Chương 2:Anh là ai...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(2) ----- 16+

Mộc Tịnh vì bị sốt, cả người mồ hôi nhễ nhại, mái tóc dính sát vào người, váy ngủ mỏng ướt đẫm. Gương mặt và thân thể ửng đỏ, sốt cao khiến cô mê man, đôi môi mấp máy lẩm bẩm cái gì đó, hai mắt nhắm chặt rơi lệ, nước mắt chảy đến ướt gối.

Bắc Thần thấy dáng vẻ khổ sở đáng thương của cô mà có chút lo lắng, không tự chủ được, hắn vươn tay vuốt nhẹ lên gò má cô.

Hắn chỉ là muốn sờ thử xem người cô sốt cao đến mức nào, nhưng không ngờ khi bàn tay chạm vào làn da mềm mại ấm nóng của cô, hắn lại nổi lên hứng thú. Bàn tay nghịch ngợm của hắn dần dần đi xuống, vuốt ve cái cổ trắng nõn của cô.

Hắn như một đứa trẻ vừa tìm được món đồ chơi mới lạ, thích thú không ngừng khám phá.

Mộc Tịnh cảm nhận được có vật gì đó lạnh lẽo đang động chạm vào cơ thể mình, khó chịu rên nhẹ lên một tiếng.

"Ưm..."

Bắc Thần nghe thấy, cảm giác người con gái trước mặt dù không xinh đẹp nhưng biểu hiện cũng thật quyến rũ, còn có chút dễ thương.

Như này có phải đang cố ý khiêu gợi hắn, khiến dục vọng của hắn dần sục sôi không.

Nuốt nước bọt cái ực, hắn không kìm được, kéo chăn của cô, bàn tay của hắn muốn đi xuống thấp hơn nữa. Hắn như vậy mà dám khi dễ cả người ốm không được tỉnh táo.

Mộc Tịnh trong cơn mê, khó chịu khẽ rên rỉ. Hiện giờ cô rất yếu, còn không cử động hay mở mắt được, bản thân không thể chống cự lại hắn, để mặc hắn làm gì làm.

Lúc này cửa phòng mở ra, hắn giật mình rút tay lại, đứng thẳng người lên, lấy lại bình tĩnh quay người qua.

Thấy vị bác sĩ đó đã đến đang đứng ở cửa.

Hắn đứng sang một bên, để vị bác sĩ đó tới khám cho cô. Khám xong, bác sĩ hướng tới hắn nói một chút, cô sốt cao cần chăm sóc đặc biệt...

Sau một hồi nhắc nhở, vị bác sĩ cũng được người của hắn tiễn đưa về.

Còn Bắc Thần ở trong phòng, hắn lại gần, cúi xuống nhìn cô thêm chút nữa, lấy tay vỗ vỗ má cô, thấy cô không phản kháng, im lặng để hắn đánh, hắn liền nhếch môi cười.

Quả là món đồ chơi thú vị, dù không phải là đứa con gái kia của Mộc gia, bị lão già chết tiệt đó lừa đưa cho hắn đứa con gái tầm thường này, nhưng đây cũng là món đồ chơi tốt, khiến hắn sinh lòng thích thú.

Hắn kêu người hầu tới chăm sóc cho cô, còn bản thân đi ra khỏi phòng, tới phòng làm việc của mình. Hắn ở trong phòng làm việc gọi điện cho đàn em, cử đàn em đi tìm gia đình cô, bắt bọn họ lại.

Cả gia đình cô lừa hắn như vậy, làm sao cục tức này hắn nuốt trôi, phải để cô và gia đình mình biết cái giá khi trêu đùa hắn là như thế nào.

Mộc Tịnh ốm phải nằm tĩnh dưỡng trên giường, ăn ngủ đều có người hầu chăm sóc tận tình.

Khi cô tỉnh thì không sao, nhưng mỗi lần cô thiếp đi hắn lại mò vào phòng nhìn cô như một miếng mồi ngon vậy. Cô ngây thơ không biết rằng bản thân đã bị hắn nhắm tới rồi.

Hôm nay Bắc Thần vừa đi bar về, cả người nồng nặc mùi rượu. Lúc về lại sức nhớ tới cô đang ở trong nhà, hắn liền cao hứng mò tới phòng cô.

Hắn lặng lẽ đứng cạnh giường nhìn ngắm cô. Nhìn cô say giấc, dáng vẻ không xinh đẹp nhưng dưới cơn men và dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, hắn lại thấy lúc này cô rất quyến rũ.

Môi nhỏ chúm chím, mái tóc đen dài buông xõa, bộ ngực nhỏ nhắn, người mặc váy ngủ màu vàng nhạt có viền ren. Khi ngủ cô di chuyển người, vô tình làm lộ ra cặp đùi trắng nõn của mình khỏi lớp chăn.

Bắc Thần không nhịn được, cúi xuống hôn lấy đôi môi ngọt ngào của cô một cái, nhưng một cái hôn cũng chưa đủ làm hắn thoả mãn, bàn tay to lớn của hắn mò vào trong chăn, sờ soạng đùi nhỏ non mềm của cô.

Mộc Tịnh bị bệnh, thường mỗi lần lên giường là đã thiếp đi ngay lập tức, ngủ cũng rất say, dù có tiếng động hay ai động chạm cũng không hề phát hiện mà tỉnh ngủ.

Cô chỉ cảm nhận được có gì đó đang chạm vào môi mình, chặn miệng cô khiến cô hô hấp khó khăn, còn có thứ gì đó sờ soạng thân thể cô, rất ngứa.

Khó chịu, cô không kìm được rên nhẹ lên một tiếng.

"Ưm..."

Bị hắn trêu đùa như vậy nhưng cô không có mở mắt, chỉ có thể vô lực để hắn khi dễ, làm loạn trên cơ thể mình.

Bắc Thần không kìm nén nữa, hắn buông môi cô ra, vô sỉ trèo lên giường, tháo cà vạt ném sang một bên, cởi từng cái cúc áo trên người xuống.

Phanh áo ra, cơ thể hắn lộ hết ra bên ngoài. Cơ bắp cuồn cuộn, cơ ngực săn chắc, múi bụng tuyệt đẹp, dưới ánh đèn mờ phản chiếu lên làn da càng làm tăng thêm vẻ bá đạo, tuấn tú đến hút hồn của hắn.

Người hắn đè lên thân thể bé nhỏ của Mộc Tịnh, cả người to lớn bao phủ cơ thể cô.

Bàn tay bên dưới liên tục vuốt ve đùi cô.

Hắn cúi xuống kéo dây áo ngủ cô xuống, hôn liên tục lên cổ, lên má cô, vừa hôn vừa mút cắn, khiến cơ thể cô xuất hiện chi chít vết hôn ngân đỏ, thêm những vết răng cắn mờ mờ.

Hắn như một con thú điên cuồng dục vọng, trút hết mọi thứ lên người cô.

Cô không thể kháng cự, trong giấc ngủ cảm giác có sâu cắn, vừa đau vừa ngứa, không nhịn được mà bật khóc, hai mắt nhắm nghiền trong vô thức chảy ra nước mắt.

Hắn nhìn thấy cô như vậy dục vọng càng dâng cao, làm gì có chút nào thương xót, cũng chẳng thèm thương cô đang bị bệnh, vẫn tiếp tục giở trò bỉ ổi biến thái trên người cô.

Cô là người hắn mua về trả nợ, hắn muốn làm gì cô mà không được chứ. Cha cô còn lừa hắn một vố đau như vậy, lần này hắn phải tính hết trên người cô, hành hạ cô để trả thù cho việc cha cô lừa hắn. Ai bảo do cô xui xẻo có một người cha như vậy.

Bắc Thần tiếp tục hôn xuống vai cô, còn nhe răng cắn một cái làm cô đau đến hét lên một tiếng.

"A !"

Lúc này vì quá đau cô đã tỉnh ngủ.

Lim dim mở mắt ra, nhìn thấy cơ thể mình bị người đàn ông xa lạ to lớn trước mặt đè lên, phòng tối, ánh đèn mờ khiến cô không nhìn rõ mặt đối phương. Đùi nhỏ bị bàn tay người đàn ông đó sờ soạng, bên trên cơ thể bị người đàn ông đó liên tục hôn mút, gặm cắn.

Cô hoảng sợ lắc đầu, giãy dụa chống cự kịch liệt.

Mặt ửng đỏ xấu hổ, bất lực bật khóc, bàn tay nhỏ cố đẩy ngực người đàn ông trước mặt ra, muốn hắn rời khỏi cơ thể mình.

"Anh là ai... đi ra... mau đi ra khỏi người tôi... đừng để tôi la lên, mau đi rời khỏi người tôi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro