#44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"......"

Ánh mắt Cung Âu nhìn cô mãnh liệt, cô gái này muốn hay không nóng vội như thế , ai không biết còn tưởng rằng người mất tích không phải em rể, mà là tình nhân của cô.

Hắn mặt lạnh tiến lên phía trước, một phát bắt được tay của cô.

Góc phía nam khu vực là một rừng cây, không có ngọn đèn.

"Mộ Thiên Sơ...... Mộ Thiên Sơ......"

Tiểu Niệm vừa hô vừa đi trong rừng cây, một tay mở đèn pin trong điện thoại di động, ngọn đèn mở ra, chiếu xuống đường, dưới chân một cục đá xuất hiện, chút nữa ngã sấp xuống, nhưng được Cung Âu kịp thời đỡ lấy.

"Em có thể tự đi được không hay phải giúp?"

Cung âu không vui nói.

Tự cô như vậy không có khả năng sinh tồn ở nơi này mà còn tìm người.

"Tôi không sao, tôi đi được." Tiểu Niệm nói ra, tiếp tục đi lên phía trước.

Ngươi gấp cái gì nha, thật muốn gặp chuyện không may mà hắn hiện tại đã tìm thấy được người." Cung Âu lời nói độc ác đến lợi hại.

"......"

Thời Tiểu Niệm im lặng mà liếc hắn một cái, không thèm để ý đến hắn, tiếp tục đi lên phía trước.

Trong rừng cây tối đen, cô không tự chủ được mà nắm chặt tay Cung Âu

Cung Âu còn muốn nói cái gì, bị cái động tác đơn giản của cô làm cho ngơ ngẩn, tim nhảy loạn rồi.

Hắn dùng lực mà nhìn chằm chằm vào hai người mười ngón đan xen tay, như con rối giống như mà bị cô nắm phía trước đi, mỗi một bước đều không rời khỏi mình

"Mộ Thiên Sơ —— Mộ Thiên Sơ ——"

Thời Tiểu Niệm không có phát hiện hắn khác thường, một mực giương giọng tìm người.

Mộ gia tổ chức hôn lễ ở đây thì bảo đảm an ninh rất chặt chẽ, cô tin tưởng rằng không ai ngu ngốc đến nỗi ngay hôn lễ bắt cóc người...... Chỉ sợ là Mộ Thiên Sơ có thể đang phát bệnh, lại không biết là đang ở đâu.

Trong rừng cây đan vào nhau rất khó đi, cô thiếu chút nữa ngã nhiều lần nhưng đều được Cung Âu đỡ

Cô vấp chân té ngã nên ngồi lại nghỉ ngơi một chút, thật lâu sau cô mới chợt phát hiện rằng Cung Âu không biết đang ở đâu, đã không đi bên cạnh cô từ lúc nào rồi.

Cô xoa chân đứng lên, dùng điện thoại bật đèn lên chiếu sáng lên những bụi cây rậm rạp, cô tìm người quá nhập tâm, đến nỗi ngay cả Cung Âu luôn đi theo bên người biến mất cũng không phát giác được

Hắn đi đâu vậy?

Là tách ra tìm kiếm sao? Hắn giống như vừa mới nói với cô một câu gì đó mà cô không nghe thấy.

Thời Tiểu Niệm đứng tại chỗ chờ hắn, không thấy Cung Âu trở về thì liện một thân một mình đi tiếp vào sâu bên trong để tiếp tục tìm kiếm Mộ Thiên Sơ, "Mộ Thiên Sơ anh đang ở đâu?"

Không biết qua bao nhiêu lâu, cô dừng bước, nhìn về phía cách đó không xa.

Dưới một thân cây, một người mặc âu phục màu xám, nam nhân ấy ngồi dưới đất dựa lưng vào gốc cây, nếu như không phải trên điện thoại di động có đèn pin thì có lẽ cô đã không thấy được hắn bởi bóng đêm đang bao trùn lên hắn.

"Mộ Thiên Sơ?" Thời Tiểu Niệm có chút nghi hoặc mà hỏi người nam nhân đó, "Là anh sao? Mộ Thiên Sơ?"

Nam nhân mạnh quay đầu, nhìn về phía hướng của cô, một trong hai mắt tràn đầy không thể tin.

Là Mộ Thiên Sơ.

"Thật là anh." Thời Tiểu Niệm yên lòng, vịn cây từng bước một hướng hắn đi đến, "Anh không sao chứ? Sao lại một mình ở chỗ này?"

Bỗng dưng, cô phát hiện có điểm không đúng.

Mộ Thiên Sơ ngồi lộn xộn ở trên mặt đất, âu phục cùng quần dài có đầy vết bẩn, trên mặt có mấy vết thương, vết máu rõ ràng.

"Anh bị thương, có chuyện quan trọng gì hay sao anh tới nơi này?" Thời Tiểu Niệm đối với hắn có rất nhiều nghi vấn, thò tay theo trong túi áo lấy ra một chiếc khăn tay ẩm ướt đưa cho hắn, "Trước tiên phải làm sạch vết thương."

"......"

Mộ Thiênn Sơ không nói một lời, cũng không cầm khăn tay cô đưa, chỉ là khiếp sợ mà chằm chằm vào cô, hai đồng mở rộng, giống như lần đầu tiên nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy.

" Anh là đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên mà chống lại ánh mắt của anh.

"Thời........ Tiểu....... Niệm."

Mộ Thiên Sơ ngồi dưới đất, từng chữ từng chữ mà theo phần môi đọc lên tên của cô, từng chữ được anh nói ra rất khổ sở, như là đứa trẻ mới học chữ.

Tiểu Niệm nghe anh kêu tên mình, loại cảm giác ở trong lòng rất không đúng, nhưng cụ thể không nói ra được là ở đâu.

"Anh...."

Tiểu Niệm đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên một hồi tiếng nói với ánh đèn lập tức chiếu tới, cực kỳ chướng mắt.

Cô cùng Mộ Thiên Sơ không hẹn mà cùng mà dùng tay che mắt.

Một giây sau, chỉ nghe được một hồi tiếng bước chân vội vàng, Thời Tiểu Niệm thả tay xuống muốn đi qua, lại bị người ta hung hăng cho ăn một cái bạt tai.

Cái này là một cái tát vừa hung ác vừa nặng.

Cô quay đầu đi, khóe miệng tràn ra mùi máu tươi, lỗ tai ù đi ong ong.

Người kia ăn mặc hoa lệ, đứng trước mặt cô, kích động mà trừng mắt nhìn cô, vốn là giọng nói ngọt ngào giờ phút này trở nên bén nhọn dị thường, "Thời Tiểu Niệm, tôi biết ngay cô sẽ không từ bỏ ý đồ, cô rõ ràng dám mê hoặc Mộ Thiên Sơ! Cô luôn miệng nói cái gì mà buông tha cho, kết quả cô về đây phá hoại. Nói! Cô còn có xấu hổ hay không?"

Phía sau Thời Địch là một đám thân bằng hảo hữu, giờ phút này mỗi người đều xem thường mà nhìn về phía Thời Tiểu Niệm.

Ngay lúc này đang kích động, Thời Địch muốn hướng cô đánh tới.

Thời Tiểu Niệm lần này có đề phòng, vươn tay ngăn trở, thanh âm xuống đến lạnh :" Thời Địch, tôi có thể tha thứ cô bây giờ nghĩ ngợi lung tung, không lựa lời nói, nhưng cái này không có nghĩa là cô có thể một lần nữa mà đánh chị của mình."

Cô đối với cái nhà này là còn điểm quyến luyến, nhưng cái này không có nghĩa là cô có thể tuỳ ý bị khi dễ.

" Tôi đánh cô thì chuyện gì xảy ra ?"

Lúc này Thời Địch không hề giống ngày thường trên màn ảnh lớn mà với bộ dạng thục nữ, cũng bởi vì đi trong rừng cây mà chiếc váy bị rạch mấy phát, chật vật cực kỳ, mặt đầy oán hận, "Lại có người như vậy ư, đến phá hư hôn lễ của em gái mình? Cô vẫn ghen tỵ với tôi, lưu luyến Thiên Sơ, chúng tôi một mực dễ dàng tha thứ cho cô, nhưng cô hôm nay rõ ràng làm ra việc không biết xấu hổ như thế!"

Lúc đó Thời Địch hận không thể nhào tới xé nát cô.

"Đã đủ rồi!"

Một âm thanh suy yếu truyền đến.

Mộ Ngàn Sơ ngồi dưới đất, cất tiếng nói đánh gãy màn cãi lộn của các cô.

Nghe vậy, Thời Địch lập tức chạy đến chỗ Mộ Thiênn Sơ, nước mắt lã chã rơi, "Thiên Sơ, anh có khỏe không? Anh sao vậy, sao lại bị thương nhiều như thế? Phải là Tiểu Niệm làm không? Phải hay không tiện nhân kia làm?"

Tiểu Niệm đứng ở một bên, chờ đợi Mộ Thiên Sơ thay cô làm sáng tỏ sự việc.

Mộ Thiên Sơ cúi đầu, một tay giữ lấy đầu, một tay có chút bẩn, nhìn khuôn mặt thống khổ không chịu nổi, hàm răng cắn chặt.

Thời Địch lo lắng không ngừng hỏi xảy ra chuyện gì, thay anh giữ lấy đầu.

"Đừng cãi." Mộ Thiên Sơ ôm lấy đầu, thống khổ khó chịu còn bờ môi khó khăn phát ra âm thanh, "Không phải...... Không phải......"

"Anh nói cái gì vậy, Thiên Sơ?"

Thời Địch vô cùng lo lắng mà hỏi thăm.

Mộ Thiên Sơ không nói tiếp, bỗng nhiên đầu nghiêng một cái, người ngã vào trong ngực Thời Địch, hôn mê bất tỉnh. Người của Mộ gia nhanh chóng tiến lên, khiêng Mộ Thiên Sơ đã bất tỉnh rời đi.

Thời Địch trên mặt đất bắt đầu đứng dậy, oán hận mà nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, "Thời Tiểu Niệm, nếu Thiên Sơ xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!".

Thời Tiểu Niệm biết rõ chính mình không liên can nhưng đều không có giải thích, chỉ có thể nói, "Tôi không có bắt Thiên Sơ rời đi, tôi chỉ là đã tìm được anh ấy."

Có lẽ cô sai rồi.

Cô căn bản là không nên tới tìm kiếm Mộ Thiên Sơ.

"Vậy sao?" Thời Địch oán hận trừng mắt lên nhìn cô, "Tốt, vậy cô nói xem khi nãy trong lúc không tìm thấy Mộ Thiên Sơ thì cô đang ở đâu? Ở nơi nào?"

Nghe vậy,Thời Tiểu Niệm chần chờ một giây mới có phản ứng, lên tiếng nói "Tôi chỉ là đi dạo ở ngay bờ biển một chút thôi."

"Có nhân chứng không?"

"......"

"Không có nhân chứng? Thời Tiểu Niệm! Cô có biết hay không cách cô nói dối rất buồn cười?" Thời Địch tự cho là cô đang nói dối, tức giận mà giơ tay tính đánh cô.

Thời Tiểu Niệm theo bản năng mà lui về sau một bước.

Bỗng! Có một thân ảnh đứng chắn trước mặt cô, cô không có thấy rõ, chỉ cảm thấy đáy mắt có một tia sáng lóe lên.

Một giây trôi qua, cô tưởng rằng Cung Âu đột nhiên đứng trước cô mà ngăn lại, tựa như thiêb sứ vậy, đem cô mỉa mai cười nhạo một lúc, hắn xuất hiện, sau đó, cô mới được cứu vớt.

"BA~ ——"

Một cái tát đáp thẳng trên mặt cô, Thời Tiểu Niệm tỉnh táo lại.

Cha cô đứng trước mặt , giận không kiềm được mà trừng mắt với cô, trên mặt gân xanh tất cả đều lộ ra, nói lớn, "Nhìn xem cô đã làm ra sự tình gì! Vẫn còn muốn cho tôi mất mặt bao lâu nữa?"

"......"

Mặt, đau đến lập tức chết lặng.

Thời Tiểu Niệm duỗi tay che lên mặt, đưa con mắt nhìn về phía cha cô. Cái này tính toán cái gì mọi chuyện đều không có biết rõ ràng mà đã định tội cô?

Cách đó không xa, tất cả mọi người đang xem đều nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ.

" Hôm nay có mặt thân bằng hảo hữu, tôi tuyên bố, tôi cùng đứa con gái nghiệt tử này đoạn tuyệt quan hệ!

Ta sẽ đích thân báo án, xác nhận cô là ép buộc Thiên Sơ rời đi!"

Cha cô lấy tay đâm đâm chọt chọt đỉnh đầu cô, dùng tất cả khí lực phẫn nộ mà quát lên, lúc sau mới quay người lôi kéo Thời Địch đi khỏi, "Đi, chúng ta đi! Để cho pháp luật trừng trị cô ta!"

"Tiểu Niệm......"

Nghe mấy lời nói đó, mẹ nuôi cô đứng trước đám người kinh ngạc đến ngây người mà nhìn về phía Tiểu Niệm, mắt đỏ hoe, muốn đi tới phía cô, nhưng bị cha nuôi cô mạnh bạo mà lôi đi.

"......"

Tiểu Niệm một mình đứng nguyên tại chỗ, tay bụm lấy mặt đau nhức đến không còn cảm giác.

Đoạn tuyệt quan hệ mẫu tử.

Lại để cho pháp luật đến trừng trị cô.

A.

Đây là lời ba của cô nói ra khỏi miệng, lần này, cô theo pháp luật, trên ý nghĩa lại khiến chúng bạn xa lánh.

Bất quá, cũng như không có gì, dù sao cô vốn là cô nhi, hiện tại bất quá là khôi phục thân phận cô nhi.

Hết thảy chỉ là trở lại điểm khởi đầu mà thôi.

Cô như thế nghĩ đến sẽ không sao cả, nước mắt lại chảy qua hai gò má.

Bỗng nhiên, trong rừng cây có ánh sáng loé lên, cô hướng sang bên cạnh nhìn lại, chỉ thấy Phong Đức dẫn một đám bảo tiêu hướng cô đi tới, nhìn xem ánh mắt của cô thật khó phân biệt......

Hiển nhiên là chứng kiến toàn bộ quá trình.

"......"

Thời Tiểu Niệm lấy tay lau nước mắt.

"Thời tiểu thư, cô có khỏe không?" Phong Đức tiến lên, trong giọng nói mang theo quan tâm, "Tha thứ cho tôi không có tiến lên đây làm chứng, bởi vì tôi biết làm vậy càng mang đến cho cô nhiều phiền toái."

Đúng vậy.

Nếu như cô trở thành nữ nhân của Cung Âu, tối nay là cùng Cung Âu cùng một chỗ, gây ra không phải chỉ tội thêm nữa... Mà thôi.

Thời Tiểu Niệm gật gật đầu, "Cám ơn."

Phong Đức là người tốt, cô cũng đang cân nhắc.

"Thiếu gia là do tổng công ty xảy ra chút việc nên tạm thời rời đi giải quyết, để cho chúng ta ở tại chỗ này." Phong Đức vừa nói vừa lấy ra một đầu thuốc mỡ đưa cho cô, "Đây là thiếu gia nhờ tôi đưa cho cô, trong rừng có kiến."

"......"

Thời Tiểu Niệm sợ run lên, thò tay tiếp nhận thuốc mỡ.

Vậy là Cung Âu đã rời đi rồi.

Hiện tại nhớ tới, lúc ấy hắn hình như gọi cho cô một cuộc điện thoại, nói gì đó với cô hình như là dặn dò cô đứng ở đó đừng đi đâu, hắn để lại vệ sĩ ở đó. Chỉ là lúc đó cô quá nóng lòng muốn đi kiếm Mộ Thiên Sơ nên hình như không có để ý đến.

Cung Âu

Cô rõ ràng còn cho rằng người vừa mới đến trước mặt ngăn cản cô chính là Cung Âu, kết quả là cũng chính mình tự tưởng tượng

Bắt đầu từ lúc nào, cô lại đối với Cung Âu có một sự ỷ lại.

Là tại vì hắn thay cô làm chủ một lần thì cô liền cho rằng hắn lần này cũng xuất hiện? Thời Tiểu Niệm, mày thật sự là quá ngây thơ rồi.

Thời Tiểu Niệm cầm trong tay tuýp thuốc mỡ, cùng Phong Đức đi lên phía trước.
...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro