1-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1:

Trời mùa đông rét thấu xương, một chiếc xe taxi từ từ chạy đến dừng trước cổng khu chung cư cao cấp.

 Không lâu sau một cô gái mặc áo che kín mít kéo hành lý bước xuống xe, sau đó xoay người cảm ơn tài xế , lúc chiếc xe đi khỏi rồi, cô mới bước vào khung chung cư cao cấp nhưng chưa vào đến cổng thì hai bảo vệ mặt mày nghiêm nghị tiến đến, dù hành động rất lễ phép nhưng vẻ mặt lại đầy nghi ngờ.

― Xin lỗi, cô muốn tìm ai ? ‖ Bảo vệ trẻ tuổi xụ mặt hỏi.

Cô kéo khăn quàng cổ đang che mũi xuống, mỉm cười trả lời, ― Xin chào, tôi họ Jung, Jessica, tôi có hẹn với dì Shinyoung  sống ở lầu tám, phiền anh thông báo cho dì ấy dùm ! ‖

― Shinyoung ? ‖ Bảo vệ nhăn mày suy nghĩ xem trong khu chung cư này có ai tên đó không, rốt cuộc ai là Shinyoung ?

― À, tôi nhớ rồi, là Dì Shin ! ‖ Một bảo vệ khác nhìn như có thâm niên lâu hơn bỗng dưng la lên,

― Hôm qua Dì Shin có nói với tôi là hôm nay có cô Jung sẽ đến đây, kêu chúng ta để ý một chút. ‖

Hừ ! Ở đây toàn người có danh tiếng sống, không giàu có thì cũng quyền quý, nhà nào nhà nấy đều có quản gia cả, mà Dì Shin ở lầu tám kia chính là quản gia của Kwon Yul – tổng giám đốc tập đoàn Kwon thị  hiện nay, do ngày thường cứ gọi là ― Dì Shin, Dì Shin ‖ nên bọn họ cũng quên cả tên thật của bà.

― Thì ra là Dì Shin ! ‖ Bảo vệ trẻ tuổi tỉnh ngộ, vốn lúc nãy còn nghiêm nghị nhưng lúc này lại thân thiện hơn.

Phải biết rằng, mấy gia đình sống ở đây không phải là người nổi tiếng thì cũng là người giàu

có, toàn bộ đều là người trong giới thượng lưu. Mà những người này đều có gia tài đồ sộ,

người có giáo dưỡng thì ăn nói khiêm tốn và so với người bình thường càng lễ phép hơn,

nhưng tuyệt đại đa số mấy gia đình sống ở đây đều tỏ ra vênh váo, sai sử mấy bảo vệ cỏn con như họ đủ thứ chuyện.

Ngay cả mấy quản gia nhà họ cũng y như chủ của họ, cáo mượn oai hùm, ngồi chém gió tự kỷ, bảo vệ nhỏ nhoi như hai người bọn họ thì chỉ biết nhẫn nhịn trong lòng để giữ chén cơm của mình.

Dì Shin thì hoàn toàn khác ! Dì luôn tươi cười vui vẻ, tính tình dễ gần, ra vào gặp ai cũng chào hỏi cả, ngày thường có món gì ngon là chia cho bọn họ ăn, y như là người một nhà vậy, chỉ có một khuyết điểm duy nhất chính là – ông chủ thối tha của bà.

Biết rõ Jessica là khách của Dì Shin, hai bảo vệ lập tức dẫn cô vào bên trong phòng bảo vệ, sau đó nói dăm ba câu qua điện thoại với Dì Shin, bảo vệ lớn tuổi hơn quay đầu cười với cô, ― Cô Jung, tôi đã nói với Dì Shin rồi, cô cứ đi thẳng vào đi. ‖

― Cảm ơn ! ‖ Jessica gật đầu, vẫy tay chào bọn họ xong liền đi về phía thang máy.

Jessica kéo hành lý đi theo, mới vừa bước vào bên trong chung cư, chưa kịp chiêm ngưỡng kiến trúc hoa lệ ở đại sảnh thì liền nghe thang máy kêu ― Đing ‖ một tiếng, một người phụ nữa hơn 50 tuổi bước ra, ăn mặc đơn giản chất phác, cười rạng rỡ, ― Sica, con tới rồi sao ! ‖

Trong nháy mắt, Dì Shin đã đi đến trước mặt cô, tình cảm nắm lấy tay cô, thao thao bất tuyệt,

― Chúng ta hình như đã gần một năm không gặp rồi ? Mẹ con dạo này khỏe không ? Lần trước nói chuyện điện thoại với mẹ con, bà ấy bảo là bị đau lưng, giờ đỡ hơn chút nào chưa ? Đáng lẽ tháng trước dì cũng định về Nam rồi, nhưng lại xảy ra chút chuyện nên mới không thể đi được…. ‖

― Dì Shin, chúng ta chỉ mới không gặp nhau tám tháng thôi mà, gì mà một năm dữ vậy ? Dì toàn tăng thêm thời gian không à nha ! ‖ Jessica cắt ngang lời nói của Dì Shin, cô mỉm cười nói, ― Mẹ con đã khỏe nhiều rồi, lần trước mẹ bảo đau lưng là do mẹ không nghe lời con, thừa dịp con

đang đi làm mà tự mình dọn dẹp nhà vệ sinh, bởi vậy mới đau lưng suốt cả tuần đấy. ‖

― Con cũng biết người già hay đãng trí mà, một năm với tám tháng cũng như nhau thôi, ở đó mà tính toán gì chứ ? ‖ Dì Shin mắng yêu Jessica, đánh nhẹ vào tay cô, sau đó nói tiếp, ― Mẹ con không có bị gì là tốt rồi, đến tuổi này rồi sức khỏe là quan trọng nhất… ‖

Bà dừng một chút, dường như nhớ đến gì đó, vỗ trán mình một cái, nói, ― Xem đi xem đi, mãi lo nói chuyện với con mà dì quên béng đi việc chính…. ‖

Vừa nói, bà vừa kéo Jessica đi nhanh vào thang máy, không phải ấn nút lên lầu tám mà lại đi xuống bãi đỗ xe, ― Đing ‖ một tiếng, thang máy mở ra, hai người đi đến chỗ đậu xe ở phía trong.

― Đây là xe của thiếu gia, nhưng giờ cậu ấy đang bị thương, không có lái được. ‖ Chỉ chỉ vào chiếc xe ngoại nhập rất xịn, Dì Shin cẩn thận giới thiệu, ngón tay lại lia qua một chiếc xe máy 50 phân khối đậu bên cạnh, ― Đó là xe gắn máy của dì, con cần gì thì lấy đi. ‖

Thiếu gia ? Thời này mà còn có người kêu thiếu gia sao ? Đây đâu còn là thời phong kiến nữa !

Jessica thầm nghĩ trong bụng, cũng có thể lắm chứ, Dì Shin thuộc dạng người có tư tưởng bảo thủ, từ lúc còn trẻ đã làm việc cho Kwon gia, tính đến giờ cũng được hai, ba chục năm gì rồi, mà hai từ ― thiếu gia ‖ đó chắc hẳn bà cũng đã kêu quen rồi, vì vậy cô cũng không lấy gì làm kinh ngạc, chỉ là cười cười trêu chọc Dì Shin, ― Dì Shin nha, nguyên một bãi đậu xe tốn trăm vạn một tháng mà dì dùng để để xe gắn máy, quả thật là chi mạnh tay lắm nha ! Con nghĩ toàn bộ gia đình sống ở đây, chỉ có dì là vinh hạnh nhất đó ! ‖

Ha ha… dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết, mấy gia đình ở đây giàu có đến cỡ nào, nếu không có lái xe đưa đón thì cũng phải đi xe xịn, đương nhiên không có ai mà đi xe gắn máy rồi.

Trên thực tế, nhìn qua một lượt, bãi đỗ xe to như vậy có đủ loại xe ngoại nhập, còn về phần xe gắn máy thì….

 Ngoại trừ chiếc xe gắn máy của Dì Shin, cô thật sự tìm không được chiếc thứ hai.

Nghe cô trêu ghẹo mình, Dì Shin không mắng mà còn cười, ― Tính tình con chẳng thay đổi chút nào, từ nhỏ đến lớn đều thích chọc ghẹo người khác ! Lúc trước thiếu gia mua chiếc xe máy này cho dì là muốn dì sử dụng, nhưng dì thì chẳng biết lái xe, thứ hai là tuổi dì đã lớn rồi, cho dù đi học thì cũng học không vô, mà có học được thì cũng chả dám chạy nữa, thứ ba nữa là đi chợ bằng xe máy bất tiện lắm, không có chỗ để đồ, cho nên dì mới để chiếc xe máy ở đây, muốn đi đâu thì ngồi tàu điện ngầm hay là gọi taxi, như vậy là tiện lợi nhất ! ‖

― Bởi vậy con mới nói dì chi mạnh tay đó mà ! ‖ Jessica không từ bỏ ý định, tiếp tục trêu chọc.

Biết tính của cô nên Dì Shin cũng chẳng dây dưa, chỉ là cười nhéo tai cô một cái, rồi liền dẫn vào lại thang máy, ấn nút lên tầng tám.

Mấy giây sau, hai người rốt cuộc cũng lên tới tầng tám, bởi vì khu chung cư cao cấp này mỗi tầng một hộ gia đình sinh sống nên mỗi tầng đều có bày trí khác nhau, vừa bước ra khỏi thang máy, hành lang lót đá hoa cương bóng loáng, cửa nhà bằng gỗ quý được chạm trổ rất tinh tế ập vào mặt cô.

Cầm chìa khóa mở cửa, Dì Shin đi thẳng vào trong, ― Đến rồi, mau vào đi. ‖

Jessica cười cười bước vào nhà, phòng khách này cũng giống như phòng khác của mấy gia đình bình thường, lại tiếp tục đi vào trong, phía sau tấm bình phong là một không gian rộng lớn, một phòng khách thực thụ sáng ngời khiến cô mắt to mắt nhỏ nhìn.

Dì Shin ân cần dẫn cô tham quan căn nhà, cô đảo mắt xem xét căn nhà cao cấp mấy trăm mét vuông này.

Lọt vào tầm mắt cô trước tiên chính là mấy đồ nội thật xa hoa quý báu hết sức tao nhã … tổng kết chỉ có ba chữ — tiền tiền tiền !

Đúng vậy ! Chữ ― tiền ‖ đang gào thét không ngừng bên tai cô, rất rõ ràng đấy thôi, mấy thứ này nếu không có tiền thì làm sao mua nổi !

Sớm biết mấy người sống trong khu chung cư này giàu có đến cỡ nào, nhưng cô cũng hiếu kỳ muốn biết mấy gia đình này ― giàu ‖ đến cỡ nào, hôm nay tận mắt chứng kiến quả thật là phải tấm tắc khen ngợi cùng hâm mộ.

Stop ! Cô cảm thấy mình so với họ đúng là một trời một vực, nhìn xuống dưới thì cô cũng được xem như là giai cấp tư sản dân tộc, nhưng hôm nay nhìn thẳng lên trên trời cao ngàn dặm kia, cô xác định mình trong xã hội khổng lồ này, cô thuộc giai cấp có cấp bậc thấp nhất.

Cùng là con người mà sao lại bất công vậy ! Sao ba cô không phải là đại gia phú quý ?

Quyệt miệng, Jessica tự mình cười mình, mà lúc này, Dì Shin đã dẫn cô đi một vòng quanh căn nhà, cuối cùng hai người dừng chân ở phòng bếp mà có thể so sánh với phòng bếp của nhà hàng năm sao.

― Sica, dì rất vui vì con đã đồng ý giúp dì, dì con lo là không tìm thấy ai có kinh nghiệm săn sóc người bệnh, giờ có con giúp dì thì hay quá rồi ! ‖ Dì Shin nắm tay Sica, cảm kích nói.

Ơ…. Thật ra cô cũng chẳng muốn đến đây tí nào !

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cô cũng chẳng dám nói ra miệng, chỉ gỉa bộ mỉm cười nói, ― Dì Shin, dì đừng nói vậy, dù sao con cũng đang rảnh mà, giúp dì một tí có sao đâu ! ‖

Nói dối ! Toàn bộ đều là nói dối cả !

Cô rất muốn la lên như thế, nhưng cuối cùng vẫn phải câm nín khóc rưng rưng trong lòng…

Aiz… Cô vốn là y tá giỏi của một bệnh viện nằm ở Busan, nhưng bỗng một ngày cô cảm thấy rất mệt mỏi, nghĩ đi nghĩ lại cô cũng đã nhiều năm làm việc rồi, cũng để dành được kha khá tiền, vì vậy liền nộp đơn từ chức cho bệnh viện, định dẫn mẹ cô ra nước ngoài chơi một chuyến, nghỉ ngơi thư giãn một thời gian sau đó sẽ tìm một chỗ làm việc khác.

Mọi việc vốn đang rất thuận lợi, thậm chí lúc cô nộp đơn từ chức, phía bệnh viện còn từ chối, đồng ý cho cô nghỉ nửa năm nhưng vẫn được hưởng lương, sau nửa năm đó thì tiếp tục quay lại bệnh viện làm việc. Tất cả mọi thứ đều rất tốt đẹp, nhưng mà bầu trời lại không phải lúc nào cũng quang đãng, con người thì họa vô đơn chí, ngay lúc cô sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, chờ nửa tháng sau thì có thể nghỉ phép, một cuộc điện thoại trong nhà đã làm thay đổi mọi thứ —-

Đúng vậy ! Cuộc điện thoại đó là của Dì Shin gọi cho mẹ cô.

Cũng chỉ là cuộc điện thoại bình thường như bao lần, toàn là nói về việc nhà này nọ, nhưng lúc Dì Shin kể tình hình của mình, lại nói bà lo lắng cho bảo bối thiếu gia của bà bị tai nạn xe, đi đứng bất tiện, cần người chăm sóc, mà con gái bà đang định cư ở Mỹ mang thai gần tới ngày sinh, kiên quyết muốn bà sang đó, hai tháng trước cũng đã đặt vé máy báy hết rồi, chờ đến cuối tháng thì chỉ cần đáp máy bay qua Mỹ là được, hai người ai nấy đều cũng cần bà chăm sóc, bà thật không biết phải làm sao nữa. Thiếu gia thì muốn bà sang Mỹ giúp con gái, nhưng để lại thiếu gia một mình thế này bà không an tâm.

Cũng không phải bà không muốn thuê người chăm sóc ngắn hạn, nhưng mà chỉ là chăm sóc chứ không phải kiêm luôn vai trò quản gia, chăm lo luôn cả ba bữa ăn của thiếu gia lẫn dọn dẹp nhà cửa, hơn nữa bà không dám tin người ngoài.

Đang lúc kể lể phiền muộn trong lòng mình, Jung umma đột nhiên nhớ tới con gái mình nửa tháng sau là nghỉ phép dài hạn rồi, vì vậy liền hỏi Dì Shin lên máy bay ngày nào, vừa nghe Dì Shin nói xong bà phát hiện ngày con gái bà bắt đầu nghỉ phép cũng là cùng ngày, vì vậy Jung umma nghĩa bất dung tình bắt con gái mình đến làm quản gia thay cho Dì Shin trong lúc Dì Shin sang Mỹ chăm sóc con gái.

Mà Dì Shin nghe xong càng vui rồi, thứ nhất là bà biết Jessica từ nhỏ đến lớn, đối với tình tính của cô thì bà cũng không lạ gì, cũng cực kỳ tin tưởng ; thứ hai, Sica lại là một ý tá, chăm sóc người bệnh vốn là công việc của cô, cho nên hai trưởng bối liền nhất trí đồng ý.

Còn về phần người nhận mệnh xui xẻo này thì có thể nói gì ?  Cô chỉ có thể khóc không ra nước mắt thôi !

Aiz… Cô cũng chẳng tình nguyện gì làm công việc này, cô cũng đã mong được nghỉ phép dài hạn lâu rồi, cô thật sự không ngờ mình tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, nhưng dù sao Dì Shin cũng có ơn với gia đình cô, cô không thể nào mở miệng từ chối được.

Mẹ cô là người nội trợ truyền thống, sau khi gả cho ba cô, bà chưa bao giờ ra ngoài làm việc, nhưng lúc cô học lớp 3 thì ba cô đột ngột qua đời, trong nhà mất đi trụ cột kinh tế, thoáng chốc gia cảnh lâm vào khốn đốn, mà một người chỉ biết nội trợ như mẹ cô thì chỉ có thể làm việc vặt nuôi sống hai mẹ con qua ngày.

Những năm đó nếu không có Dì Shin giúp đỡ thì chỉ sợ cô cũng không có khả năng học đến khi tốt nghiệp, có nghề nghiệp ổn định như hôm nay, hơn nữa tiền lương một tháng cũng không ít.

Thế đấy, bởi vậy lúc Dì Shin thỉnh cầu cô, cô có thể nói gì ? Cho dù trong lòng hoàn toàn không muốn nhưng cô cũng chỉ có thể nhảy cẩng lên….À, không phải ! Là rưng rưng đồng ý.

Cho nên hôm qua sau khi bắt đầu nghỉ ở bệnh viện, cô liền thu dọn hành lý sáng sớm hôm nay bắt xe lửa lên phía Bắc gặp Dì Shin.

Dì Shin đương nhiên không biết nỗi trăn trở cùng tâm tư rối rắm của cô, chỉ cười ha ha giao phó mọi chuyện, ― Sica, thiếu gia tuy tính tình cộc cằn và nóng nảy, nói chuyện thì độc địa, nhưng mà cậu ấy không phải người xấu đâu, nếu mà cậu ấy có làm gì cho con không vui, thì con cũng đừng so đo với cậu ấy làm gì, nhịn một chút sẽ qua thôi mà, Dì Shin chỉ có thể nhờ con… ‖

Vì để cho Dì Shin an tâm, Jessica ngoài miệng liên tục dạ vâng cùng gật đầu lia lịa, nhưng mà nếu thật có người ăn nói thô lỗ, suốt ngày mặt nặng mày nhẹ với cô, kêu cô đừng so đo tính toán thì….

Khó nói lắm !

Dì Shin dẫn cô vào phòng bếp chỉ chỗ để dụng cụ làm bếp và gia vị, cũng dẫn cô đi xem phòng ốc này nọ, rồi lại đem thẻ từ của chung cư đưa cho cô, sau đó dẫn cô đi gặp bảo vệ để họ biết mặt, bà mới lưu luyến kéo hành lý đã được chuẩn bị sẵn ra sân bay.

― À…Dì Shin, không cần nói Kwon tiên sinh một tiếng sao ? ‖ Đi đến trước cửa, Jessica chần chờ hỏi, cô không tài nào gọi anh ta là ― thiếu gia ‖ được, cho nên trực tiếp dùng danh xưng

― Kwon tiên sinh ‖ để thay thế.

Oaaaaaaaaaaaaa — từ lúc vô nhà đến giờ, ― ông chủ ‖ vẫn không biết đang ở xó nào, từ đầu đến cuối không hề lộ diện, giờ Dì Shin đi rồi, tự nhiên anh ta bước ra thấy một người lạ hoắc ở trong nhà mình, không biết anh ta có kể bảo vệ bắt cô giao cho cảnh sát không ?

Nhìn ra băn khoăn Jessica, Dì Shin nở nụ cười nói, ― Đừng lo, hôm qua dì đã nói với thiếu gia rồi, giờ cậu ấy còn đang ngủ, không cần làm phiền cậu ấy đâu. ‖

Được rồi ! Dì Shin đã nói vậy, cô cũng không còn thắc mắc gì nữa !

Nhún vai, Jessica cũng quan tâm nhiều, mỉm cười tiễn Dì Shin đi, đến khi cửa thang máy đóng lại, nụ cười trên mặt cô cũng biến mất theo.

Haiz…

Vốn tưởng được nghỉ ngơi thư giãn, ai dè lại trở thành quản gia kiêm điều dưỡng viên, đời này còn gì bi thảm hơn !

Jessica ai oán đi vào phòng khách, cô thả mình nằm trên chiếc sofa cao cấp cực kì mềm mại, uể oải nhìn bày trí trong nhà một lần nữa. Đảo quanh một vòng, cuối cùng tầm mắt rơi vào chiếc bể thủy tinh được đặt trong một góc khuất mà trước đó cô không chú ý đến, cô nhoẻn miệng cười, vẻ mặt tò mò bước nhanh đến đó xem.

Cái bể to khoảng chừng hai quả bóng rổ, kiểu dáng lại cực kì đáng yêu. Dưới đáy bể được người ta cẩn thận rải một lớp cát trắng, phủ trên nó là một tầng nước nông chằn chịt những vỏ sò cùng tảo xanh. Nhưng điều khiến cô thích thú hơn cả chính là mấy con cua màu sắc sặc sỡ đang sống ở trong đó, con thì bò, con thì nằm, nhìn chúng thật sự rất buồn cười.

―Không phải chứ? Chẳng lẽ vì bị phong là ―tổng tài con cua‖, mà trong nhà thật sự nuôi mấy con cua này để động viên nhau?‖ Nhìn lũ cua nhỏ bé đang chậm chạp bò trong bể, Jessica cười không ngừng, cô nhớ lại trước kia báo chí từng viết bài về vị tổng tài này, còn phong cho anh ta một biệt danh hết sức táo bạo ―tổng tài con cua.‖

Nói một cách ngắn gọn, người sáng lập ra tập đoàn Kwon thị  – Kwon Sang Woo, bởi vì nhanh chóng bắt kịp sự phát triển kinh tế của Hàn Quốc, hơn nữa đầu óc linh hoạt, sách lược nhạy bén, đã đưa Kwon thị  lên một tầm cao mới, trở thành một trong những tập đoàn hàng đầu Hàn Quốc.

Theo lẽ thường, một người đàn ông có sự nghiệp thành công và giàu có như vậy cho dù không năm thê bảy thiếp, thì cũng nên lấy vợ sinh con, sống một cuộc sống bình thường như bao người. Nhưng ông cả đời không hề kết hôn, trước sau chưa từng nghe có quan hệ với bất kì người phụ nữ nào.

Nhưng điều khiến người khác phải bất ngờ, chính là vào năm ông 65 tuổi, không biết từ đâu mà ông mang về một đứa trẻ sơ sinh, bảo rằng đây là con trai của ông.

Việc này khiến cho dư luận xã hội cũng như trong giới thương trường một phen náo động, các tin đồn cũng vì thế xuất hiện tới tấp. Có người suy đoán đứa bé kia thật ra không phải con ruột của Kwon Sang Woo, nó chỉ là một đứa trẻ mồ côi được nhận nuôi để thừa kế gia nghiệp Kwon thị ; mặt khác cũng có người cho rằng ông ta cùng với một người phụ nữ nào đó có quan hệ mờ ám, làm cho mang thai, nhưng người ta là phụ nữ đã có chồng, không thể ly hôn, nên để tránh thiên hạ gièm pha, chỉ có thể đợi sau khi sinh đứa nhỏ rồi giao cho ông nuôi nấng.

Thậm chí cũng có người hoài nghi Kwon Sang Woo tuổi tác ngày càng cao, cô đơn một mình nên lo sợ trước lúc lâm chung không có người thân chăm sóc, đành ra nước ngoài tìm một người sinh mướn cho mình, để có con cháu tiếp tục hương hỏa Kwon gia.

Nói tóm lại, tất cả ý kiến cùng suy đoán đều đã có, chân tướng sự thật thì cứ tràn trề như sông, mà từ đầu đến cuối không ai biết được chính xác đâu mới là đáp án, chỉ có một điều duy nhất có thể khẳng định là bé trai kia theo họ Bàng, không còn nghi ngờ gì nữa đây chính là người thừa kế sau này của Kwon gia.

Còn về bé trai kia, cũng chính là tổng giám đốc tập đoàn Kwon thị  bây giờ – Kwon Yul. Càng lớn thì diện mạo cùng phong thái của người này lại cực kì giống với Kwon Sang Woo lúc còn trẻ, làm cho người khác nhìn vào càng thêm khẳng định đây đích thực là hai cha con. Nhưng rốt cuộc thì người phụ nữ đã sinh ra Kwon Yul là ai, cho đến bây giờ nó vẫn là một bí ẩn.

Từ khi Kwon Yul còn nhỏ, Kwon Sang Woo đã nghiêm khắcc bồi dưỡng anh ta thành một người xuất sắc, dù cho là nghiêm khắc đến đâu ông cũng hết sức cưng chiều đứa nhỏ này. Thế nên

cũng không mấy bất ngờ khi có một con người vừa thông minh tài giỏi, lại rất bản lĩnh trong giải quyết công việc, nhưng đồng thời cũng kiêu căng ngạo mạn, tính tình bá đạo không xem ai ra gì.

Bởi vì tuổi cũng đã cao, Kwon Sang Woo muốn để con trai mình tiếp quản quyền hành, mà lúc này Bàng Si Bân vẫn còn đi học, anh ngày ngày vừa học vừa theo ông học tập kinh doanh, làm quen với mọi công việc trong công ty.

Năm hai lăm tuổi, anh chính thức vào công ty làm việc, vì được Kwon Sang Woo chỉ dạy cặn kẽ, giống như miếng bọt biển khô liên tục hút nước, anh đã nắm tường tận những kỹ thuật đàm phán trên thương trường cùng những kỹ xảo trong kinh doanh, chỉ trong một vài năm ngắn ngủi, anh đã chính thức trở thành tổng giám đốc tập đoàn Kwon thị .

Đến năm Kwon Yul ba mươi tuổi, Kwon Sang Woo đã qua đời ngay tại nhà, hưởng thọ chín mươi lăm tuổi.

Cái chết của ông không chỉ là cú sốc với Kwon Yul, mà cũng ảnh hưởng không nhỏ đến cổ phiếu của công ty.

Tuy nói rằng người thừa kế đã sớm lên nhận chức, nhưng Kwon Sang Woo trước sau vẫn là biểu tượng tinh thần của tập đoàn Kwon thị , việc ông qua đời đối với những nhà đầu tư mà nói thật khó tránh khỏi trở nên náo động, cổ phiếu của Kwon thị  liên tục rớt xuống.

May mắn thay, Kwon Yul tuy rằng tính tình cộc cằn, cá tính lại nóng nãy, nhưng không thể phủ nhận con người này đúng thật là một nhân tài, không giống những đứa trẻ khác chỉ quen sống trong nhung lụa đến khi vấp ngã có đỡ cũng không dậy nổi. Giờ đây, sau khi đã qua giai đoạn dao động, giá cổ phiếu đã rất nhanh trở lại ổn định, giới truyền thông không ngớt lời khen ngợi, công ty cuối cùng lại lên đà phát triển.

Sau đám tang của Kwon Sang Woo, ba năm tiếp theo Kwon Yul đều chuyên tâm dốc sức vào công việc, đa dạng hóa phương thức kinh doanh, đưa tập đoàn Kwon thị  lên một bậc mới, quy mô càng ngày càng lớn mạnh.

Nhưng cách làm việc của hắn lại hết sức quyết đoán, hơn nữa tác phong thì độc đoán, tính tình

lại vừa xấu, lúc họp chất vấn cấp dưới, những lời nói ra tuyệt đối không có cái gì là dễ nghe. Cho nên cũng khó tránh khỏi việc nhân viên trong công ty luôn xem tổng giám đốc của mình là một ác bá, mà bọn họ lại là thuộc hạ của ác bá, vì năm đấu gạo mà cam chịu làm tiểu lâu la bị người ta ức hiếp, cho dù ác bá có muốn ở trong công ty mà đi ngang (ngang ngược), bọn họ cũng phải tươi cười nhanh chóng dàng đường, để tránh làm cho hắn lúc đi ngang gặp phải chướng ngại vật, thì người chịu thiệt thòi sẽ là bọn họ.

Vị tổng giám đốc tuy ác vẫn ác, ngang ngược vẫn là ngang ngược, thế nhưng khen thưởng cấp dưới tuyệt đối hậu hĩnh, tiền thưởng hằng năm của họ luôn khiến cho nhân viên của các công ty khác phải ghen tị đến đỏ cả mắt, hận không thể ngay lập tức chen chân vào Kwon thị  dù chỉ là nhân viên quèn. Cho nên nhân viên Kwon thị  tuy ngoài miệng luôn kêu la oán hận, nhưng trong lòng lại thật sự thoả mãn, mấy chuyện kia chỉ xem như là chuyện cười mà thôi.

Thế nhưng lại có một ngày, chuyện cười lại rơi vào tai của của giới truyền thông, chuyện tốt ắt sẽ được phóng viên ―chiêu đãi‖, chỉ sợ thiên hạ không loạn lập tức hỏi anh ta về việc các nhân viên trong công ty oán giận tổng tài ―Tính tình bá đạo, tác phong độc đoán, ăn nói ngang ngược‖ thì

có cảm nhận như thế nào? Anh ngay lập tức dựng ngược lông mày ánh mắt tức giận trừng tới bọn phóng viên, lớn tiếng nói trước ống kính:

―Tôi ở trong Kwon thị  cho dù muốn học con cua đi ngang, cũng không đến lượt người ngoài xen vào!‖

Toàn bộ cử chỉ cùng lời nói kiêu ngạo của anh toàn bộ đều bị máy ảnh chụp được, hơn nữa hết báo này đến báo kia đưa tin, khiến anh từ một người nổi tiếng trên báo kinh tế, trong nháy mắt được toàn thể người dân Hàn Quốc biết đến, cứ hễ nhìn thấy anh thì họ lại bảo ―Người đàn ông hoàng kim độc thân, ngang ngược giàu có‖.

Cũng vì câu nói kia của anh, hơn nữa lại được báo chí ―cưng như trứng mỏng‖, tập đoàn Kwon thị  từ nay về sau luôn bị gọi vui là ‖ Tập đoàn con cua ―, còn anh thì hiển nhiên mang trên mình biệt hiệu ‖ Tổng tài con cua ―.

Sau quá trình hồi tưởng bài báo nói về Kwon Yul một con người hết sức ngang ngược, Sica lại nhìn xuống mấy con cua nhỏ đang bò vào hang, cảm thấy không thể không tán thưởng vị tổng tài này, anh mặc cho mấy lời giễu cợt của mọi người, rồi cái biệt hiệu ‖ Tổng tài con cua ‖ khó nghe này, ngược lại còn đem cua nuôi dưỡng làm vật cưng.

A………Chẳng lẽ muốn lấy cái này để làm trò tiêu khiển sao? Thật rất có tinh thần AQ đó nha!

Càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, đang lúc cô không tự chủ mà cười hanh hách, chợt nghe

―Lạch cạch‖ một tiếng, âm thanh mở cửa vang lên, theo bản năng cô liền quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy cánh cửa phòng ngủ đang bị ai đó mở ra. Ngay sau đó một thân hình cao lớn cùng với gương mặt đầy nam tính từ từ xuất hiện từ phía sau cánh cửa, lập tức anh phát hiện có cái gì đó khác lạ, một đôi mắt sắc bén như chim ưng liền hung dữ phóng về phía cô.

―Cô là ai?‖ Chương 2:

Cô là ai?‖ Trừng mắt nhìn cô gái lạ mặt, Kwon Yul nghiêm giọng quát, không ngờ trong khu chung cư cao cấp bảo vệ nghiêm ngặt, còn có kẻ dám đột nhập.

Nghe vậy, Jessica không vội vã, từ từ đứng dậy, lễ phép mỉm cười, bình tĩnh nói,‖Chào Kwon tiên sinh! Tôi họ Jung, Jessica, hôm qua Dì Shin có lẽ đã nói với anh về tôi rồi.‖

Dì Shin?

Đột nhiên ý thức được Dì Shin cô nhắc tới là Shin ajumma, Kwon Yul lúc này mới sực nhớ Shin ajumma đúng là có đề cập qua, nói trong lúc bà không có ở Hàn Quốc, bà có nhờ một y tá, cũng là con gái của bạn bà, đến hỗ trợ chăm sóc hắn. Thậm chí, ngày hôm qua bà còn nhắc thêm lần nữa, tuy anh một mực cự tuyệt nói ―Không cần phiền phức vậy‖ nhưng vị quản gia đã chăm sóc anh từ bé lại không chịu.

Nghĩ vậy, anh nhíu mày, sắc mặt rất khó coi, giọng điệu bực bội như muốn đá người nào đó ra khỏi cửa.

―Shin ajumma đúng là có đề cập qua, tuy nhiên tôi không cần người khác chăm sóc, tự mình làm là được rồi, cô đi đi!‖ Vừa nói, anh vừa chống nạng chậm rãi đi đến sô pha ngồi xuống.

Nghe giọng điệu bất cần lộ rõ sự chán ghét của anh, Jessica nhướng mày. Nếu có thể… cô thật muốn vỗ tay hoan hô, lập tức phủi phủi mông rời khỏi đây. Chỉ vì Dì Shin hết lần này đến lần khác ngàn lần nhắn nhủ, vạn lần năn nỉ, dùng tình cảm thuyết phục nên cô đành miễn cưỡng ở lại.

―Kwon tiên sinh, xin hãy tin là tôi rất muốn làm như lời anh nói, nhưng tôi đã hứa với Dì Shin rồi, cho nên…‖ Nhún vai, vẻ mặt cô tiếc nuối. ―Tôi vẫn phải ở lại.‖

Lời này vừa nói ra, Kwon Yul lập tức nổi giận, ―Đây là nhà tôi, tôi ra lệnh cho cô lập tức cút ra ngoài!‖

Mẹ kiếp! Tuy anh bị tai nạn xe, đi đứng không tiện lắm, nhưng cho dù là như thế thì anh tuyệt không muốn trong nhà mình tự nhiên có thêm một cô gái lạ hoắc ra ra vào vào.

―Tôi đương nhiên có thể cút!‖ Mặc anh ta mắng mỏ mình, Jessica cười cười, thảnh thơi cầm lấy điện thoại. ―Nhưng trước hết để tôi điện thoại cho Dì Shin, báo dì một tiếng. Tôi nghĩ dì ấy hiện có lẽ đang trên đường ra sân bay…‖ Cô rất nghiêm túc bắt đầu ấn phím.

―Không được gọi bà ấy!‖ Kwon Yul nổi giận gầm lên, gân xanh hiện rõ trên mặt, trong lòng anh biết nếu như thật sự gọi cho Shin ajumma, bà khẳng định lập tức kéo hành lý quay trở lại, không sang Mỹ nữa.

Không được! Tuyệt đối không được! Con gái Shin ajumma mang thai rất vất vả, lại sắp sinh con, đang chờ Shin ajumma giúp cô ấy trong thời gian ở cữ, sao có thể vì anh mà thay đổi mọi chuyện?

Đáng tiếc!

Âm thầm nhếch miệng, Jessica thở dài, mặt không một chút cảm xúc, cất điện thoại. ―Được rồi! Đã như vậy, tôi không thể không ở lại.‖

―Không cần gọi Shin ajumma, cô xéo khỏi đây ngay!‖ Chỗ bị thương bên xương chậu đột nhiên đau nhức khiến giọng điệu Kwon Yul càng thêm hung ác, sắc mặt cũng đã đen ngang với đít nồi luôn rồi.

Đáng giận! Rõ ràng anh chỉ là muốn qua đường mua đồ, xui xẻo bị tên lái xe say rượu đâm phải, làm cho hắn bị gãy xương chậu.

Xương chậu là bộ phận quan trọng nhất trong quá trình hoạt động, chống đỡ toàn bộ sức nặng nửa người trên, một khi bị thương, tốc độ khôi phục bao giờ cũng chậm hơn so với các bộ phận khác, cho dù làm phẫu thuật sớm, vẫn đau đến khó có thể chịu được, lại càng cần nhiều thời gian luyện tập phục hồi, với bản tính nôn nóng của anh, anh thật sự chán nản không thôi.

―Điều này vi phạm đạo đức nghề nghiệp của tôi.‖, Cô lanh miệng phản bác lại. Đùa gì thế, Jessica cô cũng không phải kẻ vô trách nhiệm đâu nha.

Chưa từng ai làm trái ý anh, nghe Jessica nói thế, Kwon Yul nhất thời tức giận bừng bừng: ―Cho dù cô kiên trì muốn ở lại, tôi cũng sẽ không trả lương cho cô.‖

Làm việc không công như vậy, cô ta còn không chịu đi sao?

Mà trên đời này đâu phải chuyện gì cũng nằm trong dự tính của mình chứ, trước kia anh rất kiêu ngạo, mỗi ngày đều trôi qua rất thoải mái, hôm nay rốt cục đã gặp đối thủ rồi.

―À, không sao!‖ Mỉm cười, mở to hai mắt nhìn anh, Jessica thong dong đáp : ―Dì Shin đã đưa trước tiền lương cho tôi rồi.‖

Cho nên cô thật sự không ngại không làm mà vẫn có tiền, phủi phủi mông rời đi, thật sự không ngại đâu!

Nghe nói vậy, Kwon Yul tức giận đến nỗi xám mặt, nhưng lại không thể làm gì, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi đứng lên, chống nạng tập tễnh đi vào phòng sách, sau đó đóng sầm cửa lại.

Lúc sau, trong phòng phát ra tiếng ―ầm ầm‖, đủ để thấy người đóng cửa giận dữ đến cỡ nào.

Mà Jessica thì chỉ nhướng mày, khoanh tay nhìn cái cửa phòng sách đóng chặt kia, khóe miệng ẩn hiện nụ cười.

Ha ha… Trong bệnh viện, cô đã gặp qua khá nhiều loại bệnh nhân! Kinh nghiệm của cô không phải ít đâu nhé, bằng vào ―võ công mèo cào‖ của Kwon Yul mà cũng muốn đấu với cô sao? Không có cửa đâu, cửa sổ càng không có, trở về luyện thêm mười năm nữa đi tính tiếp!

Hiệp một, Jessica toàn thắng!

― Đây là project draw gì ? Chẳng lẽ trong lúc tôi dưỡng bệnh, cái người chỉ nghĩ ra mấy thứ rác rưởi này thôi sao… ‖

― Còn nữa, dự án hùn vốn với Minh Hoa vì sao không có tiến triển gì cả, người phụ trách dự này đang làm cái quái gì vậy… ‖

― Sao báo cáo tài chính quý tư vẫn chưa có ? Các người muốn tôi tự làm lấy à… ‖

Từ sau khi Kwon Yul vô phòng đến giờ, Jessica nghe anh rống giận liên hồi trong phòng, nghe cũng đủ biết vị tổng giám đốc xấu tính này chắc là la mắng mấy trưởng phòng công ty rồi, cô nghe mà chỉ biết lắc đầu…

Ai… Đã bị thương nặng như vậy mà ở nhà cũng không yên nữa, lúc nào cũng làm việc tất bật, làm tổng giám đốc có sung sướng gì đâu, khiến người ta phải thương cảm, chỉ là… họp thì họp, có cần nổi giận đùng đùng vậy không ?

Xem ra mấy tờ tạp chí lá cải nói cũng đúng lắm, vị ‖ tổng tài con cua ‖ này tính tình thật sự rất hung hăng táo bạo, cũng khó trách trước lúc đi Dì Shin còn tha thiết nhắn nhủ kêu cô đừng so đo với người nào đó ngang ngược tính tình cực kỳ xấu.

Nghĩ như vậy, Jessica lại lần nữa lắc đầu, sau đó cô xoay người đi thẳng vào nhà bếp.

10 phút sau, cô bưng một ly nước trái cây màu đỏ đi đến phòng sách, hơn nữa lại rất lễ phép gõ cửa hai cái.

Ngay lúc cô gõ cửa ― cốc cốc ‖, tiếng rống giận trong phòng sách cũng ngừng lại, không gian trầm lặng xuyên thấu qua cánh cửa.

Ngoài cửa, Jessica đợi cả buổi nhưng không thấy động tĩnh gì, cô gõ cửa lại lần nữa, trong lòng âm thầm quyết định nếu như người trong phòng không lên tiếng, vậy thì đừng trách cô chủ động mở cửa đi vào.

Nhưng mà kế hoạch ― tự chủ trương ‖ chưa kịp thực hiện thì trong phòng truyền ra giọng nói đè nén tức giận —-

― Vào đi. ‖

Jessica mở cửa đi vào, thấy Kwon Yul đang ngồi ở ghế sau bàn làm việc, trước mặt là màn hình vi tính đang mở, quả nhiên là đang họp.

― Có chuyện gì ? ‖ Sắc mặt tối xầm Kwon Yul trừng mắt nhìn người đang đi tới, anh cực kỳ ghét bị người khác làm phiền.

Chả thèm đoái hoài đến sắc mặt khó coi của anh, Jessica bưng ly nước trái cây màu đỏ để lên bàn sách, khoan thai nói, ― Uống ly nước trái cây này đi ! ‖

Không ngờ cô lại đem nước vào cho mình, Kwon Yul nhìn chằm chằm cái ly đỏ loét kia, một lúc lâu sau mới nhíu mày hỏi, ― Đây là cái gì ? ‖

― Nước la hán quả ! ‖ Jessica đang định đi ra ngoài, cũng đã bước một chân ra ngoài cửa, nghe thấy anh hỏi cô đành phải xoay người trả lời.

Nghe vậy, Kwon Yul hừ lạnh một tiếng, cố ý làm khó dễ cô, ― Tôi ghét nhất nước la hán quả ! ‖

Binh tới tướng đỡ, nước tới đắp đê chặn, Jessica lập tức mỉm cười ngọt ngào nói, ― Không sao, anh cứ coi như là thuốc vậy ! ‖

― Ý gì ? ‖ Anh khó hiểu nhìn cô.

― Uống nhiều nước la hán quả có thể hạ huyết áp, tránh bị xuất huyết não, bại liệt, trúng gió… ‖ Dừng lại một chút, ánh mắt cô nhìn về phía màn hình vi tính đang mở trên bàn của Kwon Yul, cười như không cười bổ sung thêm một câu, ― Tôi cảm thấy rất bổ ích cho anh. ‖

Anh rất cần ?

Kwon Yul sững sờ, lập tức phản ứng lại ngay, anh tức giận đập bàn chửi ầm lên, ― Cô muốn nói cái gì ? Cô nguyền rủa tôi bị bại liệt trúng gió hả ? Cô mà là y tá cái khỉ gì ? Chẳng có tí gì chuyên nghiệp cả ! Shin ajumma có kêu cô đến đây gây sự với tôi hả ? Chết tiệt ! Tức chết đi được… ‖

Đời có câu, cứ xem mấy lời chửi bới như gió thoảng mây bay, Phật luôn tại trong lòng ta, đối mặt với mấy lời chửi bới thậm tệ này, Jessica chỉ cười cho qua chuyện, tinh thần vững vàng quơ quơ tay.

― Thí chủ xin bớt giận, mau uống nước la hán quả đi ! Đừng để mình bị trúng gió thiệt ! ‖ Dứt lời, cô đóng cửa tiếp tục công việc của mình.

Trong phòng sách giờ chỉ còn mình Kwon Yul tức giận đến đỏ mặt tía tai, trong miệng chửi bới liên tục, bỗng một tràng cười phát ra từ loa máy vi tính, tuy nhiên liền bị ánh mắt ai đó đình chỉ ngay, nhưng vẫn làm cho vị tổng giám đốc chúng ta càng tức điên hơn, mặt Kwon Yul thoáng chốc đen sì, hỏa nhãn kim tinh trừng mắt nhìn toàn bộ người trên màn hình, bọn họ hẳn là đã nghe hết toàn bộ đoạn đối thoại, đột nhiên anh lại cười vẻ đầy châm biếm —-

― Giám đốc Choi, rất vinh hạnh đã làm ông vui ! Công ty chúng ta sắp mở chi nhánh ở Jeju không biết ông có muốn sang đó làm giám đốc chi nhánh không ? ‖

Sáu giờ tối, cánh cửa phòng sách vốn đang đóng chặt giờ đã mở ra, sau khi xử lý xong một đống công văn số liệu, ― tổng tài con cua ‖ xấu tính chau mày, hai mắt nhắm chặt, tay dựa dực trán hòng xua đi mệt mỏi.

Đột nhiên ― boong ‖, tiếng chảo rớt xuống đất truyền ra từ nhà bếp, Kwon Yul lập tức mở mắt ra, lúc này mới sực nhớ đến trong nhà còn có một cô gái khiến anh mất mặt trước toàn thể cấp dưới.

Chết tiệt !

Người khác kêu anh là tổng giám đốc hoành hành ngang ngược ác độc, từ nhỏ đến lớn đều được người khác cưng như trứng mỏng, tôn sùng như một hoàng đế, ai nấy đều nịnh hót anh, anh chưa bao giờ chịu nhục nhã như bây giờ cả.

Thật sự là tức chết đi được!

Càng nghĩ càng giận, anh nhịn không được lại nguyền rủa tên lái xe say rượu kia lần nữa, nếu không phải tại hắn đâm anh bị thương, anh cũng không rơi vào tình cảnh như hôm nay, còn sống sờ sờ thế này mà lại bị một cô gái làm cho bẽ mặt trước nhiều người, mà cũng chẳng có cách nào trị cô, đúng thật là cọp xuống đồng bằng bị chó khinh mà!

Bên này, anh bực tức mặt mày chằm dằm ngồi trong phòng sách; bên kia, Jessica ung dung cầm xẻng xào đồ ăn, lúc sáng cô còn không cam lòng đến đây làm quản gia kiêm ―bảo mẫu‖ tạm thời, giờ thì tâm trạng đã tốt hơn nhiều, haiz, cứ coi như mình tới đây vừa làm vừa chơi đi.

Đúng   vậy, cứ coi như là chơi ! Nếu không phải đúng lúc này Dì Shin nhờ cô đến giúp thì dù cô làm lụng cả đời cũng đừng mơ có   thể   bước   chân   vào   khu   chung    cư    cao    cấp    nhất    nhì    thành    phố    này. Cho nên, cô phải tận dụng cơ hội này để hưởng thụ cuộc sống cao quý nhưng không kém phần xa hoa, nếu mà bỏ qua cơ hội lần này chưa chắc gì may mắn sẽ đến lần thứ hai với cô.

Lại nói, vị ―Tổng tài con cua‖ kia cứ như quả pháo vậy, động một chút là nổi giận đùng đùng, cực kỳ có tính giải trí nha!

Nghĩ vậy, Jessica nhịn không được cười thầm, nhanh tay nhanh chân làm tốt bữa tối, dọn đồ ăn lên bàn, sau đó, cô lau khô hai tay, đi gọi người nào đó đến ăn cơm.

―Kwon tiên sinh, ăn cơm tối thôi.‖ Đi đến phòng sách, cô gọi to.

Nghe giọng cô, Kwon Yul đang thất thần suy nghĩ bỗng tỉnh lại, liếc thấy bóng cô gái nguyền rủa anh bị ―bại não‖ đứng ngoài cửa, anh bực bội chống nạng đứng lên, từ từ đi ra khỏi phòng sách.

Bị anh lườm, Jessica cũng chẳng thèm quan tâm, dù sao cô có mất miếng thịt nào đâu, cười cười nhún vai đi đến bàn ăn kéo sẵn ghế cho anh, đợi anh ngồi xuống, cô múc một chén cơm nóng hổi sáng tinh đưa cho anh.

 Cầm chén cơm trên tay, Kwon Yul mặt mày tỉnh bơ nhìn năm món một canh trước mặt mình, trong lòng có chút ngạc nhiên. 

Nếu như chỉ có hai người ăn thôi, năm món một canh thì đúng thật hơi nhiều, nhưng lúc ba anh còn sống, Shin ajumma cũng đã chuẩn bị như vậy rồi.

Sau khi cha anh qua đời, chỉ còn anh và Shin ajumma ăn cơm cùng nhau, cho dù anh bảo Shin ajumma không cần nấu nhiều như vậy, bà vẫn kiên trì nấu. Bà nói anh suốt ngày bận rộn ở công ty, ăn uống thất thường, lại thường uống rượu xã giao với khách hàng, vậy là không tốt cho sức khỏe, hiếm khi có thời gian ăn cơm ở nhà, đương nhiên không thể làm vài món qua loa cho xong, phải đảm bảo đủ chất dinh dưỡng, cho nên anh cũng đành chiều theo bà.

Chỉ là không nghĩ tới, cho dù Shin ajumma đã qua Mỹ giúp con gái, năm món một canh lại vẫn y nguyên, không thay đổi. Anh còn tưởng mấy cô gái trẻ thời nay giỏi lắm thì cũng chỉ biết nấu mì gói thôi, không ngờ tay nghề nấu nướng của cô gái này cũng không tệ lắm.

Thấy sắc mặt anh hơi kỳ lạ, Jessica cho là anh không hài lòng, bất đắc dĩ nhún vai. ―Nấu rồi, ăn đại đi, đừng kén chọn quá!‖

Chỉ có hai người ăn cơm thôi mà nấu đến năm món một canh, như vậy còn chê sao? Nếu không phải Dì Shin trước khi đi luôn miệng dặn dò thì cô cũng chẳng rỗi hơi nấu nhiều đồ ăn như vậy đâu!

Nghĩ lại cô cũng đáng thương lắm chứ, nếu không phải ba mất thì mẹ cô không phải bươn chải kiếm sống, mà cô cũng sẽ không phải tập tính tự lập, xuống bếp nấu cơm từ năm lớp 3, nhiều năm xuống bếp như vậy, tay nghề nấu ăn của cô cũng khá lắm đấy, tuy không đến mức có thể so sánh với đầu bếp khách sạn năm sao, nhưng để nấu ra một bàn đầy món ngon sắc hương vị đều đủ cũng không phải việc khó.

Mà cũng vì Dì Shin tinh tường biết rõ cô nấu ăn khá, chăm sóc thương binh cũng giỏi, nên mới cật lực nhờ cô đảm đương chức vụ nữ quản gia kiêm ―bảo mẫu‖ tạm thời.

Nếu hôm nay cô thiếu một trong hai kỹ năng đó, cô cũng không cần ngồi đây mắt to trừng đôi mắt nhỏ với thiếu gia bảo bối của Dì Shin rồi.

Aiz… Đúng thật là tội nghiệp mà!

Hừ, anh còn chưa có mở miệng đã nói anh bắt bẻ cô sao?

Kwon Yul nghe vậy liền nổi nóng, đã vậy thì anh sẽ bắt bẻ cho cô xem ——

―Quá ngọt!‖ Ăn một miếng sườn xào chua ngọt, anh lập tức ghét bỏ phê bình.

―Quá mặn!‖ Gắp một cọng rau xào, tiếp tục phê bình câu thứ 2.

―Quá cay!‖ Đậu hủ Ma Bà cũng không tránh được kiếp nạn.

―Quá nhạt!‖ Rau trộn măng cũng chịu tiếng ác theo.

―Quá tanh!‖ Đến súp cá tươi cũng dính đạn luôn.

Sườn xào chua ngọt không ngọt, sao tên là sườn xào chua ngọt được chứ? Đậu hủ Ma Bà không cay, chẳng lẽ phải chua xót ruột luôn sao? Rau xào cô đã nếm, hoàn toàn không có vấn đề; về phần rau trộn măng vốn chính là thanh đạm mà, mà súp cá tươi cô cũng bỏ thêm một ít gừng thái sợi, căn bản không tanh một chút nào.

Nghe người nào đó ăn một chút chê một tràng, Jessica biết anh căn bản là cố ý bắt bẻ muốn làm mình khó xử, cô  bình tĩnh lườm anh, đáp lại: ―Ăn hay không ăn, tùy anh!‖. Dứt lời, mặc kệ anh bắt bẻ cái quái gì, cô gắp đồ ăn vào chén, bắt đầu ăn.

Không có ngờ kế khích tướng không thành, hơn nữa mới vừa chê mấy món ăn không đáng một xu, Kwon Yul cho dù hiện tại bụng đói cồn cào cũng không có mặt mũi nào ăn tiếp, thấy cô ăn ngon lành như vậy, trong lòng cực kỳ khó chịu, tính nóng nảy lại bộc phát, vì vậy anh tức giận đập bàn đứng lên ——

―Không ăn nữa!‖ Tức giận rống to, lê cái bụng đói rã ruột chống nạng giận dữ rời đi, chỉ là bộ dáng     bước     đi     chân     thấp     chân     cao,     trông     chẳng     có     khí     thế     gì     cả.

―Không ăn thì không ăn, la lối cái gì chứ?‖ Liếc mắt, cô lắc đầu.

Dù sao cơm cô đã nấu rồi, đồ ăn cũng xong rồi, cái gì nên làm cũng đều làm cả rồi, anh không ăn, chẳng lẽ cô trói anh lại nhét đồ ăn vào miệng anh sao?

Có phải đứa trẻ ba tuổi cần đút ăn nữa đâu! Với lại, ăn ít một bữa cũng chẳng chết đói, mặc kệ anh ta!

Bên này, Jessica thưởng thức món ăn do mình nấu; bên kia, Kwon Yul lửa giận ngút trời trở lại phòng ngủ, tức đến suýt ói máu.

Thật đáng giận mà!

Cô gái kia hoàn toàn không xem anh ra gì, ba câu là hết hai câu nhằm vào anh rồi! Shin ajumma rốt cuộc là chọn loại người gì tới chăm sóc anh vậy ?

Nếu như mấy y tá cũng ― chiếu cố ‖ thương binh như cô vậy thì thương binh trên toàn thế giới đã sớm chết hết, vì sao à ? Là tại vì lửa giận công tâm, tức chết thiệt !

(vì đau khổ phẫn nộ mà hôn mê là nộ khí công tâm, vì bị thương bị bỏng nguy đến tính mạng mà hôn mê là hoả khí công tâm hoặc độc khí công tâm, cách gọi của Đông y è lửa giận công tâm : giận quá huyết áp tăng cao chết tức tưởi)

Càng nghĩ càng bực, anh muốn kiếm gì đó trút giận, anh quăng cây nạng sang một bên, còn mình thì ngồi xuống giường, nhưng vì ngồi xuống mạnh quá mà động vào vết thương, xương chậu truyền đến một trận đau nhức, đau đến anh nhịn không được anh thở hắt ra, trán cũng thấm đẫm mồ hôi.

Cắn răng, Kwon Yul cố nén cảm giác đau đớn này, cả người lúc nãy mới mỏi mệt rã rời, anh từ từ ngã người xuống giường nghỉ ngơi.

Một hồi lâu sau, anh chậm rãi ngồi dậy muốn đi tắm, thì phát hiện cây nạng nằm tuốt luốt bên kia, anh cũng chẳng thèm đi nhặt lên, quyết định đi cà nhắc, vịn vách tường, chân thấp chân cao đi vào phòng tắm.

Ai ngờ chưa đến ba phút, trong phòng tắm bỗng nhiên phát ra tiếng đồ vật rơi xuống rầm rầm, rồi có tiếng vật gì đó rất nặng té xuống đất, tiếng hét anh to đến nỗi Jessica đang phấn khởi ăn cơm cũng nghe thấy,  cô liền bật dậy chạy ngay đến nơi phát ra âm thanh.

Cô đi vào phòng nhưng lại không thấy anh đâu, chân liền đi về phía phòng tắm, cũng chẳng gõ cửa hay nói gì trực tiếp mở cửa đi vào…

― Ai cho cô vào ? ‖ Giọng nói tức giận đến long trời lở đất vang ầm ầm như tiếng sấm nổ.

Làm như không nghe thấy tiếng hét phẫn nộ của Kwon Yul, Jessica trố mắt nhìn người đàn ông khỏa thân hoàn toàn đang nằm trên sàn, mặt đỏ như quả gấc, bộ dáng chật vật lấy khăn che ― bộ phận quan trọng ‖ của mình.

Tình hình lúc này cho dù ngốc đến cỡ nào cũng biết chuyện gì xảy ra, khóe miệng Jessica怞怞 (ý nói cười khẩy mỉa mai), đối mặt với người đàn ông trần trụi như nhộng, sắc mặt cô không thay đổi, vẫn vững như núi thái sơn, bình tĩnh tiến đến xem anh có bị nặng lắm không, nhưng mới bước một bước, tiếng rống giận lại lần nữa vang lên——

― Cút ra ngoài ! ‖ Nén cơn đau, Kwon Yul loay hoay cả buổi vẫn không đứng dậy được, anh miễn cưỡng dùng khăn mặt che ― bộ phận quan trọng ‖ của mình lại, thế nhưng bởi vì mất mặt quá thể, anh quê quá hoá khùng, mắng chửi lung tung, ― Cô có biết xấu hổ không vậy ? Tôi có cho cô vào đây hả ? Đàn ông đang tắm rửa, cô vậy mà không biết xấu hổ xông vào, cô muốn quyến rũ tôi phải không ? Tôi biết cô nhất định có mục đích mà, quả nhiên là có rắp tâm mà đến, thật sự là không biết nhục… !

Quyến rũ ? Anh ? Cho xin đi ! Khẩu vị cô cũng không tệ thế đâu !

Âm thầm lườm anh, Jessica chẳng muốn trả lời, trong tiếng mắng chửi cùng phản kháng của anh, cô vươn tay cẩn thận kiểm tra xương chậu có bị gì hay không, bởi vì ngã xuống đất nên vết thương càng thêm xấu.

―Cô cô cô… Cô làm quái gì ? Đừng đụng tôi… Mẹ nó! Đã kêu cô đừng đụng tôi, cô còn sờ… Cô quả nhiên có ý đồ, muốn quyến rũ tôi phải không? Nói cô biết, có rất nhiều phụ nữ muốn bò lên giường của tôi, tôi không bao giờ quan tâm đến loại con gái không đẹp không dáng như cô…‖

Bởi vì đau đớn không thể cử động, mà tránh cũng tránh không được, Kwon Yul bị cô sờ từ đùi thẳng đến mông, cứ sờ sờ sờ, anh chỉ có thể dùng khăn mặt để bảo vệ ‖ thành lũy ‖ cuối cùng của mình, trong lòng vừa giận vừa tức, khuôn mặt đẹp trai giờ đỏ như gan heo, chỉ có thể không ngừng gào thét hòng che dấu sự bối rối và xấu hổ trên mặt.

Mặc cho anh điên cuồng la hét, Jessica dùng sự chuyên nghiệp của một y tá kiểm tra vết thương, xác định không có gì đáng lo, lúc này mới thầm thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu có tâm trạng trả đòn lại anh ——

― Kwon tiên sinh, anh đúng thật là cuồng tự mãn mà ! ‖ Khinh thường trừng mắt lại Kwon Yul, cô bĩu môi bắn ra tên độc, ― Dựa vào bờ mông hiện tại của anh, tôi dám chắc không có cô gái nào dám bò lên giường của anh đâu. ‖

Cho xin ! Chiên cơm thì cũng phải nhờ vào sức eo, làm ― chuyện ấy ‖ mà không dựa vào mông thì làm được à ?

― Động cơ ‖ của anh hiện tại bị hư hại, nếu mà thật sự có quan hệ thì lắc lắc mông chưa đến hai cái đã ngã ngựa rồi, chẳng phải là bỏ con gái người ta một bên, tự mình giải quyết sao ?

― Cô cô cô… ‖ Cả người đau nhức, lại thêm tôn nghiêm đàn ông bị sỉ nhục, Kwon Yul nhất thời tức giận đến đỏ mặt tía tai, nhưng lại không cách nào phản bác, cuối cùng chỉ có thể tiếp tục la hét ỏm tỏi, ― Cô xông vào phòng tắm của tôi, lại sờ soạng lung tung người tôi, không phải muốn quyến rũ tôi thì có ý gì ? ‖

― Ý của Kwon tiên sinh là muốn tôi mặc xác anh ngã xuống sàn chờ chết, hoàn toàn không để ý phải không ? ‖ Nói năng hùng hồ đáp lại anh, cô cúi người dìu anh đứng lên.

Kwon Yul lảo đảo đứng dậy, chật vật đến cực điểm, phải nhờ sự trợ giúp của cô anh mới có thể đứng lên được, đứng vững bên này thì lại ngã nghiêng bên kia, vừa lúc anh đứng lên thì khăn mặt đang che ― bộ phận quan trọng ‖ rơi xuống, anh cả kinh muốn chụp lại khăn, nhưng ― động cơ ‖ đau nhức suýt nữa anh lại ngã xuống sàn.

May mà Jessica nhanh ta lẹ mắt, một tay đỡ lấy anh, nhưng mà người nào đó giờ phút này trần như nhộng, trên người không có gì che lấp cả.

―Nhắm mắt lại, không cho phép nhìn!‖ Vừa tội vừa tức, Kwon Yul xấu hổ gào thét, động tác cũng không chậm, nhanh chóng lấy cái khăn tắm khác quấn quanh thân dưới.

Chỉ là… cho dù tốc độ của anh nhanh thế nào, toàn bộ cái gì nên thấy cũng đã nằm gọn trong mắt Jessica.

Phát giác cô vẫn còn nhìn mình chằm chằm, Kwon Yul nổi giận gào thét, ―Nhìn cái gì? Tôi nói, không cho phép nhìn!‖

Tưởng gì chứ? Cho là ―bảo bối‖ của mình quý lắm, ai nấy đều muốn nhìn sao?

Nghĩ nghĩ trong bụng, Jessica khinh thường nhếch miệng, hai tay ôm ngực thờ ơ nói, ―Kwon tiên sinh, anh thật sự không cần phải cuồng vọng tưởng, tâng bốc bản thân quá. Lúc tôi làm y tá tại bệnh viện, đã ―duyệt vô số‖, nhìn đến phát ngán rồi, anh cũng chẳng có gì đặc biệt với người khác đâu, chẳng có gì kỳ lạ quý hiểm hết. Mà nói gì thì nói, ý kiến khách quan của tôi thôi, ―bảo bối‖ của anh cũng chẳng phải đại bác gì, chỉ có thể coi là ―vũ khí cỡ trung‖ thôi, thật sự không cần coi trọng bản thân quá đâu.‖

Lời nói vừa châm chọc vừa chế nhạo vừa dứt, cô cũng không đợi phản ứng của anh, bỏ thêm một câu ―Có cần giúp đỡ thì gọi 1 tiếng‖, sau đó phất phất tay bỏ đi, đồng thời cũng không quên đóng cửa lại dùm anh.

Anh thật không ngờ cô mặc không đổi sắc bảo mình đã ―duyệt vô số‖, cuối cùng còn chế nhạo anh ―vũ khí tư nhân hạng nặng‖ chẳng qua là ―vũ khí cỡ trung‖, tôn nghiêm đàn ông bị đả kích cùng vũ nhục, sắc mặt Kwon Yul lúc hồng lúc trắng, mà cũng không làm gì được cô, cuối cùng chỉ  có  thể  tức  giận  chửi  ầm  lên  trong  phòng  tắm,  anh  cảm  thấy  mình  giống  như

―rồng bơi nước cạn gặp tôm đùa‖. (bị xem thường)

Đường đường là tổng giám đốc Kwon thị , ăn nói đi đứng đều có người lo, đưa ra kế hoạch gì là trái hô phải ứng, mọi người ai nấy đều thay nhau nịnh nọt, cho dù đi ngang trên đường thì cũng có người vỗ tay khen hay, không ngờ hôm nay mình lại bị một cô gái chọc giận đến khí huyết công tâm, thiếu chút nữa chết bất đắc kỳ tử tại chỗ rồi.

Mẹ nó! Nếu quả thật bị cô ta chọc tức chết, vậy thì mất danh dự quá rồi.

Kwon Yul trong miệng nguyền rủa liên tục, anh tắm qua loa xong vịn vách tường, chân thấp chân cao bước ra phòng tắm thì đã thấy cây nạng lúc nãy bị anh quăng vào một góc, lúc này lại nằm ngay cửa phòng tắm thuận tiện để anh sử dụng.

Anh không phải đồ đần, đương nhiên biết là ai làm, vốn lửa giận ngút trời, trong thoáng chốc đã vơi đi một ít.

Chống nạng, Kwon Yul muốn lên giường nghỉ ngơi, nhưng mới đi được vài bước, anh ngửi được mùi thức ăn, anh hơi sững sờ, đi đến chỗ phát ra mùi thức ăn, lúc này mới nhìn thấy một tô mì nóng khói nghi ngút đặt trên bàn trà.

Nhướng mày, anh từ từ bước tới, cẩn thận từng li từng tí ngồi xuống, tay cầm tờ giấy kẹp dưới tô mì…

“Không muốn ăn cơm, vậy thì ăn mì!”

Một câu ngắn gọn, nét chữ cũng nắn nót, lịch sự tao nhã, cho thấy phong thái của chủ nhân nó.

Xoắn xuýt nhìn tờ giấy trên tay, Kwon Yul rất bực với chủ nhân tờ giấy, cảm thấy mình nếu như ăn tô mì này xem như là nhận thua, yếu thế, nhưng mà….

Nhìn tô mì khói lượn lờ trong không khí, mùi hải sản thơm lừng, anh nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, bụng sôi sùng sục….

Mẹ nó, ăn thì ăn! Ai nói ăn thì là yếu thế hả?

Kháng chiến thì cần trường kỳ đấy, không phải một tô mì thì có thể định thắng thua, đúng không?

Rất AQ tự an ủi mình, Kwon Yul bưng tô mì lên, hả họng thật to bắt đầu ăn… Được rồi! Anh thừa nhận, tay nghề nấu ăn của cô gái đáng ghét kia cũng không tệ lắm!

Sáng sớm hôm sau, ngoài trời sương mù dày đặt, chỉ thấy len lỏi một chút ánh sáng nho nhỏ, Jessica mơ màng nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức, khoảng chừng 6:30 sáng, nếu là ngày nghỉ bình thường, cô chắc chắn đã tiếp tục ngủ nướng rồi. Nhưng bây giờ cô chỉ có thể thở dài, buộc lòng phải rời khỏi chiếc giường ấm áp.

Xuống giường, cô khoác lên mình một chiếc áo len, tránh cái lạnh lúc sáng sớm, rụt cổ bước ra khỏi phòng. Đi đến phòng ngủ của Kwon Yul, lắng tai nghe xem trong phòng có động tĩnh bên không.

Quả nhiên, trong phòng phát ra mấy tiếng thở dài ngân nga mơ hồ không rõ, Jessica nhướng mày, vẻ mặt tự tin hiện rõ ―Đúng như dự đoán của mình‖, nhưng cô không lập tức bước vào,

ngược lại đi vào phòng tắm lấy một cái khăn mặt cùng một chậu nước ấm sau đó mới quay trở về đứng trước cửa phòng ngủ.

Cô lấy một tay không bưng đồ ý tứ gõ cửa, không đợi người bên trong trả lời cô đã tự động mở cửa bước vào, quả nhiên ngay lập tức bị ai đó nã pháo 

―Tôi chưa có cho cô vào !‖ Người đàn ông nằm trên giường tức giận quát to.

―Tại anh không khóa cửa!‖ Nhún vai một cái, cô không thèm để ý đi đến trước giường.

―Đây là nhà của tôi, tại sao lại phải khóa cửa?‖ Kwon Yul ngái ngủ trừng mắt nhìn cô, giọng điệu thì cực kì hung tợn. ―Với lại, cửa không khóa không có nghĩa là cô có thể tùy tiện ra vào phòng của người khác.‖

Nghe vậy, thật sự không biết Jessica là đang cố ý chọc giận anh hay là sao, cô vẫn thản nhiên cười nói: ―Đừng lo! Cho dù anh có khóa cửa, tôi vẫn có thể vào.‖

Ha ha……..Dì Shin đã sớm đem tất cả chìa khóa các phòng giao lại cho cô rồi.

―Cô………‖ Kwon Yul bị chọc tức đến không nói nên lời, chỉ có thể thở hổn hển, thậm chí trời đang lạnh mà trán anh vẫn lấm tấm vài giọt mồ hôi.

Thấy sắc mặt anh khó coi, Jessica bưng chậu nước ấm để xuống cạnh tủ, sau đó liền xốc mền anh lên.

―Cô làm….làm gì?‖ Kwon Yul kinh sợ, theo bản năng nhích về phía sau, nhưng cơ thể lại không nghe lời anh.

―Rất đau, phải không?‖ Tuy là câu hỏi nhưng hàm ý lại khẳng định, Jessica hiểu ý giúp anh điều chỉnh sang tư thế nằm nghiêng, hơn nữa nói thì chậm nhưng động tác của cô thì nhanh, anh còn chưa kịp phản ứng thì cô đã đem quần ngủ cùng quần lót trên người anh kéo xuống đến tận đầu gối, lộ ra cặp đùi rắn chắc cùng ―cái kia‖ be bé.

―Con mẹ nó! Cô là loại phụ nữ gì vậy? Mới sáng sớm đã đi cởi quần của một người đàn ông, cô ham muốn tới vậy sao? Đừng tưởng rằng cô chủ động nhảy lên giường, tôi sẽ bằng lòng, tôi ghét nhất loại phụ nữ lẳng lơ chủ động lên giường với đàn ông, nghe thấy không? Mau cút ra ngoài cho tôi!‖ Thân dưới đột nhiên mát mát, đợi đến khi ý thức được mình bị người ta nhìn sạch trơn, Kwon Yul giận dữ quát tháo, mà anh cũng phản ứng lanh lẹ, lập tức lấy mền che ―cậu em‖ của mình lại.

―Tôi nói Kwon tiên sinh, những lời này hôm qua anh đã nói rồi, có cái gì mới không?‖ Jessica hoàn toàn xem nhẹ mấy lời mắng chửi của Kwon Yul, động tác lưu loát lấy khăn mặt nhúng nước vắt khô sau đó đắp lên chỗ xương chậu đang kịch liệt đau nhức hòng giảm cơn đau nhức của anh.

Nghe cô nói thế, Kwon Yul vốn định mở miệng tiếp tục mắng, nhưng khi khăn nóng đắp lên chỗ đau kia, cảm giác nóng ấm khó tả khiến anh rất thoải mái, anh phát giác sau khi chườm nóng, cảm giác đau đớn giày vò trên người đã giảm đi không ít, vì thế đành phải nén cơn giận mình xuống, nghĩ thầm trong bụng…..sự xuất hiện của cô miễn cưỡng cũng chấp nhận được.

Tuy nhiên, điều này cũng đồng nghĩ là mình sẽ bị cô thường xuyên cởi quần, nhưng mà…..Mẹ nó! Cái không nên xem ngày hôm qua cũng đã sớm bị xem hết, hôm nay, ngày mai hay sau này cũng thế thôi. Sợ gì chứ!

Tìm được lý do rất ư là ―hợp lý‖, anh cũng phóng khoáng chấp nhận.

Jessica tinh mắt thấy anh đang muốn mắng mình lại im miệng, hai hàng lông mày nhíu chặt giờ cũng buông lỏng ra, biết rõ việc chườm nóng có tác dụng, vì thế cô khẽ mỉm cười, không nói thêm gì nữa chỉ ở bên coi giữ, chỉ cần khăn mặt hơi lạnh một tí, cô liền ngâm vào nước ấm sau đó vắt khô rồi tiếp tục đắp lên trên chỗ đau.

Cứ như vậy, hai người mặc dù không mở miệng nói chuyện, nhưng lại khó có được lần đâu tiên chung sống hòa bình cùng một chỗ, bầu không khí thật yên tĩnh và thanh bình.

Sau một hồi lâu, chậu nước dần dần nguội lạnh, Jessica cũng thấy chườm nóng đã đủ, lúc này mới giúp anh mặc quần trở lại, sau đó thu dọn mọi thứ chuẩn bị rời đi, ngay lúc cô vừa đi tới cửa, phía sau truyền đến giọng nói trầm thấp.

―Cám ơn!‖ Rúc người trong mền, Kwon Yul bực dọc cảm ơn. Nhờ cảm giác nhẹ nhõm thoải mái sau khi chườm nóng, cộng thêm sáng sớm đã bị cơn đau nhức phá giấc ngủ, anh giờ cảm thấy mệt mỏi, bắt đầu bùn ngủ.

Quay đầu lại, thấy hai mắt anh nhắm chặt, Jessica mỉm cười, ―Không cần khách sáo.‖ Dứt lời, cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, không muốn làm phiền người đàn ông đang nằm trên giường

Trên chiếc giường lớn trong phòng, Kwon Yul vùi mình trong chăn mềm mại, dần chìm vào giấc ngủ, trong lòng thì nhận rõ một điều……Được rồi! sự xuất hiện của cô không phải miễn cưỡng cũng chấp nhận được, mà là cũng không tệ lắm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro