Phần 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cuối cùng thì cũng tới ngày lãnh lương, tháng lương đầu tiên tuy rằng không nhiều lắm, nhưng đó là thu nhập trong một tháng Đới Manh vất vả mới có nha, lãnh tiền lương xong cô liền hẹn tiểu Viên đi Pub uống vài ly.

[Pub: hiểu nôm na cũng giống như quan bar vậy đó]

Buổi tối Đới Manh về trước thay đồ, bây giờ mỗi ngày đi làm Đới Manh chỉ mặc đồng phục công ty, đồng nghiệp hỏi sao cô không mang quần áo theo để khi hết giờ làm thì thay ra cô trả lời như vậy rất phiền toái, hơn nữa mặc đồng phục cũng thoải mái. Chỉ có tiểu Viên ở bên cạnh cười gian vài tiếng, nhưng không nói gì.

Đi vào trong pub, tiểu Viên huýt sáo gọi Đới Manh "Yo, Đới Manh, nhìn không ra chị mặc đồ này thật đúng là soái ca nha"

Một đôi giày da đen trắng sáng bóng, một chiếc quần bò vô cùng vừa vặn, một chiếc áo sơ mi rộng, mái tóc ngắn được chải tỉ mỉ, làm cho người nhìn cảm thấy thật lịch sự nhưng không khoa trương, rất tuấn tú phi phàm. Kết hợp tổng thể lại thì vô cùng hài hòa, khó trách mỗi ngày nhìn thấy Đới Manh, tiểu Viên phải kiềm chế với Đới Manh.

"Đó là khí chất trời sinh, cùng quần áo không liên quan" Đới Manh bày ra một bộ dáng phất phất nói.

Có thể là thứ sáu nên pub có rất nhiều người, suốt tuần làm việc với cường độ cao, được đi ra ngoài thư giãn thì thật tốt. Đới Manh cùng tiểu Viên mỗi người một chai bia vừa uống vừa nhìn gái đẹp muôn hình muôn vẻ gần đó. Đột nhiên tiểu Viên tâm huyết dâng trào nói muốn chơi một trò chơi nhỏ, đại khái quy tắc chính là: Từ giờ trở đi bất luận người tiếp theo đi vào pub là trai hay gái, một trong hai người sẽ đi tới, phải hỏi được tên tuổi cùng số điện thoại của đối phương.



"Không thành vấn đề." Đới Manh sảng khoái đồng ý. Sau đó hỏi "Vậy người thua sẽ bị phạt như thế nào?"

"Người thua phải đáp ứng người thắng một chuyện, bất luận là chuyện gì cũng phải làm cho bằng được, thế nào?" Tiểu Viên nhìn Đới Manh, xấu xa nói.

"Ok"

"Người đầu tiên đi vào là mục tiêu của em." Tiểu Viên phấn khởi nói.

"Được, vậy người đi vào tiếp theo là mục tiêu của chị..." Đới Manh định tiếp tục nói, tiểu Viên liền lập tức cướp lời "Nhìn kìa! Có người vào "

Đới Manh nhìn lại. Đi vào là một cô gái có gương mặt rất kawaii, tiểu Viên lộ ra vẻ mặt tiểu lưu manh tươi cười đi tới, Đới Manh cười nhạo nói:"Này, mùa xuân đã qua đi, sao lại có thể ngửi được một cỗ hương vị xuân tao!"

Ha ha ha ha! Đới Manh cùng tiểu Viên hai người đồng thời cười to.

"Mau nhìn kìa, lại có một người đi vào, là mục tiêu của chị đó" Tiểu Viên kích động nói "Ôi! Là một đại mỹ nữ a, Đới Manh chị thật là diễm phúc nha" Ánh mắt Tiểu Viên thay đổi nhìn Đới Manh. Hai chân bắt chéo còn rung rung nữa.

"Nhanh đi hỏi tên và số điện thoại của cô bé kawaii kìa" Đới Manh nhìn tiểu Viên trêu ghẹo nói.

"Vậy chị nhớ rõ củng phải đến hỏi mỹ nữ đáng yêu kia nữa"

Hai người hướng cô bé kawaii và mỹ nữ xinh đẹp đi tới.

Cô gái xinh đẹp kia giống như đang hẹn bạn bè cùng uống rượu, bốn người đều cười trang điểm xinh đẹp, bởi vì ánh sáng quá mờ không thấy rõ bạn của nàng là ai, mơ hồ cảm nhận, chắc là cũng rất đẹp đi.

Đới Manh đi đến trước mặt cô gái xinh đẹp kia, cuối xuống vừa định làm quen, đột nhiên cảm giác có một khối không khí lạnh đánh úp lại, vội vàng ngẩng đầu nhìn. Chúa ơi! Không thể nào, cô gái xinh đẹp kia lại là Mạc Hàn, vẻ mặt lạnh lùng của Mạc Hàn cũng nhìn Đới Manh, Đới Manh đột nhiên cảm giác lại bị cổ không khí lạnh lùng ấy đóng băng.

Chổ này cũng có thể coi là có tiếng đi, nhưng mà gặp được Mạc Hàn trong này lại làm cho Đới Manh cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Tuy rằng Mạc Hàn vẫn là vẻ mặt lạnh lùng, nhưng vẫn có thể thấy được nàng cũng bất ngờ khi gặp Đới Manh. Hoặc là ngạc nhiên vì Đới Manh cũng đi tới trước mặt nàng. Đới Manh chưa kịp hồi phục lại tinh thần thì nghe một tiếng gọi

"Đới Manh?"

Đới Manh cảm thấy khó hiểu, là ai kêu cô, chậm rãi nhìn lại, trong phút chốc lại bị đóng băng tập hai. Ngồi chung với Mạc Hàn là Trương Ngữ Cách và Khổng Tiếu Ngâm. Hai người cũng kinh ngạc nhìn Đới Manh.

Trong lúc nhất thời mọi người đều có chút ngại ngùng, ai cũng không có mở miệng nói chuyện, Đới Manh muốn cười giả lả rồi trốn đi, thì chợt nghe tiểu Viên lớn tiếng kêu lên "Đới Manh, Đới Manh, cô bé kawaii đã cho tôi biết tên và số điện thoại rồi, còn mỹ nhân xinh đẹp của cô thì sao?" 

Lúc này mặt Đới Manh đỏ mặt ngước lên nhìn chằm chằm sàn nhà, giống như muốn đem sàn nhà biến thành cái lỗ chui vào. Tiểu Viên chạy đến chỗ Đới Manh tiếp tục nói "Eh, thế nào a, có phải mỹ nhân xinh đẹp không thèm để ý phải không" Sau đó nhìn về phía 'mỹ nhân' kia nhoáng lên một cái nói "Hey! Mỹ nữ của chúng ta......" Nói còn chưa xong lại đột nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi.

"A! Mạc tổng."

Một tiếng thét chói tai như khủng bố vang lên, cũng may mọi người trong pub lúc này đang say sưa nhảy không chú ý tới tiểu Viên

"Khụ, khụ" Đột nhiên nghe được Trương Ngữ Cách ho lên "Tiểu Viên em cùng Đới Manh đang đùa cái gì vậy?"

Tiểu Viên đột nhiên nghe được có người kêu cô, quay đầu thấy Trương Ngữ Cách cùng Khổng Tiếu Ngâm, cái miệng nhỏ của cô dường như mở toạt ra, lúc này tiểu Viên đã muốn hoàn toàn đánh mất năng lực nói chuyện, tư duy trong lúc này dường như cũng không hoạt động.

Đới Manh chỉ có thể lôi tiểu Viên lại nói ra chuyện của hai người lúc nảy, Khổng Tiếu Ngâm nghe xong thì vừa cười vừa nói "Hey, hai tên sắc lang này thật đúng là lóa mắt nha, làm tiểu Oa của chúng tôi chú ý"

Sau đó mới biết được, cô gái xinh đẹp kia tên Lưu Tăng Diễm, cùng Mạc Hàn, Trương Ngữ Cách, Khổng Tiếu Ngâm là bạn tốt, thường xuyên hẹn nhau đến pub này uống rượu nói chuyện phiếm.

'Ô Long nhất cảo' biến thành sáu người, Mạc Hàn, Lưu Tăng Diễm, Trương Ngữ Cách, Khổng Tiếu Ngâm, Đới Manh, tiểu Viên sáu người bắt đầu uống bia nói chuyện phiếm. Cái gọi là nói chuyện phiếm cũng chính là chuyện Khổng Tiếu Ngâm trêu chọc Đới Manh và tiểu Viên, những người khác chỉ biết ngồi cười ha ha, à, không đúng, trừ Mạc Hàn ra.

Vài vị tổng giám đốc thì rất dễ làm quen, không giống tổng cao cao tại thượng, lúc này bọn họ cùng Đới Manh và tiêu Viên giống như bạn thân, cùng nhau uống bia và trò chuyện.

Đới Manh nhìn Mạc Hàn vài lần, vẫn là gương mặt đó, biểu tình lạnh lùng ngồi uống bia.

Sau đó mọi người uống tới nổi có chút điên cuồng, chê bia không thèm uống, liền mang rượu ra, Khổng Tiếu Ngâm không hổ danh là giám đốc tiêu thụ, tửu lượng không phải bàn, cầm lấy một lấy một chai Chivas nhìn Đới Manh nói "Thế nào, Đới Manh, có dám uống thi với tôi không?" Vẻ mặt coi thường nhìn Đới Manh, nếu là bình thường rất có thể Đới Manh sẽ nể tình cấp bậc một chút, làm bộ từ chối, nhưng nảy giờ uống hết không biết bao nhiêu bia, men làm kích thích đầu óc, Đới Manh liền nhảy lên phía trước nói "Ai sợ ai?

"Được! Vậy cô muốn uống thế nào?"

"Cạn!"

Đới Manh không nói hai lời liền cầm chai Chivas rót vào một chiếc ly, chất lỏng chảy vào cổ họng như thiêu đốt, làm Đới Manh hoa cả mắt, miễn cương cũng có thể đứng vững.

Nhìn Khổng Tiếu Ngâm cũng uống cạn một ly, tình trang xem ra tốt hơn Đới Manh rất nhiều, ít nhất vẫn còn có thể vui vẻ nói chuyện.



Hai người tôi một ly cô một ly, rất nhanh đã uống hết chai rượu. Dưới tác dụng của cồn, Đới Manh cảm thấy cả người bay bổng, hai chân sắp không thể chống trụ thân thể của cô nữa, dựa vào chút ý thức cuối cùng, cảm giác được mình ngã nằm ở trên sô pha, nhìn trước mắt có thật nhiều bóng dáng lúc ẩn lúc hiện, đầu óc choáng váng, mắt nhắm lại chìm vào giấc ngủ.

Không biết ngủ bao lâu, mắt nặng nề mở ra, Đới Manh nhìn chung quanh bốn phía, rõ ràng đây không phải là nhà trọ của cô. Ở đâu? Vì lúc say đầu óc ngu ra rất nhiều, làm cô không nhớ mình lúc đó xảy ra chuyện gì, Đới Manh nằm ở trên giường lười động, một nửa bởi vì say rượu, nhưng chủ yếu là vì giường thật là mềm mại, còn hương thơm dễ chịu, nằm thật thoải mái a! Giường ngủ trong nhà trọ cũng chỉ là tấm ván cứng ngắc, không thoải mái chút nào.

Mở to mắt nằm một lát, rốt cục miễn cưỡng từ trên giường đứng lên, Đới Manh theo bản năng nhìn qua quần áo mình một chút.

Hả! Không xem cũng biết chút nữa là mạng nhỏ của Đới Manh cũng bị dọa chết. Cho dù rất say rượu nhưng Đới Manh cũng nhớ rất rõ lúc đi pub uống rượu thì cô không có mặc đồ như thế này. Lúc này trên người chỉ mặc có một cái áo sơmi cùng quần đùi. Đới Manh ngồi ở trên giường nghĩ nát óc cũng không nhớ rõ chuyện gì xảy ra sau khi cô và Khổng Tiếu Ngâm uống say.

Đột nhiên nghe được ngoài cửa phòng có tiếng động, Đới Manh rón rén ra mở cửa. Nhẹ nhàng mở ra cửa phòng, đem đầu ló ra ngoài, nhìn chung quanh bốn phía, bên ngoài là một gian phòng khách và phòng bếp, TV đang mở, nhưng không thấy người đâu, Đới Manh ra ngoài tìm tòi một chút, mới phát hiện có một người đang ngồi trên sô pha màu trắng đọc sách, bởi vì người đó ngồi đưa lưng về phía cô nên Đới Manh cũng không biết là ai.

"Vị kia...... Thật ngại cho tôi hỏi một chút." Lúc này Đới Manh đã bước ra ngoài vừa gãi đầu vừa nhìn người kia nói.

"Tỉnh?" Người đó đột nhiên nói.

"Ân...... Ân, tỉnh." Dọa Đới Manh giật mình, vội vàng đáp lại. Giọng nói này có vẻ quen thuộc, là ai đây? Đầu óc sau khi say thật là hỏng mất rồi.

"Đứng làm gì, ngồi đi." Người nọ tiếp tục nói

"Uhm, được, được." Đới Manh lập tức đáp lời, đi đến sô pha ngồi xuống. Quay đầu nhìn người kia, vừa nhìn thấy thiếu chút nữa dọa Đới Manh chết ngay tại chỗ.

Chỉ thấy Mạc Hàn mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt cùng với quần short, đôi chân trắng nõn bại lộ trước mặt Đới Manh. Đới Manh liền cảm thấy đầu nóng lên, cảm giác lồng ngực có một cỗ nhiệt lưu hết sức căng thẳng.

"Mạc...... Mạc tổng, cô như thế nào lại ở đây?" Đới Manh lắp bắp rốt cục phun ra được vài chữ.

"Đây là nhà của tôi." Mạc Hàn ngẩng đầu nhìn Đới Manh liếc mắt một cái nói.

Cái gì! Mình ở nhà Mạc tổng? Ngao...... Giết chết tôi đi, say rượu như thế nào mà lại vào nhà núi băng này ngủ?. Đới Manh lắc đầu liên tục.

Núi băng nhìn thấy biểu tình của Đới Manh, ngũ quan vặn vẹo cùng một chỗ, mặt lúc hồng, lúc trắng , nàng nghĩ Đới Manh say rượu nên như vậy liền hỏi "Còn đau đầu?"

Đột nhiên nghe được tiếng nói, làm Đới Manh vội vàng ngẩng đầu lên nhìn núi băng, lúc này đầu tóc Đới Manh rối như cái tổ chim, hơn nữa vẻ mặt ngư người vô tội, chợt nghe thấy "Xì" Băng tan rồi sao?. Nga...... Không, Mạc Hàn lại nở nụ cười, chuyện này quả thực so với nhìn thấy khủng long ở thế kỷ 21 còn lạ hơn.

Đới Manh lập tức nhìn Mạc Hàn chầm chầm, vẫn không nhúc nhích. Nói thật núi băng cười rộ lên thật sự là đáng yêu nha. A? Sao mình có thể dùng từ đáng yêu để tả núi băng chứ, Đới Manh cảm thấy núi băng hôm nay có chút không giống bình thường, nhìn kỹ thì ra là núi băng hôm nay không có trang điểm, gương mặt trắng nõn nhìn cô.

Xã hội hiện nay có hai loại người, một là thật nham hiểm nhưng vẫn tươi cười, một là gương mặt thuần khiết tươi cười [ps: Không bao gồm Đới Manh mình, mình không có nham hiểm nha, hehe mình là ngoại lệ].

Người này nhìn có chút đáng yêu, gương mặt tươi cười, Mạc Hàn chính là thuộc loại người đó. Bởi vì lúc này nhìn nàng giống như một búp bê, nhìn qua thật giống như sinh viên vừa vào đại học, thật mới mẻ.

Mạc Hàn quơ quơ ngón trỏ trước mặt Đới Manh nói "Này, tỉnh chưa ."

"A...... rồi......" Đới Manh thật vất vả hoãn lại đây, xấu hổ trả lời.

"Cô đói bụng sao?"

"Uhm, có chút đói."

"Vậy cùng đi ăn tối đi" Mạc Hàn vừa nói vừa đứng lên. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro