Tập 1: Tự dưng va phải nhau theo cách này

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bối Bối, một cô gái 22 tuổi tràn đầy niềm tin và hy vọng vào cuộc sống phía trước. Một cô gái có gương mặt sáng, ưa nhìn, thân hình nhỏ nhắn, gia đình khó khăn, mẹ thì già và thêm thằng em trai đang học đại học, cô là trụ cột chính trong gia đình, từ khi học lớp 3 cô đã phải đi lượm ve chai rồi đồ nhựa của người ta bỏ đi để kiếm vài bạc lẻ. Cô hy sinh nghỉ học sớm để kiếm tiền chăm bệnh cho mẹ và nuôi em trai ăn học đến khi trưởng thành. Tuy là một cô gái nhỏ bé nhưng luôn nuôi trong mình một hy vọng trở thành một người có ích cho xã hội, nhưng cuộc đời không như những gì cô mong đợi. Mẹ bị bệnh nặng và cần một khoản tiền rất lớn để phẫu thuật rồi thêm việc nuôi một cậu em trai đag học đại học. Nên cô đưa mẹ lên thành phố ở cùng và kiếm việc làm.
Tiếng bút gạch rẹc rẹc ra tiếng trên trang báo tuyển dụng việc làm và tiếng gạch giấy đến đâu, dừng lại là tiếng thở dài. Bối Bối đã đi xin bốn chỗ làm rồi mà không qua được vòng phỏng vấn. Bởi cô chưa tốt nghiệp hết chương trình trung học phổ thông nên công việc văn phòng thế là fail toàn tập. Bối Bối liếc sang mục công việc bảo mẫu, giúp việc nhà, ánh mắt le lói tia hy vọng công việc này sẽ phù hợp.
" cần tuyển người giúp việc ban ngày, chạy các công việc chủ đưa ra, không được để ý, soi mói đời tư của chủ. Tiền lương không thành vấn đề"
Đọc đến đây Bối Bối mừng rơn vì ca tối có thể xin việc làm thêm. Cô không nghĩ rằng đâu phải cái gì cũng được suôn sẻ như vậy.
Thoáng chốc cô gái nhỏ bé đã ngồi trên bộ bàn ghế thơm phức của chủ tuyển người giúp việc. Cô ngơ ngác nhìn quanh căn phòng biệt thự, cách bày trí cô cảm thấy người chủ này có lẽ rất kỹ tính. Một người đàn ông đầu đã hai thứ tóc bước vào kèm tiếng cạch của cửa.
Cô thầm nghĩ đây là chủ căn biệt thự đây sao. Thì cùng lúc đó người đàn ông lên tiếng:
- Cô cần việc làm? ( ánh mắt dò xét)
Cô hơi nhanh nhảu trả lời:
- Dạ
Người đàn ông dò xét tiếp
- vậy cô đã từng làm giúp việc chưa?
- dạ chưa ( cô gái nông thôn thật thà)
- tại sao cô chọn công việc này
- tôi cần tiền để chữa bệnh cho mẹ
Người đàn ông im lặng và có vẻ cảm thấy lý do này khá hợp lý.
- vậy cô đi làm ngay ngày hôm nay
Vậy là xong ư, cô không nghĩ xin được việc nhanh vậy, cô còn chưa biết lương ra sao, thế nào, công việc cần làm là gì.
Khi người đàn ông bước chân nhanh đi khỏi. Cô không kịp hỏi gì hết.
Trong phòng rộng rãi chỉ có mình cô. Đứng sững sờ, tự đặt câu hỏi
Giờ bắt đầu làm gì, làm thế nào, bắt đầu từ đâu. Bao câu hỏi đặt trong đầu, nhưng tiếng cạch làm cô giật mình. Người đó đưa cô một loạt danh sách không được làm, nó dài cả 2, 3 trang giấy, ui làm sao cô nhớ hết đây. Chỉ là giúp việc thôi mà, có cần khó thế này không. Nhưng mẹ đang bệnh, mình cần tiền, cần tiền.
Thoáng cái hết ngày, 17 giờ chiều cô bước ra khỏi căn biệt thự như bước ra 2 thế giới vậy đó. Thở dài một cái, cô bước chậm rãi nhìn thấy bảng tuyển nhân viên parttime. Cô bước vào gặp chủ, cô xin ca tối từ 18 giờ đến  22 giờ, quá hợp lý về thời gian, công việc này khá là hợp  bởi cô vẫn hay chạy bàn rồi bưng bê.
Vậy là ngày mai Bối Bối có thể đi làm cả ngày.
Tối về nằm giường cô suy nghĩ buổi sáng cô có thể dậy sớm để đi giao sữa, giao báo, cũng kiếm được khoản kha khá. Cô gái ấy thật là bận rộn.
Mọi việc tưởng chừng suôn sẻ. Nhưng một hôm Bối Bối đi làm giúp việc lỡ tay làm bể bình rượu mơ quý của chủ, rồi không biết sui xẻo thế nào lại kéo đến hàng loạt, tập tài liệu trên bàn làm việc của chủ, cô lỡ tay làm đổ ly nước vào, tập tài liệu ướt nhẹp, chữ bị nhòe... cô hốt hoảng, không biết xử trí sao thì có người bước vào. Một chàng trai trẻ với vẻ ngoài lịch lãm, trên người mặc bộ vest màu đen, khuôn mặt nhìn là biết khó tính. Bối Bối đứng ngây người một lúc và đầu cụp xuống nhìn đất.
- tập tài liệu trên bàn đâu?
Không gian im phăng phắc đến lạ kỳ
Bối hoảng quá đã giấu tập tài liệu sau lưng
Chàng trai cau mày:
-tôi đang hỏi cô tập tài liệu trên bàn đâu
Bối run cầm cập vì hôm nay Bối mắc lỗi quá nhiều, đồ dùng trong nhà này Bối có làm việc cả đời cũng không trả hết được. Trong lúc luống cuống, Bối trả lời ấp úng
- Tôi, tôi, tôi
Chàng trai giật tay cô và vớ vội tập tài liệu lao thẳng ra cửa mà không kịp để ý tập tài liệu đã bị ướt nhòe chữ. Bối chưa kịp giải thích thì chàng trai đã ra khỏi phòng và cánh cửa đập cái rầm. Có lẽ anh ấy đang vội.
----- cuộc gặp đầy kịch tính-----
-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro