Chương 56: Cả đời chỉ một lần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đám cưới hai họ Tông - Tịch phát sinh một màn trước giờ chưa từng có, khiến người khác chú ý hơn cả đám cưới của Tông Duyệt và Lê Quân trước đó.

Dù gì trước giờ trong hôn lễ, gần như chưa từng có cô dâu mặc áo cưới màu đen.

Đám cưới chỉ có một phù rể một phù dâu là Vân Lệ và Hạ Tư Dư.

Giữa đám cưới, Tịch La về phòng cô dâu thay lễ phục mời rượu, vừa vào đã bị Tông Trạm đè lên cửa mà hôn.

Hạ Tư Dư ngây người đứng ngoài cửa, ngại ngùng gãi mũi vì suýt nữa cánh cửa đã va vào sống mũi của cô.

Trong phòng, Tông Trạm nới lỏng cà vạt nơi cổ áo, tựa lên trán Tịch La: "Áo cưới màu đen là bất ngờ dành cho anh sao?"

Tịch Là cười lộ lúm đồng tiền như hoa trong ngực anh ta: "Thích không? Áo cưới trắng mà anh chuẩn bị bình thường quá, dù gì cũng là lần đầu kết hôn, phải gây ấn tượng sâu sắc cho anh chứ."

Tông Trạm lau sạch dấu mỏi son lem bên khóe môi cô, ánh mắt cất giấu tình cảm nồng nàn: "Lần đầu cũng là lần cuối. Tịch La, em đã nói chết không đổi thay, thì mãi mãi không có lần thứ hai đâu."

"Được." Tịch La ôm có anh ta, cười dịu dàng: "Kết hôn mệt thế này thì cả đời chỉ một lần là đủ rồi."

Tông Trạm cụp mắt, ghì cô thật chặt, cứ như có thể hòa hai linh hồn thành một.

Sau khi đám cưới kết thúc, Tịch La đưa hoa cho phù rể duy nhất là Vân  Lệ trong phòng bao: "Nếu anh mà còn không tranh thủ cưới Hạ Hạ, tôi sẽ giới thiệu em trai của mình cho cô ấy."

Tịch Trạch làm nền: "???"

Vân Lệ kín đáo đưa hoa cưới cho Hạ Tư Dư, đáy mất hiện ý cưới: "Em trai cô không có cái phúc này đâu."

Tịch La miễn cưỡng thả lỏng vai: "Vậy tôi chờ tin tốt của hai người."

"Không cần chờ." Khuỷu tay Vân Lệ gác lưng ghế của Hạ Tư Dư: Tháng sau bắt đầu hành trình đám cưới du lịch, nhớ ấn thích trong vòng bạn bè."

Tịch La cười nói chúc mừng. Những tưởng Vân Lệ nói giỡn mà thôi, nhưng hơn một tháng sau, mọi người trong vòng bạn bè thật sự bị ảnh kết hôn du lịch của hai người lấp đầy màn hình.

Hôm sau, đám người Lê Tiếu chuẩn bị xuất phát về Nam Dương.

Vợ chồng Tông Trạm tiễn ở sân bay, Tịch La nhìn mọi người lên máy bay, nhướng mày hỏi: "Trong năm anh em các anh, có phải chỉ còn lại lão đại Cận là độc thân?"

"Em cũng biết anh ấy độc thân sao?"

Tịch La ranh mãnh cười nói: "Anh ấy tự nói, về sau định bắt Lê Tiếu săn sóc dưỡng già."

Tông Trạm hừ lạnh: "Em đừng có nghe anh ấy nói lung tung. Từ lúc mười sáu tuổi, anh ấy đã chẳng thiếu phụ nữ, không chừng có con rơi con rớt nữa."

Tịch La mím môi: "Anh không có con rơi đấy chứ?"

"Anh nói có thì em tin không?" Tông Trạm đen mặt, ôm cô, nói: "Nhưng em đấy, lại lên anh hút thuốc rồi, không muốn chuẩn bị mang thai sao?"

"Chuẩn bị chứ." Tịch La dùng vai đụng anh ta: "Anh gấp cái gì."

Tông Trạm nhìn bụng cô: "Sao mà không gấp được, muộn quá thì Thương Dận kết hôn luôn rồi."

Tịch La: "..."

Cửa máy bay phía trước đã được tiếp viên hàng không đóng lại, Tông Trạm cúi đầu mút tai cô: "Đi thôi, đừng nhìn nữa, về nhà sinh con trai nào."

"Sao lại là con trai? Anh trọng nam khinh nữ à?"

"Chỉ cần là em sinh, trai gái gì cũng được."

Tịch La lại bắt đầu giở trò. "Thế nếu em không muốn sinh thì sao? Gia đình hai đầu lương không con cái hình như cũng không tệ."

Tông Trạm nói: "Được hết, chỉ cần em không hối hận."

“Thôi vậy." Tịch La kéo khuỷu tay anh ta, sóng vai đi trong rằng chiếu gió ấm: "Dù sao cũng phải sinh một đứa, nếm thử cảm giác làm mẹ."

Tông Trạm nghiêng đầu nhìn cô, môi nhoẻn ý cười: "Tán thành."

Hai người nhìn nhau, đáy mắt hiện lên sự mong đợi và vui vẻ với tương lai.

Năm tháng đã sớm làm phai mở sự cuồng nhiệt và khao khát với tình yêu của Tịch La và Tông Trạm. Nếu không gặp nhau, có lẽ họ vẫn hưởng thụ cuộc sống độc thân đủ đầy nhưng nỗi cô đơn vây chiếm.

Mà tình yêu là khao khát không ngừng nghỉ của con người, không liên quan đến tuổi tác, chỉ là gió trăng kết hợp.

_Hết_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro