Chap 3: Tôi là chị gái nó chứ không phải người hầu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên bàn ăn, bố mẹ của Nam Vũ Nguyệt cùng với Nam Vị Vũ đã bắt đầu ăn, hoàn toàn không có ý định đợi cô.

Lúc này, lửa giận trong mắt mẹ Vũ Nguyệt vẫn chưa tan, người cha thì chẳng nhìn cô lấy 1 cái, im lặng ăn cháo.

Nam Vị Vũ đang ăn sáng, tiếng húp sột soạt vang lên.

Nam Vũ Nguyệt ngồi xuống, động tác chậm dãi mà quy củ. So với Nam Vị Vũ thì động tác của Vũ nguyệt nề nếp hơn nhiều.

Nhìn thấy vậy, cha Vũ Nguyệt cau mày khó chịu.

Chẳng mấy chốc, Nam Vị Vũ đã ăn xong phần của mình. Anh ta còn muốn ăn nữa, theo thói quen đưa bát cho Nam Vũ Nguyệt.

Cô dừng tay lại, không ngẩng đầu lên nói:"Tự đi mà lấy."

Hắn không tin là cô từ chối, Nam Vị Vũ sững sờ.

Trịnh Hiểu Cầm ở một bên, nhăn mặt nói:"Mày làm sao, đứng dậy lấy giúp em một bát cháo. Nhanh lên!"

Trong lúc bà ta nói chuyện, Nam Vũ Nguyệt chậm rãi lấy 1 chiếc bánh bao chấm một chút giấm rồi cho vào miệng nhai, thái độ rõ ràng:"Anh ta 16 tuổi rồi chứ không phải mới 6 tuổi. Tôi là chị gái nó chứ không phải người hầu."

Lời nói vừa dứt, cô liếc Nam Vị Vũ 1 cái đầy lạnh lùng và nghiêm khắc.

Chủ thể trước đây là 1 quả hồng mềm nhưng cô thì không.

Chỉ trong giây lát, bố Vũ Nguyệt đập bàn. Ngoại trừ Nam Vũ Nguyệt tất thảy mọi người đều run rẩy.

"Sáng sớm mà đã cãi nhau. Nếu không muốn thì cút ra khỏi cái nhà này đi.Tao nuôi mày lớn như vậy,cho mày ăn học, em mày nhỏ hơn mày lấy giúp nó thì làm sao. Cái gì mà làm chính mình. Muốn làm tiểu thư được nuông chiều hay sao. Tao không nuổi nổi loại người như mày"

Nghe được nửa câu sau, Nam Vũ Nguyệt không thể nhịn cười.

"Đúng rồi cái nhà này sao nuôi nổi tiểu thư."

Trịnh Hiểu Cầm và Nam Vị Vũ sững sờ khi nghe thấy câu nói đấy. Khuôn mặt ông ta đỏ bừng, có vẻ vô cùng tức giận.

"Mày thử nói lại 1 câu nữa xem!" Ông ta định cầm cốc nước lên đập vỡ.

Nam Vũ Nguyệt sớm đã phòng thủ, đương nhiên là sẽ không bị dính rồi.

Lúc này Trịnh Hiểu Cầm bỗng nhiên ôm lấy tay của chồng:'Sáng nay mẹ không ăn cơm, cần nghỉ ngơi." Rồi quay sang cảnh báo Nam Vũ Nguyệt:" Mày ăn nhanh lên. Ăn xong thì rửa bát."

Nam Vị Vũ đánh hơi được sự nguy hiểm trong không khí, quan sát sắc mặt của Nam Vũ Nguyệt và cha mình, vì không muốn dính dáng đến sự nguy hiểm, hắn ta nhanh chóng đứng dậy đi vào bếp.

Mặc dù cha Vũ Nguyệt không làm gì nhưng ông nóng nảy đẩy cánh tay vợ mình ra, đứng dậy lẩm bẩm:" Tôi thực sự ko biết giữ lại cái món đồ mất tiền này có ích gì! Đáng ra tôi ko nên mủi lòng với nó!"

Vũ Nguyệt không trả lời lẳng lặng ngồi xuống ăn cháo coi như mình ko nghe thấy gì.

Điều này làm cho Nam Vị Vũ đặc biệt nhìn cô, bởi vì anh ta ảm thấy mình đang bị nghẹt thở.

Nó là 1 ảo ảnh à.

Hai mẹ con ăn trong yên lặng, mỗi người theo đuổi 1 suy nghĩ riêng của mình

Nam Vũ Nguyệt bước ra khỏi bếp nhưng ko phải để lấy hộ cháo.

"Mẹ, cho con tiền con cần mua tài liệu."

"Lại mua tài liệu?" Trịnh Hiểu Cầm nói.

"Do trường yêu cầu."

Nghe vậy Trịnh Hiểu Cầm mím môi không hỏi nữa, hiển nhiên là có ý định đưa tiền.

"Lại định ra ngoài chơi game à, cậu chủ."

"Nam Vũ Nguyệt câm miệng, liên quan gì đến chị." Nam Vị Vũ đột nhiên tức giận, vẻ mặt hệt như cha của hắn.

"Đủ rồi, thật ồn ào." Trịnh Hiểu Cầm ngăn 2 chị em lại với vẻ mặt bình tĩnh.

"Nếu mẹ không cho, tôi sẽ đi xin bố." Nam Vị Vũ đứng dậy toan bỏ đi.

"Dừng lại." Trịnh Hiểu Cầm gọi hắn lại, đứng dậy đi lấy tiền.

Ngồi vào bàn ăn, cô thấy Trịnh Hiểu Cầm đưa cho Nam Vị Vũ 300 tệ.

Cô lắc đầu với cách giáo dục hư hỏng của cái gia đình này.

Kí ức của chủ thể ban đầu cho cô biết Nam Vị Vũ học hành không tốt, ở trường thì sếp cuối bảng, còn thích chơi game, hầu như toàn bộ tâm trí đều dành cho game. Anh ta đã không biết bao nhiêu lần lấy cớ đi mua tài liệu để lấy tiền chơi game. Trịnh Hiểu Cầm đương nhiên biết việc đó, nhưng bà ta sợ chồng mình.

Qua việc vừa rồi, Trịnh Hiểu Cầm có chút sợ chồng mình.

Nam Vũ Nguyệt đang suy nghĩ thì Trịnh Hiểu Cầm đi tới:"Đi rửa bát!"

Nam Vũ Nguyệt không nói gì đứng dậy dọn dẹp bát đĩa. Do trước đây chưa từng lm nên động tác có chút luống cuống.

Trịnh Hiểu Cầm nhìn thấy vậy, liền dọn dẹp sạch sẽ bàn ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro