Chương 36: Cung Âu ra mặt vì nàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A ——"

Vài người bán hàng nhất thời hét ầm lêm, hoảng sợ nhìn một màn này.

Mọi người đều là nhân vật thượng lưu, người bán hàng cũng không dám chỉ trích, chỉ hỏi nói "Tiểu thư, cái đó...... Có phải hay không gói lại tất cả?"

Hư hao nhiều như vậy kẻ có tiền đều là không nói một tiếng mà trực tiếp bồi thường.

Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích.

Cô không sợ làm sai, nhưng không muốn ở trước mặt Mộ Thiên Sơ rơ vào tình cảnh này

Thế nhưng Mộ Thiên Sơ không có phản ứng như co nghĩ, hắn bàng quan  một màn này.

Lúc này hắn đi lên phía trước, chỉ hướng trên mặt đất nhìn cái đống chén đĩa vỡ vụn nói, "Chỗ chén đĩa này bao nhiêu tiền?"

"25 vạn."

Người bán hàng báo giá.

Một cái chén đĩa 25 vạn, kia không phải là sẽ phải bồi thường mấy trăm vạn sao?

Lúc này thân thể Tiểu Niệm càng thêm cứng ngắc.

Mộ Thiên Sơ mắt lạnh nhìn về phía nàng, sắc mặt của nàng tái nhợt cực kỳ, một hoạ sĩ truyện tranh nhỏ bé như cô chắc bồi thường không nổi.

"Tôi thay cô bồi thường, từ nay về sau đừng để cho tôi thấy, đừng đến quấy rầy tôi cùng Thời Địch. Đây coi như là tiền để cô biến mất." Mộ Thiên nói xong, rút ví tiền lấy ra thẻ đen đưa cho người bán hàng.

Đây là tiền mua cô biến mất.

Cô trong quá khứ kia đã làm nhiều việc như vậy, đổi lại chính là kết cục bị hắn dùng tiền mua biến mất.

"Chỗ chén đĩa này là do tôi làm vỡ, hết thảy cũng không liên can tới anh, mời anh rời đi."

Lúc này Tiểu Niệm ngăn cản động tác của hắn.

Mộ Thiên khinh miệt cười lạnh, "Này đống chén đĩa đó cô làm cả đời cũng không đền nổi. Thông minh thì hiện tại hẳn là nên cầu xin tôi."

"Đó là chuyện của tôi." Thời Tiểu Niệm nghênh hướng tầm mắt của cô, ánh mắt quật cường, "Lúc trước tôi dây dưa với anh, là việc của tôi; tôi buông tha cho anh cũng là chuyện của tôi, cho tới bây giờ đều cùng anh không quan hệ, không cần anh dùng tiền mua."

Hắn làm như vậy quả là vũ nhục đoạn quá khứ trước đây.

Đây là lần cuối cùng cô ở trước mặt Mộ Thiên Sơ kiêu ngạo.

Mộ Thiên Sơ thấy  trong mắt cô sự quật cường, vì thế thu hồi ví, lạnh lùng nói, "Tốt, cô vì thế ngồi tù, cũng có thể làm cho tôi thanh tịnh một trận."

Nói xong, Mộ Thiên Sơ đầu cũng không quay lại liền rời đi.

Mộ Thiên Sơ vừa đi, người bán hàng nhìn ra nữ nhân này bồi thường không nổi, nhất thời toàn bộ kích động đứng lên ——

"Cô đầu óc có bệnh đi?"

"Nhanh lên bồi tiền, không sai biệt lắm hai trăm vạn, nhanh lên!"

"Sao không nói chuyện? Không bồi thường được tôi báo cảnh sát!"

"Cô có biết hay không cô như vậy sẽ hại chúng tôi mất việc"

Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, nhìn thân ảnh Mộ Thiên Sơ càng ngày càng xa, cả người bị hai người bán hàng hung hăng đẩy ngã lên bên tường, bị mảnh vỡ đâm trúng khiến cô rất đau.

Lúc này cô thế nhưng không có một tia khí lực phản kháng.

Người bán hàng thấy thế càng thêm nổi điên, một bên mắng một bên xé rách quần áo Thời Tiểu Niệm, ý đồ xem trên người cô có chi phiếu không.

Có người báo cảnh sát.

Thời Tiểu Niệm thờ ơ, nàng quả thật bồi không nổi, nàng chỉ có thể ngồi tù.

"Cô  loại nữ nhân này, nghe ngữ khí Mộ tiên sinh khẳng định có quan hệ không ít dây dưa với hắn, ái mộ hư vinh, nghĩ muốn trèo cao với Mộ tiên sinh sao, cũng không nhìn lại chính mình là cái mặt hàng gì."

"Chính là, vị hôn thê kia của Mộ tiên sinh, người ta là Đại Minh Tinh, cô xem cô có cái gì."

"Cô đến xách giày cũng không xứng."

"Chính là, Mộ tiên sinh cũng không phải mắt bị mù, cô cho là ngươi đuổi tới thì hắn có thể coi trọng cô? Cô tính cái gì vậy!"

Những lời này thật sâu kích thích Thời Tiểu Niệm

Mộ tiên sinh cũng không phải mắt bị mù, ngươi tính là cái gì!

Mộ tiên sinh cũng không phải mắt bị mù, ngươi tính là cái gì!

"Cung Âu."

Vẫn bảo trì trầm mặc cô bỗng nhiên mở miệng.

Đang muốn đem vệ y cô xả xuống dưới, người bán hàng dừng lại mắng, dừng lại động tác, ngẩn người, "Ngươi nói cái gì?"

"Cung Âu."

Thời Tiểu Niệm nhìn trước mặt cô là một nhóm người bán hàng, nói, "Cung Âu sẽ thay tôi trả tiền, tôi có thể bồi thường cho các người."

"... ..."

Mọi người nhất thời đều ngốc rồi.

Bên kia, siêu đại khu nhà cấp cao.

Mộ Thiên Sơ từ bên ngoài tiến vào, người giúp việc lập tức mang dép lê ra, cúi đầu cung kính nói, "Thiếu gia, ngài đã trở lại."

"Ừm"

Mộ Thiên thản nhiên lên tiếng, thay dép lê, hướng phòng khách đi đến.

Phòng khách được trang hoàng rực rỡ, giống như cung điện Tây Phương, đây là yêu cầu của Thời Địch, cô thích được đối đãi giống công chúa.

TV màn hình lớn đang chiếu  tin tức.

Trong phòng khách, Thời Địch mặc trang phục màu đen đang ở trên thảm luyện tập, không nhanh không chậm hít thở, hai chân dài nhỏ bày ra đủ các loại động tác yêu cầu kĩ thuật cao.

"Em đang mang thai, không cần làm cái đó."

Mộ Thiên Sơ cởi tây trang đưa cho một người giúp việc bên cạnh, ngồi xổm xuống bên cạnh Thời Địch

"Em chính là sợ dáng người biến dạng sẽ bị ai đó ghét bỏ"

Thời Địch ngồi trên thảm, ai oán ánh mắt động lòng người.

"Làm sao có thể, chúng ta chẳng phải sắp kết hôn sao, nghĩ linh tinh gì thế." Mộ Thiên Sơ thân mật sờ sờ đầu của cô, sau đó đi đến trên ghế sa lon ngồi xuống, xuất ra ví gác qua một bên.

Không biết Thời Tiểu Niệm hiện tại thế nào, có hay không bị đưa tới cảnh cục?

Lúc ấy nếu cô cho hắn một câu nhẹ nhàng, hắn cũng sẽ không thấy chết mà không cứu l.

Phát giác chính mình nhưng lại suy nghĩ Thời Tiểu Niệm, Mộ Thiên Sơ liền nhăn mi.

"Em thế nào gọi là nghĩ linh tinh, anh đừng đã quên, giữa chúng ta còn có Thời Tiểu Niệm" Thời Địch đứng lên, ngồi vào bên cạnh hắn, tiến vao trong lồng ngực của hắn.

"Cô ta chưa bao giờ ở giữa chúng ta."

Mộ Thiên Sơ lãnh đạm nói, thân mình dựa vào thân thể yểu điệu, mềm mại của Thời Địch

Nhìn hắn nói lạnh lùng như thế, Thời Địch cảm thấy vui sướng, nhưng ngoài miệng vẫn là làm nũng oán giận, "Như thế nào, từ khi anh khôi phục thị lực chị ấy vẫn dây dưa với anh, đều đã 6 năm."

Nam nhân là sợ nhất nữ nhân đeo bám, cô nói thêm một chút, Mộ Thiên Sơ sẽ đối với Thời Tiểu Niệm càng thêm chán ghét.

Nghe vậy, Mộ Thiên Sơ trên mặt không có gì biểu tình, cụp mắt xuống, không có tiêu cự nhìn trên mặt đất.

6 năm.

Lần đầu tiên, hắn nghe thấy cái con số này mà phản ứng đầu tiên không phải chán ghét, mà là suy nghĩ, Thời Tiểu Niệm.... Cư nhiên kiên trì 6 năm.

"Thời Địch"

"Ừm" Thời Địch nhẹ nhàng phản ứng một tiếng.

"Trước kia, lúc anh còn chưa mất trí nhớ, anh cùng Thời Tiểu Niệm có phải là quan hệ tốt như cô ta nói không ?" Mộ Thiên Sơ nhìn  người trong lòng hỏi.

Nếu không, một nữ nhân tại sao có thể kiên trì 6 năm.

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Thời Địch lập tức cứng đờ, cơ hồ là sợ hãi nhìn Mộ Thiên Sơ "Làm sao vậy? Anh bắt đầu đối với cô ta có cảm giác phải hay không? Anh như thế nào lại hỏi cái này? Chị ta vẫn là nói dối, ok, cho dù các ngươi trước kia thật sự tốt như vậy, vậy anh muốn thế nào? Cùng chị ta ở một chỗ sao?"

Cô bắt lấy hắn trước ngực áo sơmi.

Mộ Thiên Sơ nhận thấy được cô khẩn trương, không khỏi cười nói, "Em nghĩ đi đâu thế, anh yêu chỉ có em"

"Thật sự?"

Thời Địch kinh sợ.

"Thời Địch, em như vậy không phai la khong tự tin đấy chứ." Mộ Thiên Sơ dừng khuôn mặt xinh đẹp của Thời Địch nói

"Chị ta dây dưa với anh nhiều năm như vậy, em như thế nào tự tin?" Thời Địch nói, hốc mắt lập tức thấm ướt, sợ hãi nhìn hắn, điềm đạm đáng yêu.

"Đứa ngốc."

Mộ Thiên Sơ khẽ cười một tiếng, thấp mặt hôn hướng môi của cô "Không cần loạn tưởng, sẽ ảnh hưởng đến bảo bảo trong bụng"

"Ân."

Thời Địch ngâm khẽ một tiếng, thừa nhận  nụ hôn của hắn, một đôi cánh tay chậm rãi đặt lên cổ của hắn, khóa ngồi vào trên người hắn. Trên TV truyền đến tin tức thanh âm, là một giới thiệu ngục giam hoàn cảnh chuyên đề đưa tin, ẩm thấp triều lãnh.

"... ..."

Mộ Thiên Sơ nghe, động tác hôn liền ngưng lại, Thời Địch rất nhanh chủ động hôn đến, trêu chọc  hắn.

Bọn người hầu thấy thế đều thối lui, lưu bọn họ tư mật không gian.

Từ ngoài hành lang——

Mấy bộ xe thương vụ số lượng có hạn đứng ở từ hành lang trước cửa.

Bọn bảo tiêu nhanh chóng xuống xe.

Cung Âu đẩy ra cửa xe xuống xe, mặt không chút thay đổi đi vào từ hành lang, vừa chuyển đầu, hắn thấy Thời Tiểu Niệm đứng ở góc tường, nàng cúi đầu, y phục trên người hỗn độn, tóc dài tán loạn không chịu nổi, vừa thấy đã biết là bị cái dạng gì đối đãi.

Thời Tiểu Niệm đứng ở bên tường, nâng lên khuôn mặt tái nhợt, nhìn đến Cung Âu cách đó không xa, khuôn mặt xanh mét.

"... ..."

Nàng ngơ ngẩn.

Hắn như thế nào tự mình đến.

Cô là gọi điện thoại cho Phong Đức vay tiền, Cung Âu như thế nào lại đến, hắn không phải hẳn là ở tổng công ty họp sao?

"Cung tiên sinh......"

Vài cái người bán hàng nhận ra Cung Âu lập tức nịnh nọt.

Cung Âu xem cũng không nhìn các nàng liếc mắt một cái, thẳng hướng Thời Tiểu Niệm đi tới, cách tay thon dài nắm lấy cổ tay của nàng, gắt gao nắm lấy " Cô ấy thànhvra bộ dạng này là do ai làm??"

"Mới vừa rồi....."

"Ta là hỏi ngươi, cô ấy một thân là do ai làm?" Cung Âu ánh mắt âm trầm trừng nàng, "Không cần nói lời vô nghĩa."

Còn có thể là ai? Không phải rõ ràng sao.

Thời Tiểu Niệm nâng mắt nhìn về phía vài người bán hàng, người bán hàng nhất thời sợ tới mức chân mềm ra.

Cung Âu là nhân vật nào, ai xem tin tức đều cũng biết.

Cung Âu quay sang, ánh mắt rét lạnh đảo qua, khóe môi bỗng nhiên gợi lên, "Tốt lắm."

Nói xong, hắn mạnh mẽ nâng chân một cước đạp hướng giá gỗ trước mặt.

Chỉ nghe một trận giòn vang.

"Tạp!"

Cung Âu âm lãnh mở miệng.

Người bán hàng hét rầm lêm, sợ tới mức run rẩy.

"Anh đang làm gì vậy?" Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn về phía Cung Âu.

Cô là tìm hắn vay tiền, không phải muốn hắn đến phá hư.

"Cô câm miệng cho ta, thật không có tiền đồ"
" Các người đập hết chỗ này cho ta" Cung Âu không hờn giận liếc mắt một cái, ánh mắt như tên nhọn, hạ lệnh

"... ..."

Thời Tiểu Niệm cổ tay bị hắn nắm tới đau.

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn, trong đầu đã không thể tính ra giá trị.

Phải là giá trên trời đi.

"Thiếu gia, toàn bộ đập xong rồi." Bọn bảo tiêu cúi đầu.

"Tìm người quản lý, nói với hắn người bán hàng đều đem đuổi!" Cung Âu phát giận nói, sắc mặt uy nghiêm, con ngươi đen âm trầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro