7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Marie Antoinette tìm được mục tiêu để vực dậy tinh thần.

Cô lại vì nhìn thấy vị Master mới toanh rơi vào trạng thái xấu kia mà lo âu.

Quan hệ Master và Servent là một loại liên kết cực kỳ mật thiết, lại cộng thêm khả năng thấu hiểu và thuần hóa động vật của mình.

Cô biết nguyên nhân vì sao Master rơi vào loại trạng thái đó.

Hiện tại cô có thể cảm nhận được nhiều loại trạng thái khác nhau từ ngài ấy.

Lo lắng, buồn phiền, sợ hãi và cô độc.

Tất cả những thứ này đều bắt nguồn từ bản thân ngài ấy, ngài ấy đang tự sợ hãi chính mình.

Cô không đoán được vì sao, thế giới này không để cô sở hữu hết toàn bộ thường thức mà chỉ có một phần thôi, còn là cái loại mỗi nơi thiếu một ít nữa chứ.

Thông tin thiếu thốn, kiến thức lại hạn hẹp sẽ dẫn tới một kết quả sai lầm.

Dị thế giới thế giới thế giới quan cùng thế giới quan của cô không thể hòa hợp làm một thể, nó không khác gì hai câu nói 'có cũng như không có' và 'có còn hơn là không có'.

Marie Antoinette thở dài, nhìn đáy biển sâu thẩm đen kịt rồi lại nhìn mặt biển lung linh ánh sáng, quyết định làm một hành động cực kỳ táo bạo.

Cô đem Master... Phơi nắng...

Để... giúp Master xoa dịu tinh thần...

......

...

.

Như ban đầu đã nói, Master chỉ đang sợ hãi chính mình.

Bị áp lực tinh thần và thế xác, nên cô đã quyết định đem Master đi phơi nắng.

Tất nhiên, cô sẽ không đem Master phơi thành khô cá một nắng.

Marie Antoinette dùng kỹ năng thao túng vật cưỡi A + của mình, điều khiển con sứa điện khiến cho nó trở cô nổi lền bền trên mặt biển.

Trong tay cô đang bưng một chậu thủy tinh nhỏ, bên trong chính là Master cá cảnh của cô.

Chậu thủy tinh ở đâu ra?

Cô chỉ đơn giản là dùng kỹ năng Vinh Quang Đến Vương Miện Bách Hợp biến ra mà thôi, nếu là so với chế tác những chú ngựa bằng thủy tinh có thể giúp cô duy chuyển hoặc là bay, thì chỉ với một chậu thủy tinh nhỏ là việc đơn giản quá nhiều.

Ùm, nó sẽ tốt hơn nếu bây giờ cô có một ít hồng trà?

Marie Antoinette kéo nhẹ chiếc váy đã ướt sũng của mình, tự nghĩ về một buổi tiệc trà lúc ba giờ chiều.

Ánh nắng chiều trên biển vừa ôn hòa vừa chói chang, nhưng nó lại mang tới vô cung vô tận ý nghĩa.

Sinh vật sống từng nhìn thấy ánh sáng lại mất đi ánh sáng, sẽ không thể ngừng khát khao tìm lại thứ ánh sáng chói mà lóa ấm áp đó.

Đối với con người thì ánh sáng lại có vai trò càng thêm quan trọng, nó còn thêm một ý nghĩa nữa đó là 'hy vọng'.

Cho dù Master hiện tại đã biến thành động vật thủy sinh, thì bản chất vẫn là một nhân loại.

Cũng từ điểm này, rồi cô lại kết hợp nó với vài thông tin mà cô biết về Master thông qua khế ước, mới dẫn tới kết luận là Master đang sợ hãi chính mình.

Thứ nhất, Master có vài kỹ cái năng đặt biệt phức tạp.

Vấn đề, Master không biết cách sử dụng và sợ hải kỹ năng của mình, kỹ năng lại vì bản năng tự bảo vệ của chủ nhân mà hoạt động một cách độc lập, một vài kỹ năng có tác dụng phụ dẫn tới vài hệ lụy về mặt tinh thần.

Cách giải quyết, chậm rãi chỉ dạy, chậm rãi điều hòa tinh thần.

Thứ hai, Master đang lâm vào một 'thế giới' ảo tưởng.

Thông tin đã biết, thông qua khế ước cô đã biết được từ lúc nở ra cho đến hiện tại thì Master vẫn có thể quan sát xung quanh.

Từ cấu tạo nguyên sơ thì cơ thể Master không có đôi mắt, không thể nhìn thấy hình ảnh bằng thị giác.

Cô biết là do kỹ năng [Kẻ Nhân Từ Giả Dối] ảnh hưởng, cho phép Master nhìn thấy 'ánh sáng' khi không có đôi mắt.

Master hiện tại lại không tự nhận thức được thực tại, vì đã bị suy nghĩ của bản thân cấu trúc ra một 'tầm nhìn' giả tạo che giấu sự thật.

Theo như thường thức mà thế giới này giao cho cô, một vài kỹ năng độc nhất không phải chỉ cần sở hữu là đã ở trạng thái thức tỉnh, nó nằm ở trạng thái thức tỉnh một phần năng lực hoặc không hề thức tỉnh, nó cần chủ nhân đạt được vài điều kiện ẩn, thậm chí phải chịu debuff trước khi hoàn toàn thức tỉnh.

Kỹ năng [Kẻ Nghiện Game] chỉ là thức tỉnh một phần, nó có vài điều kiện ẩn cần hoàn thành để kích hoạt hoàn toàn, và cũng là kỹ năng duy nhất có debuff trong bốn cái.

Cái debuff này chính là nguyên nhân tạo ra tất cả, nó sẽ thêu dệt lên ảo giác từ nhận thức của chủ nhân mình.

Nói đơn giản thì nếu Master nghĩ đây là một trò chơi, debuff sẽ tạo ra ảo giác có liên quan đến trò chơi như 'giao diện' để phụ trợ suy nghĩ đó, làm chủ nhân rơi vào ảo giác siêu thật.

Có lẽ ngay từ đầu Master có nhiều suy nghĩ tiêu cực, chịu thêm debuff rơi vào ảo giác rồi tự mình sợ mình.

Hệ lụy đi kèm hệ lụy rồi từng chút hình thành vòng lập.

Nguyên nhân hệ quả này lại bổ trợ cho nguyên nhân hệ quả kia, nếu cứ để nó tiếp tục thì chúng sẽ kết hợp tạo ra một chuỗi thảm kịch.

Đầu tiên là sợ hãi, tiếp theo là bi quan, cuối cùng là điên loạn, thậm chí sẽ có ý nghĩ tự hại mình như t,ự, s,á,t.

Đây là cái giá cho sức mạnh...

Một kỹ năng đầy tìm lực...

Triệu hồi anh linh...

Mặc dù là tạm thời...

Marie Antoinette lắc lắc đầu, khiến cho sứa điện bơi về phía một hòn đảo đá vôi cách đó không xa, dự định biến nơi này thành nơi nghĩ chân lâu dài.

Anh linh không cần ăn, có thể không cầm hít thở khi ở dưới nước nhưng sẽ không quá lâu, sống dưới đáy biển lâu dài cùng Master là không được.

Huống chi việc không cần hít thở hay ăn uống là nhờ vào ma lực, mà ma lực của Master cũng không nhiều lắm.

Ngoài ra thì cô muốn làm vài thứ khác cần đến ma lực, mà một trong số đó là dùng máu của cô cho Master hấp thụ.

Mà hấp thụ máu, nó là một loại bổ sung ma lực một cách gián tiếp.

Vì giúp Master, giúp đứa nhỏ này.

Cô yêu cầu một vài biện pháp cung cấp thêm ma lực, tỷ như tìm và ăn thứ gì đó có trên hòn đảo này.

-----

...

......

........

Tối tâm đến chói lóa.

Đây là cảm nhận lúc này của Tuấn Kiệt.

Marie Antoinette bước lên đảo, chọn ra một tảng đá bằng phẳng rồi đặt chậu cá cảnh lên, sau đó cô ngồi bên cạnh phơi nắng cho quần áo mau khô.

Cách vài giờ cô còn tự cắt cổ tay đổ máu vào chậu cá cho Master hấp thụ.

Ngoài ra thì để tiện cho việc giao tiếp với người khác, nên cũng giúp Master học thần giao cách cảm luôn.

Marie Antoinette, vị hoàng hậu vì tiết kiệm ma lực cái gì cũng làm được...

...

Thời gian lặng lẽ trôi đi, vẫn là tảng đá bằng phảng đó, nhưng là của mười ba ngày sau đó.

Xuyên qua lớp thủy tinh màu lam nhạt thuần túy, Tuấn Kiệt nhìn mặt biển dập dền sóng biển nơi xa rồi trầm tư.

Ngày qua ngày, Tuấn Kiệt chỉ mãi nhìn mặt biển rồi phơi nắng, hấp thụ máu của vị Hoàng Hậu đáng kính kia.

Tôi không biết vì sau Hoàng Hậu lại cho tôi uống máu cô ấy, muốn nói cho cô ấy không cần làm tổn thương mình.

Nhưng tôi không thể nói.

Kết quả là cô ấy nói, thậm chí làm mẫu.

"Giao tiếp bằng kỹ năng thần giao cách cảm ở nơi này, thứ chủ yếu là cách phối hợp ma lực và sóng não."

Cô ấy là Raider, nhưng lại biết dùng ma thuật, còn thành công.

Tôi làm theo, và thành công.

Sau đó tôi nói.

"Tôi không uống máu, tôi thích ăn ma thạch hơn."

Thứ tôi nhận được là.

"Không sao, máu của tôi ngoài việc có thể giúp Master không bị đói ra thì còn một tác dụng khác."

Tôi hỏi nó là gì?

Cô ấy nói.

"Đó là bí mật!"

"Nhưng tôi có thể nói cho Master một trong số bí mật đó."

"Bí mật là, nó sẽ giúp cho Master có thể tiến hóa!"

"Tuy không phải là quá trình tiến hóa ở cái nơi thần bí này, nhưng nó lại có thể giúp Master biến thành người!"

Quay lại thật tại, như lời vị Hoàng Hậu đáng kính ấy nói.

Tôi đang đợi, quá trình tiến hóa diễn ra.

Nói thật thì, có hơi bất kính với Hoàng Hậu....

Vì... Tôi không tin lời cô ấy.

Vẫn là dựa vào kiến thức mà tôi biết về ma pháp và anh linh.

Thì Hoàng Hậu Marie Antoinette không có khả năng này, dù chức giai của cô ấy có là Caster cũng không làm được.

Huốn chi chức giai hiện tại của cô ấy là Raider.

Chỉ là xét đến cùng thì tôi cũng không mất gì cả, thậm chí còn hấp thụ được rất nhiều ma lực từ máu.

Nên, tôi thuận theo, với tiền đề là nó sẽ không làm cô ấy rời bỏ tôi.

Nguyên nhân khác ngoài nhận thêm ma lực là do tôi không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ Skill và một linh cảm.

Khi đó tôi khá sợ hãi, tôi nói với cô ấy.

"Hoàng Hậu, kỹ năng của tôi đang âm mưu làm hại tôi!"

Cô ấy cười nói.

"Nếu ngài uống máu của tôi, ngài sẽ có thể thể thao túng Skill của mình."

Ngay lúc đó, tôi có thể cảm nhận được thứ cảm xúc mang tên vui mừng.

Một linh cảm, một giác rất khó tả đột nhiên xuất hiện khi tôi uống máu cô ấy.

Khi uống máu, có gì đó sâu bên trong tôi đang dần dần thức tỉnh.

Rất nhỏ, rất yếu ớt.

Nhưng nó... Rất mạnh mẽ...

Cảm giác này...

Nó, cứ như một hạt đậu chôn vùi trong đất cát đi vào quá trình nảy mầm.

Chỉ cần không chết non, một chốc một lát thôi nó sẽ từ hạt đậu biến thành một cây đậu...

"Master... Chúng ta, gặp rắc rối rồi!"

Marie Antoinette từ trong rừng chậm rãi bước ra, bên cạnh là một chú ngựa làm bằng thủy tinh màu lam trở trên lưng một con huyễn thú, nhìn qua có hơi giống con rết.

Trùng ma tộc?

[Hoàng Hậu? Có rắc rối?]

Hoàng Hậu nghiêm túc nói.

"Ma thú trên đảo bị một con quái vật ăn thịt hết rồi, chúng ta phải dọn tới hòn đảo khác thôi."

Marie Antoinette, người đã ăn hết toàn bộ sinh vật sống có chứa ma lực trên đảo cho biết.

Tuấn Kiệt cũng nghiêm túc theo, nhưng cậu vẫn bình tĩnh suy nghĩ một lúc rồi mới cho ý kiến.

Tôi nói.

'Hoàng Hậu có thể giết nó không?'

Marie Antoinette cười, đó là một nụ cười đầy từ ái.

Cô nói.

"Không thể, linh cơ của tôi không cho phép chiến đấu ở cường độ cao, và cho dù có đánh thắng thì trên đảo cũng đã không còn thức ăn, nên ta phải tìm một nơi khác thôi."

Tuấn Kiệt thử tính toán, sau đó biểu thị đồng ý.

Marie Antoinette cười nhẹ, quay người đi sử lý con vật cô mang về.

Vài ngày trước tôi đã được biết thêm vài thứ về Hoàng Hậu.

Lúc tôi triệu hồi cô ấy, đó cũng là lúc cô ấy trở về anh linh tọa khi bảo vệ thành phố khỏi tay phù thủy rồng.

Tức là, tôi đã triệu hồi cô ấy ở trạng thái yếu nhất từ trước đến giờ.

Không phải triệu hồi khi mà cô ấy trở về anh linh tọa, mà là anh linh có trạng thái linh cơ ở khoảnh khắc đó.

Marie Antoinette này khác với Marie Antoinette kia.

Nhưng tôi không quan tâm, thứ tôi cần là một người bạn mà không phải chỉ là một công cụ chiến đấu.

Một viên đá quý màu nâu rơi vào trong chậu cá cảnh, rơi lên cái đuôi của tôi.

"Viên thứ một trăm."

Hoàng Hậu Marie Antoinette cười nói.

______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro