Chương 147: Lộ ra yếu ớt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng vấn đề là, ông không phải.

Ông là trở về chịu tội, nhưng lại không chịu nói ra nguyên nhân.

“Tình Không, duyên tẫn duyên tán đều có lúc, đời này chuyện ta vui vẻ nhất, kiêu ngạo nhất chính là có một đứa con gái như con vậy.”

“Ba chỉ hy vọng ngày tháng sau này của con đều có thể bình bình an an, khoái hoạt vui sướng, cho dù chúng ta cả đời không qua lại với nhau, cũng không tiếc nuối.”

“Sau này, đừng tới nhà họ Lộ nữa, cũng đừng đi trêu chọc người nhà họ Lộ, bảo trọng!”

Tình Không khom lưng ngồi xổm trên mặt đất, đôi tay che lại miệng mũi, nhìn bóng dáng đi xa của Lộ Viễn Kiều, khóc không thành tiếng.

Tiểu Thất đại gia tựa hồ cũng cảm nhận được sự bi thương của cô, mặt không biểu tình mà ngồi xổm bên cạnh cô, thỉnh thoảng lại dùng móng vuốt vỗ chân cô.

Tình Không cũng không biết chính mình ngồi xổm bao lâu, thẳng đến cẳng chân có chút tê dại, cô mới hoàn hồn.

Đang chuẩn bị đứng lên, hai chân tê dại lại không nghe sai bảo, lảo đảo một cái, mắt thấy liền phải ngã quỵ ở trên đất

Một thân ảnh cao dài đúng lúc xuất hiện, bàn tay to thon dài đỡ lấy eo mảnh khảnh của cô, hơi thở mát lạnh đặc hữu thuộc về người đàn ông nào đó truyền đến, quen thuộc, an tâm……

Tình Không không cần ngẩng đầu cũng biết là ai tới.

Cô cảm thấy lúc này chính mình yếu ớt đến không chịu nổi một sự kích thích nào nữa.

Một giọt nước mắt ấm áp dừng ở trên mu bàn tay của người đàn ông.

Sở Ngự Bắc cảm thấy một cỗ nóng bỏng tràn khắp trái tim.

Anh xa xa đã thấy thân ảnh nhỏ cô đơn kia ngồi xổm ở bên cạnh Tiểu Thất thật lớn, ấn tượng cô cho anh luôn luôn là lạc quan, tích cực……

Có lẽ cuộc sống có chút gian nan, nhưng luôn là kiên cường, thân thể nho nhỏ, khuôn mặt nhỏ lớn bằng bàn tay luôn là ngọt ngào, tươi cười như ánh mặt trời, luôn cho người ta có một cảm giác không sợ trời không sợ đất.

Cô gái nhỏ này, ngẫu nhiên sẽ lộ ra yếu ớt, nhưng lại làm người ta đau lòng không thôi.

Mà, loại yếu ớt này, đại đa số thời điểm là có liên quan tới Lộ Viễn Kiều.

Có thể trời sinh là một người lạnh nhạt, Sở Ngự Bắc thậm chí có chút không hiểu khát vọng quá độ với tình thân của cô.

Người đàn ông không hỏi gì, chặn ngang ôm lên, ôm cô gái không có bao nhiêu trọng lượng kia vào trong lồng ngực.

Tình Không không có cự tuyệt, ôm chặt cổ anh, hấp thụ một tia ấm áp, nước mắt nước mũi đều cọ lên trên quần áo của người đàn ông kia.

Sở Ngự Bắc một thân thuần trắng, cứ như vậy xuất hiện nhiều thêm những dấu vết mờ mờ, anh có thói quen sạch sẽ liền buồn bực đến trực tiếp nhíu mày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro