75 - Tổng Giám Chủ Động Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngủ một giấc đến khi tự mình thức giấc, tư thế ngủ nằm nghiêng từ tối hôm qua vẫn duy trì không đổi, Kim Trân Ni mở mắt, phản ứng đầu tiên là cảm giác ổ chăn cùng cái ôm ấm áp mềm mại từ phía sau thật dễ chịu, phía sau có một người nằm cô không cần quay đầu nhìn cũng biết là ai.

Hai người trước sau đều dán chặt vào nhau, Kim Trân Ni gối đầu trên một cánh tay mềm mềm luồng dưới cổ cô, Phác Thái Anh ở phía sau nhưng cánh tay đặt trước ngực cô bị cô nắm trong lòng bàn tay, bàn tay vốn lạnh như băng được cô ủ cả đêm đã ấm lên không ít.

Phác Thái Anh dậy sớm hơn so với Kim Trân Ni, nhắm mắt ngủ không sâu, khi cảm giác được người trong lòng mình nhúc nhích cô liền thức, nhưng vẫn ôm không buông tay, chóp mũi lướt qua tóc ngửi lấy mùi hương trên đó.

"Chào buổi sáng!"
Giọng nói quen thuộc mang theo sự dịu dàng lười biếng lọt vào trong tai, Kim Trân Ni vẫn nằm yên để người phía sau tùy ý ôm mìn, ánh mắt xuyên qua chiếc gương lớn nhìn thấy trời đã sớm tinh mơ, cô nhẹ nhàng nói
"Phác Thái Anh, em mơ một giấc mơ."
"Hữm?"
Phác Thái Anh bất ngờ, bất quá không bị Kim Trân Ni đẩy ra, cô giương khóe môi nhẹ giọng hỏi
"Mơ thấy gì?"
Kim Trân Ni thu hồi tầm mắt, ở trong lòng Phác Thái Anh xoay người nằm thẳng, lại nghiêng người mặt đối mặt mắt đối mắt với Phác Thái Anh, cô nhìn vào đôi con người thâm thúy khiến người ta hãm sâu vào kia.

"Em mơ thấy lần thứ 2 em gặp chị, chị còn nhớ rõ là nơi nào không?"
"Ừm, đương nhiên nhớ."
Phác Thái Anh giơ tay vuốt ve tóc Kim Trân Ni, ánh mắt dịu dàng
"Ở văn phòng bộ phận tài vụ, chị nhớ rõ lúc đó chị đứng ở cửa, còn em, em vẫn ngồi ở chỗ kia không coi ai ra gì nhìn chằm chằm chị, các đồng nghiệp của em giả vờ bận rộn làm việc không dám ngẩng đầu nhìn chị, chỉ có em, một cô gái to gan không sợ."
Lúc đó cô vốn không biết người kia là đại lão bản công ty, nếu biết, một kẻ mới ra đời làm việc như cô sẽ sợ còn hơn đà điểu.

Kim Trân Ni đẩy vai Phác Thái Anh
"Sao có thể không sợ, rõ ràng chị chủ động trêu chọc em, tự nhiên thăng cho em làm trợ lý tổng tài cũng thôi đi, chị còn để em bưng trà rót nước một tháng."

Nhớ tới bị Phác Thái Anh lăn qua lăn lại liền giận, trợ lý cái gì rõ ràng là bảo mẫu, mỗi ngày mệt đến đau mỏi lưng nhưng vẫn phải gọi thì đến đuổi thì đi!
"Sau này không phải chị đã đền bù cho em rồi à?"
Mới sáng sớm lại lôi chuyện cũ, Phác Thái Anh đè giọng
"Chị giặt đồ cho em hai tháng, hơn nữa, nếu em không có ý với chị, chị chủ động trêu chọc em, em cũng sẽ không mắc câu của chị"
Vừa nói cái tay kia từ sau đầu đi dọc xuống cổ cô, được một tấc lại muốn tiến một thước, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt trắng mịn kia.

"Đừng lộn xộn."
Kim Trân Ni đánh lên tay đang làm loạn của Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh bị đánh vào mu bàn tay, cô mấp máy môi, thành thật xoay người tay lại không dám động, bởi vì cô có lịch sử từng bị Kim Trân Ni đá xuống giường vì chọc giận Kim Trân Ni.

"Ban ngày suy nghĩ điều gì ban đêm sẽ mơ thấy điều đó, em nằm mơ thấy chị! có phải chứng minh chị vẫn còn vị trí trong lòng em?"
Đây là chắc chắn, bằng không sao cô có thể nhiều lần ngủ trên giường Kim Trân Ni một cách bình yên vô sự? Nhưng Kim Trân Ni không có trả lời, Kim Trân Ni ngồi dậy chỉnh lại mái tóc hỗn loạn khi ngủ của mình, ngón tay chỉ về phía cửa sổ sát đất
"Chị nhìn xem, bây giờ đã là ban ngày."
Cho nên, đừng có nằm mơ giữa ban ngày.

"Khẩu thị tâm phi."
Phác Thái Anh cuốn chăn qua nguồi: "Lừa mình đối người."
*Khẩu thị tâm phi là câu thành ngữ đến từ Trung Hoa mang ý nghĩa là miệng nói một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo, miệng và tâm hoàn toàn trái ngược Kim Trân Ni tổ chức lại ngôn ngữ, hờn dỗi
"Còn đỡ hơn vịt chết vì mạnh miệng."
"Cái miệng em cũng không mềm hơn bao nhiêu."
Phác Thái Anh vừa nói xong lúc này kéo chăn đắp qua đầu, như đoán trước được một cánh tay giơ ra vỗ lên chăn
"Phác Thái Anh, chị ấu trĩ lắm đó, đừng có ngủ nướng trên giường em, mau dậy."
"Không dậy."
Phác Thái Anh bọc chăn như bánh chưng, đè bên góc lại, Kim Trân Ni kéo không ra lúc này mới nhẹ nhàng nói
"Ni Ni, giường của em là giường của chị."
Chăn lại bị Kim Trân Ni vỗ vài cái, Kim Trân Ni giận mà cười, nhưng cô không nhịn được, bởi vì Phác Thái Anh thật sự nói ra, cô sợ Phác Thái Anh lại nói câu Ba của em chính là ba của chị! Phác Thái Anh bó thành một cục nằm bất động, ngay cả cọng tóc cũng không lộ ra, Kim Trân Ni nhìn vừa tức vừa buồn cười trong lòng còn có chút chua xót, ký ức về giấc mơ tối qua vẫn còn như mới đây, cô mơ thấy thuở ban đầu cô thích người phụ nữ này, cái loại cảm giác say mê tim đập thình thịch, cảm xúc trong đáy lòng sinh sôi vô hạn, mà người phụ nữ đó lúc này đang nằm trên giường của cô.

"Phác Thái Anh."
Kim Trân Ni gọi nhưng người trong chăn hờn dỗi không phản ứng, Kim Trân Ni vuốt ve sống mũi, kiên nhẫn hỏi
"Chúng ta có nên thử tiếp xúc không?"
Cả căn phòng yên lặng vài giây, chăn bị xốc mạnh lên, đồng thời bên ngoài dường như có động tĩnh, nhưng hai ngưởi trong phòng mắt lớn nhìn mắt nhỏ không có phát hiện, Phác Thái Anh ngồi dậy nhìn chằm chằm, khóe mắt mơ hồ đỏ lên
"Em đồng ý! "
"Ni Ni!"
Một giọng nói vui vẻ cắt lời Phác Thái Anh từ phòng khách truyền đến
"Heo con lười biếng, mình tới thăm cậu, cậu mau rời giường, mình cố ý mang theo món cậu thích nhất! "
Hai người căn bản không kịp có phản ứng, Kim Trân Ni bị dọa, tay chân luống cuống cái chăn giống như trải qua mất trật tự không thể miêu tả được đang được vuốt phẳng, nào ngờ vuốt được một nửa cửa phòng ngủ vốn không đóng bất ngờ bị đẩy ra, Kim Trí Tú ngẩng đầu lên nhìn.

Nét tươi cười trên mặt cứng lại, lởi đang muốn nói nghẹn lại trong lòng, cô trợn tròn mắt hoàn toàn là trợn tròn mắt, cáo già cùng chị em mình mặc cùng kiểu áo ngủ, sáng sớm còn ngồi cùng một cái giường! cảnh tượng này thoạt nhìn có chút quen mắt.

Vừa nghĩ, Kim Trí Tú bừng tỉnh ngộ, không phải đây là cảnh xảy ra mỗi buổi sáng sau khi cô và Lạp Lệ Sa tái hợp sao!
"Đi ra ngoài."
Phác Thái Anh khép chặt vạt áo, ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía Kim Trí Tú.

Kim Trí Tú giả vờ bình tĩnh, mỉm cười với hai người trong phòng, giơ hai tay che mắt dứt khoát xoay người sau đó đi ra ngoài, miệng lẩm bẩm
"Không nhìn thấy, tôi không nhìn thấy gì hết!"
Một tay chuẩn xác vòng ra sau tiện thế đóng cửa lại.
Cạch một tiếng, đánh thức Kim Trân Ni còn đang ngồi trên giường, hôm qua Kim Trí Tú nói hôm nay sẽ tới tìm cô, cô không ngờ tới sớm đến vậy, Kim Trí Tú biết mật khẩu cũng như có lưu dấu vân tay bởi vì là bạn tốt không có gì cố kỵ.

Lần này không chừng Kim Trí Tú sẽ hiểu lầm.

Kim Trân Ni vội vàng muốn xuống giường lại bị Phác Thái Anh níu tay lại, Phác Thái Anh nhíu mày
"Kim Trân Ni, em chưa nói rõ lời vừa rồi."
"Một hai câu không thể nói rõ."
Kim Trân Ni trở tay kéo Phác Thái Anh rời giường, mang dép, vừa nói vừa đẩy người kia ra ngoài
"Trí Tú ở bên ngoài, chúng ta rời giường trước, có gì sau này hãy nói, chị nhanh đi thay quần áo rửa mặt đi."
Đi ra bên ngoài, Phác Thái Anh chống lên cửa
"Lần này không được chơi xấu."
"Được rồi."
Cửa bị đóng lại, cản trở tầm nhìn, Phác Thái Anh đứng đó một lúc rồi mới xoay người đi vào phòng tắm, trong lúc đó đi ngang qua phòng khách, đi đến bên cạnh Kim Trí Tú cô dừng bước, từ trên cao nhìn xuống vị khách không mời mà đến kia.

Kim Trí Tú ngồi ở sofa, bị Phác Thái Anh nhìn chằm chằm cả người nổi da gà, gian nan nuốt nước miếng
"Phác lão bản, cô đừng nhìn tôi như vậy được không, thật ra tôi cũng đâu muốn phá hư chuyện tốt của hai người, tôi không thấy gì hết, thật đó! "
Phác Thái Anh hỏi người kia
"Tại sao cô có mật khẩu nhà Kim Trân Ni?"
"Quan hệ của tôi và Kim Trân Ni rất tốt! "
Kim Trí Tú không chút nghĩ ngợi liền nói, nào ngờ ánh mắt nhìn sang càng ngày càng lạnh, cô nhún vai
"Được rồi, tôi cam đoan lần sau trước khi vào tôi sẽ gõ cửa."
Phác Thái Anh gật đầu, rời đi.

Phòng khách không ai, Kim Trí Tú thở phào vỗ vỗ ngực, vừa định đứng lên đi vào phòng ngủ chính tìm chị em của mình, nghĩ đến Phác Thái Anh cô lại đặt mông ngồi xuống, cô nhặt gối ôm cắt xé, miệng căm giận
"Người phụ nữ đáng sợ này, đáng sợ như Lạp Lệ Sa vậy!"
Bây giờ, trong đầu Kim Trí Tú đầy nghi vấn, lúc này chỉ mới mấy ngày không gặp chị em tốt và cáo già đã phát triển nhanh đến thế sao!10 mấy phút sau, Kim Trân Ni rửa mặt thay đồ xong nhân tiện sắp xếp xong tâm trạng liền từ phòng ngủ chính bước ra, trước tiên liếc nhìn về phía phòng tắm- cửa vẫn còn đóng- nhưng mà Kim Trí Tú vừa thấy Kim Trân Ni đã vội vàng chạy đến bên cạnh hỏi Kim Trân Ni xảy ra chuyện gì.

"Nói ra rất dài dòng."
Kim Trân Ni kéo Kim Trí Tú ngồi xuống sofa, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía Kim Trí Tú
"Thật ra mình cũng không biết chuyện gì xảy ra, nói chung là giống như cậu nhìn thấy."
Kim Trí Tú đỡ trán
"Quả nhiên không phải đối thủ của cáo già, gặm đến xương cũng không còn!"
"Cậu nói gì đó."
Kim Trân Ni buồn cười đẩy người kia một cái.
"Mình lo cho cậu, Phác Thái Anh là kiểu phụ nữ không trêu chọc được thì nên tránh xa một chút, chẳng còn cách nào hai người vẫn đi tới bước này, mình sợ cậu ngờ nghệch lại bị tổn thương."
Kim Trí Tú xoay người ôm lấy Kim Trân Ni, ở bên tai Kim Trân Ni than thở, giống như mẹ già không ngừng nói
"Nhưng cậu thật sự muốn tái hợp với Phác Thái Anh mình cũng không ngăn cậu, lúc mới bắt đầu mình đã không hi vọng cậu và Phác Thái Anh quấn lấy nhau, dù sao người phụ nữ kia làm cậu tổn thương quá sâu."
Kim Trân Ni vỗ lưng Kim Trí Tú
"Cậu đừng lo lắng cho mình, mình không phải con nít, biết bảo vệ bản thân như thế nào mà."
"Mình còn không biết cậu à."
Kim Trí Tú chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chọt trán Kim Trân Ni
"Ngoài miệng nói với mình không thương người ta, trong lòng cậu lại chưa từng đặt cáo già xuống."
"Đúng rồi, lần trước lúc chọn người mẫu mình còn nói với cáo già: ngựa tốt không ăn cỏ cũ, giờ ăn còn ị ra, gương vỡ không thể lành được, mình nói với cô ấy mình mua cho cô ấy 502 siêu dính cho cô ấy cũng không dính lại được!".

Bây giờ bị đánh lên mặt, Kim Trí Tú cảm thấy rất đau.

Hai người người một câu kẻ một câu, chủ đề Kim Trân Ni đổi thành hỏi tới Lạp Lệ Sa, vì vậy trò chuyện xung quanh bạn gái cũ không lâu, Phác Thái Anh sau khi thay quần áo chỉnh tề từ phòng tắm đi ra Kim Trí Tú tự động im miệng, Kim Trân Ni đem bữa sáng Kim Trí Tú mua chia một nửa cho Phác Thái Anh.

Sau khi ăn xong không lâu, Phác Thái Anh lấy điện thoại nhìn thời gian, suy nghĩ, ngước mắt nhìn về phía Kim Trân Ni
"Sắp 8 giờ rồi, chị cần về nhà lái xe qua không?"
Kim Trân Ni lắc đầu:
"Không cần đâu, chờ lát nữa em lái xe giúp chị đem đồ qua."
Cô quay đầu nhìn về phía Kim Trí Tú
"Chị em à, cậu ăn no chưa, giúp mình một chuyện."
Đặc sản mang về rất nặng, đặc biệt là ít rau quả tươi không thuốc trừ sâu, hai người về nhà một lần đều như vậy, lần này nhiều hơn một người giúp đỡ cũng nhanh hơn.

Lúc Kim Trí Tú biết thứ tốt này đều là mẹ Kim bảo Kim Trân Ni đưa cho Phác Thái Anh, cô kéo Kim Trân Ni qua hỏi một phen, phát triển đến mức không thể dùng một chữ nhanh để hình dung nữa, là cực kỳ nhanh mới đúng, đã gặp phụ huynh còn tặng một đống đồ tốt!
Ăn sáng xong, ba người cùng nhau xuống lầu, phần của Phác Thái Anh còn ở trên xe, Kim Trân Ni lái xe nhân tiện chở Phác Thái Anh về tiểu khu Huy Hoàng, mấy phút sau xe dừng dưới tòa cao ốc.

"Khổ cực rồi."
Kim Trân Ni mở cốp xe sau, vỗ vai Kim Trí Tú còn đang ngây người, Kim Trí Tú quay đầu nhìn Phác Thái Anh, tiến tới nói nhỏ bên tai Kim Trân Ni
"Thành thật khai báo, mẹ cậu có phải nhắm trúng Phác Thái Anh không?"
Kim Trân Ni dở khóc dở cười, đem túi nhẹ trong tay đưa qua, trả lời
"Cậu đi hỏi mẹ mình á."
"!"
Tới lui mấy lần, ba người mới đem đống đồ chuyển vào nhà cho Phác Thái Anh, Kim Trân Ni có Kim Trí Tú ở bên cạnh một khắc cũng không rời, Phác Thái Anh vẫn tìm không được cơ hội hai người đơn độc, vào nhà uống nước xong, ngồi một hồi, Phác Thái Anh đưa hai người xuống lầu.

Kim Trí Tú lên xe trước, Phác Thái Anh nhìn Kim Trân Ni dọn dẹp cốp xe, đi đến bên cạnh Kim Trân Ni, giúp cô dọn sạch bên trong.

"Ngày mai em có đi làm không?"
Kim Trân Ni bảo có còn hỏi
"Còn chị?"
"Chị cũng đi làm."
Phác Thái Anh quay đầu nhìn hai gò má trắng nõn của Kim Trân Ni đo đỏ, trán cũng rịn mồ hôi, chủ động mang rác đã dọn dẹp chất chồng bên cạnh đem bỏ vào thùng rác bên cạnh.

Phác Thái Anh cầm nước đưa cho Kim Trân Ni, cùng Kim Trân Ni ngồi ở cốp sau xe uống vài ngụm thấm giọng, quay đầu qua hỏi
"Ngày mai là ngày đầu đi làm, em có trở về công ty không?"
"Có."
Kim Trân Ni nói: "Hạng mục bên này không có ai, em phải trở về xem."
"Chúng ta ngày mai gặp."
Phác Thái Anh nhìn Kim Trân Ni xoa gò má, nhìn Kim Trân Ni quay đầu nhìn sang mình, cô mỉm cười với Kim Trân Ni, ánh mắt đảo qua đôi môi hé mở mềm mại kia.

"Ngày mai gặp."
Kim Trân Ni mỉm cười với cô, nở nụ cười chất chứa sự dịu dàng lọt vào mắt Phác Thái Anh, tâm trí bị mê hoặc, Phác Thái Anh như bị ma xui quỷ khiến kéo Kim Trân Ni đang muốn xuống đất, nhìn vào mắt Kim Trân Ni, nhìn vào đôi môi đang hé kia, chậm rãi nghiêng người sát đến.

Bên trong đôi mắt trong trẻ mở to kia hiện lên vẻ khẩn trương, càng lúc càng dựa gần vào, mặt Phác Thái Anh dần dần hiện to trước mặt, hơi thở giao lấy nhau, tim Kim Trân Ni gia tốc, gương mặt phút chốc đỏ ửng lên, đôi tay đặt ở vai Phác Thái Anh nhưng Kim Trí Tú ngồi ở ghế phụ, Kim Trân Ni kiềm nén không phát ra tiếng, mắt thấy đôi môi kia thật sự muốn hôn lên dưới tình thế cấp bách cô mím môi quay mặt qua.

Khi còn cách chỉ mấy centimet, Phác Thái Anh không sát đến nữa, cô không nhìn được đôi mắt Kim Trân Ni nhưng có thể nhìn thấy môi Kim Trân Ni mím lại, đây là hành động từ chối, duy trì tư thế này vài giây, cô rũ mi mắt, chậm rãi ngồi thẳng dậy.

"Chị đi trước."
Kim Trân Ni nhìn Phác Thái Anh xuống xe, cô cắn môi không biết nên nói gì, sau đó hai người xuống xe, đóng cốp xe sau lại.

Phác Thái Anh xoay người muốn rời đi, ống tay áo bất ngờ bị kéo, cô theo bản năng muốn quay mặt qua liền cảm nhận được mùi hương dễ chịu quanh quẩn chóp mũi, ngay lúc đó con tim bỗng chốc ngừng đập, Kim Trân Ni kéo ống tay áo Phác Thái Anh đặt một nụ hôn khẽ lên môi cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro