Chương 88+89+90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 88: CHỊ EM CHẠM MẶT NHAU 

Sau khi Mạc Tiên Lầu bôi thuốc cho Lâm Phiên Phiên xong liền phóng xe như bay đèo Lâm Phiên Phiên hóng gió hơn hai tiếng ở thành phố B. 

Lâm Phiên Phiên ngồi lâu rồi cũng quen dần, cảm thấy khá phấn khích. 

Lúc Mạc Tiên Lầu đưa Lâm Phiên Phiên về thì mặt Lâm Phiên Phiên đã hết sưng rồi, nhưng vẫn còn hơi đỏ. 

Sở Tường Hùng hỏi thì Lâm Phiên Phiên chỉ nói là bị dị ứng. 

Sở Tường Hùng cũng không thắc mắc gì vì nhìn mặt thì rất giống bị dị ứng. 

Mạc Tiên Lầu đứng bên cạnh nghe, vẻ mặt như cười như không, Lâm Phiên Phiên cúi đầu không dám nhìn Mạc Tiên Lầu. 

Đến tối, Lâm Phiên Phiên mấy lần muốn tìm cơ hội nói chuyện với Sở Tường Hùng về tình hình nhà mình, nhưng những lúc muốn nói lại không biết mở lời ra sao. 

Đến lúc cô lấy hết can đảm để nói thì lại đến giờ đi ngủ rồi, trước nụ hôn nóng bỏng của Sở Tường Hùng thì mọi lời nói đều bị chặn đứng. 

Sau cuộc mây mưa Sở Tường Hùng ôm Lâm Phiên Phiên mỉm cười, rồi nhanh chóng say giấc. 

Ngày đầu tiên trong kế hoạch thẳng thắn của Lâm Phiên Phiên đã chính thức thất bại. 

Hôm sau, mặt Lâm Phiên Phiên vẫn còn hơi đỏ, nhưng nhìn chỉ giống trang điểm nhẹ, không ảnh hưởng lớn đến dung mạo. 

Sáng sớm Lâm Phiên Phiên đã đến tập đoàn FL, hôm nay là ngày đầu tiền cô đi làm, tuyệt đối không thể đến muộn. 

Nhưng không ngờ Đỗ Minh còn đến sớm hơn cô. Cô ấy vẫn tỏa khí chất ngời ngời như hôm qua. 

Vừa gặp Lâm Phiên Phiên, Đỗ Minh đã thông báo về nhiệm vụ, phạm vi công việc mà Lâm Phiên Phiên phải phụ trách, chỉ cho Lâm Phiên Phiên một tiếng để tìm hiểu lịch sử và hiện trạng của tập đoàn FL, sau đó cùng cô đi phỏng vấn. 

Nhìn những nhân viên mới đến ứng tuyển Lâm Phiên Phiên không khỏi cảm khái, mới ngày hôm qua cô cũng là nhân viên mới đến phỏng vấn, hôm nay cô đã trở thành nhà tuyển dụng. 

Nhưng Lâm Phiên Phiên có kinh nghiệm về mảng này nên cũng không lo lắng, mỗi một vấn đề, mỗi nụ cười đều làm rất tốt, có năng lực nhìn người nhất định, hơn nữa nhận xét về người mới đến phỏng vấn rất giống Đỗ Minh, điều này làm Đỗ Minh rất hài lòng. 

Sau hai ngày, việc phỏng vấn nhân viên mới giao hoàn toàn cho Lâm Phiên Phiên phụ trách. Lâm Phiên Phiên thấy có thể làm việc tại tập đoàn FL, lại cho cô phụ trách công việc, điều này đối với một người mới như Lâm Phiên Phiên mà nói là sự tín nhiệm và khích lệ vô cùng lớn. 

Lúc niềm tin của Lâm Phiên Phiên đã tăng lên gấp bội và cố gắng hết sức thì đến ngày thứ bảy, Lâm Phiên Phiên lại gặp một người ứng tuyển nằm ngoài dự đoán. 

"Chị, nhà tuyển dụng sao lại là chị, chị không phải làm việc ở tập đoàn Triệu Thị sao? Tại sao lại ở tập đoàn FL? Tốt quá rồi, có chị ở đây, em không cần phải lo không qua phỏng vấn rồi. Chị ơi. Chị sẽ để em gái thông qua phỏng vấn đúng không?" 

Phòng phỏng vấn mở ra, Lâm Tinh Tinh với bộ đầm in hoa xinh đẹp bước vào. Lâm Phiên Phiên ngồi ở vị trí nhà tuyển dụng cảm thấy cực kì đau đầu. 

Lâm Phiên Phiên ho một tiếng, nói: "Đây là công ty, ở công ty chỉ có cấp trên cấp dưới, không có chị em, em muốn vào tập đoàn FL thì phải dựa vào năng lực của bản thân. Xin chào, tôi là trưởng phòng hành chính Lâm Phiên Phiên, xin hỏi cô định ứng tuyển chức vụ gì?" 

Lâm Tinh Tinh nghe Lâm Phiên Phiên nói thế, sắc mặt tươi roi rói bỗng tối sầm lại, nhưng lời của Lân Phiên Phiên không sai, cô ta chỉ còn cách ngoan ngoãn ngồi đối diện Lâm Phiên Phiên, đáp với vẻ không cam lòng: "Tôi muốn ứng tuyển vị trí thư kí tổng giám đốc" 

"Phiền đưa tôi sơ yếu lý lịch." 

Lâm Phiên Phiên bình tĩnh nói. 

Ở đại học Lâm Tinh Tinh học chuyên ngành thư ký văn phòng nên Lâm Tinh Tinh ứng tuyển vị trí thư kí tổng giám đốc thì Lâm Phiên Phiên cũng không lấy làm lạ. 

Nói đến tổng giám đốc tập đoàn FL, đến nay Lâm Tinh Tinh vẫn từng chưa gặp. 

Chỉ nghe nói là một thanh niên anh tuấn tài giỏi, vừa đẹp trai vừa giàu có. Điều khiến mọi người lấy làm lạ đó là thư kí trưởng bên cạnh anh ta không phải là nữ mà là nam. Anh ta tuy chỉ giữ chức tổng giám đốc nhưng tập đoàn FL từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài đều nghe theo anh ta vì chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn FL là bố anh ta, hơn nữa ông không bao giờ đến công ty. 

Lâm Tinh Tinh không chịu đựng được Lâm Phiên Phiên dùng thái độ cấp trên cấp dưới nói chuyện với cô ta, liền đứng phắt dậy, mặt vênh lên nói: "Chị, có cần vậy không, lý lịch của tôi chị rõ hơn ai hết: tên, tuổi, chiều cao, học lực… Chị cái gì cũng biết lại còn ra vẻ không biết, chị cứ nói một lời đi, hôm nay có nhận tôi hay không?"

CHƯƠNG 89: LỘ RÕ BẢN CHẤT 

Dáng vẻ như thể Lâm Phiên Phiên nhất định phải nhận Lâm Tinh Tinh, cứ như từ lúc sinh ra cô đã nợ cô ta rồi. 

Lâm Phiên Phiên không ngừng lắc đầu cười nhạt, nhướn mày, ánh mắt lạnh lùng, nói từng chữ một: "Nếu đã như vậy, tôi cũng không phí lời nữa, kết quả rất đơn giản, cô bị loại, có thể ra ngoài rồi!" 

"Cái gì?" 

Lâm Tinh Tinh kinh ngạc trợn tròn mắt: "Chị dựa vào cái gì chứ…" 

"Dựa vào việc tôi là nhà tuyển dụng, dựa vào việc tôi biết Lâm Tinh Tinh cô năng lực ra sao, ba năm đại học không chuyên tâm học hành, giờ mới tốt nghiệp, lại còn không có kinh nghiệm. Đừng nói thư kí tổng giám đốc, chỉ một chức văn thư nhỏ chưa chắc cô đã làm được." 

Lâm Phiên Phiên không khách sáo nói trúng tim đen Lâm Tinh Tinh. 

"Chị…" 

Lâm Tinh Tinh chưa bao giờ thấy Lâm Phiên Phiên mạnh mẽ kiên quyết đến vậy, nhất thời bị cứng họng không nói nên lời. 

Cô ta không biết lúc ở nhà thì Lâm Phiên Phiên là chị, từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn biết điều, chuyện gì cũng nhường nhịn đứa em gái kiêu căng ngang ngược này. 

Nhưng bây giờ, tình chị em giữa cô ta và Lâm Phiên Phiên đã cạn, hơn nữa đây là công ty, lúc làm việc Lâm Phiên Phiên công tư phân minh không thiên vị, huống hồ Lâm Tinh Tinh không đủ khả năng đảm nhiệm chức thư kí tổng giám đốc, Lâm Phiên Phiên cũng là người biết nhìn người, nói thẳng nói thật. 

"Lâm Phiên Phiên, rõ ràng chị cố tình nhằm vào tôi, hận tôi cướp mất anh rể đúng không? Loại người lòng dạ hẹp hòi, hôm nay chị mà dám không nhận tôi thì tôi lập tức nói với mẹ. Nói là chị cố tình chèn ép tôi, không cho tôi cơ hội thăng tiến. Đến lúc đó xem mẹ xử lí chị thế nào." 

Lâm Tinh Tinh tức điên lên đập bàn, vẻ mặt vô cùng kiêu căng ngạo mạn. 

Lâm Phiên Phiên không buồn tranh luận với cô ta, liền nhấn điện thoại gọi bảo vệ, "Đưa người này ra ngoài!" 

Hai bảo vệ cao to mỗi người một bên lôi Lâm Tinh Tinh ra ngoài. 

Lâm Tinh Tinh chưa bao giờ bị người ta đối xử như vậy, suýt nữa ngất tại chỗ, cô ta chửi tục cực kì khó nghe, làm cho những người đến ứng tuyển bàn tán xôn xao. 

Lâm Phiên Phiên đau đầu, xoa xoa ấn đường, lấy lại tâm trạng, mặt nở nụ cười chuyện nghiệp: "Người tiếp theo!" 

Trong lúc đó, Lâm Tinh Tinh bị hai bảo vệ lôi về phía thang máy. 

Có một người đàn ông trung niên mặc vest màu xám đứng trước cửa thang máy, vẻ ngoài như mới ba mươi, da trắng, gầy, hào hoa phong nhã, dáng nhìn rất thư sinh. 

Nhìn thấy Lâm Tinh Tinh bị hai bảo vệ lôi đi, người đàn ông đó hơi nhíu mày. 

"Thư kí trưởng Tề." 

Hai bảo vệ gặp người đàn ông đó lập tức chào hỏi cung kính. 

Không sai, người hào hoa phong nhã này chính là thư kí trưởng của tổng giám đốc tập đoàn FL, Tề Huynh. 

Tề Huynh cười nhẹ gật đầu xem như đáp lại, rồi giơ tay ngăn cản: "Thả cô gái này ra." 

"Nhưng mà cô ta gây rối…" 

Bảo vệ hơi khó xử. 

"Tôi quen cô ấy, các cậu thả cô ấy ra, tôi không để cô ấy gây chuyện đâu." 

Tề Huynh tiếp tục cười ấm áp. 

Bảo vệ thấy anh ta nói đến bước này rồi mới thả Lâm Tinh Tinh. 

Lâm Tinh Tinh vừa được tự do thì lườm hai bảo vệ, rồi lại nhìn Tề Huynh bằng ánh mắt nghi ngờ: "Anh nói… anh quen tôi? 

Lâm Tinh Tinh nhìn người này, càng nhìn lại càng thấy quen, nhưng nhất thời không nghĩ ra là đã gặp ở đâu rồi. 

"Tinh!" 

Lúc này, cửa thang máy vừa hay mở ra. 

"Vào trong thang máy rồi nói." 

Tề Huynh nói xong liền bước vào thang máy. 

Lâm Tinh Tinh lại càng khó hiểu, nhưng vẫn đi theo anh ta vào. 

Hai bảo vệ cũng muốn vào thang máy cùng xuống dưới, Tề Huynh liếc mắt một cái, hai bảo vệ lập tức dừng lại. 

Cửa thang máy đóng lại, lúc này chỉ còn Tề Huynh và Lâm Tinh Tinh. 

"Anh là…" 

Lâm Tinh Tinh nghiêm túc đánh giá Tề Huynh, cô ta đang muốn hỏi thì Tề Huynh vốn đứng lịch sự một bên đột nhiên tiến lại gần Lâm Tinh Tinh, người nghiêng về trước, hai tay chống trên đầu Lâm Tinh Tinh. Lâm Tinh Tinh nằm trong vòng tay anh ta, khuôn mặt anh tuấn như được phóng to trước mắt, hơi thở ấm áp phả vào da cô ta. 

"Lâm Tinh Tinh, ba năm không gặp, cô không nhận ra tôi rồi sao?" 

Khóe miệng Tề Huynh nhếch lên một nụ cười nham hiểm, trong nháy mắt hình tượng hào hoa phong nhã hoàn toàn sụp đổ, như thể lột đi tấm mặt nạ, trong con ngươi lóe lên ánh nhìn âm trầm khác thường. 

Người đàn ông này thay đổi quá nhanh, Lâm Tinh Tinh phút chốc ngẩn người ra, tất cả kí ức chợt ùa về. Cô ta nhìn Tề Huynh, run sợ đáp: "Thầy … thầy là… thầy chủ nhiệm?" 

"Cuối cùng cũng nhớ ra tôi, Tiểu Mận Mận, em đẹp hơn trước nhiều đấy, mặc váy ngắn như này đến phỏng vấn, em muốn quyến rũ nhà tuyển dụng à? Sau khi tôi đi, em còn qua lại với bao nhiêu thằng, hả?" 

Tề Huynh lại tiếp tục dưỡn người về phía trước, đè lên Lâm Tinh Tinh, Cặp mắt dâm đãng không rời nhìn Tinh Tinh, tay phải đã luồn vào trong váy cô ta.

CHƯƠNG 90: ĐỘC ÁC NHƯ NHAU 

Người đàn ông kia áp chặt Lâm Tinh Tinh lên tường trong thang máy, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu trở nên khó khăn: “Đừng như vậy, thầy chủ nhiệm…” 

“Không, tôi đã không làm giáo viên chủ nhiệm từ rất lâu rồi, hiện tại tôi là thư ký trưởng cấp cao nhất của tổng giám đốc tập đoàn FL!” 

Tề Huynh đưa ngón tay vào trong quần của Lâm Tinh Tinh, lập tức nhíu mày: “Quả nhiên không còn chặt khít như trước kia, nói, sau khi tôi đi cô đã qua lại với bao nhiêu thằng đàn ông rồi?” 

Lâm Tinh Tinh bị hắn hỏi vừa lúng túng vừa sợ hãi, chỉ có thể thành thật trả lời: “Ba… ba người.” 

“Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của tôi.” 

Khóe miệng Tề Huynh giương lên nụ cười khinh bỉ, ghét bỏ rút ngón tay ra, lau lên quần áo của Lâm Tinh Tinh, nói: “Vừa rồi có phải cô phỏng vấn không qua?” 

“Vâng!” 

Lâm Tinh Tinh lập tức ngoan ngoãn gật đầu, ở trước mặt vị chủ nhiệm dã man này, cô ta không dám kiêu căng. 

“Phỏng vấn chức vị gì?” 

“Thư ký tổng giám đốc.” 

“Rất muốn vào tập đoàn FL sao?” 

“Đương nhiên muốn!” 

“Đúng mười hai rưỡi đến khách sạn Thời Đại phòng 808, tôi sẽ cho cô được toại nguyện.” 

Tề Huynh vừa nói xong, thang máy cũng vừa hay đến tầng một, hắn lập tức lại khôi phục dáng vẻ thư ký trưởng cấp cao hào hoa phong nhã như trước, gương mặt tươi cười ấm áp. 

Rời khỏi người đàn ông áo mũ chỉnh tề kia, Lâm Tinh Tinh vô lực trượt ngồi dưới đất. 

Tâm tư lại quay về ba năm trước. 

Ba năm trước, cô ta mười sáu tuổi, bởi vì khi còn nhỏ đã đi học sớm, cộng thêm thành tích xuất sắc, cô ta nhảy liền hai lớp, mười sáu tuổi đã học lên lớp mười hai. 

Mà Tề Huynh chính là giáo viên chủ nhiệm lớp cô ta năm đó. 

Một hôm, sau khi tan lớp tự học buổi tối, Tề Huynh gọi cô ta lên phòng làm việc, nói muốn bổ túc cho cô ta, khi đó tất cả thầy cô giáo đã không còn ở đó, toàn bộ học sinh cũng đã rời đi, cả tầng lầu chỉ còn lại cô ta cùng Tề Huynh. 

Cũng chính vào đêm đó, Tề Huynh đã đè cô lên bàn làm việc, hung hăng cưỡng hiếp cô khi đó mới chỉ có mười sáu tuổi. 

Lần đầu tiên của Lâm Tinh Tinh cứ thế bị Tề Huynh thô bạo cướp đi. 

Sau chuyện đó cô ta rất sợ hãi, không dám nói với ai. 

Nhưng như vậy càng dung túng cho sự dáng vẻ nghênh ngang của Tề Huynh, hắn bắt đầu dùng đủ loại lý do gọi cô ta đến những nơi khác nhau, dùng đủ loại tư thế không ngừng cưỡng bức cô ta. 

Lâu dần, Lâm Tinh Tinh không còn sợ hãi như trước kia nữa, bởi vì mỗi lần khi Tề Huynh rong ruổi trong cơ thể cô ta, cô ta đều có thể cảm nhận được sự vui sướng cùng thoải mái trước nay chưa từng có. 

Từ đó, cô ta yêu thích loại cảm giác đê mê lâng lâng này. 

Thậm chí cô ta bắt đầu chờ mong, cuối cùng, cô ta bắt đầu chủ động. 

Một năm đó, cô ta trở thành nô lệ tình dục của Tề Huynh, bọn họ đã từng làm ở phòng làm việc của giáo viên, trong phòng học không người, ở bụi cỏ um tùm rậm rạp, dưới sự chăm sóc dạy bảo của Tề Huynh, Lâm Tinh Tinh bắt đầu từng bước bước lên con đường hoang dâm phóng đãng không có lối về này. 

Mà trước đó, cô ta ngoại trừ tính cách có chút gian trá ngang ngược ra, không hề có thói xấu gì quá lớn, nhưng gặp được Tề Huynh, cô ta đã hoàn toàn sa đọa. 

Cô ta không còn tâm tư học hành nữa, mỗi ngày ngoại trừ điên cuồng cùng Tề Huynh ra, thời gian còn lại chính là hồi tưởng lại dư vị điên cuồng. 

Sau khi tốt nghiệp trung học, cô ta vào ngôi trường đại học mới, mà Tề Huynh cũng đột nhiên từ chức rời khỏi chức vụ giáo viên. 

Lâm Tinh Tinh tưởng rằng cả đời này sẽ không còn gặp lại tên ác ma Tề Huynh này nữa, thế nhưng lại không ngờ rằng, ba năm sau, hôm nay vận mệnh khiến hai người bọn họ gặp lại nhau lần nữa. 

Một mình lững thững không mục tiêu đi trên đường, trong đầu Lâm Tinh Tinh đều là hình ảnh lăn lộn điên cuồng cùng Tề Huynh trước kia, Lâm Tinh Tinh cũng không nói rõ được rốt cuộc trong lòng là yêu hay hận hắn, cho nên ba năm nay cô ta lựa chọn quên đi hắn. 

Nhưng hôm nay, hết thảy lại quay về điểm ban đầu. 

Đấu tranh một hồi lâu, do dự cũng rất lâu, cuối cùng Lâm Tinh Tinh vẫn ma xui quỷ khiến đến khách sạn Thời Đại phòng 808 mà Tề Huynh đã hẹn trước. 

“Tôi biết cô nhất định sẽ tới.” 

Tề Huynh mở cửa phòng, nở nụ cười tự tin. 

Một tay kéo Lâm Tinh Tinh vào trong phòng, không có bất kỳ lời ngon tiếng ngọt nào, cũng không hề dịu dàng như nước, thô bạo xé quần áo Lâm Tinh Tinh, áp Lâm Tinh Tinh lên bàn thô bạo tiến vào trong, giống như đêm đó của ba năm về trước. 

Lâm Tinh Tinh đau đớn điên cuồng đánh hắn, đổi lại chỉ là sự ra vào càng thêm thô bạo của người kia. 

Lâm Tinh Tinh đột nhiên vô cùng hận con người không biết dịu dàng này, cô điên cuồng gặm cắn hắn. 

Tề Huynh dường như cũng hận thấu xương Lâm Tinh Tinh ngoài hắn ra còn có người đàn ông khác, Lâm Tinh Tinh càng điên cuồng gặm cắn, hắn càng dùng lực ra vào. 

Hai người phát triển đến cuối cùng, nghiễm nhiên trở thành trận quyết đấu. 

Ai cũng không chịu nhận thua, ai cũng không kêu đau, chỉ điên cuồng hết lần này đến lần khác. 

Sau hai tiếng, cả người đều kiệt sức. 

Lâm Tinh Tinh mệt mỏi nằm sấp lên chiếc giường rộng lớn, cả thân thể của Tề Huynh nằm đè lên người cô ta. 

“Ba năm không gặp, kỹ năng trên giường tiến bộ không ít, có lẽ cô không chỉ qua lại với ba người đàn ông thôi đâu!” 

Tề Huynh vỗ lên khuôn mặt kiều diễm của Lâm Tinh Tinh, độc miệng nói. 

“Ba năm không gặp, kỹ năng trên giường của anh dường như không còn mạnh như trước nữa, trước kia anh có thể làm đến ba tiếng đồng hồ, sao hiện giờ mới có hai tiếng đã mềm như bún rồi.” 

Lâm Tinh Tinh cũng tà ác bật lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro