đang chìm giữa biển, cần phải nắm lấy thứ gì đó mới không bị chết ngộp.

  "Lạnh à?" Một giọng nói đàn ông trầm trầm vang lên bên tai cô, mang đầy vẻ mê hoặc: "Rồi em sẽ thấy nóng lên ngay thôi."

  Bạch Lộ cảm thấy như sét đánh bên tai, giật mình hốt hoảng, tình hình... có vẻ gì đó không ổn.

  Giọng nói này là của ai?

  Cô cố gắng mở to mắt, nhưng trước mặt tối sầm, không thể nhìn thấy gì cả.

  Còn bên tai cô lại nghe thấy một tiếng thở hổn hển, làn hơi nóng ấm phà vào mặt mình, mũi như nghe được mùi hormone nam tính.

  Cô có hơi mơ hồ, không biết được đây là mơ hay thực.

  Lẽ nào do quá đau lòng nên cô đã có giấc mộng xuân này sao?

  Trong đầu vừa lóe lên suy nghĩ ấy thì môi cô đã chợt bị một thứ gì đó ngậm chặt.

  "Ưm..." Cô cố gắng mở miệng, liền cảm thấy lại có một thứ gì đó đang thuận đà tiến sâu vào miệng mình.

  Bạch Lộ giật bắn mình, tim đập thình thịch.

  Tuy đầu óc có hơi choáng váng, nhưng cô vẫn biết được thứ đó là gì.

  Nóng bỏng, kích thích, mãnh liệt...

  Một khí thế mạnh mẽ cướp đi tất cả những gì ngọt ngào nhất của cô.

  Bạch Lộ chưa hề chuẩn bị tâm lí, toàn thân run lên bần bật.

  Cô cố mở mắt lần nữa, nhờ vào ánh trăng mờ ảo mà trông thấy một cặp lông mày dài mảnh đang áp sát vào mình.

  Người đang hôn cô có hơi thở phảng phất mùi bạc hà và khí chất đàn ông mạnh mẽ.

  Bị hôn một lúc lâu, Bạch Lộ bắt đầu cảm thấy có hơi không thở nổi, bèn đưa tay đẩy ra, nhưng bàn tay đang ôm lấy hông cô lúc này lại càng ôm chặt hơn.

  Cho dù đây có phải là mơ hay không thì cô cũng cảm thấy quá nóng bỏng, dù đang mơ màng, cô vẫn nhận thức được nếu cứ đà này thì chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

  Việc ấy khiến cô cảm thấy có hơi sợ.

  Thế nên cô muốn đẩy người đàn ông này ra.

  Nhưng trong lòng cô lại chợt có một ham muốn mãnh liệt, ham muốn có được sự tiếp xúc với người đàn ông này, thậm chí muốn nhiều hơn nữa...

  "Đừng mà..." Lí trí và ham muốn đấu tranh với nhau, cô cố gắng mở miệng, lẩm bẩm: "Anh... anh là ai?"

  "Đã lên giường của anh mà còn hỏi anh là ai sao?" Trong bóng tối, đôi môi nam tính quyến rũ ấy nở một nụ cười châm chọc.

  Rồi anh vung tay nắm lấy hai chân cô dang rộng ra.

  "Á..."

  Bạch Lộ còn chưa kịp nghĩ thì bên dưới đã có một luồng lực tiến vào làm cô đau đớn.

  Cô lập tức vùng vẫy, cất giọng nói yêu kiều yếu ớt: "Đau! Đau quá! Anh mau rút ra..."

  Đây là mơ sao?

  Đây chắc chắn là mơ rồi!

  Nhưng nếu là mơ thì tại sao cảm giác này lại rõ ràng như thế?

  Cô liên tục vung vẩy hai tay, muốn tóm lấy gì đó nhưng không tóm được, chỉ thấy cảm giác càng lúc càng rõ ràng, bên trong cơ thể có thứ gì đó đang tiến vào mạnh mẽ, sau đó cả người cô chợt run lên rồi co lại.

  "Ồ, đây là lần đầu của em sao?"

  Sự căng thẳng của cô khiến cái gene thú hoang của người đàn ông ấy như được kích phát.

  Anh nắm chặt lấy chân của Bạch Lộ, không quan tâm đây có phải là lần đầu của cô hay không, có làm đau cô hay không nữa mà lại mạnh mẽ ra vào...

 ————

  "Mọi chuyện làm ra sao rồi? Đã đưa cô ta vào chưa?"

  Một cô gái trang điểm xinh đẹp vừa cảnh giác nhìn xung quanh vừa hạ giọng hỏi người đàn ông trẻ đứng trước mặt mình.

  Người đàn ông này trông có hơi thấp kém, ngay cả nụ cười cũng rất gian xảo, "Đương nhiên, việc mà cô Lương đây đã giao phó thì tôi nhất định phải làm được. Có lẽ bây giờ cô ta đã bị... Ha ha ha."

  "Im đi!" Cô gái lớn tiếng ngắt lời anh ta, thần sắc có hơi thâm hiểm, "Không phải tôi đã nói rồi sao? Việc này không phải do tôi làm! Anh mà còn nhắc đến tên của tôi nữa thì đừng hòng lấy của tôi một xu nào!"

  "Vâng vâng vâng, là tôi đã sơ suất, việc này hoàn toàn không liên quan gì đến cô Lương... đến cô cả, là do cô ta đã uống say thôi."

  Người đàn ông dáng vẻ thấp kém, vừa nhìn đã biết là kẻ mê tiền, lúc này đưa ngón cái và ngón trỏ ra xoa xoa rồi cười ha hả nói: "Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không hé răng nửa lời. Còn tiền, có phải là cô nên..."

  "Việc này không được có sơ hở gì, nếu để người khác biết được thì, hừ, anh phải hiểu rõ, thế lực của nhà họ Lương chúng tôi ở thành phố A này, đến lúc đó tôi chắc chắn sẽ cho anh nếm mùi đau khổ!"

  Lương Tịnh Tiêu vừa cảnh cáo vừa rút từ trong túi ra tờ chi phiếu đã chuẩn bị sẵn rồi dúi vào tay anh ta nói: "Anh tạm thời lánh mặt đi, một thời gian sau hẵng quay lại."

  Người đàn ông kia nhận tiền, cười tít mắt: "Cô Lương cứ yên tâm đi, tôi làm việc rất có nguyên tắc mà!"

  "Mau cút đi!" Lương Tịnh Tiêu phẩy tay bằng vẻ mặt chán ghét, nhưng sau đó chợt nhớ ra gì đó, "Khoan đã..."

  "Cô Lương còn gì dặn dò?"

  "Người lên giường với cô ta là ai?"

  Người đàn ông cười thô bỉ: "Cô Lương yên tâm, nếu đã muốn chà đạp cô ta thì đương nhiên không thể chọn cho cô ta loại tốt lành gì, chỉ là một kẻ vô danh thôi."

  Nghe thế, Lương Tịnh Tiêu có hơi biến sắc mặt, đôi mày cau lại, nhưng cuối cùng không nói thêm gì nữa, "Anh đi đi, tôi chưa gọi thì anh không được phép quay về, số tiền này đủ cho anh tiêu diêu ở nước ngoài dăm ba năm đấy."

-------------------

Chương 2:Tôi đã có con với anh ấy
  Bạch Lộ bừng tỉnh sau một cơn ác mộng.

  Cô mở to mắt, muốn ngồi dậy, nhưng vừa cử động thì đã thấy hạ bộ đau dữ dội.

  Một dòng dịch trắng pha lẫn với máu từ từ chảy xuống chân đã tàn nhẫn nhắc nhở cô rằng, tất cả mọi việc xảy ra không phải là ác mộng mà chính là sự thật.

  Chuyện này rốt cuộc là sao? Tại sao lại xảy ra chuyện này?

  Cô thật sự đã bị người ta... làm chuyện đó rồi sao?

  Sau khi trải qua hai cú sốc đau lòng, giờ lại còn thất thân nữa sao?

  Cô đưa mắt nhìn, trong căn phòng rộng lớn không hề có bóng người nào...

  Cô không thể biết được tâm trạng hiện giờ của mình là gì, chỉ cảm thấy ngực như bị một tảng đá đè lên, đến thở cũng vô cùng khó khăn.

  Một vài hình ảnh từ từ hiện lên trong đầu cô, nỗi đau bị phản bội một lần nữa lại ập vào tim cô.

  Cô đưa hai tay ôm chặt mặt mình, ngăn không cho nước mắt rơi ra...

  Bạn trai của cô đã ngoại tình với người bạn thân nhất của cô, thậm chí đã có con với nhau, thế mà cô lại là người biết sau cùng.

  Cô đã rộng lòng tác thành cho họ, chạy đến quán bar uống rượu một mình đến say túy lúy, cuối cùng lại qua đêm với một người không rõ cao thấp mập ốm thế nào...

  Cuộc đời của cô lẽ nào lại cẩu huyết như thế?

 ————

  Thành phố A đã vào mùa đông, không khí trở nên vô cùng lạnh lẽo.

  Trước cửa một khách sạn nọ bỗng có mấy chiếc xe màu đen đỗ lại, đi đầu là một chiếc Bentley, một người đàn ông cao ráo, khoác áo khoác sang trọng đứng cạnh xe, nhìn không chớp mắt vào cánh cửa khách sạn.

  Cửa khách sạn từ từ mở ra, theo đó là những tiếng bước chân rầm rập.

  Một đám người từ trong bước ra, đi đầu là một người đàn ông giữa trời lạnh giá mà chỉ mặc một cái áo khoác mỏng màu xám.

  Bước chân anh rất vững chãi, dung mạo đẹp trai ngời ngời, miệng nở một nụ cười nhẹ nhàng, toát ra một khí chất nho nhã, hệt như một bức tranh thủy mặc.

  Nếu không phải đôi mày hơi nhíu lại thì chẳng ai nhận ra đây chính là Lương Phi Phàm, người được giới thương gia cả thành phố A kính trọng.

  "Lương tổng." Quan Triều đang đứng cạnh xe vội vàng bước lên, cúi đầu chào, sau đó nghiêng mình mở cửa xe.

  Sau khi Lương Phi Phàm bước lên xe rồi, Quan Triều liền đóng cửa rồi vòng qua ngồi vào ghế lái.

  "Thành thật xin lỗi, Lương tổng, đã làm phiền anh nghỉ ngơi, tôi cũng không biết lão gia tại sao lại đột nhiên quay về nữa." Quan Triều vừa lái xe vừa cẩn thận quan sát người đàn ông đang ngồi ở băng sau.

  Lương Phi Phàm vừa vào trong xe đã cởi áo khoác nhắm mắt dưỡng thần, đêm qua vất vả cả đêm, anh không hề được nghỉ ngơi gì, tâm trạng đương nhiên khó chịu, nếu không phải vì lão gia đột nhiên muốn gặp anh gấp thì anh cũng không cần phải dậy sớm thế này mà trở về nhà.

  Khẽ đưa tay xoa xoa thái dương có hơi đau, anh từ từ mở mắt, cất giọng lạnh lùng: "Lái xe đi."

  Đôi mắt anh đẹp như nước hồ thu, mí mắt cong vút, thật ra có hơi giống mắt của con gái, nhưng khóe mắt lại ánh lên một nét thanh nhã hiếm thấy, trung hòa lại tạo nên một vẻ ma mị khác thường, một vẻ ma mị chỉ có ở đàn ông, vô cùng thu hút.

  "Lương tổng, bây giờ về thẳng nhà sao?" Quan Triều nhận thấy chiếc áo sơ mi của anh có hơi nhăn, nghĩ ngợi một lúc rồi cẩn trọng hỏi: "Hay là đi thay bộ đồ khác trước?"

  Lương Phi Phàm cũng cúi đầu nhìn bộ quần áo đang mặc, trong đầu lại nhớ đến cảnh tượng mây mưa đêm qua, đôi mày thanh tú khẽ cau lại, không đáp mà hỏi: "Cô gái tối qua là thế nào?"

  Anh trước nay luôn giữ mình, cho dù ra ngoài tiếp khách cũng không bao giờ qua lại với bất kì phụ nữ nào.

  Điểm này thì Quan Triều luôn ở bên cạnh anh là người hiểu rõ nhất.

  Thế nên anh dám chắc việc xảy ra hôm qua là một kế hoạch thông minh của một công ty đối thủ.

  Quan Triều liền biến sắc mặt, tỏ vẻ bất ngờ: "Xin lỗi, Lương tổng, tôi không biết tối qua trong phòng anh có phụ nữ, có thể là bên phía Lý tổng..."

  "Thôi bỏ đi." Lương Phi Phàm phẩy tay.

  Không thể phủ nhận, cô gái đêm qua thật sự chính là gu của anh, nếu không thì anh đã không đến mức không kiềm chế được mình như thế, thuận nước mà đẩy thuyền với cô ấy.

  Nhưng dù sao cũng chỉ là một cô gái, anh không hơi sức đâu quan tâm, thế là lại nhắm mắt, khẽ cất giọng nói lười nhác: "Về thẳng nhà đi."

----------------

Chương 3:Cô sao không thể biết Lương Phi Phàm
  "Lộ à, Lương tổng thứ hai tuần sau sẽ đến đấy."

  "Mình biết rồi." Bạch Lộ không ngẩng đầu lên, chỉ hờ hững trả lời, cúi đầu và thức ăn vào miệng cho xong, không có chút thưởng thức nào.

  Tần Tử Văn nhìn thấy vẻ lơ đãng của Bạch Lộ liền đưa đôi đũa phe phẩy trước mặt cô, "Này, hoàn hồn đi! Mấy ngày nay cậu sao thế? Tâm hồn cứ treo ngược cành cây, công việc thì liên tục phạm lỗi, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

  Bạch Lộ hiện đang là thư kí tổng giám đốc tập đoàn EC, trước nay luôn rất nghiêm túc trong công việc, hiệu suất làm việc cũng rất cao, nhưng mấy ngày nay chỉ việc đem tài liệu đến cuộc họp thôi cũng thường xuyên xảy ra sơ suất, chuyện này trước đây là không thể nào xảy ra.

  "Không có gì." Bạch Lộ lắc đầu, cũng không nghĩ nhiều nữa.

  Thất tình, bị bạn thân phản bội, uống rượu rồi trải qua một đêm mây mưa... Những việc ấy cô làm sao có thể hé răng được?

  Từ sau đêm ấy đến nay đã là một tuần rồi, nhưng mấy ngày nay, Hướng Long Cẩm cứ liên tục gọi điện cho cô, khiến cô thêm phiền não!

  Đã ngoại tình đến mức có con riêng rồi, anh ta còn tìm cô làm gì nữa?

  Là bạn của Bạch Lộ, Tần Tử Văn đương nhiên hiểu rõ tâm tính của cô, thấy cô không muốn nói nhiều thì cũng không hỏi thêm nữa, đành chuyển chủ đề: "Phải rồi, cậu có biết tổng tài mới nhận chức của chúng ta là ai không?"

  "Ai?"

  "Là Lương Phi Phàm đấy!" Vừa nhắc đến tên người ấy, Tần Tử Văn đã liền rất kích động, hai mắt sáng rực: "Lần này là lệnh của chủ tịch, bảo Lương Phi Phàm đến quản lí tập đoàn EC chúng ta, chúng ta đúng là có nhãn phúc mà."

  Lương Phi Phàm?

  Bạch Lộ khẽ nhếch mép, thức ăn đang nhai trong miệng như cũng biến vị đi.

  Cô sao có thể không biết Lương Phi Phàm chứ?

  Nghe nói anh là một nhân vật lớn của thành phố A, khoan nói đến việc anh có vẻ ngoài khiến bao nhiêu cô gái điên đảo, chỉ nội việc anh chính là anh trai của Lương Tịnh Tiêu cũng đã đủ để cô biết anh là ai rồi.

  Khi cùng học chung đại học với Lương Tịnh Tiêu, cô đã từng gặp anh vài lần. Bây giờ nghĩ lại, EC vốn là công ty của nhà họ Lương, thế thì việc Lương Phi Phàm đến đây cũng không có gì lạ cả.

  "Sao trông cậu chẳng có vẻ gì là hứng thú cả thế?" Thấy sắc mặt Bạch Lộ vẫn bình thường, không hề nhiều chuyện giống mình, Tần Tử Văn không khỏi cảm thấy hụt hẫng, "Lương Phi Phàm không phải người đàn ông bình thường đâu, cậu có biết không, bây giờ tất cả các cô gái trong công ty đều thấy lâng lâng cả đấy."

  "Cậu cũng đang lâng lâng à?" Bạch Lộ nhướn mày, ngắt lời của Tần Tử Văn, "Mình có thể nhận ra, cậu rất hưng phấn, đến lúc đó nhớ nhìn thật nhiều vào, nhìn hộ mình luôn nhé!"

  Tần Tử Văn bất lực lừ mắt, định nói gì đó nhưng lúc này điện thoại của Bạch Lộ chợt rung lên.

  Bạch Lộ vừa trông thấy số điện thoại thì gương mặt liền biến sắc.

  "Là điện thoại của Long Cẩm chứ gì? Cậu cứ nghe đi, mình vào nhà vệ sinh một chút." Tần Tử Văn vẫn chưa biết chuyện Bạch Lộ và Hướng Long Cẩm đã chia tay, thế nên vừa nói vừa đứng dậy bước vào nhà vệ sinh.

  Khi Tần Tử Văn đã đi xa rồi, Bạch Lộ mới bắt máy.

  Đầu dây bên kia, giọng của Hướng Long Cẩm có vẻ rất lo lắng: "Lộ Lộ, cuối cùng em cũng chịu nghe máy của anh rồi."

  "Hướng Long Cẩm, tất cả mọi việc tôi đều đã biết rồi." Bạch Lộ hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: "Sau này anh đối xử tốt với Tịnh Tiêu đi, tôi sẽ chúc phúc cho hai người. Anh cũng đừng bao giờ gọi điện đến cho tôi nữa."

  Hướng Long Cẩm đầu dây bên kia còn chưa nói thêm gì thì Bạch Lộ đã quả quyết cúp máy.

  Tâm trạng còn chưa kịp bình tĩnh lại, cô đã trông thấy Tần Tử Văn hớt hải chạy vào.

  "Bạch Lộ, Bạch Lộ! Mau về công ty ngay, tổng tài mới đến rồi!"

  "Không phải nói tuần sau mới đến sao?" Bạch Lộ cất điện thoại, khẽ nhướn mày hỏi: "Đến thì cũng đã đến rồi, cậu làm gì mà căng thẳng thế?"

  Rồi chợt ngửi thấy mùi nước hoa trên người Tần Tử Văn, cô cảm thấy dở khóc dở cười: "Cậu còn cố ý xịt nước hoa nữa sao?"

  Tần Tử Văn cười hi hi, "Để lại ấn tượng tốt thôi mà, chúng ta mau về công ty đi."

  Bạch Lộ lại nói: "Giờ đang là giờ nghỉ trưa, cho dù sếp có đến thì chúng ta cũng không cần vội vã quay về làm gì."

  "Vậy sao mà được? Vừa rồi Lise đã gửi tin nhắn nhóm nói tất cả mọi người trong công ty đã tề tựu đông đủ rồi, chúng ta đương nhiên cũng phải về chứ." Tần Tử Văn liền kéo Bạch Lộ đi, nhưng không ngờ khi đến cổng công ty lại đụng ngay Hướng Long Cẩm đang chờ ở đó.

  "Là Hướng Long Cẩm." Tần Tử Văn vô cùng biết điều, quay sang chào anh ta rồi nói với Bạch Lộ: "Mình đi trước nhé, cậu cũng nhanh lên đấy."

  Tần Tử Văn vừa đi, sắc mặt của Bạch Lộ lập tức sa sầm lại, lạnh lùng hỏi: "Anh đến đây làm gì?"

  Cô và Hướng Long Cẩm từ khi học cấp ba đã bắt đầu quen nhau cho đến tận khi học đại học, người lớn hai nhà cũng đã gặp nhau, vốn định năm nay sẽ kết hôn.

  Hướng Long Cẩm có vẻ ngoài xuất chúng, tính tình cũng rất dịu dàng nho nhã, hơn nữa thành tích học tập cũng rất khá, sau khi đi làm cũng có sự nghiệp.

  Bạch Lộ từng ngây thơ cho rằng, mình sẽ cùng người đàn ông này yêu thương nhau cả đời, nhưng không ngờ, anh ta lại có thể làm ra chuyện đó với người bạn thân nhất của cô...

  Bạch Lộ trước nay không bao giờ là một người quá đáng lấy đức báo oán, bị hai người quan trọng nhất trong đời mình phản bội, hệt như bị hai lưỡi dao cùng lúc đâm vào tim, nỗi đau ấy chỉ có cô là hiểu rõ nhất!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro