[Ch.14: Khó có thể chịu được kích thích (3)]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Coemho

Chương 14: Khó có thể chịu được kích thích (3)

Tổng cộng có năm người chủ trì buổi phỏng vấn. Người ngồi chính giữa là một phụ nữ có ánh nhìn sắc sảo. “Lâm Hi Hi…” Người nữ phỏng vấn nhẹ nhàng kêu tên nàng, ánh mắt chợt rời tập tài liệu trên tay, nhìn lên nàng. Khóe miệng nở nụ cười không mấy thân thiện,”Lâm tiểu thư, xin hỏi đây là cái gì vậy?”

Trước mặt nữ phỏng vấn ánh mắt lạnh lung, khuôn mặt nhỏ nhắn kia thoáng có chút tái nhợt. Cả tay, cổ tay và vùng gáy của nàng bỗng dưng đều chuyển thành tái nhợt. Đây chính là một bệnh liên quan đến tâm lý làm cho da nàng đột nhiên chuyển màu nhưng sắc đẹp của nàng lúc này vẫn khiến kẻ khác miên man không yên. 

Lâm Hi Hi ngước mắt nhìn, ngón tay chạm khẽ vào vết thương nơi cổ.

“Hôm qua tôi không cẩn thận nên bị thương…Thực xin lỗi, tôi biết là thật khó coi.” Nàng nhẹ nhàng nói, vẻ mặt có chút hoảng hốt.

Người nữ phỏng vấn cười nhạo một tiếng, buông rơi tập tư liệu.

“Khó coi? Lâm tiểu thư, cô cho rằng Bác Viễn chúng tôi là nơi tổ chức cuộc thi sắc đẹp sao?”

Lời nói của người nữ phỏng vấn mang theo chút châm biếm làm Lâm Hi Hi có chút khó chịu. Nàng ngồi thẳng người, cố gom lấy dũng khí trả lời nữ phỏng vấn:”Thực xin lỗi, tôi không phải có ý đó.”

Nữ phỏng vấn liếc nàng một cái, gõ viết xuống bàn nói:”Ý của cô là cô đang đợi tôi nương tay có phải không? Tôi chỉ muốn cho cô biết, bộ dạng của cô hiện tại chẳng khác nào gái làng chơi đi đêm về cả. Trên người cô mang dấu vết gì thì chính cô phải biết rõ chứ. Đã thế lại còn đòi đi phỏng vấn, giờ cô muốn tôi nói thế nào đây nhỉ?”

Lâm Hi Hi nhịn không được, run run đứng lên.

Nàng làm sao có thể nghe không hiểu ý tứ trong câu nói của người nữ phỏng vấn được kia chứ?

Hít sâu một hơi, Lâm Hi Hi cố gắng quên đi hình ảnh đau đớn cô phải chứng kiến sáng nay, gắng gượng không cho nước mắt tràn ra, nhìn thẳng vào người phỏng vấn:”Khả năng làm việc của tôi cũng không tồi, chúng ta có thể thảo luận về phương diện này được không” Tôi thật sự không phải cố ý như vậy…”

Nàng không phải cố ý muốn đi tìm Nhạc Phong, cũng không phải cố ý muốn tận mắt chứng kiến cảnh tượng kia.

Chính là vì trong lòng đau đớn quá đỗi thế nên tâm trạng cũng có chút bất ổn.

Người nữ phỏng vấn không biết vì sao, lập tức nổi giận, vội ném cây viết xuống bàn. “Cô cho là tôi sẽ ấn tượng sao, tôi sẽ có hứng thú phỏng vấn cô sao? Cô nghĩ rằng cứ xinh đẹp là có thể tới đây ứng cử chức vụ “Trợ lý tổng giám đốc” sao? Tôi cho cô hay, chúng tôi không cần bình hoa cảnh như cô.” Nữ phỏng vấn giận dữ hét vang cả đại sảnh.

Lâm Hi Hi bóp chặt bàn tay, nàng từ nhỏ cho tới giờ chưa từng bị nhục nhã như thế này. Không cần phải ngước mặt lên nàng cũng thừa biết ánh mắt mọi người nhìn mình lúc này mang hàm ý gì.

“Thực xin lỗi…” Lâm Hi Hi đưa tay quệt những giọt nước mắt chực chờ lăn xuống, vội đứng lên:”Tôi từ bỏ…Tôi không dự tuyển nữa…”

Nàng nghẹn ngào. Trong nàng giờ đây chỉ còn là nỗi tuyệt vọng. Khuôn mặt nhỏ nhắn kìm nén bi thương, thẳng bước về phía cửa lớn. 

Sau lưng nàng, người nữ phỏng vấn không những không hạ lửa giận, ngược lại đột nhiên đứng phắt dậy, hét to lên:”Tôi cho phép cô đi sao? Tôi cũng chưa cho gọi người tiếp theo, cô sốt ruột cái gì? Có hay không có tố chất…”

Không thể chịu đựng thêm được nữa, Lâm Hi Hi cố nén nước mắt lao ra ngoài. Nàng còn chưa đi đến nơi thì cánh cửa liền mở ra. Nàng cũng chẳng buồn ngẩng đầu nhìn nên đâm sầm vào người đàn ông đang từ ngoài bước vào.

Nàng kêu lên một tiếng, gắt gao ôm chặt tập văn kiện vào lòng.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi…” Nàng ngước đôi mắt đẫm nước nhìn lên. Trước mặt nàng giờ đây là một người đàn ông trầm tĩnh, lạnh lung.

Làm thế nào…làm thế nào lại là hắn!

Lâm Hi Hi đau đến nghẹn thở, nàng nhớ lại, lần trước hắn đã ngang nhiên chỉ trích hồ sơ của nàng quá sơ lược, mà lần này, chính là nàng với bộ dạng như thế này xuất hiện trước mặt hắn.

Thật sự…rất xấu hổ…

Khuôn mặt thông minh, dáng người cao lớn trong bộ quần áo Tây Âu, cổ tay áo xắn lên cao, Tần Tịch Dương đảo mắt nhìn lướt qua những người phỏng vấn phía sau nàng, vài giây sau mới trở lại nhìn nàng, nhẹ nhàng mở miệng:”Từ bỏ sao?”

Lâm Hi Hi ngẩn ra, thế mới biết những gì nàng nói lúc nãy đều đã bị hắn nghe thấy hết cả.

Sau một phen bị nạt nộ không thương tiếc vừa rồi, nàng quả thật không muốn tiếp nhận thêm sự lăng nhục nào nữa.

“Thật không phải…” Nàng nghe giọng mình run run,”Tôi nghĩ vị trí đó có lẽ không thích hợp với tôi, vả lại tôi cũng không muốn mọi người mất thời gian vì mình.”

Tần Dịch Dương nhìn nàng, gật gật đầu, bình tĩnh nói với nàng:”Cô cũng nghĩ rằng đi làm ở các câu lạc bộ đêm mới phù hợp với năng lực của cô phải không?”

Chỉ với một câu nói này thôi, chút yên bình còn sót lại trong lòng nàng bỗng chốc bị cướp đi mất!

Nàng ngước đôi mắt trong suốt lên nhìn hắn, trong lòng đau đớn không sao kể xiết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#doll