Chương 6:Tìm công việc bán thời gian(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam Vũ Nguyệt đã nói chuyện với người quản lí. Sau khi nghe cô nói muốn ứng tuyển làm nghệ sĩ piano, quản lí có hơi do dự.

"Cô Nam, tuy chúng tôi là một nhà hàng nhưng chúng tôi cũng có yêu cầu nghiêm ngặt với nghệ sĩ piano, bởi vì nhóm khách mà nhà hàng phục vụ đều không phải là nhóm khách bình thường, vì thế... trình độ bắt buộc phải chuyên nghiệp."

"Tôi biết, chuyên nghiệp hay không đều có thể kiểm chứng, sao không để tôi thử 1 chút. Nếu không làm được quản lí hài lòng thì tôi cũng không có để tâm."

Quản lí nhìn dáng vẻ tự tin của Nam Vũ Nguyệt, không lâu sau cũng gật đầu đồng ý.

Nam Vũ Nguyệt thở phào, chẳng mấy chốc đã đến nơi đặt đàn.

"Cô có thể chọn 1 giai điệu tùy ý." Người quản lí nói.

Nam Vũ Nguyệt gật đầu, ngồi xuống trước cây đàn, lật giở từng bản nhạc.

Về cơ bản thì cô không phải lo vì hầu hết bản nhạc ở đây cô đều đã từng tập qua. Ban đầu cô định chơi bài gì đó mà mình từng tập nhiều nhưng không hiểu sao lại chọn bản << Fantaisie-impromptu in C-sharp Minor, Op.66 (posth.)>> mà cô từng ghét nhất.

Cô xác định các nốt nhạc,nhấc tấm chắn của đàn lên, thả mười ngón tay xuống, vài giây sau bắt đầu di chuyển các ngón tay, những động tác quen thuộc.

Người quản lí bị sốc trước tốc độ nhanh của bản nhạc, nhìn dáng vẻ của cô khi đàn anh cảm giác như đang nhìn một nghệ sĩ piano thực thụ.

Từ lúc ban đầu anh còn nghi ngờ nhưng bây giờ đã chắc chắn, anh có chút vui mừng.

Đầu tiên, gương mặt và khí chất của Nam Vũ Nguyệt rât hợp với nhà hàng của họ, thứ hai nhà hàng bây giờ chỉ cần một nghệ sĩ piano, nếu nghỉ thì nhà hàng thực sự không có người đàn, họ vẫn chưa tìm được một nghệ sĩ thích hợp nào.

Bây giờ, khi Nam Vũ Nguyệt đã chứng minh được năng lực của mình, anh cảm thấy sẽ cân nhắc lời mà cô ấy đã nói.

Để xem phản ứng của khách hàng, quản lí cẩn thận nhìn lại nhà hàng, quả nhiên đang có 1 vài vị khách chú ý đến, vẻ mặt không tệ.

Trong số những vị khách chú ý đến chỗ này thì có cả chiếc bàn ở góc cửa sổ.

Song Yến vốn đang nói chuyện nhưng nhận thấy người đối diện có vẻ không chú ý gì đến mình, cô dừng lại.

Tiếng piano kéo dài êm dịu từ đầu này sang đầu kia của nhà hàng làm cho bầu không khí thêm phần lãng mạn.

Nhưng Song Yến biết cô và người trước mặt không đến để thưởng thức bầu không khí lãng mạn kia.

Quân Liệt, thiếu gia của Quân Gia, một gia tộc nổi tiếng, có tài sản lên đến 100 triệunhân dân tệ, còn trẻ và triển vọng, công ty do anh ta thành lập đã thành công rực rỡ chỉ sau vài năm, sua đó tiếp tục quản lí công việc kinh doanh của gia đình, làm cho kinh tế nhà họ Quân tăng cao.

Cô chỉ là con gái của 1 cán bộ cơ quan nhỏ, đương nhiên là không hề dính dáng gì đến nhà họ Quân.

Mối quan hệ duy nhất, vị hôn thê của anh ấy chính là bạn cô.

Mối quan hệ này dừng như đã bị hỏng.

Bởi vì..

"Cô Song, hôm nay tôi đến tìm cô là muốn tìm hiểu một chút thông tin." Quân Liệt lúc này đã lên tiếng, giọng nói lãnh đạm, mắt không gợn sóng.

Song Yến nhìn anh, tim lại lần nữa không tự chủ được mà lệch nhịp.

"Cô có liên lạc với Nhiễm Tây vào ngày cô ấy xảy ra tai nạn không?"

Nói đến Nhiễm Tây, mặt cô có chút buồn bã, cô hồi tưởng và trả lời:" 2 chúng tôi có nói chuyện với nhau."

Quân Liệt trực tiếp hỏi: "Có cãi nhau không?"

Mặt Song Yến bỗng trở lên cứng ngắc, sao anh ta lại biết được chuyện này, vì vậy cô gật đầu:" Có ồn ào một chút, vì mấy việc lặt vặt."

Quân Liệt ko trả lời.

"... có vần đề gì không?" Cô hỏi.

Dứt lời,Quân Liệt liếc cô 1 cái,"Không đúng." Ngừng một chút, anh xoay người lại hỏi:"không biết cô Song có thể giúp tôi một việc?"

"Vâng, anh cứ nói."

"Vụ tai nạn của Nhiễm Tây đã giáng 1 đòn rất mạnh vào ba mẹ cô ấy, cô là bạn của cô ấy, nếu còn điều gì liên quan đến cô ấy, xin hãy nói cho tôi, đừng để họ suy nghĩ."

"Được, cô chú đối xử rất tốt với tôi, tôi chắc chắn sẽ làm vậy."

"Cảm ơn"

Nói xong Quân Liệt cụp mắt xuống, ánh mắt tối sầm lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro