CHƯƠNG 11: THU PHÍ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tóc khô được một lúc, Diệp Tầm đem đồ ngủ đã chuẩn bị trước từng kiện từng kiện mặc cho Bạch Đồ. Cậu không hề bài xích đồ ngủ của hắn, ngược lại còn có điểm thích. Không thể không nói, Diệp Tầm là một nam nhân ưa sạch sẽ,trên áo có mùi xà phòng thoang thoảng còn lưu lại. Mùi hương này khiến tâm tình cậu cảm thấy thoải mái.

Áo ngủ so với dáng người nhỏ con như Bạch Đồ mà nói, quả thật có hơi lớn, lúc này không đeo kính mắt mang sự trưởng thành, nhìn qua có vẻ nhỏ nhắn hơn vài phần.

Phảng phất có một cái nắm đấm nhỏ, nện lên trái tim Diệp Tầm, làm ngực hắn một trận rung động. Đây là lần đầu tiên Diệp Tầm thấy bộ dáng khi ở nhà của Bạch Đồ.

Hắn cứ như vậy nhìn cậu, đột nhiên cảm thấy khi đó khoảng cách giữa hai người họ kỳ thực rất gần.

Cũng đã đến giờ đi ngủ, Diệp Tầm ôm chăn, để giường cho Bạch Đồ, còn mình thì ngủ ở ghế sô pha.

Bạch Đồ tựa vào giường, khép lại quyển sách đang xem dở, chỉ nói một câu:
"Chúng ta là bạn giường."

Diệp Tầm lập tức đưa tay đem chăn quẳng đi, động tác nhanh chóng trèo lên giường, chui vào nằm chung chăn với Bạch Đồ. Cậu đột nhiên cảm thấy, rõ ràng là người kia không nghĩ tới việc ra ngoài ngủ, như vậy cũng chỉ là làm bộ.

"Ngủ ngon, Bạch tổng." Cả thân thể Diệp Tầm đều chui vào ổ chăn, chỉ thèm lộ ra đôi mắt, có chút vui vẻ nhìn Bạch Đồ, thật giống một con đại cẩu mình đầy tâm cơ.

Bạch Đồ trầm mặc, cậu đảo khách thành chủ tắt đèn.

Một đêm này Diệp Tầm cùng Bạch Đồ ngủ cùng trên một chiếc giường, chính là bọn họ cái gì cũng không có làm, gối đầu lên hai cái gối mềm khác nhau, cùng đắp chung một tấm chăn, không có nửa điểm quan hệ.

Có lẽ bởi vì trước đó tiêu hao thể lực quá nhiều, Bạch Đồ rất nhanh đi vào giấc ngủ. Diệp Tầm xoay người... trong bóng tối nhìn thụy nhan bình lặng của Bạch Đồ, bởi vì đang ngủ nên hô hấp của cậu có chút sâu hơn.

Diệp Tầm vươn tay hướng đến da mặt trơn bóng của Bạch Đồ nhẹ nhàng cọ, khóe miệng mang theo sủng nịch mà tươi cười, hắn dùng khẩu hình không gây ra tiếng động:
"Ngủ ngon, tổng tài đại nhân của tôi."

Bất ngờ là đêm này Bạch Đồ ngủ rất ngon, thậm chí chất lượng còn tốt hơn so với giấc ngủ ngày thường. Tại thời điểm cậu tỉnh dậy, chỉ thấy gối bên cạnh lõm xuống một ít, ở đó đã không còn ai.

"Cậu tỉnh?" Diệp Tầm tiêu sái từ ngoài cửa bước vào, tay cầm ly sữa cười nói:

"Sữa còn nóng, cậu rời giường dậy đánh răng đi rồi hẵng uống."

Làm theo lời Diệp Tầm, Bạch Đồ đi vào phòng tắm rửa mặt, phát hiện trên bàn chải đánh răng đã được chuẩn bị sẵn kem. Vệ sinh cá nhân xong, điểm tâm trên bàn cơm cũng đã được làm tốt.

Sữa nóng, bánh mì, còn có cả thịt xông khói.

Trên thực tế, Bạch Đồ cũng không thích bữa sáng kiểu Tây, mi gian khẽ nhíu, không nói gì, lãnh đạm đi đến.

"Đừng quên uống sữa." Diệp Tầm nhắc nhở.

Từ tối qua cho đến sáng sớm hôm nay, Bạch Đồ vẫn cảm giác có chỗ nào đó không đúng, hiện tại cậu rốt cuộc cũng suy nghĩ cẩn thận.

"Diệp tầm, chúng ta là quan hệ bạn giường."

"Bạch tổng, tôi biết." Diệp Tầm vừa cuời vừa trả lời.

"Anh làm việc này..." Bạch Đồ muốn nói hành động của Diệp Tầm đã muốn vượt qua giới hạn "bạn giường" bình thường.

Nhưng mà Diệp Tầm nửa câu sau liền đánh tan nghi ngờ của Bạch Đồ, hắn rất không để ý mặt mũi mà nói:
"Bọn họ không thu phí, còn tôi thì thu phí. Trả thù lao chính là đại gia cậu, phục vụ đương nhiên phải khác."

Bạch Đồ thiếu chút nữa bị bánh mì chặn nghẹn họng.

"Trả thù lao chính là đại gia cậu." lời nói tuy thô nhưng thật.

Cậu ngẩng đầu, nhìn nam nhân đan tay, lộ ra nụ cười thuần khiết lương thiện:

"Huống hồ, tôi còn muốn quan hệ giữa tôi và Bạch Tổng tiếnthêm một bước."

___End Chương 11___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro