Chương 11 : Năm nay cô mười chín tuổi .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từng màn điên cuồng tối hôm qua , tuy cô nhớ không rõ toàn bộ quá trình , nhưng vẫn là có chút ấn tượng , cô thậm chí có thể nhớ lại rõ ràng , mặt tuấn cao lãnh lại điên cuồng kia của Phong Thánh .

" Điên rồi điên rồi , sao mình có thể cùng anh ta , anh ta là con trai của cha dượng , sao lại có thể ! "

Lạc Ương Ương bị sét đánh hoảng sợ mở to hai mắt nhìn , che khuôn mặt nhỏ đều sắp khóc ra lại , hiển nhiên là khó có thể tiếp thu sự thật như vậy .

Trong khiếp sợ và vô thố , cô không dám ở lại chỗ , một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm xốc chăn lên liền muốn xuống giường .

" A . . . " Chịu đựng đau bò dậy , hai chân mới vừa dính vào trên mặt đất , hai chân Lạc Ương Ương mềm nhũn , ngã ở dưới giường .

" Đau " Toàn thân Lạc Ương Ương không một chỗ nào thoải mái , liền giống như xe tải lớn nghiền qua : " Sao lại đau như vậy ? "

Nghĩ đến Phong Thánh đầu sỏ vô tội kia , rất sợ anh giống như sẽ lao tới từ một góc nào đó , Lạc Ương Ương cố nén bò dậy .

Trên tủ đầu giường đặt một cái túi , cô vừa lúc nhìn thấy bên trong là quần áo , còn là trang phục nữ , không kịp nghĩ lại , cô cầm lấy liền mặc .

Khi mặc quần áo nhìn thấy dấu vết xanh tím thảm không nỡ nhìn trên người của mình , khuôn mặt nhỏ của Lạc Ương Ương đỏ lên , không biết là xấu hổ hay tức giận .

Nhanh chóng mặc xong quần áo , sau khi Lạc Ương Ương tỉnh táo liền hoang mang rối loạn , tóc dài rối tung đi ra từ câu lạc bộ ra , cô đến đâu cũng không dám ngẩng lên .

Lang thang không có mục tiêu đi ở trên đường , trong lúc vô tình nhìn thấy một tiệm thuốc , Lạc Ương Ương đứng yên ở cửa thật lâu , cắn răng một cái đi vào , sau khi mua thuốc xong liền dùng tốc độ nhanh nhất vọt ra .

Không có nước , cô nuốt khô xuống một viên thuốc tránh thai khẩn cấp , hộp thuốc bị cô hung tợn ném vào thùng rác .

Năm nay cô mười chín tuổi , đã thành niên , không đến mức cái gì cũng không hiểu , hoang đường qua đi , cô phải bảo hộ chính mình .

Màn đêm buông xuống , sau khi Lạc Ương Ương ở trên phố thất hồn lạc phách du đãng mấy tiếng , gọi một cú điện thoại .

Tiếng chuông vừa mới vang lên một giây , điện thoại đã được tiếp thông , phẫn nộ rít gào của bạn tốt , cũng cường thế vọt vào mang tai :

" Lạc Ương Ương ! Cậu chết ở chỗ nào vậy hả ? Tớ gọi điện thoại cho cậu cả ngày ! Cậu lại không tiếp ! Hai tiết hôm nay , giáo viên đều gọi tên cậu đó cậu có biết hay không ? Tớ thiếu chút nữa nữa liền lộ rồi ! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh