Chương 3: Chúng ta còn có thể quay lại được sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó tốt với con là được rồi, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho bố nhé”

“Vâng, bố cũng phải giữ gìn sức khỏe thật tốt đấy”

Tắt điện thoại, máu của Anh Anh cũng được rút xong, cô đứng dậy, trước mặt đột nhiên tối sầm lại, suýt chút nữa là ngã xuống sàn.

Cũng may cô đúng lúc nắm được góc bàn bên cạnh, gắng gượng ổn định lại thân hình.

Y tá lạnh lùng nhét vào tay cô một xấp tiền.

Sắc mặt của Anh Anh đã không thể nhìn nổi nữa rồi, vô cùng nhợt nhạt lại yếu đuối, tựa như chỉ cần một cơn gió thổi qua là sẽ ngã xuống.

Cô siết chặt tiền cứu mạng trong tay, đợi cơn chóng mặt đi qua mới cất bước rời khỏi.

Anh Anh đến bệnh viện nơi Anh Tuyết đang nằm và nộp tiền viện phí.

Nhưng cô không còn sức lực để gặp em gái nữa, cô lê tấm thân mệt mỏi không chịu nổi trở về căn biệt thự.

Đứng trước cửa căn biệt thự, Anh Anh lưỡng lự một hồi rồi mới nhập mật khẩu vào, không ngờ rằng… cửa được mở ra rồi!

Gương mặt không chút huyết sắc của cô hơi thay đổi.

Ngày hôm qua cô ở bệnh viện chăm sóc em gái cả một đêm, sáng nay vừa trở về thì phát hiện mật khẩu đã bị đổi rồi, cho dù cô đập cửa như thế nào cũng không có ai để ý đến. Cái cảm giác tuyệt vọng đó thật sự cả đời cũng không thể quên được.

Anh Anh bước vào trong căn biệt thự.

Lại không ngờ rằng cô sẽ gặp ngay Vũ Hoàng Ân, anh ta đang ngồi trên ghế sô-pha ở phòng khách đọc sách.

Cũng đúng lúc này Vũ Hoàng Ân ngẩng đầu lên, tầm mắt giao nhau với cô.

Giây tiếp theo, anh ta nheo mắt lại, tỉ mỉ quan sát cô một lượt, ánh mắt đó mang theo ác ý và khinh thường mãnh liệt.

“Tiếp bao nhiêu khách rồi mới bị dày vò thành bộ dạng này?”

Anh Anh trong lúc nhất thời không phản ứng lại được, sau đó khuôn mặt tái nhợt lập tức nhuộm một màu đỏ tức giận.

“Vũ Hoàng Ân!”

Tôi nói trúng công việc bẩn thỉu kia của cô nên thẹn quá hóa giận à?”

Anh Anh nghiến chặt răng, uể ải nói: “Trong lòng của anh tôi chính là loại người đê tiện như vậy sao? Cơ thể của tôi suy yếu là vì tôi vừa rút máu.”

Cô không muốn cầu xin lòng thương xót mà nói mình đi bán máu, nhưng anh là người mà cô yêu quý nhất, không thể để anh hiểu lầm về việc này được.

*Hừ, phải không?” Ánh mắt của Vũ Hoàng Ân trong nháy mắt trở nên sắc bén và dữ tợn như một lưỡi dao.
Anh mạnh mẽ lôi cô vào trong lòng, cưỡng chế cô ngồi lên đùi anh, ngón tay của anh lạnh lẽo vô cùng, hung hăng nắm lấy cằm cô ép cô nhìn đồ vật mà anh đang cầm trong tay.

Đó là một xấp ảnh, hình ảnh cô đi vào một tòa nhà cũ nát, vẻ mặt lén lút.

Thoạt nhìn chính là đang làm một giao dịch ngầm gì đó!

Sắc mặt của Anh Anh khẽ thay đổi, còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy giọng nói lạnh lẽo thấu xương của Vũ Hoàng Ân mạnh mẽ vang lên.

“Anh Anh, hồi đó cô và Hứa Nhất Chiến ôm ấp nhau ở trong khách sạn, một chân đạp hai thuyền cũng thấy không đủ, hiện tại đã trở thành vợ hợp pháp của tôi rồi, cô vẫn dám cắm sừng tôi sao?”

Cô siết chặt tay lại: “Tôi không có, tôi đang…”

“Anh Anh, cô thật bẩn thỉu!”

Vũ Hoàng Ân trực tiếp cắt ngang lời nói của cô, trong con mắt cuồn cuộn tức giận.

Anh Anh trong nháy mắt ngừng lại mọi động tác, những ngón tay trắng nhỏ tinh tế từ từ nắm chặt lại.

Vũ Hoàng Ân thấy cô không nói lời nào, sự đố kị và tức giận trong lòng đã sớm dâng lên cao ngất.

Người phụ nữ chết tiệt này!

“Rốt cuộc cũng không còn lời nào đề nói đúng chứ?”

Anh ta mạnh mẽ quăng Anh Anh đi, trực tiếp đứng thẳng người dậy.

Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn cô chật vật ngã dưới nền nhà, quăng lên đầu cô một tờ chi phiếu: “Cô không phải là muốn tiền sao? Tôi cho cô, nếu để tôi một lần nữa nhìn thấy cô đi bán....

“Anh Anh, tôi sẽ tự tay đánh gãy chân cô!”

Anh Anh mất máu quá nhiều, sắc mặt rất nhợt nhạt, một góc tấm chi phiếu mà anh quăng xuống vô tình cắt lên mặt cô, một vết máu từ từ ứa ra.

Nhìn tấm chi phiếu rơi xuống nền nhà, còn có bóng dáng lạnh lùng rời đi của Vũ Hoàng Ân, trái tim đã sớm vỡ nát của Anh Anh trong nháy mắt vỡ thành mẩu vụn, máu thịt lẫn lộn.

Cô chợt nhớ về khi còn trẻ, cô khá lá kén ăn, có rất nhiều thứ không thích ăn, Vũ Hoàng Ân lo lắng dinh dưỡng của cô không cân bằng, không để ý đến lời ngăn cản và ánh mắt xem thường của bất cứ ai mà đi đăng ký lớp học nấu ăn, biến đổi công thức nấu đồ ăn ngon cho cô.

Rõ ràng rất sợ nước, nhưng nhìn thấy cô suýt chút nữa thì bị chết đuối, vào thời điểm bất lực ấy anh không chút do dự dứt khoát nhảy xuống biển. Sau đó anh điên cuồng học bơi, mục đích là vì muốn bảo vệ cô, không muốn cô lại chịu thêm tổn thương nào nữa.

Vũ Hoàng Ân của ngày xưa nâng niu cô trong lòng bàn tay, cất giấu kỹ trong tim, đặt cô vào sự cưng chiều vô hạn mà Vũ Hoàng Ân bây giờ đối với cô chỉ còn lại sự thù hận, sỉ nhục cô bằng những lời lẽ cay độc nhất, ác ý suy đoán thái độ làm người của cô, không có một chút tin tưởng nào.

Anh Anh vẫn lẳng lặng nhìn chăm chằm tờ chỉ phiếu trên nền nhà, hốc mắt không nhịn nổi mà ẩm ướt, giọt nước mắt nóng hổi rơi trên mặt đất.

“Vũ Hoàng Ân” Cô tự lẩm nhẩm nói với bản thân: “Giữa chúng ta… thật sự còn có thể quay lại sao?”

Một lúc sau, Anh Anh chậm rãi xoay người nhặt tờ chi phiếu ở dưới sàn lên. Cô biết trong tấm chi phiếu này ẩn chứa biết bao nhiêu ác ý và mỉa mai của Vũ Hoàng Ân, nhưng cô vẫn phải nhặt nó lên.

Có được tấm chi phiếu này, phí phẫu thuật của em gái cô với tiền thuốc men sau khi phẫu thuật có thể được bảo đảm rồi.

Anh Anh bây giờ đã bất chấp lòng tự trọng, cô trở về phòng ngủ một giấc.

Lúc tỉnh lại đã là mười một giờ đêm.

Anh Anh ngẩn người một lúc, cơn chóng mặt đã dịu đi rất nhiều, sức lực cũng đã khôi phục lại một chút.

Cô nghĩ tới bố Anh vẫn còn đang vì vấn đề tiền bạc mà tóc đã bạc đi không ít, sợ ông ấy gánh vác áp lực mà không nghỉ ngơi tốt, cô tìm điện thoại, gọi cho bố Anh một cuộc.

Nhưng điện thoại đã vang lên rất lâu rồi cũng không có ai nghe máy, liên tiếp gọi vài lần cũng vẫn thế.

Lông mày Anh Anh khẽ nhíu lại, trong lòng cảm thấy bất an vô cùng.

Mà lúc này, bên phía bố Anh.

____________________________________

Trên dãy ghế trong khu vực nghỉ ngơi cạnh nhà xe, trong chiếc áo khoác mặc bình thường màu xanh thẳm, màn hình điện thoại vừa sáng lên lại tắt đi, tắt đi lại sáng lên, lặp đi lặp lại nhiều lần, lại trở về trạng thái yên tĩnh.

Có vài người đứng trong khu nghỉ ngơi, nhưng ánh mắt của họ đang đặt hết trên chiếc xe ô tô gây tai nạn nằm bên lề đường. Không một ai để ý đến động tĩnh ở góc bên kia của băng ghế.

Một người nói: “Mau gọi xe cấp cứu đi, bác Anh xảy ra tai nạn rồi”.

Xe cấp cứu nhanh chóng tới hiện trường ngay sau vài phút và đưa bố Anh đi ngay lập tức.

Tuy rằng đã được cứu kịp thời, nhưng vết thương của bố Anh vẫn vô cùng nghiêm trọng Đồng đội tìm được điện thoại của bố Anh trong khu nghỉ ngơi, muốn liên hệ với người nhà ông ta. Sau khi mở khóa ra, nhìn thấy mấy cuộc gọi đến bị nhỡ, tên người gọi chỉ có duy nhất một chữ “Thanh”

( Thanh: tên ở nhà của Anh Anh. Mình gọi tên nv bố của  Anh Anh là bố Anh cũng giống như bố của Vũ Hoàng Ân sẽ là bố Vũ, nó y hệt như gia tộc họ Anh với họ Vũ.)

Cách biểu đạt của mình còn mới nên có nhiều sai sót nên mong mọi người bỏ qua.^^

Đoàn người không hiểu giữa người tên Thanh và người đàn ông này có quan quan hệ gì, trực tiếp bỏ qua.

Từ trong danh bạ nhìn thấy được số điện thoại của một cái tên ghi chú là “con gái của bố”, vội vàng gọi cho số điện thoại này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro