Chap 44+45+46+47+48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap 44 Miến xào

"Mew à..." Đang 3h sáng, Gulf bất chợt tỉnh giấc.
"Anh ơi?" Giọng nói trong trẻo vẫn kiên nhẫn đợi người chung giường thức dậy.
Mew hít một hơi sâu, rồi thở dài thườn thượt, anh ưỡn người, mắt còn chưa mở nhưng vẫn trả lời.
"Ừm..."
"Anh đói không?" Nhận được tone giọng cưng chiều của Mew, Gulf lập tức hỏi.
"Không đói." Mew đáp lời, tay đang bị cậu gối lên mân mê cái đầu đen mềm mượt.
"Ừm..." Gulf luyến tiếc định không làm phiền nữa.
Nghe được lời Gulf, Mew lơ mơ định tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Nhưng trong mơ màng, anh cảm nhận được Gulf đang rời khỏi cái ôm của anh.
Gulf vừa ngồi dậy, bàn tay to lớn của ai kia đã ôm eo cậu kéo ngược về. Cậu mất thăng bằng ngã vào ngực Mew.
"Em sao vậy?" Anh tựa cằm lên đỉnh đầu, giọng trầm đầy ôn nhu cất tiếng.
"Em đói a ~~ anh cứ ngủ đi, em xuống dưới kiếm gì ăn." Gulf nói xong lại định đứng dậy, nhưng bị Mew ôm chặt cứng.
"Buông em ra nào. Lấy gối ôm ôm đỡ chút đi."
Mew vẫn nhất quyết không buông, mắt anh vẫn nhắm chặt, nhưng miệng lại đều đều thoả hiệp.
"Anh xuống với em... Nằm im cho anh sạc pin chút anh mới dậy nổi."
Gulf cười khổ, cậu đã tỉnh hẳn rồi. Mặc dù được anh dỗ đến ngọt ngào trong lòng, nhưng bụng vẫn không nhịn được mà ọc ọc kêu lên.
Khoé miệng của Mew kéo lên cao, lúc này anh mới mở mắt, tay dịu dàng xoa xoa cái bụng nhỏ đang đói.
"Chưa sạc được bao nhiêu mà nguồn sạc hết năng lượng đến nơi rồi."
Gulf hơi đỏ mặt, rõ ràng là chiều anh, để anh ôm thêm chút nữa mà anh còn chọc cậu.
Mew vươn vai bật dậy, Gulf cũng dậy theo.
"Em khoan hẵng xuống."
Gulf định thò chân xuống, nhưng bị lời của Mew ngăn lại.
Mew rời đi, một lát sau cậu thấy anh mang dép bông, trên tay còn cầm theo một đôi nữa cho cậu.
Đảm bảo bàn chân chồng nhỏ an toàn khỏi cái lạnh của sàn nhà, Mew mới cho phép cậu bước xuống.
Người làm của Euphoria đều ở nhà sau và làm việc, dọn dẹp trong giờ hành chính. Vì vậy đêm nay, Gulf và Mew đành tự thân vận động.
Đèn bếp sáng lên, Mew rất nhanh nhẹn kéo ghế cho Gulf.
"Em ngồi đi, anh pha mì gói cho."
Nói rồi anh nhanh mở tủ bếp tìm nguyên liệu. Cơ mà ông trời làm khó Mew. Tủ bếp anh mở ra không phải gia vị thì là chén bát.
Gulf cũng không còn ngồi trên bàn ăn nữa, mà chạy ra bếp nhìn anh.
Không tìm thấy mì gói, nhưng Gulf nhìn thấy bọc miến trên kệ.
"Miến kìa anh, nấu miến ăn đỡ cũng được."
Gulf vừa dứt lời cũng là lúc Mew từ bỏ ý định tìm mì gói. Anh quay sang cậu, thừa nhận
"Anh chỉ biết nấu mì thôi."
Lòng anh buồn rười rượi. Anh còn tính đến nước cho thêm hai quả trứng gà vào mì. Hai người ân ân ái ái đút sợi mì dai dai thơm nức mũi cho nhau ăn giữa tiết trời lạnh lẽo này.
Gulf buồn cười nhưng cậu không dám cười, chỉ mím môi nhịn lại. Cậu chủ động đẩy anh ra ngoài.
"Không sao mà... Em nấu cho."
Nói rồi Gulf xắn tay áo, làm một người chồng đảm đang vào bếp.
Mew nhìn chồng nhỏ thoăn thoắt rửa rau, trụng miến, sắt thịt, trong lòng không khỏi thở dài.
Không được để chồng nhỏ ở một mình trong bếp được!
Nghĩ là làm, Mew vào trong bếp.
"Em có cần..."
Anh chưa dứt lời, Gulf lập tức 'đuổi người'
"Không cần, không cần, em sắp xong rồi."
Mew lại ra bàn ăn ngồi chống cằm. Hồi mà anh dành thời gian tìm hiểu cách dỗ chồng nhỏ, anh đã đọc được một bài viết nêu lên tầm quan trọng của việc ăn uống trong yêu đương.
Người ta nói rằng nửa kia có thể yêu bạn vì dạ dày bị bạn chinh phục. Càng tốt hơn là bằng món ăn do chính bạn nấu cho người mình yêu.
Thất bại!
Trong lúc Mew suy sụp tinh thần thì mùi thơm nức mũi trong bếp toả ra.
"Miến xào dã chiến tới đây~"
Anh ngẩng đầu. Bóng lưng của Gulf hiện lên trong mắt anh vô cùng ấm áp. Cảm giác trong lòng này là gì đây? Bình yên sao? Ừm... Bình yên đến lạ.
Bao nhiêu năm rồi không biết nữa, từ lúc anh bước vào con đường mịt mờ sương lạnh máu tanh, có lẽ chưa từng cảm thấy cảm xúc này.
Gulf đặt một tấm lót xuống bàn, rồi đặt cả chảo miến xào lên bàn. Cậu đưa anh một đôi đũa, miệng vui tươi hỏi
"Anh chưa ăn miến xào trong chảo bao giờ đúng không? Thử đi. Đảm bảo không ngon không lấy tiền!"
Mew nhận lấy đôi đũa, không hề bài xích cách ăn dã chiến mà gắp một gắp lên nếm thử.
Gulf nhìn anh bằng ánh mắt chờ mong.
"Ngon không?"
Mew vẫn còn xúc động, mùi vị thơm ngon của miến lan ra, anh bỗng cảm thấy sóng mũi cay cay.
"Được phu nhân cưng chiều như này... Là phúc của anh."
Gulf bĩu môi, cậu nghe giọng nói hơi nghẹn lại kia, nghiêng đầu hỏi
"Chồng của em làm sao vậy?"
Mew vươn tay ra, Gulf hơi nhíu mày nhưng vẫn hiểu ý, đưa tay cho anh.
Mew nắm lấy bàn tay mềm mại, mân mê lại xoa xoa. Anh trân trọng nhướn người hôn lên bàn tay cậu.
Tâm mi Gulf khẽ run. Tay cậu khẽ động, nắm chặt bàn tay anh hơn. Thấy anh không nói gì, chỉ chăm chú nắm tay cậu, Gulf nhỏ giọng
"Trả lời không đúng trọng tâm gì cả."
Mê ôn nhu nhìn cậu, lại hôn lên tay cậu lần nữa.
"Ngon nhất mà anh từng ăn."
Mew khó hiểu
"Hả?"
"Trả lời câu hỏi của em."
Gulf chớp chớp mắt. Mew lại tiếp tục nói
"Em hỏi ngon không? Ngon! Ngon nhất trên đời."
___________________________________
Chap 45 Trở lại công việc

"Mai em đi làm lại á?" Mê ôm lấy Gulf đang ngồi làm việc trên giường từ phía sau lưng.
"Ừ." Vẫn là thói quen kiệm lời khi đang tập trung của Gulf.
Nhưng lần này Mew không mè nheo cậu để ý đến mình nữa, mà giơ tay đánh một phát vào mông tròn xinh xinh. "Này thì ừ này."
"Aishhh, đừng có quậy, em đang làm." Gulf đẩy bàn tay đang tranh thủ bóp mông mình.
"Em nói thế nào mà anh buông ra thì em nói. Anh là chồng em. Ừ? Em ừ với ai đấy? Anh hỏi em một câu sáu từ em trả lời anh đúng một chữ. Quá đáng lắm!" Mew càng nói càng ôm chặt eo Gulf từ phía sau.
Gulf thở hắt ra, bất đắc dĩ rời bàn phím, quay nửa người lại phía sau ôm lấy má anh chồng.
"Không giận nữa. Phu nhân tới dỗ anh đây."
Tình cảm của họ phát triển rất tốt. Gulf cũng đã quen với việc Mew lâu lâu lại gọi cậu một tiếng phu nhân. Người khác gọi thì là giọng điệu kính trọng, có nghiêm trang nữa. Còn Mew gọi thì giống như đang tự kiêu khoe khoang mình có chồng rất giỏi vậy.
Gương mặt ba phần ấm ức bảy phần làm mình làm mẩy kia hất mặt sang chỗ khác, vờ không thèm quan tâm nữa.
Gulf bật cười, anh chồng của cậu lại trẻ con rồi. Gulf vẫn giữ tay mình trên mặt anh, cậu không quay mặt anh lại đối diện với mình, mà nhón tới hôn liên tục vào môi anh.
"Này làm gì.." Mew giả vờ đẩy người ra vừa kêu cứu.
"Bớ người ta cướp sắc, bớ người ta bác sĩ Traipi cưỡng hôn tôi."
Gulf bỗng phụng phịu buông ra, quay lại tiếp tục làm việc không quan tâm chồng nữa, còn rất bâng quơ buông một câu.
"Không thích thì thôi vậy..."
Mew vội giữ tay Gulf lại, tì cằm lên vai cậu.
"Có mà... Người ta chỉ đùa một tí thôi em đã buông ra rồi."
Gulf mỉm cười hài lòng. Chồng của cậu tuy rất hay kiếm chuyện rồi tự làm mình bị thương để được cậu vừa mắng vừa dỗ. Nhưng chỉ cần cậu xị mặt một chút thôi, lập tức sự dỗ dành đó sẽ chuyển từ  Mew sang cậu.
"Vậy bây giờ anh có cần làm việc gì không?" Gulf nựng má anh.
Mew nhướng mày suy nghĩ, vừa suy nghĩ anh vừa ôm Gulf.
"Ừm... Hình như còn duyệt vài kế hoạch nữa là xong rồi."
Gulf gật đầu
"Được, vậy bây giờ anh đi làm nốt. Khi nào em xong thì mình xuống dưới."
Mew bĩu môi lười biếng: "Xuống làm gì, gọi dì Kang bê lên, anh lười xuống lắm."
Sở dĩ Mew nói thế là do bọn họ quá bận rộn. Công việc online được gửi đến liên tục, cho nên lúc ăn trưa, thường là dì Kang sẽ mang lên phòng cho họ.
"Em định làm miến xào." Gulf gõ lạch cạch lên bàn phím, nhỏ giọng buông một câu kết.
"Quyết định vậy đi."
Mew bật chế độ tự động quên lời mình đã nói. Anh lập tức nghe phu nhân ra bàn làm việc, mở laptop xử lý công việc.

Dù đã thành công dụ dỗ Mew Suppasit bằng một tô Japchae thơm ngon, nhưng sáng hôm sau bác sĩ Traipi vẫn bị chồng ôm cứng.
"Em đi làm rồi em lại về."
"Không buông." Mew vẫn mặt lì ôm eo, nhất quyết không cho cậu ra xe.
Chẳng phải đang làm online rất tốt sao? Thời gian thư thả hơn rất nhiều. Bây giờ đi làm lại, ngày nào cũng về trễ, nhận điện thoại là phải chạy đi ngay.
"Nào Mew, không phải anh cũng phải đi làm sao?" Gulf cười khổ, cậu chỉnh lại cổ áo cho anh.
"Haizz"
Mew thở dài. Mỗi ngày đều như hình với bóng bỗng lại phải chia xa, chưa xa anh đã thấy nhớ rồi.
Mew dần thả lỏng vòng tay, kéo gáy cậu lại hôn chụt một cái lên môi.
"Được rồi. Lúc nghỉ ngơi gọi cho anh."
Gulf mỉm cười gật đầu.
"Hay là cần gì cũng có thể gọi anh."
Gulf vẫn ngoan ngoãn lắng nghe và gật đầu.
"Nếu không gọi được có thể nhắn tin. Anh nhận được tin nhắn liền hồi âm cho em."
"Em biết rồi."
"Đi sớm về sớm!"
Gulf gật đầu. Chắc chắn chồng không dặn dò gì nữa, cậu mới rời đi.
Miley ngồi ở phòng khách đợi.  Mew Suppasit cuối cùng cũng trang phục chỉnh tề bước ra. Khác với bộ dạng phát cơm chó ở nhà anh lúc nãy. Lão nhị nhà bọn họ đã trở lại.
"Cậu Jong, đến công ty hay đến tổng bộ ạ?" Miley đến bên Mew cung kính hỏi.
"Đến tổng bộ." Giọng nói âm lãnh vang lên, khí chất bức người ngày nào lập tức toát ra, vẫn dũng mãnh như ngày nào.

Vừa đến nơi, tiếng chó con sủa vang khắp đại sảnh tổng bộ bằng Sharp đã thu hút Mew.
Một cô gái đang chơi đùa với mấy chú chó poodle ở đại sảnh, xung quanh là các thuộc hạ thân tín của Milan. Là Clara.
Clara cười đến vui vẻ, chợt thấy Mew, cô liền nép mình lại, ngồi xuống ghế nghiêm túc như học sinh bị kiểm tra bài.
Những lần Clara gặp Mew đều có Gulf, vì vậy Mew chỉ có chút khó gần, lạnh lùng chứ không như bây giờ. Thanh lãnh, thâm sâu khó lường, khí chất bá đạo ngang tàng không thể đụng vào.
Anh cũng chẳng mấy quan tâm, chỉ đứng nhìn mấy con chó một chút rồi lướt đi nhanh vào thang máy. Ghé sang phòng làm việc của Milan.
"Sao vào không gõ cửa?" Milan ngẩng mặt lên đầy dịu dàng nhưng thấy người bước vào không phải người thương, Milan liền trở về nguyên trạng gương mặt bất cần đời.
"Lâu ngày không gặp, vào thăm anh thôi." Mew đút hai tay vào túi quần, thong thả dạo chơi trong phòng làm việc của lão tam.
"Mồm điêu vừa."
Mew nghe câu kia liền bật cười. Lâu không gặp thì quên mất Milan thiếu phũ phàng thế nào.
Milan gõ lạch cạch lên bàn phím vài cái rồi save file, đứng dậy bước đến rót trà cho Mew.
Mew nhìn quanh phòng làm việc, cảm thán:
"Chà, căn phòng mất đi phong thái của Milan thiếu rồi."
Ngày xưa, mỗi nơi Milan sở hữu không mang sắc đỏ thì là sắc tím mờ ảo, còn có những tấm tranh tạo không khí ái muội đậm chất nổi loạn.
Nhìn lại xem, bây giờ cả căn phòng đều là tone màu be vô cùng êm dịu, thanh lịch. Còn đâu hình ảnh Milan thiếu sa đoạ ngày xưa.
"Có con rồi." Milan đưa ly trà tới trước mặt Mew rồi ngồi xuống.
Mặt đối mặt, Mew cũng không nhây nữa, nghiêm túc vào việc.
"Không đùa nữa. Chuyến hàng qua Ý thuận lợi chứ?"
___________________________________
Chap 46 Bác sĩ Traipi giải quyết vận đào hoa

Vừa bàn chuyện với Milan xong, Mew không vào phòng làm việc của mình mà trực tiếp rời đi.
Xuống dưới sảnh, Clara đang vui vẻ nhìn thấy Mew lần nữa động tác liền thoăn thoắt rập khuôn y hệt lúc sáng ngồi ngắn xuống ghế.
Chủ thì rén gần chết mà chó thì không hề biết sợ. Bốn con poodle thấy Mew đi tới liền lăng xăng chạy đến cạ cạ vào chân anh.
Mấy vệ sĩ Milan an bài bên cạnh Mew cũng sợ tái mặt.
Chó con vô tri không hiểu chuyện, xin lão nhị đừng để mắt tới mà đi thẳng luôn đi.
Chưa bao giờ họ lạy lục ông trời trong tâm nhiều như vậy, Jong lão nhị xin đừng ghét chó.
Bần thần hơn một phút vẫn không nghe câu lệnh lạnh hơn băng Nam Cực của lão nhị, họ mới yên tâm đôi chút.
Mew nhìn những chú chó đáng yêu đang cuốn quýt dưới chân, trong lòng bỗng nhớ đến người nào đó lúc ngủ cũng rất hay bám mình.
Đương nhiên anh không có gan so sánh Gulf với chó đâu.
Chỉ là cái đầu tròn tròn cùng bộ lông mềm bóng nhẹ của con cún dưới chân làm anh liên tưởng đến cái đầu nhỏ với mái tóc đen mềm mại kia thôi.
Mew thấy chủ nhân đứng im một lúc, cậu đánh bạo đến gần hỏi.
"Lão nhị, chúng ta đến Jong thị ạ?"
Mew không nhẫn tâm đá mấy cục bông tròn dưới chân nên chọn một chỗ hợp lý vươn chân bước đi.
Anh nhanh chóng thoát khỏi bốn chú poodle đáng yêu.
"Đến công ty."
"Dạ."
Ngồi trên xe, Mew nhận được tin nhắn của phu nhân.
Gulf: A a a, cấp cứuuuuu
Mew: Sao thế?
Gulf:  Kimi lại trực trước phòng làm việc của em.
Mew nhíu mày nhớ lại.
Kimi?
À, con gái bộ trưởng bộ tài chính. Cả tháng Gulf không đi làm, anh quên mất anh có một tình địch gốc to thế này.
Chịu thôi, ai bảo phu nhân nhà anh mang lại cảm giác quá an toàn, cho nên nhiều khi quên mất mình phải chiến đấu với tình địch.
Thấy Mew không trả lời, Gulf lại gửi thêm một tin nhắn.
Gulf: Anh bận sao? Vậy em tự xử lý.
Mew: Chiều em còn nhiều việc không?
Không đợi Gulf rep, Mew lại nhắn thêm.
Mew: Đến Jong thị đi
Mew: Đảm bảo với em bộ trưởng bộ tài chính đến cũng không làm phiền em được.
Cảm nhận được sự bảo vệ của chồng, Gulf tủm tỉm khẽ cười. Lúc trước bọn họ còn sợ hôn nhân lợi ích sẽ khó hoà hợp. Bây giờ nhìn xem! Nói câu nào là thả thính câu đó.
Gulf vờ khách sáo với anh.
Gulf: Có phiền anh không?
Mew gửi một hình động

Khoé miệng Gulf liền kéo lên cao.
Gulf: Dễ thương.
Mew: Thấy mèo nên gửi cho em.
Tin nhắn tới, không biết Mew nghĩ gì nhưng Gulf lại không tự chủ nhớ đến một câu nói cũng có 'mèo'.
"Sao lại mê người như vậy? Con mèo hư hỏng này."
Đêm đó Mew đã gọi cậu như vậy.
Vivian đang báo cáo tình hình sức khoẻ các bé ở trại mồ côi do Gulf chịu trách nhiệm, cô ngẩng đầu nhìn, miệng vẫn nói.
Bác sĩ Traipi đang nhắn tin, nhưng mãi không rời điện thoại, mặt còn hơi đỏ lên.
"Bác sĩ Traipi? Bác sĩ? Bác sĩ Traipi ?" Gọi đến lần thứ ba, Gulf mới nghe thấy.
Nhưng bác sĩ Traipi là ai chứ? Muốn nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của bác sĩ thì còn lâu đi.
Cậu rất bình tĩnh ngẩng đầu. "Để tài liệu tôi tự xem là được, cô ra ngoài đi."
Vivian gật đầu lia lịa rồi rời đi.
Gulf lại nhìn xuống điện thoại, có thêm tin nhắn tới.
Mew: Sao lại phiền được? Phu nhân giá đáo anh vui còn không kịp nữa là.
Mew: Nhưng nếu có phiền thật thì em đừng lo bởi vì.
Mew: Anh tình nguyện được em làm phiền.
Gulf nhếch mép cười đầy đắc ý. Cậu nhắn lại cho anh hẹn anh giờ trưa sẽ đến làm phiền anh dẫn đi ăn trưa.
Sau đó cuộc trò chuyện bằng tin nhắn cũng dừng lại.

Rất nhanh đã đến giờ trưa, Gulf vừa rời phòng làm việc, lập tức có một nữ nhân thân hình mảnh khảnh chạy tới đon đả nói chuyện.
"Anh xong việc rồi? Mình đi ăn đi anh."
Gulf thở dài, gỡ bàn tay đang ôm chặt cánh tay mình ra, dứt khoát từ chối.
"Tôi có hẹn rồi, không đi với tiểu thư được."
Kimi vẫn cứng đầu.
"Vậy anh đưa em đi cùng đi."
Gulf tặc lưỡi, ánh mắt lạnh lùng lại lần nữa chiếu lên người  Kimi. Sau nhiều lần bị Gulf nhìn một cách bài xích như vậy, Kimi vẫn sợ, nhưng đã giữ được bình tĩnh hơn lần đầu tiên bị lạnh nhạt rồi.
"Anh lại nhìn em như vậy rồi." Gương mặt Kimi hiện rõ sự tổn thương.
"Cô không hiểu sao Kimi tiểu thư? Tôi là người đã có gia đình."
Đây là lần thứ hai Gulf khẳng định với cô.  Kimi bỗng thấy sống mũi cay cay, nhưng cô hít thở thật sâu, cố gắng nuốt nước mắt vào trong.
Cô mỉm cười lạc quan: "Em hiểu chứ. Anh nói với em rồi. Nhưng mà Traipi gia là gia tộc danh môn, việc liên hôn với gia tộc lớn khác cũng là bình thường thôi. Nếu anh chấp nhận em, em tình nguyện đứng trong bóng tối."
Đối mặt với ánh mắt si tình của Kimi, Gulf có chút cảm thương cô gái này. Một thiên kim tiểu thư sống trong nhung lụa, nay lại tình nguyện chịu ấm ức chỉ để có được sự chấp nhận của người trong lòng. Quả là một người đáng thương.
Nhưng cậu tuyệt nhiên không thành toàn cho mong muốn của cô ta được.
"Tiểu thư Kimi, tôi biết là rất khó để người như cô có thể hạ cái tôi xuống để theo đuổi tôi. Nhưng tôi bây giờ chỉ có thể nói với cô một câu. Cô đặt trái tim nhầm chỗ rồi."
Dứt lời, Gulf không chút dây dưa, lập tức quay đầu bước đi, một giây cũng không quay đầu lại.
Kimi nhìn bóng lưng của người trong lòng, nước mắt không nhịn được nữa mà trào ra.
Những lần trước bám đuôi Gulf, cô đều nói những câu thả thính cợt nhả anh. Gulf nghe liền xúc tích cự tuyệt. Nhưng lần này, ánh mắt ấy vô cùng lạnh lẽo, quay đầu bước đi cũng vô cùng dứt khoát.
Kimi có níu cũng không kéo lại được.
___________________________________
Chap 47 Đến chỗ chồng

Gulf vừa đi hết hành lang liền bắt gặp Mill  đang đứng đợi ở cầu thang.
Mill thấy tiểu gia chủ lập tức cúi chào, giấu nhẹm điện thoại đang ở màn hình chat ra sau lưng.
"Tiểu gia chủ, cậu Jong bảo tôi tới đón cậu."
"Cảm ơn."

Gulf vừa tới đại sảnh, một số nhân viên đã bu lại một đám đứng xì xầm. Nói là xì xầm chứ thật ra là la làng mới đúng.
Nhân viên 1: Đẹp trai quá, chững chạc quá! Mà quen quen.
Nhân viên 2: Đúng rồi, hình như có gặp rồi.
Nhân viên 3: Mấy bà dở! Chồng sếp chứ ai. Bữa tiệc cuối năm mình thả thính nhăm nhe giựt bồ xém bị trừ lương đó.
All nhân viên: Dừa :)))
Với vẻ ngoài điển trai cùng thần thái thanh cao không chê vào đâu được, Gulf được các nhân viên săn đón và giữ chân lại ở dưới sảnh.
Nhân viên 1: Ôi phu nhân sếp tổng đẹp quá đi.
Nhân viên 2: Body ngon gì ngon dữ vậy anh.
Gulf nghe thấy câu cảm thán âm điểm liêm sỉ thì chỉ biết cười trừ. Hôm tiệc cuối năm bọn họ cầm micro công khai thả thính cậu, cậu tưởng vậy là phấn khích lắm rồi. Nhưng không, đó chỉ là một phần nhỏ trong hành trình vụt mất liêm sỉ của họ thôi.
Nhân viên 3: Giả bộ kẹp cổ em đi anh ui.
Nhân viên 4: Đẹp trai quá anh ơi.
Không cần bàn cãi! Spotlight hôm nay là của phu nhân tổng tài.
Dù là giờ ăn trưa nhưng không biết tại sao nhân viên ở lại công ty lại nhiều đến vậy. Mill cố gắng đưa Gulf đến gần thang máy càng vất vả. Anh vừa đến gần Gulf liền bị hất cẳng ra.
Gulf vẫn rất lịch sự đáp lời các nhân viên Jong thị, nếu khó quá thì bỏ qua.
Hiện trường sảnh trước như một cuộc họp fan, cho đến khi sếp Mew xuất hiện.
"Được rồi! Chồng nhỏ nhà tôi còn chưa ăn cơm!"
Mê vừa nói một câu, đám đông liền tĩnh lặng. Nhưng chỉ được vài giây, tiếng nhao nhao lo lắng lại vang lên.
Nhân viên 1: Ôi anh chưa ăn ạ? Anh ăn em đỡ đi!
Nhân viên 2: Kimbap em làm tuy không được như đầu bếp nhà hàng năm sao, nhưng tình yêu em đặt trong đó đảm bảo chỉ hơn chứ không kém?
Mew thở dài não nề.
Anh đường đường là lão nhị của hắc bang, ở hắc đạo, anh thở thôi người ta cũng e ngại. Còn ở Jong thị nói sao cho các bạn dễ hiểu nhỉ? Giống như là làm ra làm, chơi ra chơi. Lúc làm việc có thể căng thẳng chút, nhưng khi xả vai, lấy ảnh dìm của sếp dán trước cửa phòng để tìm cảm hứng sáng tạo là chuyện cơm bữa.
Không phải vì Mew quá hiền với nhân viên mà là do nhân viên quá lầy thôi.
Mew đành ra tay, chen vào đám đông kéo tay Gulf đến gần mình. Các nhân viên lại tách mình ra hai bên, vì vậy rất nhanh Gulf đã ngả vào lòng chồng mình.
Một tiếng đồng thanh của những thiếu nữ vang lên: "Show! Ân! Ái!"
Có vài người còn chọc ghẹo.
"Haizz, tội nghiệp cho cẩu độc thân chúng tôi! Làm ơn đừng thồn cơm chó."
"Mặc dù đã biết trước nhưng khi tận mắt thấy vẫn không tránh khỏi đau lòng."
Mew chẹp miệng, vẫn không nới lỏng vòng tay ôm Gulf ra mà đắc ý.
"Mọi người cứ tiếp tục ghen tỵ đi, tôi đưa chồng đi ăn trưa đây."
Nói rồi để lại một đám người bị thồn cơm chó ngập họng đứng ngây ngất, Mew đưa chồng lên phòng làm việc.
Phòng làm việc của tổng tài trang trí theo tone màu xám trắng, âm u nhưng nhã nhặn.
Gulf được đưa lên tận nơi, thứ thu hút đầu tiên là tấm kính sau lưng bàn làm việc nhìn ra được toàn cảnh thành phố A.
Nhưng vì trưa nắng nên cậu không đến gần lắm.
Cậu nhìn hết một lượt phòng rồi mở cánh cửa bên cạnh phòng làm việc ra. Bên trong là một phòng ngủ thu nhỏ, có tủ quần áo, có giường, có cả phòng tắm.
Cậu cảm thán: "Wow, đầy đủ tiện nghi thật."
"Ăn cơm!" Mew không biết từ bao giờ đã bày ra một bàn ăn trưa đủ món canh, món mặn đợi Gulf ở sofa.
Gulf thấy đồ ăn lập tức nhớ bản thân đã đến giấc ăn trưa rồi. Cậu liền lon ton chạy tới.
Đợi bát của cậu vơi được kha khá cơm, Mew mới đặt bát xuống, rút điện thoại chọc ghẹo.
"Phu nhân đúng là phong lưu, chẳng làm gì cũng có người tự dâng hiến mình."
Gulf chuẩn bị đưa miếng thịt vào miệng thì ngừng nửa chừng.
"Hả? Anh nói cái gì cơ?"
Mew không trả lời, chỉ nghe một câu nói quen thuộc phát ra trong điện thoại.
"Em hiểu chứ. Anh nói với em rồi. Nhưng mà Traipi gia là gia tộc danh môn, việc liên hôn với gia tộc lớn khác cũng là bình thường thôi. Nếu anh chấp nhận em, em tình nguyện đứng trong bóng tối."
"Tiểu thư Kimi, tôi biết là rất khó để người như cô có thể hạ cái tôi xuống để theo đuổi tôi. Nhưng tôi bây giờ chỉ có thể nói với cô một câu. Cô đặt trái tim nhầm chỗ rồi."
Cho cậu nghe thôi chưa đủ, Mew còn lả lơi buông một câu: "Chậc, bác sĩ Traipi vô tình quá." Cơ mà nghe giọng có chút hài lòng nha.
"Anh lấy đâu ra vậy?" Gulf nhỏm người muốn xem màn hình điện thoại của chồng.
Mew đang là kèo trên, anh đang chất vấn cậu vì để người khác tỏ tình mà, vì vậy anh không để cậu tự do muốn làm gì thì làm được. Anh vươn một tay bóp hai bên má cậu, nhìn như đang ức hiếp cậu nhưng lực đạo rất nhẹ, cử chỉ rất dịu dàng.
"Phiền phu nhân cho anh một lời giải thích về vận đào hoa này đã."
Gulf hơi gượng cười, cậu đặt bát đũa xuống bàn.
"Thì em cũng từ chối rồi. Bằng không anh hi vọng em sẽ chấp nhận cho cô ấy làm hậu phương trong bóng tối cho em à?"
Nghe câu trước Mew có chút đắc ý, nhưng câu sau của Gulf vừa thốt ra, Mew tâm trạng lập tức chuyển biến xấu, bỏ tay ra khỏi má Gulf, khoanh tay lại khó chịu.
"Không thể!"
Gulf cười tủm tỉm, bản thân lại đẩy anh dựa lưng vào sofa, đè lên người anh. Bàn tay như có như không mơn trớn bắp tay của anh.
"Mew tổng à! Anh ghen rồi."
___________________________________
Chap 48 Phòng làm việc của chồng.

"Mew tổng! Anh ghen rồi."
Giọng nói tà mị của Gulf kết tội, Mew không kháng cự, để cậu tùy ý đè mình xuống sofa. Đối mặt với sự bạo gan của Gulf, Mew đã quen rồi.
Nhưng câu 'Mew tổng' của Gulf mới thực sự khiến anh hứng thú.
Anh điểm lên mũi của người nằm phía trên.
"Gulf! Càng ngày càng to gan. Ở phòng làm việc của anh cũng dám làm loạn."
Gulf bĩu môi không quan tâm, cúi đầu vờn lấy môi của chồng. Mew cười hài lòng. Jungkook nhà anh ngày đó thẳng thắn lạnh lùng biết bao nhiêu, bây giờ anh mới thấy đó là một ưu điểm. Gulf rất rõ ràng, thích gì nói đó, kể cả về giường chiếu cậu cũng không ngại.
Giống như hiện tại, Gulf không hề phủ nhận lời trêu ghẹo của anh.
Thường xuyên lăn giường với Mew, kĩ thuật của Gulf cũng tốt lên không ít. Giống như bây giờ, cùng nhau dây dưa cậu cũng có thể nắm thế thượng phong.
Môi lưỡi dây dưa cuốn quýt đê mê. Thân thể của hai người lập tức bị lửa tình nhem nhóm.
Gulf ôm lấy cổ anh, nhiệt tình đưa đẩy lưỡi hồng. Không biết vô tình hay cố ý, Gulf trườn lên, trượt xuống trên người Mew, khiến dục vọng trong anh mãnh liệt đốt cháy.
Mew đang si mê trong sự nồng nhiệt của chồng nhỏ bỗng bị rời ra.
Anh bất ngờ nhìn gương mặt gian xảo kia càng rời ra xa, quay về chỗ ngồi cũ.
"Mew tổng không thích em làm loạn thì thôi vậy.."
Anh cười khổ, cái miệng hại cái thân mà. Bao nhiêu lần chọc ghẹo, cậu đã cho sung sướng tới phát điên rồi phủi đít bỏ đi. Vật nhỏ này đúng là luôn biết cách hành hạ anh.
Mew nhanh chóng  lại gần Gulf, không ngại ngần sờ mó khuôn ngực mê người của cậu. Giọng nói dụ dỗ khẽ rót vào tai.
"Bây giờ em có không làm loạn nữa thì anh cũng đè em ra thôi."
Gulf tặc lưỡi khẽ quay đầu, gương mặt đã có chút ửng lên.
"Đây là phòng làm việc của anh mà, anh đứng đắn tí đi. Em chỉ chọc anh chút thôi."
Gulf vừa dứt lời Mew đã cởi một cúc áo giữa ngực, len tay vào trong.
Gulf hốt hoảng định kéo ra, nhưng Mew nhanh hơn. Anh bắt hai tay cậu đưa lên đỉnh đầu, để cậu dựa lưng vào sofa.
"Anh chính là muốn làm thử ở phòng làm việc xem thế nào."
Gulf lườm anh, mắng yêu: "Lưu manh."
Mew mỉm cười cưng chiều, hôn nhẹ môi cậu, rồi lần xuống cổ, mở bung hết cúc áo của Gulf ra, đáp từng nụ hôn nồng cháy xuống da thịt nõn nà.
Gulf thở gấp nhắc nhở: "a... đừng... đừng để lại...dấu...a."
"Tuân lệnh em xã."
Trêu đùa trên sofa chán chê, Mew xốc cậu lên. Gulf bất ngờ bị nâng lên theo quán tính vòng chân quanh thắt lưng Mew.
Mew bế cậu đến ngồi lên bàn làm việc. Anh cất giọng trầm thấp như cảnh cáo.
"Toàn tài liệu quan trọng đó, làm hỏng thì em biết tay. Anh làm đến khi em xin tha thì thôi. "
Gulf trố mắt, chưa kịp làm gì đã bị anh chồng xấu xa đẩy lại gần đống tài liệu trên bàn.
"Đừng... a..."
Mew há miệng ngậm toàn bộ phân thân của Gulf vào miệng mà kích thích. Gulf không nhịn được mà r*n lớn. Nhưng sự sung sướng cũng không ngăn được ý chí còn sót lại cuối cùng.
"A... A... Từ... Từ từ... Dọn bàn đã... Ah Mew ~"
Mew càng xấu xa rê lưỡi từ đỉnh xuống tận gốc rồi trêu chọc khiến đầu phân thân rỉ dịch trắng.
Khoái cảm ập đến đánh phăng phòng tuyến cuối cùng của Gulf. Kĩ thuật của Mew thật sự khiến cậu ý loạn tình mê mà.
"Từ... Đừng nhanh... Ah... Mew..."
Thấy Gulf chuẩn bị bắn, Mew đẩy nhanh tốc độ mút mát, tay không rảnh tự an ủi phân thân của mình.
Rất nhanh, tinh dịch trắng sữa của Gulf bắn ra, rơi đầy xuống sàn.
Gulf xúc động khó khăn lấy lại hô hấp. Cậu rất nhanh đã ngồi dậy, kéo Mew đến hôn môi.
Mew rất hưởng thụ đôi môi mềm còn dư vị của thức ăn trưa. Tay anh vuốt ve mơn trớn bờ mông cực phẩm của cậu.
Gulf rời môi anh, mắt nhìn xuống nơi căng cứng của Mew, định sờ lên, cậu bỗng ngước mắt nhìn anh.
"Anh đóng cửa chưa? Không ai vào chứ?"
Vừa nãy làm mà quên mất nhìn cửa, ai xông vào chắc Gulf khỏi cần đào lỗ, trực tiếp đâm đầu xuống đất cho rồi.
Mew đưa tay mân mê tóc mượt sau gáy Gulf, ánh mắt tràn ngập lửa tình.
"Anh khoá cửa rồi. Không ai dám vào đâu."
Cậu nghe được lời xác nhận, gan lập tức phồng to ra, cậu trượt xuống, lật người, đẩy anh xuống ghế xoay ở bàn làm việc.
"Mew tổng, anh phải chăm chỉ làm việc đi, vào giờ hành chính rồi."
Mew nhìn sang đồng hồ trên bàn làm việc. Đúng là tới ca chiều rồi. Tưởng Gulf định từ chối . Anh định đứng dậy lần nữa.
Ai ngờ, Gulf gian xảo lại đẩy anh xuống, cậu quỳ xuống.
Hình như hiểu được Gulf định làm gì, hơi thở của Mew lập tức trở nên nặng nề.
Chồng nhỏ này của anh luôn biết tạo bất ngờ trong chuyện giường chiếu.
Gulf tiến lại gần, nhưng cậu không dùng tay cởi quần anh xuống, mà là dùng miệng!
Ánh mắt của Mew hiện giờ nóng bỏng, mãnh liệt như muốn thiêu đốt Gulf Kanawut vậy.
Chồng nhỏ của anh hé răng, kéo khoá quần anh xuống, qua một lớp boxer hôn lên cự vật đang căng trướng phía trong.
Mew không đợi được nữa, muốn tự cởi quần áo. Nhưng anh vừa chạm đến cạp quần, bàn tay thon dài của Gulf đã giữ hai tay anh, ép xuống tay cầm ghế.
Gulf để nguyên vị trí quần của Mew, trải từng nụ hôn nóng bỏng lên người anh em đã không còn kiên nhẫn nổi.
Người nên xin tha bây giờ không phải là Gulf mà là Mew Suppasit. Anh bức bối không giải toả được.
Gulf cứ thế mà trêu đùa. Cậu chỉ hôn nhẹ rồi mơn trớn. Hành động đó là đốt lửa mà không dập lửa.
"Gulf ~ đừng hành hạ anh nữa." Mew thở dốc nói nhẹ.
Gulf không dừng lại hành động của mình mà càng trêu ác hơn. Cậu nhằm nơi đỉnh quy đầu của Mew mà mút nhẹ. Nơi quy đầu như có như không nhận được cảm giác man mát của nước bọt.
"Nói câu nào dễ nghe đi." Tay Gulf vẫn ghì chặt tay anh. Từng nụ hôn thêm củi vào đám cháy vẫn cứ trải đều xuống.
"Gulf a~ anh sai rồi."
Mew chịu yếu thế mà chiều theo chồng nhỏ.
Nhớ lại những đêm Mew vô độ không biết điểm dừng, Gulf được nước càng đắc ý lấn tới: "Xin em đi, em tha cho."
#KyoKyoLoveMewGulf

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro