89 - Lại Bị Lừa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quan hệ của hai người kia rất tốt, giống như cô và Kim Trí Tú, lúc còn đi học ở trường là bạn bè như hình với bóng, khi nãy là loại hành động thân mật như chạm mặt hoặc con gái hôn cũng rất bình thường, chỉ là đặt là Phác Thái Anh thì không giống nhau.

Người kia nói không có quan hệ gì, chỉ là quan hệ bạn bè thời đi học... khi Kim Trân Ni tận mắt nhìn thấy Phác Thái Anh bị hôn, có chút không được tự nhiên nhưng được tu dưỡng khiến cho cô luôn duy trì nụ cười lịch sự.

Mà Phác Thái Anh nhận được 'nhắc nhở' từ người bên cạnh, giống như ngửi thấy mùi chua, cô quay đầu rời khỏi môi Quý Quỳnh, thản nhiên đưa tay kéo Quý Quỳnh ra

"Quý Quỳnh, giới thiệu với cậu, vị này là người hợp tác của mình."

Khi nãy Quý Quỳnh chỉ lo nhìn Phác Thái Anh, cho rằng người đi theo bên cạnh là trợ lý nên bị cô không để ý lướt qua, nghe xong Phác Thái Anh giới thiệu, lúc này mới chuyển mắt nhìn sang Kim Trân Ni, cách nửa bước hai người mắt đối diện nhau, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, hai người vẫn bị nhan sắc bên ngoài cùng với khí chất của đối phương hấp dẫn, cho nên lưu lại ánh nhìn hơn vài giây.

Kim Trân Ni lịch sự vươn tay về phía Quý Quỳnh

"Xin chào, Quý tiểu thư, em là Kim Trân Ni của tập đoàn XM, rất vinh hạnh được quen biết chị."

"Xin chào, Kim tiểu thư."

Cô mỉm cười giơ tay bắt tay Kim Trân Ni

"Chị nghe La Hoan nói qua, rất hân hạnh được biết em."

Quý Quỳnh nhìn Kim Trân Ni

"Diệp tiểu thư rất đẹp."

Giọng Quý Quỳnh rất nhẹ nhàng, ánh mắt mang theo vài phần quan sát tán thưởng, một câu khen ngợi đơn giản dường như làm cho người khác như cây cỏ tắm trong gió xuân, Kim Trân Ni mặt mày rạng rỡ, thật lòng trả lời

"Em cảm thấy Quý tiểu thư đẹp hơn nhiều."

Quý Quỳnh được khen, nở nụ cười.

Dừng màn chào hỏi ở đây, Quý Quỳnh đi đến bên cạnh Phác Thái Anh, hành động tự nhiên ôm tay Phác Thái Anh, quay đầu nhìn về phía Kim Trân Ni, cười tủm tỉm nói

"Đi thôi, chúng ta cùng nhau ngồi xuống tâm sự."

Kim Trân Ni gật đầu, ánh mắt lướt qua cánh tay câu khủy tay Phác Thái Anh, cúi đầu nhìn bản kế hoạch người đại diện trong tay.

Mặc dù biết trong trường hợp chính thức này Phác Thái Anh không tiện cũng không có lý do đẩy Quý Quỳnh ra, hai người cũng là bạn, nhưng có dục vọng gây chuyện, nhìn thấy trong lòng có chút buồn buồn, Kim Trân Ni nhìn thấy Phác Thái Anh quay đầu lại nhìn, trên gương mặt kia không chút biến hóa, gương mặt vẫn dịu dàng hoàn mỹ, cô chỉ đi bên cạnh họ, một mình bước đi.

Chuyện này thật trùng hợp.

Quý Quỳnh là người cô lựa chọn làm người đại diện cũng là bạn Phác Thái Anh.

Thật ra trên đường đến đây, Phác Thái Anh đã nói qua, Quý Quỳnh hẹn Phác Thái Anh là 7 giờ, trước tiên ôn chuyện nhưng vì cùng cô cùng nhau đến dự tiệc nên hoãn lại thời gian gặp mặt, nhưng vừa gặp mặt đã hôn bồi thường vì bị leo cây, biểu hiện của Phác Thái Anh cũng rất bình tĩnh, điều này làm cho Kim Trân Ni nhịn không được thầm nghĩ trước kia hai người họ cũng thế này?

Bữa ăn này được đặt ở phòng riêng, đi mấy bước Kim Trân Ni nghe Quý Quỳnh nói

"Phác Thái Anh, Kim tiểu thư nhất định cực kỳ xuất sắc, còn trẻ đã trở thành người hợp tác của cậu."

Lời này hỏi Phác Thái Anh, ánh mắt lại nhìn về phía Kim Trân Ni, trùng hợp Kim Trân Ni cũng quay đầu qua, tầm mắt chạm nhau, nhìn nhau cười.

Khi nói Quý Quỳnh không có ý hạ giọng, có thể từ miệng Phác Thái Anh tự mình nói ra bốn chữ 'Người (cùng) hợp tác', nhận được tán thưởng của Phác Thái Anh có thể thấy được năng lực nhất định không kém.

Quý Quỳnh phát hiện Phác Thái Anh thi thoảng quay đầu nhìn về phía Kim Trân Ni, cũng thi thoảng đưa ánh mắt nhìn sang, cho nên lời kia nói ra có ý nghĩa sâu xa, cô biết Phác Thái Anh nhiều năm, rất hiểu tác phong của Phác Thái Anh-là một người cực kỳ kén chọn

"Tất nhiên."

Phác Thái Anh chỉ mỉm cười: "Người hợp tác của mình cực kỳ xuất sắc, mình tin tưởng hai người hợp tác nhất định rất hài lòng."

Nói xong, ở góc độ Quý Quỳnh không thấy được, ngón trỏ tay phải Phác Thái Anh cong lên chuẩn xác tìm đến ngón út tay trái của Kim Trân Ni đang ở bên cạnh, câu lấy, lòng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay Kim Trân Ni.

Cảm giác lành lạnh bất ngờ đột kích ở ngón tay, Kim Trân Ni nãy giờ lẳng lặng nghe hai người trò chuyện bị giật mình, rất nhanh phản ứng lại, khẽ liếc mắt, ánh mắt liếc nhìn Phác Thái Anh, sợ bị người ta nhìn thấy, cô kéo áo khoác che lại.

"Mỏi mắt chờ mong."

Quý Quỳnh nhìn Kim Trân Ni

"Kim tiểu thư, chúng ta hợp tác vui vẻ."

Những lời này tương đương với lời đồng ý trực tiếp làm người đại diện, lưu loát dứt khoát đi thẳng vào vấn đề, Kim Trân Ni khẽ cười câu lấy ngón tay Phác Thái Anh, cười trả lời Quý Quỳnh

"Quý tiểu thư, hợp tác vui vẻ."

Quý Quỳnh gật đầu cười

"La Hoan không đi cùng mọi người?"

Phác Thái Anh

"Em ấy bận rộn công việc."

"Cái tên kia, mấy ngày trước còn ân cần liên hệ mình, bảo mình nhanh lên, chờ mình tới ngược lại tên đó mất dạng."

"Cần mình gọi em ấy tới không?"

Quý Quỳnh suy nghĩ rồi lắc đầu

"Bỏ đi, nếu không phải mình biết làm đại diện của nhãn hiệu là hạng mục của cậu, thật sự mình sẽ không từ xa đến."

"Khổ cực cho cậu rồi."

"Khổ thì cũng không khổ nhưng một mặt gặp mặt cậu, mình đẩy vô số lời mời mới sắp xếp được đến đây, cậu khen ngược, đầu tiên cho mình leo cây, tới tự phạt 3 ly."

"..."

Vừa nghe tự phạt 3 ly, Kim Trân Ni lo lắng, cô lo lắng Phác Thái Anh say rượu.

Cùng nhau vào phòng riêng, Phác Thái Anh tìm chỗ rồi giúp Kim Trân Ni kéo ghế ra, nhìn Kim Trân Ni ngồi vào chỗ của mình thì cô cũng theo ngồi xuống.

Xa cách nhiều năm, hai người mỗi người một ngã một lần nữa gặp mặt trái lại cảm giác không quá xa lạ, nói chuyện phiếm cũng thoải mái tùy ý.

Tính cách Quý Quỳnh khá ôn hòa, người thật không lạnh lùng xa cách như trong tivi, cảm giác rất thoải mái, cô ấy cùng tuổi với Phác Thái Anh, thoạt nhìn trẻ hơn rất nhiều, cả người toát ra ý vị nhã nhặn của người trưởng thành, dù sao nữ minh tinh đang bạo, Kim Trân Ni cũng nhịn không được ngẩng đầu nhìn thêm vài lần.

Cô đã điều tra tài liệu về Quý Quỳnh trên mạng, chưa kết hôn cũng không có tin đồn* xấu về phương diện tình cảm, gia cảnh trong sạch.

* Bạo liêu '爆料': Đây cũng là ngôn ngữ mạng Trung Quốc, chỉ hành động phát tán tin tức về một vấn đề khả nghi nào đó trước công chúng, không có giá trị pháp lý, không có đủ chứng cứ, có thể là sự thật hoặc không.

Bây giờ, thân ở trong giới giải trí vàng thau lẫn lộn, người như Quý Quỳnh rất hiếm thấy.

Cũng bởi vậy, Kim Trân Ni cảm thấy hình tượng của Quý Quỳnh rất tốt, cũng rất thích hợp là người đại diện nhãn hàng.

Trong lúc ăn, đôi bên phút chốc trò chuyện, có Phác Thái Anh bên cạnh, Kim Trân Ni rất yên tâm, hơn nữa đêm nay chủ đề không phải chỉ quay quanh chuyện người đại diện mà là ôn chuyện, cô tự giác ngồi một bên lắng nghe, nghe hai người nói ít chuyện cũ, mãi cho đến khi Phác Thái Anh đem bản kế hoạch người đại diện đưa cho Quý Quỳnh, Quý Quỳnh chỉ đơn giản lật nhìn sau đó tiện tay giao cho trợ lý bên cạnh.

Quý Quỳnh tin tưởng Phác Thái Anh, cũng vì Phác Thái Anh cô mới đồng ý làm người đại diện, cô vì lần hợp tác này cố ý chuẩn bị một tháng, buổi họp báo tháng sau cũng nhận lời mời làm khách quý.

"Đây là lần đầu tiên chúng ta hợp tác sau khi tốt nghiệp tới giờ, mình rất mong chờ."

Phác Thái Anh

"Mình cũng chờ mong."

"Trước tiên để mình tính xem."

Quý Quỳnh đếm đầu ngón tay lại duỗi thêm tay kia

"Sau khi chúng ta tốt nghiệp đã 5 6 năm không gặp?"

Phác Thái Anh gật đầu

"Ừ."

"Cậu còn nói, không biết xấu hổ, sau khi xuất ngoại du học liền quên cô bạn thân này."

Tình cờ nói đến tốt nghiệp, Quý Quỳnh chợt nhớ ra điều gì đó, ánh mắt chuyển về phía Kim Trân Ni, quan sát vài lần, Quý Quỳnh vô cùng kinh ngạc

"Kim tiểu thư, có phải chúng ta đã từng gặp ở đâu không?"

Kim Trân Ni chớp mắt, vô thức rà soát lại trong đầu một phen, nhưng cũng không chút mảy may nhớ được gì, xác nhận liên tục, cô thản nhiên chống lại tầm mắt của Quý Quỳnh, kín đáo lắc đầu

"Quý tiểu thư nói đùa, chúng ta đêm nay chắc là lần đầu tiên gặp mặt."

Hai người kém nhau 7 8 tuổi, quỹ đạo cuộc đời hoàn toàn khác biệt, cô chưa bao giờ tiếp xúc với người trong giới giải trí, ngoại trừ đi công tác thì rất ít khi rời khỏi thành phố, nếu đã gặp qua nhất định có ấn tượng.

Quý Quỳnh lại cảm thấy trực giác của mình rất chuẩn, mỉm cười ngượng ngùng với Kim Trân Ni

"Chúng ta hẳn là đã gặp qua, nhưng rất lâu rồi, nên trong nhất thời không nhớ ra được..." Phút chốc Quý Quỳnh dừng lại, mắt phát sáng, nói

"Hình như nhớ ra rồi."

Kim Trân Ni được 'quan tâm' mà lo sợ, cô lại rà soát lại một lần nữa ký ức trong đầu vẫn cho ra kết quả như cũ, không thay đổi. Nhìn thấy Quý Quỳnh hăng hái, không giống dáng vẻ đùa giỡn, Kim Trân Ni sinh ra vài phần hiếu kỳ, ngồi nghiêm chỉnh lắng nghe Quý Quỳnh nói.

"Bữa tiệc hữu nghị buổi tối ở trường Cao đẳng Đại học."

Phác Thái Anh ngồi ở bên cạnh chợt nói câu đó, Kim Trân Ni đối với những chữ này khá quen tai, đồng thời ký ức vẫn như mới đây.

Lúc đầu cô sửng sốt, lại nhớ tới hồi đại học hội học sinh từng tổ chức bữa tiệc hữu nghị trường Cao đẳng Đại học, nhưng sao Phác Thái Anh biết?

Quý Quỳnh vui vẻ ra mặt

"Đúng đúng đúng, lần này nhớ ra rồi, chính là bữa tiệc đó, chúng ta đã từng gặp qua."

Cô giơ tay vui vẻ làm động tác đắc ý

"Lúc đó chị và Phác Thái Anh ở dưới sân khấu nhìn em đánh trống, con gái đánh trống vừa cool vừa ngầu, nghe nói em vẫn còn là sinh viên mới, tụi chị cố ý xem xong mới đi."

Hơn nữa lúc đi, Quý Quỳnh thuận miệng hỏi thăm bạn học tên tuổi, là nữ thần sinh viên mới, nổi tiếng được người yêu thích, xinh đẹp, thành tích học tập tốt, tinh thông văn học lại có tài nghệ.

Cô nhớ kỹ ngày đó buổi tối ở hội trường, biển người đông nghịt nhiều học sinh của các trường đứng đầy, bên trong xuất hiện ánh đèn đủ loại màu sắc, trên sân khấu cô gái trẻ đánh trống tóc buộc đuôi ngựa, đôi mắt trong trẻo tràn đầy tự tin, tiết tấu rock and roll dẫn dắt sinh viên dưới sân khấu điên cuồng gào thét, chói tai, ngay cả cô cũng nhịn không được mở miệng la hét cổ vũ.

Phác Thái Anh nhìn thấy cô không để ý hình tượng còn tát cô một cái, cười chê cô bà dì lớn tuổi còn bị cô gái trẻ mê hoặc đầu óc.

Chỉ là nhiều năm trôi qua, Kim Trân Ni thay đổi rất lớn, rút đi hơi thở thanh xuân hoạt bát như ánh mặt trời, theo năm tháng lắng đọng trưởng thành hơn, gương mặt trẻ tuổi được thời gian tôi luyện, mài dũa sắc sảo, qua lâu nhất thời không nhận ra được.

Quý Quỳnh cẩn thận quan sát ngũ quan Kim Trân Ni, xác định chính là cô gái trẻ ở trên sân khấu đánh trống kia, Phác Thái Anh ở bên cạnh nhắc nhở cô càng tăng thêm phần chắc chắn, trí nhớ của cô không sai.

Quý Quỳnh cười

"Chị còn nhớ rõ, Phác Thái Anh đánh giá rất cao về em, cậu ấy nói cô gái trẻ này can đảm cẩn trọng, tràn đầy tự tin, sau khi tốt nghiệp nhất định sẽ nổi tiếng, ánh mắt Phác Thái Anh rất chuẩn lại độc đáo, đêm nay đã chứng minh Kim tiểu thư sự nghiệp thành công, tuổi còn trẻ đã thăng tiến tới tổng giám tài vụ."

Trải qua cuộc trò chuyện này, một lượng tin tức khổng lồ khiến Kim Trân Ni ăn không tiêu, trong nhất thời Kim Trân Ni hoảng hốt, ngây ngẩn cả người, cô căn bản không biết lúc đó Phác Thái Anh cũng ở nơi đó, Phác Thái Anh chưa từng nhắc qua.

Bị giấu diếm thành thói quen, phản ứng đầu tiên của Kim Trân Ni là cảm thấy lại bị Phác Thái Anh lừa.

"Năm ấy sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, La Hoan tham dự bữa tiệc hữu nghị trường Cao đẳng và đại học, tụi chị bị La Hoan kéo đi."

Phác Thái Anh nhìn thấy sắc mặt Kim Trân Ni thay đổi, ở dưới bàn, cô đưa tay nắm tay Kim Trân Ni, lại bị Kim Trân Ni khống chế mu bàn tay, đầu ngón tay cắm vào da thịt.

"Phải, chính là La Hoan, cái tên này một hai thích tham gia náo nhiệt."

Nhớ lại, Quý Quỳnh thổn thức: "10 năm rồi, không ngờ nhiều năm như vậy không gặp, chúng ta có thể cùng ngồi chung trò chuyện."

Kim Trân Ni đang ngắt nhéo tay Phác Thái Anh chợt tỉnh táo, cô ung dung mỉm cười

"Chứng minh chúng ta rất có duyên."

Mu bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn, Phác Thái Anh không nói gì, cam chịu. Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tay kia với ý đồ trấn an Kim Trân Ni, cô biết biểu tình của Kim Trân Ni bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng đã bắt đầu xù lông rồi.

Chuyện này không nói qua với Kim Trân Ni, Kim Trân Ni vẫn cho rằng hai người lần đầu gặp mặt là ở trước tòa nhà R cách đây 6 năm, nhưng thật ra ở buổi tiệc kia, lần đầu cô gặp Kim Trân Ni.

Quý Quỳnh không phát hiện hai người khác thường, chỉ mỉm cười

"Em khoan hãy nói, duyên phận thật sự rất kì diệu."

Cô đứng lên, bưng ly rượu vang ra dấu: "Tới, vì sự hợp tác của chúng ta cũng như duyên phận này, cạn một ly."

Kim Trân Ni thả lỏng tay, mỉm cười đứng lên, nâng ly cùng họ chạm ly, đưa tới bên môi đang định uống thì nghe thấy Quý Quỳnh nói với Phác Thái Anh

"Tửu lượng của cậu kém, uống một chút cho vui là được, không cần uống say, mình không muốn chăm sóc cậu."

Rượu vang vào bụng, một giọt cũng không thừa, Kim Trân Ni đặt ly rượu xuống, áy náy nói:

"Xin lỗi, em đi nhà vệ sinh một chút."

Nhìn thấy Quý Quỳnh gật đầu, Kim Trân Ni vòng qua Phác Thái Anh xoay người rời đi, đẩy cửa phòng riêng bước ra ngoài, nhìn thấy hướng dẫn, cuối góc phòng chính là nhà vệ sinh, chỉ cách mười mấy mét..

Kim Trân Ni đi đến nửa đường nghe thấy phía sau truyền tới tiếng bước chân quen thuộc, không cần quay đầu lại nhìn cũng biết là ai. Người phụ nữ lừa gạt này... nếu còn đi theo nữa cô quay lại cắn một trận điên cuồng.

Kim Trân Ni nhanh chân bước đi, tìm một phòng vệ sinh không người đi vào trở tay đóng cửa nào ngờ bị một chân đưa ra trước vói vào chặn bên trong.

"Phác Thái Anh!"

Cửa bị dùng sức đẩy ra, Phác Thái Anh thừa cơ chui vào, một tay ôm eo Kim Trân Ni một tay thuận thế đóng cửa lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro