34 - Nhẹ Dạ Là Bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên mặt vẫn còn lưu dấu răng "xinh đẹp", ra ngoài không phải để người ta chê cười sao, Phác Thái Anh không cảm thấy có chuyện gì, trái lại Kim Trân Ni cảm thấy lúng túng, dù sao đều là kiệt tác do cái miệng của cô mà ra. Mấy câu định trấn an Phác Thái Anh để Phác Thái Anh ở nhà còn chưa nói ra, Kim Trí Tú làm rối lên, hoàn toàn ngăn chặn lời Kim Trân Ni, miệng bảo đi đi đi, mọi người cùng nhau đi. Dù sao người không có mặt mũi gặp người là cáo già. Vì theo Kim Trân Ni, mặt dày mày dạn, thật sự cả mũi cũng không cần. Không phải chỉ vài dấu răng thôi sao, không phải chỉ vài ngày tự động biến mất trở lại bình thường thôi sao, chút đau này so với nỗi đau năm đó Kim Trân Ni gánh chịu quả thật chỉ là lông hồng không tính là gì, Kim Trân Ni đúng là yếu lòng, Phác Thái Anh không đáng để được đối xử tốt, còn bóc trứng gà xoa mặt, lại còn cho ở nhà ăn cơm chiều, còn dắt ra ngoài mua đồ ăn, cách thức đối đãi với bạn gái trước không phải là cần giải quyết dứt khoát sao!Cho dù nữ nhân trước mặt này làm cho Kim Trân Ni bị tổn thương sâu sắc, Kim Trân Ni vẫn khách khí, vẻ mặt ôn hòa, nếu đổi lại là cô, kiểu gì cũng phải chửi xối xả một trận cho hả giận. Trước khi ra ngoài, Kim Trí Tú khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Kim Trân Ni dùng kem che khuyết điểm bôi lên mặt Phác Thái Anh, dưới tác dụng của kem che khuyết điểm không nhìn kỹ hầu như không nhìn thấy, gương mặt trắng noãn nhẵn bóng. Kim Trân Ni và Phác Thái Anh ngồi rất gần nhau, khó tránh khỏi tứ chi tiếp xúc.

Kim Trí Tú chỉ có thể nhìn cử chỉ của hai người kia, khoảng cách như có như không, Phác Thái Anh cũng thật thà không có dấu hiệu vượt quá giới hạn, Kim Trí Tú như có điều suy nghĩ nhìn hai người kia.Thoa xong rồi, Kim Trân Ni thu dọn đồ, nhẹ giọng nói
"Còn đau không?"
Lời này vừa dứt, Phác Thái Anh nghe được Kim Trí Tú hừ khẽ, cô cũng không để ý, nhìn Kim Trân Ni khẽ cười
"Không đau."
"Cô về nhà cũng dùng trứng gà xoa xoa, chỉ cần vài bữa thì nhanh hết thôi."
Lại là tiếng ho khan của Kim Trí Tú, Kim Trân Ni bất đắc dĩ quay đầu nhìn về phía Kim Trí Tú, nhìn thấy Kim Trí Tú nháy mắt ra hiệu với cô.Tất cả chuẩn bị xong xuôi, đã qua 6 giờ, sắc trời cũng không còn sớm, Kim Trí Tú nhân lúc Phác Thái Anh đổi giày xong ra cửa trước, kéo Kim Trân Ni sát đến bên tai Kim Trân Ni hạ giọng.
"Chị em à, nhẹ dạ là bệnh, cậu không thể nhẹ dạ biết không?"
"Mình đương nhiên biết."
Kim Trân Ni cúi người đổi giày, vỗ vỗ tay Kim Trí Tú
"Ngược lại là cậu, đừng lo lắng quá, không có chuyện cũng bị cậu làm cho ra chuyện."
"Mình lo lắng cho cậu mà."
Kim Trí Tú lo lắng không phải không có lý, nhưng Kim Trí Tú lúc nào cũng trong trạng thái cảnh giác Phác Thái Anh lại làm cho Kim Trân Ni cảm thấy buồn cười, cái miệng của Kim Trí Tú nếu có thể nói ít mấy câu thì không có chuyện rồi. Trước đây khi vẫn còn học đại học, Kim Trí Tú đều vô điều kiện bảo vệ Kim Trân Ni, sinh viên mới vừa vào học sẽ giới thiệu với nhau, là Kim Trí Tú chủ động quay lại bắt chuyện với cô, trước lạ sau quen, tính cách tam quan hợp nhau, lui tới thành bạn tốt. Khi đó bên cạnh Kim Trân Ni cực nhiều hoa đào, nên rất ít tiếp xúc gần với bạn học nam, nhưng người theo đuổi cô vẫn xếp thành hàng. Từ chối không xong trốn cũng trốn không được, ảnh hưởng học tập còn bị loan truyền chuyện xấu, thậm chí bị người theo đuổi đuổi đến dưới lầu ký túc xá, Kim Trí Tú tuổi trẻ đầy sức sống, biết chuyện trực tiếp tìm người đánh cho một trận, ai dám không phục, Kim Trí Tú không nói đạo lý, cứ ra tay đánh.

Cô từng học thuật phòng thân cũng chỉ vì để có thực lực bảo vệ nuông chiều người chị em là Kim Trân Ni. Bốn năm học đại học, sự thanh tịnh của Kim Trân Ni hoàn toàn dựa vào sự che chở của Kim Trí Tú, Kim Trí Tú học tập dựa vào Kim Trân Ni đôn đốc, hai người ở trường học như hình với bóng, chỗ nào chỉ cần có Kim Trân Ni nhất định sẽ có Kim Trí Tú, đến nay trường học vẫn còn lưu truyền giai thoại về hai người...Che chở con cái che chở tới mức không phân rõ lý do, ở phương diện này Kim Trí Tú liều mạng vì Kim Trân Ni. Ở phương diện tuổi tác, Phác Thái Anh lớn hơn hai người 7 8 tuổi, từng trải hơn nhiều phong phú hơn, hai người ở trước mặt Phác Thái Anh vẫn còn non, Kim Trân Ni còn có thể làm gì, Kim Trí Tú cũng vì bảo vệ cô thỉnh thoảng khiêu khích Phác Thái Anh, cô cảm thấy hai người mới là cặp oan gia, cô giống như lão mẹ ra ngoài mua đồ ăn còn dẫn theo hai "con ấu trĩ". Để hai lỗ tai được thanh tịnh, Kim Trân Ni nhìn thấy Kim Trí Tú thay giày xong, giơ tay nắm lỗ tai người kia, nghiêm túc cảnh cáo một phen, nói tới nói lui cũng chính là không cho người kia trêu chọc Phác Thái Anh nữa, Kim Trí Tú đâu để ý Kim Trân Ni nói gì, chỉ ngoan ngoãn gật đầu đồng ý. Siêu thị không xa, ở bên cạnh tiểu khu. Kim Trân Ni lo lắng tay phải Phác Thái Anh không tiện, không dễ lái xe, trước khi ra cửa cô nói với Kim Trí Tú giúp người kia mở cửa xe. Trên đường lái xe đến siêu thị, Kim Trí Tú bị Kim Trân Ni cảnh cáo bớt nói nhiều nhưng bản thân không nhịn nổi, mở miệng
"Buổi biểu diễn trong bữa tiệc cuối năm của tập đoàn R mọi người không có vấn đề chứ?"
Kim Trân Ni trả lời
"Không có vấn đề."
Trang phục, người mẫu và trang điểm tạo hình đều là tập đoàn Kim thị cung cấp vô điều kiện, tuy rằng R cũng không thiếu nhưng mấy ngày nay đều là Kim Trí Tú tới nơi giúp Kim Trân Ni tổ chức buổi biểu diễn nên Phác Thái Anh mở miệng.
"Vẫn phải cảm ơn Kim lão bản hỗ trợ."
Trong mắt Kim Trân Ni hiện lên tia kinh ngạc, quay đầu nhìn Phác Thái Anh, ai ngờ Phác Thái Anh cũng nhìn cô, tầm mắt giao nhau, Kim Trân Ni thản nhiên mỉm cười với Phác Thái Anh mặt không biểu cảm, sau đó tránh khỏi ánh mắt kia, quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ xe.
"Cô đừng cảm ơn tôi, không có liên quan tới cô, tôi không giúp cô, là tôi giúp Ni Ni, R các người tài chính hùng hậu nào thiếu chút tiền kia."
Kim Trí Tú nghe thấy lời cảm ơn của Lâm Túc, chê cười, miệng không dừng được.
"Tập đoàn R các người keo kiệt, mỗi lần hợp tác các hạng mục thì chiếm nhiều lợi ích nhất, để người khác uống canh ăn không khí, cô nói xem cô đường đường là đại lão bản, không ăn hϊế͙p͙ người không được à."
"Còn nữa, cháu gái nhỏ của cô, về nhà dạy dỗ cho tốt đi, để cho con nhóc đó không biết trình tự trước sau, đoạt đồ trong miệng người khác. Không sợ bụng ăn không được nổ tung hả?"
"Nếu không thì thế này, Phác đại lão bản, cô bảo con nhóc kia đem miếng đất đã cướp trả lại cho tôi, tôi theo giá cả (thị trường) cho nhiều hơn một phần."
"Sao? Đủ thành ý chứ?"
Kim Trí Tú luôn nghĩ về miếng đất kia, không ngờ cuối cùng bị Phác Sanh cướp đi, tập đoàn R người ta giàu có phô trương không so sánh được, cô cũng không trông cậy có thể lấy về được, chỉ là do tức thôi. Nhưng trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, Phác Thái Anh không khách sáo, hời hợt trả lời
"Kim lão bản nếu như để nhiều hơn 5 phần thì đưa cho cô."
Kim Trí Tú:"Năm phần?"
"Tại sao không đi cướp đi?"
Kim Trí Tú quay đầu trừng Phác Thái Anh
"Được, Phác lão bản đi trên đường cướp tiền đi, đưa cho tôi, tôi cũng không cần, thật keo kiệt!"
Mặc kệ cô nói gì, Kim Trân Ni làm bộ không nghe được, chỉ cần hai người này ở chung mặc cho là trước kia hay bây giờ, bên tai cô sẽ không được thanh tịnh, có chút đau đầu xoa xoa giữa chân mày, cô lấy điện thoại xem sắp xếp lịch trình ngày mai đi xưởng trang phục. Lịch trình hai ngày một đêm, ngày mai thứ hai, trở về là cuối tháng, bữa tiệc cuối năm theo thường lệ sẽ tổ chức ngày cuối cùng tháng 12, Kim Trân Ni từng tham gia cũng tổ chức qua tiệc 3 năm của tập đoàn R vào cuối năm, đối với bữa tiệc này trong lòng rõ như nước chảy nên cũng không xa lạ gì.

Đối với tiết mục đinh là biểu diễn thời trang bữa trong vòng nửa tháng sẽ nhanh chóng chuẩn bị xong. Kim Trân Ni có thói quen ghi lại mục tiêu xác định trong bản ghi nhớ điện thoại, cô ghi lại chuyện quan trọng là công việc cần hoàn thành, cô mở ra xem từng chút một, đơn giản suy nghĩ. Lấy hoàn thành hạng mục A cho việc hợp tác làm mục tiêu cuối cùng, theo đó là buổi biểu diễn và chuyến công tác ngày mai là 2 chuyện tương đối quan trọng, trước tiên giải quyết chuyện đi công tác đến xường trang phục ngày mai sau đó là buổi biểu diễn tiệc cuối năm, còn cả buổi họp báo trước khi đưa ra thị trường, cuối cùng hạng mục A thuận lợi hoàn thành. Sau khi hoàn thành, rời khỏi tập đoàn R, trở lại công ty nhậm chức tổng giám tài vụ, sẽ không xuất hiện cùng Phác Thái Anh lần nữa, quá trình này ít nhất 3 4 tháng, Kim Trân Ni cau mày, thoát khỏi bản ghi nhớ. Phác Thái Anh không biết Kim Trân Ni nghĩ gì, vẫn luôn nghiêng đầu nhìn Kim Trân Ni, nhìn dáng vẻ người kia cầm điện thoại xuất thần, chờ đến nơi, xe dừng lại Kim Trân Ni cũng không phát hiện, Phác Thái Anh tới nhắc nhở Kim Trân Ni mới phản ứng lấy lại tinh thần. Đã hơn 6 giờ tối, cuối tuần siêu thị nhiều người lui tới hơn, náo nhiệt hơn. Ba người hẳn có người lạc đàn. Tình hình giống như khi ở nhà, Phác Thái Anh bị lãng quên thành người dư thừa. Kim Trí Tú nắm tay Kim Trân Ni đi phía trước cười cười nói nói, Phác Thái Anh yên lặng đi theo hai người, nghe hai người thảo luận ăn món gì, muốn mua gì.

Kim Trân Ni thỉnh thoảng sẽ quay đầu lại nhìn cô nhưng cũng chưa nói gì đã bị Kim Trí Tú kéo đi rồi. Thật ra trước đây đi mua đồ ăn cũng vậy, khi Kim Trí Tú tới nhà ăn chực, nhà hết nguyên liệu nấu ăn sẽ ra ngoài mua, Kim Trân Ni kéo theo Phác Thái Anh ra ngoài làm công xách đồ, cô cùng Kim Trí Tú đi lang thang, Phác Thái Anh cũng lang thang theo, nhưng khi đó Phác Thái Anh không để bụng, bởi vì cô và Kim Trân Ni còn bên nhau, mục đích cô tới chính là giúp Kim Trân Ni xách đồ về. Vào siêu thị, Kim Trí Tú nhìn thấy Kim Trân Ni vừa đi vừa quay đầu nhìn, cũng nhìn theo thì thấy Phác Thái Anh đẩy xe xuyên qua đám đông đi về phía hai người, cảnh tượng này thật sự quá quen mắt. Nhân lúc Phác Thái Anh còn chưa tới gần, Kim Trí Tú xoay mặt Kim Trân Ni, nói
"Là cáo già muốn đi theo hai đứa mình, cậu nhìn cô ta làm gì?"
"Chỉ là mình cảm thấy chúng ta phớt lờ người ta không hay lắm."
"Không có gì không hay cả."
Kim Trí Tú đẩy Kim Trân Ni đi vào trong
"Trước đây đều không phải như vậy sao, mặc kệ cô ta đi, chúng ta mua đồ ăn thôi nào."
Kim Trân Ni bị đẩy đi mấy bước
"Nhưng tay người ta bị thương, mình đi giúp..."
"Đẩy xe có thể dùng bao nhiêu lực, cậu còn nói cậu không nhẹ dạ?"
"..."
Kim Trí Tú tâm tư không có tinh tế, Kim Trân Ni là người phân biệt rõ ràng, cũng bởi vì không có quan hệ mới không thể tùy ý, rốt cuộc vẫn bận tâm đến cảm nhận của Phác Thái Anh, ví dụ như sẽ hỏi Phác Thái Anh muốn ăn món gì, có muốn ăn canh hay không. Bởi vì nhiều người, lúc mua thức ăn, Kim Trân Ni chọn đồ rồi để cho Kim Trí Tú xếp hàng cân (tính tiền) trước, Kim Trí Tú không ở bên cạnh Kim Trân Ni, lúc này Phác Thái Anh đi tới gần Kim Trân Ni hơn, nhìn rau xanh trong tay Kim Trân Ni, cô theo bản năng ngầng đầu nhìn bảng giá. Phác Thái Anh
"Vừa lên giá."
"Đúng vậy."
Kim Trân Ni nghe thấy giọng Phác Thái Anh trôi chảy trả lời
"Lần trước tới là năm tệ, lần này tăng thêm 5 hào, lại tăng nữa thì rau xanh còn mắc hơn thịt."
Phác Thái Anh nhìn thấy Kim Trân Ni cầm rau xanh đưa qua, giơ tay nhận lấy bỏ vào xe đẩy, khẽ nở nụ cười
"Mắc hơn thì cũng không mắc hơn thịt."
"Cũng không hẳn."
Kim Trân Ni ngẩng đầu nhìn chung quanh một vòng, tìm được rồi, cô chỉ chỉ bảng giá khu rau củ đối diện
"Thấy không, rau xanh hơn 10 tệ một một cân, mắc hơn thịt đúng không?"
Phác Thái Anh:"Thật đúng là vậy."
"..."
Người đến người đi, đủ loại ánh mắt nhìn chăm chăm, Phác Thái Anh và Kim Trân Ni đi đi dừng dừng, từ khu rau củ đến khu thịt dạo qua mấy lần. Phác Thái Anh biết tài nấu nướng của Kim Trân Ni không tệ, cũng thường đến mua thức ăn, chủ động khiêm nhường thỉnh giáo kỹ năng chọn nguyên liệu, Kim Trân Ni thấy Phác Thái Anh cảm thấy hứng thú như vậy, cũng cảm thấy không có gì, trong lòng lại nổi lên hứng thú, tay cầm tay dạy người kia chọn đồ tươi như thế nào, Phác Thái Anh cong khóe môi cũng nghiêm túc nghe. Kim Trí Tú cân xong trở về, cách đám người đang lui tới tìm được hai người kia đang ở khu rau củ, nhịn xuống xung động muốn tiến tới đẩy cáo già ra, nhưng cô cưỡng ép bản thân dừng bước không vội vã tới đó, mà nhìn hai người kia cầm khoai tây nói chuyện gì. Hai người con gái có tiền lại có nhan sắc, ở siêu thị mua đồ ăn có vẻ không hợp.

Kim Trân Ni nghiêng người sang nên cô không nhìn rõ mặt, Kim Trí Tú chỉ thấy Phác Thái Anh khóe miệng cong lên vẽ ra nụ cười khẽ. Thật sự nhắc tới thì Kim Trí Tú không phải chằm chằm nhắm vào Phác Thái Anh, trước khi hai người đó xa nhau, ba người thường xuyên ra ngoài mua thức ăn, tính cách Kim Trí Tú vừa vội vàng lại tự do thoải mái, nhưng đối với Kim Trân Ni rất tốt nên Phác Thái Anh đối với chuyện hai người tranh cãi ầm ĩ cũng rất bao dung.bNếu như không phải Phác Thái Anh làm tổn thương Kim Trân Ni buộc Kim Trân Ni phải lén từ chức, thương tâm tuyệt vọng rời khỏi thành phố kia, Kim Trí Tú cũng sẽ không phản cảm khi Phác Thái Anh lần thứ hai quấn lấy Kim Trân Ni. Kim Trí Tú vỗ vỗ ót, trừng mắt nhìn Phác Thái Anh ở bên kia vài lần, phải kiên định với lòng tin rời xa cáo già bo bo giữ lấy mình cả đời trôi chảy, đem đồ đã cân xong bước nhanh tới.
"Các người đang làm gì đó?"
Phác Thái Anh:"Chọn rau củ."
Phác Thái Anh chỉ đơn giải trả lời, cầm khoai tây trong tay Kim Trân Ni đặt xuống.
"Đúng vậy."
Kim Trân Ni phụ họa cho Phác Thái Anh, nhìn thấy Kim Trí Tú đi tới, nhận lấy đồ trong tay cô bỏ vào xe đẩy bên cạnh
"Trí Tú, cậu xem đủ chưa, còn muốn mua món nào không?"
"À, để mình xem..."
Lời Kim Trí Tú còn chưa dứt, phía sau truyền tới giọng nói nữ tính lãnh đạm quen thuộc.
"Phác Thái Anh?".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro