50 - Kim Trân Ni!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phác tổng, có lẽ cô lầm, Kim Trân Ni là bạn nhảy của tôi."
Chung Linh Vận nhíu mày, nhìn bàn tay đang đặt ở eo Kim Trân Ni, lịch sự hơi mỉm cười, đây là trường hợp chính thức không thích hợp để xảy ra xung đột, huống chi đối phương còn là bên tổ chức.

Phác Thái Anh lại thản nhiên cười:"Có lẽ là Chung phó tổng lầm rồi."

Vừa nói vừa dùng sức ôm chặt eo Kim Trân Ni, bá đạo mạnh mẽ tuyên bố sở hữu, Kim Trân Ni rõ ràng cảm giác được, trong nhất thời cô chỉ muốn tìm lỗ đất chui vào, trước mắt cô là tay Chung Linh Vận, ôm eo cô là tay cáo già.

Thật sự mà nói thì Kim Trân Ni không phải bạn nhảy của Chung Linh Vận cũng không phải của Phác Thái Anh.

Cô chỉ đồng ý cùng Chung Linh Vận đi thảm đỏ, uyển chuyển từ chối làm bạn nhảy, còn với Phác Thái Anh việc gì cô cũng không có đồng ý qua, vừa rồi để giữ gìn hình ảnh cho Phác Thái Anh cô mới cùng người đó đi thảm đỏ.

Phải biết rằng Phác Thái Anh là đèn flash cỡ lớn, lại là nhân vật cực kỳ quan trọng của buổi tiệc.

đi đến đâu cũng có một đống người vây quanh, lúc nào cũng có phóng viên truyền thông cũng như khách khứa tới tới lui lui tụ lại, quá nhiều người, nếu trước mặt họ từ chối thì sẽ làm mất mặt hai bên, lúc này bất ngờ cảm giác tay bên eo siết chặt dần dần buông xuống.

Chung Linh Vận thấy Phác Thái Anh thu tay, cũng thức thời bỏ tay xuống.

Kỳ thực, Chung Linh Vận không thích làm khó người khác, đặc biệt người đó lại là Kim Trân Ni.

Chỉ là bị Phác Thái Anh chen ngang xuất hiện nẫng tay trên của mình nên cô không thoải mái, cô cũng không quên chuyện ở xưởng trang phục cách đây vài ngày, Phác Thái Anh cưỡng ép Kim Trân Ni chiếm tiện nghi, ấn tượng của cô với Phác Thái Anh vốn không tốt lắm, bây giờ trong mắt đã đầy địch ý.

"Xin lỗi, tôi còn có! "
Kim Trân Ni chưa kịp rút lui, hai chữ việc gấp đã tới bên môi bỗng nhiên bị một giọng õng ẹo ngắt lời:"Ni Ni bảo bối, thì ra em ở đây cùng Phác tổng."
Chỉ cần nghe giọng này, không cần ngẩng đầu nhìn cũng biết là ai.

La Hoan mặc một chiếc váy lễ phục dài màu đỏ rực, trong đám đông cực kỳ chói mắt, lúc này dưới ánh đèn khiến cho đôi môi đỏ rực cháy phối hợp với đôi mắt quyến rũ, giơ tay nhấc chân cực kỳ mê người, vũ mị cực hạn, La Hoan lướt qua Chung Linh Vận, làm lơ Phác Thái Anh bên cạnh Kim Trân Ni, uốn éo vòng eo mảnh khảnh, ôm cổ Kim Trân Ni.

"Bảo bối của chị, đã lâu không gặp, nhớ người ta không nè?"
La Hoan vừa rồi nhìn thấy hai người kia tranh chấp nên mới tới xen vào, ánh mắt thoáng nhìn qua Chung Linh Vận, lại nhìn nhìn Phác Thái Anh, nhướng mày âm thầm qua lại.

"Đương nhiên là nhớ."
Kim Trân Ni vỗ nhẹ lưng La Hoan, ở bên tai người kia nói khẽ
"Bất quá chị chú ý hình tượng của mình."
"Chúng ta đều trưởng thành, còn nghĩ hình tượng gì chứ, chị tới cứu vớt em."

La Hoan nhỏ giọng nói, cô buông Kim Trân Ni ra sau đó nắm tay Kim Trân Ni
"Đi thôi, cùng chị ra sàn nhảy nhảy vài điệu."
"Được."

Kim Trân Ni cầu mà không được, trước sau vẫn cười lịch sự với Phác Thái Anh và Chung Linh Vận, sau đó bị La Hoan kéo vào sàn nhảy.

Lần này Phác Thái Anh thất bại khi bị nẫng tay trên, Chung Linh Vận cũng không thể cùng Kim Trân Ni nhảy, hai người nhìn nữ nhân bất ngờ xuất hiện thân mật ôm Phác Thái Anh rời khỏi, từ cử chỉ và hành động của họ, Chung Linh Vận nhìn ra họ hẳn là bạn thân.

Không có người khác ở đây, Chung Linh Vân dư quang liếc nhìn Phác Thái Anh, thấy người kia vẫn thản nhiên, giơ tay cầm hai ly rượu ở bên cạnh, một cho chính mình, một cho Phác Thái Anh, cười nói
"Phác tổng, lần trước tôi nghe Kim Trân Ni nói hai người chỉ là bạn hợp tác bình thường."
Phác Thái Anh nhận lấy ly rượu, không có thừa nhận cũng không phủ nhận:"Có lẽ vậy."
"Nếu chỉ là bạn hợp tác bình thường, hành động của Lâm tổng có phải quá đáng không?"

Chung Linh Vận suy nghĩ, cô cảm thấy Phác Thái Anh đối với Kim Trân Ni nhất định có mục đích riêng.

"Cảm ơn rượu của cô."
Phác Thái Anh giơ ly rượu hướng về phía Chung Linh Vận, uống cạn, buông ly rỗng xuống, xoay người rời đi.

Ở chỗ ngồi cạnh sàn nhảy, Tiêu Tử Ngọc vừa ăn bánh ngọt vừa nhìn La Hoan và Kim Trân Ni đang khiêu vũ, ngay khi nhìn thấy tay La Hoan suýt chút nữa sờ mông Kim Trân Ni, tức tới mức mở to mắt, căm giận nói thầm
"Yêu nghiệt chết tiệt, dám sờ nữ nhân của lão bản, đã ăn trong chén còn nhìn trong nồi, xem đêm này em giáo huấn chị thế nào, ngày mai đừng nghĩ xuống giường! "
La Hoan đang nhảy theo nhạc bất ngờ muốn hắt xì nhưng nhanh chóng nhịn xuống, trong sàn nhảy, La Hoan nhiệt tình như lửa, thân mình dán lên Kim Trân Ni, hai người mặt đối mặt, cô nhướng mày hỏi
"Hai người kia đều là người theo đuổi em sao?"
"Không phải."
Kim Trân Ni buồn cười trả lời
"Hai người họ một là tổng tài một tập đoàn, một là phó tổng một tập đoàn, đều chỉ là bạn hợp tác của em."
"Thì ra nữ nhân lớn lên không tệ kia là phó tổng tập đoàn, thật sự mà nói, chị cảm thấy ánh mắt người đó nhìn em không thích hợp."
"Sao em cảm thấy ánh mắt chị nhìn em mới không thích hợp."

Kim Trân Ni vừa cười vừa cẩn thận phối hợp dáng nhảy của La Hoan, cùng nhau nhảy hồi lâu, mồ hôi rịn ra trên trán trơn bóng.

"Không nghĩ tới bị em nhìn ra."
La Hoan chậc lưỡi: "Chúng ta đều độc thân nên em cùng chị chắp vá đi, hay em còn ghét bỏ chị lớn hơn 3 4 tuổi, chê chị già."
"Nào dám ghét bỏ chị già, là em cực kỳ không hợp mắt chị."
La Hoan:"Lấy cớ."
"Được rồi, khiêu vũ cho đàng hoàng."
Đối với La Hoan thường xuyên nói ra những lời làm người khác kinh ngạc không chết không được, Kim Trân Ni đã sớm tập thành thói quen.

Sàn nhảy có đôi có cặp, La Hoan nắm tay Kim Trân Ni thuần thục thay đổi điệu nhảy, cùng Kim Trân Ni tận tình tận hứng nhảy.

Thật ra La Hoan có mấy lời không dám nói ra khỏi miệng, Kim Trân Ni vẫn không biết cô và Phác Thái Anh là bạn tốt, từ khi Kim Trân Ni tới công ty của cô, cô đã biết quan hệ của Kim Trân Ni và Phác Thái Anh.

La Hoan lo lắng Kim Trân Ni nếu biết sẽ không chịu được lừa dối một lần nữa hiểu lầm Phác Thái Anh, sau này hai người chia tay, hơn nữa mấy năm nay nhìn thấy Kim Trân Ni từng bước từng bước có được hôm nay, từ một cô gái nhỏ trốn ở góc văn phòng khóc sướt mướt đến bây giờ trở thành nữ cường nhân sự nghiệp thành công, ba năm từng ngày từng ngày không ngừng gia cố phòng tuyến trong lòng trở nên kiên cường, không thể tùy tiện phá sập.

Bất quá, bạn bè không cậy góc tường của nhau, mỗi ngày La Hoan đều ở bên tai Kim Trân Ni thổi gió, cũng không thấy Kim Trân Ni xoay người sà vào lòng cô, Kim Trân Ni đối với người theo đuổi trừ bỏ từ chối thì vẫn cự tuyệt, có đôi khi phiền phức thì kéo cô làm tấm gỗ chắn.

Chỉ là Kim Trân Ni không biết, Phác Thái Anh không phải chưa từng tới gặp cô.

Bao nhiêu lần dự tiệc, Phác Thái Anh vẫn luôn ở bên cạnh lẳng lặng quan sát, La Hoan biết Kim Trân Ni không biết khi Kim Trân Ni ngẫu nhiên uống say, bất tỉnh nhân sự không nhận ra, lúc này Phác Thái Anh mới không có cố kỵ xuất hiện, tự mình chăm sóc Kim Trân Ni cả đêm, hôm sau sau khi tỉnh dậy nhìn thấy không phải Phác Thái Anh mà là La Hoan, nên cho rằng La Hoan chăm sóc cô cả đêm.

Lúc này trên sàn nhảy, La Hoan cùng Kim Trân Ni nhảy rất vui vẻ, rớt cả mồ hôi.

Mà ở vị trí bên cạnh, Phác Thái Anh cùng Tiêu Tử Ngọc rất ăn ý cùng là vẻ mặt vô cảm nhìn hai người kia, ngay khi tay La Hoan lại sờ xuống eo Kim Trân Ni, Tiêu Tử Ngọc đụng đụng Phác Thái Anh
"Lão bản, sao tổng giám cùng nữ nhân lẳng lơ kia nhảy vậy."
Phác Thái Anh nhìn Tiêu Tử Ngọc, giơ ly rượu nhấp một ngụm, cũng không nói gì, cô có lẽ đã đoán được đêm nay Kim Trân Ni sẽ không nhảy với cô, quả nhiên, từ khi bắt đầu đến kết thúc Kim Trân Ni nhảy xong cũng không cùng cô nhảy, sau khi xuống sàn nhảy là trực tiếp đi vào hậu trường, rồi bận rộn cho tiết mục đinh là buổi biểu diễn cuối cùng! Gần 10 giờ tối buổi biểu diễn chỉ còn 1 tiếng bắt đầu, Kim Trân Ni đến phòng thay đồ trước, cởi bỏ lễ phục thay bộ đồ đồng phục thoải mái.

"Kiểm tra đến đâu rồi, người mẫu và thợ trang điểm đều chuẩn bị xong chưa?"
Trong tay Kim Trân Ni cầm bản kế hoạch buổi biểu diễn, vẻ mặt nghiêm túc, vừa đi vừa hỏi trợ lý Lý Thiến ở bên cạnh.

"Đã chuẩn bị xong, Kim tổng, bây giờ ngài mau đến xem sao?"
Lý Thiến ôm một chồng văn kiện bất kỳ lúc nào cũng sẽ dùng của tổng giám nhà mình, vội vàng đuổi theo bước đi của Kim Trân Ni.

"Được."
Kim Trân Ni lật xem bản kế hoạch trong tay, xác nhận nhiều lần không có sai sót
"Sân khấu T dựng xong chưa?"
Lý Thiến:"Đã xong."
Tuy rằng việc triển khai buổi biểu diễn tương đối thuận lợi so với dự kiến, nhưng cẩn thận không bao giờ thừa, Kim Trân Ni bước chân hơi nhanh, nhớ tới chi tiết vấn đề khác, chờ cô ngoảnh đầu nhìn lại, cô trợ lý nhỏ của cô vừa chạy vừa thở hồng hộc.

"Chân ngắn, nhanh theo sát chị, lạc đường chị không chịu trách nhiệm."
Tổng giám nhà cô đang trêu cô! mặt Lý Thiến hơi đỏ lên, cô vừa chạy vừa nhìn đôi chân dài của tổng giám nhà mình, lại cúi đầu vừa nhìn chân ngắn của mình, gương mặt trắng trẻo mập mạp đỏ lên.

10 phút sau, Kim Trân Ni vừa bước vào phòng thay đồ của người mẫu, đầu tiên nhìn không phải người mẫu, mà là Phác Thái Anh đang xen lẫn trong đám người mẫu, Phác Thái Anh cũng giống cô đã thay lễ phục, đứng cùng người mẫu chân dài xinh đẹp cực kỳ nổi bật, Phác Thái Anh đang cùng nhân viên nói gì đó, cách hơn 10 mét không thể nghe rõ.

Kim Trân Ni còn tưởng rằng thân là tổng tài như Phác Thái Anh sẽ ở phía trước tiếp đãi khách, không nghĩ tới Phác Thái Anh hành động nhanh chóng, còn nhanh hơn cả cô, Phác Thái Anh khi làm việc, hoàn toàn 100% chuyên tâm, sẽ không bị bên ngoài dễ dàng quấy nhiễu tinh thần, giống như giờ phút này, Phác Thái Anh nhìn thấy cô, cũng chỉ cong khóe môi cười rồi quay đầu lại, ngay sau đó tiếp tục nói chuyện với những người kia.

"Kim tổng giám!"
Trong đó có một nhà thiết kế vẫy tay gọi cô.

Kim Trân Ni gật đầu ra dấu, nhận lấy văn kiện trong tay Lý Thiến
"Lý Thiến, em đi kiểm tra ngay tình hình dựng sân khấu T, không được phép xuất hiện sai sót, biết không?"
"Kim tổng yên tâm, em sẽ cẩn thận kiểm tra, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"
"Mau đi đi."

Kim Trân Ni không dám lơi lỏng, mỗi một chi tiết nước chảy đều suy xét mấy lần, tuy rằng buổi biểu diễn này chỉ thử xem, qua mấy tháng nữa mới chính thức trình diễn nhưng đêm nay rất nhiều công ty trang phục đến, dựa vào cơ hội này đem nhãn hiệu trang phục của tập đoàn R và XM hợp tác đẩy mạnh tiêu thụ ra ngoài, trước tiên đánh giá cái nhìn của mọi người.

Phòng thay quần áo ai ai cũng bận rộn.

Nhóm người mẫu vội vàng thử catwalk thử trang phục và hóa trang trang điểm, Kim Trân Ni và Phác Thái Anh cũng vội vàng chỉ đạo nhân viên làm việc, bầu không khí khẩn trương bận rộn, hai người ai làm việc người nấy.

Còn nửa tiếng tới buổi biểu diễn, tranh thủ vài phút nghỉ ngơi, Phác Thái Anh tìm tới chỗ Kim Trân Ni, đi đến gần chỗ Kim Trân Ni ngồi, ngồi xuống, thuận miệng dò hỏi
"Bên em không có vấn đề gì chứ?"
"Không có, bên cô thì sao?"
Kim Trân Ni vừa trả lời vừa lật bản kế hoạch trong tay.
Phác Thái Anh:"Rất thuận lợi."
"Ít nhiều cũng nhờ bản phương án kế hoạch của cô mới có thể thuận lợi triển khai công việc."
"Công lao của Kim tổng giám lớn lao hơn."

Phác Thái Anh nói nhẹ nhàng bâng quơ, thản nhiên
"Nếu như em thật sự muốn cảm ơn tôi, hay là vậy đi, chờ em rảnh mời tôi ăn cơm."
"Được."

Kim Trân Ni nghiêm túc nhìn, đầu cũng không ngẩng lên, chờ cô phản ứng cân nhắc lời của Phác Thái Anh thì cảm thấy không thích hợp lời này thành công dời sự chú ý của Kim Trân Ni, Kim Trân Ni nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm không thể nhìn thấu kia, dường như lộ ra vẻ u oán! đầu ngón tay Kim Trân Ni bỗng căng cứng, dời tầm mắt.

"Tôi bận rộn cho nên không có thời gian cùng cô nhảy."
"Kim Trân Ni."

Phác Thái Anh gọi tên cô, cũng chỉ nghe thấy Kim Trân Ni ừ một tiếng
"Em đã đáp ứng sẽ đối xử tốt với tôi."

Kim Trân Ni không có lời nào để nói, chẳng lẽ không nhảy cùng là không tốt? Vậy rốt cuộc làm gì mới tốt? Lại không thể như trước thân mật khăng khít, hai người quan hệ như thế nào Kim Trân Ni hiểu rõ.

Tiến không được, Kim Trân Ni lựa chọn lấy lui làm tiến, cô khép bản phương án kế hoạch Phác Thái Anh đưa cho cô lại, giơ lên vẫy vẫy
"Vì cảm ơn cô, chờ buổi biểu diễn đêm nay hạ màn thuận lợi, tôi mời cô ăn cơm, sao? Đủ tốt với cô chưa?"
"Nếu ăn đồ em nấu, tôi cảm thấy không tệ lắm."
Phác Thái Anh ra vẻ trầm ngâm, thản nhiên nhìn vào mắt Kim Trân Ni.

Kim Trân Ni chớp mắt, dường như tâm tư bị Phác Thái Anh chọc trúng, vừa rồi trong lòng cô tính toán tùy tiện mời một bữa cơm là được rồi, lấy khẩu vị của Phác Thái Anh, Phác Thái Anh chưa chắc sẽ ăn, nhưng hiện tại! Kim Trân Ni nhìn bản kế hoạch trong tay.

Không phải chỉ là một bữa cơm à, đổi lấy một phần phương án kế hoạch hiệu suất cao gấp mấy lần cũng đáng, đỡ phải nhớ phần ân tình này.

Cô gật đầu:"Được."
"Được, một lời đã định."
Phác Thái Anh cong khóe môi nhẹ nhàng vẽ ra ý cười.

Lời vừa dứt, nhóm trưởng nhóm người mẫu bất ngờ vội vàng chạy tới, gọi
"Kim tổng giám, mau tới, xảy ra chuyện rồi!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro