Chương 41+42+43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 41: THÔN ÔN ÔN NÚI SÂU

Lâm Phiên Phiên vừa nghe liền có chút ngơ ngác.

Hôm qua cô còn ở trước mặt bố mẹ nói dối rằng vì công ty đàm phán về một phương án phát triển mà phải đi ngoại tỉnh, không ngờ rằng chuyện này lại thật sự xảy đến với cô.

Xem ra, việc nói dối này quả nhiên là có báo ứng!

Nhìn Lâm Phiên Phiên ngây người không có phản ứng, Triệu Dân Thường chau mày, bước vài bước đến trước mặt Lâm Phiên Phiên, nói "Lẽ nào gần Thị Trưởng Sở Tường Hùng, cô lại không muốn công việc này nữa? Tôi không ngại mà nhắc nhở cô một câu, phụ nữ mà dựa vào đàn ông sẽ chết rất là thảm."

Lâm Phiên Phiên vừa nghe được câu này nhất thời không nói gì, "Ai nói là tôi dựa hơi đàn ông, anh bớt xem thường phụ nữ chúng tôi đi nhé, đi thì đi, đây là công việc của tôi, tôi sẽ không thoái thác đâu, Tổng tài, xin mời."

Ở một vài lĩnh vực nào đó cô có chút yếu thế, nhưng cô thật sự lại rất độc lập, sau khi biết thân phận của Sở Tường Hùng là Thị Trưởng, là gia đình tài phiệt, có tiền có địa vị, cô cũng chưa từng nghĩ đến việc mọi chuyện sẽ dựa vào anh ta, bởi vì cô có ước mơ và đam mê của chính mình.

Nụ cười trên khóe miệng của Triệu Dân Thường như có ẩn ý sâu xa, quay người, dẫn đầu đi về phía cổng.

Luôn đi sau Triệu Dân Thường là Lâm Sương Sương, khi Triệu Dân Thường nói muốn Lâm Phiên Phiên cùng đi, sắc mặt của cô liền thay đổi, phải biết vừa nãy Mira và Nhiêu Ninh(hai người thư ký thân cận của Triệu Dân Thường) yêu cầu đi cùng, Triệu Dân Thường đều không đồng ý, nhưng bây giờ anh ta lại chủ động yêu cầu Lâm Phiên Phiên đi cùng.

Vả lại lúc Triệu Dân Thường quay người đi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười rất khác, Lâm Phiên Phiên không chú ý tới nhưng cô thì lại nhìn thấy.

Tâm tư của Sương Sương nhất thời hỗn loạn.

Công việc lần này, bên cạnh Triệu Dân Thường không chỉ có hai người thư ký là Sương Sương và Phiên Phiên mà còn có thêm 4 người vệ sĩ.

Lên xe, có tài xế chuyên dụng lái xe, Triệu Dân Thường một mình ngồi ghế phụ, Lâm Phiên Phiên và Sương Sương cùng ngồi hàng ghế sau, bốn vệ sĩ ngồi trên chiếc xe khác chật ních đi theo sau.

Sau khi khởi động xe, lần đi đàm phán về phương án này Sương Sương cũng đã nói qua cho Lâm Phiên Phiên rồi.

Thì ra, chuyến đi lần này phải đến một vùng núi sâu bên cạnh thành phố B, tìm một làng quê miền núi lạc hậu có tên thôn Ôn Ôn, Triệu Dân Thường muốn dùng giá cao để mua đứt cái thôn này và rừng già phạm vi trăm dặm.

Nhưng vì lý do là gì ư?

Điều này phải nói từ cái tên Thôn Ôn Ôn này.

Thôn Ôn Ôn , gọi là Thôn Ôn Ôn chỉ vì ở đây có đủ thiên thời địa lợi để nuôi dưỡng con kỳ nhông, Tường Hùng Đàm ở đây mát có, lạnh có, nghe nói nuôi kỳ nhông tỉ lệ sống rất cao, đạt 90%.

Vì vậy tỉ lệ sống của kỳ nhông cao là một cấp độ mà hiện nay trong đất nước chưa một chuyên viên nào đạt được.

Kỳ nhông mặc dù là động vật mà quốc gia bảo vệ nhưng thế hệ thứ hai của kỳ nhông có thể nuôi dưỡng và bán, một con kỳ nhông trưởng thành có giá trên 30 triệu, điều này cho lợi nhuận rất cao, thật kiến người ta kinh ngạc.

Triệu Dân Thường chính là nhìn trúng khoản lợi nhuận cao này mới khai thác xuyên biên giới, thậm chí không tiếc bản thân mà một mình đi khám phá vùng đất thôn Ôn Ôn này.

"Vậy chuyến này phải đi bao lâu ?"

Lâm Phiên Phiên nhịn không nổi mà hỏi.

"Nhanh thì ba ngày, muộn thì một tuần."

Lâm Sương Sương trả lời ngắn gọn.

Thời khắc này, trong đầu cô chỉ toàn là cái nhìn khác thường và nụ cười ẩn ý mà Triệu Dân Thường dành cho Lâm Phiên Phiên, sự ưu tú của Lâm Phiên Phiên không ai có thể hiểu rõ hơn cô, Triệu Dân Thường có thể nhìn trúng Lâm Phiên Phiên dù chỉ một chút cũng không có gì lạ, nhưng vừa nghĩ đến chuyện trong chuyến đi có thêm một người phụ nữ cùng cô tranh một người đàn ông, trong lòng cô rất không thoải mái, cho dù người phụ nữ này là bạn thân nhất của cô, và Lâm Phiên Phiên có lẽ căn bản cũng không có ý đồ đó.

"Lâu vậy, tao chưa chuẩn bị gì cả ."

Lâm Phiên Phiên lo lắng, hôm nay là cô từ nhà Sương Sương đi ra, đừng nói đến thay quần áo, đến bộ quần áo bây giờ cô mặc trên người cũng là mượn của Sương Sương.

"Không sao, trong tủ ở sau xe đã chuẩn bị rất nhiều đồ dùng hàng ngày rồi."

Trả lời câu hỏi này lại chính là người ngồi trên ghế trước - Triệu Dân Thường.

Lâm Phiên Phiên cắn cắn môi, Tổng tài đã lên tiếng rồi cô còn nói được gì nữa, mượn điện thoại của Sương Sương gọi điện về cho bố mẹ (điện thoại của cô hôm qua đã bị Hoắc Mạnh Lam làm hỏng rồi ), may có lời nói dối hôm qua làm cơ sở, Lâm Phiên Phiên có thể nhẹ nhàng và dễ dàng nhận được cái gật đầu của bố mẹ, đặt biệt là Ba Lâm, luôn luôn dặn dò công việc của cô đông thời cũng không được quên chăm sóc tốt cho bản thân.

Tắt điện thoại, Lâm Phiên Phiên còn muốn gọi điện cho Sở Tường Hùng, nói với anh cô phải đi 3 đến 7 hôm, nếu anh ta không tìm được cô, anh ta nhất định lo đến phát điên mất .

Ai biết, Triệu Dân Thường dường như đã sớm đoán ra cuộc gọi thứ hai của cô là gọi cho Sở Tường Hùng, đột nhiên nghiêng mình qua, giang rộng cánh tay dài bá đạo lấy đi chiếc điện thoại trong tay Lâm Phiên Phiên, nghiêng mắt liếc nhìn rồi nói "Đừng nghĩ rằng bây giờ không ở văn phòng thì không phải làm việc nha, trong thời gian làm việc, trước mặt Tổng Tài tôi đây cô hết gọi điện thoại lại nghe điện thoại, rốt cuộc cô có để tâm đến công việc của mình không?"

CHƯƠNG 42: LÀM CHO EM XEM

"Tổng tài....Tôi....."

Bây giờ quả thực là thời gian làm việc, nhưng cô chỉ là muốn gọi hai cuộc điện thoại cho những người quan trọng nhất của cô để báo bình an thôi mà, ai mà biết đến cái thôn Ôn Ôn núi sâu nghèo nàn, khỉ ho cò gáy này, điện thoại liệu có còn bắt được tín hiệu, cô vẫn nên có sự phòng bị, có gì là quá đáng chứ.

Nhưng Triệu Dân Thường căn bản không hề cho cô cơ hội để giải thích, vung cái tay, lấy lại rồi nói trước: "Tôi với cô đổi vị trí, cô lên phía trước ngồi."

Lâm Phiên Phiên cười ngơ ngác một lúc, sau đó ý thức được liền hỏi : "Tại sao?"

Nhưng vừa nói dứt câu, lập tức biết bản thân đã nhiều lời rồi, Triệu Dân Thường yêu cầu cô đổi vị trí, rõ ràng là có ý định muốn cùng người bên cạnh cô - Sương Sương thân mật đây mà.

Nghĩ tới đây, nhìn lướt qua Sương Sương gò má của Lâm Phiên Phiên đỏ lên, sau đó ngoan ngoãn cùng Triệu Dân Thường đổi vị trí.

Triệu Dân Thường vừa ngồi cạnh Sương Sương đã không ngần ngại mà giữ cô trong lòng anh ta, cúi đầu hỏi : "Sao cả đoạn đường nhìn em có vẻ không khỏe vậy, có phải do tối qua ở nhà anh chơi hơi quá rồi không?"

Vừa nói, tay vừa đặt trên chiếc đùi trắng trẻo của Sương Sương, vuốt ve, chậm chậm hướng về thăm dò bên trong chiếc váy.

Lâm Sương Sương ngạc nhiên, vội vàng đưa tay ra nắm lấy bàn tay không an phận của Triệu Dân Thường, vội vàng nói "Đừng như vậy, Phiên Phiên ở phía trên kìa..."

Cô và Triệu Dân Thường không phải là chưa từng làm chuyện này trên xe, thật ra là rất nhiều lần bởi vì khong kìm nổi yêu cầu của Triệu Dân Thường, tài xế ở phía trước lái xe, cô và Triệu Dân Thường ở đằng sau làm chuyện điên cuồng, mà bác tài xế cũng đã sớm quen với việc này mà mà chẳng lấy làm lạ, dự tính không biết hắn đã cùng bao nhiêu người phụ nữ làm chuyện này trên xe, dần dần cô cũng nghĩ thoáng hơn.

Nhưng lần này thì khác, trên xe có thêm Lâm Phiên Phiên, bạn thân nhất của cô.

Vốn dĩ là cô can tâm tình nguyện làm thư ký kiêm người tình của hắn, cô Chính là sợ Phiên Phiên coi thường cô. Nếu hôm nay cô cùng Triệu Dân Thường ân ái trước mặt Phiên Phiên, chỉ sợ, Lâm Phiên Phiên thật sự sẽ coi thường cô.

"Đừng như vậy....ừ.....?"

Triệu Dân Thường chính là không để tâm những chuyện này, tay trái ôm trọn eo của Sương Sương, như con rắn du lượn thò vào cổ áo của Sương Sương, một tay ôm trọn thứ đầy đặn bên trong, dùng sức mà nắn bóp.

Cơ thể của Sương Sương lập tức có phản ứng, hơi thở không kìm được ngày càng thở dốc, nhưng lý trí nói cho cô rằng lần này cô không thể nhượng bộ, nhỏ tiếng khẩn cầu : "Đừng, Tổng tài, xin anh, đừng làm bây giờ, đến thôn Ôn Ôn anh muốn như thế nào em cũng chiều, được không?"

"Đến thôn Ôn Ôn, ít nhất phải mất 5, 6 giờ đồng hồ, lẽ nào em muốn anh nhịn lâu vậy sao?"

Triệu Dân Thường lắc đầu, ngón tay linh động, ngón trên ngón dưới tháo cúc áo trước ngực Sương Sương, vắt chiếc áo ngực của Sương Sương lên phía trước rồi nắn bóp chiếc ngực ngọc ngà căng tròn, nhất thời hai đồi ngọc thỏ trắng tuyết bật ra, run rẩy trong không gian.

"A!"

Lâm Sương Sương thở nhẹ một hơi, nắm chặt bàn tay đang trong váy cô của Triệu Dân Thường, sau ý thức được buông tay ôm chặt cặp ngực vừa đột nhiên bị lộ ra của mình.

Nhưng cô vừa buông tay, ngón tay của Triệu Dân Thường thừa cơ đâm vào bên trong đó của cô, gian ác quay quay ngón tay.

Lâm Sương Sương nhất thời bị tay trên tay dưới của anh lộng hành, nắm được bên trên thì bên dưới hắn tung hoành, vội vàng nũng nịu mà trốn tránh.

Triệu Dân Thường tiếp tục mãnh liệt, khóe mắt cố ý cũng như không cố ý hướng về chiếc gương bên ngoài trên xe, bởi vì trong gương, bộ dạng đỏ bừng mặt của Lâm Phiên Phiên ngồi ở phía bị chiếu chính diện.

Mặc dù biết rõ Triệu Dân Thường cùng cô đổi vị trí là muốn cùng Sương Sương thân thiết, nhưng Phiên Phiên vẫn không thể ngờ rằng anh ta lại khoa trương như vậy, âm thanh to như vậy, nghe đến đã khiến cô thấy xấu hổ rồi, nhưng tất cả đều là Sương Sương tự nguyện, bản thân Sương Sương còn không giận, thì cô dựa vào cái gì mà ngăn cản chứ.

Do vậy, cô chỉ có thể coi như không nghe thấy gì, ngoảnh đầu ra bên ngoài ngắm phong cảnh vậy.

Thật không ngờ, Triệu Dân Thường làm động tĩnh to như vậy chỉ là muốn cô ghen, cho dù cô không ghen nhưng cũng phải tức giận, tốt, như vậy chứng tỏ trong lòng Lâm Phiên Phiên anh ta ít nhiều gì cũng có chút trọng lượng, nhưng phản ứng của Lâm Phiên Phiên lại bình thản như vậy, điều đó có thể nói trong mắt cô không có sự tồn tại của anh.

Triệu Dân Thường cuối cùng cũng nổi cáu rồi.

Kéo cái khóa quần, để lộ cái quý giá của hắn, hai tay ôm trọn Lâm Sương Sương, hướng tới trên hông của anh hung ác mà tiếp tục đặt cô ngồi lên.

"A......"

Lâm Sương Sương đau đớn rên lên, lại giống như đang ngây ngất si mê, nhưng vừa nhìn Phiên Phiên ngồi ở phía trước, vội vội vàng vàng lấy tay bịt chặt miệng của mình, không muốn bản thân phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.

Chỉ tiếc, cô có thể không khiến bản thân phát ra âm thanh, nhưng Triệu Dân Thường chắc chắn có bởi biện pháp làm to chuyện của anh, giơ tay phải, dùng lực tét mạnh lên cặp mông trắng tuyết của Sương Sương, hơn thế tiếng tét đặc biệt vang, miệng vẫn còn cố ý nói: "Kẹp chặt hai chân lại cho anh, quay người lại, nhanh lên, đừng để anh hối hận không đưa Mira và Nhiêu Ninh theo."

CHƯƠNG 43: MẠNH MẼ 

Lâm Sương Sương bị hắn ta làm cho vừa thích thú vừa phẫn nộ, câu nói cuối cùng càng khiến Lâm Sương Sương càng cảm thấy xấu hổ và nhục nhã. 

Nhưng tất cả đều là do cô ấy lựa chọn, là cô tự tìm đến. Giây phút này, cô chỉ đành cắn răng mà nuốt vào trong mà thôi, hơn nữa vì không muốn để Lâm Phiên Phiên nghe thấy những lời làm tổn thương người khác của Triệu Dân Thường, không để chút tự trọng cuối cùng của mình bị rẻ mạt khinh thường, Sương Sương chỉ đành hòa theo nhịp cùng Triệu Dân Thường mà thôi. 

Nghe những âm thanh lả lơi phát ra phía đằng sau, mặt của Lâm Phiên Phiên đỏ phừng phừng, toàn thân nóng rực lên, đến hơi thở cũng càng lúc càng nặng giống như hơi thở của Lâm Sương Sương. 

Ngay lúc này đây, Lâm Phiên Phiên chỉ muốn dùng tay để bịt chặt tai mình lại, nhưng nếu mà làm như vậy thì càng làm tổn thương đến lòng tự trọng của Sương Sương, vì vậy, cô chỉ đành ngồi thẳng người dậy, cổ cứng lại mà hướng mặt về phía trước. 

Lúc đó, Lâm Phiên Phiên vô cùng tò mò lén nhìn trộm anh tài xế đang lái xe như bay bên phía tay trái mình. 

Đằng sau âm thanh lớn như vậy, cô ấy nghe đến nỗi sắp không chịu nổi rồi, ấy thế mà anh tài xế lại vẫn có thể làm như không biết gì mà lái xe vừa nhanh vừa vội vàng, vừa nhìn một cái, Lâm Phiên Phiên mới phát hiện ra cái tai nghe màu đen đang đeo trên tai anh tài xế. 

Hóa ra người ta sớm đã có sự chuẩn bị rồi, vừa nghe nhạc vừa lái xe. 

Chỉ có mỗi cô, giống như cái bóng đèn ngồi ngây người trên xe, khoảnh khắc ấy, Lâm Phiên Phiên hận là không thể nhảy khỏi xe, hoặc chí ít có thể ngồi cùng xe vệ sĩ đằng sau. 

Ở phía đằng sau, Triệu Dân Thường vừa vui vẻ cùng Lâm Sương Sương, vừa tiếp tục liếc nhìn gương chiếu hậu đằng trước quan sát nhất cử nhất động của Lâm Phiên Phiên, cho dù là một cái chớp mắt hay cái chau màu cũng không bỏ qua. 

Càng nhìn hắn ta lại càng cảm thấy cô thư kí ngồi ghế đằng trước của mình càng xinh đẹp, hắn không thể không thừa nhận rằng, Lâm Phiên Phiên có một sức hút kì lạ, ngày thường gặp cô ấy, có thể cảm thấy rằng vẻ ngoài cô ấy cũng bình thường, kém xa so với các hotgirl, nhưng càng nhìn lại càng không thể rời mắt, một vẻ đẹp mê hồn, vẻ đẹp làm rung động lòng người, càng nhìn lại càng muốn chiếm giữ giấu cô vào trong người, thậm chí là trong máu thịt. 

Triệu Dân Thường có vẻ động lòng rồi, hoan lạc cùng với Lâm Sương Sương thời gian lâu như vậy cũng chưa bao giờ thấy ánh mắt hắn hứng thú như lúc này, dục hỏa trong người Triệu Dân Thường lâu nay cuối cùng đã dậy rồi. 

Nâng tấm lưng nhỏ bé của Lâm Sương Sương dậy, hắn ta cũng nhắm nghiền mắt lại, điên cuồng mạnh mẽ vui đùa. 

Trong đầu hắn luôn nghĩ đến hình ảnh người con gái vừa bị chính mình làm cho xấu hổ mà tức giận, vừa khiến hắn say là Lâm Phiên Phiên. Càng nghĩ như vậy, Lâm Dân Thường càng hăng hơn, động tác nhanh hơn và càng mạnh mẽ hơn. 

Lâm Sương Sương bị sự mạnh mẽ và độ hăng của hắn ta làm cho khiếp sợ, phía dưới va chạm mãnh liệt, mỗi lúc càng sâu hơn, khiến cô ấy đau đớn đến run sợ, cảm giác sống dở chết dở. 

Cô ấy sắp đau đến chết mất, nhưng đồng thời cũng hoan lạc tột độ, rõ ràng là đau mà lại hạnh phúc. 

“Ư....a” 

Cuối cùng thì chút lí trí còn lại của Lâm Sương Sương cũng bị thiêu rụi rồi, cô ấy không còn tâm trí để điều khiển được miệng mình, đau đớn mà hoan lạc đến độ không điều khiển được mình mà rên lên. 

Ghế đằng trước, Lâm Phiên Phiên nghe thấy tiếng cơ thể va chạm mãnh liệt vào nhau, cả tiếng rên của Lâm Sương Sương, cả lồng ngực cô trong phút chốc như nghẽn lại, toàn bộ trái tim cứ như bay lên cổ họng, toàn thân như bị ngàn con kiến cắn, ngứa ngáy khó chịu vô cùng. 

Lâm Phiên Phiên không thể ngăn được sự bất thường vừa xấu hổ vừa tức giận của bản thân mình, nhanh chóng ghìm chặt hai chân lại, nhưng cảm giác nóng nóng ẩm ẩm mà cô cảm nhận được khiến cô không thể không thừa nhận, bên dưới của cô cũng ướt rồi. 

Rõ ràng là đang kích thích cô mà, như cố ý mưa rả rích ngoài bức tường lớn, nhưng ở đó còn có bức tường, không giống hiện tại, Dân Thường, Sương Sương và cô ấy chỉ cách nhau một thước, tưởng chừng như gần trong gang tấc. 

Tài xế thì cứ bình thản mà tiếp tục lái xe nhanh như bay về phía trước, cuộc vui trên xe kéo dài khoảng hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng Triệu Dân Thường ho một tiếng, ấn mạnh Lâm Sương Sương mà phun vào trong. 

Lâm Sương Sương sớm đã bị hắn ta làm cho người mềm nhũn ra rồi, làm gì còn hơi sức đâu mà nhắc nhở hắn ta không được cho vào trong đâu, Triệu Dân Thường đẩy cô ra, mặc cô ngã ra ghế sau trong trạng thái mơ mơ hồ hồ như sắp ngất đến nơi. 

Lâm Phiên Phiên ngồi đằng trước, mười ngón tay đan vào nhau, cả người thu gọn trên ghế, nhắm chặt mắt giả vờ ngủ, nghe tiếng động đằng sau đã dừng lại, không kìm được mà thở phào ra một hơi, các tế bào bị trói chặt lúc trước cũng được nới lỏng ra, thoải mái thật. 

Triệu Dân Thường sau cuộc đánh trận lớn, đáng nhẽ cũng đã mất đi chút sức lực, nhưng khi hắn ta vừa ngẩng đầu lên nhìn gương chiếu hậu thấy Lâm Phiên Phiên đang ngủ, lập tức nổi cơn thịnh nộ, tức đến độ đầu bốc khói. 

Đáng chết, người con gái ấy rốt cuộc có trái tim hay không vậy, rõ ràng hắn ta cùng người con gái khác mây mưa, vui vẻ đến như vậy, thế mà cô ấy lại có thể ngủ một cách ngon lành, không hề có chút phản ứng gì, cứ như không hề để tâm đến Triệu Dân Thường hắn vậy. 

Triệu Dân Thường phút chốc cảm thấy lòng tự tôn của mình bị Lâm Phiên Phiên dẫm đạp lên một cách thảm bại, mặt lạnh lùng chồm người dậy tiến lại gần Lâm Phiên Phiên!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro