Chương 29: Gia hạn định kỳ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tịch La vẫn đang nhai nửa miếng sandwich, ngoáy tai khoa trương: “Gì cơ? Tôi nghe không rõ”

“Đừng có giả vờ.” Tông Trạm chậm rãi đứng dậy, có một chân ngồi trên giường: "Em nghe thấy."

Tịch La nuốt hết sandwich, đáy mắt gợn sóng: “Hông anh lành rồi?”

“Chưa lành, nhưng không ảnh hưởng đến việc tiếp nhận em”

Tướng mạo Tông Trạm vốn là kiểu rắn rỏi và nghiêm túc, càng khiến người ta dễ tin phục.

Tịch La lấy khăn giấy lau tay, hất cằm ra sau lưng anh ta: “Vén áo lên để tôi xem thử.”

“Tịch La, trả lời câu hỏi.” Tông Trạm chống khuỷu tay lên đầu gối, động tác trông khá thoải mái: “Có bao nuôi hay không thì cho câu trả lời dứt khoát.”

Cái tính của Tịch La không chịu nổi phép khích tướng. Cô cười lạnh đẩy ghế, liếc Tông Trạm thật sâu: “Anh cũng thú vị thật.”

Anh ta không giữ người lại, đáy mắt thoáng rung động rồi lập tức bình tĩnh. Thẹn quá thành giận nên đi luôn à?

Tiếng bước chân xa dần trong hành lang dường như báo hiệu Tịch La sẽ không quay lại.

Tông Trạm xoay người bước xuống giường, đi đến cửa sổ hút thuốc.

Hấp tấp quá sao? Hay nói cách khác… đối phương vốn không có ý gì với mình?

Anh ta đỡ hông, ngẫm nghĩ một lúc rồi tự giễu cợt mình.

Vết thương sau lưng quả thật hơi khó lành, tối qua đích thân đến hộp đêm đón cô, còn ôm cô đã ngủ say lên giường, cứ thể thắt lưng lại hơi đau rồi. Tiếc thay, người phụ nữ này thật sự không có tim, có ủ kiểu gì cũng không ấm lên được.

Tông Trạm rít hơi thuốc để khỏi cuồn cuộn vào phổi, sặc nhẹ. Lúc này, anh ta đang đắm chìm trong suy nghĩ bỗng dòng tai, nhạy bén nghe tiếng bước chân từ xa lại gần. Tiết tấu thong thả rất quen thuộc.

Tiếng bước chân dừng lại hai giây trước cửa phòng, sau đó hương nước hoa trên người Tịch La nhẹ nhàng thoáng tới.

“Bốp...”

Một tấm thẻ ngân hàng bị ném lên bệ cửa sổ. Tịch La khoanh tay trước ngực, hất cằm nói: “Mật mã là sáu số một.”

Tông Trạm không quay đầu, nhìn tấm thẻ ngân hàng, sâu trong đáy mắt hiện ý cười.

Anh ta dùng hai ngón tay kẹp thẻ ngân hàng lên, nghiêng người quay đầu nhìn: “Nghĩ kỹ rồi?”

“Chuyện toại lòng nhau, cần phải mất thời gian suy nghĩ sao?” Tịch La hát cằm về phía thẻ ngân hàng như chuyện hiển nhiên: “Bao nuôi một năm trước đã, tôi sẽ chuyển phí định kỳ.”

Tông Trạm không hỏi bên trong có bao nhiêu tiền, mà là vô cùng thản nhiên nhét thẻ vào túi quần: “Ký hợp đồng chứ?”

“Đừng có mà không biết xấu hổ, quan hệ bao nuôi cần gì phải ký hợp đồng, chán ngấy rồi thì tôi tự khắc đá anh thôi.”

Tông Trạm cong môi cười, nhưng lại chau mày như buồn bực: “Không cần giao ước phạm vi phục vụ à?”

Tịch La đang xoay người chợt dừng lại, quét mắt nhìn anh ta một vòng không kiêng dè: “Phiền anh nên tự hiểu lấy mình một chút, tôi là chủ thuê, bảo anh đi đông, anh không thể đi tây nam bắc được.”

“Nghe ra tôi chịu thiệt quá!" Tông Trạm vừa nói vừa sờ túi quần, dường như chuẩn bị móc thẻ ngân hàng ra: “Ai biết phú bà các người đam mê biến thái nào không?”

“Dù đam mê biến thái đi nữa anh cũng chẳng thỏa mãn nổi” Tịch La vuốt cằm như có điều suy nghĩ: “Có biết platonic* không?”

(*) Platonic của “platonic love” là từ có nguồn gốc từ tên của nhà triết học Plato, ý chỉ loại tình yêu không dính dấp tới tình dục lãng mạn.

Tông Trạm đơ người: “Pla… gì?”

“Anh chẳng hiểu biết gì cả” Tịch La không muốn bàn sâu vào việc này, dù sao cũng liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông: “Đừng nói nhiều nữa, nằm xuống trước để tôi xem hông anh sao rồi”

Tông Trạm nhắm mắt, cố kìm nén kích động muốn bóp chết cô, hướng mặt nhìn bệ cửa sổ tiếp tục hút thuốc: “Cứ nhìn như vậy đi.”

Tịch La không vui, trợn mắt nhìn bóng lưng anh ta. Cái tên này ỷ vào cô yêu thích mà lên mặt đúng không?

“Không phải muốn xem à?” Tông Trạm thấy cô không nhúc nhích bèn chau mày, quay đầu thúc giục: “Không nhìn thì tôi ngủ đây”

Tịch La hối hận.

Có phải cô đã bao nuôi một vị đại gia rồi không?

Tịch La kiềm chế kích động muốn đạp người, kéo sơ mi phần hông của anh ta lên, chỉ thấy bằng gạc đã rỉ máu.

Cô chau mày, cẩn thận mở bằng gạc, thấy xung quanh miệng vết thương bị trắng bệch: “Hình như nhiễm trùng rồi, dạo này anh để dính nước à?”

Tiểu Thìn mới đến cửa phòng, nghe tiếng động lại lẳng lặng ra ngoài. Vì gã nghe người đàn ông kia hùng hồn nói hai chữ: “Không có”

Nếu để chị M biết tối nào Tam Gia cũng xối nước lạnh chắc bùng nổ mất.

Xưa nay Tịch La ngoài nóng trong lành, nhưng không thể nào thẳng tay tàn nhẫn với Tông Trạm được.

Khoảng mười phút sau, bác sĩ lại được mời về khám bệnh cho Tông Trạm. Cuối cùng, kết quả của việc Tông Trạm tìm đường chết chính là bị Tịch La ra lệnh nằm sấp trên giường dưỡng thương, đến khi nào vết thương lành mới thôi.

Bắt đầu từ hôm nay, hai người chính thức xác lập mối quan hệ nam nữ bất bình thường.

Hai ngày sau, Tịch La ngồi trong phòng khách, trợn mắt nhìn Bạch Viêm: “Viêm Minh nhiều người như vậy, bên cạnh anh còn mười hai con giáp nữa, phái ai đi chẳng được, sao cứ phải là tôi?”

Bạch Viêm gác cổ chân lên đầu gối, phun khói: “Không nỡ bỏ Tông Trạm lại thì cứ nói thẳng.”

Tịch La nói thẳng: “Không nỡ đấy. Anh sai người khác..."

“Làm màu!” Bạch Viêm thả chân xuống, cúi người búng tàn thuốc: “Bảo cô ra ngoài ba ngày chứ đâu phải ba năm? Nếu không yên tâm, tôi mời thêm hai nữ hộ lý cho anh ta, đảm bảo hầu hạ chu đáo”

Tịch La: “Có phải tòa lầu này của anh cao quá không, để tôi san bằng hai tầng đi giúp anh nhé?”

Cô vừa dứt lời, điện thoại của Bạch Viêm đổ chuông. Anh ta cầm điện thoại lên, xua tay với Tịch La: “Không thương lượng gì nữa hết, làm màu nữa là tôi ném Tông Trạm ra ngoài đường.”

Tịch La căm phẫn liếc anh ta rồi đứng dậy lên tầng. Bạch Viêm nhận điện thoại, giọng nói dịu đi hẳn: “Ban ngày gọi điện cho tôi, hiếm có thật”

“Tịch La vẫn ở Phi Thành?”

Giọng nói như gió mát, chắc chắn là Lê Tiếu.

Bạch Viêm đáp, cầm chai nước suối trên bàn lên, cười hỏi: “Hiện vẫn còn, có yêu cầu gì sao?”

“ Âm thầm phái người bảo vệ chị ấy, ở Myanmar có người muốn động vào”

Bạch Viêm xoay người ngước mắt, vẻ mặt khá nghiêm túc: “Lý do?”

Lê Tiếu yên lặng mấy giây: “Không liên quan đến Viêm Minh, việc riêng của chị ấy thôi, anh nhớ sắp xếp người”

“Được, đối phương có lai lịch gì?”

“Nghe nói là một nhóm tội phạm quốc tế?" Lê Tiếu dựa lưng ghế, nhàn nhạt dặn dò: “Đừng hỏi nhiều, nếu chị ấy muốn, sẽ tự nói anh nghe”

Bạch Viêm liếm rằng: “Tông Trạm có biết chuyện này không? Tối qua anh ta bảo tôi nghĩ cách để Tịch La rời đi tôi đã sắp xếp để chiều nay cô ấy đến Myanmar bàn chuyện làm ăn rồi.”

“Anh Ba Tông biết. Nếu anh ấy đã bảo anh cho chị ấy rời đi, anh cứ làm theo là được. Mẫn Mẫn sẽ tiếp ứng chị ấy ở Myanmar.”

Bạch Viêm bóp chai nước suối, cười nhạt: “Làm theo? Giờ ai cũng có thể dễ dàng sai bảo tôi à?”

Lê Tiếu cười khẽ: “Cuối tháng tôi sẽ đến Myanmar, gặp nhau chứ?”

Bạch Viêm hừ lạnh: “Ngày mấy đến? Tôi đi đón em.”

“Không cần. Thiếu Diễn sẽ sắp xếp, anh chờ tôi thông báo, tạm thời như vậy đi.”

Không đợi Bạch Viêm đáp, điện thoại đã ngắt kết nối.

Anh ta nhìn màn hình, cười mắng: “Cái thứ có chồng quên bạn.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro