Phần Không Tên 277

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

277: thang máy ăn thịt ngươi

Nữ sinh kia bị mấy bảo tiêu đè lại, vốn đang muốn chửi ầm lên, bị ánh mắt của Cung Âu quét đến, nhất thời bị dọa sợ, im lặng, trong mắt đầy sự sợ hãi.


Toàn hội trường náo động lên.

Hạ Vũ cùng chồng mình kêu rách cả cổ họng, nhưng vẫn không ép được sự náo động này xuống

"Cung Âu chúng ta đi thôi."

Thời Tiểu Niệm kéo tay Cung Âu rời đi, rõ ràng cả hội trường sắp loạn lên rồi, may mà Cung Âu chuẩn bị rất nhiều bảo tiêu.

Mọi người mở buổi ký tặng sách đều là vì kiếm tiền, nhưng hiện tại cô có cảm giác mơ hồ là mình bị mất tiền.

Lặng yên.

Thời Tiểu Niệm kéo Cung Âu hướng về hậu trường được dựng tạm thời, vừa đi vừa thay Cung Âu lau mực trên cổ, lau đến nỗi trên tay mình cũng dính mực.

Sắc mặt Cung Âu âm trầm rất khó coi.

Vừa vào hậu trường, Mona ngồi ở xe lăn lo lắng nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, "Tiểu Niệm, cô không sao chứ"

"Tôi không sao."

Thời Tiểu Niệm lắc đầu, không hàn huyên nhiều cùng Monacố gắng trà sát vết mực trên tay, tại sao lau mãi mà vẫn lưu lại vệt đen thùi lũi thế này.

"Xử lý tốt con bé gây sự kia cho tôi"

Đôi mắt Cung Âu âm lãnh trừng mắt về phía Phong Đức.

Phong Đức đứng phía sau Mona , nghe vậy cúi đầu, "Vâng, thiếu gia."

"Ạch, sao giống như mọi người đều biết chuyện gì đang xảy ra vậy" Thời Tiểu Niệm nghi hoặc mà nhìn về phía bọn họ, sau đó nhìn về phía Cung Âu, "Còn có, Cung Âu làm sao anh lại đột nhiên đi lên sân khấu vậy"

"..."

Cung Âu làm mặt thối không muốn giải thích.

Phong Đức thấy thế ôn hòa mở miệng, "Là như thế này, Thời tiểu thư, thiếu gia lo lắng sẽ xảy ra sự cố, vì thế nên ở phía sau hậu trường liên tục nhìn chằm chằm vào các camera giám sát trong trung tâm thương mại."

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm nhìn về phía sau hậu trường này, quả nhiên nhìn thấy một đống màn hình.

"Thiếu gia chỉ lo công tác an ninh không tốt, nên còn tua đi tua lại video giám sát, liền phát hiện thời điểm trước khi cô gái kia vào nhà vệ sinh thì thân hình khá gầy, vừa ra khỏi thì nhìn mập mạp ra, thời điểm phát hiện ra chuyện đó, cô ta đã xếp hàng đến gần cô, vậy nên thiếu gia mới vội vã lao ra." Phong Đức giải thích.

"Hóa ra là như vậy." Thời Tiểu Niệm hiểu được, nắm chặt tay Cung Âu, đôi mắt nhìn về phía khuôn mặt tái nhợt của Cung Âu.

Vì cô, Cung Âu không đến công ty làm việc, còn ở đây giám sát hơn hai tiếng đồng hồ, chỉ để bảo đảm an toàn cho cô.

Chắn giúp cô nước mực nữa.

Hắn luôn giúp cô tránh khỏi những rắc rối.

Cung Âu đứng ở nơi đó, gương mặt tức giận tựa như muốn giết người, Thời Tiểu Niệm có chút cay đắng nói, "Quên đi, lần sau không tổ chức ký tặng nữa, trên đời này thực sự là loại người gì cũng có, hơi tý là dính đến rắc rối."

Là do cô quá rắc rối.

Cô nên ngoan ngoãn ở bên cạnh Cung Âu, không nên nghĩ tới cái gì mà sự nghiệp của chính mình.

"Nói nhăng nói cuội gì đó" đôi mắt đen của Cung Âu trừng về phía cô, giận dỗi nói, "Nói vớ vẩn gì vậy, có anh ở đây, hai tuần nữa em cứ tiếp tục mở buổi ký tặng, để anh xem còn ai dám đến gây chuyện với em"

Ai dám chọc vào thì giết kẻ đó

"..."

Thời Tiểu Niệm im lặng đứng ở nơi đó, cô biết những lời của Cung Âu rất có ý nghĩa.

Mỗi lần đều là hắn đến bảo vệ cô

"Đi, chúng ta trở về" Cung Âu nắm tay Thời Tiểu Niệm đi ra hậu trường.

Phong Đức đẩy xe lăn của Mona lập tức đuổi theo.

Một đám bảo tiêu cũng lập tức đi theo.

Đi tới trước thang máy, Thời Tiểu Niệm tiến lên ấn nút thang máy, chờ đợi cửa thang máy mở ra.

"Cung tiên sinh, kỳ thực anh không cần vì chút chuyện đó mà nổi giận, loại người tẻ nhạt như vậy có ở khắp nơi, vì bọn họ mà tức giận là tự tra tấn bản thân." Mona ngồi ở trên xe lăn nói, giọng điệu rất chuyên nghiệp.

Phong Đức đẩy cô ta đi tới bên tay phải của Cung Âu.

"Ít nói chuyện liên quan tới chữa bệnh vào thời điểm này đi" mắt Cung Âu như dao găm mà nhìn Mona, sắc mặt không vui, ánh mắt âm hiểm.

Hiện tại hắn nào có tâm tình lắng nghe lời khuyên chữa cái gì mà rối loạn nhân cách hoang tưởng.

"Tôi đang nói thật đấy, Cung tiên sinh, không bằng chúng ta đi câu cá đi, không khí ngoài hồ sẽ khá hơn một chút, câu cá cũng để rèn luyện tính nhẫn nại." Mona kiến nghị nói.

"Không đi"

Cung Âu lạnh lùng nói.

Mona ngồi ở trên xe lăn chậm rãi nói, "Cung tiên sinh, đi ra ngoài giải sầu là tốt nhất, do anh chỉ biết cắm đầu vào công việc, nên đã lỡ rất nhiều thứ."

Cửa thang máy mở ra.

Thời Tiểu Niệm dời tầm mắt nhìn Mona đang cùng nói chuyện Cung Âu, nên đã tiến lên thang máy, không cho cửa thang máy đóng, tay bị Cung Âu cầm lấy, cô không thể đi về phía trước, cô cụp mắt, thấy trên tay Cung Âu đều là vết mực.

Cô ngước mắt nhìn về phía phía trước, thấy xa xa có một phòng rửa tay, cô hướng về phía Cung Âu nói, "Cung Âu, đi tửa tay một chút đi, em sợ để lâu sẽ khó kỳ."

Cung Âu không tiếp tục đôi co với Mona nữa, dời tầm mắt nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, cúi đầu nhìn về phía hai bàn tay đang nắm chặt kia.

Trên tay của cô cũng bị dính mực nước.

Bàn tay đẹp đẽ trắng nõn như vậy lại bị vết mực dính vào, lửa giận trong người Cung Âu càng tăng, "Đi."
Cung và cô lập tức rời đi.

Hai người đi về phía trước, Mona hô, "Tiểu Niệm, vậy tôi đi mua xà phòng về cho hai người rửa tay, lát nữa sẽ đưa qua cho hai người, may mà tầng này có chỗ bán."

"Cảm tạ."

Lúc Tiểu Niệm quay đầu lại hướng về phía Mona cảm kích nói.

"Không có chuyện gì. Phong quản gia, làm phiền ông rồi." Mona hướng về phía Phong Đức nói.

"Không có gì."

Phong Đức gật đầu, nhìn về phía đám vệ sỹ đang đứng cạnh đó nói, "Vậy các ngươi chia nhau đi xuống trước đi, cũng không thể xuống hết trong một lần."

"Vâng, Phong quản gia."

Mấy vễ sỹ nhận lệnh đi vào thang máy.

Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu kéo về phía trước, bỗng nhiên nghe thấy vài tiếng thê thảm rít gào từ phía sau truyền đến.

Thời Tiểu Niệm và Cung Âu đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy cửa thang máy đột nhiên đóng sầm lại, như một chiếc miệng rộng đột ngột đóng lại không theo quy tắc.

Con số trên thang máy không ngừng nhấp nháy, chạy liên tục, điên cuồng nhảy.

"..."

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc đến ngây người mà che miệng lại, nhìn những con số đang nhảy loạn kia, sống lưng trở nên lạnh toát, thân thể được Cung Âu ôm.

Cung Âu ôm chặt lấy cô, hướng Phong Đức quát, "Tìm người đến đây"

Một đám người đều kinh ngạc đóng đinh tại chỗ.

Phong Đức cũng sửng sốt vài giây mới phản ứng được, vội vã hô, "Được, tôi lập tức đi tìm người tới giúp, tôi đi tìm người cảu trung tâm thương mại"

Phong Đức vội vội vàng vàng chạy đi.

Cửa thang máy mở ra, trong nháy mắt, cơ hồ tất cả vệ sỹ trong đó đều bị trọng thương, có một người đã chết, đầu kẹt ở tầng5, thân thể ở tầng4.

Sự cố này cực kỳ nghiêm trong.

Hình ảnh kia vô cùng thê thảm.

Bọn vệ sỹ không có thời gian đè lại, cửa thang máy đột nhiên đóng lại.

Căn bản tất cả không kịp ngăn cản.

Thời Tiểu Niệm ngơ ngác mà nhìn, thân thể không khỏi run rẩy, đôi mắt được bàn tay ấm áp của Cung Âu che lại, bàn tay của hắn còn mang theo một chút mùi mực.

Cung Âu ôm cô từ phía sau, một tay đặt ở hông của cô, một tay che đôi mắt của cô, "Được rồi, đừng nhìn, chúng ta đi."

"..."

Thân thể Thời Tiểu Niệm không ngừng run rẩy, cô không thể khống chế được.

Sợ sệt, hoảng sợ.

Cô không dám tưởng tượng, vừa nãy nếu không phải cô đột nhiên muốn kéo Cung Âu đi rửa tay, đi vào thang máy đầu tiên, người chết lúc này chính là cô, cùng với đứa bé trong bụng của cô.

Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu xoay người lại.

Cung Âu cầm chặt tay cô vừa đi vừa quát Phong Đức, "Điều tra cho tôi, điều tra triệt để, tôi muốn biết đây là sự cố hay là có người cố ý động tay động chân"

"Vâng, thiếu gia."

Phong Đức cúi đầu.

Thời Tiểu Niệm được Cung Âu ôm lấy đi phía trước, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng tràn đầy sợ hãi, bỗng nhiên một cơn đau từ bụng dưới truyền lên, cô vội vã che bụng dưới, thống khổ cúi người xuống, "Đau, Cung Âu, em đau"

"Thời Tiểu Niệm"

Cung Âu trừng mắt về phía cô, trong đôi mắt đen nhánh nổi lên một vệt hoảng loạn, đem cô ôm ngang lên, ôm cô hướng đi ra ngoài, "Anh lập tức đưa em đi bệnh viện"

"Cung Âu." Thời Tiểu Niệm nằm ở trong ngực của hắn, tay che bụng dưới, sợ sệt mà nhìn cung Âu, âm thanh đan xen đau đớn, "Bảo bảo, bảo bảo của chúng ta"

"Anh bảo đảm em sẽ không có chuyện gì" Cung Âu nhìn chằm chằm vào cô, gầm nhẹ, "Không được phép sợ, có nghe hay không, Thời Tiểu Niệm"

"..."

Làm sao có khả thể không sợ.

Thời Tiểu Niệm nằm trong lồng ngực của hắn không ngừng mà run rẩy, không cách nào khống chế được sự hoảng loạn.

Cung Âu ôm cô chạy ra ngoài, Phong Đức và bọn vệ sỹ thấy thế có chút hỗn loạn, dồn dập tiến lên mở đường.

Trong phòng bệnh xa hoa cảu bệnh viện, Thời Tiểu Niệm nằm ở trên giường bệnh, nhìn về phía cửa.

Cung Âu cùng bác sỹ đang đứng ở cửa, bác sỹ cầm trong tay kết quả kiểm tra, hướng về phía Cung Âu cung kính mà cúi thấp đầu, "Cung tiên sinh, Thời tiểu thư bị chấn kinh quá độ, có một chút dấu hiệu sẩy thai."

"Sẩy thai" Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn sang, chống thân thể muốn ngồi dậy.

Cung Âu dựa vào cửa, trên tay trên vẫn còn dính đầy mực, nghe vậy, hắn quay đầu lại trừng mắt về phía Thời Tiểu Niệm, lạnh lùng thốt, "Không nghe thấy à, chỉ là dấu hiệu sẩy thai mà thôi, nằm xuống cho anh"

Sao cô cứ quan tâm đến cái thai này vậy

"..."

Thời Tiểu Niệm cắn môi, sợ sệt mà nhìn Cung Âu, ánh mắt vô tội.

Cung Âu không chịu được ánh mắt như vậy của cô, túm lấy áo bác sỹ, quát lên, "nói một thể cho tôi, nữ nhân của tôi nhát gan"

"Vâng vâng vâng."

Bác sỹ nơm nớp lo sợ gật đầu, hướng về phía Thời Tiểu Niệm nói, "Thời tiểu thư, cô yên tâm, chỉ cần chăm chỉ điều dưỡng, thì sẽ không có vấn đề gì lớn."

278: cung âu anh thật tốt

"Nhát gan! Thời Tiểu Niệm, lá gan của em sao nhỏ như vậy, sợ tối, sợ cái này, sợ cái kia" Cung Âu trừng mắt cô, bất mãn nói, "Em luyện gan choa nh"

""

Cô nhát gan, đó là bởi vì từ nhỏ đến cô chưa từng gặp phải chuyện này, có thể không chấn kinh sao?

Thời Tiểu Niệm nằm ở trên giường không nói gì, tầm mắt rơi vào trên tay của hắn, "Anh bị dính mực, đi tắm một chút đi."

"Không tắm, anh phải nhìn em"

Cung Âu nhìn chằm chằm cô, bộ mặt căng thẳng, sắc mặt âm trầm.

""

"Thời Tiểu Niệm, em nói xem em có phải là không phải thần xui xẻo tái thế không? Làm sao cái chuyện xui xẻo gì đều có thể rơi vào trên người em?" Cung Âu trừng mắt cô nói.

Ttình cảnh máu tanh lúc này đều có thể hù cô được.

""

Thời Tiểu Niệm lặng yên, cô cũng không biết mình có phải là thần xui xẻo hay không.

Cung Âu khiển trách cô một trận, cuối cùng trừng mắt cô hỏi, "Bây giờ em ổn chứ?"

Tiếng nói của hắn không thiếu thân thiết.

"Ừ, hiện tại ổn rồi." Thời Tiểu Niệm nằm nghiêng ở trên giường, gật đầu, hai con mắt thật sâu nhìn Cung Âu, trên mặt nở ra một nụ cười, tay từ trong chăn chui ra đưa về phía hắn, "Cung Âu, xin lỗi, em khiến anh lo lắng rồi."

Lúc cô ở trong hậu trường nói mình đau, trên mặt hắn hiện lên vẻ hoảng loạn cô chưa từng thấy.

Hắn lo lắng cho cô.

Cô biết.

"Biết là tốt rồi." Cung Âu trừng mắt cô nói, sau đó nắm chặt tay cô, cầm thật chặt, thân thể nghiêng về trước, cúi đầu hôn một cái ở trên tay cô, "Anh không để ý đứa bé này có sao không, chỉ cần em không có chuyện gì là được."

"Cung Âu, đứa bé này là của anh."

Thời Tiểu Niệm nhíu mày.

"Đứa bé này là của anh, anh cũng chỉ muốn em không có chuyện gì"

Cung Âu không chút nghĩ ngợi nói, ngữ khí bá đạo, hung hăng, hai tay cầm chặt tay cô, môi mỏng dán vào tay mềm mại, trắng nõn của cô, hô hấp ấm áp dồn vào trên tay của cô.

""

Thời Tiểu Niệm sửng sốt, lời này làm cho cô không thể nào phản bác, cô nằm ở trên giường, cứ như vậy nhìn khuôn mặt anh tuấn của Cung Âu thật sâu, trên trán của hắn là một tầng mồ hôi mỏng.

"Tiểu Niệm"

Một âm thanh lo lắng truyền đến.

Thời Tiểu Niệm quay đầu nhìn ra phía cửa, chỉ thấy Phong Đức đẩy Mona đi tới trước giường bệnh của cô.

Mona một mặt lo âu nhìn kỹ cô, "Tiểu Niệm, cô không sao chứ? Tôi không lên xe cấp cứu được, cô vẫn ổn chứ? Bác sĩ nói thế nào? Bảo bảo có sao không? bảo bảo có khỏe không?"

Mona ngồi ở chỗ đó, trong đôi mắt màu nước biển lam tất cả đều là quan tâm.

"Tôi không sao, bảo bảo vẫn ổn, cảm ơn cô đã quan tâm." Thời Tiểu Niệm mỉm cười nói, sau đó liếc mắt nhìn Phong Đức một mặt thân thiết, nói, "Đã khiến các người lo lắng cho tôi rồi."

"Thời tiểu thư không có chuyện gì là tốt rồi." Phong Đức và Mona nhìn về phía cô, lại nói, "Tiểu thư Mona dọc đường đi đều giành thời gian cầu nguyện cho tiểu thư."

"Có đúng không?"

Một đường cầu nguyện.

Thời Tiểu Niệm có chút ngạc nhiên, không phải không cảm động, "Cám ơn cô a, Na Na."

"Cô không có chuyện gì là tốt rồi, tôi thật sự rất sợ, bảo bảo là thiên sứ khả ái nhất, nhất định không thể xảy ra chuyện." Mona nói, trong con mắt màu xanh lam thấp thoáng vài giọt nước mắt, cô vội vã đưa tay lau đi, "Nhìn tôi xem, không sao rồi còn rơi nước mắt."

"Na Na"

Thời Tiểu Niệm mỉm cười, trong mắt có cảm động.

"Điều tra thế nào rồi?" Cung Âu ánh mắt âm trầm nhìn về phía Phong Đức, tay thon dài vẫn cầm thật chặt tay Thời Tiểu Niệm.

"Đã điều tra, chuyện thang máy chỉ là bất ngờ, là công nhân thang máy không sửa chữa thỏa đáng đã nghiệm thu rồi." Phong Đức rõ ràng mười mươi đáp, "Còn có cái người phụ nữ vẩy mực kia, là Thời Địch phái đến, cô ta không ưa Thời tiểu thư."

Thời Địch phái đến.

Thời Tiểu Niệm nằm ở trên giường bệnh ánh mắt ảm ảm.

Cô còn tưởng rằng hết thảy đều đã qua.

"Tôi không quản nó có phải là bất ngờ không, Phong Đức, ông nên làm sao rồi chứ." Cung Âu ngồi ở chỗ đó, xương ngón tay rõ ràng nắm chặt tay Thời Tiểu Niệm, đôi con ngươi đen âm lệ mà nhìn Phong Đức, từng chữ từng chữ nói.

Dám động vào người phụ nữ của hắn, nhất định phải trả giá thật lớn.

"Vâng, thiếu gia." Phong Đức xoay người đi.

Cung Âu véo lông mày, "Mang luôn người phụ nữ này đi"

Cung Âu trừng Mona một chút.

"Tôi không đi." Mona lập tức phản đối, đôi mắt nước biển lam trợn trừng lên, "Tôi muốn ở lại cùng Tiểu Niệm, hơn nữa, tôi cũng phải quan sát Cung tiên sinh ngài nữa"

"Đừng để tôi nói lại lần thứ hai, cút"

Cung Âu tàn nhẫn mà trừng cô một chút.

"Cung tiên sinh, xin ngài tôn trọng tôi một chút."

Mona nghe vậy, khuôn mặt ngũ quan đẹp đẽ có tức giận.

"Được." Cung Âu khinh thường nhìn về phía cô, lạnh lẽo nói, "Tiểu thư Mona, xin cô cút đi, phiền cô cút đi, tôn trọng tôi một chút."

"Cung tiên sinh"

Mona bị chọc tức.

Thời Tiểu Niệm muốn khuyên một hồi, Phong Đức đã thông minh đọ sức, "Mona tiểu thư, thiếu gia hiện tại muốn bồi Thời tiểu thư, không bằng chúng ta rời đi trước, mua chút đồ đến thăm Thời tiểu thư."

Mona không phải người không nói lý, nghe vậy cô gật gù, một đôi mắt nhìn về phía Thời Tiểu Niệm nói, "Tiểu Niệm, tôi đi trước, cô đừng quá lo lắng."

"Được."

Thời Tiểu Niệm đáp.

"Cung tiên sinh, xin ngài khiêm tốn một chút, Tiểu Niệm hiện tại là phụ nữ có thai không thích hợp thấy có người tức giận." Mona lấy lập trường của một bác sĩ chuyên ngành tâm lí dặn Cung Âu.

"Sao cô dài dòng vậy, cút"

Cung Âu một mặt không nhịn được nói.

""

Mona thấy Cung Âu như vậy, có chút oan ức mím môi, để Phong Đức đẩy xe lăn ra ngoài.

Cung Âu lập tức đứng lên đi về phía cửa, nặng nề đóng cửa lại, sau đó khóa trái cửa.

"Anh làm gì a, Mona cũng là quan tâm mới đến nhìn em." Thời Tiểu Niệm từ trên giường ngồi dậy, trên người mặc quần áo bệnh nhân trắng tinh, âm thanh ôn Nhu.

"Ai muốn cô ta quan tâm, từ sáng đến tối phiền muốn chết"

Cung Âu một mặt không thích, hắn cố đè xuống tức giận, đi tới nhấc chăn lên, "Đi đến ngồi."

"Làm gì?"

Thời Tiểu Niệm nghi hoặc mà nhìn hắn.

"Cho em ngồi vào trong lòng anh"

Cung Âu trừng mắt cô nói, sau đó lại cực lực đè xuống tức giận.

""

Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là thuận theo đi đến ngồi lên, Cung Âu cởi giày trực tiếp ngồi vào trên giường, ôm cô vào trong lòng, dùng sức mà ôm chặt cô.

"Cung Âu, đây là giường bệnh."

Thời Tiểu Niệm có chút bất đắc dĩ nói.

Giường bệnh này tuy hơi lớn so với giường bệnh bình thường, nhưng hai người ngồi hiển nhiên vẫn có chút miễn cưỡng.

"Anh biết, cần em phải nhắc sao?"

Cung Âu hừ lạnh một tiếng, ôm cô nằm xuống trên giường, hai tay mạnh mẽ ôm cô vào trong lòng, ôm thân thể thon thả của cô, "Được rồi, ngủ."

"Ngủ" Thời Tiểu Niệm ngơ ngác, "Em không buồn ngủ a."

"Anh bảo em ngủ thì ngủ đi, ngủ một giấc là có thể quên hết những hình ảnh kia." Tay thon dài của Cung Âu vỗ vỗ cánh tay của cô, "Em cứ yên lòng ngủ trong lồng ngực anh, sẽ không có bất ngờ."

Thì ra hắn còn đang lo sợ cô chấn kinh, sợ sệt.

Không trách hắn vội vã đuổi bọn họ đi, hắn muốn vì cô xua đi những ác mộng đáng sợ kia.

"Ừ, được."

Thời Tiểu Niệm đáp, ở trong lồng ngực hắn ngẩng mặt lên, một đôi mắt sáng thật sâu nhìn chăm chú khuôn mặt anh tuấn của hắn, tự đáy lòng nói, "Cung Âu, anh thật tốt."

""

Hắn nhìn chằm chằm cô, nhìn kỹ nụ cười xán lạn trên mặt cô, nhìn một chút liền ngây dại, "Nói lại lần nữa"

"Cung Âu, anh thật tốt."

Nói 100 lần cũng có thể.

Thanh âm cô ôn Nhu, như là một dòng suối nhỏ trong suốt một đường chảy thẳng vào lồng ngực của hắn, chảy vào làm trái tim hắn chấn động không ngớt.

Cung Âu ôm cô tiến vào trong lồng ngực, bàn tay ấn lên sau gáy của cô, cằm chống đỡ ở trên đầu cô, tiếng nói trầm thấp từ tính, "Thời Tiểu Niệm em nghe đây, anh sẽ thay em đánh đuổi tất cả bất ngờ"

Không có bất cứ thương tổn gì có thể tiếp cận cô, tới gần cô.

Thời Tiểu Niệm lẳng lặng nghe, tựa ở trên người hắn, một đôi mắt sáng ấm áp, một lát, cô nhẹ giọng nói, "Cung Âu, anh không cần quá mạnh mẽ."

"Không có nữ nhân nào không hy vọng nam nhân của mình mạnh mẽ."

Ngữ khí Cung Âu hung hăng cực kỳ.

"Tuy nhiên không phải quá mạnh mẽ, nếu như em trèo lên trên một bước, anh cũng trèo lên trên một bước, vậy em vĩnh viễn không đuổi kịp anh." Thời Tiểu Niệm hơi xúc động.

Cung Âu là thang trời của cô.

Cô đang cố gắng trèo lên.

"Cung Âu anh chắc là không biết bò " Cung Âu tự phụ nói, vỗ vỗ thân thể mềm mại trong lòng, "Ngủ, không nên suy nghĩ bậy bạ."

"Được rồi."

Thời Tiểu Niệm khẽ nói, ở trong lòng hắn chậm rãi nhắm mắt lại, nghe hơi thở quen thuộc trên người hắn, rất kỳ quái, cô thật sự không nhớ tới hình ảnh máu tanh đáng sợ trong thang máy.

Trước khi ngủ, cô nghe được thanh âm của Cung Âu vang lên ở bên tai cô, "Em không cần leo, nếu như em muốn cùng anh sánh vai, anh sẽ trượt xuống cõng em đi cùng."

""

Thời Tiểu Niệm xúc động mạnh mẽ, người càng hướng gần tới trong lồng ngực của hắn, chậm rãi đi vào giấc ngủ.

Trong phòng bệnh to lớn, xa hoa, ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, rơi vào trên giường trắng tinh, trên giường nam nhân ôm lấy nữ nhân, nữ nhân đã ngủ, nam nhân cứ như vậy mở to một đôi mắt đen kịt, hai tay chăm chú ôm cô.

279: ngày mai tiếp tục trị liệu

TIN HOT


"Tất cả đều đã được chiếu sáng."

"Không, cái tủ đầu giường bên kia có 3 cm chưa được chiếu sáng" Cung Âu trịnh trọng nói, hoàn toàn không có ý đùa giỡn.

"Không chiếu tới thì làm thế nào" Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên giường, vẻ mặt mờ mịt, không chiếu tới thì làm sao, không chiếu tới cũng đâu có xảy ra chuyện gì, cũng không xảy ra chết người.

"Kém như vậy, còn có 3cm mà cũng không chiếu tới, anh nhìn thấy không thoải mái"

Cung Âu hùng hổ nói.

"..."

Hắn đúng là hoang tưởng nặng

Thừoi Tiểu Niệm nghe hắn nói thao thao bất tuyệt không khỏi ngắt lời, "Thời điểm nhà thiết kế thiết kế cao ốc N.E và Đế quốc pháo đài nhất định là thổ huyết muốn chết đi"

Ai có thể đảm bảo bên này và bên kia đối xứng nhau, ai có thể đảm bảo ánh mặt trời chiếu sáng được toàn bộ chứ.

Trát đất xoay quanh mặt trời, chẳng lẽ ánh nắng chiếu xuống lại không thay đổi

"Ở N.E anh chỉ quan tâm văn phòng của mình, còn những nơi khác anh cũng không dành nhiều thời gian; đế quốc pháo đài là do anh thiết kế." Cung Âu vừa nói vừa lui về phía sau hai bước, tiếp tục kiểm tra toàn bộ bố cục phòng bệnh, xác định không còn chỗ nào không thoải mái mới bỏ qua.

"Anh thiết kế " Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên, "Anh đã học kiến trúc sao"

"Vì để xây pháo đài nên có đọc qua vài cuốn sách."

Cung Âu hời hợt nói, xé ra một túi khăn ướt xoa xoa tay.

"..."

Thật là một câu trả lời hời hợt.

Vì để xây pháo đài nên có đọc qua vài cuốn sách, sau đó chỉ để xây dựng một toà pháo đài, thế giới của thiên tài người bình thường đúng là không lý giải được.

Nếu như việc học của cô có thể nhẹ nhàng như vậy thì tốt quá, cô rất muốn có được bộ óc của Cung Âu.

Thời Tiểu Niệm âm thầm nghĩ, tiếp tục lật tạp chí trên tay để đọc, đây là quyển tạp chí hoàn toàn bằng tiếng pháp, cô có gắng phân biệt từ mới trong đó, chỗ nào không hiểu thì hỏi Cung Âu.

Thấy chủ đề của hai người cuối cùng cũng đã kết thúc, thư ký đứng một bên nơm nớp lo sợ, "Tổng giám đốc, hiện tại tôi có thể báo cáo kế hoạch ngày hôm nay của ngài được chưa"

Thư ký đã đứng ở đây được một lúc lâu rồi, mà vẫn chưa có cách nào báo cáo được.

"Nói"

Cung Âu cũng không nhìn cô ta, ngồi vào chiếc ghế cạnh giường của Thời Tiểu Niệm bên, nhìn đĩa trái cây được đặt trên mặt bàn, sau đó đưa tay ra sắp xếp lại mấy loại quả mọng nước trên đĩa trái cây.

"Cung tiên sinh, 2 giờ chiều hôm nay, ngài có một cuộc họp quan trong liên quan đến việc tung ra dòng người máy Mr trên thị trường." Thư ký mặc trang phục công sở, tay cầm tập tin báo cáo.

"Hoãn lại"

Cung Âu tiếp tục chơi đùa với mấy quả trên đĩa.

"Xế chiều 16h30' hôm nay, có mấy giám đốc của công ty con đến báo cáo kết quả hoạt động." Thư ký tiếp tục nói.

"Hoãn lại"

"Tối hôm nay lúc 20h30', ngài và chủ tịch tập đoàn Long Đằng có một bữa tối xã giao."

"Hoãn lại"

"Lúc 9h tối hôm nay"

"Hoãn lại, những chuyện nào mà không thể xử lý được trong bệnh viện thì hoãn lại hết cho tôi" Cung Âu mở miệng, ngữ khí thẳng thừng dứt khoát, cực kỳ ngông cuồng tự đại.

Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên giường có cảm giác nghe không nổi nữa, chuyển tầm mắt nhìn về phía Cung Âu, thấy đĩa hoa quả đã được Cung Âu bày lại một lần nữa.

Đĩa hoa quả được Cung Âu xếp theo hình kim tự tháp.

Mỗi một tầng là một loại quả màu sắc khác nhau, được xếp khá cao, không hề có một chút khe hở nào, màu sắc rõ ràng, nhìn rất đẹp mắt.

Thì ra những người hoang tưởng khi xếp hoa quả cũng phải có sự chấp nhất về màu sắc

Nghĩ kỹ lại, Thời Tiểu Niệm nhớ tới khi ở nhà, đầu bếp phải bày biện các món ăn theo một quy tắc nhất định, có điều khi cô đặt các món ăn tùy ý lên bàn, cũng không thấy Cung Âu có ý kiến gì.

Có thể lúc đó hắn không thấy chán đi.

Như hiện tại bị bắt ở trong bệnh viện, hắn cảm thấy nhàm chán, nên sự hoang tưởng lại nổi lên rồi.

Nghĩ như thế, Thời Tiểu Niệm không khỏi nói, "Đừng xử lý công việc ở đây, anh trì hoãn nhiều việc như vậy sẽ làm cho công việc bị trì hoãn đó"

"Anh không đi"

Cung Âu cự tuyệt, sau đó để thư ký đi ra.

Thư ký thấp cúi đầu lập tức rời đi.

"Anh lo lắng cho em à" Thời Tiểu Niệm để quyển sách trên tay xuống, ôn nhu nói, "Anh đi đi, nơi này là bệnh viện tư nhân, rất thanh tĩnh, còn chú trọng đến an toàn nữa, với lại anh còn phái nhiều vệ sỹ đến bảo vệ em như vậy."

Tối hôm qua cô đi vào nhà vệ sinh, lúc đi ngang qua cửa, mở cửa ra bên ngoài liếc mắt một cái, liền nhìn thấy một hàng dài vệ sỹ.

Cô có ảo giác mình như là nhân vật quan trọng cấp quốc gia, quá long trọng.

"Anh lo lắng cho ai"

Cung Âu lạnh lùng nói.

Trước đây hắn chỉ không để ý đến cô một chút, mà cô đã bị bắt cóc ở khách sạn.

"Vậy mời Phong quản gia đây với em." Thời Tiểu Niệm nói, kiên nhẫn khuyên nhủ Cung Âu, "Thật sự,công việc của anh rất là bận rộn, em không muốn làm người phụ nữ của anh mà lại cản trở tới anh."

Không muốn làm người phụ nữ của hắn mà lại cản trở tới hắn.

Ánh mắt Cung Âu lẫm liệt, ngước mắt lạnh lùng nhìn cô, "Em đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy"
"Không có a, nếu như mọi người biết anh vì bạn gái mà cứ quanh quẩn ở trong bệnh viện, bỏ lỡ công việc quan trong, thì em sẽ bị người ta nói là hồng nhan họa thủy a" Thời Tiểu Niệm tự giễu nói.

"Em vốn là hồng nhan họa thủy"

"..."

"Ngay từ cái nhìn đầu tiên, em đã cắm rễ ở trong trái tim anh"

"Cái nhìn đầu tiên, cái gì mà cái nhìn đầu tiên" Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút, chuyện lần đầu tiên bọn họ đầu tiên gặp nhau không phải nên quên đi sao, chuyện cũ nghĩ lại mà thấy kinh. Cô nhìn gương mặt ngạo kiều của Cung Âu, "Anh thực sự không đi"

"Không đi" Cung Âu trừng cô một chút, "Sao em cứ phải đuổi anh đi, hay là em muốn nhìn thấy lão già Phong Đức kia nhiều hơn anh có phải không"

"Em nào có."

Thời Tiểu Niệm cảm thấy oan uổng.

"Cung tiên sinh, anh nên tôn trọng Tiểu Niệm, anh cứ đưa cô ấy đến những nơi mà gió thổi không lọt để che chở cho cô ấy cũng không phải là biện pháp tốt, cách thức bảo vệ quá độ như vậy cũng là một biểu hiện của hoang tưởng."

Một âm thanh truyền đến.

Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên giường quay đầu, thấy Phong Đức đẩy Mona đi tới, Mona ngồi ở trên xe lăn, trên tay cầm một bó hoa to.

"Ai cho phép cô đi vào mà không gõ cửa " Cung Âu ngồi ở trên ghế, mặt dần lạnh lẽo, trừng mắt về phía Phong Đức, "Người phụ nữ này không hiểu quy củ, ông cũng không hiểu sao"

"Là lỗi của tôi, thiếu gia."

Phong Đức nhận sai.

"Là tôi muốn cho Tiểu Niệm một niềm vui bất ngờ." Mona ôm một bó hoa to đưa cho Thời Tiểu Niệm, đôi mắt hơi nheo lại, cười nói, "Tiểu Niệm, chúc cô sớm ngày khôi phục."

"Cảm tạ."

Thời Tiểu Niệm cám ơn, cúi đầu ngửi bó hoa, mỉm cười nói, "Thơm quá, cám ơn cô, Na Na, tôi rất thích."

"Thích là tốt rồi. Tôi thấy ngày hôm nay tinh thần của cô rất tốt, khẳng định sẽ nhanh được xuất viện."

Mona nói.

"Ừ." Thời Tiểu Niệm đem bó hoa đưa cho Phong Đức nói, "Phong quản gia, phiền ông cắm bó hoa giúp tôi."

"Tốt."

Phong Đức tiến lên muốn đỡ lấy bó hoa, tay còn chưa đụng tới, giữa đường đã bị một bàn tay thon dài đoạt mất.

Cung Âu cầm bó hoa, đi tới phía trước cửa sổ, mở cửa sổ ra, dứt khoát mà ném bó hoa ra ngoài, sau đó vỗ vỗ tay, vẻ mặt như làm chuyện đương nhiên, "Chỗ lý tưởng."

"..."

"..."

"..."

Bên trong phòng bệnh, ba người đồng loạt im lặng.

Một lát sau, Mona ngồi ở trên xe lăn như hiểu ra, nói, "Ta có một bệnh nhân hoang tưởng cũng như vậy, không để cho ai đặt vào trong phòng của hắn bất cứ đồ vật gì, một cái túi, một bộ y phục cũng không được. Không quan trọng, tôi không thèm để ý."

Mona tự tìm một bậc thang đi xuống.

Thời Tiểu Niệm yên tĩnh ngồi ở trên giường, cũng không biết nên nói cái gì cho phải, có chút oán trách nhìn về phía Cung Âu.

Có người đưa bó hoa bị hắn ném ra ngoài.

Ở vấn đề lễ phép, biểu hiện của Cung Âu vĩnh viễn không giống như tầng lớp quý tộc.

"Đúng rồi, Cung tiên sinh, đứng ở góc độ cảu bác sỹ chuyên nghiệp, tôi hi vọng anh vẫn nên đi ra ngoài một chút, làm việc của mình, đừng quá cố chấp." Mona dùng giọng điệu công việc nói, "Lại nói, hai ngày nay tâm tình của Cung tiên sinh tựa hồ cũng không được tốt lắm, như vậy sẽ ảnh hưởng tới Tiểu Niệm."

Nghe vậy, lông mày của Cung Âu nhíu lại, con ngươi đen trừng mắt về phía Thời Tiểu Niệm.

"Làm sao tôi có thể làm ảnh hưởng tới cô ấy chứ" Cung Âu lạnh giọng hỏi.

Mona, người phụ nữ chết bầm này, bắt đầu từ ngày hôm qua liên tục nói tính khí của hắn ảnh hưởng đến quá trình mang thai của Thời Tiểu Niệm, hắn ảnh hưởng cái gì.

"Có a, ở nước ngoài có rất nhiều nghiên cứu đã chỉ ra rằng, phụ nữ mang thai thường khá là yếu đuối, có rất nhiều phụ nữ mang thai bởi vì chồng hay cáu giận, dẫn tới tâm lý không thoải mái mà sinh non, còn có một xác hai mạng đó." Vẻ mặt Mona ngưng trọng nói.

"..."

Mặt Cung Âu đen lại.

Một xác hai mạng

"Đứng khoa trương như vậy chứ" Thời Tiểu Niệm không khỏi nói, " trước kia tôi cảm thấy tính khí của Cung Âu rất kém, nhưng bây giờ thấy cũng tốt, hắn sẽ không thương tổn đến tôi."

Mona giảo hoạt nháy mắt một cái, ra hiệu cho cô đừng nói như vậy.

Mona đang dùng phương pháp này bức Cung Âu trị liệu.

Thời Tiểu Niệm suy nghĩ một chút, không nghe theo cô ta, chuyển mâu, đôi mắt ôn nhu nhìn về phía khuôn mặt anh tuấn của Cung Âu, "Tôi và Cung Âu ở cùng nhau, cả hai đều có khuyết điểm, nhưng khuyết điểm này đều trong phạm vi mà chúng tôi có thể chịu đựng được."

Một đôi tình nhân sẽ có thời điểm cãi nhau, hơn nữa nhiều lúc Cung Âu nổi nóng đều là do hắn không cách nào khống chế được bản thân mình, đây không phải là ý của hắn.

Lại nói, sau khi bên nhau, hắn chưa bao giờ chân chính làm tổn thương cô.

Nghe những lời này của cô, sắc mặt cung Âu hòa hoãn lại.

"Tôi muốn hắn trị chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng, cũng không phải là cưỡng cầu hắn trị khỏi hoàn toàn, chỉ cần hắn có thể giống như người bình thường khống chế được tâm tình của mình là tốt rồi." Thời Tiểu Niệm vừa nói vừa nhìn về phía Mona.

Cô không muốn tạo cho Cung Âu áp lực quá lớn, nếu vậy có khi không trị được khỏi bệnh, này ngược lại còn nặng thêm.

Chỉ cần Cung Âu có thể khống chế được tâm tình của mình, sẽ không giống như lần trước buộc cô uống thuốc phá thai, tìm một đống nữ nhân kích thích cô là được.

Như vậy, chờ hài tử được sinh ra, một nhà ba người bọn họ có thể sống rất vui vẻ.

"Tiểu Niệm cô thật sự rất yêu Cung tiên sinh." Mona cười nói, một tay nâng mặt, cảkhuôn mặt đều là vẻ cảm động, sau đó dời tầm mắt nhìn về phía Cung Âu, "Cung tiên sinh này, anh thấy sao"

"Cô thắc mắc cái gì sao" cung Âu khinh thường nhìn cô ta một chút.

280: thu thập đủ bộ trang sức bốn món

Trên hành lang dài dằng dặc, Cung Âu đi ở phía bên phải, bóng lưng cao to vững trãi, một bảo tiêu đẩy Mona đi ở bên trái, Mona là bác sỹ riêng của Cung Âu, đương nhiên là muốn đi theo hắn, cô ta không ngừng mà quay đầu nói gì đó với Cung Âu.

Cung Âu không phản ứng.

Không biết tại sao, mỗi lần trông thấy bóng lưng của Mona và Cung Âu đi cùng nhau, Thời Tiểu Niệm luôn cảm thấy trong lòng mình không quá thoải mái.

Bác sỹ và bệnh nhân.

Cô ta có muốn nhiều hơn không.

Thời Tiểu Niệm gõ gõ đầu của mình, sau đó đi trở về phòng bệnh, nhìn phòng bệnh trống rỗng, không có ai ở nơi đó chuyển chỗ đồ vật, không có ai ở đó xếp đĩa trái cây

Cô đột nhiên cảm thấy có chút cô quạnh.

Thời điểm dính lấy Cung Âu 24/24 giờ, cô rất ghét phải dính lấy nhau như vậy, nhưng khi tách ra, cô lại cảm thấy một mình thật tẻ nhạt.

Thời Tiểu Niệm trở lại trên giường, yên lặng nhìn đĩa trái cây trên chiếc tủ đầu giường, vẻ mặt có sự cô đơn.

Một lát sau, Thời Tiểu Niệm cầm lấy một quả anh đào nằm phía trên cùng của đĩa trái cây bỏ vào trong miệng, ngọt ngào, còn pha chút chua xót.

Thời điểm Cung Âu không có ở đây, hình như thời gian trôi qua thật chậm.

Có Phong Đức bên cạnh, sau khi Thời Tiểu Niệm làm xong một loạt các kiểm tra thì trở về, bỗng nhiên thấy một y tá ôm một đứa trẻ sơ sinh đi ngược hướng với cô.

Trẻ con.

Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên có chút hứng thú, lập tức đi theo y tá về phía trước, đi thẳng đến nhà kính của bệnh viện.

Nhà kính của bệnh viện được thiết kế rất, bên trong nhà kính rất sạch sẽ, vì để cho gia đình các bé bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy con của mình, nên tường ngoài phòng bệnh được làm bằng một tấm kính lớn.

Thời Tiểu Niệm đứng ở trước tâm kính, xuyên qua tấm kính nhìn vào bên trong.

Mỗi một em bé được nằm ở một giường khác nhau, được đánh số thứ tự cẩn thận, có bé đang ngủ thiếp đi, có bé trợn tròn mắt, vẻ mặt tò mò nhìn xung quanh, con ngươi chuyển động, từng khuôn mặt mập mạp trắng trẻo, có bé còn đang chảy nước miếng.

"Phong quản gia, ông mau nhìn xem, em bé thật đáng yêu."

Thời Tiểu Niệm nhìn từng khuôn mặt bé nhỏ bên trong nói, đôi mắt phủ đầy ánh sao.

"Đúng vậy a, em bé rất đáng yêu, con của thiếu gia và Thời tiểu thư khẳng định càng khả ái và đáng yêu hơn, bởi vì tướng mạo của thiếu gia và Thời tiểu thư đều là nhân trung long phượng(rồng phương trong biển người)."

Phong Đức đứng bên cạnh ôn hòa nói, trên gương mặt cũng có ý cười sung sướng .

"Oa, Phong quản gia, ông xem, em bé kia đang nở nụ cười ư." Thời Tiểu Niệm đưa tay chỉ vào bên trong, gương mặt mừng rỡ, thật giống như nhìn thấy con của mình nở nụ cười vậy.

"Đúng vậy a."

Phong Đức mỉm cười, gương mặt hiền lành mà nhìn Thời Tiểu Niệm.

Kỳ thực Thời tiểu thư theo thiếu gia cũng chịu không ít oan ức, như hiện tại, thiếu gia vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng Thời tiểu thư, bình thường, Thời tiểu thư chưa bao giờ nói chuyện về đề tài bảo bảo cùng thiếu gia.

Nào có người làm mẹ nào mà không muốn nhắc tới trẻ con đây.

Có thể Thời tiểu thư nhẫn nhịn không đề cập tới, trước kia thiếu gia buộc cô ấy phá thai, mang nữ nhân đi vào đế quốc pháo đài, ông cho rằng Thời tiểu thư sẽ kiên quyết rời đi, nhưng sau đó cô ấy cũng nhịn xuống.

Ông đã hỏi qua tại sao, Thời tiểu thư nói, cô không hiểu thế giới của người hoang tưởng , nhưng cô muốn cô gắng tìm hiểu, bởi vì dù thế nào đi nữa, cô vẫn yêu thiếu gia.

"Hi vọng Mona tiểu thư có thể trị hết bệnh cho thiếu gia." bỗng nhiên Phong Đức cảm khái nói rằng.

"..."

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm có chút ngạc nhiên mà nhìn về phía Phong Đức, Phong Đức vừa cảm khái vừa nhìn cô, Thời Tiểu Niệm có thể cảm nhận được sự quan tâm của ông, không khỏi mỉm cười gật đầu, "Hi vọng hắn sẽ tốt lên."

Thời Tiểu Niệm nhìn thế giới trẻ con bên trong nhà kính, nụ cười trên mặt càng sâu.

Cô thật sự hy vọng có thể cùng Cung Âu trải qua thời kỳ mang thai, theo dõi từng thời kỳ trưởng thành của bảo bảo trong bụng cô.

Cung Âu không ở bên cạnh, mội ngày Thời Tiểu Niệm đều đi đến nhà kính để xem em bé như là một môn học bắt buộc, nhìn dáng dấp các em bé chảy nước dãi hay đang cười, cũng làm cho tâm tình của cô trở nên tốt hơn.

Mỗi ngày cô đều ăn đồ bổ dưỡng mà Phong Đức tự mình hầm cho cô, hài tử trong bụng được cô nuôi rất tốt.

Trước còn lo lắng sẩy thai, hiện tại có thể yên tâm hơn rồi.

Buổi tối, Thời Tiểu Niệm ngồi ở bên giường, đem kết quả kiểm tra gấp lại, sau đó đem kết quả kiểm tra vào trong ngăn kéo ở tủ đầu giường.

Két quả kiểm tra cho thấy tình trạng cuả cô ngày một tốt lên.

Nhưng những tin vui này, cô lại không thể chia sẻ với Cung Âu, sợ hắn không vui.

"Thời Tiểu Niệm"

Một âm thanh bá đạo truyền đến.

Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên giường quay đầu, Cung Âu mệt mỏi từ bên ngoài đi tới.

Phong Đức lập tức cung kính mà hướng về phía hắn, giúp Cung Âu cởi áo khoác, Âu phục xuống, Cung Âu chân dài bước nhanh về phía trước, ba bốn bước chân đã tới bên cạnh Thời Tiểu Niệm, ôm cô rồi cúi đầu xuống hôn.

Thời Tiểu Niệm ngẩng đầu, bị hắn hôn đến mãnh liện, cơ hồ toàn bộ hô hấp của cô đều bị hắn cướp mất.

"A"

Thời Tiểu Niệm khẽ đáp lại, cả người bị Cung Âu ôm vào trong lồng ngực, Cung Âu hôn điên cuồng, hận không thể nuốt cả người cô vào.

Rất lâu dau, Cung Âu cảm giác được hô hấp của cô càng ngày càng khó khẵn, mới buông cô ra, cái trán tỳ vào người cô, hô hấp nặng nhọc, tiếng nói như đứt quãng, "Lại một ngày không gặp, anh nghĩ tới em mà nghĩ muốn điên lên rồi."

"Nghiêm trọng như thế sao"

Thời Tiểu Niệm buồn cười hỏi, đáy lòng dâng lên một sự ấm áp.

"Phí lời, em ở trong bệnh viện mà không nghĩ tới anh hả, em có lương tâm không hả Thời Tiểu Niệm, em là người phụ nữ không có lương tâm nhất mà anh từng gặp" Cung Âu trừng mắt không vui nói, nhưng cũng không phát hỏa, đôi mắt đen kịt, "Người phụ nữ chết bầm kia nói cái gì mà khoảng cách thích hợp có thể làm cho nhớ nhung càng sâu hơn, đều là giả dối"

Người phụ nữ chết bầm, là chỉ Mona đi.

Những ngày gần đây, Cung Âu đều đi cùng Mona.

"Ngày hôm nay Mona có dẫn anh đi đâu" Thời Tiểu Niệm ngồi ở bên cạnh hắn hỏi.

Những ngày qua trừ thời điểm Cung Âu làm việc, Mona đều lấy danh nghĩa trị liệu mà mang Cung Âu đi ra ngoài thư giãn, tiếp xúc nhiều với thiên nhiên.Cô không hiểu về phương pháp trị liệu của Mona, nên không biết phương pháp này có dùng được hay không.

"Cái gì gọi là cô ta mang anh đi, anh cần cô ta phải mang đi à, anh đồng ý để cho cô ta người dẫn đường, cô ta mới có tư cách dẫn đường được chứ" Cung Âu ngông cuồng tự đại nói, cởi giày ngồi vào trên giường, cầm lấy chăn ngửi một cái, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người cô.

Ừ, chỉ có một mình mùi của cô.

Không sai.

"Cô ấy đi đâu rồi"

Thời Tiểu Niệm nhìn hắn chăm chú, nhẹ giọng hỏi.

"Nói đến đây, đưa em một món đồ." Cung Âu nói, dời tầm mắt nhìn Phong Đức một chút.

Phong Đức là Quản gia chuyên nghiệp, chỉ cần một ánh mắt liền hiểu rõ, đi về phía giá quần áo, đưa tay lấy một chiếc hội từ trong túi âu phục của Cung Âu.

Phong Đức nâng chiếc hộp cung kính đưa cho Cung Âu.

Cung Âu đưa cho Thời Tiểu Niệm.

"Đây là cái gì" Thời Tiểu Niệm hơi nghi hoặc một chút nhận lấy, ngửi thấy được một mùi hương nhàn nhạt, là một mùi hương rất dễ chịu.

"Tự mình mở ra đi."

Cung Âu nhìn chằm chằm cô nói.

"Ừ."

Thời Tiểu Niệm nhẹ nhàng đáp một tiếng, đưa tay mở chiếc hộp màu nâu ra, một mùi gỗ đàn hương nhàn nhạt bay ra, bên trong là một chuỗi vòng hạt đeo tay.

Vòng hạt màu đỏ, mỗi hạt nhỏ như hạt đậu đỏ, màu đỏ sẫm giống như máu.

Mùi gỗ đàn hương rất đậm.

"Ngày hôm nay người phụ nữ kia dẫn anh đến một ngôi chùa, bảo để anh tu thân dưỡng tính, đúng là có bệnh mà" ngữ khí của Cung Âu khi nói đến Mona rất lạnh lùng, lập tức nói tiếp, "Bất quá anh phát hiện ở ngôi chùa này có một chuỗi hạt, nghe nói là đồ trấn tự, đã qua tay mấy đời trụ trì, có thể bảo vệ em an lành."

"..."

"Anh là không phải là người mê tín, có điều mang theo người cũng không sao, anh cũng đã cho người kiểm tra, sẽ không mang đến bất cứ thương tổn gì tới em, em đeo vào đi." Cung Âu nói.

Thời Tiểu Niệm càng nghe càng không đúng, nhìn cung Âu hỏi, "Anh mang đồ vật trấn tự của người ta đi, người ta không có ý kiến à"

"Có, vậy thì sao, anh đã đưa tiền"

Cung Âu nhìn về phía cô, đôi mắt đen thâm sâu nhìn về phía cô, trên gương mặt anh tuấn viết hai chữ so what.

( So what: it's not important hay I don't care, được dùng để tỏ thái độ khá tức tối và chẳng quan tâm khi ai đó chỉ trích điều gì)

Người đàn ông này thật là

Có tiền thì có thể tùy hứng ở nơi cửa phật thanh tĩnh à

Thời Tiểu Niệm không tìm được lời nào để nói, cầm trên chuỗi hồng châu trên tay, giơ lên ánh đèn để nhìn, màu sắc đẹp như thế này khiến cho người khác phải thán phục.

Ngẫm lại, mỗi một món đồ trang sức mà Cung Âu đưa cho cô đều có ý nghĩa đặc biệt.

Chuỗi vòng hạt bị Cung Âu đoạt lấy, Cung Âu nắm chặt tay cô, đeo chuỗi vòng hạt vào tay giúp cô, màu da trắng nõn của cô làm nổi bật lên màu đỏ như máu của chuỗi vòng hạt.

"Ngay từ lúc nhìn thấy nó, anh đã nghĩ đây chính là đồ của em rồi." Cung Âu nói.

"..."

ThờiTiểu Niệm im lặng, nhìn chuỗi vòng hạt trên cổ tay của mìn, suy nghĩ một chút nói, "Anh đã gần như thu thập đủ bốn món trang sức để làm thành bộ rồi."

"Bốn món"

Cung Âu nhíu mày, trong đôi mắt đen kịt đầy vẻ nghi hoặc.

"Chính là nhẫn, lắc tay, dây chuyền, hoa tai a." Thời Tiểu Niệm nhìn chuỗi vòng hạt hững hờ nói.

Cung Âu bừng tỉnh, "Ra em muốn anh tặng em hoa tai chứ gì."

"..."

Lúc Tiểu Niệm không nói gì nhìn về phía hắn, nói một suy ra mười, sức tưởng tượng của hắn đúng là phong phú.

"Nói đi, em muốn hoa tai như thế nào, bảo thạch, kim cương, hay là loại đá quý nào " Cung Âu thờ ơ nói, đưa tay ra nhìn chuỗi vòng hạt trên tay cô, "Đúng rồi, đừng chọn vàng, quá quê mùa."

"Em chưa nói muốn hoa tai."

"Em nói"

"Em chưa nói." Lỗ tai nào của hắn nghe thấy cô muốn hoa tai, rõ ràng là do hăn tự liên tưởng đến.

"Em đã nói, muốn người đàn ông của em tặng em một món quà kinh thiên động địa" Cung Âu làm bộ là cô chủ động lịch sự.

"..."

Thời Tiểu Niệm đau đầu ngã vào trên đôi chân dài hắn, thở dài, cảm thán nói, "Em thật sựkhông muốn có, hiện tại đồ trang sức của em đã quá nhiều rồi."

Bình thường cô đều đeo dây chuyền và nhẫn mà hắn đã tặng, tình cờ tham gia hoạt động thì đổi trang sức cho phù hợp.

Cô đã có đủ đồ trang sức rồi, hoàn toàn không thiếu.

Cung Âu ngồi ở trên giường, hai chân duỗi dài, đột nhiên thấy Thời Tiểu Niệm như chú chó con, yếu ớt ngã vào trên đùi của hắn, đôi mắt của hắn lập tức đăm đăm, yên lặng nhìn chằm chằm nhìn cô, "Thời Tiểu Niệm."

Ánh mắt của hắn thâm tình sủng nịch.

Tiếng nói như có như không của hắn rất gợi cảm.

"Ừ" Thời Tiểu Niệm gối đầu lên chân của hắn, hai mắt nhìn về phía hắn.

"Em thật giống một con chó." Cung Âu nghiêm nghị nói.

"..."

ThờiTiểu Niệm không nói gì, hắc tuyến hiện đầy trên trán, buông tay của mình xuống, "Anh có thể đừng coi em là cún được hay không "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kimhuyen