[BSD] Bất Ngờ Chưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chào, tôi là Trần Á Mỹ. Năm nay tôi 14. Tên của tôi là do một thời mẹ tôi mê nữ phản diện ngôn lù Trung Quốc mà ra cả đấy. Tôi là một nữ sinh lớp 9 đang trong kỳ thi vào cấp ba.

Môn Toán, môn Anh và môn thứ tư tôi đã thi qua trót lọt, và hôm nay tôi sẽ thi môn văn.

Tôi nhớ mẹ tôi kể, hồi mẹ tôi thi cấp ba. Đề ra bài đọc hiểu Lặng Lẽ Sa Pa của nhà văn Nguyễn Thành Long và bài nghị luận văn học Làng của nhà văn Kim Lân.

Vâng, đây đã là năm 20XX rồi đấy ạ. Tất nhiên là môn Ngữ Văn cũng đã đối mới mấy lần từ khi mẹ tôi tốt nghiệp.

Cô chủ nhiệm của tôi phán rằng.

"Các em đừng lo, có ra đề ngoài dữ liệu sách giáo khoa thì vẫn nằm trong tầm văn học Việt Nam ấy mà. Chẳng ai ra văn học nước ngoài đâu."

Cô, em tin cô đấy.

Và hiện thực đã vả cho tôi một cái tát đau điếng.

"Các anh chị ai có tài liệu, điện thoại, thiết bị điện tử trong người thì mang hết ra ngoài. Tôi mà bắt được là tôi đánh dấu đấy. Thà không làm được còn hơn đi tong chín năm ăn học." Giám thị said.

Tùng! Tùng! Tùng!

"Trống đánh, bắt đầu phát đề và tính giờ làm bài. Bài kiểm tra diễn ra trong 120 phút."

Giám thị bắt đầu phát đề, tôi nín thở chờ đợi khoảnh khắc đề phát đến nơi. Tôi cũng nghe được tiếng reo khe khẽ của mấy đứa trong phòng thi.

Có đứa thì trúng tủ, có đứa thì mang phao trúng bài, cũng có đứa bị tủ đè.

Tôi nhận lấy tờ đề giám thị đưa. Hít một hơi thật sau lấy lại bình tĩnh.

Nhìn phần đọc hiểu. Tốt, đọc hiểu bài Hai Đứa Trẻ của Thạch Lam. Chỉ còn phần nghị luận văn học thôi--

"Cái *** *** **!!"

Nghĩ như vậy đấy, sao tôi dám nói ra. Chỉ có thể nghiến răng ken két mà nuốt lại bao khó chịu vào trong.

Chỉ ra vào văn học Việt Nam?

Chỉ ra vào văn học Việt Nam???

Đề bài: Các em hãy cảm nhận về trích đoạn sau trong tác phẩm Thất Lạc Cõi Người của nhà văn Nhật Bản đại diện cho văn học Vô Lại Phái Dazai Osamu. Từ đó phân tích diễn biến tâm lý nhân vật Yozo.

"Từ khi còn nhỏ, đã có rất nhiều lần người ta nói tôi là kẻ hạnh phúc may mắn nhưng tôi thì lúc nào cũng cảm thấy mình đang ở địa ngục vậy. Ngược lại tôi thấy những người bảo tôi là may mắn hạnh phúc còn an lạc hạnh phúc hơn tôi gấp bội lần. Thậm chí tôi còn nghĩ mình phải mang vác mười khối khổ lụy trên vai mà chỉ cần cho người kế bên gánh lấy một khối thôi thì cũng đã đủ để lấy đi mạng sống của họ rồi.

Có nghĩa là tôi không hiểu. Quả thực tôi không thể đoán định được mức độ, tính chất nỗi đau khổ của những người xung quanh. Có những nỗi khổ đau thực tế, chẳng hạn như nỗi khổ đau chỉ cần ăn cơm là giải quyết được. Nhưng cũng có nỗi khổ đau tận cùng của lửa địa ngục A tỳ thảm khốc đến độ có thể thổi bay đi mười khối khổ lụy của tôi thì tôi thực tình không hiểu. Nếu đã khổ đến mức như thế, tại sao họ lại không tự sát, không phát điên, lại còn hứng thú bàn luận chính trị, không tuyệt vọng mà vẫn còn tiếp tục chiến đấu vì cuộc sống? Như vậy họ có đau khổ thật không? Trở thành người theo chủ nghĩa vị kỷ, hơn thế xem việc đó là đương nhiên, và phải chăng họ chưa một lần nào nghi ngờ chính bản thân mình? Nếu như thế thì vui quá còn gì? Nhưng con người tất cả đều như thế chăng, đều đầy đủ như vậy à? Tôi cũng chẳng biết nữa. Tối ngủ thảnh thơi, sáng dậy sảng khoái, đêm qua họ đã mơ thấy những gì, vừa đi trên đường họ vừa suy nghĩ đến cái gì kia? Tiền bạc à? Lẽ nào chỉ đơn giản như thế? Mặc dù tôi đã từng nghe qua cái triết lý là con người sống để mà ăn nhưng sống vì tiền thì quả thật tôi chưa từng nghe qua. Nếu như thế... không phải... mình không thể biết được. Càng suy nghĩ tôi càng không hiểu và càng trở nên sợ hãi và bất an như thể mình đã hoàn toàn thay đổi. Tôi hầu như không thể nói chuyện được với những người xung quanh. Tôi không biết mình nên nói cái gì và nói như thế nào cả.

Và cái mà tôi đã suy nghĩ ra là một anh hề.

Đó là hành động tìm kiếm tình yêu cuối cùng của tôi đối với con người.

Dù sợ hãi con người đến cùng cực nhưng tôi dường như không thể nào dứt bỏ được con người. Vì vậy tôi gắng nối kết với con người bằng một sợi dây mong manh của chú hề. Bề ngoài thì cười liên miên bất tuyệt còn bên trong luôn toát mồ hôi vì thập phần nguy hiểm có thể nói đến mức thử ngàn lần mà không biết chắc có lần nào thành công hay không.

Mà ngay từ nhỏ, đối với người trong gia đình, tôi cũng không thể nào hiểu được họ khổ đau thế nào, suy nghĩ ra làm sao nữa mà chỉ thuần túy có một nỗi hãi sợ đến mức không thể nào chịu đựng và rồi khả năng diễn vai anh hề của tôi do đó mà giỏi giang lên. Có nghĩa là tôi không biết từ lúc nào nữa đã trở thành một đứa trẻ không nói ra một lời nào thật lòng cả.

Khi nhìn lại tấm hình chụp chung với gia đình thuở đó, trong khi mọi người làm ra vẻ mặt nghiêm trang thì chỉ có một mình tôi mỉm cười với một vẻ mặt gian tà. Đó cũng lại là một vai hề buồn trong cuộc đời thơ ấu của tôi.

Hơn nữa thuở đó dù bị cha mẹ nói năng gì tôi cũng chưa lần nào trả lời cả. Dù chỉ là một câu nói đùa nhẹ, đối với tôi cũng cảm thấy bị chấn động mạnh như sấm nổ bên tai, thiếu điều muốn phát điên nên đừng nói đến việc trả lời, tôi còn xem lời nói đùa đó như một chân lý vĩnh hằng vậy. Và tôi còn nghĩ rằng vì mình không có đủ sức lực để làm theo chân lý ấy nên chắc là không thể nào sống chung với loài người được nữa. Vì thế tôi không thể tranh cãi cũng không thể tự mình biện giải được. Bị người ta nói xấu, tôi lại tưởng lời nói xấu ấy là thực, âm thầm nhận chịu sự công kích và trong tâm tư thì cảm thấy sợ hãi đến mức phát điên lên.

Có lẽ là không ai có thể cảm thấy dễ chịu khi bị chỉ trích hay giận dữ cả nhưng tôi thì thấy khuôn mặt con người giận dữ thể hiện bản tính động vật còn đáng sợ hơn cả sư tử, cá sấu hay khủng long nữa. Thường thì người ta che giấu được bản tính ấy đi, nhưng vào dịp nào đó, chẳng hạn như con bò đang nằm ngủ lặng lẽ trên thảo nguyên bỗng dùng cái đuôi đập chết con mòng hút máu ngay bụng, bản tính giận dữ của con người trong lúc vô tình tôi đều hoảng hồn dựng hết tóc gáy và khi nghĩ rằng cái bản tính này là một phần tư cách sống của con người tôi lại hầu như cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng.

Đối với con người lúc nào tôi cũng sợ run cầm cập, tôi lại không chút nào tự tin về hành vi cử chỉ của mình với tư cách là một con người. Thành ra tôi tự chôn giấu nỗi đau khổ của mình trong một cái hộp nơi đáy tim, cố gắng không để lộ ra sự thống khổ và căng thẳng một chút nào, dưới vẻ mặt tươi cười ngây thơ vô tội và vai diễn chú hề tài ba của tôi cuối cùng cũng đã được hoàn thành.

Tôi nghĩ rằng bất cứ điều gì cũng được nhưng chỉ cần làm cho người ta cười thì cho dù tôi có ở bên ngoài “cuộc sống” của tha nhân thì họ chắc cũng chẳng thèm để ý đến. Mà tốt nhất là không được làm vướng mắt họ, phải trở nên vô hình như gió như bầu trời vậy. Nhờ vai diễn hề, tôi chọc cười mọi người trong gia đình. Ngay cả đối với những người hầu cận, tôi cũng ráng sức mà diễn vì tôi cảm thấy họ đáng sợ và không thể hiểu được hơn cả những người trong gia đình tôi."

Thôi, bỏ thi. Xách balo lên đi về. Cùng lắm không thi được thì mẹ nuôi.

Tay tôi cầm chặt tờ đề như muốn xé nát nó ra nhưng lại không dám làm trước mắt giám thị. Trừng trừng nhìn cái đề thi khốn nạn nãy giờ làm mắt của một đứa cận như tôi muốn đui mù luôn rồi.

Vì thế, tôi nhắm mắt. Sau đó mở mắt ra-

Ủa, chỗ nào đây? Tôi bị lag à? Hay bị ảo vậy? Wifi não, load tín hiệu đi em. Ba vạch hay mất hết rồi?

"Chào, nhóc đến đây để ủy thác nhiệm vụ sao?"

Tôi đưa tay lên tát cái bốp vào má mình.

"Đau vã-- vậy là không phải ải giác."

Ngay lập tức, tôi vo tờ đề thành một cục rồi nhét thẳng vào trong cặp.

"Cho em hỏi trường XXX ở chỗ nào ạ? Em đang trong giờ thi."

Nhìn người trước mặt có vẻ là lạ, không phải người Việt nên tôi cũng không dám hỏi bằng Tiếng Việt nên đã dùng Quốc Tế Ngữ.

"Là người nước ngoài à? Trường XXX? Ở đây đâu có ngôi trường nào tên vậy đâu. À, trên khắp Nhật Bản còn chẳng có ấy chứ."

Ủa, thế tôi xuyên không à?

Bốp!!!

Ảo ngôn lù ít thôi!!

Tay tôi xoa xoa má.

Nhưng đến cả Teleport cũng chỉ dịch chuyển được trong vòng 3km thôi. Chính vì thế, sự thật chỉ có một! Tôi xuyên không rồi!!!

Cmn... Người ta xuyên không đã đủ nhảm rồi. Đến tôi đang thi cũng bị cho xuyên không là sao??? (Syn lổi đựt ckưa 😔💅)

"Nói ra thì chắc anh không tin có khi còn nghĩ em bị bệnh tuổi teen. Cơ mà em xuyên không tới đây đấy."

"...Hả?"

"Siêu Suy Luận cho thấy cô bé nói thật đó."

_________

CP: Non CP.

Bộ này toy ấp ủ trước khi thi gần hai tuần nhưng giờ thi xong toy mới viết =)))

Có bị xe đâm xuyên không, đi ngủ xuyên không, bị phản bội xuyên không, tự sát xuyên không... Mới mẻ một chút bằng cách đang đi thi thì xuyên không nhé :)))

Trần Á Mỹ có dị năng lực nha :> Và dị năng lực của con bé thiên hướng tâm linh :D

Đây là hình ảnh con người ngỡ ngàng ngơ ngác khi đang ở trong phòng thi thì bất ngờ xuyên không (⁠.⁠ ⁠❛⁠ ⁠ᴗ⁠ ⁠❛⁠.⁠)

Dị năng lực thiên hướng tâm linh (⁠◔⁠‿⁠◔⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro