Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam Vong Cơ là cái hảo hài tử,  đánh đáy lòng cái này cho rằng. Ngắn ngủn ở chung qua đi, nàng có điểm thích đứa nhỏ này.

Chính là, cũng không tưởng tới gần. Bởi vì Lam Vong Cơ là giới tính nam dù cho hắn hiện giờ chỉ là nam hài, chỉ cần là nam tính Mạn Nhu đều không nghĩ tiếp cận. Huống chi chỉ cần nhớ tới Lam Vong Cơ là đệ đệ ruột của Lam Hi Thần cũng đã khiến nàng chùn bước

Mặc dù là có hảo cảm cũng muốn rời xa.

Nàng đi theo mặt khác nữ đệ tử bắt đầu tu luyện, so với những người khác Mạn Nhu liền tương đối chăm chỉ một ít. Nàng không biết vì cái gì muốn như vậy nỗ lực, cũng không biết chính mình nghĩ muốn cái gì.Nhưng nàng cảm thấy nếu cường hơn một ít thì sẽ không bị rắc rối quấn lấy 

Tiếp theo đi Tàng Thư Các thời điểm, Mạn Nhu không còn nhìn thấy Lam  Vong Cơ.Nàng nghĩ với tính cách đạm mạc của nàng hẳn là phải không suy nghĩ nhiều chính là mặc kệ như thế nào Mạn Nhu cũng cảm thấy trong lòng đổ đổ ,thật khó chịu muốn mệnh. 

Nếu ....biết được có chuyện gì xảy ra với hắn có lẽ nàng sẽ không còn cảm giác khó chịu nữa.Vừa mới suy nghĩ xong Mạn Nhu lại nhìn thấy hồng con buớm bay trước mặt nàng .Mặc kệ lần trước Lam Kiều Nga cảnh cáo ,đối với con bướm hồng có một loại bản năng tín nhiệm nó,Mạn nhu ngay lập tức đứng dậy chạy theo  con bướm hồng .

Không biết chạy bao lâu ,Mạn Nhu nhìn thấy thân ảnh Lam Vong Cơ đang quỳ xuống đất trước một ngôi nhà 

So với lần trước, hắn nhìn qua gầy ốm không ít, quả nhiên là đã xảy ra sự tình gì.

Thấy Lam Vong Cơ quay đâu lại nhìn nàng, nguyên bản muốn hỏi cái gì, nhưng ngắm Mạn Nhu liếc mắt một cái, lại đột nhiên ngừng lại,bởi hắn thấy nàng  luống cuống tay chân muốn che lấp cái gì dường như trốn sau cái cây 

Lam Vong Cơ "........"

Mạn Nhu "......."Nàng trốn cái gì a .Nàng hai tay nắm chặt thân cây ,Mạn Nhu cái đầu nhỏ dò ra nhìn Lam Vong Cơ ,Thấy hắn không quay đầu lại nhìn nàng thì cả người lại nhẹ nhõm xuống 

Sau đó nhiều ngày ,Mạn Nhu không còn trốn sau gốc cây nữa ,đáng yêu tiểu cô nương tay cầm kiếm ra sức tu luyện cùng Lam Vong Cơ đang quỳ trở thành một bức tranh duy mỹ 

Chỉ là một ngày Lam Vong Cơ không còn quỳ nữa ,tiểu thiếu niên dường như nhận ra cái gì ngồi ôm đầu khóc .Tiểu cô nương cũng không luyện kiếm nữa ,nàng ôm chặt lấy hắn không nói lời nào ,muốn dùng cái ôm  truyền tới năng lượng cổ vũ cho hắn .

Nàng không cha ,không mẹ ,không quá khứ nhưng nàng tưởng mất đi người thương yêu nhất là nỗi đau lớn nhất và ôm cái này tiểu thiếu niên bởi vì trong đầu nàng lúc này hiện lên câu nói "Chúng tôi ôm lấy nhau để thấy mình là toàn thể."

Có lẽ một cái ôm không thể xóa nhòa nỗi đau nhưng sẽ là động lực để sống 

......


Mẫu thân đã chết, đây là ở Lam Vong Cơ bị tìm về về sau mới biết được, ở hắn trốn đi muốn nhìn xem mẫu thân ngày đó chết. Huynh trưởng an ủi hắn, nhưng mà tất cả mọi người đối chuyện này không hề đàm luận.

Đúng rồi, chính mình mẫu thân ở Lam gia chính là cấm kỵ.

Mỗi tháng chỉ thấy thượng một mặt, liền rất vui mừng, thích xem mẫu thân cười. Chính vì vậy hắn cố chấp quỳ trước mặt nhà mẫu thân muốn nàng cười với hắn ,ôm hắn .

Chỉ là mẫu thân như vậy không còn nữa ,một ngày Lam Vong Cơ nhận ra ,có lẽ hắn nhận ra từ trước nhưng bản tính cố chấp khiến hắn không muốn chấp nhận sự thật.

Lần này và cả sau này nữa hắn không còn nhìn thấy mẫu thân nữa nhưng lại nhìn thấy nàng cười với hắn ,muốn nàng ôm hắn như nhiều ngày hôm trước .

Mẫu thân ....con muốn cùng nàng làm bạn , như vậy bức thiết cảm xúc khiến tiểu thiếu niên chạy tới Tàng Thư Các gặp nàng 

Trong phòng trầm mặc lan tràn khai, gió thổi phất quá Mạn Nhu mặt, trên mặt nàng như cũ không có gì cảm xúc, chỉ là nhìn Lam Vong Cơ.

"Ngươi là tưởng ta bồi ngươi sao?" Nàng nói, màu nâu nhạt con ngươi bình tĩnh nhìn hắn.

Lam Vong Cơ gật đầu, hắn không có đối thượng Mạn NHu đôi mắt, không biết vì cái gì ở ngay lúc này không dám đối diện thượng.

Chính mình cũng tưởng không rõ, vì cái gì chính mình sẽ làm ra như vậy chuyện khác người, đây là không nên.

Trầm mặc vẫn là trầm mặc.

Lúc này, một thanh âm khác truyền đến, "Quên cơ, ngươi ở bên trong sao?"

Lam Vong Cơ xoay người, nhìn về phía bên ngoài. Có một cái diện mạo cùng hắn chín phần tương tự nam hài tử đứng ở phòng trong, chỉ là mặt mày nhu hòa, không giống Lam Vong Cơ như vậy lạnh băng.

Là hắn ca ca, lam hi thần.

"Huynh trưởng."

Ở Lam Vong Cơ trả lời thời điểm, Mạn Nhu xoay người rời đi. Nàng nhận ra cái kia là lam hi thần, trong lòng sợ hãi lan tràn khai, tựa hồ lại về tới bị hắn khống chế nhật tử.

Chạy mau.

Tác giả ; Nhìn như lạnh nhạt kỳ thật bản chất siêu cấp ôn nhu Mạn Nhu 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro