Phần 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đới Manh, em là đồ ngu ngốc, là đồ ngu ngốc." Mạc Hàn đột nhiên nhào vào lòng Đới Manh khóc nức nỡ, hay tay không ngừng đánh vào người Đới Manh.

Không đợi Đới Manh có phản ứng. Mạc Hàn tiếp tục khóc hô "Ai nói em là món đồ chơi! Ai nói!" Mạc Hàn như trước liều mạng đánh Đới Manh.

Đới Manh nhìn thấy Mạc Hàn như thế, cảm thấy từng trận đau lòng. Mặc cho Mạc Hàn đánh mình, đợi cho Mạc Hàn đánh mệt mỏi, khóc mệt mỏi, Đới Manh mới nhẹ nhàng đem Mạc Hàn ôm vào trong lòng, ôn nhu nói "Ngoan, đừng khóc"

Qua hồi lâu, Mạc Hàn mới dần dần bình tĩnh trở lại, hai tay vòng trên cổ Đới Manh, mặc cho Đới Manh ôm mình.

"Đới Manh, nói cho tôi biết, ai nói em là món đồ chơi?" Mạc Hàn có điểm nghẹn ngào ở bên tai Đới Manh hỏi.

Đới Manh như trước vẫn là không lên tiếng.

Mạc Hàn thở dài nói "Quên đi, em không muốn nói, tôi cũng không miễn cưỡng" Hítt hít cái mũi tiếp tục nói "Nhưng mà Đới Manh, nghe tôi được không, không cần vì người khác lời ra tiếng vào mà ảnh hưởng, Mạc Hàn tôi cho tới bây giờ cũng không đem em xem như món đồ chơi gì đó" Mạc Hàn nghĩ chắc là Đới Manh đã nghe người khác nói gì đó nên mới tránh né mình.

"Chính tai tôi nghe thấy chị nói" Rốt cục Đới Manh ấp a ấp úng nói một câu.

"Cái gì! Đới Manh em nói cái gì?!" Mạc Hàn đột nhiên buông Đới Manh ra kinh ngạc nói.

Đới Manh cũng hoảng sợ, vốn không tính nói, không nghĩ tới vẫn là không lưu ý nói lỡ lời.

"Đới Manh, Đới Manh, em vừa mới nói cái gì, em nói một lần nữa, em nói đi!" Mạc Hàn thúc giục Đới Manh nhanh nói ra.

Đới Manh chỉ có thể đem chuyện ngày đó ở cửa văn phòng Mạc Hàn nghe được kể hết ra cho Mạc Hàn nghe.

Mạc Hàn nghe Đới Manh nói xong, hơn nữa ngày không phục hồi tinh thần lại."Đới Manh, em cảm thấy tôi là người như vậy sao?" Mạc Hàn nhìn chằm chằm hai mắt tràn ngập tơ máu của Đới Manh.

"Tôi......"

"Em không tin tôi sao?"

"Không...... Không...... Không có"

"Không có thì tại sao không đến tìm tôi, không có thì tại sao không tới hỏi tôi, em nói đi! Nói đi!"

Đối mặt với Mạc Hàn, Đới Manh không có cách nào giải thích, chỉ có thể nhìn Mạc Hàn, nói "Tôi chỉ không tin vào bản thân mình thôi"

Nếu lúc này người Mạc Hàn thấy là nhị tiểu thư của tập đoàn Đới thị, như vậy Đới Manh cũng có khả năng theo đuổi Mạc Hàn. Nhưng mà hiện tại, trước mặt Mạc Hàn, Đới Manh chỉ là một nhân viên bình thường, điều này làm cho Đới Manh cảm thấy đối với chuyện tình cảm hiện tại Mạc Hàn sẽ cần cân nhắc, cho nên luôn lo được lo mất.

"Đới Manh em thật sự là đồ hỗn đản" Nói xong, hai tay Mạc Hàn ôm cổ Đới Manh, ngẩng đầu liền hôn lên môi Đới Manh.

"Uhm?" Đới Manh giật mình cảm nhận được nụ hôn bất ngờ của Mạc Hàn.

Mạc Hàn hôn thực ngượng ngùng, thực đơn thuần, nhẹ nhàng mút̼ vào, sau đó còn hồn nhiên cắn lên môi Đới Manh.

Đới Manh bị khiêu khích như vậy làm trong lòng nổi lên ɖu͙ƈ vọng nguyên thủy, một tay nâng sau ót Mạc Hàn, một tay ôm lấy thắt lưng của Mạc Hàn làm cho hai thân thể càng gần nhau hơn, làm cho nụ hôn càng nóng bỏng.

Đầu lưỡi Đới Manh linh hoạt quấn quanh đầu lưỡi Mạc Hàn, dùng sức mút̼ vào, cho đến khi hai người đều bởi vì thiếu không khí mới bằng lòng rời môi đối phương.

Đới Manh buông Mạc Hàn ra, hai người từng ngụm từng ngụm hít thở.

Mạc Hàn thở hỗn hễn một hồi, sau đó mới bình tĩnh lại, đỏ mặt chậm rãi nói "Đới Manh, Manh hiểu lầm chị rồi"

Đới Manh đột nhiên nghe được Mạc Hàn nói chuyện, vội vàng nâng gương mặt của Mạc Hàn còn hơi hồng hào, nhìn Mạc Hàn

Mạc Hàn đem chuyện của mẹ Trương gọi điện cho nàng hôm đó nói ra, những câu mà nàng trả lời là trả lời thay Trương Vân, sau mỗi nói một câu, mặt Đới Manh hồng như trái táo, sau đó từ trái táo biến thành trái cà chua đỏ tươi, Mạc Hàn càng nói mặt Đới Manh càng đổi màu.

"Hiện tại em đã rõ chưa, có đôi khi tận mắt nhìn thấy vẫn không nhất định là sự thật, chính tai nghe được cũng không nhất định là sự thật" Mạc Hàn vừa nói vừa nhéo tai Đới Manh.

Đới Manh vô cùng xấu hổ, tự nhiên lại bị chuyện không đâu tra tấn một tháng, chính mình bị tra tấn còn chưa tính, còn hiểu lầm Mạc Hàn, Đới Manh không thể tha thứ chính mình, ngẩng đầu nhìn Mạc Hàn nói "Chị đánh em đi cho hết giận"

Mạc Hàn nhìn vẻ mặt chân thành của Đới Manh, vừa tức giận vừa buồn cười, thuận thế đánh Đới Manh vài cái sau đó chui vào lòng Đới Manh, Đới Manh ôm Mạc Hàn trong lòng, cảm thấy dị thường thỏa mãn, cảm nhận hương thơm của Mạc Hàn, dùng cằm nhẹ nhàng cọ vào tóc Mạc Hàn, nhớ tới vừa mới hôn nồng nhiệt, làm cho Đới Manh lại bắt đầu rạo rực.

Vừa đem môi lướt qua vành tai Mạc Hàn, thiếu chút nữa hôn vào, đột nhiên Mạc Hàn ngẩng đầu, chút nữa là đụng vào cằm Đới Manh.

"Manh cùng với em gái họ Tống kia là thế nào?" Bộ dạng Mạc Hàn giống như nắm được chứng cứ của người yêu mình lén lút, tra hỏi Đới Manh

Đới Manh vừa đắm chìm trong ôm ấp ôn nhu, vẫn còn đang lâng lâng, bị Mạc Hàn hỏi, sửng sốt nửa ngày mới hồi phục tinh thần.

"Không...... Không...... em cùng em ấy không có gì, em ấy chỉ là khách hàng, nghe nói muốn mua một dãy phòng, Khổng tổng muốn em tư vấn cho em ấy" Đới Manh vội vàng giải thích.

"Tư vấn cho khách hàng, tư vấn à, tư vấn trên bàn cơm, tư vấn trong lúc mua quần áo, rồi sau đó lên giường tư vấn luôn phải không?" Mạc Hàn không bỏ qua tức giận truy vấn.

Đới Manh nghe Mạc Hàn ép hỏi, hai câu đầu Đới Manh còn chịu, nghe được câu thứ ba, Đới Manh đột nhiên lớn tiếng nói "Không có, thật sự không có, em thật sự không cùng Tống Linh đi khách sạn, chúng em không có vào đó"

"A, vậy là lúc đó cũng tính đi vào rồi hả?" Mạc Hàn khẩu khí không tốt hỏi.

"Uh, vốn là tính đi vào" Đới Manh nhỏ giọng nói.

Nhìn thấy Mạc Hàn tức giận, Đới Manh vội vàng nói "Chị nghe em giải thích được không, sự tình không phải chị nghĩ"

"Là như thế nào? Chị muốn nghe." Lúc này Mạc Hàn đã ra khỏi cái ôm của Đới Manh, khoanh tay trước ngực, tựa vào cầu thang, trên cao nhìn xuống Đới Manh nói.

"Là thế này" Đới Manh làm thông cổ họng nói "Ngày hôm đó có một lão khách hàng muốn Tống Linh làm bảng quảng cáo, nhưng bản mẫu lại để trong khách sạn, cho nên Tống Linh mới đi khách sạn xem một chút, thuận tiện đem theo hợp đồng ký luôn. Lúc ấy Tống Linh biết là một lão già, cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp chạy tới khách sạn. Vừa mới bắt đầu hắn còn đứng đắn cùng Tống Linh thảo luận chi tiết về hộp đèn quảng cáo, nhưng dần dần, Tống Linh phát hiện hắn động tay đông chân với em ấy, còn ám chỉ em ấy rằng, chỉ cần lên giường với hắn, về sau sẽ có từng người từng người tới ký hộp đồng với em ấy. Đương nhiên Tống Linh sẽ không để ý tới lời nói của hắn, cho hắn một cái tát, đã muốn rời đi. Không ngờ lão già đó nói không được thì liền dùng bạo lực, đem quần áo Tống Linh đều xé rách. Thừa dịp hắn không để ý, Tống Linh đá hắn một cước, trốn ra khỏi phòng, sau đó ở dưới cầu thang khách sạn gọi cho em, em liền chạy tới"

Đới Manh nhìn thoáng qua Mạc Hàn, thấy Mạc Hàn vẫn không hé môi, lại tiếp tục nói "Em đến đó, nhìn thấy quần áo Tống Linh đã bị tên cầm thú kia xé rách, cho nên em liền đem áo của mình khoác cho Tống Linh, định đưa em ấy về nhà . Nhưng càng nghĩ càng giận, lôi kéo Tống Linh muốn đi tìm tên cầm thú kia tính sổ, nhưng Tống Linh vẫn lôi em lại, cùng em nói nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, loại chuyện này truyền ra người chịu thiệt vẫn là phụ nữ, dù sao hiện tại không có chuyện gì. Em không lay chuyển được em ấy, đành phải đưa em ấy trở về. Chuyện Tống Linh mua quần áo mới cho em là chuyện sau đó, em ấy nói mua đồ mới thường cho em, còn mời em ăn bữa cơm. Chuyện là như vậy, em không giấu chị một chữ, thật đó"

Mạc Hàn nghe Đới Manh nói xong, rốt cục thở ra một hơi, tận mắt nhìn thấy cũng chưa hẳn là sự thật! Nhìn xem nàng và Đới Manh lẩn quẩn một vòng như vậy, cũng chỉ tại vì hiểu lầm, nếu hôm nay hai người không đem mọi chuyện đều nói ra, không biết hiểu lầm này đến bao giờ mới tháo gỡ được.

Đới Manh thấy Mạc Hàn vẫn không có chút phản ứng, nghĩ đến Mạc Hàn còn đang giận, sợ hãi chạy nhanh tiến lên từng bước, một tay nắm tay Mạc Hàn, một tay giơ lên ba ngón nói "Những câu vừa rồi của em là thật, nếu như có nửa câu giả dối, ra đường liền bị xe đâm chết" Đới Manh thề độc.

Mạc Hàn nghe Đới Manh nói như vậy, vội vàng che miệng của Đới Manh lại nói "Đừng, không được thề độc như vậy"

"Nhưng mà, em thấy chị cũng không tin lời của em" Đới Manh vô tội nói.

"Chị không tin tưởng em bao giờ, chị chỉ muốn biết lúc đó vì sao chúng ta lại hiểu lầm như vậy"

Đới Manh tiến lên gắt gao ôm chặt Mạc Hàn ôn nhu nói "Về sau sẽ không, về sau nhất định sẽ không hiểu lầm chị nữa"

Nghe mùi hương trên người Mạc Hàn, làm cho Đới Manh rộn rạo, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm vành tai Mạc Hàn.

"Uhm......" Cảm thấy thân thể Mạc Hàn run nhẹ, nhẹ nhàng phát ra một tiếng rên rỉ. Làm cho Đới Manh muốn càng gần hơn, đột nhiên Mạc Hàn tránh cái ôm của Đới Manh nắm tay Đới Manh nói "Đi theo chị"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro