Chương 10: Đến gặp Tư Cảnh Hàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Đến gặp Tư Cảnh Hàn.

Sáng hôm sau, khi ánh nắng rơi trên bờ mi Hoắc Duật Hy mới mơ màng giãy giụa cơ thể.

Giấc ngủ sâu khiến cô quên đi tình cảnh tối qua, phải đến khi nhìn thấy trước mặt mình là một vòm ngực rộng lớn cô mới nhận ra sự bất thường.

Cô ngồi dậy gần như lập tức, Tử Mặc bên cạnh vẫn đang đều đều thở mặc cho trước đó cô có gác hẳn chân mình lên hông của hắn. Có lẽ cảm nhận được sự thay đổi nên không lâu sau Tử Mặc cũng lim dim mở mắt, hắn từ từ ngồi dậy với máu tóc bù xù và đáy mắt chưa có tiêu cự.

Bộ dạng chậm chạp, lười biếng này có chút vô dụng nhưng không chưa là gì so với tiếng kêu đau sau đó.

Khuôn mặt Hoắc Duật Hy lúc đỏ lúc trắng, chẳng biết là ngượng ngùng hay tức giận mà Tử Mặc vừa trông thấy đã giải thích ngay lập tức:

"Tối qua cô cứ như vậy thiếp đi khiến tôi không nở gọi, tôi cũng không thể đưa cô lên sofa... nhưng tôi có đặt chăn ở giữa giường nên cô cứ yên tâm, chúng ta hoàn toàn độc lập."

Giữa lúc này cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra không khách khí. Mặc Lạc Phàm đi vào đúng thấy đúng cảnh này không biết vô tình hay cô tình lại kêu lên thảng thốt:

"Ối trời, cô nhỏ ơi, em đè chết Tử Mặc của tôi rồi!"

"Bác sĩ Mặc..." Hoắc Duật Hy không kịp phản ứng, chỉ biết vội vàng xuống giường.

Mặc Lạc Phàm càng nghiêm trọng hóa vấn đề: "Tiểu Duật Hy, Tử Mặc chấn thương tuy không quá nặng nhưng nếu bị đè cả đêm thì nhất định thành nghiêm trọng đó! Không được rồi, tôi phải đưa cậu ấy đi kiểm tra."

Bác sĩ đã nói vậy dù Hoắc Duật Hy có muốn trách cứ Tử Mặc cũng không được, mọi chuyện đều phải ưu tiên vết thương của hắn trước tiên.

"Tử Mặc anh đau lắm sao?" Cô hỏi một câu thừa nhưng vẫn mong hắn trả lời không sao.

Ai ngờ Tử Mặc lại gật đầu ngay.

"Tôi thật xin lỗi, anh cố gắng chịu một chút, bác sĩ Mặc sẽ kiểm tra ngay." Hoắc Duật Hy áy náy đỡ lấy vai hắn.

Chân mày của Mặc Lạc Phàm phải run lên, nhìn thấy hai người âu yếm anh chỉ cảm thấy ớn lạnh.

Lúc anh đưa Tử Mặc rời đi, Hoắc Duật Hy cũng muốn đi theo nhưng bị anh từ chối: "Lúc kiểm tra có thể kiểm tra một số vùng phần mềm, Tiểu Duật Hy cũng muốn xem Tử Mặc cởi quần áo sao?"

"Tôi..." Hoắc Duật Hy còn hơi chầm chừ.

"A... quần áo này của Tử Mặc là do Tiểu Duật Hy thay phải không? Thảo nào không ngại nhìn." Mặc Lạc Phàm thêm dầu vào lửa.

"Không phải!" Hoắc Duật Hy lập tức phản bác.

"Vậy là ngại rồi. Thế nhé, nếu Tiểu Duật Hy đã ngại thì không cần đi theo đâu."

"Tiểu Duật Hy, tôi không muốn." Tử Mặc cầu cứu Hoắc Duật Hy nhưng cô cũng không làm gì khác được, đành ngậm ngùi nhìn hắn bị Mặc Lạc Phàm đưa lên xe lăn.

"Nhóc con im lặng, chẳng phải tôi vừa cứu cậu một mạng sao?" Một câu này của anh ấy không để Hoắc Duật Hy nghe được.

Sau khi Tử Mặc bị đưa đi Hoắc Duật Hy trở lại giường bệnh ngồi chờ. Cô cảm giác bây giờ mình thật dễ dãi với hắn, chuyện như lúc nãy vậy mà chỉ cần một cái nhíu mày kêu đau của hắn cô đã không quan tâm nữa, chỉ muốn đưa hắn đi kiểm tra nhanh nhất.

Thật là, càng ngày càng bị hắn chi phối.

Lại nói Mặc Lạc Phàm tại sao lại đích thân kiểm tra cho Tử Mặc? Anh ấy là bàn tay vàng của giới y học, thể nào lại vì một Tử Mặc nhỏ nhoi mà tốn thời gian vàng ngọc.

Trừ phi... Tư Cảnh Hàn chỉ thị.

Mỗi lần nhắc đến người đàn ông này trong lòng cô luôn xuất hiện một loại áp lực. Sau khi Tử Mặc xuất viện cô nhất định phải tìm hắn để trả lại viện phí, tuyệt đối không thể dính dáng ân tình với hắn.

Đối với một người mới gặp hắn chịu hao tốn tâm tư như vậy cô không tin hắn không có mục đích nào khác.

Lúc này, chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên. Hoắc Duật Hy lần mò tìm điện thoại của mình, nhưng cuộc gọi đến không phải của cô, cô xuống giường đi tìm nơi phát ra âm thanh, thì ra là điện thoại của Tử Mặc để trong túi quần thay ra lúc tối.

Cô không biết có nên nghe máy hay không, dù sao cũng là điện thoại cá nhân của hắn. Nhưng tiếng chuông không ngừng reo giống như đang hối thúc cô.

Nhỡ như có chuyện quan trọng, không nghe máy kịp thời sẽ làm lỡ việc của Tiểu Bạch thì thế nào? Cô quyết định ấn nghe, bên kia giọng một người phụ nữ trung niên lập tức vọng vào điện thoại:

[Tử Mặc phải không? Cậu định nợ tiền nhà đến khi nào nữa? Đã hơn nữa tháng rồi, tại sao chưa đóng  cho tôi, định quỵt luôn chắc?]

Giọng nói chanh chua của người phụ nữ làm Hoắc Duật Hy há hốc vài giây trước khi đáp.

"Xin lỗi bà nhưng Tử Mặc đang ở bệnh viện, tôi là bạn của anh ấy... có chuyện gì cứ từ từ nói, xin đừng nói khó nghe như vậy?"

[Sao, không phải Tử Mặc à? Vậy sẵn đây cô hãy nói với cậu ta, tôi là chủ nhà của cậu ta, cậu ta đã thiếu tiền tôi hơn nữa tháng, tôi sẽ cho người khác thuê phòng của cậu ta, mau đến thu dọn hành lý đi, nếu không đừng trách tôi ném tất cả ra đường! Sinh viên nghèo mà còn đòi sĩ diện đấy, hừ!]

Bên kia không nói lý lẽ đã cúp máy, Hoắc Duật Hy nghe xong cũng phát nộ, bà ta lại khi dể sinh viên nghèo như vậy à? Thật quá đáng!

Nhưng cô phải nói với Tử Mặc thế nào đây, hắn kiểm tra lâu vậy rồi sao còn chưa về nhỉ? Mặc Lạc Phàm con người quái đản như vậy chẳng biết có bày trò làm khó Tiểu Bạch của cô không. Không được, cô vẫn nên đi tìm hắn.

"Tiểu Bạch, anh có sao không?"

Hoắc Duật Hy đường đột xông vào khiến tất cả mọi người có mặt trong phòng trị liệu điều ngơ ngẩn. Chỉ có Mặc Lạc Phàm là nghe hai chữ Tiểu Bạch thốt ra từ miệng Hoắc Duật Hy thì không kìm được thất thố.

"Ai nha, Tiểu Bạch? Ý cô nói cậu ta là "con vịt" sao?" 

Hoắc Duật Hy chợt nhận ra bản thân vừa lỡ lời, muối mặt nhìn sang Tử Mặc lại thấy hắn để nửa trần, không chút phản kháng ngồi trên giường cho Mặc Lạc Phàm đụng chạm, sau câu vừa rồi của cô có khi nào sẽ khiến người khác nghĩ ngợi sâu xa không?

Cả căn phòng rơi vào trạng thái lúng túng.

Mặc Lạc Phàm đành thu lại ý cợt nhã vừa rồi, xoay người nhìn Hoắc Duật Hy: "Trong mắt Tiểu Duật Hy tôi đáng sợ thế sao, có thể ăn mất Tử Mặc của em?"

"Bác sĩ Mặc, tôi không phải có ý đó, chỉ là có chút lo lắng cho Tử Mặc đi lâu như vậy cũng chưa về. Hơn nữa, tôi không biết anh có cho y tá nữ vào đây hay không, nên muốn qua xem một chút, Tử Mặc không thích y tá nữ."

"Cô hai của tôi ơi, hai người..." Mặc Lạc Phàm nhìn Hoắc Duật Hy rồi lại quay sang nhìn Tử Mặc, giậm chân bình bịch: "Hai người muốn yêu đương gì đó cũng phải xem đây là bệnh viện chứ, bệnh viện thì phải có y tá rồi, còn phân biệt nam nữ, chẳng lẽ bệnh viện nào không có y tá nam thì các người liền không đến khám sao?"

"Hai chúng tôi không có yêu đương, nhưng tóm lại cả hai chúng tôi đều không muốn có y tá nữ chăm sóc cho anh ấy." Hoắc Duật Hy phân trần.

Bây giờ thì Mặc Lạc Phàm không còn gì để nói.

Rời khỏi Á Luật Tư, Hoắc Duật Hy bắt taxi đưa Tử Mặc đến nhà trọ của hắn.

"Có phải chủ nhà ở đó cho người khác thuê phòng của tôi rồi không?" Không cần cô giải thích người đàn ông vẫn đoán được.

"Tiểu Bạch nghe này, người ta đã động đến giới hạn cuối cùng của chúng ta rồi, chẳng việc gì anh phải luyến tiếc chỗ kia. Bây giờ anh cũng bị thương, trước tiên cứ về nhà của tôi đã, ngày mai tính tiếp."

"Cô không sợ sao?"

"Sợ chuyện gì, anh à?" Hoắc Duật Hy bây giờ mới trợn nghĩ dù gì hắn cũng là đàn ông.

Tử Mặc gật đầu.

"Anh có bạn không?"

Hắn lắc đầu.

"Vấn đề chính là chỗ này. Tôi làm sao có thể để mặc anh trong tình huống này?"

Lúc đến nơi, hành lý của Tử Mặc đã bị quăng ra đường. Không quá nhiều đồ đạc, chủ yếu là quần áo và một số sách vở.

Vì Tử Mặc không thể cử động nên ngồi trên xe, Hoắc Duật Hy nhờ bác tài xếp đồ đem lên xe giúp rồi quay trở lại nhà của cô.

Trở lại chỗ ở mà đang thuê của Hoắc Duật Hy, đó là một căn biệt thự nhỏ, xinh đẹp, thoải mái, và vô cùng sạch sẽ. Tử Mặc đã đến đây nhiều lần nhưng chưa vào trong lần nào, chủ yếu hắn chỉ đưa cô đến cổng rồi rời đi.

"Tử Mặc, cẩn thận, từ từ thôi." Cô vừa dìu Tử Mặc vào trong vừa nhắc nhở. Đến khi hắn an vị được trên ghế sofa cô quan tâm hỏi tiếp:

"Khát nước không, tôi lấy nước cho anh?"

Tuy là nói vậy nhưng cô đã nhanh tay lấy một chai nước khoáng đem rót vào ly, đưa đến cho hắn.

Tử Mặc nhận lấy, uống cạn rồi câu môi: "Tiểu Duật Hy, tôi lại làm phiền cô rồi."

"Tiểu Bạch, đừng xụ mặt nữa." Hoắc Duật Hy nhíu mày đưa tay kéo má của hắn, cô thật không chịu nổi bộ dạng buồn bã này của hắn. Trông rất đau lòng.

"Tiểu Bạch đói không? Sáng nay anh còn chưa ăn mà." Cô muốn hướng hắn sang chuyện khác.

Tử Mặc dù đói dù không vẫn gật đầu theo ý của cô.

Hoắc Duật Hy hài lòng cười khúc khích: "Chờ một chút."

Sau khi xoa xoa mái tóc mềm của hắn cô liền đứng dậy chạy vào bếp, cô tuy là đại tiểu thư nhưng đã học tập nấu ăn từ bé. Hoắc gia giáo dục con cái rất tốt, nếu cần thiết thậm chí sẽ trở nên nghiêm khắc, phàm trên cuộc đời này chuyện gì cũng phải có cái giá riêng của nó, con người muốn có được nhất định phải trả một cái giá tương đương hoặc bằng cách này hoặc bằng cách khác.

Sau khi làm một phần bánh mì trứng ốp la, cô chiên thêm xúc xích, rửa salad đính lên kèm và rót một cốc sữa ra.

"Trong tủ lạnh chỉ còn lại thế này thôi, anh ăn đỡ đi, chút nữa tôi sẽ đi mua thêm thức ăn về chúng ta cùng ăn trưa."

Được Hoắc Duật Hy bồi ăn sáng, Tử Mặc rất biết chuyện mời cô ăn cùng: "Mỗi người một nửa đi."

"Không cần đâu."

"Sao lại không, nãy giờ cô mới là người vất vả."

Vì hắn nằng nặc nên Hoắc Duật Hy đành chấp thuận. 

Sau khi ăn xong, Hoắc Duật Hy đưa Tử Mặc lên phòng dành cho khách, sắp xếp đồ của hắn đâu ra đấy xong thì đã gần trưa.

"Tử Mặc anh ở nhà cứ thoải mái, tôi ra ngoài đây. Anh chờ được không?"

Tử Mặc gật đầu: "Tôi cũng cần làm một số bài báo cáo, sẽ không chán đâu, cô đừng lo."

Hoắc Duật Hy nghe vậy đã yên tâm hơn, Tử Mặc dù gì cũng đã là sinh viên năm ba, chuyện cần làm cũng không hề ít.

"Được, vậy tạm biệt!"

"Tạm biệt Tiểu Duật Hy."

_________

Trung tâm thành phố K.

Dừng ở sảnh chính của tập đoàn Tư thị Hoắc Duật Hy không khỏi khẩn trương.

Vì không muốn nhắc đến chuyện tiền bạc trước mặt Tử Mặc nên cô mới nói dối ra ngoài để mua thức ăn. Thật ra cô thừa hiểu trong lòng hắn lúc nào cũng canh cánh việc này, bởi vì hoàn cảnh nên bắt buộc hắn phải giả vờ làm ngơ đấy thôi.

"Xin hỏi, chúng tôi có thể giúp gì cho cô?" Vừa thấy cô bước vào sảnh chính ban thư kí ở quầy tiếp tân liền chuyên nghiệp hỏi.

"Nhờ cô chuyển thứ này cho Tư tổng. Nói là Hoắc Duật Hy gửi đến."

"Xin hỏi, tổng tài của chúng tôi đã biết chuyện này chưa?" Nhắc đến Tư Cảnh Hàn nữ thư ký thoáng do dự.

"Ngài ấy không biết."

"Tiểu thư, vậy cô chờ chúng tôi một chút."

Nữ thư kí nhanh chóng liên hệ vào một đường dây, sau đó nở nụ cười với Hoắc Duật Hy.

"Hoắc tiểu thư, tổng tài của chúng tôi có lời mời. Thư ký Lê sẽ dẫn đường cho Hoắc tiểu thư."

Hoắc Duật Hy chỉ định gửi lại số tiền chứ không hề muốn gặp Tư Cảnh Hàn, nên từ chối ngay.

Thư ký lần nữa khó xử, nhưng không dám gọi lại thông báo từ chối.

Nhìn ra vẻ mặt lo lắng của nữ thư ký, Hoắc Duật Hy ngầm hiểu được điều gì đó. Nghĩ nghĩ thôi thì gặp hắn nói một lời cảm ơn theo lẽ đi.

Cô được thư kí họ Lê dẫn vào thang máy chuyên dụng, một mạch lên đến tầng cao nhất của tòa nhà, cũng là nơi đặt văn phòng của Tư Cảnh Hàn. Nơi đây dù xa hoa nhưng phủ đầy vẻ lạnh lùng và cô độc, trước cánh cửa cao ngất trạm trổ hoa văn tinh xảo là một loại áp lực bức người.

"Cộc cộc." Thư kí Lê nhẹ nhàng gõ cửa.

"Vào đi." Một tiếng nói nhàn nhạt vang lên. 

Thư ký Lê đưa cô vào trong, rót trà mời xong liền rời đi, trước sau chung quy không dám ngẩn đầu nhìn về phía Tư Cảnh Hàn, có lẽ đó là điều cố kỵ và cũng là quy tắc nhất định phải tuân theo khi vào phòng làm việc hắn.

Tư Cảnh Hàn vẫn dán mắt vào văn kiện trên tay không nói lời nào, một nửa khuôn mặt bên trái đã bị chiếc mặt nạ tinh xảo che khuất, dù là vậy cô vẫn chắc chắn Tư Cảnh Hàn này có một dung mạo xuất chúng bởi khuôn cằm vuông vức đi liền với những đường nét cương nghị, góc cạnh rõ ràng lại tinh xảo như chạm trổ, ánh mắt của hắn đen láy như đá hắc diệu ánh lên những tia sáng vô cùng huyễn hoặc, bí ẩn và khó đoán khiến người khác không khỏi bị hắn thu hút. 

Khác Tử Mặc của cô mang vẻ đẹp ủy mị yêu nghiệt, người đàn ông này mang trên người vẻ thành thục và lịch lãm của một người đàn ông thành đạt, hắn chính chắn hơn vẻ tuổi tác của mình rất nhiều.

"Hoắc tiểu thư đích thân đến đây là để?"

________

20/6/2018
Từ đây vào chính sự rồi.😁.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro