chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn cứ vào kinh nghiệm trước kia mà Diệp Hạ có được khi làm ở bộ phận tài vụ, mà có lẽ là do dụng tâm riêng, Bạch Thủy Tiên đem cô an bài bộ phận tài vụ ở lầu 25 đảm nhiệm các nghiệp vụ nhập xuất.

Đối với việc an bài như vậy , Cổ Tiêu cũng không có nói thêm gì, bởi vì cô biết Diệp Hạ căn bản sẽ không để ý. Cũng có lẽ là trong lòng cô đối Bạch Thủy Tiên có chút áy náy, cũng có thể là cô muốn dùng không gian để ngăn cách tâm tư bản thân đối nàng càng ngày càng khó khống chế đi.

Đột nhiên tiến vào công ty khổng lồ như tập đoàn Cổ thị, nhưng lấy bản tính chịu khổ càng chịu khó của Diệp Hạ, nên cho dù không hoàn toàn thuận lợi, thì nàng cũng sẽ rất nhanh thích nghi với các tình huống.

Mấy ngày này, Cổ Tiêu đều bỏ thời gian tự mình lái xe đưa đón Diệp Hạ tan tầm, đặc biệt là sau khi tan tầm, Diệp Hạ ở dưới bãi đỗ xe chờ cô, bởi vì cô nghĩ không muốn mọi người nhìn thấy rồi ảnh hưởng đến công việc, vậy nên chính nàng lưu lại đến muộn mới tan tầm, làm cho Cổ Tiêu cưỡng chế yêu cầu nàng đúng giờ tan tầm chờ cô. Nói cách khác, Cổ Tiêu cũng nhất định đúng giờ tan tầm .

Trên đường về nhà , hai người vẫn rất ít nói chuyện, chỉ có ánh mắt yên lặng trao đổi .

Nhưng khi đến buổi tối, hai người ở trên giường mới có thể giống như một cặp vợ chồng chân chính, có kích tình nóng bỏng. Lúc này Cổ Tiêu giống như là muốn đem toàn bộ khát vọng mà ban ngày áp chế xuống giải tỏa hoàn toàn, mãnh liệt tựa như muốn đem nàng khảm nhập vào trong thân thể của cô.

Ở trong công ty, trừ bỏ cùng đi làm, Diệp Hạ không thấy được Cổ Tiêu. Bởi vì cách nhau những 5 tầng lầu, mà cho dù bộ phận tài vụ bộ cho dù có chuyện quan trọng muốn báo lên tổng tài, cũng phải là trưởng bộ phận xử lý. Cho dù Cổ Tiêu xuống dưới tuần tra, ngẫu nhiên cũng chỉ nhìn thấy bóng hình Diệp Hạ vội vàng qua lại xử lí công việc.

Ở trước mặt mọi người, hai người cũng không công khai quan hệ, chỉ có ánh trao đổi mắt, giữa đó bao hàm ý tứ gì, cũng chỉ có chính bọn họ mới biết được, người bên ngoài nhìn không ra có gì khác thường. Càng không ai đoán được rằng tổng tài nhà mình lại có một người vợ bình thường như vậy, ở công ty cũng chỉ đảm nhiệm chức vị râu ria a.

Ở trong công ty, Diệp Hạ cũng nghe được không ít chuyện tình về Cổ Tiêu, mà chuyện được lôi ra tám say sưa nhất là, mối quan hệ mập mờ không rõ ràng giữa anh và Bạch Thủy Tiên . Thậm chí bên dưới còn có người đánh cược, xem hai người khi nào thì mới công khai quan hệ.

Về chuyện đó, Diệp Hạ không muốn để ý, nhưng cứ sau mỗi lần nghe được, sắc mặt nàng cũng không còn được tự nhiên, trong lòng cũng có chút không thoải mái. Cứ mỗi lần nghe được, nàng tự nói cho chính mình, nếu Cổ Tiêu thật sự yêu thương Bạch Thủy Tiên, có thể cùng nàng ly hôn, cô nhất định sẽ đáp ứng. Cho dù cô không có chính miệng nói, nàng cũng có thể chủ động đưa ra yêu cầu này, không nên để có điều gì sau này phải luyến tiếc.

Đến cuối tháng, tất cả nhân viên tựa hồ đều bề bộn nhiều việc, giống như mọi chuyện tụ lại một đống, mỗi người trên tay một danh sách dài các công việc phải làm, kiệt sức vì công việc túi bụi.

Từ trong phòng của mình vị quản lí mập mạp định gọi ai đó lại vừa vặn có Diệp Hạ lướt qua .

Trong mắt mọi người Diệp Hạ là một người thực sự chịu khó, tâm địa lại tốt, không hư vinh ích kỷ, là một cô gái tốt khó kiếm được, nhưng mọi người lại thực dễ dàng đem nàng quên đi, bởi vì nàng trầm mặc ít lời, chưa bao giờ tỏ ý muốn biểu lộ chính mình, cứ luôn đem chính mình che dấu lại.

“Quản lí.” Diệp Hạ đứng lại, lễ phép nói.

“Đem phần văn kiện này đưa lên phòng tổng tài đi, tôi đang vội. Chỉ cần đưa cho tổng tài nhìn một chút, ký tên là xong . 10 phút, sau 10 phút đem lại đây ,ok?” Vị quản lí nghiêm túc vội vàng nói.

“Vâng.” Diệp Hạ tiếp nhận sấp tài liệu, đem công việc của mình gác lại một bên, lên lầu.

Cứ nghĩ một lát nữa sẽ gặp đến Cổ Tiêu, tim Diệp Hạ đập nhanh đến mức không tự chủ được, giống như có chút chờ mong.

Bên ngoài phòng tổng tài cũng không gặp bất cứ người nào, bởi vì tầng cao nhất chỉ có văn phòng của Cổ Tiêu cùng Bạch Thủy Tiên, ngoài văn phòng của hai người còn có thêm hai nhân viên thư ký, nhưng giờ phút này một người cũng không có.

Cửa phòng tổng tài khép, nhưng không không khép hoàn toàn, vẫn có một khe hở, Diệp Hạ đang muốn gõ cửa, lại nghe được giọng nói từ bên trong vọng ra, làm cho nàng không khỏi bất động tại chổ.

“Em muốn biết những năm gần đây, chị có biết tâm ý của em không?” Giọng nói vừa nghe thì cảm thấy Bạch Thủy Tiên bình tĩnh như thường, nhưng trong đó biểu lộ ra một phần kích động.

“Thủy Tiên, tôi nghĩ em đã biết tôi rõ ràng đã kết hôn rồi chứ.” Cổ Tiêu vẫn bình tĩnh như cũ.

“Chính là bởi vì biết, em mới muốn hỏi anh. Bởi vì em biết cuộc hôn nhân không phải do chị nguyện ý , mà là vì bác gái, dù sao anh quen biết với Diệp Hạ cũng không lâu a!”

“Em làm sao mà biết được?” Giọng nói Cổ Tiêu có chút khác thường.

“Khi chúng ta ở Pháp, Diệp tiểu thư nói cho em biết. Kỳ thật em cũng không so đo chính mình có phải hay không là người vợ chị cưới hỏi đoàng hoàng, em yêu chị, em chỉ muốn tình yêu của chị thôi mà.”

“Thủy Tiên, em có biết chính mình đang nói cái gì không?” Cổ Tiêu ngữ khí nghiêm khắc.

“Em rất tỉnh táo, em hiểu rõ ràng hơn chính mình đang nói cái gì, em biết chị cũng không yêu Diệp tiểu thư không đúng sao?”

Bạch Thủy Tiên vội vàng nói.

Cổ Tiêu không có ngay mặt trả lời: “Tôi thưởng thức cá tính của em, tài năng của em, nhưng là tôi không có khả năng yêu thương em. Ba năm này tôi thực cảm kích vì những gì em đã giúp tôi, bất quá tôi đối với em cũng không có những suy nghĩ hay tình cảm khác, tôi biết em có cảm tình với tôi, chính là tôi không thể nhận.”

“Nếu diệp tiểu thư không có xuất hiện, mẹ của chị cũng sẽ không yêu cầu chị cưới cô ấy, vậy có phải chị sẽ nguyện ý cùng em một chổ đúng hay không?” Bạch Thủy Tiên thay đổi cái phương thức ép hỏi.

Cổ Tiêu không có trả lời.

“Có thể , có phải hay không?”

“Điều này giờ đã là không có khả năng .”

“Vì sao? Em có điểm nào không tốt? Chẳng lẽ em kém cỏi so với cô ấy sao? Em tự tin em còn hơn cô trăm ngàn lần, chẳng lẽ ba năm này tất cả những gì em làm còn chưa đủ sao?” Bạch Thủy Tiên kích động hét to.

“Đủ, tôi cần một người vợ cũng không nhất định phải rất tài hoa, chỉ cần tôi thấy thích hợp là đủ, cho dù cô ấy dốt đặc cán mai cũng không sao.” Cổ Tiêu ngữ khí lãnh đạm nói: “Tôi nói rồi tôi có chỉ có thể xem em như một người bạn, người cộng sự, nhưng sẽ không phải vợ.”

“Vì sao? Em không hiểu. Em cứ nghĩ là do em không có dũng khí thổ lộ tâm ý của mình, mới có thể tạo thành cục diện như hôm nay, nhưng mà vì sao không thể chứ?” Bạch Thủy Tiên khóc .

“Em thực ra hiểu rõ mà, chỉ là lòng tự tôn cùng tự tin quá lớn trong em làm cho em không muốn thừa nhận. Chúng ta đã có ba năm sớm chiều ở chung nhưng chưa hề phát sinh chuyện gì, em thông minh như vậy còn không biết vì sao chúng ta chỉ như vậy thôi sao?”

“Không phải như thế, chị đã nói chị thưởng thức em, cũng có thể sẽ chậm rãi yêu thương em mà, chị có biết ở trong mắt mọi người chúng ta xứng đôi biết bao, chúng ta nhất định là một đôi thích hợp nhất. Nếu chị công khai Diệp hạ là vợ của chị , nhất định thấy được mọi người phản ứng khiếp sợ như thế nào, cô ấy căn bản không xứng với chị.”

“Thủy Tiên……” Cổ Tiêu bắt đầu tức giận.

Trong lòng Diệp Hạ trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nàng không muốn nghe đến những lời này, vì sao lại còn muốn để cho nàng nghe được? Nhất thời nàng cảm thấy mình đã làm nên tội ác to lớn, hết thảy đều sai lầm của nàng, nàng không nên đáp ứng với bà Cổ. Đáng lẻ nhìn thấy Cổ Tiêu thì nàng nên tránh đi thật xa, không nên chen vào giữa bọn họ, làm cho Bạch tiểu thư thống khổ như thế, cũng làm cho Cổ Tiêu cảm thấy thống khổ.

Nhìn đến tài liệu trên tay, Diệp Hạ do dự hồi lâu, mới gõ cửa.

Một hồi lâu, giọng nói Cổ Tiêu truyền ra: “Vào đi.”

Diệp Hạ đẩy cửa đi vào, nghênh đón hai luồng ánh mắt, nhìn thấy nàng, vẻ mặt hai người đều có chút ngoài ý muốn cùng khiếp sợ.

Diệp Hạ nhẹ nhàng đi lên phía trước, đem tài liệu đưa cho Cổ Tiêu, “Tổng tài, tài liệu này cần chị thẩm duyệt ký tên.”

Ánh mắt Cổ Tiêu nhìn chằm chằm vào Diệp Hạ, cô tuyệt không nguyện ý để cho nàng thấy cái loại tình cảnh này, càng không muốn nàng hiểu lầm, cô tiếp nhận tài liệu đặt ở một bên, “Thủy Tiên, em trước về nghỉ ngơi một chút đi. Tôi cho em vài ngày để thả lỏng tâm tình cũng nên suy nghĩ cho cặn kẻ đi.”

Ánh mắt sưng đỏ, trên mặt Bạch Thủy Tiên tất cả đều là bi thương liếc mắt nhìn qua Diệp Hạ, lại lạnh lùng nhìn Cổ Tiêu, đôi môi đỏ mọng hé mở muốn nói điều gì đó, cuối cùng cố nén lại liền xông ra ngoài.

Ánh mắt Diệp Hạ lo lắng đuổi theo bóng dáng Bạch Thủy Tiên.

Cổ Tiêu đứng dậy đóng cửa lại, mới đi đến trước mặt Diệp Hạ “Vừa rồi em đã nghe thấy tất cả.”

Diệp Hạ không có cách nào nói dối, chỉ có thể gật gật đầu.

Nếu nghe được những điều đó mà còn có thể tâm bình khí hòa, cô giống như tuyệt không vì một cô gái khác có tình ý với chồng mình mà tỏ ra thái độ buồn bực hay ghen tuông, làm cho Cổ Tiêu không hiểu nổi mà lên cơn nóng giận, “Vậy em muốn như thế nào?”

“Thực xin lỗi, đều là do em sai lầm, lúc trước em không nên đáp ứng yêu cầu của mẹ.” Nghĩ Cổ Tiêu đang trách cứ nàng, Diệp Hạ cúi đầu, trong mũi dâng lên một chút chua xót liên tiếp nói lời xin lỗi.

“Em……” Nghe được câu trả lời của nàng, Cổ Tiêu quả thực muốn bóp chết nàng.

Bực đến muốn nôn a! nàng liền như vậy không cần cô, muốn đem cô giao cho người phụ nữ khác. Cổ Tiêu càng nghĩ càng phát hỏa.

“Nếu chị muốn em……” Diệp Hạ tuy rằng trong lòng khó chịu, nhưng vẫn muốn đem ý nghĩ của mình nói ra.

“Câm miệng.” Cổ Tiêu cũng đã đoán được Diệp Hạ muốn nói cái gì, nhịn không được hét to.

Diệp Hạ hoảng sợ, không dám nói cái gì nữa, chỉ có thể bất lực đứng ở nơi đó.

Cổ Tiêu đứng ở cạnh cửa sổ, muốn bình ổn cảm xúc trong lòng vừa bị thương tổn cùng với kia một cổ lửa giận đang bốc cao.

Diệp Hạ cũng không dám nói cái gì nữa, cô nhìn đến kia phần tài liệu kia, lại không mở miệng không được: “Tổng tài, có thể kí phần tài liệu kia sao không.”

Nghe vậy, Cổ Tiêu dùng ánh mắt lãnh liệt có thể làm người ta kinh hãi nhìn chăm chú vào nàng, nhưng cùng đối chọi với ánh mắt trong suốt của Diệp Hạ, Cổ Tiêu vừa bực tức phát hiện, chính mình không có biện pháp nào để xử nàng cả, bởi vì nàng căn bản còn không biết cô đang tức cái gì.

Đến ngay cả chính anh cũng không hiểu tại vì cái gì thái độ bàng quang của nàng lại làm anh phát giận cứ như với nàng cô chẳng là cái gì, điều đó làm cô khó chịu.

Cô tức giận chậm rãi quay lại vị trí của mình, xem cũng không xem vung bút ký tên, ký xong liền vứt qua cho nàng.

Diệp Hạ sau khi tiếp nhận, liền muốn rời đi lại không dám mở miệng.

“Xuống đi, còn có…… quên chuyện vừa rồi ngay.”

Diệp Hạ nhịn không được lại liếc mắt nhìn Cổ Tiêu một cái, mới chậm rãi đi ra ngoài đóng cửa lại.

Nghe được tiếng đóng cửa của Diệp Hạ, Cổ Tiêu ngẩng đầu, tựa như một đứa nhỏ vì không được mẹ quan tâm mà cảm thấy ấm ức cùng khổ sở, một mình sinh hờn dỗi.

Tuy rằng trước kia ở trên xe hai người cũng rất ít nói chuyện với nhau, nhưng Diệp Hạ vẫn nhận thấy được hôm nay không khí bên trong xe có chút khẩn trương, cô cho rằng Cổ Tiêu là vì buổi chiều hôm nay cô vô tình đi vào quấy rầy anh cùng Bạch Thủy Tiên mà tức giận. Nghĩ như vậy, trong lòng nàng không khỏi có chút đau đớn.

Vụng trộm liếc mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của Cổ Tiêu, Diệp Hạ cảm thấy đứng ngồi không yên, hô hấp không khỏi cũng dồn dập hơn bình thường.

Tuy rằng hờn dỗi đối với nàng tích tụ mỗi lúc một nhiều lại không thể phát tiết ra được làm Cổ Tiêu muốn điên lên, nhưng cô không có giống như lúc trước mà tăng tốc độ, cô không có quên lần đó Diệp Hạ ngồi xe vì chạy quá nhanh mà bộ dáng khó chịu như thế nào. Cho dù cô thực sự giận cô, nhưng vẫn là luyến tiếc sợ nàng khó chịu.

Về nhà sau khi tắm xong, Diệp Hạ nằm ở trên giường, lại lật qua lật lại ngủ không yên. Mấy ngày nay, nàng chẳng những quen thuộc với vòng tay ôm ấp của Cổ Tiêu, thậm chí còn ỷ lại. Chỉ là hiện tại bên kia giường bên còn trống không, thiếu cô căn phòng tựa hồ cũng trở nên lạnh lẽo hơn rất nhiều, một chút ấm áp cũng không có.

Lúc này Cổ Tiêu đang ở trong thư phòng cách vách xử lý văn kiện.

Nhưng mà xem không được bao lâu, cô liền phiền chán đẩy văn kiện qua một bên, mở ra ngăn kéo lấy một gói thuốc, cùng với dĩ vãng giống nhau, cô châm một điếu, không có hít vào chỉ nhìn nó dần tàn đi, mà chính mình nhìn ra bóng đêm thâm trầm ngoài cửa sổ bất giác run sợ.

Khi điếu thuốc cháy sạch, đốm lửa tàn dần chạm vào ngón tay, Cổ Tiêu mới cảm giác được một chút đau đớn, sau đó đem điếu thuốc dập tắt. Đau đớn kia so với tâm tình lo lắng phức tạp, căn bản không tính là gì.

Cô càng ngày càng để ý Diệp Hạ , thậm chí bị nhất cử nhất động của nàng ảnh hưởng đến mình. Cô cũng từng nghĩ buông tha đi hận thù để có một cái kết vui vẻ, bởi vì trong lòng cô hiểu được, đầu sỏ gây nên tội ác đã nhận được báo ứng cần phải có: Mà cô cũng phải chịu trách nhiệm cho hành vi trả thù năm đó mà nàng đã phải nhận lấy, cô không nên đem tội lỗi của cha nàng đỗ lên đầu của nàng, như vậy đối với nàng thật không công bằng .

Nhưng mà cô vĩnh viễn quên không được người chị gái luôn yêu thương cô, vì cô trả giá rất nhiều, ngày đó chị ra đi mà cõi lòng tràn ngập phẫn hận, mỗi khi cô muốn đối xử tốt với Diệp Hạ một chút, thế nhưng lại trước mắt luôn hiện lên ánh mắt không cam lòng của chị gái, tựa hồ như muốn cảnh báo cho cô, cũng làm cho cô có cảm giác mình đang mắc nợ chị, cảm giác đang gây ra tội ác với chị mình một cách sâu sắc, nên cô chỉ có thể trốn tránh nội tâm của mình đối của nàng tràn đầy khát vọng.

Cánh cửa truyền đến tiếng gỏ, cô nhăn mi, đã sắp đến rạng sáng , như thế nào mẹ còn chưa ngủ?

Cô đi qua mở cửa, đứng ngoài cửa là Diệp Hạ còn mặc áo ngủ, đi dép lê, cúi thấp đầu .

“Em như thế nào còn chưa đi ngủ?” Nhìn thấy người đến là nàng , Cổ Tiêu thực ngoài ý muốn, lông mày càng nhíu lại, nhưng vẫn đem nàng kéo vào thư phòng.

Ngửi được mùi thuốc lá, còn chưa mở miệng, Diệp Hạ trước hết ho khan liên tục.

Thấy thế, Cổ Tiêu mở cửa sổ, để cho khói thuốc theo gió thổi tán đi.

“Còn có rất nhiều việc cần làm sao?” Diệp Hạ nhẹ giọng hỏi.

Cổ Tiêu không có trả lời, lôi kéo nàng ngồi xuống sô pha, mới phát hiện thân thể của nàng đang run, nhịn không được lại nhăn mày, đứng dậy đóng cửa sổ, cũng đem áo khoác của mình khoác lên người nàng, thuận tay rót một chén trà nóng đưa nàng.

Cầm chén trà còn đang tỏa hơi nóng, Diệp Hạ cảm giác ấm áp hơn nhiều, ngẩng đầu nhẹ nhàng liếc cô một cái, “chị còn đang tức giận sao?”

Nghe vậy, Cổ Tiêu tức giận hét to: “Không phải đã bảo em quên chuyện buổi chiều rồi sao?”

Diệp Hạ cảm thấy có chút ủy khuất, cúi đầu không nói gì.

Thấy nàng này bày ra bộ dáng ủy khuất, Cổ Tiêu không khỏi nhẹ giọng lại: “Tôi cùng Thủy Tiên chính là bạn bè trong công việc, chỉ là bạn bè mà thôi, không có quan hệ gì khác. Nếu là tôi thật sự thích cô ấy, tôi đã sớm cưới cô ấy rồi.”

Cô giải thích, mặc kệ nàng có nghe hay không , cô không hy vọng nàng hiểu lầm mình.

Diệp Hạ ngẩng đầu nhìn cô , trong ánh mắt trong suốt có một chút e lệ.

Thấy thế, tâm tình của Cổ Tiêu cũng được buông lỏng , nguyên lai nàng cũng có để ý. “Được rồi, đi thôi, em về giường ngủ đi!”

“Còn chị thì sao?”

Cổ Tiêu nở nụ cười, một tay ôm lấy nàng, “Đương nhiên là theo em cùng nhau đi ngủ.”

Diệp Hạ hoảng sợ, nhưng không có kháng cự, khuôn mặt đỏ bừng chôn ở trong lòng Cổ Tiêu tràn đầy vui sướng.

Hai người quan hệ tựa hồ có bước tiến mới, ít nhất Cổ Tiêu đã không thể kháng cự Diệp Hạ. Mà khi trên mặt Diệp Hạ cốn luôn lạnh nhạt lại vô ý xuất hiện nụ cười điềm đạm, có rất nhiều cảm xúc đã muốn mất đi lại lần nữa trở lại với cả hai người.

★ ★ ★

Chủ nhật, vào sáng sớm –

Cổ Tiêu cùng Diệp Hạ còn nằm trên giường, chợt nghe tiếng Bà Cổ bảo má Ngũ chuẩn bị cơm cùng đồ ăn để đi dã ngoại.

Người một nhà ăn xong bữa sáng, bà Cổ liền cao hứng tuyên bố: “Một lát nữa chúng ta cùng đi picnic.”

Nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của mẹ mình, Cổ Tiêu cũng cười. Đúng nha, cô cũng thật lâu không có cùng mẹ ra ngoài chơi .

“Còn cần chuẩn bị cái gì không mẹ?” Cảm nhận được hai người vui sướng Diệp Hạ mỉm cười hỏi.

“Không cần, mẹ đã sớm chuẩn bị tốt, các ngươi – hai đại nhân vật hôm nay chỉ cần chơi cho thỏa sức là được rồi.”

“Cám ơn mẹ.” Cổ Tiêu cùng Diệp Hạ nhìn nhau, đều bật cười.

Nhìn thấy hai người liếc mắt đưa tình, bà Cổ cười càng vui vẻ.

Ở dưới sự an bài của bà Cổ, Cổ Tiêu tự mình lái xe, Diệp Hạ ngồi ngay ngắn ở một bên. Mà trên một chiếc xe khác chở bà Cổ cùng má Ngũ, mọi người đều tâm tình hưng phấn mà xuất phát.

Hôm nay dương quang sáng lạn, lại có gió nhè nhẹ phẩy bên tai, thật sự là một ngày quá đẹp để ra ngoài du ngoạn.

Xe càng đi càng nhanh, cảnh nội thành đều bị ném lại phía sau xe, ngoài cửa sổ thanh sơn lục ý (núi non cây cối xanh mứơt) dần dần hiện ra.

Diệp Hạ nhìn phía ngoài cửa sổ núi cao trập trùng, không khỏi có chút kinh ngạc khẩn trương. Từ nàng bắt đầu hiểu chuyện đến giờ, hình như chưa từng ra ngoài du ngoạn lần nào.

Qua hồi lâu, rốt cục tới nơi, tất cả mọi người xuống xe.

Nơi đây là một đồng cỏ, cách đó không xa có một gốc đại thụ, vốn đơn thuần thiên nhiên tái tạo rồi từ từ trưởng thành nhưng đã trải qua con người chăm chút lại mang vẻ mới mẻ hơn bớt đi vài phần hoang dã lại thêm vài phần gần gủi.

Nhưng bởi vì nơi này cách xa đô thị ồn ào náo nhiệt, cho nên bước vào không gian nơi này làm cho mọi người cảm giác được vô cùng thanh tĩnh, còn có thể nghe được tiếng chim hót thanh thúy.

Bà Cổ đã được lão Ngô cùng má Ngũ đỡ xuống xe, đồ đạc cũng nhanh chóng được đặt xuống, sắp xếp lại hoàn hảo.

“Nơi này thật đẹp đúng không? Diệp Hạ .” Bà Cổ tít mắt khoe.

Diệp Hạ nhẹ nhàng gật đầu, “Rất đẹp.”

“Còn có nhiều nơi hấp dẫn hơn nữa a. Tiêu, con mang Diệp Hạ đi sang bên kia ngắm cảnh đi Mẹ cùng nhóm A Ngũ ngồi lại đây nghỉ ngơi chút đã, hít vào một chút không khí thanh tân.” Bà Cổ thần bí nói.

Diệp Hạ khó hiểu nhìn Cổ Tiêu.

“Vậy được rồi. Mẹ, chúng con đi một lát, mọi người cũng nên cẩn thận một chút, đừng đi loạn.” Cổ Tiêu gật gật đầu.

“Đã biết, các con mau tự tán đi giải sầu đi!” Bà Cổ cười nói.

“Vâng.”

“Mẹ, chúng con đây đi rồi.” Tuy rằng không biết sẽ đi nơi nào, Diệp Hạ vẫn là lễ phép nói một câu.

“Đi đi, đi đi.”

Diệp Hạ đến bên cạnh Cổ Tiêu cùng nhau dạo bước, bên tai nghe tiếng chim vui thích mà hót ca, ngửi vào hương vị xanh mát tươi tắn của cỏ cây, nơi này quả thật có thể làm cho người ta bình ổn tâm tình ngay lập tức .

Thế nhưng, khi cô thấy cảnh đẹp trước mắt, lại không khỏi ngây ngốc mà ngẩn cả người.

Đó là một hồ nước thiên nhiên, nước trong hồ trong vắt, những bông hoa thủy tiên nở rộ, ánh mặt trời xuyên qua nhánh cây, chiếu vào mặt hồ, tạo nên quang ảnh lấp lánh vô cùng mê hoặc mà xinh đẹp.

“Thích không?” Cổ Tiêu mỉm cười, trầm thấp hỏi.

“Đẹp quá!” Diệp Hạ gật đầu, khuôn mặt vốn bình thường lãnh đạm đã được điểm thêm thần thái sáng bừng đối diện với cô.

Ý cười trên mặt Cổ Tiêu càng sâu , tay cô nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Diệp Hạ, ở tại bãi cỏ ven hồ ngồi xuống.

Hai người dựa sát vào nhau, đều không hề mở miệng nói chuyện, giây phút này sự yên tĩnh lại làm cho con người ta có những xúc cảm mạnh mẽ hơn nhiều so với những câu nói ngọt ngào có thanh, hai người họ chính hưởng thụ không gian yên tĩnh cùng sự tươi đẹp của thiên nhiên.

Trrong lòng Diệp Hạ dâng lên một chút bất an, mình thật sự có thể có được những điều này sao? Hiện tại cô tựa hồ đem tất cả những gì thuộc về trước kia quên đi, chỉ cần đắm chìm trong một khắc hạnh phúc này mà thôi . nàng sợ hãi, sợ hãi tất cả chẳng qua chỉ là một giấc mộng, một ảo ảnh, rồi lức nào đó sẽ tỉnh lại.

Cổ Tiêu ôn nhu hỏi nói: “Làm sao vậy?”

Diệp Hạ vẫn là mỉm cười lắc đầu.

“Kỳ thật nơi này còn có một câu chuyện xưa.” Cổ Tiêu lại mở miệng : “Từng có một đôi nam nữ, hai người vốn là thanh mai trúc mã, mỗi ngày đều ước hẹn tại hồ này du ngoạn. Dần dần, bọn họ trưởng thành, cậu thanh niên nguyện đến ngày thành công nhất định sẽ cưới cô gái. Sau này cô gái bởi vì trong nhà có chuyện nên phải chuyển đi khỏi nơi này, cũng là rời xa khỏi cậu bạn. Rồi lại có một người con trai khác rất có tiền cũng thích cô gái đó, cũng đồng ý cho cô gái đó tất cả những gì cô muốn. Cô gái thực hoang mang, cô quên không được hồ nước năm xưa, càng quên không được cậu bạn thanh mai trúc mã, nhưng mà người con trai có tiền đã nói cho cô gái tất cả.”

“Sau đó thì sao? Cô gái lựa chọn ai?” Diệp Hạ bị chuyện xưa hấp dẫn , nhịn không được hỏi.

“Cô gái đó lựa chọn tình yêu. Tuy rằng người thanh niên đó không có thành công, nhưng mà anh đã trao cho cô gái tình yêu chân thành tha thiết nhất, sau đó bọn họ vẫn ở tại bên hồ này làm bạn đến già.” Cổ Tiêu mỉm cười nhìn cô.

Chuyện xưa rất đẹp , Diệp Hạ yên lặng nghĩ, nhưng…… chung quy vẫn chỉ là một câu chuyện xưa.

Ánh mắt nóng cháy của Cổ Tiêu nhìn Diệp Hạ, vì sao cô lại cảm giác được cô dưới vẻ mặt bình tĩnh lại là sự bi ai không phải ai cũng hiểu hết, tựa hồ còn có chuyện gì đó làm cho nàng thống khổ không thể quên đi? Là vì Tiểu Hiên mà ngày đó Thôi Trân nói ra sao? Nghe tên này liền biết là tên của một đứa con trai, chẳng lẽ là người con trai trước kia nàng yêu sao, nếu không nàng làm sao lại thương tâm đến như thế?

Nghĩ đến đây, yết hầu Cổ Tiêu dâng lên một cổ chua xót.

Không! Cô sẽ không cho phép trong lòng cô lại nhớ thương một người đàn ông khác, cô chỉ có thể nghĩ đến cô.

Mang theo ghen tuông không hiểu nổi, Cổ Tiêu đột nhiên giữ lấy khuôn mặt của Diệp Hạ mặt, nhiệt tình hôn lên môi nàng, mạnh mẽ mút lấy ngọt ngào của nàng, đầu lưỡi chui vào cô trong miệng nàng càn quấy, kịch liệt cùng nàng giao triền. Làm cho nàng vì nụ hôn của cô mà yêu kiều thở dốc, làm cho nầng chỉ có thể cảm giác được sự tồn tại của cô , đưa cô ghi tạc vào sâu trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bh