Chương 14 + 15: Chiếc xe tiện lợi của phó tổng thống (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14

Cô vội vàng xoay người, nhắm mắt lại dang rộng hai cánh tay ra, bất chấp tất cả, ngăn chiếc xe lại.

"Kéttttttt......"

Tiếng phanh xe ma sát cùng với tiếng lốp xe trượt lê trên mặt đất gây nên một âm thanh rùng rợn, chiếc xe thắng lại chỉ cách Lộ Tình Không chưa tới 10cm.

Tần Hãn sau giây phút sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh, vẫn chưa hoàn lại hồn, nhất thời nghĩ "Đây là... ăn vạ giữa đường ư?"

Lộ Tình Không hé một bên mắt ra nhìn trộm, chiếc xe này trông có chút quen thuộc, không do dự suy nghĩ nhiều, cô vội vàng chạy tới gõ cửa kính ô tô.

Đây rất có thể là cơ hội duy nhất để cô có thể ngồi nhờ xe.

Tần Hãn nhìn thoáng sang bên ghế sau, khẳng định chắc chắn điều gì đó sau đó mới chịu hạ cửa kính xuống.

"Chào anh, chào anh, thực lòng rất xin lỗi anh, xin hỏi anh có thể tiện đường cho tôi ngồi nhờ xe một đoạn đường được không? Tôi lạc đường mất rồi."

Lạc đường ư? Khóe môi Tần Hãn giật giật, mượn lý do như vậy có phải là có chút hoang đường hay không, đây là con đường duy nhất xuống dưới núi, đi đâu mà lạc được cơ chứ?

"Thôi được rồi, kỳ thực là tôi bị người ta đuổi ra đây, bây giờ.tôi phải đến trường gấp, sắp muộn giờ học rồi, cầu xin anh đó......" Lộ Tình Không chắp hai tay lại, bày ra bộ mặt đáng thương nhất có thể.

Tần Hãn có chút bối rối, cô gái này trông xinh đẹp đến như thế, nếu như chỉ có một mình cô ta có lẽ cũng không có vấn đề gì, nhưng quan trọng là người đàn ông ngồi ở ghế phía sau, trước giờ chưa từng cho phép phụ nữ tới gần, làm sao có thể cho phép cô ta lên xe được cơ chứ?

"Cô gái à, hành động vừa nãy của cô làm thực sự rất là nguy hiểm đấy, chúng tôi không tiện đường cho lắm, cô hãy đi nhờ người khác đi."

Lộ Tình Không đang để mặt mộc, vì vậy Tần Hãn không nhận ra cô, trong lòng chỉ cảm thấy cô gái này có chút quen thuộc.

Anh ta nói xong liền kéo cửa kính lên rồi định một mạch phóng xe đi.

"Chậm lại chút đã.....chờ chút đã....." Toàn bộ sự chú ý của Lộ Tình Không ngày hôm đó đều tập trung hết lên Sở Ngự Bắc.

Cô trực tiếp dùng bàn tay mình chặn lấy cái cửa kính, còn thò đầu vào trong xe dò xét.

"Cô gái à, cô làm như vậy rất nguy hiểm đó có biết không hả?" Tần Hãn thường ngày tính tình rất ôn hòa gặp phải tình huống này cũng có chút bực bội nảy sinh.

"Hì hì" Lộ Tình Không giơ hai tay ra nở nụ cười tươi hơn cả bông hoa cúc đang nở rộ bên đường kia, cố gắng nhìn kĩ dung mạo của tên họ Sở ngồi ở ghế sau xe, kết quả là hắn đang cầm tờ báo che lấy khuôn mặt "Cho tôi đi nhờ một đoạn đường đi mà, tôi vừa bị người nhà đánh một trận, chân tôi cũng bị thương rồi, đi không nổi nữa."

Tuy nhiên, chỗ cô bị đánh là khuôn mặt kia, nhưng nơi bị tổn thương đó lại là trái tim cô.

Tần Hãn cảm thấy vô cùng khó xử, thân phận tôn quý như cậu Sở, nếu như là người khác thì anh đã nhất định một mực từ chối, chỉ là cô gái này thực sự trông rất cuốn hút, khuôn mặt ngây thơ vô hại, ánh mắt khổ sở lại càng không giống như là đang giả vờ.

"Thưa cậu chủ, cậu thấy sao?

Sở Ngự Bắc ngồi phía sa khoát tay ra hiệu đồng ý.

Trên mặt Tần Hãn lộ rõ vẻ không thể tin nổi vào mắt mình, anh vốn dĩ cũng chỉ là mang tâm thái muốn hỏi thử qua một lần, không ngờ Sở Ngự Bắc lại có thể đồng ý.

"Lên xe đi"

"Cảm ơn cảm ơn, Hai người đúng là người tốt, vô cùng vô cùng tốt bụng." Lộ Tình Không hoan hỉ tiến đến cửa sau phía chỗ ngồi đằng sau chiếc xe."

"Không phải chỗ đó, không phải chỗ đó!" Lần này xong rồi, Tần Hãn lấy tay che mắt, chờ đợi Sở Ngự Bắc đạp cô gái đó bay ra khỏi xe.

Một giây, hai giây, rồi ba giây sau trôi qua....

"Lái xe đi!"

Tần Hãn quay người lại, miệng há to kinh ngạc, đáp "Vâng.... Vâng ạ, thưa cậu chủ."

"Này, vị chủ nhân này, giọng nói của anh hay thật đó, hình như tôi đã nghe thấy nó ở đâu rồi thì phải." Ánh mắt của Lộ Tinh Không cứ liên tục đưa qua đưa lại ra chiều suy ngẫm, cô thật sự là rất hiếu kì về người đàn ông này.

"Cô gái à, Cậu chủ nhà tôi thích sự yên tĩnh." Tần Hãn lên tiếng nhắc nhở khéo, muốn cô im lặng một chút.

Lộ Tình Không bĩu môi, kẻ có tiền trên thế giới này đều thật là kỳ quái, đến chào hỏi cũng không muốn, một chút lịch sự cũng không có.

Chương 15

Trong khoang xe tràn đầy khí lạnh, cùng với hương vị nhàn nhạt mùi bạc hà trộn lẫn mùi thuốc lá trên người Sở Ngự Bắc, hương vị thật nam tính, cơn buồn ngủ ập đến, không đến vài phút Lộ Tình Không không hề đề phòng mà ngủ say.

Tần Hãn nghiêm túc lái xe, cả người đầy một bụng suy nghĩ, chẳng lẽ lần trước sau khi vác cô gái kia đi, cậu chủ đối với phụ nữ liền không phản cảm nữa sao?

Anh ta qua gương nhìn về phía sau tướng ngủ ngã trái ngã phải của Lộ Tình Không, lại nói cô gái này cùng đứa trẻ đó rất giống nhau, giọng điệu cũng không khác là bao.

Nghĩ đến đây miệng của Tần Hãn mở càng lớn, trong đầu hiện lên một ý nghĩ mạnh dạn, chẳng lẽ là cùng một người sao? Cậu chủ thật sự đối với người phụ nữ này không bài xích?

Đường xuống núi không phải đều là thẳng tắp, Tần Hãn trong lúc lái xe miên man suy nghĩ, việc lái xe tự nhiên bị phân tâm, sau vài lần quẹo cả người Lộ Tình Không ngã xuống trên người Sở Ngự Bắc.

Tần Hãn không nhìn còn tốt, vừa nhìn đến sợ đến mức suýt lái xe chạy thẳng xuống khe núi.

"Cậu chủ!"

Sở Ngự Bắc liếc anh ta một cái, môi mỏng khẽ mở, âm thanh trầm thấp truyền đến "Lái xe đi."

"Vâng." Tần Hãn ngồi thẳng người, chuyên chú lái xe, không tiếp tục quan sát động tĩnh phía sau.

Sở Ngự Bắc buông tờ báo trong tay xuống, quét mắt nhìn vẻ mặt ngọt ngào dựa vào vai anh ngủ, nhịn xuống ý định đẩy cô ra.

Thật là một cô gái vô tâm, tuỳ tiện lên xe của người lạ, còn ngủ như chết, sẽ không sợ bị bán đi sao.

Bất quá, lúc cô ta an tĩnh nhìn thuận mắt hơn nhiều.

Lộ Tình Không dĩ nhiên không biết ý nghĩ của phó tổng thống, càng không biết bản thân dựa vào trên vai vị phó tổng thống đang từ ngược trượt xuống dưới.

Sở Ngự Bắc nhíu mày, muốn đem người đẩy ra.

Càng đáng sợ chính là, từ khoé miệng cô chảy ra một dòng nước khả nghi màu bạc, trực tiếp cọ lên áo sơ mi màu trắng của Sở Ngự Bắc.

Cảm nhận được lồng ngực lạnh lẽo, Sở Ngự Bắc rũ mắt, cực lực nhịn xuống ý định đem người từ cửa sổ ném văng ra ngoài.

Lại xóc nảy lên một cái, Lộ Tình Không trực tiếp tiến đến nằm giữa hai chân Sở Ngự Bắc.....

Cảm xúc ấm - mềm từ dưới thân đánh úp lại, đồng tử đen sâu thẳm của Sở Ngự Bắc co lại, bàn tay nắm chặt, thân hình cứng đờ giống như tượng đá.

Một cổ dục niệm xa lạ dồn dập đánh tới, thẳng tới nơi sau nhất trong đầu hiện lên hình ảnh của cô đêm đó, cảnh xuân phía trước trắng đến nhức mắt, cảm giác giống như thật vậy, cách một lớp áo mỏng làm người ta nảy sinh ý nghĩ xấu xa, dục vọng nguyên thuỷ nổi lên....

"Dừng xe!" Tiếng đàn ông trầm thấp vang lên, mang theo giọng khàn khàn không bình thường.

Tần Hãn hoảng sợ, anh ta nhìn đường, đã đến chân núi, vội vàng dẫm phanh xe lại.

Lộ Tình Không théo quán tính từ trên ghế lăn xuống dưới.

Sở Ngự Bắc kéo ra cửa xe, xuống xe.

"Ai ui, đau quá...." Lộ Tình Không một giây trước còn ở trong giấc mơ ngọt ngào ngủ, giây tiếp theo bị đâm cho mắt đầy sao xẹt.

"Xin lỗi, chỉ có thể đưa cô đến ngã tư, gần đây hẳn là có trạm xe buýt."

Tần Hãn hiểu là, Sở Ngự Bắc đối với phụ nữ nhẫn nại ước chừng đã đến cực hạn, nếu không sẽ không trực tiếp xuống xe.

Lộ Tình Không gian nan mà bò lên, xoa ót đau nhức "Đại ca, kĩ thuật lái xe của anh kém như vậy, bằng lái là dùng tiền mua hả?"

Tần Hãn không giải thích, đi theo sở Ngự Bắc nhiều năm có thói quen nghe lệnh, theo bản năng thân thể phản ứng nhanh hơn so với đại não.

Lộ Tình Không đẩy cửa xuống xe, nhìn đến người đàn ông đối diện đầu tóc có chút rối, dư quang khoé mắt nhàn nhạt liếc nhìn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro