#39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 39: Hôn lễ ở Đảo Mây

Ti vi vẫn bật, Thời Tiểu Niệm mở tủ quần áo, nhìn thấy bên trong chất đầy những bộ váy đẹp đẽ.

Cung Âu bảo Phong Đức mua riêng cho cô những bộ váy của tất cả những thương hiệu nổi tiếng.

"Đảo Mây có phong cảnh đẹp, quanh năm sương mù vây quanh nên được đặt tên là đảo Mây. Trên đảo có đầy đủ phương tiện sa hoa, giáo đường, khách sạn, spa, làng du lịch, sân bay... là nơi thư giãn nhất, tiêu khiển nhất, phóng viên phải có giấy mời mới được tham gia chứng kiến hôn lễ trên đảo Mây..."

Đảo Mây.

Thực sự giống như tiên cảnh.

Thời Tiểu Niện lấy ra một bộ đồ hiệu Chanel từ tủ quần áo, phong cách trẻ trung vui tươi, cũng là bộ đồ coi thấy đẹp nhất trong tủ.

Thay đồ xong Thời Tiểu Niệm tắt ti vi rồi ra ngoài.

Cung Âu đang ngồi trên ghế sô pha ngoài phòng khách, một tay đang cầm điện thoại di động lướt lướt, trên khuôn mặt anh tuấn không chút biểu cảm gì.

"Cung tiên sinh, tôi đi đây."

Thời Tiểu Niệm bước tới nói.

"Cút đi."

Cung Âu không thèm nhìn cô một cái, tiếp tục xem điện thoại trên tay.

Đêm đó, anh ăn cô rất no, vì vậy nên bây giờ không có lý do để không cho cô ra ngoài.

...

Muốn cô cút sao?

Hi vọng Cung Âu nói ra một câu tử tế thực sự khó như lên trời, Thời Tiểu Niệm liếc mắt nhìn hắn, không nói điều gì, cầm túi đi ra.

Thời Tiểu Niệm vừa biến mất khỏi căn phòng, Cung Âu liền đập tan chiếc điện thoại trên tay, rất không vui gầm lên. "Hệ thống tối ưu hoá của nó đâu? Tại sao không thấy nữa? Tại sao không tốt như lần cập nhật trước?"

Lửa giận bùng lên trong nhà.

KhaiThien1109

"Vậy không được, người khác nhìn vào sẽ nghĩ gia đình mình bất hoà. Tuyệt đối không được!" Mẹ gồi ở một bên, chăm chú nhìn cô, lập tức lại nói, "Tiểu Niệm, không phải nói em con rất bất công sao, con nhìn tất cả họ hàng thân thích, ai không nói con những năm này làm quá nhiều việc, liều mạng tranh giành bạn trai với em gái mình."

"Bất công sao?"

Lúc Tiểu Niệm cười lạnh một tiếng hỏi lại.

"..." Mẹ cô vẻ mặt cứng đờ.

Tiểu Niệm cầm lấy một túi thức ăn dành cho chim bồ câu, rải vương vãi một ít ngoài cửa sổ, không có nhìn tới mẹ mình, nhìn xem đàn chim bồ câu trắng nói ra, "Năm đó ba vì muốn được thăng chức, chủ động đến Mộ gia nhận là sẽ chăm sóc, chiếu cố Mộ Thiên Sơ. Nhưng sau đó, chính thức chăm sóc quan tâm đến Mộ Thiên Sơ là ai? Không phải là con sao?"

Thanh âm của cô rất bình tĩnh, không có chút gì là phàn nàn trách móc, chỉ kể lại một sự kiện có thật.

"Mẹ biết rõ con chiếu cố Thiên Sơ nhiều năm, nhưng mặc kệ ngày xưa là như thế nào, hiện tại người Thiên Sơ yêu là em gái con." Mẹ cô cảm thấy chưa đủ liền nói thêm.

"Nếu như con và Thời Địch hoán đổi thì sẽ thế nào?" Tiểu Niệm khẽ cười một tiếng, "Mọi người đại khái là muốn nói con nhân lúc Thiên Sơ mất trí nhớ liền cướp bạn trai của Thời Địch."

"..."

" Mẹ à, người nói con không bất công, thật là không thẹn với lương tâm sao?" Tiểu Niệm quay đầu, mỉm cười nhìn về phía mẹ của mình.

"..."

8 Liichann

Mẹ nuôi cô nghe được những lời cô nói sắc mặt bỗng trở nên tái nhợt ái ngại tránh ánh mắt cô. Cố không nhìn vào sắc mặt ảm đạm thanh tịnh đó.

"Mẹ, con cũng không trách người bất công, con biết rõ, không có mọi người con cả đời cũng chỉ là cô nhi." Thời Tiểu Niệm chậm rãi nói ra: "Có thể người cũng không cần một mực cho con tẩy não, để con cho là mình là sai đấy. Con là người trưởng thành, con biết được cái gì đúng cái gì sai..."

"..."

Mẹ nuôi cô ngồi ở chỗ đó, một câu đều nói không nên lời, sau nửa ngày, ánh mắt của cô cũng đã đỏ lên.

Nhìn bộ dạng này của mẹ nuôi cô, Thời Tiểu Niệm đáy lòng có chút chua xót.

Quả thật mẹ vẫn là thương cô đấy, nhưng chẳng lẽ vì vậy mà để họ nói vậy sao, thân sinh là người tử tế đữc hạnh mà lại có lúc hành xử như vậy .

Thời Tiểu Niệm đi qua đi lại, rồi bỗng cô đột ngột ngồi phịch xuống, ngẩng đầu mà nghiêm túc nói ra, " mẹ yên tâm, con làm loạn vậy đủ rồi, sau này sẽ không chọc phá truyện tình cảm của tiểu Địch sự nữa đâu."

Mẹ nuôi nghe vậy thì có chút ngạc nhiên mà nhìn cô, "Tiểu niệm..."

10.KhaiThien1109

Thời Tiểu Niệm đem mặt tựa lên trên gối, như khi còn bé.

Qua hồi lâu, tay mẹ nuôi có phần thô ráp để trên người của cô nhẹ nhàng vuốt ve, nước mắt rơi vào khuôn mặt Thời Tiểu Niệm, thanh âm có chút nghẹn ngào, " Niệm Niệm của ta là đứa trẻ thông minh nhất ..."

Những lời này, mẹ nuôi khi còn bé thường xuyên nói.

Có thể sau này, rốt cuộc không có.

Thời Tiểu niệm nghe được, trong lòng khó chịu, nhắm mắt lại, lông mi bị thấm ướt.

"Đợi hôn lễ của Tiểu Địch xong, con cũng phải tìm một người đàn ông tốt, nở mày nở mặt mà lấy chồng." Mẹ nuôi nghẹn ngào nói.

"..."

Người đàn ông tốt.

Bởi vì Mộ Thiên Sơ, bởi vì Cung Âu, cô hiện tại đối với đàn ông cũng sinh ra sợ hãi rồi, cô thầm nghĩ có một ngày có thể trải qua thời gian tự do, chỉ thuộc về chính mình cô.

7.hipposchocolate179

thời gian cử hành nghi thức hôn lễ sắp tới, một đoàn người chạy tới giáo đường.

Trên đường đi, chị họ cùng Đường tỷ đều đang không ngừng nói,những lời như --

"Mộ Thiên Sơ không hổ là thiếu gia Mộ thị, ra tay thật hào phóng, ta vừa mới ngồi du thuyền ra biển, mới biết được những cái kia du thuyền tất cả đều là lấy danh nghĩa của Thời Địch đấy."

"Thời Địch thực vui vẻ, danh lợi song thu, lại như thể bị ngọt ngào chiếm lấy, sau này phúc hưởng đều hưởng không hết."

Đại khái là một phen nói chuyện dài đằng đẵng sau, mẹ nuôi tự cảm thấy xấu hổ với Thời Tiểu Niệm, nghe đến đó vỗ vỗ tay của cô, ánh mắt an ủi, ý bảo cô đừng nghe.

Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt cười cười, cũng không thèm để ý.

Mọi người lục tục ngo ngoe đi vào giáo đường, theo như chỗ ngồi của mình mà ngồi xuống.

Thời Tiểu Niệm vịn mẹ nuôi mà ngồi xuống, đang muốn ngồi , chợt nghe đến một hồi tiếng kinh hô truyền đến --

"Đó là Cung Âu sao? N.E cái kia là Cung Âu?"

)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro