Chương 15:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào lúc giữa trưa, Tiểu Trạch cầm chính tình yêu của mình xuất hiện ở TCL, bây giờ đã đến giờ cơm trưa, người đến người đi, tuy rằng TCL có nhà ăn nhưng rất nhiều người thừa dịp nghĩ trưa để ra ngoài một chút.

Tiểu Trạch mặc áo khoát nhỏ, lưng đeo ba lô xuất hiện, rất nhiều người nhìn thấy Tiểu Trạch, sau đó mỉm cười, đứa nhỏ nhà ai mà đáng yêu như vậy?

Nhưng mà ngoài cửa có bảo vệ nên Tiểu Trạch không được vào trong ..

Lúc sau, Huyết Liên Tuyệt từ trong đi ra, ngay lúc Tiểu Trạch đang nhức đầu thì liền thấy anh vì thế bật người chạy tới - " Chú ơi..."

Nghe được tiếng gọi, Hách Liên Tuyệt nhíu mày, cúi đầu nhìn đến tiểu tử nhỏ trước mặt mình, nhìn thấy Tiểu Trạch, anh có một loại cảm giác thật thân thiết, anh ngồi xổm xuống, nhìn nhìn, thật sự cảm thấy giống người nào đó ...

"Cháu gọi chú sao?" - Hách Liên Tuyệt hỏi

"Đúng, là gọi chú đó, chú ơi, có thể mang cháu vào trong được không?" -Tiểu Trạch mỉm cười ngọt ngào hỏi.

Hách Liên Tuyệt quay đầu lại, thấy thằng bé chỉ vào công ty của mình, sau đó xoay người nhìn Tiểu Trạch - " Cháu vào đó làm gì?"

Nghĩ đến đây, tròng mắt Tiểu Trạch xoay chuyển - " Dạ, mẹ cháu làm trong đó, buổi sáng mẹ cháu vẫn chưa ăn sáng, giữa trưa mẹ cháu lại không thích ăn đồ bên ngoài mà dạ dạy của mẹ thì không tốt cho nên cháu mới đem bento đến cho mẹ cháu"- Nói xong, thằng bé vỗ vỗ hộp bento ...

Nhìn thấy khuôn mặt thằng bé ê ẩm, nghĩ bất luận là kẻ nào cũng không thể cự tuyệt.

"Vậy tại sao cháu lại nhờ chú?" - Đối với thằng bé, Hách Liên Tuyệt đặc biệt tốt bụng.

"Bởi vì trên người chú mặc toàn là Armani, một thân hàng hiệu nhất định là người có địa vị cao trong công ty này, à nhưng lí do chính là chú rất đẹp trai ..." - Tiểu Trạch cười hì hì, nói

Đẹp trai? Hách Liên Tuyệt nở một nụ cười, từ ' đẹp trai' phát ra từ miệng của đứa nhỏ sẽ chân thật hơn so với vô ngàn phụ nữ khác.

"Không nghĩ cháu thật hiểu biết về hàng hiệu, được, chú mang cháu vào"- Hách Liên Tuyệt nói

" Cám ơn chú . Ôm một cái nào" - Tiểu Trạch vươn hai cánh tay nhỏ bé ra.

Ôm? Hách Liên Nguyện đã từng ôm rất nhiều người phụ nữ, nhưng ôm đứa nhỏ thì chưa từng, bất quá nhìn Tiểu Trạch không hiểu sao anh có cảm giác không thể nào cự tuyệt được vì thế ngồi xổm xuống ôm thằng bé đứng dậy.

"Tổng Tài cái việc này...?" - Người bảo vệ nhìn thấy Tổng Tài ôm một đứa nhỏ nhịn không được hỏi.

"Chú ấy là ba cháu"- Hách Liện Tuyệt chưa trả lời thì Tiểu Trạch liền giành phần mở miệng, sau đó ôm Hách Liên Tuyệt tuyên bố .

Hách Liên Tuyệt run rẩy một chút, không nói gì ôm thằng bé vào bên trong.

Hiện tại là giờ nghĩ trưa nên rất đông người, nhân viên trong công ty thấy Hách Liên Tuyệt ôm một đứa nhỏ, không khỏi mà nhìn chằm chằm ..

"Chú ơi, để cháu ở đây là được rồi" -Tiểu Trạch mở miệng.

Hách Liên Tuyệt ngồi xổm xuống, thả thằng bé ra, kỳ lạ thật có cảm giác loại dị dị xẹt qua người.

"Chú ơi, vừa rồi cháu nói chú là ba cháu, chú có ngại không?" Tiểu Trạch mở to con mắt nhìn Hách Liên Tuyệt hỏi, thằng bé cố ý hỏi, bởi vì như vậy muốn đến công ty này sẽ dễ dàng hơn.


Chương 16: Cô ấy là mẹ cháu?

Nhìn đến ánh mắt kia, cảm giác giống một người phụ nữ nào đó....

"Vì cái gì mà cháu hỏi vậy?" - Hách Liên Tuyệt hỏi

"Bởi vì Tiểu Trạch không có ba a..." -Tiểu Trạch mang theo vài phần đáng thương.

Nghe thằng bé nói vậy, Hách Liên Tuyệt có điểm đau long, sờ sờ đầu của thằng bé - " Cháu tên Tiểu Trạch sao?"

"Vâng?! Mẹ cháu đặt cho cháu đó, có dễ nghe không?" -Tiểu Trạch sắc mặt thay đổi rất nhanh, vừa nãy là bộ dạng ưu thương thì bây giờ lại tươi cười.

"Tiểu Trạch, Tiểu Tử" - Hách Liên Tuyệt nói hai tiếng, cuối cùng không khỏi bật cười

"Tiểu... Tiểu Trạch" - Kiều Tây Tây vừa lúc ra ngoài liền thấy Tiểu Trạch - " Con thế nào lại ở đây?"

"Mẹ Tây Tây"- Tiểu Trạch lôi kéo áo của cô - " Con mang bento đến cho mẹ ." - Nói xong Tiểu Trạch vỗ vỗ vào cái ba lô .

Hách Liên Tuyệt đứng dậy, thân hình cao 1m8, như là thái sơn bao trùm cả Tây Tây nhíu mày hỏi - " Cô là mẹ thằng bé?"

Kiều Tây Tây cúi người nhìn Tiểu Trạch, xấu hổ gật đầu - " Vâng,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro