Chap 33 -- Viên Tổng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ba, được không"

Viên Nhất Kỳ bất mãn nhìn ba Viên nói.

"Khụ...... Khụ...... Được, đương nhiên là được, chút nữa chúng ta cùng đi, ba sẽ giao hết mọi việc lại cho con, tháng sau, à không, cuối tuần này con bắt đầu đi, có gì không rõ thì hỏi lại ba, thế nào?"

Ba Viên nhanh nói, sợ chậm thì Viên Nhất Kỳ sẽ đổi ý.

"Vâng" 

Viên Nhất Kỳ vừa uống sữa vừa nói.

"Viên Nhất Kỳ, em không sao chứ?" 

Viên Ngạn Tuấn cẩn thận hỏi.

"Em? Không có việc gì nha"

"Em xác định?" 

Viên Ngạn Tuấn vẫn không tin tưởng hỏi.

"Em chắc chắn em không sao mà, em sẽ tiếp nhận Viên thị, quyết không nuốt lời"

"Vỗ tay hoan nghênh lời hứa của em" 

Viên Ngạn Tuấn bày ra một bộ dáng vỗ tay hoan nghênh. Viên Nhất Kỳ bất đắc dĩ chỉ có thể cùng anh đập tay.

"Yeah! Vạn tuế, vạn tuế, Viên thị rốt cuộc có người tiếp nhận

"Yeah! Vạn tuế, vạn tuế, ba rốt cuộc có thể về hưu"

"Yeah! Vạn tuế, vạn tuế, rốt cuộc mẹ cũng đi du lịch thế giới rồi"

Viên Nhất Kỳ nhìn ba người cao hứng trước mặt, còn kém không đem chính mình nâng lên thảy lên trời, vì thế mặc không lên tiếng uống sữa ăn sandwich coi như không thấy gì.

-------------

Suốt một tháng, Viên Nhất Kỳ làm việc tối mặt tối mũi, ba Viên khẩn cấp bắt tay đem mọi việc đâu vào đấy giao cho cô, Viên Nhất Kỳ nhìn chồng văn kiện thật cao trên bàn, từ lúc cô vào công ty cho đến bây giờ, như thế nào cũng không có cảm giác chồng văn kiện với đi chút nào, ngược lại càng ngày càng nhiều, Viên Nhất Kỳ lấy tay nhéo nhéo cổ, giật giật cánh tay.

"Viên tổng"

Viên Nhất Kỳ ngẩng đầu nhìn thư ký của mình hỏi 

"Thư ký Tô có chuyện gì?"

"Viên tổng, đã sắp chín giờ, cô sớm tan tầm đi. Cô mỗi ngày đều tăng ca như vậy sớm hay muộn gì cũng sẽ chống đỡ không nổi"

Ba Viên phân phó thư ký Tô phải chú ý Viên Nhất Kỳ một chút, đừng cho cô quá mệt mỏi.

Thư ký Tô thuộc loại tính tình nhu thuận, tuổi cũng không lớn, mang theo mắt kính, nhìn qua trẻ hơn tuổi rất nhiều, ưu điểm lớn nhất chính là rất săn sóc chiếu cố người khác, là hiền thê lương mẫu trong lòng nam nhân, cho nên đàn ông trong công ty từ cao tới thấp theo đuổi thư ký Tô xếp hàng dài không đếm hết.

"Thư ký Tô, cô tan tầm trước đi, tôi xem hết văn kiện này sẽ về ngay"

"Được" 

Thư ký đóng cửa lại đi ra ngoài.

Cho tới mười giờ thì Viên Nhất Kỳ xem hết văn kiện, ngồi một ngày mệt đến xương sống và thắt lưng phát đau, cô đứng lên khởi động tứ chi, lấy túi giấy tờ đi ra khỏi văn phòng.

Ngoài cửa không có đèn, mọi người trong văn phòng đã về từ lâu, cô đứng chờ thang máy đi lên.

"Đing" Cửa thang máy mở ra, Viên Nhất Kỳ vừa muốn tiến vào thang máy, liền đụng vào một người.

"A!"

 Đối phương hét lên một tiếng, dọa Viên Nhất Kỳ nhảy dựng, nhìn kỹ thì ra là thư ký Tô, kêu lên:

"Thư ký Tô ,là tôi, Viên Nhất Kỳ."

Thư ký Tô ngẩng đầu nhìn thấy thật là Viên Nhất Kỳ, lấy tay phủ phủ ngực, hoàn hồn lại. Thư ký  Tô xinh đẹp, đáng tiếc trời sinh nhát gan, nhưng lại thích xem phim ma, mỗi lần xem xong đều nghi thần nghi quỹ vài ngày mới hết.

Mấy ngày hôm trước cô mới xem xong một bộ phim ma trong văn phòng, mấy ngày nay lúc Viên Nhất Kỳ tan tầm, thư ký Tô vẫn đi cùng, đợi cho màn đêm buông xuống, thì tâm thư ký Tô cũng ám xuống dưới, nhất là khi đồng nghiệp ra về hết, tim của cô đập còn hơn vận động viên vừa chạy 800m .

"Thư ký Tô, không phải cô về rồi sao? Như thế nào lại trở lại?"

Viên Nhất Kỳ kỳ quái hỏi.

"A! Là..., tôi thấy Viên tổng vẫn chưa ăn cơm chiều, sợ cô đói bụng, xuống lầu giúp cô mua chút gì, nhân lúc còn nóng mang lên cho cô" 

Nói xong giơ lên bình giữ nhiệt.

Viên Nhất Kỳ nhìn thấy bình giữ nhiệt thật sự cảm thấy đói bụng, cười cười nói

"Được rồi"

Thư ký Tô đi vào phòng nghỉ, trãi giấy báo sau đó đặt bình giữ nhiệt lên, chiếc đũa xinh đẹp đặt bên cạnh, canh mở ra, thìa bỏ vào, rút ra khăn tay đặt ở bên cạnh.

Viên Nhất Kỳ kinh ngạc nhìn động tác nhuần nhuyễn của thư ký hỏi 

"Thư ký Tô trước kia cô làm nghề gì?"

"Tôi? Tôi tốt nghiệp đại học liền tới Viên thị làm việc nha, đã sắp hai năm"

thư ký Tô giờ hai ngón tay nói.

"Thật không, nếu cô không nói, tôi sẽ nghĩ đến trước kia cô làm nghề bán cơm chứ"

"A? Vì cái gì?"

"Bộ dạng cô bày chén đũa rất thuần thục nhuần nhuyễn nha" 

Viên Nhất Kỳ vừa ăn vừa nói.

"Ha ha, không có, bình thường tôi thích ở nhà nấu ăn, nấu nướng, trang trí thật đẹp rồi mới ăn" 

Thư ký Tô có chút ngượng ngùng nói.

"Thật không, vậy về sau nhất định phải nếm thử tay nghề của thư ký Tô"

"Được, không thành vấn đề"

Viên Nhất Kỳ ăn cơm xong cùng thư ký đi xuống lầu, cô đón taxi cho thư ký Tô nhanh chóng về nhà, sau đó cô mới ngồi lên một chiếc xe khác về nhà.

---


Viên Nhất Kỳ vì muốn nhanh chóng bắt nhịp công việc ở Viên thị, mỗi ngày tăng ca đến mười giờ, thư ký Tô vẫn hết lòng giúp đỡ cô. Bởi vì Viên Nhất Kỳ bình thường đều ở công ty ăn bữa tối, thư ký Tô lại ngại đồ ăn mua ở ngoài không dinh dưỡng, nên tự tay làm đồ ăn cho cô ăn.

"Oa, thư ký Tô, tài nghệ của cô thật tốt, về sau mở nhà hàng nhớ báo với tôi, tôi nhất định mỗi ngày đến ăn"

Thư ký Tô thấy Viên Nhất Kỳ ăn vui vẻ như vậy, chính mình cũng vui vẻ theo, thời gian tang ca buồn bực suốt một tháng nay liền trở thành hư không.

Dưới sự cố gắng của Viên Nhất Kỳ, một ngày của tháng sau  Viên thị đều giao hoàn toàn cho Viên Nhất Kỳ, ba và mẹ Viên chính thức bắt đầu sự nghiệp du lịch vòng quanh thế giới của mình, điểm khới đầu chính là Paris, sáng sớm đã biến mất. Buổi tối mấy ngày gần đây Viên Ngạn Tuấn đều đi ra ngoài, đến buổi sáng mệt như cún mới quay trở về, hỏi thì nói là đi làm, đôi lúc cũng ấp úng, sau đó Viên Nhất Kỳ cũng không thèm hỏi nữa.

---


" Viên tổng, hôm nay cùng Thẩm thị có hội nghị quan trọng, thảo luận cụ thể về công việc, Thẩm  tổng mời chúng ta qua đó, hội nghị sẽ bắt đầu lúc hai giờ chiều"

Thư ký Tô nhìn bản ghi nhớ nói.

"Được. Tôi biết rồi"

Thư ký Tô lui ra ngoài, Viên Nhất Kỳ khép lại văn kiện, nhìn xa xăm. Thẩm Mộng Dao cuối cùng chúng ta cũng thay đổi thân phận gặp mặt nhau, chờ em.

"Thẩm tổng, thư ký của tập đoàn Viên thị vừa gọi điện thoại tới, đáp ứng buổi chiều hai giờ tới công ty chúng ta bàn việc hợp tác."

Hứa Dương Ngọc Trác ngồi đối diện Thẩm Mộng Dao nói.

"Được, hy vọng hội nghị lần này có thể có tính đột phá. Cậu cảm thấy cơ hội hợp tác của chúng ta lần này lớn không?"

Thẩm Mộng Dao nhìn Hứa Dương Ngọc Trác hỏi.

Hứa Dương Ngọc Trác nhìn nhìn nàng nói:

"Mình cảm thấy cơ hội rất lớn, nhưng phải tùy vào Thẩm tổng cậu đó"

"Tùy vào mình? Mình đương nhiên hy vọng có thể hợp tác với họ rồi, phương diện thiết kế của Viên thị rõ ràng là tập đoàn xuất sắc nhất"

"Đúng vậy, có lời này của Thẩm tổng, mình cảm thấy chuyện hợp tác không có vấn đề gì"

"Sao cậu dám khẳng định như vậy, nghe nói từ lúc công ty bắt đầu tiến vào ngành bất động sản cũng chưa bao giờ cùng Viên thị hợp tác"

"Đó là bởi vì tổng tài không phải là cậu" 

Hứa Dương Ngọc Trác nhỏ giọng nói thầm.

"Cậu nói cái gì?"

"Không, không có gì mình đi ra ngoài chuẩn bị tư liệu trước nha"

"Được"

Lúc Viên Nhất Kỳ vừa bước vào Thẩm thị, đã khác lúc xưa, lúc trước Viên Nhất Kỳ chỉ là đến  Thẩm thị làm một nhân viên nhỏ nhoi, nhưng mà lúc này cô đã là tổng tài của  Viên thị, đang cùng nàng hợp tác.

Viên Nhất Kỳ ngồi ở trong phòng hội nghị nhìn Hứa Dương Ngọc Trác đối diện cười vô cùng sáng lạn, thư ký Tô nhìn thấy Viên Nhất Kỳ nhìn Hứa Dương Ngọc Trác cười như hoa nở, cảm thấy thực chói mắt, bình thường ở công ty tuy rằng Viên Nhất Kỳ không khó khăn, nhưng làm việc mạnh mẽ vang dội, đối với mọi người, rất có khí phái của lão tổng trước kia. Nhưng lúc này Viên Nhất Kỳ giống như hoàn toàn bị Hứa Dương Ngọc Trác đối diện hấp dẫn, không hề chớp mắt nhìn .Hứa Dương Ngọc Trác.

"Thật ngại quá Viên tổng, Thẩm tổng đang tiếp điện thoại đường dài, khả năng tối nay mới tới đây, chúng ta có thể tâm sự trước" 

Hứa Dương Ngọc Trác bày ra một nụ cười ngọt ngào chết người không đền mạng nhìn Viên Nhất Kỳ nói.

"Không biết Hứa tổng muốn tán gẫu chuyện gì?"

"Tùy tiện đi, Viên tổng thích tán gẫu cái gì?"

"Hứa tổng năm nay bao nhiêu tuổi vậy?"

Viên Nhất Kỳ không sợ chết cố ý hỏi.

"Oa, Viên tổng không biết tuổi tác là bí mật của phụ nữ sao? Muốn tìm tòi bí mật của tôi, lúc này cũng không phải lúc nha" 

Hứa Dương Ngọc Trác còn không khách khí nói.

Hai người không coi ai ra gì, làm cho thư ký Tô ngồi bên cạnh cảm giác như kim đâm mông.

"Thì ra tổng giám đốc của  Thẩm thị có bộ dạng này"

Thư ký Tô ở một bên căm giận bất bình nói.

Hứa Dương Ngọc Trác liếc mắt thư ký Tô ngồi cạnh Viên Nhất Kỳ một cái, từ lúc Viên Nhất Kỳ bắt đầu nhìn mình, gương mặt của cô thư ký này liền không hòa nhã, cho dù là Thẩm thị muốn cùng Viên thị hợp tác, thì thư ký quèn như cô ta cũng không được xen vào, chính mình là tổng giám đốc của Thẩm thị, chênh lệch vẫn rất lớn đó.

"Viên tổng, xem ra thư ký của cô đối với tôi rất không hài lòng nha" 

Hứa Dương Ngọc Trác cố ý đứng lên, đi đến bên người Viên Nhất Kỳ, một bàn tay khoát lên trên vai cô, cả người nhìn giống như đều dựa vào trong lòng cô, kỳ thật nhìn kỹ sẽ nhận ra, Hứa Dương Ngọc Trác chỉ dựa vào ghế dựa mà thôi.

Nhưng lúc này thư ký Tô nào có tâm tư quan sát, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Hứa Dương Ngọc Trác đem toàn bộ thân mình dán trên người Viên Nhất Kỳ, một màn trước mặt vô cùng sinh động, khó trách Thẩm thị lại mời họ tới bàn công việc ở chỗ họ, dùng mỹ nhân kế nha.

"Hứa tổng, nơi này là phòng họp, tôi nghĩ mọi người vẫn nên ngồi xuống nói chuyện có vẻ tốt hơn"

Thư ký Tô không thể nhịn được nữa đứng lên nói.

"Vậy hả, Viên tổng, thì ra ngài thích ngồi xuống nói chuyện hả, phải không"

Nói xong, Hứa Dương Ngọc Trác đặt mông an vị trên đùi Viên Nhất Kỳ, thư ký Tô kinh ngạc chút nữa rơi cả hàm răng xuống đất.

Viên Nhất Kỳ nhìn Hứa Dương Ngọc Trác như yêu tinh trước mặt, không nề hà lắc lắc đầu nói 

"Không biết thì ra Hứa tổng thích ngồi chỗ này nha, so với Trương tổng kia thì tôi hay là Trương tổng thoải mái?"

Viên Nhất Kỳ cũng cười xấu xa nói.

"Này, đừng nói lung tung" 

Nói xong liền đứng lên, trở lại chổ ngồi của mình. Trong mắt thư ký Tô thì mỹ nhân kế của Hứa Dương Ngọc Trác coi như xử lý xong, không biết còn quỷ kế nào nữa đây.

"Thật ngại, làm cho Viên tổng ngài đợi lâu, vừa lúc ngài đến phải tiếp điện thoại đường dài, cho nên trì hoãn đến bây giờ" 

Thẩm Mộng Dao vừa tiến đến đã nói thật có lỗi, cũng không thấy được  Viên Nhất Kỳ an vị ở đối diện.

"Thẩm tổng, không sao, tôi nói rồi tôi sẽ chờ cô" 

Viên Nhất Kỳ ôn nhu nhìn nàng nói.

Thẩm Mộng Dao cảm thấy thanh âm này thực quen tai, nhưng lại nghĩ không ra đã nghe qua ở đâu. Nàng đặt tài liệu xuống, đứng lên, bàn tay hướng Viên Nhất Kỳ nói

"La tổng, hoan nghênh cô đến Thẩm thị.

Viên Nhất Kỳ đứng dậy cầm tay nàng nói

"Cám ơn Thẩm tổng"

Lúc này Thẩm Mộng Dao nhìn vào ánh mắt ôn nhu của Viên Nhất Kỳ, làm cho nàng có chút thất thần.









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro