Chap7: kinh đô thời trang/ chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap7: kinh đô thời trang

Sáng sớm, ánh nắng chiếu vào căn phòng, Trình Mộ Thanh mở mắt, cả người đau nhức không thôi, nhất là phía bên dưới, ** rất đau.

Chuyện tình ngày hôm qua, rõ ràng trước mắt, Trình Mộ Thanh khó khăn từ tốn bước xuống giường, đi vào phòng tắm, lúc bước ra mới nhìn đồng hồ trên tường . Muộn rồi, máy bay sắp trễ rồi !

Nghĩ đến đây, Trình Mộ Thanh chạy nhanh nhặt quần áo xoay người muốn đi nhưng bỗng nhiên cảm giác có vật gì hạ xuống, nhìn lại thì thấy một mảnh đỏ sẫm trên ra giường, còn có – một người đàn ông ...

Nhưng cuối cùng, cô cũng xoay người rời đi ...

Đóng cửa lại, người trên giường cũng tỉnh, nhưng người đi - nhà trống.

- Năm năm sau-

Kinh Đô Thời Trang, Milan

Một buổi trình diễn thời trang quy mô lớn, người mẫu mặc đủ loại trang phụ đi trên sân khấu hình chữ T, các người trong giới, phóng viên đều ngồi bên trái, ngọn đèn lóng lánh chíu vào.

"Cuối cùng, chúng ta sẽ gặp chính là nhà thiết kế nổi tiếng, chủ nhân của những bộ trang phục này - Trình Mộ Thanh", này đây chính là " Hạnh phúc " do người mẫu Chu Lâm Na biễu diễn " –Giọng nói vừa xướng lên xong, Chu Lâm Na liền từ trong bước ra, dáng người cao gầy, làn da trắng nõn, mặc một bộ váy đơn giản màu vàng nhạt, cao nhã nhưng không mất phần ôn nhu, tư thế của cô rất đẹp, mỗi một bước đi đều tượng trưng cho hạnh phúc của người phụ nữ.

Cũng bởi vì dạng này dưới ánh đèn càng thêm lóng lánh ...

Sau khi triễn lãm xong, thì nhận được rất nhiều lời khen thưởng " Chúng ta hoan nghênh chào đón nhà thiết kế - Trình Mộ Thanh tiểu thư" - Người chủ trì nói, Trình Mộ Thanh từ trong bước ra, ăn mặc rất đơn giản, tóc búi cao, thoạt nhìn cứ như một sinh viên thanh tươi trong trắng, vừa bước ra cô không khỏi thu hút rất nhiều ánh mắt ..

Nói mấy lời dạo đầu, nhận được sự khen thưởng, một đám phóng viên liền vây lấy- " Xin hỏi Trình Tiểu Thư, ở đây chỉ ngắn ngủi vài năm đã đạt được thành tích tốt như thế, không biết cô có dự tính gì cho tương lai không?"

Những lời này, là hỏi tới trong lòng Trình Mộ Thanh, cô nở nụ cười -" Tôi sẽ quay về nước của tôi, Trung Quốc để tiếp tục phát triển"

Mới vừa xong việc, một cậu nhóc mặc áo khoác cầm bó hoa bách hợp xuyên qua đám người đến trước mặt Trình Mộ Thanh -" Mẹ, surprise!"

Nhìn đến cậu nhóc, Trình Mộ Thanh lộ ra một nụ cười tươi tắn, cúi người bước đến trước mặt Tiểu Trạch.

"Sao con lại đến đây?" -Trình Mộ Thanh cười hỏi

"Hắc hắc, đừng quên mẹ đáp ứng chuyện của con".

"Cũng không thể là ngày mai chứ?" -Trình Mộ Thanh nhíu mày

"Mẹ, mẹ muốn cho nơi này nổ mạnh phải không?"

"Hành lý còn chưa thu xếp ."

"À, con đã nhờ người đưa đến sân bay.."

"...Được rồi, đi thôi"

Chap8

Trên máy bay, Trình Mộ Thanh mang theo đồ che mắt, hai tay khoanh trước ngực, ngủ bù ...

Tiểu Trạch lần đầu tiên về nước nên rất hưng phấn, ở trên máy bay không ngừng đùa giỡn, làm cho hành khách liên tiếp bật cười

Trình Mộ Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, đứa con rất là manh động, rất được hoan nghênh, cô cũng không có biện pháp.

"Cậu bạn nhỏ, cháu lớn lên thì giống ba ba hay giống mẹ ?" -Một hành khách nữ hỏi

"A, Tiểu Trạch không có ba, nên giống mẹ"

"Không có ba? Như thế nào lại vậy?"

"Mẹ nói, ba đã vứt bỏ mẹ con cháu nên Tiểu Trạch không cần ba..."

Trình Mộ Thanh nghe được, mặt không khỏi run một chút ..

Từ Milan bay về thành phố A, rốt cuộc cũng đã đến.

Mặc chiếc quần legging, giày cao gót, chiếc áo sơ mi đơn giản, tóc được vén ra đằng sau, một chiếc kính to được đeo trên khuôn mặt thanh thuần xinh đẹp, cả người thoạt nhìn giống như một người phụ nữ có chức quyền vậy

Mà Tiểu Trạch mặc chiếc áo khoát nhỏ, đôi giày cổ cao, trên mặt cũng đeo một cái kiếng râm, hai người xuất hiện tại sân bay làm cho không ít người phải quay đầu lại để nhìn

"Mẹ, người đâu?" -Tiểu Trạch nhìn xung quanh bốn phía, không ai đến đón bọn họ.

"Có phải còn chưa tới hay không?" - Trình Mộ Thanh nhìn đồng hồ, sẽ không, hẳn là phải tới rồi chứ ...

Tiểu Trạch lắc đầu - " Mẹ, bạn của mẹ như thế nào lại không tới .."

"... ......."

Vào lúc này di động của Mộ Thanh vang lên -" A, Mộ Thanh, thật xin lỗi, công ty có cuộc họp gấp, không thể ra, mình đem địa chỉ nơi đến cho cậu, cái chìa kia nằm trong hộp thư ngay cửa"

"Không sao, mình tự gọi xe về là được"- Đối với những chuyện nhỏ nhặt này, Trình Mộ Thanh vẫn là tự giải quyết cho gọn .

"Ừ, sau khi mình tan ca liền đi tìm hai người, tôi còn muốn nghe con nuôi của tôi nói một tiếng, a .. không nói nữa phải họp rồi". Nói xong Kiều Tây Tây lập tức cúp điện thoại

Cúp điện thoại, Trình Mộ Thanh xoay người nhìn Tiểu Trạch -" Đi thôi bảo bối, Dì Tây Tây có chuyện gấp nên không thể đến được..."

Tiểu Trạch tỏ vẻ bất đắc dĩ gật đầu, hai người cầm vali hướng ra ngoài, thật vất vả mới gọi được taxi lại bị người ta giành

Tiểu Trạch cùng Mộ Thanh liếc một cái -" Chờ một chút" -Trình Mộ Thanh đang tính bỏ đi thì liền bị Tiểu Trạch ngăn cản.

Tiểu Trạch nhìn chằm chằm vào chiếc xe, ánh mắt như thôi miên hai tay nắm chặt

"Rè" một tiếng, chiếc xe vừa rời đi thì lốp xe liền bị thủng ..

Trình Mộ Thanh quay đầu nhìn Tiểu Trạch cười cười -" Hắc hắc, con thật hư nha".

Lúc này, Trình Mộ Thanh đi đến, nhìn tài xế " Vị tiên sinh này, ngồi xe đều phải có thứ tự trước và sau, nếu vị tiểu thư này ngồi xe của ông, thì xe tiếp tục bị thủng".

Lái xe sửng sốt, bán tín bán nghi

Trình Mộ Thanh nhìn người phụ nữ trước mặt, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, nhất thời ghét bỏ khi nhìn cô ta - " Vị này--- Bác gái ! Bộ quần áo này tuy rằng là mới nhất rất xứng với dung mạo của bà, tuy vậy sự tạo hình của bà thật sự quá hạ thấp giá trị của bộ quần áo này."

"Cô..."

Không đợi phụ nữ kia phản bác, Tiểu Trạch gọi một chiếc Taxi khác, gọi Trình Mộ Thanh lên xe.

Trước khi lên xe, Trình Mô Thanh quay đầu lại, cảm thấy sau lưng có một ánh mắt chăm chú nhìn cô, nhưng đến khi quay lại chỉ thấy bóng một người đàn ông đã xuay mình lên xe, rời đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro