Phần 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đới Manh mỉm cười nhìn Mạc Hàn, làm cho Mạc Hàn có chút bức bách, không nghĩ tới lúc trước người quấn quýt lấy mình chính là tổng tài Đới thị, nhưng dù sao Mạc Hàn cũng không phải là quá hồi hộp, rất nhanh bình tĩnh ngồi xuống, bắt đầu đàm phán chi tiết về công việc.

Mạc Hàn đặt ra vài vấn đề,  ví dụ như phương thức trả tiền, thanh toán thế nào. Lúc Mạc Hàn chờ Đới Manh trả lời, vẻ mặt Đới Manh như trước ôn nhu nhìn nàng, làm cho Mạc Hàn có chút ngượng ngùng.

Thư ký Triệu nhìn tổng tài của mình, bình thường Đới tổng làm việc bình tĩnh quyết đoán, như thế nào hôm nay tới Mạc thị lại bị Khổng Tiếu Ngâm mê hoặc chết khiếp, hiện tại lại bị Mạc Hàn quyến rũ. Xem ra là vì Đới thị không có mỹ nữ, cho nên Đới tổng trấn định như vậy, hiện tại gặp được hai loại phụ nữ, Đới tổng sẽ bị lạc phương hướng.

“Đới tổng, Đới tổng.” Thư ký Triệu bất mãn kêu lên.

“Khụ…… Chuyện gì?” Đới Manh nhìn về phía thư ký Triệu.

“Mạc tổng hỏi ngài phương thức thanh toán” Thư ký Triệu lặp lại lời của Mạc Hàn.

“A?! Hả, làm theo Mạc tổng quyết định đi” Đới Manh ra vẻ không sao cả nói.

“Hả?” Mạc Hàn cùng thư ký Triệu đồng thời nhìn Đới Manh kêu lên. Chỉ có mình Khổng Tiếu Ngâm ngồi ngắm móng tay xinh đẹp của cô, hoàn toàn không để ý tới họ đang trong cuộc họp.

“Đới tổng, hôm nay không phải thảo luận phương thức thanh toán công trình sao, như thế nào lại tùy vào Mạc tổng định đoạt?” Thư ký Triệu quả thực không thể tin được Đới Manh sẽ ham mê sắc đẹp mà cả lợi ích công ty cũng không để ý.

“Đúng vậy, tôi nhìn thấy Mạc tổng, chỉ biết Mạc tổng không phải loại người bội bạc, cho nên tôi tin tưởng cô ấy, điều khoản do Mạc tổng quyết định đi” Đới Manh dứt khoát quyết định.

Mạc Hàn cũng có chút không thể tin nhìn Đới Manh, cảm thấy người trước mặt và Đới Manh của tháng trước như hai người hoàn toàn khác nhau. Một tháng trước Đới Manh còn sống chết nói mình là bạn gái cuả cô ta, một tháng sau lại biến thành Đới tổng bình tĩnh ổn trọng, ở trong phòng hội nghị ôn nhu khen ngợi chính mình, thay đổi bất ngờ làm người khác không đoán ra.

“Tốt lắm, tốt lắm, vậy cuộc họp kết thúc ở đây” Khổng Tiếu Ngâm vừa chuẩn bị chạy lấy người.

“Khổng tổng, thật vinh hạnh nếu có thể cùng hai vị ăn cơm” Đới Manh đứng lên giống như mời Khổng Tiếu Ngâm.

“Cô mời khách?”

Đới Manh cười gật gật đầu.

“Ăn ở đâu.”

“Hai vị chọn địa điểm, tôi phụ trách mời khách, chúng ta đi được chưa”

“Còn thiếu người nên chưa đi được” Khổng Tiếu Ngâm ngồi xuống, lấy điện thoại tra nhà hàng nào ngon mà nổi tiếng nhất.

“Không biết Mạc tổng có thể cho tôi vinh hạnh được đi cùng cô không?” Đới Manh lại hướng Mạc Hàn nói.

“Đi, đương nhiên cùng đi, tôi còn muốn kêu Trương tổng và Tôn tổng” Khổng Tiếu Ngâm nhanh miệng không kịp cho Mạc Hàn trả lời đã giành nói “Đới tổng sẽ không keo kiệt tôi gọi thêm vài người chứ” Khổng Tiếu Ngâm bày ra tươi cười mị lực nhìn Đới Manh, lúc này không chém Đới Manh, thì chờ khi nào chứ.

“Đương nhiên, đương nhiên.” Đới Manh nhanh phụ họa.

Thư ký Triệu nhìn Đới Manh hôm nay vô cùng bất mãn, nhưng người ta là tổng tài, muốn như thế nào thì liên quan gì tới cô, cho nên thư ký Triệu tuy rằng không hài lòng, nhưng là vẫn không lên tiếng, vội vàng đứng lên nói“Đới tổng, tôi về công ty trước”

“Thư ký Triệu cũng cùng đi đi, cũng sắp đến giờ ăn cơm rồi” Đới Manh quan tâm nói.

“Cùng đi đi, tổng tài cũng lên tiếng rồi cô còn muốn quay về làm chi nữa” Khổng Tiếu Ngâm ở một bên phụ họa nói.

Thư ký Triệu không nói gì, nhìn hai vị tổng tài của Mạc thị khó chịu, nhưng mà không thể nề hà chỉ có thể cùng nhau đi theo ăn cơm chiều.

Trong lúc ăn cơm, thư ký Triệu âm thầm đánh giá Mạc tổng ngồi ở đối diện tổng tài của mình, Mạc Hàn là tổng tài của Mạc thị, tự gắp đồ ăn trước mặt, thỉnh thoảng cũng trộm ngắm liếc mắt Đới Manh một cái, tổng giám đốc nhân sự của Mạc thị-Dương Vân, rất tu dưỡng nhu mì ăn cơm. Không chút nào kiêng kị nhìn Đới Manh là tổng giám đốc tài vụ Mạc thị, Tôn Nhuế vẻ mặt không biểu tình từ đầu tới cuối cúi đầu ăn một đĩa đậu hủ trước mặt, ai cũng không liếc mắt một cái. Ghét nhất chính là tổng giám đốc tiêu thụ Khổng Tiếu Ngâm, từ lúc vào nhà hàng tới giờ, liền cùng Đới Manh kề vai sát cánh, uống rượu, không biết là thật lòng hay giả ý, vẫn tựa vào người Đới Manh, Đới Manh còn vẻ mặt thỏa mãn ăn khớp với cô ta.

“Thư ký Triệu, cô cũng uống nha” Khổng Tiếu Ngâm rót lý rượu tiến đến trước mặt thư ký Triệu nói.

Thư ký Triệu đang ngầm mắng Khổng Tiếu Ngâm, Khổng Tiếu Ngâm đột nhiên tới ngồi sát bên cạnh dọa cô nhảy dựng, mặt đỏ lên.

“Này? Thư ký Triệu, cô có uống rựu không? Sao mặt lại hồng như vậy? Tôi nói Đới tổng này, ngài cần phải phụ trách đem người ta về nhà đó nha, một cô bé uống rựu thì không biết đường về nhà đâu” Khổng Tiếu Ngâm có chút rựu, bắt đầu lải nhải lẩm bẩm nói không ngừng.

“Khổng tổng, cô uống nhiều quá rồi, nếu không tôi đưa cô về nha” Đới Manh liếc mắt nhìn Mạc Hàn nói.

“Tốt, tốt, vậy làm phiền Đới tổng đưa tôi trở về, được không? Không đúng nha, Đới tổng ngài đưa tôi về, vậy còn thư ký Triệu làm sao bây giờ? Không lẻ Đới tổng muốn đưa cả hai chúng tôi trở về? Đới tổng thật xấu nha” Khổng Tiếu Ngâm híp mắt vươn ngón tay ngọc chỉ Đới Manh nói.

“Thư ký Triệu, nhà cô ở đâu?” Trương Ngữ Cách đột nhiên hỏi.

“A?!” Thư ký Triệu không nghĩ tới Trương Ngữ Cách sẽ cùng chính mình nói chuyện, vội vàng nói “Đường XX”

“Thật khéo, tôi cũng sống ở đó, chúng ta cùng nhau trở về đi, trên đường có bạn cũng tốt hơn.” Trương Ngữ Cách  hơi kinh hỉ nói.

Mạc Hàn nhìn Trương Ngữ Cách không biết Trương Ngữ Cách làm cái quỷ gì, lại nhìn nhìn Đới Manh, lúc này Đới Manh một tay giúp đỡ Khổng Tiếu Ngâm, nhưng ánh mắt từ đầu tới cuối đều nhìn chăm chú vào mình.

“Tôn tổng, Khổng tổng không lái xe đến, cô lái xe đưa cô ấy trở về đi. Đới tổng vậy phiền cô đưa Mạc tổng của chúng tôi trở về.” Trương Ngữ Cách nhẹ nhàng bâng quơ nói, thuận tiện đem nhiệm vụ phân phó cho mỗi người.

Mạc Hàn vừa định nói không cần, liền nhìn thấy Tôn Nhuế đã muốn từng bước dìu Khổng Tiếu Ngâm rời khỏi, tốc độ nhanh lẹ, làm cho Khổng Tiếu Ngâm cũng chưa phục hồi tinh thần lại thì đã ngồi ở trên xe .

Trương Ngữ Cách cùng thư ký Triệu ra cửa đón xe.

“Mạc tổng, cô có lái xe tới không?” Đới Manh nhìn Mạc Hàn vừa đi vừa hỏi.

“Có”

“Vậy tôi lái xe của cô đưa cô về, tôi không có lái xe đến”

“Được”

Đới Manh nhìn Ferrari 612 cuả Mạc Hàn, cảm giác như thời gian xuyên qua, hồi tưởng lại lần đầu ngồi chung xe với Mạc Hàn.

“Đới tổng, Đới tổng” Mạc Hàn thấy Đới Manh một người sửng sờ ở nơi đó liền lên tiếng kêu lên.

“Hả? Ờ” Đới Manh thấy Mạc Hàn đã ngồi vào xe, nhanh chóng lên xe, hướng nhà Mạc Hàn đi tới”

“Cô biết nhà tôi?” Mạc Hàn còn không kịp nói địa chỉ nhà, đã thấy Đới Manh đúng hướng nhà mình mà lái xe.

“Biết, đương nhiên là biết, tôi còn ở nhà cô một thời gian nữa kìa”

Cái này làm Mạc Hàn có chút xấu hổ không lên tiếng, sao mình và cô ta lại sống chung một nhà được, Mạc Hàn nghĩ muốn nổ tung đầu ra, cũng không nghĩ ra lý do.

Đới Manh thấy Mạc Hàn thống khổ như vậy nhanh nói “Không có việc gì, không có việc gì, nghĩ không ra thì đừng miễn cưỡng chính mình” Thuận thế còn dùng tay vuốt tóc Mạc Hàn.

Mạc Hàn cảnh giác rụt người lại, Đới Manh cảm nhận được động tác của Mạc Hàn, rút tay lại tiếp tục lái xe.

Mạc Hàn nhìn Đới Manh, đối với động tác của Đới Manh vừa rồi nàng có cảm giác quen thuộc, muốn cô đụng chạm, lại sợ hãi, điều này làm cho Mạc Hàn không hiểu rốt cuộc sao lại thế này.

Đến cửa nhà Mạc Hàn, Đới Manh thấy Mạc Hàn không có ý mời cô vào nhà, chỉ có thể lễ phép nói “Mạc tổng, cô nghỉ ngơi sớm một chút, tôi về trước”

“Đới…… Đới tổng” Mạc Hàn kêu Đới Manh nhưng thanh âm có chút run run.

Đới Manh quay đầu nhìn Mạc Hàn, nhìn thấy Mạc Hàn có chút khẩn Khổng, ôn nhu cười nói “Chuyện gì?”

“Trên đường cẩn thận, hẹn gặp lại.” Nói xong chạy nhanh vào nhà.

“Trương tổng, nhà cô chắc không phải khu này hả” Thư ký Triệu cẩn thận nhìn Trương Ngữ Cách nói.

“Sao thư ký Triệu lại nói như vậy?” Trương Ngữ Cách không đáp mà hỏi ngược lại.

“Trực giác”

“Có đôi khi trực giác không hẳn là đúng”

Trương Ngữ Cách đưa thư ký Triệu về trước, vừa định nói địa chỉ nhà cho tài xế, thì điện thoại liền vang lên.

“A lô”

“Cám ơn cô”

“Ha ha, không cần khách khí, cô bên kia tiến triển thế nào?” Trương Ngữ Cách mỉm cười hỏi.

“Tuy rằng không có gì thực chất gọi là tiến triển, nhưng so với trước kia tốt hơn nhiều, ít nhất khẳng nàng cùng tôi có nói mấy câu, như vậy tôi cũng rất thỏa mãn” Đới Manh vui vẻ nói.

“Đừng gấp gáp, từ từ sẽ được, cô sẽ làm cậu ấy nhận ra thôi”

“Uhm, cảm ơn. Bye”

“Bye”

“Đới tổng, tại sao ngày hôm qua không bàn bạc gì mà đều đáp ứng Mạc tổng vậy? Còn nữa, sao lại mời họ ăn cơm, theo lý cũng do họ mới chúng ta mới đúng nha.” Thư ký Triệu thức dậy liền tràn đầy nghi vấn, tới công ty là hỏi Đới Manh ngay.

“Họ đề ra phương án tôi cảm thấy không thành vấn đề, cho nên đáp ứng, về phần ăn cơm, ai mời ai cũng vậy thôi, có cần so đo như vậy không?” Đới Manh khó hiểu nhìn thư ký Triệu nói.

Miệng thư ký Triệu giật giật, nhưng vẫn chưa nói

“Có cái gì cứ việc nói thẳng ra” Đới Manh thấy thư ký Triệu khẳng định có chuyện gì rồi.

“Đới tổng, tôi đây cứ việc nói thẳng, cô không được giận” Thư ký Triệu nhìn nhìn Đới Manh nói.

“Được” Đới Manh gật gật đầu.

“Đới tổng, không phải cô thích Khổng tổng chứ” Thư ký Triệu rốt cục đem nghi vấn trong lòng nói ra.

Đới Manh bật cười nhìn thư ký Triệu, chẳng lẽ ở trong mắt người khác, đều cảm thấy mình thích Khổng Tiếu Ngâm? Điều này làm cho Đới Manh cảm thấy có điểm kỳ quái, liền hỏi “Vì cái gì hỏi như vậy?”

“Trực giác”

“Có đôi khi trực giác cũng không hẳn là đúng”

“Ha ha, những lời này ngày hôm qua cũng có người nói với tôi” Thư ký Triệu cười cười nói.

“Vậy à, thật không, là ai?”

“Dương tổng”

“Uh” Đới Manh dựa vào ghế dựa có chút trầm tư, thư ký Triệu thấy thế cầm lấy văn kiện liền rời khỏi văn phòng.

“Đới tổng, buổi tối là sinh nhật của Amy, bạn của cô, cô có đi không?” Thư ký Triệu đẩy cửa ra hỏi.

Vốn Đới Manh không nghĩ đi, nhưng ngẫm lại dù sao buổi tối cũng không có chuyện gì “Đi, tôi sẽ đến đúng giờ”

Thư ký Triệu vừa lòng rời khỏi văn phòng, vui rạo rực bắt tay vào làm việc, chờ mong buổi tối sẽ đến.

Sau khi Đới Manh tan tầm, liền đi chọn lễ vật tặng Amy, đi qua cổng trung tâm thương mại liền thấy Mạc Hàn, điều này làm cho Đới Manh cảm thấy trùng hợp vô cùng, vì thế Đới Manh quyết định đứng ngoài chỗ đậu xe chờ nàng.

Lúc ở nhà tối hôm qua, Mạc Hàn không cẩn thận làm hỏng ổ cắm điện lại ảnh hưởng đến máy tính, hiện tại định đi mua cái mới liền nhìn thấy Đới Manh vẻ mặt tươi cười đứng giữ xe cho nàng, giống như là chờ chủ nhân của mình lên xe vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro