Phần 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đới Manh chạy nhanh tới tiệc sinh nhật của Amy, vừa vào cửa mọi người đều hét lên “Đới tổng, cô rốt cục tới rồi, mọi người đều đang nói thư ký Triệu gạt người”

" Sao lại như vậy,  tôi có chút việc nên chậm trễ. Amy,  đây là quà sinh nhật của cô, chúc cô sinh nhật vui vẻ" Nói xong đem quà tặng đưa cho Amy.

“Cám ơn Đới tổng” Amy vui vẻ nói.

“Thư ký Triệu, Đới tổng tới rồi, rốt cục chứng minh cô không nói dối, không cần phải phạt rượu nữa” Mọi người hướng về phía thư ký Triệu hét lên.

Lúc này thư ký Triệu đã sớm bị mọi người chuốt say, làm sao còn nghe rõ ràng người khác đang nói cái gì, cô than thở “Tiếp tục uống, tiếp tục uống.”

“Mọi người làm thư ký Triệu say thành như vậy, sẽ tổn hại đến hình tượng thục nữ của cô ấy đó nha” Đới Manh nhìn thư ký Triệu bị mọi người chuốt say thành như vậy nhịn không được thay cô nói.

“Đều do Đới tổng nha, thư ký Triệu nói cô nhất định sẽ đến, nhưng mà cô vẫn không đến, cho nên mọi người đều nghĩ thư ký Triệu nói bừa, liền đem cô ấy chuốt sai” Amy cười nói.

Đới Manh nâng thư ký Triệu dậy nhìn Amy “Mấy cô uống tiếp tục đi, tôi đưa thư ký Triệu trở về, xem cô ấy như vậy cũng không còn biết gì nữa”

Mọi người thấy thư ký Triệu như vậy cũng không có phản ứng gì, cũng không ngăn cản Đới Manh, đoàn người như trước đùa khí thế ngất trời, Đới Manh giúp đỡ thư ký Triệu đi ra ngoài.

Đi tới cửa Đới Manh mới nhớ tới mình căn bản không biết nhà thư ký Triệu ở đâu, kêu vài tiếng, nhưng một chút phản ứng cũng không có, bất đắc dĩ chỉ có thể gọi điện thoại cho Amy hỏi địa chỉ sau đó lái xe đưa thư ký Triệu trở về.

“Thư ký Triệu, cô có thể tự đi được không” Đới Manh bất đắc dĩ nhìn thư ký Triệu ngủ, bởi vì vai trái của cô bị thương, bác sĩ nói không thể dùng sức, nói cách khác Đới Manh có thể nhẹ nhàng đỡ thư ký Triệu đi, nhưng hiện tại thư ký Triệu lại ngủ quên nên đối với Đới Manh có chút quá sức.

Rốt cục Đới Manh dùng cả tính mạng đưa thư ký Triệu về tới cửa nhà, Đới Manh gõ gõ cửa, hy vọng trong nhà có thể có người, có thể đi ra hỗ trợ. Đáng tiếc Đới Manh gõ nửa ngày cũng không có người phản ứng, chỉ có thể mở túi xách thư ký Triệu tìm cái chìa khóa mở cửa.

Nhà thư ký Triệu không lớn, nhưng mà tục ngữ nói thật đúng, ‘chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng chu toàn’, trong nhà đầy đủ mọi thứ, nhìn ra được thư ký Triệu là người gọn gàng sạch sẽ, mọi đồ đạc đều sắp xếp ngăn nấp.

Đới Manh đỡ thư ký Triệu nằm lên trêи giường, vào phòng tắm lấy khăn mặt ra lau cho cô , tuy rằng Đới Manh có trang điểm, nhưng cô cũng biết mang theo lớp trang điểm đi ngủ đối với làn da sẽ không tốt. Cô cẩn thận giúp thư ký Triệu tẩy trang, lại rót một ly nước đặt ở đầu giường, giúp thư ký Triệu khi tỉnh có thể uống được, hết thảy đều chuẩn bị tốt, Đới Manh nhẹ nhàng đóng cửa lại đi về.

Ngày hôm sau Đới Manh tới công ty đi làm, vừa vào đã thấy thư ký Triệu tới, hai mắt thâm quần vừa ngồi đánh văn kiện vừa hít hà.

“Thư ký Triệu, tới sớm vậy, cô không ngủ thêm chút nữa sao?” Đới Manh đi trước mặt thư ký Triệu nói.

“Đới…… Đới tổng chào buổi sáng” Thư ký Triệu cúi đầu nói với Đới Manh.

“Cô không khỏe sao?” Đới Manh thấy cô cuối đầu nên hỏi “Nếu không thoải mái trong người thì về nghỉ ngơi cho tốt đi, không cần miễn cưỡng đến làm”

“A, không có việc gì, không có việc gì, tôi có thể làm việc mà” Thư ký Triệu nhanh nói. Kỳ thật sáng nay vừa lúc chuẩn bị đi làm, Amy liền nói cho cô biết hết chuyện tối qua, là Đới tổng đưa cô trở về, sáng nay cố ý tới hỏi cô có bị say rượu mà đùa giỡn với Đới tổng hay không.

Tối hôm qua thư ký Triệu say tới nỗi không biết gì hết, nào biết đâu có hay không làm ra chuyện điên khùng gì. Buổi sáng đúng giờ tỉnh lại, nhìn thấy mình đang ngủ trêи giường, đầu giường còn có một ly nước, lúc đi đánh răng phát hiện trêи mặt cũng đã tẩy trang, nhớ nhớ lại, chính mình say thành như vậy còn có thể làm nhiều việc sao, nghe Amy kể lại thì biết được Đới tổng đưa về nhà, còn giúp mình biết bao nhiêu chuyện, thật sự là không mặt mũi gặp người ta mà.

“Thư ký Triệu, cô không sao chứ, như thế nào mặt vẫn hồng như vậy?” Amy thấy thư ký Triệu sáng sớm mặt đỏ bừng, nghĩ đến tối hôm qua say rượu còn chưa tỉnh.

“Không có việc gì, tôi làm việc đây.” Thư ký Triệu nhanh đem Amy đuổi đi, trở lại chỗ của mình, đang đánh văn kiện, thì nghe thấy Đới Manh gọi mình.

“Nếu chóng mặt thì nói một tiếng, đừng cố sức” Đới Manh nói xong trở lại văn phòng.

Thư ký Triệu nhìn Đới Manh đi vào văn phòng, rốt cục tâm hồn treo lơ lững cũng quay về.

Thư ký Triệu bức rứt làm việc đến tan tầm cũng chưa dám gặp mặt để hỏi Đới Manh, tối hôm qua có làm chuyện gì quá đáng hay không, ở trước cửa văn phòng của Đới Manh lúc ẩn lúc hiện, nhưng mà không dám đi vào.

Đới Manh làm xong hết công việc, khó có được một ngày tan tầm đúng giờ một lần, vừa mở cửa ra liền nhìn thấy thư ký Triệu đứng trước cửa văn phòng mình thấp thỏm  “Thư ký Triệu có việc gì sao?” Đới Manh nhìn thư ký Triệu cảm thấy kỳ lạ hỏi.

“A?!” Thư ký Triệu đang suy nghĩ, đột nhiên nghe Đới Manh kêu mình, giật mình hốt hoảng la lên.

“Sao cô không tan tầm đi, ở trong này đi tới đi lui làm gì? Đừng nói là muốn chờ tôi nha” Đới Manh cười trêu ghẹo.

Thư ký Triệu cắn môi nhìn chằm chằm Đới Manh, Đới Manh bị biểu tình của thư ký Triệu làm cho có chút xấu hổ, vội vàng nói “Tôi chỉ đùa một chút thôi, cô không cần tin là thật nha”

Thư ký Triệu cắn răng dậm chân “Đới tổng vì cám ơn cô ngày hôm qua đưa tôi về nhà, tôi muốn mời cô ăn cơm chiều” Nói xong, thư ký Triệu thở phào nhẹ nhõm.

Đới Manh buồn cười nhìn thư ký Triệu, ăn một bữa cơm thôi mà, không cần như vậy thần bí chứ.“Đi, cô nói thời gian đi, tôi nhất định đến”

“Đới tổng, không bằng đi liền hôm nay đi.”

“Hôm nay? Hiện tại? Cũng được, dù sao cũng không có việc gì, đi đâu ăn?” Đới Manh hỏi.

“Ăn bên ngoài có nhiều hóa chất, hơn đối thân thể không tốt, tôi tự tay nấu, mời Đới tổng nếm thử tay nghề của tôi nha.” Thư ký Triệu hưng phấn nói.

Đới Manh nghĩ đến được ăn đồ ăn mà thư ký Triệu đem tới lần trước, ăn ngon không thể tả, vội vàng nói “OK”

“Nhưng mà, Đới tổng, trong nhà không có đồ nấu ăn, bây giờ đi mua mới được, cô không ngại đi cùng chứ.” Thư ký Triệu, cúi đầu nói.

“Có thể chứ, vậy đi nhanh đi” Vừa nghe có ăn ngon, Đới Manh liền khẩn cấp, thúc giục thư ký Triệu đi nhanh.

Hai người đi vào một siêu thị lớn, mua những thứ cần nấu ăn, thư ký Triệu không hổ là siêu đầu bếp, cái gì ăn ngon cái gì ăn không ngon vừa thấy là biết ngay, còn Đới Manh nhìn mấy cây rau chỉ biết chúng khác nhau ở màu sắc, lớn nhỏ, chứ chẳng biết gì khác, cho nên cô cũng không phát biểu ý kiến, chỉ phụ giúp đẩy xe đi theo thư ký Triệu.

“Đới tổng, cô có kiên ăn món gì không?”

“Tôi? Không có nha, cái gì cũng ăn hết. Còn cô nữa, tan tầm rồi thì đừng gọi là Đới tổng nữa, kêu tôi Đới Manh là được rồi” Đới Manh vẫn không quen ở nơi công cộng người khác gọi mình là Đới tổng.

“Ờ, cũng được, vậy cô cũng gọi tôi là Triệu Mẫn là được”

“Được thôi”

“Triệu Mẫn, Triệu Mẫn, thật trùng hợp nha, cô cũng đến mua thức ăn hả?” Thật xa chợt nghe thấy tiếng một người đàn ông gọi Triệu Mẫn.

“Anh Lý, anh cũng đến mua đồ hả“Triệu Mẫn nhìn anh Lý nói.

“Uhm, chúng ta thật là có duyên nha” Anh Lý ngây ngô cười với Triệu Mẫn.

“Triệu Mẫn chúng ta hữu duyên như vậy, tôi muốn gọi điện thoại nói cho mẹ biết, chúng ta có duyên gặp nhau ở siêu thị này” Anh Lý vui vẻ lấy ra di động nói.

“Phốc” Đới Manh rốt cuộc nhịn không được, ở một bên ha ha ha cười lớn, Anh Lý này cũng thật là, có ai cua gái như anh không chứ, đã vậy còn muốn gọi cho mẹ biết.

Anh Lý thấy Đới Manh liền nhìn Triệu Mẫn hỏi “Người kia là ai? Cười cái gì cười, thực không có tố chất”

Triệu Mẫn vừa nghe anh Lý nói Đới Manh như vậy lập tức mất hứng “Người này là tổng tài của tôi, nêu không có việc gì thì tôi đi trước, gặp lại sau” Nói xong Triệu Mẫn liền lôi kéo Đới Manh đi tính tiền.

Anh Lý đứng tại chỗ, chưa kịp phục hồi tinh thần nhìn Triệu Mẫn và Đới Manh đi thật xa .

“Triệu Mẫn, người đó là anh cô hả, sao khác xa cô vậy?”

“Không phải anh tôi” Triệu Mẫn ngại ngùng nói.

Đới Manh nhìn Triệu Mẫn một bộ thẹn thùng lập tức hiểu được thân phận anh Lý kia “Một trong những người theo đuổi?” Đới Manh đút hai tay vào túi quần, bộ dạng như công tử.

Đới Manh và Đới Phong đều có thói quen từ nhỏ, khi xếp hàng hoặc là đứng trong đám đông, sẽ bày ra bộ dạng ‘soái ca’, hiện tại Đới Manh cùng Triệu Mẫn cũng đang xếp hàng tính tiền, theo thường lệ Đới Manh cũng có tư thế ‘đẹp trai’ ấy, nhất thời hấp dẫn không ít ánh mắt nữ sinh.

Triệu Mẫn nhìn Đới Manh, không khỏi cảm thán Đới Manh thật sự rất tuấn tú, cho dù biết Đới Manh là nữ, nhưng mà Triệu Mẫn như trước cảm thấy Đới Manh đẹp trai vô cùng. Làm người khiêm tốn đàng hoàng, thành khẩn không ương ngạnh, mình thật sự là may mắn mới có thể gặp được một vị tổng tài như vậy.

Đới Manh thấy Triệu Mẫn vẫn nhìn mình cũng không trả lời, nghĩ rằng Triệu Mẫn đang ngại, xấu xa cười nói “Sẽ không nghĩ tuyển tôi làm một trong những người thầm mến cô chứ”

“A? Không có, cô đừng nói bừa” Triệu Mẫn phục hồi tinh thần lại nhanh phủ nhận.

“Kϊƈɦ động như vậy àm gì, tôi chỉ là tùy tiện hỏi mà thôi, sẽ không nói cho đồng nghiệp khác trong công ty nghe đâu” Đới Manh vừa cười vừa nói, Đới Manh đương nhiên biết trong công ty có không ít nam nhân theo đuổi Triệu Mẫn, nhưng Triệu Mẫn đối với mỗi người đều tốt như nhau, điều này làm cho mọi người cũng không biết Triệu Mẫn rốt cuộc sẽ lựa chọn ai.

Phụ nữ trời sinh khó hiểu, Đới Manh xác thực cũng là phụ nữ, cho nên cũng tránh không được sẽ khó hiểu một chút, vì thế lặng lẽ tiến đến bên tai Triệu Mẫn hỏi “Vậy rốt cuộc cô chọn ai vậy, nói lén tôi nghe một chút được không, tôi cam đoan sẽ không nói ra ngoài” Đới Manh vừa nói vừa cam đoan.

Triệu Mẫn thấy Đới Manh tới gần cảm thấy trở tay không kịp, hơn nữa Đới Manh ở bên tai cô rù rì làm Triệu Mẫn có cảm giác giống như bị chặn đường cướp của.

“Của hai vị tổng cộng là ba trăm bảy mươi chẵn, xin hỏi trả tiền mặt hay là dùng thẻ?” Thu ngân lễ phép hỏi.

“Quẹt thẻ” Nói xong Đới Manh lấy ra thẻ tín dụng đưa cho nhân viên thu ngân.

“Đới…… Đới Manh” Triệu Mẫn lắp bắp kêu lên.

“Sao đây?”

“Này…… Này tôi mời khách mà, sao để cô trả tiền được?” Triệu Mẫn nhanh lấy tiền đưa lại cho Đới Manh.

“Không có việc gì, cô bỏ công làm cho tôi ăn là được rồi” Đới Manh cười thu hồi thẻ tín dụng từ thu ngân.

“Nhưng……” Triệu Mẫn tựa hồ còn muốn nói gì nữa.

“Đi nhanh đi, bụng tôi đói lắm rồi” Đới Manh vừa nói vừa vuốt bụng giống như một đứa nhỏ.

Triệu Mẫn thấy Đới Manh như thế cũng muốn cười ra tiếng, nhanh chóng đi về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro