Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đông Phương Tuyệt ở một bên nhìn Diệp An Thần chạy mất, có điểm khó hiểu. Trở lại chỗ ngồi, nghĩ mình vừa rồi rốt cuộc làm sai cái gì, như thế nào người ở trước mặt bỏ chạy đi đâu rồi?

"Ngươi đây là... theo đuổi hắn?" Thời điểm Đông Phương Tuyệt còn hồi tưởng chính mình vừa rồi làm bước nào không đúng, ở một bên Bạch Tịch Vũ ngồi xuống nơi vừa rồi Diệp An Thần ngồi.

"Ừ." Đông Phương Tuyệt gật đầu.

Bạch Tịch Vũ dùng tay che miệng ho nhẹ hai cái, nhưng khóe miệng nín cười mà cúi đầu, vẫn là tay ngăn không được: "Không nghĩ tới Tuyệt, cậu cũng có ngày rơi vào lưới tình a, hơn nữa...... Theo đuổi người ta còn......" Vụng về. Câu nói kế tiếp Bạch Tịch Vũ thật sự là nói không được nữa.

Ở trong ấn tượng của y, Đông Phương Tuyệt luôn là một người lạnh lùng, mặc kệ đối với ai, đều như một tòa băng sơn, mặc dù có thời điểm tòa băng sơn này cũng sẽ hòa tan. Nhưng là đã ít lại càng ít, tuy rằng vài chục năm sống chung (nghe dễ hiểu lầm ghê á (ノ≧∀≦)ノ), nhưng cũng biết bên dưới tòa băng sơn này là dung nham như thế nào nha.

Nhưng Bạch Tịch Vũ chưa từng nghĩ tới, có một ngày Đông Phương Tuyệt cũng sẽ vụng về theo đuổi một người a.

"Bạch Tịch Vũ." Hơi híp híp mắt, tuy rằng hắn thừa nhận, hắn ở theo đuổi tiểu lão thử nhà hắn là dùng chiêu đã cũ một chút, nhưng không đại biểu là người trước mặt này cười đến sung sướng như vậy.

"Được rồi, mình không cười là được, chỉ là... ai mà ngờ tới a." Cảm nhận được Đông Phương Tuyệt phát ra khí lạnh, tuy rằng Bạch Tịch Vũ ngừng cười, nhưng là độ cung khoé miệng lại vẫn không làm thế nào mà hạ xuống được.

"Giúp đỡ, thư tình, xem phim." Khó có được thời điểm thành thật nói ra, hắn trước kia quá bận công tác, làm sao có thời gian đi nghiên cứu này đó. Nguyên bản muốn hỏi Mộ Dung Quý, nhưng là đối với tình yêu chưa bao giờ vượt qua một tuần của Mộ Dung Quý, Đông Phương Tuyệt cảm thấy vẫn là hỏi người khác càng thêm tin tưởng được một chút.

"Cho nên......" Bạch Tịch Vũ chỉ chỉ trên bàn còn pudding chưa ăn xong, tiếp theo nói "Món điểm tâm ngọt này còn có... xem phim?"

" Quà." tựa như ảo thuật không biết từ nơi nào lấy ra một cái hộp tinh xảo, mở ra bên trong là một cái đồng hồ tinh xảo.

"Cậu là nghiêm túc." Nhìn đồng hồ, tuy rằng biết rõ đáp án, nhưng Bạch Tịch Vũ lại vẫn hỏi ra miệng, hỏi ra miệng rồi về sau rồi lại cảm thấy chính mình buồn cười.

"Cậu cảm thấy là không." Đông Phương Tuyệt không trả lời Bạch Tịch Vũ, nhưng là Bạch Tịch Vũ cũng đã biết câu trả lời của Đông Phương Tuyệt, cùng với câu mình vừa hỏi căn bản là giống nhau. Duỗi tay sờ sờ mặt đồng hồ.

Đây là cái đồng hồ Đông Phương Tuyệt vẫn luôn nâng niu, là cái đồng hồ Đông Phương Tuyệt lần đầu tiên kiếm được tiền mà mua. Tuy không thực đắt lắm, nhưng mang nhiều ý nghĩa, Đông Phương Tuyệt vẫn luôn thực thích, không nghĩ tới hiện tại...... lại tính đem tặng người kia.

"Bất quá mình cảm thấy đi, phương thức cậu theo đuổi người ta có điểm sai." dừng lại động tác nơi tay, Bạch Tịch Vũ cười nói.

Đông Phương Tuyệt hơi nhăn mày lại, ăn cơm, xem phim, tặng quà, hắn làm theo trình tự không có sai. Nhưng nếu Bạch Tịch Vũ đã nói sai, Đông Phương Tuyệt cũng bắt đầu nghiêm túc nghĩ kế hoạch của hắn phải sửa lại. Rốt cuộc giống như Bạch Tịch Vũ so với mình càng thêm hiểu Diệp An Thần.

"Nói, cậu nguyên bản có chuẩn bị cùng Thần chậm rãi, làm cậu nhóc ấy một chút một chút thích cậu, sau đó làm em ấy chậm rãi phát hiện em ấy cũng thích cậu?" Trực tiếp sảng khoái nói, dùng tay chống cằm, nhìn Đông Phương Tuyệt gật đầu.

"Nếu cậu thật sự làm như vậy, mình tin tưởng, cậu a liền tính là đem Thần nhỏ bé, không nhất định có dũng khí cùng cậu ở bên nhau. Hơn nữa, còn sẽ cách cậu càng ngày càng xa." Bạch Tịch Vũ dùng ngón tay chỉ chỉ cửa, "Giống như là vừa rồi nha."

"Thế tôi phải làm như thế nào?" Trên thương trường, Đông Phương Tuyệt là thần, là người đứng ở trên đỉnh. Nhưng ở tình trường, Đông Phương Tuyệt không thể không thừa nhận chính mình là một tay mới, đối với người mình thích, chính mình có đôi khi thật không biết phải làm sao.

"Ấy là tớ nói a, đối đãi người như Thần, nên nhanh chuẩn tàn nhẫn. Có đôi khi cậu hơi chút chậm một chút nhóc ấy lại lùi về sau. Cho nên cậu nhất định phải nhanh chóng cho nhóc biết cậu thích em ấy, lúc em ấy muốn chạy trốn nhất định phải nhanh chóng đem em ấy cường ngạnh ôm chặt bên người chính mình. Người giống Thần như vậy, hơi cường thế một chút nhưng thật ra là tốt. Nếu cậu một chút một chút chậm rãi thử, chờ chính em ấy ý thức được cậu thích em ấy, trừ phi nhóc là thật sự thật sự thực thích cậu, nói cách khác, nhóc ấy nhất định sẽ bỏ trốn."

Mà cuối cùng sống chết chạy về nhà, ngồi dưới đất liều mạng thở dốc, Diệp An Thần hoàn toàn không biết, hiện tại chính mình đã bị đồng đội đem ra bán. (Anh Vũ đem tiểu Thần bán mất rồi. ヾ( ̄◇ ̄)ノ〃)

Giống như Bạch Tịch Vũ nói, nếu chờ đến khi Diệp An Thần thật sự cảm thấy Đông Phương Tuyệt thích mình, mà Đông Phương Tuyệt còn thử, cậu nhất định trước tiên sẽ chạy đi. Nhưng hiện tại...... hiển nhiên ở bên kia Đông Phương Tuyệt sẽ không cho cậu cơ hội này.

"Hô hô hô..." Dang chân đang tay nằm trên mặt đất Diệp An Thần thở dốc nhìn trần nhà, đầu óc có điểm trống rỗng. Tim đập giống như muốn từ ngực nhảy ra.

Nhắm mắt lại mở mắt, đầu óc như cũ vẫn là có điểm ong ong. Trước kia Diệp An Thần chính là một trạch nam "nhu nhược", chỉ là thân mình trước kia không cảm thấy, hiện tại Diệp An Thần cảm thấy cậu so với trước kia còn có vài phần nhu nhược.

Trong phòng không bật đèn, có lẽ là do ánh trăng, trong phòng vẫn rất sáng. Diệp An Thần có thể thấy rõ trên đỉnh đèn thủy tinh chiết xạ ra ánh sáng.

Hẳn là cậu suy nghĩ nhiều đi! Mặc kệ thế nào này dù sao nơi này cũng là một quyển tiểu thuyết ngôn tình, tuy rằng hiện tại nữ chính cùng Tổng Tài đại nhân còn chưa có yêu nhau, nhưng không phải còn có một màn quan trọng sao? Chờ ngày mai...... Chờ ngày mai kỷ niệm ngày thành lập trường kết thúc, hết thảy đều sẽ trở lại ban đầu, trái tim vốn nhảy đến kịch liệt đã khôi phục bình tĩnh, thậm chí có điểm rầu rĩ không thoải mái.

Sẽ, hết thảy sẽ trở lại như ban đầu, Tổng Tài đại nhân sẽ phát hiện nguyên lai người hắn yêu vẫn là nữ chính. Đến nỗi cậu là một pháo hôi mua nước tương (ai biết chỉ tui nha), chỉ cần không xuất hiện bên người nam chính nữ chính, liền sẽ không có nguy hiểm sinh mệnh đi.

Ngày mai...... hết thảy đều sẽ vào ngày mai mà phát sinh chuyển biến, nhắm mắt lại, ngày mai cậu nhất định không cần đi học, mặc kệ tổng tài có phải thật sự có điểm thích cậu, mặc kệ ngày mai hết thảy có phải sẽ có cái gì phát sinh, mặc kệ không đi kỷ niệm ngày thành lập trường có thể không có điểm chuyên cần. Dù sao hết thảy, hết thảy cậu đều mặc kệ, ngày mai cậu nhất định phải ở nhà, dù sao cũng còn có thời gian mấy ngày cuối tuần, cậu liền phải đi thực tập, đến lúc đó sẽ không còn thấy nữ chính.

Cho nên về sau có phát sinh sụ tình gì cũng không phát sinh đến cậu đi! Dù sao đều không liên quan đến cậu, chờ kỷ niệm ngày thành lập trường kết thúc, cậu rời trường học, liền cùng thế giới này nói cúi chào, câụ nhất định phải đổi thành phố sinh hoạt, trong tay có một ngàn vạn, cậu như vậy có thể thích ứng trong mọi tình cảnh, nhất định đến nơi nào đều có thể sống thực tốt.

Nghĩ tương lại tươi đẹp của chính mình, Diệp An Thần lại cảm thấy tràn đầy tin tưởng a! Mấy tháng kiên trì, mấy cái cuối tuần, nhất định thực nhanh liền sẽ là quá khứ, đến lúc đó, chính mình sẽ sảng khoái mà sống, đến nỗi Tổng Tài đại nhân cùng nữ chính, bọn họ diễn yêu thành cái dạng gì câu chuyện tình yêu của bọn họ liền chậm rãi trình diễn đi, dù sao không liên quan chuyện đến cậu là được. ┐('∀`)┌

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro