5-6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5:

Một thời gian sau, vết thương của Kwon Yul cũng từ từ lành hẳn, anh vẫn tiếp tục trị liệu, đi đứng cũng nhanh và tiện hơn, thậm chí thỉnh thoảng cũng không cần chống nạng đi nữa, vì thế anh quyết định….

―Tôi muốn đi làm!‖ Cứ như là đang tuyên thệ, anh đột nhiên lớn tiếng nói.

Mắt nhìn người nọ tinh thần sắc mặt đều rất tốt, Jessica cũng không phản đối, dù sao vết thương của anh cũng đỡ hơn nhiều, tuy nói là ở nhà cũng có thể làm việc, nhưng dù sao cũng không bằng ở công ty trực tiếp điều hành, vì vậy cô nhẹ gật đầu —-

―Được! Anh đi thay đồ đi, tôi sẽ đưa anh đi.‖ Cũng tốt, cô không cần phải suốt ngày ở trong nhà trừng mắt to mắt nhỏ với anh, rốt cục có thể tận dụng thời gian nhàn rỗi làm chuyện mình muốn rồi.

Nghe cô trả lời, Kwon Yul hài lòng mỉm cười, trở về phòng thay quần áo.

Chốc lát sau, một chiếc xe cao cấp chạy ra khỏi ga ra, một đường chạy thẳng đến tòa cao ốc của tập đoàn Kwon thị.

Bây giờ, dù Jessica vẫn như cũ lái xe như rùa bò, Kwon Yul lại không hề mở miệng phàn nàn, có thể là vì đã từng lãnh giáo ―miệng lưỡi ác độc‖ của cô, anh rút được kinh nghiệm xương máu, không dám uốn nắn gì chuyện này nữa, cũng có thể là vì thường xuyên được ―tốc độ rùa bò‖ này đưa đến bệnh viện tập vật lý trị liệu nên anh đã sớm quen rồi, nói chung là cũng chẳng biết nữa.


Nửa tiếng sau, xe dừng trước cổng cao ốc Kwon thị, theo hướng dẫn của Kwon Yul, Jessica chậm rãi lái xe đến chỗ đậu xe chuyên dụng của anh.

Đậu xe xong, anh nôn nóng mở cửa xuống xe, Jessica thì vòng ra phía sau xe lấy nạng cho anh, sau đó mới nhàn hạ thoải mái đánh giá tòa cao ốc đồ rực rỡ ánh hào quang, khí thế hào hùng.

―Thấy sao?‖ Ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc theo cô, Kwon Yul cực kỳ kiêu ngạo.

Tòa cao ốc đồ sộ này chính là tổng bộ của Kwon thị, cũng đại biểu cho tâm huyết sức lực cả đời của ba anh.

―Rất bề thế, làm tôi nhớ đến bộ phim hoạt hình ―Cuộc khởi nghĩa của anh hùng áo vải‖.‖ Khi còn nhỏ, cô hay xem bộ phim hoạt hình đó, mỗi khi nhân vật chính xuất hiện thì thế nào đằng sau cũng lấp lánh ánh hào quang, khí thế hào hùng.

―Tập đoàn Kwon thị và bộ phim hoạt hình đó dính dáng gì chứ?‖ Như thế nào cũng không ngờ tới cô ví Kwon thị với ―anh hùng áo vải‖ vớ vẩn đó, Kwon Yul nhịn không được gào thét, huyết áp không ngừng tăng cao xông lên tới não.

Mẹ kiếp! Một cao ốc bề thế như vậy, anh hùng áo vải nhảm nhí đó căn bản đại bác bắn cũng không tới, sao cô lại dám ví von kỳ cục như vậy, đem hai cái này gộp lại thành một?

―Không dính tới anh, có dính tới tôi thì được rồi, anh kích động cái gì?‖ Khó hiểu lườm anh, Jessica lắc đầu hết lời khuyên nhủ, ―Nên biết bây giờ không phải đang ở nhà, tôi cũng không cách nào lập tức pha cho anh một ly la hán quả giúp anh dập lửa được.‖

―Chỉ cần cô chớ chọc tôi, tôi cũng không cần uống cái nước la hán quả đó làm gì.‖ Kwon Yul tức giận đến đầu bốc khói.

Mẹ kiếp! Hiện tại ngược lại trách anh không đúng.

Hoàn toàn phớt lờ lửa giận của ai kia, Jessica hờ hững hỏi một câu, ―Anh cuối cùng là có vào hay không thế? Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Kwon thị ban ngày ban mặt lại đứng ngoài đường rống lên, đúng thật là mất mặt!‖

Tuy là  tiếng tăm lẫy lừng‖ của anh đã nổi như cồn, nhưng lỡ như có đội chó săn trốn ở đâu đó chụp hình lén, lại thay anh tăng thêm tai tiếng, cũng chẳng hay ho gì.

Nghe vậy, Kwon Yul lại căm giận trừng mắt liếc Jessica, lúc này mới chống nạng đi vào bên trong cao ốc, mà Jessica thì đi theo sau tủm tỉm cười trộm.

Sau khi đi vào tổng bộ tập đoàn Kwon thị, nhìn cả đám người phát hiện ông chủ nhà mình đã đi làm, như ong vỡ tổ bao vây nghênh đón, nghe từng lời hỏi han nồng hậu của bọn họ, Jessica lúc này mới thắm thía rõ sự ngang tàng của người nào đó.

Len lén nhìn đám người bao vây Kwon Yul, cô giữ vững đạo đức nghề nghiệp ―bảo mẫu‖ của mình, từng bước không rời theo sát sau lưng anh, đề phòng có gì xảy ra, cho tới khi hai người vào trong thang máy lên tầng cao nhất, thoát khỏi đám đông đó cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ điều là hết bị đám người túm tụm vây quanh, nhưng lại xuất hiện thêm một thư ký ánh mắt sáng rỡ vui mừng——-

―Tổng giám đốc, ngài đi làm rồi!‖ Vừa mừng vừa sợ, Park Guyri vội vàng nghênh tiếp, hơn nữa dường như cố ý phớt lờ ―quản gia kiêm bảo mẫu tạm thời‖ phía sau, chính mình thay thế vị trí của Jessica, ân cần đi sau hỏi thăm Kwon Yul.

Ố ồ, xem ra vị thư ký này cũng có thù hằn sâu nặng với cô lắm đây!

Lui về sau vài bước, Jessica khó hiểu nhìn nữ thư ký từng có duyên gặp mặt một lần, thật sự không hiểu chính mình chọc gì cô ta chứ?

Chẳng lẽ cũng bởi vì cô là ―quản gia kiêm bảo mẫu tạm thời‖ cho nên bị nữ thư ký tinh anh này kỳ thị xem thường sao?

Bây giờ mà nghề nghiệp còn phân sang hèn à?

Gãi gãi đầu, Jessica nhịn không được nhìn Park Guyri, ai ngờ lại chạm phải ánh mắt cô ta cũng đang nhìn mình, ánh mắt vô cùng đắc ý, cô lập tức hiểu rõ mọi chuyện, thì ra là thế.

Mẹ ơi! Nữ thư ký này nhất định là thầm yêu vị ―tổng tài con cua‖ này rồi, mà cô vô tình trở thành tình địch của cô ta.

Cho xin! Bớt giỡn đi! Khẩu vị của cô có hạn, không có tốt số vậy đâu nha !

Bên này Jessica sờ mũi âm thầm cảm thán , cô bị gì mà xui xẻo dữ vậy, bên kia Kwon Yul lại không hề biết ―cuộc chiến‖ của hai cô gái sau lưng, đi thẳng vào phòng làm việc của mình, vừa quay đầu lại, thì đã thấy Park Guyri đứng bên cạnh anh, còn Jessica thì cách mình thật xa, chẳng hiểu vì sao cứ thấy bứt rứt trong lòng, nhướng mày ——

―Park thư ký , cô làm việc của cô đi, có thể ra ngoài được rồi!‖ Giọng điệu hoàn toàn là ra lệnh.

Lời này vừa nói ra, Park Guyri sắc mặt cứng đờ, nhưng vẫn nở nụ cười lui ra ngoài, chỉ là lúc đi ngang qua Jessica, nhịn không được liếc Jessica một cái.

Jessica cũng không phải kẻ đần, bị ánh mắt sắc bén liếc mình, cô hoàn toàn nhìn ra trong đó tràn ngập ghen ghét và tức giận, chỉ là… tiểu thư ơi, cô tìm nhầm mục tiêu rồi !

Cố nén giận xuống, Jessica bĩu môi, còn chưa kịp lên tiếng, ―Kẻ chủ mưu‖ đã mở miệng nói trước.

―Cô đứng xa như vậy làm gì hả? Lại đây!‖ Vừa đến công ty là lên giọng ông chủ, Kwon Yul nói chuyện cứ như thể ra lệnh.

―Qua đó làm gì? Tôi cũng không phải là nhân viên của anh!‖ Dù giọng điệu ra lệnh của Kwon Yul nghe rất chói tai, nhưng Jessica cũng lười tranh cãi với anh, cô còn cả khối việc khác quan trọng hơn phải làm, ―Ở công ty có nhiều người trông chừng anh như vậy, chắc cũng không có gì bất trắc xảy ra, tôi ở lại đây cũng dưa thừa mà thôi, thà tranh thủ thời gian đi siêu thị mua thức ăn. Nói đi! Mấy giờ anh tan sở? Để tôi biết mà còn tới đón.‖

Kwon Yul đầu tiên sững người, nhưng mà ngẫm lại thấy cô nói cũng có lý, vì thế cũng gật đầu nói, ―Bốn giờ tới đón tôi!‖

Có thể nói trong cuộc đời anh, đây chính là lần tan sở sớm nhất, dù sao hôm nay cũng là ngày đầu tiên đi làm sau khi bị tai nạn xe, hơn nữa chấn thương ở hông vẫn chưa bình phục hoàn toàn

, anh cũng không muốn hành xác mình.

Nhẹ gật đầu, Jessica đang định đi thì từ phía sau vang lên một câu——

―Nhớ mua gà và cá, buổi tối tôi muốn ăn cơm thịt gà cùng với cá sốt chua ngọt.‖ Oa *há hốc miệng* lạo còn đòi hỏi đồ ăn!

Jessica quay đầu lại hung hăng trừng mắt, còn anh thì dửng dưng nhìn cô, vẻ mặt hiện rõ ba chữ

―Tôi muốn ăn, cô đành phải vẫy vẫy tay tỏ ý đã hiểu rõ, sau đó ung dung bước đi ra ngoài.

Mà ra khỏi phòng tổng giám đốc thì sẽ đụng ngay phòng thư ký, mấy cô thư ký ăn mặc tươm tất, chỉn chu, không hẹn mà cùng nhìn cô, ánh mắt tuy là tò mò nhưng nét mặt thì lại cố tỏ ra thân thiện, chỉ có Park Guyri nhìn có vẻ lịch sử, nhưng thái độ thì lại rất kiêu căng —-

―Cô Jung quả đúng là quản gia chuyên nghiệp, nhờ có cô chăm sóc mà tổng giám đốc chúng tôi mới có thể khỏe nhanh như vậy, thật sự phải cám ơn cô rồi!‖ Ý Park Guyri muốn nói cho mọi người biết, Jessica chẳng qua chỉ là một người giúp việc nhỏ nhoi mà thôi.

Jessica từ trước đến nay luôn tâm niệm người khác không đụng đến cô, cô cũng không đụng đến họ; nhưng nếu họ cứ được nước lấn tới, thì cô cũng chẳng cần phải kiêng nể gì cả.

Tuy là từ trước đến nay cô luôn dễ dàng khoan dung với phụ nữ nhiều hơn với đàn ông, nhưng hôm nay cô thư ký này lại nhiều lần nhắm vào cô, cô nếu không phản đòn lại, sao là Jessica được?

Thế nên cô liền nhoẻn miệng cười, cười rất niềm nở nữa là đằng khác, ―Phải không đó? Chăm sóc Kwon tiên sinh là trách nhiệm của tôi, thì cần gì phải cảm ơn chứ? Nhưng mà nếu muốn cảm ơn thì…‖

Jessica ngừng lại một chút, ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ, ―Cô Park này, cô lấy tư cách gì, địa vị gì cám ơn tôi thế? Đương nhiên ý tôi không phải nói cô không thể cám ơn tôi, nhưng mà dù sao cô cũng phải nói rõ để tôi biết chứ.‖

Giả vờ phiền não, Jessica đứng đó lẩm bẩm nói liên miên, ―Nếu như lấy tư cách là nhân viên của Kwon tiên sinh, tôi nghĩ chắc Kwon tiên sinh đã đối xử rất tốt với cô, đặc biệt xem trọng cô nữa, chứ mấy nhân viên bình thường khác thì chẳng ai có cảm tình tốt với ông chủ mình, có khi ông chủ mình xảy ra chuyện, họ còn vỗ tay ăn mừng nữa. Thấy cô quan tâm Kwon tiên sinh như thế, còn đặc biệt thay anh ta cảm ơn tôi, Kwon tiên sinh có một nhân viên lo lắng quan tâm cho anh ta như vậy đúng là phước mấy đời. Ơ… mà nếu cô không phải dùng tư cách nhân viên nói cám ơn tôi, vậy thì…‖

Chớp chớp mắt nhìn Park Guyri, cô giả bộ ngây thơ hỏi, ―Cô lấy tư cách gì hả? Bạn bè? Vợ? Hay là có quan hệ tình cảm đặc biệt gì đó ? Cô gợi ý cho tôi một chút, để tôi còn biết mà lần. Cô cũng biết tính tình Kwon tiên sinh rất ngang ngược, chăm sóc anh ta thiệt là mệt, nếu cô có quan hệ đặc biệt gì đó với anh ta, thì mai mốt nếu anh ta lại lên cơn điên này nọ, tôi còn biết tìm viện binh tới để khuyên anh ta nữa chứ, dù sao cô cũng có quan hệ đặc biệt với Kwon tiên sinh, thế nào anh ta cũng nghe lời cô à.‖

Tự nhiên lại có kịch để coi, đám thư ký nãy giờ ngồi bàng quan một bên cũng hứng thú vảnh tai nghe lõm, Park Guyri thương thầm tổng giám đốc lâu rồi, ngoại trừ tổng giám đốc không biết, chứ cả phòng này ai mà không biết, thấy Park Guyri muốn ra oai với người ta, trái lại còn bị mỉa mai, đến nỗi nghẹn không nói được gì, mọi người nhất thời cười trộm trong lòng, chờ xem Park Guyri trả lời thế nào.

Mà điều bất ngờ hơn nữa là cô gái này thoạt nhìn cứ tưởng hiền lành, ai ngờ miệng lưỡi lại rất lợi hại, câu nào câu nấy đều nói móc, xoáy vào người khác, tuyệt đối không phải là người dễ bị ức hiếp.

―Cô………‖ Khuôn mặt xinh đẹp bỗng đỏ bừng, Park Guyri vừa ngượng lại vừa túc, đương nhiên cô không thể nói mình có ‗quan hệ đặc biệt‘ với tổng giám đốc, bởi vì hoàn toàn không có chuyện đó, cô đành nén cơn giận xuống, cười tươi : ―Tất nhiên là tư cách nhân viên rồi.‖

―À…….thì ra là thế!‖ Cố ý đem chữ ―À‖ kéo thật dài, Jessica đột nhiên đi đến cầm tay Park Guyri, mỉm cười như rất thân thiết.

―Vậy hóa ra chúng ta cũng coi như là đồng nghiệp rồi.‖ Ngụ ý, cô cũng là nhân viên của ―con cua‖ kia, tôi là người chăm sóc anh ta, địa vị chúng ta đều ngang nhau, cô chẳng có gì tài giỏi hơn người, mà tôi cũng không kém cỏi gì, thế nên đừng tự cho mình thanh cao, nhìn người ta bằng nửa con mắt.

Mặc dù Park Guyri giờ phút này đã tức đến ói máu, ngoài cười gượng gạo ra thì chẳng thể nói được gì, mà Jessica sau khi cùng ―đồng nghiệp‖ chuyện trò xong, vui vẻ chào tạm biệt họ.

Ra khỏi cao ốc Kwon thị, đứng trên vỉa hè tấp nập người qua lại, Jessica lúc này rốt cục cũng không thể nhịn được mà nhe răng cười thật lớn, trong lòng vui sướng hả hê.

Ha ha ha…..Ngay cả ―Con cua lớn‖ Kwon Yul kia cũng nhiều lần đấu không lại cô, cô ta chỉ là

―con tôm nhỏ‖ thì có đáng là gì?

Sức chiến đấu kém như thế, cũng muốn tuyên chiến với cô? Trở về trang bị thêm chút kỹ năng, luyện đủ hai mươi năm rồi hãy đến tìm cô!

Càng nghĩ càng thấy vui, cô háo hức đang muốn đi siêu thị, đột nhiên chuông di động vang lên.

―A lô!‖ Bởi vì tâm trạng đang rất tốt, giọng nói cũng vui theo.

―Chị, em là Lee Jong Suk nè! Hôm nay em được nghĩ, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi!‖ Đầu dây bên kia truyền đến giọng một thanh niên nghe rất hớn hở.

‗Hóa ra là em à!‘ Không nghĩ đến cậu ta lại gọi tới, Jessica ranh mãnh cướp lời. ―Em mời chị hả?‖

―Dĩ nhiên!‖ Đầu dây bên kia cười lớn tán thành.

―Được thôi, vậy cho chị địa chỉ đi!‖ Có người mời ăn, không đi chính là kẻ ngốc. Vì thế sau khi biết địa chỉ, Jessica vẻ mặt tươi cười đi thẳng đến chỗ hẹn

Nhà hàng bày trí rất lịch sự và tao nhã, tạo cho người ta cảm giác rất ấm cúng, bởi vì đang giờ hành chính, nên không có nhiều người cho lắm, chỉ có năm bàn là có người ngồi.

Jessica và Lee Jong Suk ngồi bàn cạnh cửa sổ, vừa ăn vừa ôn lại chuyện cũ lúc còn đi học, hễ nhắc đến chuyện gì vui là hai người lại bật cười thật to, trông rất vui vẻ.

―Nhắc đến cô giáo Trần mới nhớ, cô hiện tại thế nào? Chị nhớ hồi đó cô có biệt danh là ―sát thủ‖, mấy sinh viên không chịu học hành đều bị cô đánh rớt hết, còn tuyên bố là muốn đào tạo sinh viên vừa có tài vừa có đức.‖ Vui vẻ hỏi thăm cô giáo nổi tiếng nghiêm khắc ở trường học cũ, Jessica thật sự rất nhớ thời sinh viên.

―Nghe nói vài năm trước cô không còn dạy ở trường chúng ta nữa.‖ Lee Jong Suk nhớ lúc đi họp lớp, có nghe vài bạn học nữ nhắc đến.

―Vậy thì thật đáng tiếc! Cô ấy là một cô giáo tốt.‖ Jessica cảm thấy tiếc vì trường học cũ của cô mất đi một giáo viên đầy tâm huyết, nhưng chưa được bao lâu thì tâm trạng lại phấn khởi trêu chọc: ―Vậy còn em? Chị nhớ em và một cô bé khóa dưới yêu nhau mà, thế đã kết hôn chưa? Có bao nhiêu đứa con rồi?‖

―Mấy đứa gì đâu!‖ Thay gì buồn bã, nhưng Lee Jong Suk lại trả lời thẳng thắn vô tư, ―Đã chia tay lâu rồi!‖

―Sao lại chia tay?‖ Tò mò hỏi, Jessica lại lên cơn nhiều chuyện. ―Cô bé đó là hoa khôi của trương chúng ta đó nha!‖

―Đã kết hôn với một bác sĩ rồi‖ Giọng nói có chút ghen ghét, ánh mắt Lee Jong Suk lộ rõ sự khinh khi.

―À…ờ!‖ Jessica thấy nét mặt Lee Jong Suk cũng không hẳn là tức giận hay là chán chường, chắc rằng cậu ta cũng đã nghĩ thông suốt và không canh cánh tình cảm gì với cô bé ấy nữa, thế thì giỡn một tí cũng không sao, ―Em trai đáng thương, bị người ta phản bội sao?‖

Một mình cô hỏi rồi cũng tự cô trả lời, Lee Jong Suk dở khóc dở cười, thật sự không biết phải nói như thế nào cho phải.

―À mà cũng không sao!‖ Vỗ vỗ lên vai của đàn em, Jessica chân thành nói lời an ủi: ―Bác sĩ ngoài việc kiếm được nhiều tiền ra, một ngày hai mươi bốn tiếng, gần như là ở trong bệnh viện hoặc phòng khám mười mấy tiếng rồi, cho nên chất lượng sinh hoạt đời sống này nọ không được tốt lắm, nhiều người còn chết vì làm việc quá sức nữa đó, chúng ta nên cầu phúc dùm cô bé đó thì hơn!‖

Cô đây là chúc phúc, hay là nguyền rủa người ta thế?

Lee Jong Suk vừa giận vừa thấy buồn cười, nghĩ đến mối tình hiện giờ của mình, liền trợn mắt cãi lại, ―Chị à, đừng nguyền rủa em chứ!‖

―Chị đâu có nguyền rủa em, chị chỉ…‖ Đang nói bỗng dưng cô ngừng lại, hai mắt ngạc nhiên trợn to hơn cả Lee Jong Suk, ―A— đừng nói với chị giờ người em đang yêu là bác sĩ đó nha?‖

Nhẹ gật đầu, một Lee Jong Suk từ trước đến giờ tính tình cởi mở hào phóng giờ lại thẹn thùng, gương mặt điển trai trong nắng vàng cũng đỏ lựng.

―A— Má ơi! Ngó xuống mà xem kìa!‖ Nhịn không được nói tục, Jessica ôm đầu điên cuồng lắc mạnh, lòng tràn đầy bi phẫn, ―Sao ai cũng yêu hết người này tới người khác, trời ơi người đàn ông của tôi ở đâu hả?‖

―Chị, chị mắng thô tục quá!‖ Cười phá lên, cho dù Jessica dùng chữ đồng âm, nhưng Lee Jong Suk nghe vẫn hiểu.

―Đây không phải là vấn đề a a a …‖ Vẫn lắc đầu la to.

―Được rồi! Vấn đề chính là, tính tình của chị sẽ làm cho đàn ông…‖ Ngừng một chút, Lee Jong Suk ngẫm nghĩ định tìm từ nào chính xác một chút, cuối cùng vẫn giương cờ trắng đầu hàng, quyết đoán nói, ―Sợ hãi!‖

―Sợ hãi?‖ Giọng nói bi thương oán than ngừng lại, Jessica sững sờ hỏi

―Đúng vậy!‖ Gật đầu lia lịa y như đang bầm tỏi, Lee Jong Suk giải thích rõ hơn, ―Chị, chị tuy là người tốt, nhưng mà tính tình lại quá thẳng thắn, nói chuyện lại độc địa, nếu làm bạn thì sẽ cảm 

thấy rất thích rất thú vị, nhưng mà nếu như muốn tiến xa hơn nữa thì chắc chắn rất nhiều đàn ông sợ bị chị đâm đến thương tích đầy mình sợ hãi chạy mất dép luôn.‖

Jessica cũng hiểu rõ tính tình của mình, cũng biết Lee Jong Suk nói không sai, lập tức lườm cậu ta, vẻ mặt thản nhiên như không, ―Sai rồi ! Chị đã sớm quyết định, người nào muốn kết hôn với chị thì phải sống cùng với chị và mẹ chị, người đàn ông có thể chấp nhận điều kiện này đoán chừng cũng chả mấy ai, mà không chết thì chắc còn chưa sinh ra, bằng không thì cũng bị phụ nữ lắm chiêu bắt đi rồi. Dù sao chị cũng bản lĩnh đầy mình, ấp ủ vô vàn ước mơ, hai mẹ con cùng sống với nhau là đủ rồi, không có đàn ông còn thoải mái hơn.‖

Biết rõ hoàn cảnh gia đình cô, Lee Jong Suk mỉm cười, ―Chị, chị là cô gái rất hiếu thảo.‖

―Mẹ chị cũng là một người mẹ rất kiên cường!‖ Cứ mỗi lần nhắc đến mẹ, ánh mắt cô sáng ngời như ánh ban mai, giọng nói tha thiết êm dịu.

Nghĩ đến điều gì đó, Lee Jong Suk bỗng dưng nhếch môi chọc ghẹo, ―Người ta nói nồi nào úp vung đó, nói không chừng ngày nào đó sẽ có người không sợ chết, biết thưởng thức cô gái độc mồm độc miệng như chị thì sao.‖

Trong tíc tắc, Jessica mỉm cười quỷ dị, ―Có người đàn ông thích bị ngược đãi tự dâng hiến cho chị cũng hay đó chứ!‖

Lời vừa nói ra, hai người đều bật cười thật to, cười sảng khoái vô cùng.

―Được rồi, đừng nói về chị nữa, kể chuyển của em đi!‖ Nhướng mày hỏi, vẻ mặt Jessica vừa tò mò vừa cười rất mờ ám, ―Em và bạn gái bác sĩ thế nào hả? Tiết lộ chút đi mà!‖

Nghe vậy, nụ cười sáng chói của Lee Jong Suk đột nhiên ngưng bặt, làm cho Jessica hoảng hốt—

―Đừng nói với chị em lại bị người ta đá nữa nha?‖ Cô ân cần hỏi han, nếu thật là như vậy thì chắc cô sẽ khóc thương thay cậu ta quá!

―Không, đương nhiên không phải!‖ Lee Jong Suk ráng nhịn cười, ―Cô ấy rất tốt với em, rất yêu em, em cũng rất yêu cô ấy, chẳng qua là…‖

―Chẳng qua cái gì?‖ Cô nhíu mày thúc giục.

―Chẳng qua là em cảm thấy không xứng với cô ấy mà thôi.‖ Giọng điệu có chút ủ rũ, Lee Jong Suk thở dài một hơi.

Haiz…. Một người là bác sĩ tiền đồ sáng lạn, mà cậu ta chỉ là một y tá nam bình thường, so về bằng cấp hay tiền lương thì nhà gái cao hơn nhà trai, trong mắt người thường mà nói, cậu ta không xứng với cô ấy.

Thấy Lee Jong Suk tự xem thường bản thân mình, Jessica trừng mắt la to, ―Có gì không xứng? Y tá nữ gả cho bác sĩ nam thì đâu có ai nói không xứng đâu, nếu mở phòng khám làm việc cùng nhau, còn có thể giúp đỡ nhau nữa, phu xướng phụ tùy mà, thế thì y tá nam với bác sĩ nữ thì tại sao lại không được chứ? Mà em cũng có giành giật cướp bóc đâu, dựa vào năng lực của mình mà kiếm tiền, có gì mà không tốt? Chỉ cần em có thể mang hạnh phúc đến cho cô ấy, cô ấy cũng mang hạnh phúc đến cho em, cho dù đàn ông đối nội, phụ nữ đối ngoại, cả hai cùng đồng lòng

thì dù cho ai nói gì cũng không lung lay được tình cảm hai người!‖

Cho xin! Dù là đàn ông hay phụ nữ làm chủ gia đình thì chỉ cần hai người biết tạo dựng một gia đình hạnh phúc là được rồi, nếu mà dùng tiền bạc để đo đạc chỉ số hạnh phúc thì đa số nhân viên văn phòng có làm cả đời cũng chẳng có nổi.

Vốn biết suy nghĩ của Jessica không giống với người thường, nhưng hôm nay nghe những lý lẽ hùng hồn này, Lee Jong Suk vui sướng, tinh thần vốn đang sa sút cũng vơi đi ít nhiều, ―Chị, em biết hôm nay hẹn chị ra ăn cơm rất đáng mà.‖

―Chị thấy em căn bản hẹn chị ra ăn cơm là để nghe em kể lể thì có, rồi sẵn tiện xin vài lời khuyên chứ gì!‖ Cô bĩu môi lườm Jong Suk .

―Trời! Chị à, đừng nói vậy chứ! Em đây muốn tán dóc kiêm ôn chuyện cũ, nhất cử lưỡng tiện thôi mà…‖ Bị nói trúng tim đen, Lee Jong Suk không hề xấu hổ, trái lại còn vàng thật không sợ lửa thẳng thừng thừa nhận.

―Nghe em tán dóc quỷ gì…‖ Cô tiếp tục chế giễu.

Hai người vừa cười vừa chọc ghẹo lẫn nhau, nói chuyện rất vui vẻ. Cho đến một lúc lâu sau, Jessica nhìn đồng hồ, lúc này mới nhảy dựng lên —

―Tiêu rồi! Chị còn phải đi mua thức ăn, không thể nói chuyện với em nữa…‖ Tiêu rồi ! Tiêu rồi! Mua xong đồ ăn còn phải đi đón ―con cua‖ kia nữa, không biết có kịp không đây?

―Em chở chị đi!‖ Thấy cô hình như rất vội, Lee Jong Suk đang rảnh rang, lập tức chủ động đề nghị làm tài xế.

―Vậy thì tốt quá, cám ơn em!‖ Jessica vui mừng hớn hở, kéo Lee Jong Suk đi, quơ tay lấy hóa đơn chạy ra quầy tính tiền.

Chỉ chốc lát sau, hai người vội vội vàng vàng ra khỏi nhà hàng, Lee Jong Suk lái chiếc xe mô tô 125 phân khối chở Jessica đến siêu thị, sau khi nhanh chóng mua hết mấy thứ cần thiết, tuy là lòng đầy thắc mắc nhưng theo sự chỉ dẫn của Jessica, Lee Jong Suk vẫn chở cô đi thẳng đến cao ốc Kwon thị.

Đúng bốn giờ chiều, Kwon Yul xử lý xong đống tài liệu, thấy đã đến giờ hẹn, cho dù trên bàn làm việc còn rất nhiều tái liệu chờ anh xử lý, anh vẫn quyết đoán đứng lên, chuẩn bị tan sở.

Trước kia, anh là người cuồng công việc, mỗi ngày tăng ca chỉ là chuyện thường ngày ở huyện, có thể từ sau khi bị tai nạn xe, anh mới đột nhiên lĩnh ngộ mọi thứ, công việc vĩnh viễn xử lý không hết, còn sức khỏe một khi mất đi thì không thể lấy lại được, cho nên hiện tại anh hiểu việc gì cần phải dừng đúng lúc.

Huống hồ, vết thương của anh cũng chưa bình phục hẳn, thể lực lẫn tinh thần cũng không bằng trước đây, tan sở sớm một chút về nhà nghỉ ngơi cũng tốt, quan trọng nhất là…

Anh đói bụng rồi, muốn ăn cơm gà và cá sốt chua ngọt!

Nghĩ vậy, Kwon Yul bất giác mỉm cười, chống nạng đi ra khỏi văn phòng, trong tiếng chào hỏi của đám thư ký, anh đón thang máy, rất nhanh đã xuống đến đại sảnh.

Cô gái đó chắc đang ở bên ngoài chờ anh!

Nghĩ thầm trong đầu, anh chậm rãi ra khỏi cửa chính, không ngờ điều mình nghĩ đâu không thấy, lại thấy cô gái kia bước xuống từ chiếc xe mô tô 125 phân khối, cởi nón bảo hiểm trả lại cho tên đàn ông đội nón che hết cả khuôn mặt, cầm túi đồ ăn từ trong tay tên kia, vẻ mặt tươi cười vui vẻ nói gì đó, sau đó mới vẫy tay tạm biệt, nhìn theo hướng tên đó chạy đi.

Mẹ kiếp!

Thì ra sau khi ra khỏi công ty, cô ta dám hẹn hò với đàn ông, còn lấy cớ đi siêu thị mua đồ ăn — tuy đúng thật cô có mua, nhưng nhất định là canh tới gần giờ đón anh thì mới đi mua!

Không hiểu sao tâm trạng Kwon Yul đang vui vẻ nháy mắt lại biến đi đâu hết, lửa giận trong lòng tự dưng bốc lên, khóe miệng tươi cười tắt lịm, sắc mặt đen sì đến nỗi có thể kết nghĩa anh em với Diêm Vương.

―Anh xuống rồi à!‖ Xách bao lớn bao nhỏ, Jessica vừa xoay người đã nhìn thấy Kwon Yul, lập tức mặt mũi tươi cười chạy tới đón, ―Đợi tôi lâu không? Tôi cứ tưởng đúng giờ chứ…‖

―Không lâu!‖ Giọng nói lạnh lùng, nét mặt anh rất khó coi, cáu gắt nói, ―Chỉ là vừa vặn thấy hết chuyện cần thấy thôi.‖

Cái gì mà thấy hết chuyện cần thấy ?

Jessica hoang mang không biết Kwon Yul đang nói gì, còn chưa kịp phản ứng, lại nghe anh bắt đầu la mắng. ―Đi! Còn đứng ì ra đó làm gì? Tôi cũng không phải mời cô đến đây để đứng dòm ngó thiên hạ đâu!‖

Dứt lời, Kwon Yul mặt mày đen xì đi thẳng tới chỗ đậu xe, cũng không thèm liếc mắt nhìn cô lấy một cái.

Con cua này lại làm sao vậy? Mới trễ có mấy phút thôi mà, làm gì nổi điên chửi người chứ, ai chọc giận anh ta sao? Chắc là vì công ty nhiều việc nên tâm trạng mới bực bội như thế, Jessica 

tuy cũng hơi tức giận việc Kwon Yul giận cá chém thớt, nhưng vẫn cố gắng kìm nén lại, cô chẳng hơi đâu cãi nhau với anh.

Ai ngờ sau khi lên xe, suốt đoạn đường đi, mặc kệ cô có nói cái gì, hỏi cái gì, mặt anh vẫn đanh đanh trước sau như một, đến Phật cũng phải nổi nóng, huống chi là cô, ―Kwon tiên sinh, không phải ai cũng thích thú bản mặt khó ưa thối tha này của anh đâu, làm ơn đừng có hở một tí là giở bộ mặt doạ ma đó ra, cảm ơn nhiều!‖

Xổ một tràng mấy lời độc địa mỉa mai người khác, Jessica cảm thấy thật sảng khoái, tươi cười giả lả nhìn anh, muốn tức giận sao, vậy thì giận cho đã đi.

Khó ưa thối tha?

Kwon Yul ngẩn ra một lúc lập tức phản ứng lại ngay, cơn giận của anh lúc này mới thật sự lên đỉnh điểm, trái lại ngoài mặt vẫn lạnh lùng giễu cợt, ―Thật đáng tiếc tôi lại chính là ông chủ của bọn họ, cho nên dù vẻ mặt tôi ―khó ưa‖ đến cỡ nào thì những người khác lặng thinh câm nín không dám nói lời nào.‖

Mà cái gọi là ―những người khác‖ đó, dĩ nhiên là nói cô rồi, ―Đúng vậy! Đúng vậy! Anh đương nhiên là có quyền trưng bản mặt khó ưa của mình ra rồi……‖ Giọng nói lộ rõ sự xem thường, cô nở nụ cười tự nhiên đến thân thiện, ―Nhưng mà anh có thể nhũ lòng thương xót cho kẻ nghèo hèn như tôi, ứng một chút tiền lương để tôi mua chai xịt phòng diệt khuẩn, nấm mốc, khử hoàn toàn tất cả các mùi hôi thối, gây khó chịu không?‖

Lời này vừa nói ra, Kwon Yul một lần nữa tức đến nghẹn họng, nói không ra lời, chỉ có thể hung hăng trợn to hai mắt nhìn cô, ánh mắt sắc bén như muốn giết người, Jessica thì hoàn toàn dửng dưng như không, còn chớp chớp mắt nhìn anh mà cười, trong lòng vô cùng hả hê.

Hố hố…..Hiệp thứ tư, cô lại toàn thắng một cách vẻ vang!

Vào buổi tối, vẫn bốn món một canh như mọi khi, món nào cũng đầy đủ sắc hương vị, làm cho người ta nhìn thấy thôi đã thèm nhỏ dãi, nhưng Kwon Yul lại chỉ chằm chằm dĩa thịt gà và dĩa cá phi lê sốt chua ngọt kia, chẳng những không động đũa mà vẻ mặt còn ngơ ngác không biết đang 

suy nghĩ gì, Jessica đang ngồi đối diện vì còn bực tức chuyện lúc chiều nên cũng chẳng đoái hoài gì đến anh, đắc ý ngồi ăn một mình.

―Là ai?‖ Bỗng dưng anh lên tiếng hỏi.

―Là ai cái gì?‖ Nuốt vội miếng cá chua ngọt, Jessica thắc mắc hỏi lại.

―Còn muốn giả bộ hả?‖ Tức giận đập mạnh xuống bàn, Kwon Yul rốt cuộc mất kiên nhẫn, lớn tiếng quát: ―Lúc chiều người đàn ông đưa cô đến công ty là ai?‖

A! Anh thấy hết rồi sao? Hơi ngạc nhiên trước phản ứng của anh, nhưng Jessica cũng không để ý mấy, lập tức trả lời không giấu diếm gì cả, ―Cậu ấy là đàn em của tôi lúc còn ở đại học.‖

Nghe vậy, mặt mày Kwon Yul càng thêm nhăn nhó, ―Cô với cậu ta đi với nhau làm cái gì?‖

―Ăn cơm ôn chuyện cũ.‖ Vẫn trả lời rất thản nhiên, nhưng mà trong lòng cũng lắm tò mò, không hiểu sao anh cứ hỏi mấy vấn đề này làm cái gì?

―Cậu ta làm nghề gì?‖ Anh từ từ thăm dò, y như cảnh sát đang hỏi cung tội phạm. Làm nghề gì hả?

Tính điều tra gia cảnh người ta sao?

―Tôi tốt nghiệp khoa điều dưỡng, cậu ấy là đàn em của tôi, còn phải hỏi làm nghề gì sao? Đương nhiên là y tá nam rồi!‖ Liên tiếp bị hỏi toàn những câu hỏi rất kì quái, Jessica lườm anh, lên tiếng chế giễu, ―Với lại anh hỏi nhiều như vậy để làm gì? Có cần đem cả hộ khẩu ra nói cho anh nghe luôn không? Hay là để tôi cả chiều cao, cân nặng, số đo ba vòng, thu nhập hàng năm, số tiền gửi tiết kiệm của cậu ấy là bao nhiêu báo cáo một lượt cho anh? Mà mấy chuyện này có dính dánh gì anh đâu mà hỏi chứ, đúng thật là khó hiểu, rảnh rang làm chuyện ruồi buôi!‖

Ơ…..Đúng vậy! Quả thật chuyện này không liên quan gì tới anh, anh hỏi nhiều như vậy làm cái gì chứ?

Kwon Yul bị cô hỏi ngược lại mà cứng họng, nhưng mà nhìn cô đi cùng với người đàn ông khác, còn cười nói vui vẻ, trong lòng không hiểu tại sao lại cảm thất rất khó chịu, rất tức giận. Bây giờ còn bị cô vặn ngược hỏi, anh lại không biết trả lời làm sao, trong lòng nhất thời bối rối vô cùng, lập tức lảng qua chuyện khác, ―Y tá là việc của đàn bà con gái, con trai ai lại đi làm y tá? Thật không có tương lai!‖ Lạnh giọng nhạo báng, vốn chỉ muốn che giấu tâm trạng hoảng loạng của mình, anh nào biết mình vừa mới chọc vào tổ ong vò vẻ, vừa nói xong liền thấy ánh mắt lạnh lùng của Jessica nhìn mình, sắc mặt vô cùng khó coi, tưởng chừng như cô sắp nhảy bổ vào anh mà đánh một trận nhừ tử, thế mà cả buổi cô lại không nói tiếng nào.

―Làm…làm sao vậy?‖ Dựa vào sự hiểu biết về cô cho tới bây giờ, Kwon Yul đã từng chứng kiến cô khí thế mỉa mai giảng đạo cho anh nghe, cũng từng lĩnh giáo qua miệng lưỡi sắt bén của cô, hay khi cô không ngừng ―phun‖ ra những lời nói độc địa cứ như đang làm lễ rửa tội, nhưng mà chưa bao giờ thấy qua vẻ mặt lạnh tanh này của cô, cả người nhất thời luống cuống, cảm giác như bản thân vừa giẫm phải mìn.

―Đương nhiên, Kwon tổ ng giám đố c của chúng ta thật sự rất có tương lai, ai mà dám so bì với anh chứ?‖ Cô kìm nén lại lửa giận vào trong lòng, giọng điệu đầy chế nhạo cùng châm chọc,

―Đàn ông làm y tá thì sao hả? Không trộm cũng không cướp, làm việc chính đáng, xin hỏi ―đại‖ tổng giám đốc đây dựa vào cái gì lại xem thường người ta?‖ Ngừng một lúc, vẻ mặt cô kinh ngạc như mới vừa tỉnh ngộ điều gì đó, lời nói càng thêm độc địa, ―A! Đương nhiên! Anh đường

đường là tổng giám đốc của tập đoàn Kwon thị mà! Vừa bước chân ra ngoài, ai cũng tranh nhau nịnh bợ lấy lòng, cho dù chỉ đi ngang đường, cũng sẽ có người đứng ở hai bên vỗ vỗ tay, kêu to anh thật đẹp trai, thật là oai phong, nhiêu đó cũng đủ anh tài giỏi đến cỡ nào rồi, chúng tôi nào dám nói gì, đúng không?‖

Nói còn chưa dứt, cô đứng đẩy ghế đứng dậy, không để ý bộ dạng anh lúc này đã quê quá hóa khùng, liền xoay người đi, đứng tại phía sau Kwon Yul tiếp tục buông lời thoá mạ, ―Nếu không phải ba anh để lại một gia tài kết sù, thì cho dù anh tài giỏi đến đâu, anh cho rằng anh thật sự có thể ngang ngược lộng hành như bây giờ, miệng còn hôi sữa ngồi lên được vị trí cao chót vót đó à, có thể điều hành một tập đoàn lớn mạnh đó hay sao? Nói cho cùng, anh cũng chỉ là nhờ vào

―cái bóng‖ của ba anh, anh chỉ là một ―con tinh trùng‖ may mắn vớ bỡ mà thôi! Nếu như nói đến cống hiến cho xã hội, tôi nghĩ cậu đàn em kia của tôi còn thật sự rất đáng tôn vinh, cậu ta làm 

việc rất có trách nhiệm, tận tuỵ với nghề, nhiệt tâm chăm sóc bệnh nhân, năng lực cũng chẳng thua kém gì anh đâu.‖

Từng lời từng chữ độc địa y như kim châm có kịch độc của cô dần dần mất hút theo bóng lưng đã đi xa, Kwon Yul kích động giận đến tím mặt, ―Rầm‖ đập bàn một tiếng đứng lên, quay đầu tức giận nhìn bóng dáng cô gái không biết sống chết kia. Mà cô vẫn ung dung bước đi, ngay cả xoay người lại nhìn anh một cái cũng không có, mở cửa đi thẳng vào trong phòng.

Mẹ nó! Cô ta nói vậy là có ý gì? Cô nói anh không bằng tên đàn ông kia của cô sao? Tức giận đến mức vẻ mặt từ hồng lại chuyển thành đen sau đó lại tái mét, Kwon Yul nổi cơn tam bành, chỉ muốn chạy đi tìm cô gào thét rống giận, người thì đã đứng trước cánh cửa đang đóng im ỉm, tay cứ giơ cao rồi lại buông xuống, làm thế nào cũng không dám đập cửa.

―Con mẹ nó! Mình bị điên rồi hả?‖ Căm phẫn tự mắng mình, anh chỉ biết ngồi phịch xuống ghế sofa trong phòng khách, nghĩ mãi vẫn không hiểu là tại sao, rồi tự tức giận, hậm hực với chính mình.

Chó thật ! Sao cứ hễ đụng đến cô ta, anh hết lần này tới lần khác đều chịu trận, tự chuốc bực vào thân thế hả ?

Nhưng điều làm anh tức điên lên chính là ở trong mắt của cô, anh chẳng hề bằng một tên y tá nam ! Đúng thật là….

Thật là điên mà! 

Chương 6:

Sáng sớm hôm sau, Jessica bị nửa thân dưới khó chịu làm thức giấc, đến lúc vào trong toilet, quả nhiên là MC đã đến, khó trách hôm qua cô lại hoả khí xung thiên, tính khí lại nóng nảy cáu kỉnh như vậy, bị người đàn ông thối tha nào đó lảm nhảm vài câu mà đã nổi giận đùng đùng.

Kiếm lý do hợp lý cho sự nóng nảy ngày hôm qua của mình, cô đánh răng rửa mặt xong vẫn cứ như thường ngày cầm khăn mặt và pha một thau nước nóng đi đến một căn phòng.

Làm bộ làm tịch gõ cửa hai tiếng, đồng thời cũng đợi phản ứng của người trong phòng, Jessica trực tiếp mở cửa đi vào, mà người đàn ông nằm trên giường đã thức từ lâu, hoặc giả phải nói là… anh cả đêm vốn không có ngủ.

Đúng vậy, Kwon Yul quả thật một đêm không ngủ, cả đêm cứ trở mình liên tục, mải miết nghĩ đến những lời mỉa mai của cô, tức thì có tức, nhưng anh cũng nghiêm khắc kiểm điểm bản thân mình, cũng phải thừa nhận rằng cô nói có một nửa là chính xác.

Hoàn toàn chính xác ! Anh là một cậu ấm thừa kế tài sản từ ba mình, là một con tinh trùng rất may mắn, thế nhưng mà cố gắng của anh cũng chẳng thua kém ai, thậm chí còn nhiều là đằng khác, nếu không thì làm sao anh có thể điều hành và phát triển một tập đoàn có quy mô lớn như Kwon thị được, tập đoàn ngày càng khuếch trương vững mãnh, so với lúc ba anh còn đương nhiệm thì quy mô đã mở rộng không ít.

Điều quan trọng chính là  — anh tuyệt đối không thua kém cái tên đàn em đó!

Chẳng hiểu sao Kwon Yul lại cực kỳ so đo tính toán điểm này, về phần nguyên nhân thì… anh cũng chẳng màng đi tìm tòi làm gì.

Cả đêm không ngủ, hai mắt anh đỏ au mỏi mệt nhìn cô gái khó ưa đó đẩy cửa đi vào, mặc dù vẻ mặt tiều tuỵ nhưng ánh mắt vẫn như trước trừng trừng nhìn cô, hi vọng cô có thể chủ động mở miệng xin lỗi mình, nếu vậy thì anh sẽ đại nhân độ lượng không chấp kẻ tiểu nhân, không so đo tính toán mà tha lỗi cho cô.

Tiếc thay, ý nghĩa này chỉ là vọng tưởng hão huyền của anh mà thôi, còn người trong cuộc là Jessica thì vẫn dửng dưng đi thẳng đến bên giường, miệng cũng chẳng mở ra huống chi là lên tiếng nói chuyện, thẳng thừng cởi quần anh ra, đắp khăn nóng lên chỗ xương hông bị thương của anh.

Mẹ nó ! Giờ là sao? Ai là ông chủ ở đây hả, lại còn dám tỏ thái độ với anh nữa à !

Kwon Yul chợt cảm thấy bực bội, quyết định giữ tôn nghiêm đàn ông của mình, cô đã không chịu thua, nhận lỗi với anh thì anh cũng tuyệt đối không mở miệng nói chuyện với cô

Vì thế, bầu không khí trong phòng bỗng ngưng đọng ngột ngạt đến kì lạ, Jessica phụng phịu, động tác chườm nóng một cách máy móc, mà người kia nằm trên giường cũng im thin thít y chang như cô, hai người cứ như là hai đứa con nít ganh đua tính nhẫn nại với nhau.

Một hồi lâu sau, chườm nóng đã xong, cô lấy khăn mặt về, mà hành động lại giống như vô tình quất mạnh cái khan vào mông anh thật mạnh, tiếng khăn chạm vào da thịt nghe chan chát, còn Kwon Yul thì túm lấy cái mông bị đánh lén đau nhoi nhói, tức giận quay ngoắt đầu, ánh mắt trừng trừng hừng hực lửa giận.

Mẹ bà, cô ta cố ý đây mà! Cố ý thì sao hả?

Dùng ánh mặt lạnh lùng đáp trả lại cái nhìn của Kwon Yul, Jessica giúp anh mặc quần lại, nhanh chóng thu gọn mọi thứ định đi ra ngoài, ai ngờ một giọng nói tức giận truyền tới từ phía sau —–

―Cô định chiến tranh lạnh với tôi hả?‖ Rốt cục nhịn không nổi, Kwon Yul tự mình phá tan bầu không khí trầm mặc này.

―Không dám!‖ Quay đầu lại, Jessica nở nụ cười rất giả tạo.

Thật ra cô không phải là người giận dai, chỉ cần xả được cơn giận là xong, không ghi hận trong lòng, cho nên lúc nãy dùng khăn mặt quất mạnh vào mông Kwon Yul xong, cô cũng đã hạ hoả rồi, vẻ mặt xụ một đống bí xị hôm nay của cô là do đang trong kì MC, bị nội tiết tố (hormone) trong người ảnh hưởng, không chỉ tâm trạng cáu kỉnh, mà còn không hào hứng mở miệng nói chuyện, cho nên anh mới hiểu lầm cô muốn chiến tranh lạnh.

―Vậy làm quái gì bày cái bản mặt ấy với tôi?‖ Giận dữ lên án, mà ẩn trong lời nói có gì đó nghe như làm nũng, chỉ là cả chính anh cũng chẳng phát hiện ra.

Lườm anh một cái, Jessica phát cáu, ―Đại di mụ của phụ nữ đến, có quyền nổi nóng!‖ Dứt lời, cô hậm hực đi ra ngoài.

Đại di mụ?

Kwon Yul sửng sốt, lập tức hiểu ra ba chữ ―đại di mụ‖ có nghĩa là gì, ngay sau đó chỉ có thể vuốt vuốt cái mũi không dám hó hé tiếng nào nữa, dù sao thì phụ nữ trong thời kỳ rối loạn sinh lý thường nổi nóng vô cớ, không nói lý lẽ, ờ mà phải nói là cực kỳ không nói lý lẽ.

Nhưng mà… quan trọng là cô không còn giận chuyện ngày hôm qua nữa!

Nghĩ như vậy, người nào đó đang nằm trên giường bỗng cười rất ngây ngô, một đêm không ngủ khiến anh cảm thấy rất mệt mỏi, toàn thân uể oải, vì vậy anh hí hửng nhắm mắt lại quyết định đánh một giấc thật ngon bù lại cho cả đêm trăn trở ngày hôm qua, mới vừa đi làm có một ngày, anh lại tự động cho phép mình được tịnh dưỡng một ngày.

Kwon Yul đánh một giấc ngon lành đến tận trưa, tới khi anh mở cửa phòng đi ra ngoài thì cả căn nhà hoàn toàn tĩnh lặng, không thấy Jessica đâu cả. Lúc anh bước tới bàn ăn thì cơm trưa đã chuẩn bị để sẵn trên bàn, bên cạnh còn để một tờ giấy —-

Thời kỳ sinh lý, sức khoẻ giảm sút, chợp mắt ngủ trưa, cơm nước riêng lẻ! Tổng cộng bốn câu, mỗi câu bốn chữ, khiến anh phải bật cười…

Làm bốn câu đối à ? Cô đúng thật là tài năng!

Biết tăm tích của cô rồi, Kwon Yul cũng không còn lo lắng nữa, ngồi vào bàn ăn trưa, ăn uống xong xuôi, anh đi vào phòng khách bước tới chậu thuỷ tinh, tâm trạng phơi phới đùa nghịch mấy con cua, mãi đến sau đó không lâu, Kim Taeyeon lại tới chơi nữa….

―Này! Mình đến uống nước táo.‖ Vừa vào cửa, người đàn ông điển trai kia liền cười trêu chọc, đôi mắt phong lưu đa tình cứ ngó lung tung khắp căn nhà hòng kiếm cô gái thú vị hôm trước.

Chẳng biết tại sao thấy Kim Taeyeon đưa mắt tìm kiếm Jessica, Kwon Yul tự nhiên lại cảm thấy sao sao ấy, bực tức lấy tay vỗ vào người Kim Taeyeon một cái, sau đó lại cười mà cứ như trách móc, ―Đừng tìm nữa, hôm nay cậu không có nước táo uống đâu, cô ấy đi ngủ trưa rồi.‖

―Ngủ trưa?‖ Vào phòng khách ngồi xuống sofa, Kim Taeyeon xoa xoa cằm, cười gian xảo,

―Người anh em, tối hôm qua làm trò gì với người ta thế, khiến người ta kiệt sức phải ngủ bù buổi trưa vậy hả?‖

―F**k you, đầu óc đen tối, mở miệng toàn nói mấy thứ nham nhở !‖ Anh cáu gắt nguýt Kim Taeyeon, mà Kwon Yul cũng chẳng hề cãi lại rằng ―khẩu vị không kém tới như vậy.‖

À ha ! Cũng chỉ mắng cậu bạn của anh đầu óc đen tối, nhưng không hề bác bỏ chuyện hai người xảy ra chuyện gì, có nghĩa là sao đây hả?

Như cảm thấy điều gì đó bất thường, Kim Taeyeon nhìn chằm chằm vào Kwon Yul, ánh mắt mờ ám, vẻ mặt cứ cười cợt mãi, đến nỗi chính Kwon Yul cũng không hiểu cậu ta đang cười cái gì, nhịn không nổi đành phải lên tiếng —-

―Cười đã chưa? Cậu đến tìm mình là để cho mình coi bộ mặt cười ngốc nghếch của cậu đó à ? Nếu là vậy thì… thành thật xin lỗi, mình thưởng thức xong rồi, cậu biến được rồi đó!‖ Bị cười đến khó chịu, Kwon Yul nổi cáu mắng nhiếc.

―Này người anh em, đừng nói vậy mà! Khuôn mặt tươi cười này của mình không biết đã làm điên đảo biết bao nhiêu cô gái rồi đấy, cũng đừng ghét bỏ mình chứ!‖ Ung dung khoanh tay trước ngực, Kim Taeyeon vẫn ngồi im trên sofa, chẳng hề có ý định cuốn xéo khỏi đây.

Bực dọc thở hắt ra, Kwon Yul nhìn đánh giá Kim Taeyeon một lúc lâu, biết cậu ta không có chuyện nhất định sẽ không lên đây tìm anh, cười khẩy nói, ‖ Nói đi! Lần này tới tìm mình, lại định kêu mình giúp cậu trốn Sun Mi nữa phải không?‖

―No, no, no!‖ Liên tục đong đưa ngón trỏ, khuôn mặt phong lưu não nề vô cùng, ―Chẳng lẽ là anh em với nhau mà mình cũng không thể tìm cậu tán dóc hả?‖

―Chứ không phải từ đó đến giờ thời gian rảnh rỗi của cậu đều ―ưu tiên phụ nữ‖ hết à?‖ Kwon Yul tiếp tục chế nhạo, nhưng vẫn luôn tay mở một chai rượu Whiskey lâu năm, chuẩn bị cùng người bạn tốt của mình tán dóc.

Vì vậy, hai người đàn ông lười biếng này, sau giờ cơm trưa thong dong thoải mái vừa uống thưởng thức rượu vừa kể chuyện gia đình, cho đến khi Kwon Yul khuyên bạn thân của anh, muốn cậu ta thẳng thắng nói chuyện với Sun Mi và cùng nhau  đối mặt với mọi chuyện, Kim Taeyeon không biết là do muốn trốn tránh hay sao, đột nhiên ngó nghiêng ngó ngửa rồi hỏi ——

―Yul, cậu đã yêu ai thật lòng chưa?‖

Nghe vậy, Kwon Yul loáng choáng say không khỏi giật mình, khuôn mặt đỏ au vì rượu trầm tư hết nửa ngày, cuối cùng rốt cục lắc đầu.

Cũng phải nói, do tướng mạo cùng gia thế của anh đều thuộc hàng thượng đẳng, được phái nữ hâm mộ là chuyện thường tình. Tuy đã trải qua tình một đêm với nhiều cô gái, nhưng nếu hỏi anh đã từng thật lòng yêu ai chưa, anh cũng không biết tình yêu thật sự là thế nào, thêm vào đó,

vài năm nay, sau khi cha anh qua đời, anh chuyên tâm phát triển sự nghiệp, mỗi ngày đầu tắt mặt tối, bận đến nửa đêm, dĩ nhiên càng không có thời gian yêu đương với ai cả.

Hôm nay nghĩ đến, anh mới giật mình ngẫm lại, bao năm nay anh không hề quen cố định một cô gái nào cả.

―Vậy sao…‖ Nhìn bạn thân của mình, Kim Taeyeon cười rất bí hiểm, ―Nếu như mình nói, cậu sắp lọt vào lưới tình rồi, cậu có tin không?‖

―Ồ, mình không biết cậu đã đổi nghề làm thầy bói rồi đấy!‖ Dựa vào trực giác quái quỉ mà đưa ra nhận định tào lao đó, Kwon Yul không nể tình khinh khỉnh bắt bẻ, anh tuyệt đối không tin.

―Cậu giỏi lắm ! Mình tin là đủ rồi.‖ Nhún vai không thèm để ý, bản thân Kim Taeyeon ngược lại rất chắc chắn.

Cho rằng cậu ta đã say, Kwon Yul mặt kệ cậu ta ―ăn nói điên khùng‖, nhưng nói đến yêu đương làm anh nhớ đến phụ nữ, mà nhớ tới phụ nữ liền nghĩ đến ai kia đang ngủ trưa trong phòng…

―Taeyeon, mình hỏi cậu cái này!‖ Đột nhiên anh ngồi thẳng dậy, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy.

―Tớ cho phép cậu hỏi đấy!‖ Không nhúc nhích, ngồi phịch ở trên ghế sa lon, Kim Taeyeon lười biếng cười đáp.

―Cậu nói xem lúc dì cả‖ của phụ nữ đến có phải họ luôn khó chịu không?‖ Nghĩ đến cô gái kia cả hôm qua lẫn hôm nay sắc mặt cực kỳ khó coi, lại dễ nổi nóng, Kwon Yul nhịn không được hỏi thăm bạn tốt ―Giáo sư chuyên ngành phụ nữ học‖. (“dì cả” : cái này là nguyệt sự bà con ạ, bên TQ hay dùng là mẹ, dì cả, dì nguyệt… đến, nếu ai còn không hiểu để mail lại, hotmit phụ đạo

cho nhé, hehe),

Không dám tin những gì Kwon Yul vừa hỏi, tưởng mình nghe nhầm, Kim Taeyeon miệng chữ A mồm chữ O nhìn bạn tốt của mình, cho đến khi xác định anh thật sự nghiêm túc, liền cười phá lên, ―Ha ha ha… Người anh em, mình không ngờ cũng có ngày cậu sẽ quan tâm đến vấn đề sinh lý của phụ nữ nha.‖

Bị cười, Kwon Yul mặt đỏ bừng, quê quá hóa khùng quát: ―Cậu cười cái gì? Mình hỏi chơi thôi không được sao?‖

Mẹ nó! Cái tên lãng tử đào hoa chết bầm này nếu mà còn cười tiếp cũng đừng trách anh không khách khí lập tức gọi cho Sun Mi, kêu cô ấy tới bắt người.

―Được, được chứ, Kwon tổ ng giám đố c của chúng ta muốn hỏi cái gì đều được cả!‖ Len lén lau đi nước mắt ở khóe mắt do cười quá nhiều, Kim Taeyeon vờ nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, giả bộ đứng đắn khuyên răn, ―Người anh em, cậu phải biết rằng, kinh nguyệt của phụ nữ mà đến thì

không phải chuyện đùa đâu – cảm xúc thất thường, hay nổi nóng cũng là chuyện thường tình, nhẹ thì mặt mày bí xị với cánh đàn ông chúng ta, còn nặng thì làm chúng ta phát điên lên đấy!‖

Như vậy có phải anh nên tạ ơn trời  đất vì triệu chứng của cô gái đang ngủ trưa trong phòng còn nhẹ không?

Kwon Yul thầm suy nghĩ, chẳng biết tại sao, lại có cảm giác mình rất may mắn.

Kim Taeyeon cũng không biết anh đang nghĩ gì, lại tiếp tục thao thao bất tuyệt nào là hormone, sinh lý, tâm lý vân…vân, từ mọi góc độ đến nghiên cứu thảo luận thời gian hành kinh của phụ 

nữ, nghe vậy Kwon Yul lần đầu tiên tán thưởng sự hiểu biết uyên bác của cậu bạn, cuối cùng, anh đưa ra một kết luận rất vĩ đại—–

―Sinh vật hàng tháng lại đổ máu một lần nhưng vẫn không chết, tuyệt đối không thể xem thường!‖ Ngàn vạn lần không được gây sự với phụ nữ đang trong thời kỳ kinh nguyệt.

―No, no, no!‖ Lần nữa lắc mạnh ngón trỏ, Kim Taeyeon bình luận tinh ranh hơn. ―Sinh vật một tháng mà cũng không đổ máu lần nào, càng không thể khinh thường hơn.‖

Lời vừa nói ra, Kwon Yul lập tức nhìn Kim Taeyeon với ánh mắt ngưỡng mộ… Quả nhiên không hổ là ―Giáo sư chuyên ngành phụ nữ học‖, bội phục! Bội phục!

―Dì cả‖ phiền phức cuối cùng cũng đi, Jessica lại khôi phục tinh thần sảng khoái như xưa, mặc dù thỉnh thoảng không quên phun ra nọc độc, nhưng bình thường đều tươi cười cả ngày với mọi người.

Thời gian qua đi, vết thương của Kwon Yul đã bình phục rất nhiều, tuy không cần chống nạng, nhưng đi đứng không thuận tiện và linh hoạt như trước được, anh vẫn đi trị liệu theo định kỳ.

Hôm đó, Jessica lại lái xe đưa Kwon Yul đến bệnh viện, chờ anh làm vật lý trị liệu xong thì cùng về nhà, bác sĩ điều trị suy tư dõi mắt theo lưng anh, sau đó nhanh chóng đuổi theo –

―Kwon tiên sinh… Kwon tiên sinh…‖, bác sĩ vội vàng gọi anh lại.

Nghe có người gọi mmình, Kwon Yul và Jessica không hẹn mà cùng dừng bước, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bác sĩ trị liệu hấp tấp phóng tới như tên bắn.

―Có chuyện gì không?‖ Cau mày, Kwon Yul lòng tràn đầy nghi hoặc. Kỳ lạ ! Bác sĩ trị liệu dặn dò cái gì anh đều làm, còn bỏ sót cái gì sao?

Vẻ mặt nghiêm túc, bác sĩ trị liệu chuyên nghiệp nói: ―Lúc nãy tôi chú ý cách anh đi, cảm thấy anh đi đứng hơi lạ, không giống như bình thường!

―Lạ là sao?‖ Kwon Yul càng nhăn mặt hơn.

Anh đúng là cũng có cảm giác mình đi không được tự nhiên cho lắm, nhưng anh cho rằng đó là do vết thương chưa lành nên mới như vậy.

―Đúng là như vậy!‖ Jessica nghe bác sĩ trị liệu nói vậy cũng liên tục gật đầu phụ họa, ―Cân bằng trái phải không đều.‖

―Đúng vậy!‖ Bác sĩ trị liệu kinh ngạc, vui mừng nhìn cô, vẻ mặt kích động như gặp gỡ bạn tri âm. ―Đó là bởi vì phần mông dùng sức không đồng đều nên mới như vậy.‖

Phần mông dùng sức không đồng đều… Mẹ nó, dám nói anh phần mông dùng sức không đồng đều!

Cúi đầu nhìn nhìn chính mình, lòng Kwon Yul nhen nhóm lửa giận, nhưng anh hiểu bác sĩ trị liệu này rất chuyên nghiệp, có gì nói đó, không có ý bôi nhọ anh, nên cuối cùng cũng chỉ có thể nén cơn giận xuống, buồn bực hỏi: ―Vậy phải làm sao?‖

Bác sĩ trị liệu vỗ vai anh, mỉm cười tuyên bố đáp án, ―Cho nên anh phải thường xuyên luyện tập đi ngang để cải thiện tình trạng này.‖

Lời này vừa nói ra, liền có tiếng phì cười không nén được phát ra từ ai đó, còn Kwon Yul thì mặt mũi lập tức bí xị.

―Kwon tiên sinh, chúc mừng anh đạt được nguyện vọng lâu nay, rốt cục có thể đường đường chính chính đi ngang thật sự rồi.‖ Đôi mắt đen láy chớp chớp không thể che hết vẻ giảo hoạt, Jessica cười xấu xa chế nhạo.

Ha ha… Đúng là chuyện vui nhất trên đời mà, quả không uổng biệt hiệu ―Tổng giám đốc con cua‖ của anh ta !

Hung hăng trợn mắt liếc cô, Kwon Yul bị đả kích đến tái mặt, tức giận đi thẳng ra ngoài.

Mẹ bà! Anh tuy thích con cua, cũng khoe khoang rằng dù mình muốn đi ngang, người ngoài cũng không thể xen vào, nhưng cái gọi là ―Đi ngang‖ là chỉ khí thế thôi, cũng chẳng phải thật sự muốn đi ngang!

Nhìn anh nổi giận đùng đùng rời đi, bác sĩ trị liệu phát hoảng, không rõ mình nói sai cái gì, mà Jessica chỉ cười mỉm ra ý bảo ―Không có việc gì‖, rồi vội vàng đuổi theo.

Thoáng chốc, chỉ thấy hai người một bên trừng mắt giậm chân thô bạo bước đi, một bên tươi cười hớn hở đi trên hành lang bệnh viện, tâm trạng cả hai khác biệt một trời một vực, mãi đến khi đi ngang qua chỗ một hộ lý nam đang đứng –

―Sica noona!‖ Lee Jong Suk vui mừng kêu to. Chị? Chẳng lẽ là…

Tò mò dừng lại xem, Kwon Yul hung hăng trừng mắt nhìn về phía phát ra giọng nói, trái lại Jessica thì mặt mày hớn hở vẫy tay chào —-

―Này! Jong Suk, lại gặp nhau nữa rồi.‖

―Sica noona, chị lại cùng bạn đến đây làm trị liệu hả?‖ Khuôn mặt sáng sủa nở nụ cười tươi rói, Lee Jong Suk hiếu kỳ nhìn người đàn ông đi cạnh Jessica, thế nhưng vừa chỉ mới nhìn lén một chút thôi thì đã bị ánh mắt chứa đầy hận thù của anh ta làm cho hoảng sợ, xương sống tê cứng rần rần, mồ hôi lạnh tự động lăn dài phía sau lưng.

Ơ… Anh chưa hề gặp qua người đàn ông đó, đồng nghĩa không có khả năng đắc tội với đối phương, sao anh ta nhìn anh như thể chính mình đã cướp vợ của anh ta thế ?

Hừ! Tướng tá nhìn cũng không tệ lắm, nhưng cũng chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa mà thôi, có gì đặc biệt đâu, vậy mà dám lớn tiếng bảo là hơn anh à? Rõ ràng anh so với với thằng nhóc này còn tốt hơn rất nhiều!

Bĩu môi nghĩ thầm, Kwon Yul vẫn còn ấm ức vì mấy lời châm chọc khiêu khích hôm qua của Jessica, hôm nay nhìn thấy người rồi, anh bực dọc nhận xét thầm một phen, khăng khăng nhận định mình tuyệt đối tốt hơn rất nhiều.

Jessica cũng không biết mớ bòng bong trong lòng vị tổng giám đốc con cua, vẫn tươi cười hớn hở cùng đàn em của mình hàn thuyên vài câu, mãi cho đến khi….

―Khục khục khục!‖ Cố ý ho khan vài tiếng, vẻ mặt Kwon Yul mất kiên nhẫn thúc giục.

Ám chỉ rõ ràng đến thế làm Jessica không thể không lén lườm Kwon Yul, mà Lee Jong Suk lại rầu rĩ gãi đầu, tự hỏi bản thân đắc tội gì với người ta mà cũng không biết.

―À… Sica noona, em còn việc phải làm, không cản trở hai người nữa, gặp lại sau!‖ Dám chắc nếu mình còn ở đây nữa thì trên người thế nào cũng bị ánh mắt sắc như dao bén ấy đâm thủng mấy lỗ, Lee Jong Suk rất thức thời chấm dứt cuộc nói chuyện, nhanh như cắt chuồn vào phòng điều dưỡng, tránh né vẻ mặt hăm he, nhìn mình đầy thù địch.

Thấy thế, Jessica cũng chỉ có thể nguýt ai đó ―thuộc tính con cua‖, rồi vẫy tay chào tạm biệt đàn em của mình.

Xí! Mới nói chuyện chưa tới hai câu mà đã hối thúc, cũng chẳng phải bão cấp tám, giục cái gì mà giục chứ?

―Ê ê ê, mấy người có thấy không…‖

―Dĩ nhiên ! Dĩ nhiên rồi ! Thấy rõ mười mươi luôn…‖

―Tôi còn tưởng mình ngủ mơ nên hoa mắt nữa chứ…‖

―May là tôi không có nghiện thuốc, bằng không chắc cũng nghĩ mình đang lên cơn nghiện, sinh ra ảo giác…‖

Trong tổng bộ của tập đoàn Kwon thị, cảnh tưởng hôm nay rất hỗn loạn, tất cả nhân viên các phòng ban hễ rảnh đều tụm năm tụm bảy xì xào bàn tán, rỉ tai kể nhau nghe, bởi vì bọn họ đều 

không hẹn mà cùng nhìn thấy một hình ảnh vô cùng hãi hùng — Tổng giám đốc của bọn họ quả thật đã ―đi ngang‖ rồi.

Đúng vậy! Kwon Yul xác thực bắt đầu tập đi ngang — dưới sự giám sát gắt gao của Jessica.

Bác sĩ trị liệu đề nghị anh nên ―đi ngang‖ cho tới khi phục hồi lại chức năng đi đứng bình thường, anh muôn phần không muốn đấy, anh đơn giản chỉ muốn có chút khí thế ngang tàng thôi, nhưng nếu quả thực đến đi đứng mà cũng ―đi ngang‖ thì nhìn bộ dáng rất ngớ ngẩn.

Tiếc rằng cái mông không chiều lòng người, tội phạm quan trọng ―dùng sức không đồng đều‖ kia xấu vẫn hoàn xấu, nếu không nghe theo lời bác sĩ trị liệu, mai mốt thế nào cũng đi đứng loạng choạng, người xúi quẩy không ai khác mà chính là anh.

Lại thêm cô gái khó ưa kia nằng nặc bắt anh phải tập mấy động tác khỉ gió này, thậm chí sợ ý chí anh không cao, cố ý lười biếng mà ảnh hưởng hiệu quả bình phục, cho nên ép anh từ tập đi thẳng mười kilômét đổi thành tập đi ngang mười kilômét, hơn nữa cô cũng đứng một bên giám sát không rời anh nửa bước, ngay cả anh đến công ty làm mà cô cũng theo luôn tới đây.

Đúng vậy, dưới ánh mắt chuyên nghiệp tinh tường của một y tá ngày đêm giám sát, hôm nay anh kết hợp hai phương thức đi bộ cả thẳng lẫn ngang đi vào công ty, tiếp đó trong sự kinh ngạc lắm phần kỳ dị của đa số nhân viên, anh đau thương đi thẳng vào văn phòng.

Mẹ ! ―Vui một mình không bằng mọi người cùng vui‖, anh xem xét phát thông báo, tuyên bố từ ngày mai trở đi, công ty khởi xướng chiến dịch ―tập thể dục kiểu con cua‖, khiến cho toàn bộ cấp dưới lúc nãy miệng chữ A mồm chữ O làm anh khó chịu biết thế nào gọi là ―cùng chung hoạn nạn‖ với Tổng giám đốc nhà mình!

Bên này, Jessica vốn đang thảnh thơi ngồi trên ghế sofa xem tạp chí giết thời gian, ngẩng đầu lên lại bắt gặp Kwon Yul nhìn mình đầy hung tợn, khỏi cần hỏi cũng biết anh đang suy nghĩ gì rồi, nhất thời không kềm được mà buông lời trêu chọc —-

―Chỉ muốn anh phục hồi lại chức năng đi đứng, chứ đâu có kêu anh phục hồi luôn khuôn mặt đâu, mặt mày làm gì bặm trợn thế hả?

Nghe vậy, Kwon Yul đang ngồi sau bàn làm việc hung hãn liếc xéo cô, cả người bực dọc quát tháo, ―Muốn đi ngang thì trong nhà là đủ rồi, cần chi ở công ty cũng bắt tôi làm vậy?‖

Mẹ nó! Anh vĩnh viễn không bao giờ quên được vẻ mặt cùng ánh mắt của đám nhân viên ngoài kia lúc thấy anh đi ngang tiến vào công ty, trong khoảnh khắc đó, anh thiếu chút nữa là cầm túi giấy trùm đầu mình lại, để người khác không nhận ra mình.

―Để anh hoàn thành tâm nguyện ―đi ngang‖ ở công ty quá tốt rồi còn gì?‖ Jessica ngây thơ vô số tội chớp chớp mắt nhìn Kwon Yul, hả hê cười thầm trong bụng.

Ha ha… cô thừa nhận là ở nhà tập luyện thôi cũng được rồi, chỉ là cô thật sực rất muốn chứng kiến màn kịch hay khi con cua này đi ngang khắp nơi trong tập đoàn Kwon thị, mà sự thật đã chứng minh — xuất diễn này quá ư là đặc sắc!

Sao anh lại cảm thấy, không, mà phải là vô cùng cảm thấy cô gái kia đang cố ý chơi anh?

Kwon Yul cực kỳ nghi ngờ ―tấm lòng vàng‖ của cô, chỉ là…. Tức thật! Rõ ràng bản thân có thể quả quyết cự tuyệt chấp hành kế hoạch phụ hồi chức năng ―đi bộ kiểu con cua‖ này, nhưng chẳng biết tại sao hễ nhìn khuôn mặt mỉm cười đáng yêu của cô năn nỉ anh, anh lại không cách nào mở miệng nói chữ ―không‖ được.

Chết tiệt! Anh khẳng định không chỉ xương hông anh bị thương, chỉ sợ đầu mình cũng bị cái tên tài xế nát rượu kia đụng đến hư não rồi, nếu không thì sao lại cư xử quái dị như thế?

Càng nghĩ càng thấy khả năng này rất có thể xảy ra, anh hằn học nói, ―Tôi cảm thấy tôi cần chụp CT não.‖

―Để chi?‖ Nghe lời lẽ hôm nay của anh rất kỳ lạ, Jessica tò mò hỏi.

―Tôi nghi ngờ lúc trước bị đụng xe, không chỉ xương hông bị thương, mà đầu cũng bị thương, chỉ là bác sĩ quá dốt nát, không kiểm tra ra.‖ Vẻ mặt anh nghiêm túc, lời nói sắc bén dựa trên cơ sở hẳn hòi, từng lời từng chữ đều đẩy hết tội lên đầu bác sĩ.

―Stop‖, cắt ngang lời anh nói, Jessica cười nhạo, ―Yên tâm! Nếu mà đầu anh thực sự có vấn đề, anh cũng không có bình yên vô sự mà ở ngồi đây đâu!‖

Ngụ ý chính là — khéo vẽ chuyện ! Anh đúng thật rảnh rỗi quá suy nghĩ lung tung.

Nghe cô nói tự mình làm rộn chuyện lên, Kwon Yul còn đang định cãi lại, ai ngờ chưa kịp mở miệng thì chuông điện thoại đã reo lên —-

―Alo?‖ Lấy điện thoại từ túi ra, Jessica chưa xem ai gọi đến đã bắt máy trả lời, nghe giọng nói quen thuộc bên kia đầu dây, cô mừng rỡ reo lên, ―Dì Shin, thì ra là dì à…‖

Thím Shin?

Phản ứng theo bản năng thôi đấy nhé, Kwon Yul cẩn thận lắng tai nghe.

―Vâng… Dạ có… Dì yên tâm, anh ta rất khoẻ…‖ Đang nói anh à?

Nhướng mày đầy ngạc nhiên, Kwon Yul đặc biệt khẳng định nội dung cuộc đối thoại đang nói về mình.

―Con cũng rất khoẻ… đúng vậy… Thật hả? Vậy thì tốt quá rồi… Dạ, con sẽ nói lại…‖ Hớn hở cười tươi, Jessica hết sức phấn khởi nói chuyện điện thoại, một lúc sau mới chịu kết thúc cuộc gọi.

―Thím Shin nói gì?‖ Kwon Yul từ nãy giờ đã quan tâm đến nội dung cuộc nói chuyện, vừa thấy cô cúp máy liền lập tức hỏi ngay.

Cười tủm tỉm, nét mặt Jessica nhìn rất vui vẻ, ―Dì Shin nói là cuối tuần này sẽ trở về.‖ Ha ha… cô rốt cục cũng có thể thảnh thơi mà nghỉ phép rồi.

―Thím Shin phải về rồi hả?‖ Kwon Yul ngơ ngác, dường như không biết phản ứng thế nào cho phải.

―Đúng vậy!‖ Nói đúng trọng điểm, cô càng híp mắt cười tươi hơn, ―Bộ anh quên dì ấy cũng đã đến Mỹ được hai tháng rồi sao?‖

Điều này cũng nói lên rằng cô đã ở chung với con cua này được hai tháng rồi, thời gian trôi qua thật là nhanh!

Thì ra đã hai tháng rồi… Anh thế mà lại không phát hiện thời gian trôi qua nhanh như vậy! Ngẩn ngơ một lúc, Kwon Yul còn chưa kịp nói gì thì lại nghe cô lên tiếng tiếp!

―Ráng nhẫn nại thêm vài ngày nữa đi, rồi anh sẽ thoát khỏi tôi ngay thôi, mai mốt cũng không cần phải vì tôi mà tức giận kêu gào la hét nữa, chúc mừng chúc mừng!‖ Giọng nói tràn đầy vui sướng trên chọc anh, cô thừa biết lòng dạ người đàn ông thường xuyên bị cô chọc tức đến nhảy đành đạch nghĩ gì mà.

Thoát khỏi cô? Cái này cũng nói lên rằng cô sắp rời khỏi đây, hai người sẽ không gặp lại nhau nữa!

Chợt nhận ra đây là sự thật, Kwon Yul chẳng hiểu tại sao không hề mừng rỡ, ngược lại còn buồn bực khó hiểu, nói đúng hơn là nhìn bộ dạng vui mừng khấp khởi của cô, tự nhiên anh lại cảm thấy tức tối, lửa giận không biết từ đâu ra mà bốc lên hừng hực, đương nhiên miệng cũng không tự chủ được mà cáu gắt nói, ―Đúng vậy! Nghĩ đến cuối cùng có thể không cần nhìn bản mặt đáng ghét của cô nữa, tôi thật sự rất vui mừng, vui đến nỗi ngay cả tối ngủ nằm mơ cũng cười nữa, chỉ hận là Thím Shin ngày mai sao không trở về luôn đi.‖

Bởi vì mấy ngày nữa sắp được ―trao trả tự do‖, tâm trạng Jessica thật sự rất tốt, nghe anh nói mấy lời khó ưa này mà cô cũng phớt lờ luôn, thậm chí còn cười hả hê thừa nhận, ―Không sao ! Cho dù anh không thích tôi cũng chẳng sao, chỉ cần tôi thích anh là được rồi.‖

Cô thích anh?

Lại chẳng biết tại sao nghe cô nói ba chữ này, tim Kwon Yul cứ đập loạn xạ, tự dưng trong lòng hân hoan sảng khoái vô cùng, mặt cũng nóng và đỏ lên, mà miệng thì vẫn vờ nghi ngờ, ăn nói cộc lốc gắt gỏng, ―Ai kêu cô thích tôi hả?‖

Ôi—– Tổng giám đốc chúng ta đang mắc cỡ sao?

Rõ ràng vẻ mặt anh trông rất vui mừng, miệng cười mỉm chi, mặt còn đỏ lên nữa!

Nhìn thấy hết biểu lộ ―thích muốn chết mà bày đặt giả bộ‖ của anh, Jessica lén cười thầm trong bụng, ngoài miệng vẫn thản nhiên nói, ―Không cần ai kêu tôi thích cả, tự tôi thích thì được rồi. Phải nói chứ anh là một trong số ít người không sợ nọc độc của tôi, còn khí thế bừng bừng đấu võ mồm với tôi, càng đấu càng cho thấy bản lĩnh đàn ông của anh, nếu không phải không có khả năng thì tôi thậm chí có khi còn quay ngược lại theo đuổi anh nữa là.‖

Đàn em khoá dưới của cô nói đúng lắm, miệng lưỡi cô rất cay độc, đại đa số đàn ông đều tránh cô như tránh cọp, thế mà anh lại không sợ chết, hết lần này tới lần khác đều cãi tay đôi với cô, mà càng chiến càng dũng mãnh hơn nữa chứ, đôi khi lại còn thích thú cười to vì mấy lời nói độc địa của cô nữa, người đàn ông này đúng thật là sinh vật quý hiếm còn sót lại trên thế gian mà.

Nếu như hôm nay anh không phải là Kwon Yul, mà là một người đàn ông khác, chắc hẳn cô đã thử ―yêu đương‖ với anh rồi.

Ngược lại còn theo đuổi anh?

Hai mắt sáng ngời, lòng Kwon Yul sướng đến tận trời mây, như muốn la lên cho thoả thích, thế nhưng lời nói thì cứ y như rằng đi ngược lại hoàn toàn, ―Tôi biết ngay cô có ý đồ với tôi mà!

Thừa nhận đi! Có phải cô từ lâu đã muốn quyến rũ tôi phải không?‖

―Kwon tiên sinh, anh suy nghĩ hơi nhiều rồi đấy!‖ Liếc mắt, Jessica phất tay, ―Tôi không phải vừa mới nói không có khả năng sao?‖

Dứt lời, cô lại cúi xuống xem tạp chí tiếp, tỏ ý cuộc nói chuyện đến đây là kết thúc.

―Vì cái gì mà không có khả năng?‖ Tức giận đến mất hết lý trí, ngay cả chính anh cũng giật mình vì câu hỏi lúc nãy của mình.

Mẹ kiếp ! Anh hỏi cái quái gì vậy hả?

Cứ như là anh mong cô thật sự theo đuổi anh vậy.


Không chú ý lời nói bậy bạ của anh, Jessica đều dồn hết tâm trí xem báo, lơ đễnh trả lời, ―Tôi dị ứng với con cua…‖

Cái gì mà dị ứng với con cua? Nói gì thì nói, dị ứng với con cua thì dính dáng gì tới anh chứ? Chết tiệt! Toàn bộ là viện cớ !

Ngồi sau bàn làm việc, Kwon Yul phát cáu ký tên lên công văn, chẳng hiểu sao đối với cái gọi là không có khả năng của cô, anh lại tức điên lên như thế !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro