[KnY] ZenTan • Thiếu niên đó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


*

Lần đầu tiên Agatsuma Zenitsu gặp được Tanjirou là trong một buổi dã ngoại cùng trường.

Zenitsu hướng bên kia nhìn, thiếu niên tóc đỏ mỉm cười giúp đỡ các bạn của mình. Cậu chỉ cần đứng đó, liền là tâm điểm của mọi người.

Thật chói mắt a.

Zenitsu nghĩ.

Hai tay cậu vòng qua chân ôm người lại. Đôi mắt thi thoảng lại hướng tới chỗ của thiếu niên.

Có nhiều bạn như vậy, thật tốt.

Ở học viện Kimetsu, Agatsuma Zenitsu là một người không ai không biết.

Vô dụng, hậu đậu, ưa khóc nhè.

Như một sự chê cười của mọi người.

Zenitsu không giỏi chuyện gì, thậm chí bạn bè cũng không có, nếu có thì cũng chỉ là sư huynh Kaigaku của cậu.

Đôi khi, cậu muốn có một người bạn cùng trang lưới để kể chuyện, có thể cùng nhau chơi đùa, nhưng...điều đó có lẽ không tồn tại.

"Anou, Agatsuma-san..."

"Hức..."

"A, tại sao cậu lại khóc thế này?!"

Kamado Tanjirou luống cuống, tay đặt đĩa thức ăn sang một bên rồi vội vàng an ủi thiếu niên tóc vàng.

"Ô, thật khó chịu..."

Ấm áp quá.

Hốc mắt không nhịn được nóng lên, nước mắt càng tuôn ra nhiều hơn.

"Ách."

Tanjirou bối rối trước tình hình trước mặt.

___

Sau một hồi, cuối cùng Tanjirou cũng dỗ được Zenitsu nín khóc.

Cậu cầm chén cà ri đã có hơi lạnh ở kế bên đưa cho Zenitsu, tay ngượng ngùng sờ sờ mũi.

"Đây là cà ri do lớp tớ làm, có lẽ đã không còn ngon lắm, mong cậu đừng chê."

"Cảm ơn..."

Thanh âm thiếu niên mang theo một chút thút thít, múc một muỗng cà ri vào miệng.

Dù cho món ăn đã lạnh, nhưng có gì đó rất ấm áp len lỏi trong trái tim.
_

Từ sau buổi cắm trại đó, Tanjirou và Zenitsu dần dần trở nên thân thiết hơn.

Cả hai cùng làm bạn với nhau từ Trung học tới Phổ thông, cùng nhau lên Đại học, làm bạn cùng phòng, cùng lớp.

Hai người như là hình với bóng, gần như luôn ở bên nhau.

Tình cảm Zenitsu đối với Tanjirou cũng từ bạn bè trở thành yêu thích.

Khi biết mình thích Tanjirou, Zenitsu đã rất sợ hãi.

Sợ một khi tình cảm này được phơi bày, cả hai sẽ không thể làm bạn được nữa.

Hơn hết, Tanjirou đã có người mình thích rồi a.

Đau quá đi.

Lòng ngực thắt chặt lại đau đớn, nước mắt cứ không nhịn được rơi ra.

Cuối cùng, chỉ có thể yên lặng mà chôn giấu tình cảm này vào sâu đáy lòng.

4 năm sau, Tanjirou kết hôn.

Cô dâu của cậu là một người con gái rất xinh đẹp, tên là Tsuyuri Kanao.

Zenitsu im lặng đứng ở một bên chút phúc, từ một thiếu niên thích khóc ngày nào, bây giờ đã trở thành một chủ công ty nổi tiếng. Đã chững chạc hơn, biết che giấu cảm xúc hơn.

Trưởng thành rồi, ai cũng có cuộc sống của riêng mình. Zenitsu cũng không gặp lại Tanjirou nữa.

Rất nhiều năm sau, có người hỏi vì sao ngài lại không kết hôn.

Zenitsu không có trả lời vấn đề này.

Nhưng cậu biết đáp án của nó.

Không ai có thể sánh nổi thiếu niên kia trong lòng cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro