36-40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 36

Việc ở chung của Hiếu yêu tinh cùng Đầu gỗ chính thức bắt đầu rồi.

Hiếu tổng tài đóng gói tốt hết thảy chuẩn bị chuyển vào nhà Phác Trí Nghiên, trong lòng còn đang tràn đầy vui mừng bỗng dưng đùng 1 cái bị đánh tan nát.

Vì sao chuyện lại trở thành như vậy? Nội tâm Hiếu Mẫn thật sự là lệ rơi đầy mặt.

Vốn nghĩ sẽ ở chung 1 phòng với Phác Trí Nghiên, vì sao? Vì sao nàng phải ngủ ở phòng dành cho khách?! Ở chung không phải là 2 người ngủ chung 1 giường sao? Đầu gỗ, đầu gỗ, đầu gỗ, ngươi thật sự không hổ danh đầu gỗ, cư nhiên còn cố ý chuẩn bị kỹ càng phòng khách cho ta, ngươi nói đi chuyện này ta làm sao chịu cho nổi?

Hiếu Mẫn cảm thấy mình xem trúng đối tượng như vậy, thật sự là nghiệp chướng a!

Chẳng lẽ ta lại phải tiếp tục ngăn ham muốn – thanh tâm quả dục, tâm thanh tịnh đến chừng nào?

"Yêu tinh, thích màu này không? Nếu không thích chiều nay đi siêu thị chọn bộ mà ngươi thích".

Phác Trí Nghiên chỉ chỉ bộ chăn gối trên giường, vì Hiếu yêu tinh đến ở, nàng phải sửa soạn thật lâu, áo gối cùng chăn và vân vân đều thay mới hết, giường của mình lại chẳng thèm quan tâm!

Thích gì? Nếu cùng ngươi ngủ chung 1 giường ta càng thích hơn! Vấn đề chúng ta phải cách 1 bức tường, ta thích mới là lạ!

Hiếu yêu tinh thật sự hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nàng nghĩ cuộc sống sau này liền như vậy chịu đựng sao? Chúng ta ngủ đều chưa ngủ nữa, còn chia cái phòng a!! Nếu chỉ là đơn thuần ngủ ở phòng khác, ta khác gì ở trong biệt thự riêng!!

"Ta thấy tủ quần áo phải đổi, diện tích quá nhỏ, giường không đủ lớn, những thứ khác cũng nên xem xét".

Nói thật, ta thật muốn đem đầu gỗ nhà ngươi đổi luôn đi. Hiếu Mẫn trong lòng tức giận muốn chết, nói thẳng lại không tốt, nếu không Phác Trí Nghiên còn tưởng rằng nàng khát khao đến khó nhịn!

"A?"

Phác Trí Nghiên trợn tròn mắt đảo qua căn phòng 1 vòng, có sao? Không đến mức không xong như vậy chứ? Trang trí cùng gia cố lại làm nàng tốn không ít tiền, con mắt thẩm mỹ của mình không lẽ lại tệ hại đến nỗi như vậy sao?

"Phải như vậy?".

Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cũng không chắc lắm, dù sao cuộc sống của Hiếu Mẫn người ta cũng là biệt thự, nội thất trong biệt thự khẳng định cũng không vừa.

"Phải".

Hiếu yêu tinh vốn là cố ý làm khó, dựa theo ý tưởng trong lòng nàng, phòng khách này cũng không hợp với tiêu chuẩn của ta, phòng của ngươi thì may ra còn có thể, cho nên nàng là đang chờ Phác Trí Nghiên mở miệng nói, hay là ngụ ở phòng ta đi.

"Như vậy a".

Phác Trí Nghiên vuốt cằm, sau đó dùng ánh mắt chân thành tha thiết nhìn Hiếu yêu tinh, chậm rãi nói.

"Vậy đi mua, đổi thành cái mà ngươi thích đó!".

Nếu vợ ngươi không thích, vậy thì đổi thôi! Phác Trí Nghiên nói thế nào cũng là 1 dạng tiểu phú bà, hơn nữa lão bà của nàng còn đứng ở đỉnh tháp của phú bà, siêu cấp, thật không đáng lo.

Chỉ cần ở thật thư thái, những cái khác đều không phải vấn đề. Nếu yêu tinh không thích, vậy mua cho nàng cái nàng thích.

Ý tưởng của Phác Trí Nghiên kỳ thật là cưng chiều vợ mình, nhưng vấn đề là Hiếu yêu tinh không hy vọng phương pháp cưng chiều này ở Phác Trí Nghiên, mà là loại sủng ái khác, đầu gỗ, ngươi không thể ở trên giường cưng chiều ta sao?!

Hiếu yêu tinh đáng thương gần đây ăn chay niệm phật, còn kém quy y xuất gia, ở chung với Phác Trí Nghiên trừ bỏ 1 cái ôm ấp ấm áp, hôn môi và vân vân vẫn là mình tự thân chủ động, ngẫm lại cảm thấy bị thúc giục. Thay đổi người khác, đây còn không phải đang làm khó sao? Đương nhiên, nếu người khác, Hiếu Mẫn tự nhiên sẽ tát nàng 1 cái, tuyệt không có chuyện không thể giải quyết được gì.

"..."

Mặt Hiếu Mẫn tối sầm, đầu gỗ chết tiệt, ta đã nói đến như vậy, ngươi như thế nào còn không hiểu đây!! Hiếu Mẫn thật hận không thể cầm lấy Phác Trí Nghiên lay đến chết sống, như muốn đem nàng lay đến khi tỉnh mới thôi.

Phác Trí Nghiên gặp Hiếu Mẫn không trả lời, còn tưởng rằng nàng đang nghĩ ngợi xem muốn mua thứ gì, cũng không quấy rầy nàng, mà là ngoan ngoãn đi nấu cơm.

Vốn hương vị bữa cơm thật ngọt ngào ngon miệng, Hiếu Mẫn đều không ăn ra vị cao thấp gì đó, thật buồn bực.

Ngươi nói xem vốn tưởng tượng cuộc sống 2 người chung giường biến thành cách 1 bức tường, sự chênh lệch trong tâm lý cao như vậy, không nghĩ đến.

Cơm nước xong, Phác Trí Nghiên chủ động đi rửa bát.

Hiện tại Hiếu yêu tinh là vợ của mình, bát kia vẫn là mình rửa đi.

Hiếu Mẫn nhìn Phác Trí Nghiên loay hoay dọn dẹp, là ấm áp lại thương tâm.

Phác Trí Nghiên thật sự rất tốt, nhưng mà, nàng ở cùng cái kẻ không hiểu chuyện này, chẳng lẽ là mị lực của mình không đủ? Hiếu yêu tinh nhanh chóng hoài nghi vấn đề không phải là ở nàng chứ, ngẫm lại lời Sarah nói, ngày mai, ngày mai phải đi nhuộm lại cái đầu mới được!

Cùng Phác Trí Nghiên đến trung tâm mua sắm trang thiết bị, Hiếu yêu tinh tại siêu thị mua cái giường thật lớn, sau đó còn mua vài món nội thất liên quan khác nữa, xem giá kia khiến Phác Trí Nghiên đau ruột. Có tiền không có nghĩa là sẽ không xót, hơn nữa loại tiêu xài giống Hiếu yêu tinh thế này, ngày tiểu phú bà Phác Trí Nghiên phá sản chắc cũng không xa, phỏng chừng còn phải dựa vào Hiếu yêu tinh nuôi dưỡng.

Bất quá, nói thật, hiện tại Phác Trí Nghiên tiền có được là do Hiếu Mẫn phát cho.

Lúc sau 2 người lại đi Tô Trữ mua cái Tivi LCD 42 in' loại 3D, đối với chuyện Hiếu tổng tài tỏ vẻ chỉ mua đắt tiền không mua đồ thường này, vì thế, đầu gỗ chỉ có thể nhìn trời không nói. Dù sao nàng cũng không thể xem TV.

Kỳ thật Hiếu Mẫn có 1 ý tưởng là, nếu ta không thể ở trong phòng của ngươi, như vậy ta sẽ đem ngươi hấp dẫn đến trong phòng ta!

Cho nên, giường nhất định phải lớn.

Về phần TV, 2 người oa cùng nhau đầu dựa vào đầu, như vậy mới hạnh phúc a.

Hạnh phúc kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần ở cùng với người mình yêu, chỉ cần 1 ánh mắt nho nhỏ, nơi đó cũng đã đủ bao hàm tất cả hương vị hạnh phúc.

Bây giờ Hiếu Mẫn đang chìm trong hạnh phúc, cho nên nàng vì chính mình mà tính toán tương lai.

Đồ nội thất cùng TV phải ngày hôm sau mới có thể đưa tới, cho nên cũng chỉ có thể ủy khuất Hiếu yêu tinh chịu đựng 1 ngày.

Hiếu yêu tinh sẽ chịu ủy khuất sao? Sẽ chấp nhận sao? Làm sao có chuyện đó?!

"Đầu gỗ, hôm nay ta ngủ ở phòng ngươi".

Hiếu tổng tài dùng ngữ khí đầy mệnh lệnh nói xong, hoàn toàn không có ý tứ thương lượng.

"A? Ta đây làm sao ngủ? Phòng khách?!".

Phác Trí Nghiên sửng sốt 1 chút, Hiếu yêu tinh không phải ngủ cùng ta sao? Chính là ta còn chưa chuẩn bị tốt nha! Trong đầu Phác Trí Nghiên tựa hồ cũng nghĩ tới điều không thuần khiết đó.

"Ta nói nếu ngươi cũng nguyện ý vậy, cũng được".

Trong lòng Hiếu Mẫn muốn 1 phát chụp chết nàng, Phác Trí Nghiên, ngươi như thế nào không chết đi? Ngủ phòng khách?! Tốt, ngươi đừng tiến vào phòng ta!

"Ngạch, hay là quên đi, ta và ngươi ngủ cùng nhau".

Phác Trí Nghiên dù sao cũng không phải đứa ngốc, cũng nhìn ra Hiếu Mẫn là nổi giận, kỳ thật, nàng cũng không phải không muốn ở chung 1 phòng với Hiếu yêu tinh, nhưng trong lòng nàng cũng thật mâu thuẫn.

Ngủ đi, Phác Trí Nghiên sợ bản thân mình không có kỹ thuật sẽ làm Hiếu yêu tinh khinh bỉ. Nàng là vì tính sĩ diện.

Sau đó, vạn nhất mình suy nghĩ sai lầm rồi, Hiếu yêu tinh chính là đơn thuần muốn cùng ta ngủ, ta đây sao làm bậy chẳng phải làm cho nàng có ấn tượng không tốt? Còn tưởng rằng ta chỉ muốn thân thể của nàng?

Hiếu yêu tinh trước đây nhiều bạn gái như vậy, chính mình vẫn là tay mơ, hộ chiếu cũng chưa cầm được, nếu nói ra, nàng thật không dám tưởng tượng tình cảnh kia. Nếu nàng thấy ta không biết gì, làm sao bây giờ?

Cho nên nói, người a, rảnh rỗi phải kiếm chuyện làm, suy nghĩ nhiều quá, ngược lại thêm mệt, trực tiếp hành động thì tốt hơn.

Phác Trí Nghiên nằm ở trong chăn, nhìn kịch truyền hình trên vách tường, kỳ thật nàng 1 chút cũng không nhập tâm cái gì.

Suy nghĩ đã sớm bay tới trong phòng tắm cách 1 vách tường.

Chờ mong, lại không yên.

Rốt cục, ngay tại lúc Phác Trí Nghiên sắp đạt tới cảnh giới đông cứng thành tượng, cánh cửa từ từ mở ra.

Hiếu yêu tinh theo lối nhỏ đi đến, trong nháy mắt muốn chọt chết mắt Phác Trí Nghiên.

Qυần lót, áo dây, váy ngắn, bán trong suốt.

Phác Trí Nghiên trong nháy mắt hiểu được hàm nghĩa yêu tinh là như thế nào, sự yêu mị của nàng có thể câu dẫn người nguyện ý chết vì nàng.

Tóc dài màu rượu đỏ vì ướt nên dính sát trên ngực cao ngất của nàng, Phác Trí Nghiên dám dùng ngón tay của mình thề, bên trong Hiếu yêu tinh cái gì đều không có mặc, đương nhiên, đó là ở phần trên.

Vậy tại sao lại dám khẳng định như vậy? Bởi vì hai điểm kia, nhô ra thật rõ ràng.

Phác Trí Nghiên thấy mình sắp không thở nổi, có lẽ vào giờ khắc này nàng sẽ vì thiếu dưỡng khí mà chết.

Áo dây bán trong suốt dính sát vào thân thật sự có lực sát thương lớn, đương nhiên cũng vì Hiếu yêu tinh mặc mà có lực sát thương.

Nếu đổi thành người khác, khẳng định mặc không ra hiệu quả này.

"Hiếu, Hiếu yêu tinh, ngươi không lạnh sao?".

Ánh mắt Phác Trí Nghiên rất là không chịu khống chế mình, cho ta nhìn nhìn liếc liếc 1 cái đi! Ngô, không biết sờ lên sẽ có cảm giác gì? Mặc dù mình đã từng sờ qua 1 lần, tuy nhiên khi đó lại cách nhiều lớp như vậy. Hiện tại nghĩ lại, có cảm giác gãi không trúng chỗ ngứa.

"Không a, ta cảm thấy không khí vừa phải mà".

Ngươi xem, mắt ngươi có thẳng nữa hay không!

Trang phục này là thông qua Hiếu Mẫn tỉ mỉ lựa chọn, mục đích chính là hung hăng làm cho Đầu gỗ kinh diễm một phen.

Tốt nhất là câu dẫn dấy lên tính sắc lang, mình không ngại.

"Uhm".

Phác Trí Nghiên cảm thấy chính mình phải đổi thành mắt lé, rõ ràng mắt đã chuyển tới trước tivi, vì sao trong tròng mắt vẫn ở chỗ Hiếu yêu tinh? Bất quá, sao ta cảm thấy nóng quá a, miệng có điểm khát.

Hiếu yêu tinh rất lừa vòng với biểu hiện của Phác Trí Nghiên, xem ra mà nói bản thân mình cũng rất có lực hấp dẫn, lo lắng cũng có thể buông xuống.

Xốc lên chăn, nằm xuống, nhịn không được ngâm ra tiếng.

Cảm giác thật thoải mái.

Mà Phác Trí Nghiên nghe tiếng hừ nhẹ câu hồn này, cả người liền cứng ngắc, Hiếu yêu tinh ở bên cạnh a, ở bên cạnh, nàng trong chăn cái gì đều không có a, không có mặc, ngươi chỉ cần xoay qua là có thể chạm, có thể bổ nhào vào, ngươi còn do dự cái gì a, do dự cái gì?

Trong đầu Phác Trí Nghiên tư tưởng đấu tranh mãnh liệt, mà Hiếu Mẫn lại đổ thêm dầu vào lửa.

Cặp môi thơm tiến đến bên tai Phác Trí Nghiên, u lan bật hơi.

"Đầu gỗ, ngươi không nên nghĩ đến mấy chuyện xấu nga~~~~".

Nằm nghiêng ghé vào thân thể Phác Trí Nghiên, mà toàn bộ nơi mềm mại của Hiếu yêu tinh lại trực tiếp chèn lên cánh tay Phác Trí Nghiên, lần này cảm xúc càng mãnh liệt hơn.

Dù sao thiếu 2 cái đệm, cảm giác khẳng định hoàn toàn chân thật.

Hỗn đản! Ngươi nhất định là đang cố ý!

Phác Trí Nghiên nhếch khóe miệng, nàng là muốn hiểu rõ, Hiếu yêu tinh đang hy vọng nàng làm mấy chuyện xấu sao? Hay là đang hy vọng ta phải thành thật không được làm chuyện xấu?

"Ta, ta là loại người này sao?".

Đầu gỗ vì bản thân giải thích, ta làm sao có thể trở thành cầm thú vậy?

"Người ta, rất tin tưởng ngươi mà, Đầu gỗ".

Giọng mềm mại lại dây dưa dần dần giết đi nghị lực vốn đã không còn mạnh mẽ của Phác Trí Nghiên, hơn nữa Hiếu yêu tinh quệt mồm, một bên cọ cọ một bên làm nũng, ngón trỏ để ở cổ Phác Trí Nghiên miết miết, trời biết, nàng rốt cuộc muốn Phác Trí Nghiên làm sao?

Dường như còn cảm thấy chưa kích thích đủ mạnh, cẳng chân thon dài vòng qua gác lên đùi Phác Trí Nghiên, trong nháy mắt chạm nhau, trong đầu Phác Trí Nghiên có cảm giác như có thứ gì đó đang lao tới.

Mẹ nó, mặc kệ, yêu tinh kia!

Phác Trí Nghiên hận đến nghiến răng, vừa định xoay người đem Hiếu Mẫn đặt dưới thân, không nghĩ tới người kia đột nhiên buông chân, ngáp một cái, mười phần mệt mỏi nói.

"Được rồi, không chơi với ngươi nữa, ngủ".

Xoay người, đưa lưng về phía Phác Trí Nghiên, giống như lập tức ngủ say.

Ngạch, Phác Trí Nghiên ngây ngẩn cả người.

Hiếu yêu tinh sao vậy? Đùa giỡn với mình!!

Thật muốn nuốt nàng a!

Phác Trí Nghiên cũng không biết nghĩ lại, ai kêu ngươi làm cho người ta phải ngủ phòng riêng? Không đùa giỡn ngươi thì đùa giỡn ai đây?!

Tự làm mình làm bậy không thể sống a!

Chương 37

"A, Phác Trí Nghiên, quầng đen đôi mắt ngươi nặng nề a."

Đại thư ký nhìn người bưng chén nước đi ra rót nước là Phác Trí Nghiên, vẻ mặt cười xấu xa,

"Hắc hắc, xem ra Hiếu tổng chúng ta mị lực thật sự là lớn nha, ngay cả 2 mắt Phác Trí Nghiên ngươi đều thâm quầng, chịu đựng không nhỏ. Tiểu Nghiên tử, người trẻ tuổi cũng phải chú ý nghỉ ngơi, dù sao cũng phải sinh hoạt đều đặn, buổi tối 'thức khuya quá ' không tốt đâu."

Đại thư ký nói xong nói xong lại xáp vào bát quái,

"Phác Trí Nghiên, ngươi cùng Hiếu tổng ai ở bên trên?"

Nói xong, nở nụ cười đáng khinh,

"Đương nhiên đây không phải chỉ ta muốn biết đâu, còn có nhị thư ký cùng tam thư ký."

Phải không? Ta cảm thấy muốn biết nhất kỳ thật chính là ngươi đó?! Phác Trí Nghiên quyết định không nhìn đại thư ký nội gian, nói cho nàng không phải là nói cho toàn bộ người trong công ty?

"Tỷ tỷ, ngươi hiểu lầm, ta cùng Hiếu tổng, kỳ thật, ân, còn chưa tới một bước này đâu"

Phác Trí Nghiên quyết định uyển chuyển nói với đại thư ký, sự tình tuyệt đối không phải ngươi tưởng tượng như vậy. Nếu chính mình không giải thích, trải qua miệng của đại thư ký, trời biết sẽ biến thành cái dạng gì.

Đại thư ký không thể tin nhìn Phác Trí Nghiên, cũng may mắn hiện tại trong phòng trà chỉ có hai người bọn họ, nếu không, Phác Trí Nghiên phỏng chừng sẽ nghĩ chạy trốn ở cái động nào đó.

"Phác Trí Nghiên, ngươi không bị bệnh đó chứ? Hiếu tổng là 1 đại mỹ nhân xuân sắc đầy mình như vậy, ngươi cư nhiên làm cho người ta đến ở cùng nhà với ngươi, ngươi lại nói không a!"

Đại thư ký thật muốn bổ đôi đầu Phác Trí Nghiên nhìn xem, bên trong thật ra có cái gì, nếu Phác Trí Nghiên là nam nhân, nàng còn có thể hoài nghi Phác Trí Nghiên là kẻ bất lực, nhưng Phác Trí Nghiên lại là nữ nhân, nàng cũng không phải là xương ngón tay bị gãy đó chứ? Nghĩ như vậy, mắt còn hữu ý vô tình liếc bàn tay Phác Trí Nghiên, mặc dù là có dấu vết, bị thương dấu vết, nhưng hẳn là không đến mức nghiêm trọng như vậy đâu a?

"Tỷ tỷ, ngươi có thể nói chuyện không trực tiếp như vậy được không?"

Ở Hiếu thị người Phác Trí Nghiên duy nhất bội phục chính là đại thư ký, đặc biệt phát ngôn kia của nàng, bất quá cũng bởi vì như thế, mình mới có thể cài vào bên người Hiếu Mẫn 1 kẻ gián điệp, đối với đại thư ký này mình quả nhiên là vừa yêu vừa hận a.

"Người ta vốn chưa có chuẩn bị tốt mà thôi."

Khuôn mặt Phác Trí Nghiên trắng nõn lại hiện lên một tầng đỏ ửng,

"Ta vốn không có kinh nghiệm."

Cuối cùng Đại thư ký cũng hiểu được vấn đề là vốn Phác Trí Nghiên quá ngây thơ, ngẫm lại các nữ nhân bên cạnh Hiếu tổng trước kia, chậc chậc, dường như các đều nàng đều ở dạng lão luyện a, phỏng chừng mặt đó đều thành thục đến có thể làm đạo diễn phim, Phác Trí Nghiên làm sao so sánh nổi, thời đại này mà còn đầu óc đứa nhỏ như tờ giấy trắng, thật sự phải nói là bất khả tư nghị.

Vì sự nghiệp vĩ đại sau này của Phác Trí Nghiên, vì hạnh phúc Hiếu Mẫn, ta phải vì hai người sự nghiệp mà suy nghĩ cách.

Đại thư ký thận trọng gửi cho Phác Trí Nghiên một cái trang web, sau đó vỗ vỗ bả vai của nàng, đi ra phòng trà tiếp tục đi hưởng thụ.

Điều nàng có thể làm nhiều lắm chỉ có như vậy.

Phác Trí Nghiên cầm trong tay tờ giấy đại thư ký cấp cho nàng, giống như có cánh cửa đang hướng về nàng mà mở ra.

"Đầu gỗ, ngươi ngốc đứng ở chỗ này làm gì?".

Hiếu Mẫn thấy Phác Trí Nghiên thật lâu không có trở về phòng, chờ không được đi ra bên ngoài xem liền thấy Phác Trí Nghiên lúc này đứng ở bàn trà đang ngẩn người, không khỏi quan tâm hỏi.

"A? Không, không có gì."

Phác Trí Nghiên phản xạ có điều kiện bật người nắm tay dấu ra sau lưng, trên mặt tươi cười một cái,

"Hiếu tổng, ở công ty chúng ta có thể hay không đổi cách xưng hô, hai chữ 'đầu gỗ' này không tốt lắm".

Hiếu Mẫn gặp Phác Trí Nghiên phản ứng dị thường như vậy, chỉ biết tay nàng nhất định là đang cầm cái gì đó không thể cho mình xem, tuy rằng rất muốn biết đó là cái gì, nhưng mà, mỗi người đều có góc riêng tư, không quan trọng thì nàng không nên xem mà Phác Trí Nghiên cũng không thích như vậy.

Nữ nhân thông minh luôn phải biết được giới hạn.

"Phác Trí Nghiên, thời gian đi làm mà ngẩn người, ta sẽ trừ tiền lương đó".

Chớp chớp mi, Hiếu Mẫn cười cười, xem như Phác Trí Nghiên đã đáp ứng điều kiện.

Kỳ thật, Hiếu Mẫn cũng là người công và tư phân minh, mà hiện tại Phác Trí Nghiên đang rất nổi bật, nàng nếu không ở trong công ty kiềm hãm nàng một chút, trời biết có nữ nhân nào mặt dày mày dạn đi tiếp cận câu dẫn nàng hay không, 'phòng bệnh hơn chữa bệnh', là đạo lý này.

Gặp Hiếu yêu tinh rời khỏi, Phác Trí Nghiên thở phù một hơi, thật giống như kẻ trộm.

Tan tầm, ngồi trên xe Hiếu tổng tài, đi chợ rau mua đồ ăn trước, đương nhiên, xe Hiếu Mẫn dừng lại ở cửa chợ rau, trên cơ bản sau lần đua xe kỳ trước. Hiếu yêu tinh đã thay đổi chiếc xe khác, lần này đổi thành 'Sarah', trẻ trung tương đối, là loại xe trung bình.

Đương nhiên, đối với người thường, thật sự không phải ai cũng mua được loại trung bình này.

Trên người Hiếu tổng tài phát ra khí lực thật là không thích hợp loại địa phương chợ rau này, quả thực là không hợp, Phác Trí Nghiên đứng ở bên cạnh Hiếu yêu tinh, chỉ cảm thấy vô số ánh mắt đều nhìn lại đây, ở những gian hàng quen thuộc mua một số thứ liên quan, lập tức lôi kéo Hiếu Mẫn đi, trong lòng âm thầm thề lần sau không bao giờ ... mang Hiếu yêu tinh đến đây nữa. Hiếu yêu tinh nữ nhân này chỉ thích hợp giấu ở nhà.

Gia cụ cùng TV đều hơn 6 giờ chiều đưa tới, chờ bọn họ trang bị sắp xếp toàn bộ xong đã là tám giờ, sau đó lại sửa sang – quét dọn một chút, quay đầu 1 cái nhìn lên lúc này đã là mười giờ. Thời gian trôi qua thật đúng là mau.

Ngẫm lại hôm nay buổi tối Hiếu yêu tinh sẽ ngủ ở phòng khách, Phác Trí Nghiên đột nhiên cảm thấy rất không thoải mái, có phải ta không nhìn được Hiếu yêu tinh phong tình vạn chủng hay không?

Vào giờ khắc này, Phác Trí Nghiên mới phát hiện quyết định này của mình bao nhiêu sai lầm.

Chính mình cư nhiên ngốc nghếch đem một đại mỹ nhân xuân sắc thơm tho đuổi tới bên trong một phòng khách, trách không được đại thư ký đối với mình giậm chân giận dữ, đáng bị sét đánh a!

Phác Trí Nghiên mặt phát nghẹn, tựa hồ muốn giữ Hiếu Mẫn lại, nhưng lại nói không nên lời.

Đồ vật này nọ đều lấy lòng mua, đã đưa tới, trang hoàng tốt hết, ngươi mở lại miệng nói, đây không phải là rõ ràng có bệnh sao? Hiếu yêu tinh còn không khinh bỉ ta đến chết nha?!

Hiếu Mẫn tựa hồ cũng đoán được điều Phác Trí Nghiên đăm chiêu suy nghĩ, bất quá lần này nàng cũng không tính toán sẽ tiếp tục nhún nhường Phác Trí Nghiên,

"Đầu gỗ, hôm nay ngươi cũng mệt mỏi, hảo hảo tắm rửa ngủ đi, ta cũng đi nghỉ ngơi ."

'Ba' một chút đóng cửa lại, căn bản không để cho Phác Trí Nghiên có cơ hội mở miệng.

Hừ, ngươi cho ta ở lại là ta phải ở lại sao? Ta không thèm ở đó.

Nếu như nói ngày hôm qua Hiếu Mẫn còn muốn phải vào được phòng Phác Trí Nghiên, thì hôm nay nàng liền hoàn toàn không nghĩ như vậy .

Nếu biết Phác Trí Nghiên không phải không có hứng thú với mình, như vậy nàng cũng không có gì phải sợ.

Mỗi ngày ở cùng một chỗ, còn sợ đầu gỗ này có thể chạy sao?

Vốn Hiếu Mẫn cũng muốn, nhưng hiện tại nàng không vội.

Giống tối hôm qua câu dẫn Phác Trí Nghiên như vậy càng có ý tứ hơn.

Loại quá trình này trước kia nàng không có nghĩ tới, nhưng đối với Phác Trí Nghiên hiện tại, lại có cảm giác rất là hưởng thụ.

Cũng chỉ ở phương diện này, Phác Trí Nghiên mới bị chính mình áp đảo gắt gao.

Phác Trí Nghiên vẻ mặt cầu xin nhìn cánh cửa ngăn cách mình và Hiếu yêu tinh, ngô, nàng cũng không thể được đổi ý?

Quên đi, trở về phòng tắm rửa ngủ đi.

Phác Trí Nghiên rửa mặt xong nằm ở trên giường lại cảm thấy được vắng vẻ, nhìn vách tường màu trắng, không biết Hiếu yêu tinh ở nơi nào đó có phải cũng mặc ít như hôm qua hay không? Lắc đầu, bỏ ra trong đầu ảo tưởng, Phác Trí Nghiên đột nhiên nhớ tới đại thư ký viết cho cái kia trang web kia, từ một bên lấy ra notebook máy tính, khởi động máy, sau đó mở ra trang web.

Cảm giác đầu tiên là không có cảm giác gì, bình thường không có gì lạ, nhưng mở ra mới biết được bên trong ẩn chứa Càn Khôn.

Nói đây là trang web không bằng nói đây là 1 diễn đàn, bất quá phải nói thì, so sánh toàn diện thì phải là trang web diễn đàn .

Mà diễn đàn này cơ hồ tất cả nội dung đều là về LES, các loại soái T đứng hàng thứ bảng, các địa phương soái T thường lui tới, còn có ảnh chụp mỹ P, thậm chí mọi người còn trao đổi kỹ thuật, còn có các bách hợp AV quốc gia,

Phác Trí Nghiên xem đến chính là trợn mắt há hốc mồm, đáng tiếc nàng làm du khách không có cách nào tiến hành xem nội dung cùng bàn luận.

Cho nên, đầu gỗ liền đăng kí một cái địa chỉ, xem như nàng học tập bắt đầu.

Đương nhiên, chuyện này Hiếu yêu tinh đều không biết đến, nếu không, cũng không biết nàng sẽ cao hứng? Hay là khổ sở đây?!

Bởi vì đại thư ký cung cấp trang web, đầu gỗ của nàng a, rốt cuộc đơm hoa kết quả rồi.

Xem trực tiếp trên AV, làm sao có thể so với chỉ được miêu mả trong sách vở?

Phác Trí Nghiên trên bách hợp con đường, khoảng cách còn không xa.

Chương 38

Trải qua một đêm dài nghiên cứu, quầng thâm mắt của Phác Trí Nghiên càng hiện rõ.

Hiếu Mẫn sáng sớm nhìn thấy Phác Trí Nghiên ngáp dài khi đang chiên trứng,

"Đầu gỗ, tối hôm qua ngươi ngủ không ngon giấc sao?"

Đôi mắt lo lắng nhìn khuôn mặt mỏi mệt của Phác Trí Nghiên, tay thuận theo tự nhiên đưa lên trán của nàng, thấy không có phát sốt liền thở dài nhẹ nhõm một hơi,

"Ngươi có muốn nghỉ ngơi một ngày không? Ta thấy tình hình sức khỏe của ngươi thật không tốt đâu."

Phác Trí Nghiên tay cầm cái xẻng bỗng run lên, cơ thể mất tự nhiên cứng đờ một chút. Sau đó quay đầu xem như không có việc gì nhìn chằm chằm cái chảo trứng chiên,

"Yêu tinh, áo của ngươi chưa cài lại hết kìa."

Chết tiệt, ngày hôm qua xem nhiều thứ 18+, dùng account clone để xin vào nhóm, gặp được vài người thế là tán gẫu cho đến nửa đêm. Không ngờ vào nhóm rồi mới phát hiện là có nhiều người luyện bách hợp tới vậy. Những tiền bối này lại còn chăm chăm đầu độc thế hệ mầm non đất nước, liền đem kiến thức độc hại không hề trong sáng tí nào truyền thụ cho ta.

Sau đó, nàng không thể nào ngủ được.

Phác Trí Nghiên mơ thấy Hiếu yêu tinh mặc áo ngủ hai dây đi tới đi lui ở trước mặt nàng, hết lần này lần khác bản thân không thể kiềm chế liền nhào tới chỗ nàng, Hiếu yêu tinh liền biến mất không thấy. Trong chớp mắt liền phát hiện nàng đang ở chỗ khác, lại nhào về phía đó, Hiếu yêu tinh lại biến mất. Toàn bộ buổi tối đều lặp đi lặp lại cảnh ấy, làm cho Phác Trí Nghiên không khác gì gặp ác mộng.

Thật vất vả mới thức dậy làm bữa sáng cho cả hai, kết quả là phải nhìn thấy Hiếu Mẫn cổ áo mở rộng, bên trong lộ rõ ngực, đây không phải là bức ta đi nhảy lầu hay sao?

Hiếu Mẫn cúi đầu nhìn nhìn,

"Có sao đâu? Ta trước kia vẫn là như vậy mà."

Hiếu tổng tài nổi danh xinh đẹp muôn vàn, cơ thể nàng tập trung đủ các loại phong – tao, cho nên áo của Hiếu tổng tài trên cơ bản chỉ cởi bỏ một khuy áo nhưng trong mắt người khác thì cứ như nàng không cài chiếc nào.

Phác Trí Nghiên nghe xong ngay lập tức không bình tĩnh, dùng giọng điệu hết sức khẳng định nói,

"Đúng vậy sao? Ngươi có chắc không?"

Tay cầm cái xẻng giơ giơ lên, đảo trứng chiên một cách quay cuồng, bây giờ tựa như chỉ nghe được tiếng "vèo" của dầu mỡ văng tung tóe.

Hiếu Mẫn nhìn cách Phác Trí Nghiên chiên trứng, nuốt một ngụm nước bọt,

"Ta đi đánh răng."

Hãn, Đầu gỗ này lại tức giận. Nhưng mà ta thật vui vẻ.

Hiếu Mẫn cảm thấy được chính mình có bệnh, Phác Trí Nghiên tức giận, nàng trái lại thực sự vui vẻ, nhìn đến Phác Trí Nghiên bởi vì mình mà không giữ được bình tĩnh, trong lòng nàng liền nổi nhạc vui mừng. Đặc biệt là khi Phác Trí Nghiên giả vờ bộ dáng bình tĩnh, miệng nói lầm bầm.

Hiếu yêu tinh trong lòng đủ loại sung sướng.

Khi ăn điểm tâm Phác Trí Nghiên nhìn thấy Hiếu yêu tinh đã cài khuy áo đầy đủ, không biết vì cái gì mà lòng lại đột nhiên có cảm giác mất mác, tuy nhiên nghĩ lại nếu mình muốn xem thì chỉ là vấn đề thời gian, còn nếu để những tên sắc lang khác liền nhìn, mình thật thiệt thòi lớn a, vẫn như thế này là tốt.

Hiếu Mẫn lặng lẽ ăn xong rồi đi đến dựa vào nơi mà Phác Trí Nghiên đang ăn, đưa mắt nhìn nàng. Nếu tình trạng sức khỏe Phác Trí Nghiên không tốt, Hiếu yêu tinh tự nhiên bắt nàng ở nhà, sẽ không để cho nàng theo mình đi làm. Vả lại, nàng hôm nay còn muốn cho Phác Trí Nghiên nghỉ ngơi một ngày.

Phác Trí Nghiên nhìn theo Hiếu yêu tinh tiến vào thang máy, bản thân đột nhiên có loại ý nghĩ chính mình đã trở thành "hiền thê lương mẫu", đưa tiễn "chồng" đi làm. Được rồi, trong hiện thực là nàng đang tiễn vợ đi làm, điều này cũng gián tiếp biểu lộ mình là tiểu bạch kiểm? ORZ, làm việc ở công ty của vợ, lấy tiền lương của vợ, có đôi khi còn thông suốt chậm hơn vợ, quả thật cùng tiểu bạch kiểm không có gì khác biệt.

Hiếm lắm có mới được nghỉ ngơi một ngày, ở nhà chỉ có một mình nên muốn nằm trên giường ngủ bù cho đêm qua, nhưng Phác Trí Nghiên lại như thế nào ngủ không được, rõ ràng muốn ngủ nhưng vẫn là ngủ không được.

Mở ra địa chỉ trang web hôm qua, liền thấy vị tiền bối hôm qua đang online, vì thế lập tức chào hỏi.

"Làm sao vậy?"

"Tiền bối, ngươi nghĩ là lần đầu tiên phải làm như thế nào mới tốt nhất? Ai nha, ta một chút cũng không biết, vợ của ta có thể nào ghét bỏ ta không a?"

"Ngô, nghe ta nói, chung quy đây là lần đầu tiên, có cái gì rối rắm hảo, vợ ngươi sẽ hướng dẫn cho ngươi a, đừng lo lắng."

"Như vậy rất là mất mặt a, loại chuyện này mà còn để cho lão bà hướng dẫn."

"Ngạch, cùng lắm xem nghìn bộ AV, trong lòng tự nhiên sẽ biết. Xem nhiều nhiều một chút."

"Nhưng mà hôm qua ta đã xem cả đêm, kết quả là làm ta phát bực. Mất ngủ cả đêm, nhìn lão bà của ta là đã cảm thấy trong lòng chộn rộn... "

"Vậy ngươi có thể động."

"Nàng đã đi làm ——"

"Ngươi làm bữa tối lãng mạn một chút, khó quên một phen, nến – âm nhạc – rượu vang, sau đó liền tự nhiên mà có thể đem nàng lên giường."

"Như vậy có không cố ý hay không?"

"Vậy đơn giản, nàng bước vào cửa, ngươi trực tiếp đem nàng ấn lên giường."

"..."

"Đúng rồi, đừng quên tặng nàng món quà nào đó, để nàng giữ làm kỉ niệm."

"Ngô, ta hiểu rồi."

Tạm biệt vị tiền bối, Phác Trí Nghiên lại mất bình tĩnh.

Từ lần trước, lúc Hiếu yêu tinh ở trong phòng Phác Trí Nghiên câu dẫn một phen, lòng của nàng liền không còn bình tĩnh nữa. Vào diễn đàn lần nữa, vào nhóm tối hôm qua, Phác Trí Nghiên càng thêm nhanh chóng và vô cùng muốn đẩy ngã Hiếu yêu nghiệt chết tiệt kia. Nếu không phải nàng chưa từng làm qua, làm sao Hiếu yêu tinh kia có thể trưng ra bộ mặt kiêu ngạo? Bất quá nếu vẫn chần chừ không đẩy ngã, ta vậy vĩnh viễn không thể có kinh nghiệm.

Phác Trí Nghiên quyết định, một tuần này sẽ bổ sung thêm một chút kiến thức, sau đó nửa tháng sau đi bắt Hiếu yêu tinh.

Nghĩ thông suốt hết một ngày, Đầu gỗ chợt cảm thấy được tinh thần đang buông lỏng, những suy nghĩ nãy giờ tựa hồ cũng tiêu mất, nằm ở trên giường liền thoải mái đi vào giấc ngủ.

"Đầu gỗ —— Đầu gỗ ——"

Hiếu Mẫn trước kia những ngày tăng ca đều không muốn về nhà, hiện tại thì hận không thể về sớm, nhớ tới ngốc tử đang ở nhà đợi mình, trong lòng đã cảm thấy ấm áp.

"Ngô, yêu tinh."

Phác Trí Nghiên đang nằm mơ mơ màng màng, mở mắt ra liền thấy khuôn mặt mị hoặc của Hiếu Mẫn, như thế nào giống như ngửi được một mùi gay mũi?

"Tóc của ngươi ——" như thế nào biến thành đen a?

"Thế nào, đẹp sao?"

Chính cái gọi là muốn đẹp trong mắt người yêu, Hiếu Mẫn khi nghe được ý tứ trong lời nói của Sarah rằng Phác Trí Nghiên rất thích phụ nữ tóc đen. Cho nên vì người trong lòng, nàng đã lập tức đi nhuộm lại tóc.

"Rất đẹp."

Phác Trí Nghiên vừa mới còn mơ mơ màng màng, hiện giờ đã tỉnh táo, trước mặt thật là sáng ngời.

Hiếu Mẫn như vậy bóng dáng yêu mị ít đi, nhưng khí chất trưởng thành lại tăng lên, cũng có thể mà.

"Tốt lắm, đừng ngủ nữa, Dư Thanh mời chúng ta đi ăn cơm!"

Hiếu Mẫn nghĩ nên giới thiệu với Phác Trí Nghiên người bạn thân nhất của mình. Dù sao Dư Thanh là người bạn tốt nhất, khi mình ở thời điểm mất mác, Dư Thanh cũng vẫn giúp đỡ, chăm sóc nàng.

"Nga, có phải là người lần trước cùng ngươi tới chỗ kia?"

Phác Trí Nghiên đối với Dư Thanh không có ấn tượng sâu, nhưng cũng không tệ lắm. Bởi vì lúc trước có gọi điện thoại cho Hiếu yêu tinh, Dư Thanh bắt máy, lúc ấy còn tưởng rằng Dư Thanh cũng là tình nhân của Hiếu yêu tinh.

"Ân. Không ngủ nữa, mau đứng lên."

Hiếu Mẫn giúp nâng bả vai Phác Trí Nghiên lên, Phác Trí Nghiên đầu bị lay động nên mê man, rõ ràng là nắm bả vai Hiếu yêu tinh liền đem nàng ôm vào ngực,

"Ta đau đầu ——"

Nảy sinh ủy khuất nói,

"Ngươi nhẹ nhàng một tí được không?"

Hiếu Mẫn úp vào trên người Phác Trí Nghiên, tim bỗng đập nhanh, lấy người này thực sự là không có biện pháp mà.

Ngón tay ấn vào huyện Thái Dương của Phác Trí Nghiên, nhìn dáng vẻ hưởng thụ của nàng, nhịn không được liền cắn mạnh vành tai.

"Ôi, ngươi tự nhiên sao lại cắn ta?"

Rõ ràng không phải như thế, trong phim ảnh cũng không phải như vậy mà tiếp tục đi xuống.

"Đầu gỗ, ngươi hiện tại nhanh tỉnh táo!"

Hiếu Mẫn đứng lên, khoanh hai tay,

"Nhanh đi rửa mặt một tí, chúng ta bị muộn rồi."

Lúc sau liền không hề coi Phác Trí Nghiên có bao nhiêu buồn thảm, tự cố gắng tự đi ra ngoài. Đi đến phòng khách, Hiếu Mẫn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Phác Trí Nghiên đầu gỗ này, như thế nào lại biến thành đồi bại. Làm hại nàng thiếu chút nữa đã động tình. Nếu không cắn một hơi mạnh ở vành tai Phác Trí Nghiên, Hiếu yêu tinh thật sợ bản thân mình không thể khống chế được sẽ đem Phác Trí Nghiên cưỡng hôn mất.

Ai, thời gian không đúng, thời cơ cũng không đúng. Ngươi nói, ta liền chỉ muốn ăn "thịt", như thế nào lại khó như vậy a?

Chương 39

Dư Thanh là khuê mật của Hiếu Mẫn, từng học chung và là bằng hữu tốt, nàng cũng chính là Tổng tài của xí nghiệp Dư Thị.

Hai nhà vốn đã có quen biết từ lúc hai người còn nhỏ, cho nên tình cảm giữa Hiếu Mẫn và Dư Thanh vô cùng tốt.

Hiếu Mẫn lúc trước có rất nhiều tình nhân, nhưng chỉ có thể trò chuyện với bằng hữu thân nhất của mình là Dư Thanh, cho nên tình bằng hữu của Dư Thanh đối với Hiếu Mẫn cũng rất trọng yếu, không thể thay thế.

Một người là vợ của mình, một người là bằng hữu tốt nhất của mình, chung quy hi vọng hai người có thể vui vẻ thân nhau.

Cách duy nhất có thể xúc tiến tình cảm sâu sắc, ngoại trừ bữa tiệc hôm nay thì thật đúng là không còn cách thứ hai.

Dư Thanh vốn đối với việc Hiếu Mẫn có thể lãng tử hồi đầu cảm thấy rất ngạc nhiên, hơn nữa trước đây có một lần thấy Phác Trí Nghiên đua xe khí thế bừng bừng, tâm trạng đối với Phác Trí Nghiên không khỏi sinh ra ba phần hảo cảm, có thể làm cho Hiếu yêu tinh khăng khăng một mực yêu thích, đối với con người trước kia quả thật là một việc hết sức khó khăn.

Từ nhỏ đã quen biết nhau, Dư Thanh luôn hi vọng Hiếu Mẫn có thể hạnh phúc, đồng thời nàng cũng hi vọng Phác Trí Nghiên không phải là Tần Mạt thứ hai, cho nên thừa dịp ăn bữa cơm này, nàng phải hảo hảo xem xét Phác Trí Nghiên một chút, xem thử rốt cuộc Phác Trí Nghiên có đáng để Hiếu Mẫn thật tình đối đãi hay không.

Mà lần này, ba người chính là ăn lẩu.

Một ngày nóng bức đi ăn lẩu, cũng coi như là một loại hưởng thụ khá đặc điệt.

Tuy rằng Dư Thanh cùng Hiếu Mẫn đều là người có tiền, nhưng hai người vẫn thực thích cái cảm giác khi ăn lẩu, trên cơ bản theo dự tính ban đầu hai nàng định dạo phố ăn cơm, nhưng cuối cùng lại chọn quán lẩu mà các nàng thường ăn nhiều nhất.

"Thanh Thanh ——"

Hiếu Mẫn ngượng ngùng nhìn Dư Thanh liếc mắt một cái, sau đó cười cười nói,

"Ngươi tới sớm thật."

Dư Thanh đẩy đẩy gọng kính vàng xuống mắt tràn đầy bất đắc dĩ.

"Nha, có lần nào ngươi đến sớm hơn ta?"

Quay đầu nhìn về phía Phác Trí Nghiên mỉm cười,

"Xin chào, ta là khuê mật của nữ nhân ngốc này. Ta nghĩ chúng ta đã từng gặp mặt. Gọi ta là Dư Thanh."

Nữ nhân ngốc? Phác Trí Nghiên giật giật mi, Dư Thanh đúng là thật sự có thể nhìn xuyên thấu qua bản chất hiện tượng, một lời nói ra về Hiếu Mẫn vô cùng chính xác.

Theo phương diện mà ta nhìn thấy, Hiếu yêu tinh quả thật rất ngốc.

"Thanh Thanh, ngươi lại nói oan uổng cho ta!"

Hiếu tổng tài cảm thấy mất mặt trước Phác Trí Nghiên, Dư Thanh là khuê mật của ta, như thế nào có thể bán đứng ta, Phác Trí Nghiên vốn sẽ đem ta ăn gắt gao, như vậy trong mắt nàng chẳng phải là ta ngốc chết sao?

Dư Thanh mặc kệ Hiếu Mẫn, tất cả hứng thú của nàng đều đặt trên người Phác Trí Nghiên đang ngồi đối diện.

"Xin chào, ta là Phác Trí Nghiên. Là ... ân... người yêu của Hiếu yêu tinh."

Lời nói trong miệng được Phác Trí Nghiên đảo qua một vòng, ngẫm lại vẫn là nên biểu lộ rõ ràng thái độ chân thật thì hơn, ta đối với Hiếu Mẫn là nghiêm túc, cho nên không phải là tình nhân mà là người yêu, tuy rằng chỉ khác nhau một chữ cái, nhưng ý nghĩa lại cách xa vạn dặm.

Khuôn mặt của Dư Thanh đang cẩn thận đánh giá một vòng trên người Phác Trí Nghiên, gật gật đầu.

"Không tồi, lần này nàng không chọn lầm người."

Đem thực đơn giao cho Phác Trí Nghiên.

"Ta thấy trong mắt của ngươi có sự kiên định, không có do dự, ta cũng có thể yên tâm."

Hướng về Hiếu Mẫn, người đang lo lắng nhìn mình cười cười, Dư Thanh đột nhiên sinh ra cảm giác "nhà có con gái trưởng thành, nữ nhi đến tuổi rốt cuộc cũng lập gia đình". Khuê mật như nàng cũng có thể yên tâm lui thân.

"Thật vậy sao? Xem ra yêu tinh nhà ta khiến ngươi dụng tâm không ít rồi, thật sự có lỗi."

Phác Trí Nghiên cưng chìu nhìn sang phía Hiếu Mẫn đang nghẹn lên vì tức giận, giờ phút này chỉ cảm thấy nàng vạn phần đáng yêu, ít nhiều đã bớt đi vài phần áp lực tâm lí cùng gánh nặng, nguyên nhân có lẽ là do ở đây nàng chính là người gần gũi nhất với mình, cho nên Hiếu yêu tinh hoàn toàn thả lỏng. Trước mặt đều là người một nhà, không cần thiết phải che dấu làm gì.

"Hừ hừ, Thanh Thanh, ngươi ra sức nói xấu ta đi ~~~"

Hiếu Mẫn cười cười hướng ánh mắt trên người Dư Thanh đánh tới, không quên chọc lét trên người nàng, Hiếu Mẫn liền cười run rẩy không ngừng.

"Dừng tay, mau dừng tay, ta không nói không được sao? Ngươi không sợ hình tượng đều bị hủy? Lão công ngươi cũng đang ở một bên nhìn kìa!"

Nói chưa dứt lời, Hiếu Mẫn mới nhớ tới còn có một Phác Trí Nghiên đang ngồi đây.

"Khụ khụ, các ngươi cứ tiếp tục, ta gọi món ăn."

Phác Trí Nghiên đưa tay đặt trên bàn gỗ, nghiêm túc ôm lấy thực đơn, còn không quên để lại một câu,

"Ta cái gì cũng không có nhìn thấy."

Chỉ cần yêu tinh nhà mình vui vẻ, Phác Đầu gỗ vẫn là giả vờ như mắt bị mù. Hiếu yêu tinh tính cách chân thật như thế này, nàng làm sao có thể không thích được!

Dư Thanh, không thể không nói một câu với ngươi. Cám ơn ngươi, vì đã chiếu cố Hiếu yêu tinh lâu như vậy. Bất quá, từ nay về sau, nhiệm vụ này cứ giao cho ta. Ta sẽ hảo hảo chăm sóc nàng.

Hai người cãi nhau, ăn một cái lẩu bình thường cũng thấy thật vui vẻ.

Hiếu Mẫn ngồi bên cạnh Phác Trí Nghiên, ngồi đối diện Dư Thanh, xem hai người nghiễm nhiên trở thành giống như một cặp kết bạn nhiều năm, trong lòng cũng rất vui vẻ, đương nhiên còn có một chút dấm chua, Đầu gỗ này, sao chưa bao giờ thấy tán gẫu với ta như vậy?

Một bữa cơm cùng bầu không khí vui vẻ đã dùng xong, ba người vừa mới đi tới cánh cửa nhà hàng, di dộng trong túi Phác Trí Nghiên liền reo lên.

"Uy, ông ngoại? Chuyện gì?"

Phác Trí Nghiên ra ý bảo Hiếu Mẫn cùng Dư Thanh chờ một lát, sau đó quay đầu nói chuyện điện thoại với ông ngoại.

"Sarah phải tới nơi này học đại học sao? Ngô, là sang năm sao? Như vậy chỉ còn có nửa năm nữa, ta đã biết, nếu nàng tới, ta sẽ chiếu cố nàng. Ân, cứ như vậy, tạm biệt."

Phác Trí Nghiên ở một bên gọi điện thoại, Hiếu Mẫn lại lôi kéo Dư Thanh nghe lén, nói về chuyện của Sarah, tiểu dì của Phác Trí Nghiên, trên danh nghĩa cũng là tiểu dì của mình, thật sự là đủ loại bi thương.

Dư Thanh buồn cười nghe Hiếu Mẫn báo oán, sau đó mở miệng chậm rãi,

"Chậc chậc, xem ra tình địch của ngươi sang năm sẽ đến đây. Hiếu Mẫn, cố gắng đi!"

Vỗ vỗ bả vai Hiếu tổng tài, Dư Thanh nghiêng đầu nín cười.

Phác Trí Nghiên nói chuyện âm thanh không lớn, nhưng đứng ở kế bên nàng nên hai người đã nghe thấy, cho nên Dư Thanh cũng biết tiểu dì của Phác Trí Nghiên muốn tới đây. Theo Hiếu Mẫn nói, tiểu dì Phác Trí Nghiên đối với Phác Trí Nghiên dường như không phải tình cảm giữa người thân trong gia đình, mà là một dạng tình cảm khác.

Nói lầm bầm, vì yêu mà chiến đi, đứa nhỏ!

"Yêu tinh, chúng ta đi thôi."

Phác Trí Nghiên cúp điện thoại liền nhìn thấy Hiếu Mẫn vẻ mặt oán niệm nhìn mình,

"Làm sao vậy?"

"Sarah phải tới đây?"

"Ân, sang năm. Hình như nàng phải ghi danh ở đại học XX, với thành tích của nàng thì chỉ là chuyện sớm muộn, cho nên ông ngoại muốn ta chiếu cố nàng."

Phác Trí Nghiên cau mày,

"Nhưng lại phải để nàng ở cùng."

Nghĩ tới tự nhiên có một cái tiểu dì phải dọn vào ở cùng, trong lòng nàng cũng có chút không thoải mái, như vậy không phải là phá hỏng thế giới của hai người chúng ta sao? Nhưng là nếu để Sarah ở một mình thì nàng cũng lo lắng, lỡ xảy ra chuyện gì, ông ngoại còn không giết nàng a?

Hiếu Mẫn vừa nghe liền nhảy dựng lên, đây không phải là đem tình địch nghênh tiến vào sao? Cảm giác gặp nguy cơ nên nàng tuyệt đối bất an.

Sarah tuy rằng bây giờ còn là một đứa trẻ, nhưng vì là nữ sinh nên sẽ trưởng thành rất nhanh, hơn nữa dung mạo không hề tầm thường, mỗi ngày cùng nàng ở chung một chỗ, về phần Phác Trí Nghiên thì nàng yên tâm, nhưng nàng lo lắng về phần Sarah.

Không được, tuyệt đối không được!

"A, đúng rồi, Thanh Thanh, nhà ngươi không phải ở gần đại học XX sao?"

Hiếu Mẫn một phen lôi kéo Dư Thanh, hai mắt lóe sáng như con sói nguy hiểm,

"Sang năm ta tính toán cùng Đầu gỗ đi hưởng tuần trăng mật, có lẽ sẽ không có thời gian, ngươi sẽ giúp ta phải không?"

Ngạch, ngươi đã nói cùng ta đi tuần trăng mật khi nào? Phác Trí Nghiên mặc dù có nghi vấn, nhưng cũng không có mở miệng, bất quá, hàm ý của Hiếu yêu tinh nàng xem như hiểu được.

"Hiếu Mẫn, ngươi đang đùa giỡn cái gì vậy?"

Dư Thanh bỏ tay của Hiếu tổng tài ra khỏi người,

"Nàng là tiểu dì của ngươi, đâu phải là tiểu dì của ta, ta có rất nhiều việc phải làm a."

"Thanh Thanh, người ta chính là muốn cùng ngươi thương lượng. Nếu tiểu dì đến trong thời gian ta cùng Đầu gỗ đi tuần trăng mật, như vậy nàng phải làm phiền đến ngươi a!"

Hiếu Mẫn trịnh trọng nói,

"Ngươi cũng biết, lần này ta là nghiêm túc. Người ta vốn là tính toán sang năm cùng Đầu gỗ đi Hà Lan, ngươi biết mà ——"

Nhẹ nhàng nói bên tai Dư Thanh,

"Thanh Thanh, ngươi cũng hy vọng ta sẽ hạnh phúc, đúng không?"

Dư Thanh chỉ cảm thấy nghẹn một hơi ở ngực, không thể thốt nên lời, miệng cứng ngắc, bất đắc dĩ gật gật đầu.

"Thanh Thanh, ta biết ngươi là tốt nhất!!!"

Hiếu Mẫn trong lòng khai nhạc nở hoa, vốn nàng không định gấp như vậy, nhưng vì đó là Sarah, nên nàng liền cấp bách.

"Thanh Thanh, ta cho ngươi biết nha, tiểu dì của Phác Trí Nghiên chính là một tiểu mỹ nữ, hoàn toàn không phải là loại trẻ con chỉ đẹp đẽ, tinh tế không đâu. Ta biết ngươi sẽ thích điều này nhất, ngươi thấy ta tốt không? Thanh Thanh, ta đem tiểu dì của Đầu gỗ giao cho ngươi!"

Dư Thanh nghe xong không nén được tức giận, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Hiếu tổng tài,

"Ngươi biết ta không phải là Les."

"Nhưng ta cũng phát hiện ngươi không có tìm nam nhân!"

Hiếu Mẫn cười hắc hắc.

"Ta chính là biết mỗi lần đi dạo phố, hai mắt ngươi luôn nhìn những nữ sinh trung học nha."

Dư Thanh đỏ mặt, quay đầu một cách mất tự nhiên.

"Phác Trí Nghiên, ngươi hảo hảo đi cùng lão bà ngươi, ta còn có việc phải đi trước."

Không nhìn tới Hiếu Mẫn trên mặt đang cười rộn, Dư Thanh giống như chạy trốn liền ly khai. Việc này cũng không thể trách nàng, ánh mắt nàng không thể điều khiển được, nàng có biện pháp nào sao?

Dư Thanh chưa từng nói qua nàng luyến ái, cũng không có bạn trai, tuy rằng Hiếu Mẫn ở bên cạnh nhưng nàng cũng không tiến vào cái vòng luẩn quẩn của les, nàng giữ mình trong sạch, sống theo quy củ.

Chính là chỉ có Hiếu Mẫn biết, Dư Thanh không nói chuyện yêu đương là bởi vì không có thích qua ai, mà mỗi lần đi dạo phố ánh mắt nàng luôn đặt ở trên người của các nữ học sinh, bởi vậy suy đoán, Dư Thanh có khẩu vị tương đối nặng, hẳn là nàng thích những cô gái trẻ tuổi.

Đương nhiên, có lẽ không phải là thích, mà là một loại yêu thích trong sáng. Nhưng là đến cuối cùng, có mấy ai biết được?

Hiếu yêu tinh mặc kệ Dư Thanh cùng Sarah ở chung như thế nào, chỉ cần có thể đem tình địch này tống đi, nàng liền an lòng.

Bất quá, tương đối mà nói, vẫn là hy vọng Dư Thanh có thể cùng Sarah dây dưa cùng một chỗ, như vậy, tiểu dì đáng giận này sẽ không có quấn quít lấy Đầu gỗ nhà mình nữa.

Bán đứng khuê mật, đôi khi có thể xem là một cách để giải quyết vấn đề. Phác Trí Nghiên đối với Hiếu yêu tinh kia thật sự là cưng chiều từ trong xương cốt, ôm vòng eo mềm mại, vô cùng thân thiết cắn nhẹ môi nàng một hơi.

"Ngươi a, như vậy có xấu tính hay không a? Nói như thế nào thì Sarah đều là tiểu dì của ta."

"Ngươi cảm thấy Thanh Thanh là người xấu sao?"

"Ngạch, không phải."

"Như vậy, ta là người xấu sao?"

"Ngạch, đương nhiên cũng không phải."

"Vậy thì sao lại không được, ta chỉ là kính nhờ Thanh Thanh chiếu cố tiểu dì vài ngày mà thôi, hẳn là không có vấn đề đúng không?"

Giật lông mi, tay đặt ở bên hông Phác Trí Nghiên, tựa như chỉ cần nàng nói một câu sai ý, Hiếu yêu tinh liền nhéo một cái.

Phác Trí Nghiên nhìn lên trời, cảm thấy tương lai của mình sẽ có nhiều rắc rối, cũng không biết vì sao lại có cảm giác như thế.

"Được rồi, bất quá ngươi muốn khi nào thì đi tuần trăng mật?"

"Hiện tại chỉ nói như vậy, như thế nào, không được?"

"Được được được, ngươi nói cái gì đều được."

Phác Trí Nghiên nhấc tay đầu hàng, cho tới bây giờ vẫn không phát giác, Hiếu yêu tinh cũng có lúc ngây thơ như vậy.

"Thật sự ta nói cái gì đều được?"

"Đều được."

"Vậy tối hôm nay, chúng ta tắm chung đi!"

Hiếu yêu tinh hai mắt lóe sáng nguy hiểm như sói, quét mắt từ trên xuống dưới nhìn Phác Đầu gỗ.

". . ."

Phác Trí Nghiên chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh, liền nhìn về phía khác.

"Buồng tắm lớn của nhà chúng ta hình như bị hỏng."

Ta thấy không phải buồng tắm lớn bị hỏng, mà là đầu óc của ngươi bị hỏng thì đúng hơn!!! Hiếu Mẫn oán hận cắn một phát trên mặt Phác Trí Nghiên.

Đầu gỗ, ta đã nói như vậy, ngươi như thế nào còn ngốc như vậy?

Thật muốn một hơi cắn chết ngươi!

Hiếu yêu tinh oán niệm.

Chương 40

Kỳ thật không chỉ có Hiếu yêu tinh là nôn nóng, Phác Trí Nghiên cũng rất nôn nóng, nhưng là, loại chuyện này nàng không thể qua loa.

Đối với Phác Trí Nghiên mà nói, đây là lần đầu tiên trong đời của nàng a, còn lão bà thì kinh nghiệm sa trường lại rất nhiều, áp lực rất to lớn, cũng không biết hình dung như thế nào.

Ý tứ trong lời nói của Hiếu yêu tinh không phải là nàng không hiểu được, nhưng là lần đầu tiên nên nàng muốn chọn một cảnh tượng lãng mạn để lão bà nhớ mãi a.

Nàng nghĩ về sau nếu nhớ đến mình và Hiếu yêu tinh hoan ái lần đầu là ở trong phòng tắm, nếu nói ra thì rất ngượng ngùng.

Ý nghĩ của Phác Trí Nghiên, Hiếu Mẫn đương nhiên không biết. Ở trong lòng nàng, Phác Trí Nghiên thực sự xứng với cái tên Đầu gỗ, chỉ thiếu hai chữ Đầu gỗ khắc ở trên đầu nữa thôi.

Ta nói rõ ràng đem mục đích ngầm ám chỉ cho ngươi biết như vậy, ngươi cư nhiên còn không hiểu, Đầu gỗ, ngươi rất có phật tính!

Hiếu tổng tài kia đã muốn rèn, chỉ tiếc là rèn sắt không thành thép, bởi vì Phác Trí Nghiên ngay cả thiết cũng không phải.

Trong lòng có lửa, Hiếu Mẫn liền kiếm chuyện với Đầu gỗ, Phác Trí Nghiên chỉ có thể bất đắc dĩ chịu áp bức, đã không còn những ngày ung dung tự tại nữa rồi.

Vì tương lai của mình mà suy nghĩ, Phác Trí Nghiên cũng cố gắng nhưng kết quả thu được không nhiều a, trong thời gian sắp tới nhất định phải bắt được Hiếu yêu tinh, nếu không được thì ngày hôm đó liền tử a.

Lãng mạn và vân vân, nếu lập tức không có, như vậy chính mình tự sáng tạo.

Thậm chí ông trời cũng nghe được tiếng hò hét trong lòng Phác Trí Nghiên, sự lãng mạn của nàng hạ xuống rồi.

Hàng năm Hiếu thị đều có các loại phúc lợi như nghỉ phép, công ty tổ chức nhiều hoạt động, và năm nay, Hiếu tổng tài tuyệt bút vung lên, du lịch ba ngày hai đêm ở bãi biển Tam Á ở Hải Nam. Mà bởi vì tập đoàn Hiếu thị có rất nhiều nhân viên, nên đương nhiên không thể lập tức đi, cho nên chia làm nhiều nhóm dựa theo ngành.

Hải Nam a, bãi biển a, Bikini a! Trong đầu Phác Trí Nghiên tựa hồ hiện lên hình ảnh Hiếu yêu tinh mặc bikini hướng tới chỗ mình chậm rãi tới gần, trong lòng tràn đầy lửa.

Nói là ông trời cho cơ hội, không bằng nói là Hiếu Mẫn suy đi nghĩ lại mới cho ra kết quả. Đợi đến khi Đầu gỗ nhà mình giác ngộ, sợ là nàng đã hoa tàn ít bướm.

Một khi đã như vậy, hoặc là không làm, còn đã làm thì phải làm đến cùng.

Suy nghĩ của Hiếu tổng tài thực sự hoàn mỹ, cũng giống như vậy, Phác Đầu gỗ cũng thấy được rằng lần đi du lịch này là một cơ hội không thể bỏ lỡ, Hải Nam a? Bãi biển cùng với bóng cây dừa, đã đủ lãng mạn đi? Vậy thì chính mình còn chờ cái gì? Nhiều ngày xem phim như vậy mắt cũng đủ mù rồi, thực ra thì chính mình cũng rất tức giận a!

Một quyết định lần này của Hiếu Mẫn làm cho nhân viên tổng công ty Hiếu thị dâng lên, sóng gió không nhỏ, trước kia công ty hằng năm cũng tổ chức đi du lịch, nhưng cũng chỉ ngồi xe buýt. Lần này Hiếu tổng tài hào phóng bao cả tiền vé máy bay qua lại, chỉ riêng một lần du lịch như vậy, công ty chi ra không ít tiền a.

Không chỉ đơn giản là vé máy bay mà cả khách sạn cũng được Hiếu tổng trả hết, nói tóm lại, lần này khi du lịch trở về không chừng phải tăng ca thêm một tuần.

Tuy nhiên, việc này cũng đáng giá.

Dù sao tăng ca là có tiền đi Hải Nam, cơ hội hiếm có vì không phải lúc nào muốn đi liền đi được.

Đương nhiên vì kế hoạch lần này có điều chỉnh, trong lúc đó các ngành cũng cần phối hợp, cho nên cũng không phải hôm nay phê chuẩn là ngày mai có thể liền đi.

Dựa theo lệ thường, những người lãnh đạo luôn đi trước để tìm hiểu những bài hát dân ca ở nơi đó, nhóm đầu tiên đương nhiên là của Hiếu yêu tinh và Phác Trí Nghiên. Cho dù không phải, không chừng Hiếu Mẫn cũng sẽ làm mọi cách làm cho phải.

Có thể nói, lần này đi Hải Nam còn không phải vì Phác Trí Nghiên đi? Trước kia đối với những hoạt động như thế này, Hiếu tổng tài không yêu thích, căn bản cũng sẽ không tham gia, nhưng mà lần này lại khác. Vì tương lai tính – phúc của cuộc sống chính mình, mình phải can đảm tiến về phía trước.

Bởi vì hai người đều tưởng tượng sẽ từng bước tiến hành giao lưu sâu sắc với nhau khi ở Hải Nam, cho nên Hiếu yêu tinh đang làm việc nhìn thấy Phác Trí Nghiên cũng thuận mắt hơn, không có làm khó xử nàng, cũng giống như vậy, Phác Trí Nghiên vì hành trình Hải Nam lần này cũng tiến hành chuẩn bị tất cả rồi.

Trong lòng hai người đều biết rõ ràng, hai bên tính kế lẫn nhau, nhưng không có ai nói toạc ra.

Vì thế, đoạn thời gian này hai người ở chung với nhau có bầu không khí kì lạ, có vẻ như cả hai không ai có bất kì ý nghĩ bất lương gì trong đầu, người ngoài không biết còn tưởng rằng đây là tình yêu thuần khiết a.

Cuối cùng, Phác Trí Nghiên cùng Hiếu Mẫn đều có vạn phần chờ mong và háo hức chờ đợi chuyến bay tiếp theo đến Hải Nam, chiếc máy bay chậm rãi bay lên.

Lần này bất đồng với khi bình tĩnh bay đi Pháp mà là kích động cùng thấp thỏm, Phác Trí Nghiên nhìn những đám mây bên ngoài máy bay, trong đầu không trong sáng hiện lên hình ảnh Hiếu yêu tinh hoàn toàn không mặc gì, chỉ có những đám mây mờ mịt che đi những bộ phận quan trọng, làm cho Phác Đầu gỗ vạn phần xúc động.

Mấy ngày gần đây nàng không ngừng học tập các loại tài liệu, thật sự là tổn hại sức khỏe a!

Nhưng mà để không bị mất mặt, khổ bao nhiêu cũng đều đáng giá!

Nhất định phải tặng cho Hiếu yêu tinh một đêm khó quên!!!

Tam Á nằm ở cực nam của đảo Hải Nam, là thành phố du lịch ven biển nổi tiếng nhất ở phía Nam.

Máy bay vừa đáp xuống sân bay, lập tức liền có xe buýt mà Hiếu thị phân công đến đón.

Có thể nói, thật sự là ở nơi nào cũng có thể nhìn thấy bóng dáng của Hiếu thị.

Đại bí thư là trợ thủ đắc lực nhất của Hiếu tổng tài, tự nhiên là do nàng sắp xếp.

Đương nhiên, cũng không biết là do Hiếu tổng tài bày mưu đặt kế hay vẫn là Đại bí thư tự sắp đặt, Phác Trí Nghiên cùng Hiếu Mẫn ở cùng một phòng.

Mặc kệ là ai sắp đặt đi chăng nữa, Phác Đầu gỗ đều rất vui vẻ, đây không phải là cơ hội cho ta sao? Cho dù không dùng chung một phòng, cũng phải đổi thành một phòng.

Nếu không, nửa đêm làm sao có thể nhào lên?!

Phác Trí Nghiên đi theo sau Hiếu tổng tài bước vào phòng của hai người.

Để mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới thêm hòa hảo, cho dù là Tổng tài thì cũng bình đẳng giống như mọi người ở phòng thường, không có ngoại lệ.

"Hiếu yêu tinh, xế chiều chúng ta đi dạo biển một chút được không?"

Phác Trí Nghiên liếc mắt nhìn bên ngoài cửa sổ thấy thời tiết thật là đẹp, khách sạn gần bãi biển, đi qua cũng không mất bao nhiêu thời gian, hơn nữa khách sạn còn cung cấp dịch vụ đưa đón, ngồi trên xe ngắm cảnh, được xem như là một loại dịch vụ được dùng nhiều nhất.

Hiếu Mẫn đang sắp xếp lại quần áo mà mình đem đến, nghe được đề nghị của Phác Trí Nghiên, trong lòng vui vẻ,

"Tốt, khó lắm mới có thời tiết tốt như vậy."

Để câu dẫn Đầu gỗ, nàng bất cứ giá nào cũng làm. Đặc biệt, nàng dựa theo khẩu vị của Phác Trí Nghiên mà tới cửa hàng mua một bộ bikini, chính là vì lúc này.

Vốn ban đầu Hiếu tổng tài của chúng ta cũng không có định nôn nóng như vậy, chính là gần đây thanh tâm trong sáng của nàng lại sắp đến thời gian biến thành sói, hơn nữa nàng đối với Phác Trí Nghiên có đủ loại cảm tình phát ra và cảm giác nguy cơ cùng tồn tại, cũng cảm thấy được rằng nếu hai người không có làm chuyện mà vợ chồng nên làm thì không khí sống chung sẽ rất nhạy cảm, khó chịu.

Điều này làm cho Hiếu yêu tinh nôn nóng muốn áp đảo và bị áp đảo.

Đầu tiên hai người định nghỉ ngơi một lúc, sau đó ở trong khách sạn ăn một cơm và một chút đặc sản của Hải Nam, cuối cùng mới đi dạo biển.

Vịnh Á Long là một vịnh hình bán nguyệt ở Hải Nam, là một trong những danh lam thắng cảnh Hải Nam, được khen là "Đệ nhất Vịnh".

Mà Hiếu thị khách sạn ở gần ngay tại Vịnh Á Long.

Phác Trí Nghiên cùng Hiếu Mẫn chia nhau đi thay đồ, Phác Trí Nghiên phong cách hành động cũng giống như nam sinh, cho nên trên người nàng mặt một áo sơ mi màu trắng ngắn tay, phía dưới thân là một chiếc quần soóc, đứng ở chỗ râm mát tưởng tượng bộ dáng Hiếu yêu tinh mặc Bikini.

Nói lầm bầm, nàng chính là mong muốn nhìn thấy thiếu vải một tí, hơn nữa Hiếu Mẫn cũng không tính toán giấu diếm nàng, ngược lại làm cho Phác Trí Nghiên hảo hảo chờ mong. Rõ ràng chính là vì câu dẫn người nào đó sao!

Buồn chán chờ đợi làm cho tim Phác Đầu gỗ càng ngày càng mất bình tĩnh, thời gian Hiếu Mẫn đi thay đồ chưa lâu, thế nhưng Phác Trí Nghiên cảm giác được như là một thế kỉ đã trôi qua.

Rất lo lắng.

Chính cái gọi là, thiên hô vạn hoán thủy đi ra, do ôm tỳ bà che bán mặt.

Phác Trí Nghiên ánh mắt phát sáng nhìn Hiếu yêu tinh.

Đây không phải là lần đầu tiên thấy cơ thể của Hiếu yêu tinh, nhưng mỗi một lần xem đều làm cho người ta có một loại cảm giác khác nhau.

Ánh mặt trời chiếu xuống, cả người Hiếu yêu tinh đều tản ra sức hấp dẫn, có lẽ cái này gọi là "Sức sống thanh xuân".

Da thịt mịn màng như tơ lụa, không có bất kì một tì vết nào, dung mạo dáng người làm cho Phác Trí Nghiên không khỏi cảm thán sự tạo hóa thần kỳ của ông trời.

Hiếu yêu tinh dường như thật sự yêu thích màu đen, làn da trắng nõn cùng bộ Bikini màu đen làm cho người ta khó có thể thoát ra khỏi sự hấp dẫn này, tôn lên cơ thể trưởng thành của Hiếu yêu tinh, đó quả nhiên là một cây táo chín chờ đợi bạn đến ngắt lấy.

Phần mông được che phủ bởi một khối màu sắc và hoa văn xà – rông, thật ra bộ dáng trưởng thành dẫn theo một chút nét dễ thương, làm cho người ngắm khó quên.

Hiếu yêu tinh, ngươi đúng thật là có thể làm yêu quái!

Phác Trí Nghiên hít một hơi, nhìn phía đối diện Hiếu yêu tinh hướng tới mình chạy tới, dường như nghe thấy tiếng tim trong lồng ngực sắp nổ mạnh. Những bước chân kia không phải là dẫm nát bờ cát, mà là dẫm nát lòng của nàng.

Yêu nghiệt nữ nhân này rốt cuộc đã gây họa cho bao nhiêu người? Phác Trí Nghiên trong lòng không khỏi xúc động, vẫn là ta hy sinh một chút, đem nàng đóng gói mang đi đi!

Đẩy ngã, thật là vô cùng cấp bách!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro