tonghop

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tổng hợp truyện ngắn

Editor: p3104

Nguồn: http://ssamiy.wordpress.com/

*

Mục Lục

Bàng hoàng

520, anh yêu em

Khoảnh khắc dừng lại

Tình yêu không cần viết ra

*

Bàng hoàng

Tác giả: Trọng Hạ Thập Lục

(1)

Tối hôm đó nhận được bằng tốt nghiệp, sáu cô gái chúng tôi ở cùng ký túc xá đều uống rất nhiều.

Chắc là rượu tăng thêm can đảm, tôi hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng chạy đến dưới lầu ký túc xá số năm mà thổ lộ với Tô Kiều, nam sinh của cả tầng lầu bùng nổ, ngay cả năm cô bạn đi theo tôi cũng như điên cuồng mà gây rối lớn tiếng.

Tô Kiều ló đầu từ cửa sổ ở trên lầu ký túc xá, tuy rằng sắc trời mờ tối, nhưng tôi có thể nhìn rõ ràng gương mặt đã đen lại của anh.

Tô Kiều suýt nữa bị đẩy ra, môi nhếch lên, vừa thấy biết là anh đang giận dỗi, nhưng các nam sinh khác đã từ lâu bị sự thổ lộ tình cảm của tôi thu hút, căn bản không chú ý tới vẻ mặt của Tô Kiều.

Tôi đứng dưới lầu ký túc xá mà cười với anh, Tô Kiều bị các nam sinh lôi kéo đưa đẩy suýt chút nữa là đụng vào tôi, anh đỡ lấy bờ vai của tôi, nghiến răng nghiến lợi nói, “Mẫn Lam, em đang làm cái gì đó?”

Tôi cười, kiễng chân đến bên tai anh nói, “Em vừa thổ lộ với anh đấy, sao anh lại có phản ứng như vậy?”

Có trời mới biết, tôi chính là uống rượu mới dám thế này với Tô Kiều, cồn thật sự là thứ tốt, tôi thật chưa bao giờ thấy sắc mặt của Tô Kiều đen như vậy.

“Em uống rượu?” Tô Kiều nhíu lông mày, đến gần tôi ngửi ngửi, ánh mắt nguy hiểm nheo lại, “Rốt cuộc em uống bao nhiêu?”

“Tô Kiều, tóm lại anh đồng ý hay không đồng ý!”

Không đợi tôi nói chuyện, đám người vây xem không còn kiên nhẫn chờ đợi nữa, có người đi lên vỗ bờ vai của Tô Kiều, thúc giục anh mau chóng đồng ý.

Tôi vẫn cười tủm tỉm, trái lại Tô Kiều đưa ra khuôn mặt nghiêm túc cứng đờ, tôi biết anh đang suy nghĩ làm sao từ chối tôi, thực ra tôi cũng rất muốn biết, trước mặt nhiều người như vậy anh sẽ từ chối tôi như thế nào.

Tôi và Tô Kiều quen biết là bởi vì ba mẹ hai bên, ba tôi và ba anh là bạn học cùng đại học, quan hệ rất tốt, người nhà hai bên thường xuyên gặp gỡ, cho nên tôi và Tô Kiều quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.

Ai có thể cho rằng đối với một người rất quen thuộc, tôi lại sinh ra cảm giác yêu thích anh.

Cảm giác này tựa như lửa lớn cháy lan ra đồng cỏ, trong nháy mắt tôi liền đắm chìm trong đó.

Nhưng tiếc là, lần đầu tiên tôi bắt đầu thổ lộ với Tô Kiều thì lại cảm thấy tôi căn bản đang trêu đùa anh.

Nhưng trời đất chứng giám, tôi thật không đùa với anh.

Đám người vẫn ồn ào, Tô Kiều trầm mặc không nói, khoé miệng tươi cười của tôi không thể kéo ra nữa, tôi đoán chắc là anh muốn trầm mặc như vậy cho đến khi tôi thoả hiệp với anh.

Nhưng hôm nay tôi dám làm thế này, rõ ràng ngay cả một đường lui cũng không giữ lại cho mình, cho dù tôi biết rõ anh sẽ từ chối.

Tình yêu thật là một thứ có thể làm cho người ta điên cuồng, nó khiến tôi điên đến mức không nhận ra bản thân.

Tô Kiều đột nhiên thở dài một hơi, anh đưa tay vào trong túi áo lấy ra một vật, anh nhìn vẻ mặt cứng đờ của tôi, khoé môi dần dần cong lên, “Anh vốn muốn trở về rồi đưa cho em, nhưng hôm nay em… Anh chỉ có thể đưa cho em trước.”

Đám người vây xem nổi lên tiếng la ó, tôi đứng cứng ngắc, nhìn Tô Kiều kéo tay trái của tôi đeo vật kia lên, kim cương dưới đèn đường lờ mờ loé lên màu bạc rực rỡ.

Tôi cảm thấy tròng mắt của mình như sắp nhảy ra ngoài.

Ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?

Tô Kiều dùng sức kéo tôi dựa vào trong lòng anh, anh ghé vào bên tai tôi khẽ nói, “Làm sao vậy? Ngạc nhiên sao?”

Lúc này tôi mới phục hồi lại tinh thần, Tô Kiều anh ấy…rõ ràng đang trêu chọc tôi!

(2)

“Nam sinh đại học C bị thổ lộ, cầu hôn ngay tại dưới lầu.”

Nghe nói chuyện tôi làm khi say rượu vẫn còn lưu truyền ở đại học C sau khi tôi tốt nghiệp đã 2 năm, tôi còn nhớ lúc biết được tin ấy thì tôi đang ở trên giường của Tô Kiều, lúc ấy tôi cũng say rượu mà quyến rũ Tô Kiều, đang muốn tiếp tục thì điện thoại của cô bạn cùng phòng năm đó đúng lúc gọi tới.

Lòng can đảm của tôi tăng thêm vốn nhờ say rượu, điện thoại đột nhiên vang lên, tôi giật mình, mặt đỏ bừng ngồi lên tiếp điện thoại, Tô Kiều nằm ở trên giường không biết suy nghĩ cái gì, anh nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt tôi né trái né phải đang muốn trốn đi toilet, không đợi tôi đứng lên, Tô Kiều chợt vươn cánh tay ôm lấy thắt lưng của tôi, một tay kéo tôi lên người anh, điện thoại bên kia vừa hô lên một câu, “Chuyện cậu làm ra năm đó bây giờ vẫn còn lưu truyền ở đại học C”, điện thoại đã bị Tô Kiều đoạt lấy nhấn nút tắt máy, sau đó không biết ném đi đâu.

Không đợi tôi đau lòng vì cái điện thoại, bàn tay của Tô Kiều đã tiến vào vạt áo của tôi, cả người tôi run lên, khuôn mặt nhất thời đỏ ửng, tay chân khẩn trương không biết đặt ở đâu.

Tô Kiều bỗng nhiên cười một tiếng, môi anh cố ý vô tình chạm vào cổ tôi, “Mẫn Lam, can đảm vừa rồi chạy đi đâu hả?”

Tôi cứng họng, nói không nên lời.

“Mỗi lần uống rượu là có chút can đảm nhưng bị doạ một cái thì biến mất.” Bàn tay Tô Kiều cởi từng nút áo của tôi, “Thế nào, còn muốn tiếp tục không?”

Câu nói cuối cùng có chút không đứng đắn, tôi nằm sấp trên người anh không dám nhìn anh, tôi biết anh đang trêu chọc tôi, trước đây cũng vậy, lúc này cũng vậy, tôi thật là… muốn đánh trái tim của mình, biết rõ anh đang lừa tôi, tôi lại không thể khống chế nhịp tim đập loạn xạ.

Khi tôi đến quyến rũ Tô Kiều thì anh vừa mới tắm xong đi ra, toàn thân chỉ có một cái khăn tắm, tôi nhanh chóng mất hồn, lúc này hai chúng tôi dán sát nhau, khăn tắm đã sớm buông lỏng, phản ứng của anh tôi rất rõ ràng, trong nháy mắt tôi hiểu được đâm lao phải theo lao có ý gì.

“Tô Kiều, em…” Mới vừa mở miệng nói mấy chữ, đột nhiên cảm thấy dạ dày cuồn cuộn, tôi vội vàng từ trên người Tô Kiều đi xuống vọt vào phòng vệ sinh, bám lấy bồn cầu mà nôn ra.

Tô Kiều đứng ở cửa phòng vệ sinh nhìn tôi, thấy tôi nôn ra gần hết anh mới sang đây ôm lấy tôi, “Thật là, rốt cuộc em uống bao nhiêu, tửu lượng đã yếu lại uống nhiều thế này làm gì?”

Tôi nôn đến choáng váng đầu óc, rất muốn nói với anh nếu tôi không uống nhiều như vậy thì căn bản không có la gan làm chuyện này với anh, nhưng cả người như là kiệt sức, ngay cả hơi sức mở miệng cũng không có, Tô Kiều cau mày bực bội, một bàn tay ôm tôi, tay kia thì mở nước trong bồn tắm, tôi ghé trên vai anh mơ hồ suy nghĩ, không biết lúc nào lại tiếp tục lấy can đảm nữa, Tô Kiều tú sắc khả xan (sắc đẹp có thể ăn được) như vậy, ngộ nhỡ có người chui vào kẽ hở thì làm sao bây giờ?

Tô Kiều, Tô Kiều, rốt cuộc em nên bắt anh thế nào đây?

Tô Kiều mở nước xong thì bắt đầu cởi quần áo của tôi, tôi phản kháng nhưng bị anh nói trở về một câu, anh nói, “Mẫn Lam, trên người em rất hôi.”

Thật là làm cho người ta xấu hổ vô cùng.

Tôi bụm mặt bị anh cởi sạch sẽ, ném vào trong bồn tắm, nước ấm vừa vặn, tôi nằm sấp trên bồn tắm lớn nhìn Tô Kiều, anh đang cầm miếng bông tắm chứa sữa tắm chà lên cánh tay tôi, tôi nhìn anh hồi lâu, đột nhiên tiến lên phía trước đến gần môi anh hôn một cái, “Tô Kiều, em thích anh.”

Nói xong tôi lùi về trong dòng nước ấm, Tô Kiều rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó anh cầm bông tắm xoa trên đầu tôi, “Ngu ngốc.”

Tôi cắn môi, cảm thấy hơi nóng trong phòng tắm xông lên làm tôi đỏ mặt.

(3)

Có lẽ Tô Kiều cũng rõ ràng trong lòng tôi suy nghĩ gì.

Nhưng thái độ của anh như xa như gần thật sự khiến tôi mơ hồ không xác định.

Tôi cảm thấy quan hệ của chúng tôi tựa như mớ bòng bong, cần gấp một con dao chém hai nhát.

Thời tiết bên ngoài rất tốt, trời xanh mây trắng, tôi nằm sấp trên giường của Tô Kiều suy nghĩ như thế.

Đêm qua tôi mượn rượu quyến rũ Tô Kiều, chỉ tiếc không thành công, hiện tại tỉnh rượu hối hận cũng đã muộn, cơ hội tốt như vậy tôi lại bỏ qua!

Tô Kiều ở trên sô pha một đêm, khi tôi tỉnh anh còn chưa thức dậy, tôi đến gần bên cạnh anh nhìn hồi lâu, sau đó quả quyết tiến vào nằm trong chăn của anh.

Tô Kiều mơ mơ màng màng ừ một tiếng, mở mắt hỏi, “Mấy giờ?”

Tôi cọ cọ trong ngực anh, “Mới năm giờ hơn.”

“Ừm.” Tô Kiều vươn tay sờ mặt tôi, “Vậy ngủ tiếp một lúc đi.”

Lông mi của Tô Kiều rất dài, tôi ghé vào cái gối của anh nhìn thật lâu, cảm thấy tôi quả là rất có mắt nhìn người, Tô Kiều thật sự rất đẹp trai.

Thực ra tôi ngủ cùng một chăn với Tô Kiều không phải một hai lần, lúc còn bé không tính, chỉ riêng từ lúc tôi tốt nghiệp đã có đến mười lần, chắc là thành thói quen khi ngủ, hiện tại tôi vào trong chăn của anh, anh cũng không đẩy tôi ra.

Trên người Tô Kiều có một mùi hương rất thơm, mỗi lần tôi ngủ bên cạnh anh đều phải sáp tới gần để ngửi, lần này cũng không ngoại lệ, nhưng không đợi tôi ngửi đủ, Tô Kiều bỗng nhiên vươn tay vỗ nhẹ hai cái trên lưng tôi, “Mẫn Lam, đừng náo loạn.”

Hô hấp của tôi dừng một chút, bỗng nhiên cảm thấy cứ như vậy trong nháy mắt liền hạnh phúc mà không có lời nào tả được, tôi mím môi len lén vui vẻ hồi lâu, sau đó tiến đến bên tai Tô Kiều, “Tô Kiều, Tô Kiều.”

Đôi mắt của anh không mở ra, nhưng giơ tay vỗ vỗ tôi, “Mẫn Lam, em không thể im lặng một chút sao?”

“Không muốn.” Tôi cơ hồ đến gần trước mặt anh, “Tô Kiều, em yêu anh.”

“Mặc kệ anh đồng ý hay không, em sẽ làm phiền anh cả đời.” Tôi ngẩng đầu hôn lên môi Tô Kiều một cái, “Anh phản đối cũng vô dụng.”

Nói mấy câu như vậy thật là đã dùng hết dũng khí của tôi, tôi nín thở nhìn mặt Tô Kiều, chỉ sợ anh sẽ lộ ra vẻ mặt chán ghét.

Tô Kiều buông tiếng thở dài nặng nề, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, anh mở to mắt, “Mẫn Lam, anh bỗng nhiên cảm thấy nói em ngu ngốc thật là coi trọng em.”

Tôi chẳng ngờ anh bỗng nhiên lại nói một câu như vậy, quả thực khiến tôi sửng sốt hồi lâu, Tô Kiều véo mặt tôi, “Thật là, ngay cả nhẫn cũng cho em, em còn muốn thế nào nữa?”

“Nhẫn?”

Tô Kiều vừa nói thế, lúc này tôi mới nhớ tới ngày đó tốt nghiệp anh thực sự cho tôi một chiếc nhẫn, nhưng lúc ấy không phải anh đùa với tôi sao?

Tôi bỗng nhiên cảm thấy mình được cảnh tỉnh, đột nhiên từ trên sô pha nhảy xuống chạy đến túi xách lục lọi chiếc nhẫn kia rồi chạy về bên cạnh Tô Kiều, tôi giơ nhẫn lên trước mặt anh, “Anh nói cái này à?”

Tô Kiều kéo tay tôi qua, cầm nhẫn đeo vào tay tôi, “Nhẫn chính là để đeo vào, bày đặt xem có lợi ích gì.”

Tôi ngắm chiếc nhẫn trên tay, lại nhìn Tô Kiều nằm trên sô pha, đột nhiên lập tức hiểu được chút gì đó, tôi tiến vào trong chăn của Tô Kiều lần nữa, vươn tay ôm lấy anh, “Ừm, anh nói đúng, nhẫn chính là để đeo vào.”

Cánh tay Tô Kiều luồn qua dưới nách tôi, tay anh vỗ trên lưng tôi, “Được rồi, ngủ thêm một lúc đi.”

Thời tiết ngoài cửa sổ thật tốt, một ngày mới đã bắt đầu.

-Hết-

520, anh yêu em

Tác giả: Luyện Yêu Thành Tinh

Tia nắng ban mai xuyên qua bức màn cotton màu trắng đục chiếu rọi người đang nằm ngủ trên giường, ánh sáng nhạt dần dần chiếu vào ánh mắt của cô, cô mẫn cảm mở mắt ra, vừa mở mắt liền bị ánh sáng chói lọi kích thức mà lập tức tỉnh táo lại.

Không còn buồn ngủ nhưng ý thức được hôm nay là cuối tuần, có thể nằm thêm một lúc, vì thế cô tiếp tục nằm trên giường. Nhìn về phía bên cạnh là người đàn ông đang ngủ say, cô không khỏi khẽ cười, là anh muốn cô hình thành thói quen xấu nằm nướng đó nha!

Vũ Ái Linh lẳng lặng quan sát Chương Viêm đang ngủ mơ, nhìn sắc mặt điềm tĩnh của anh khi ngủ, cô nhịn không được mà vươn tay mơn trớn đường nét ngũ quan của anh, lông mày hơi đậm, đường nét đôi mắt hơi cong, lông mi dài vểnh lên, cái mũi không cao nhưng thẳng, còn có đôi môi khẽ nhếch lên mê người…

Ngón tay dừng lại ở giữa môi anh, mềm mỏng dập dờn, nhớ tới nhiệt độ khi anh mút ngón tay của cô đêm qua, trên mặt Vũ Ái Linh không khỏi đỏ ửng.

Vũ Ái Linh thường xuyên cảm thấy cuộc sống như vậy không chân thật, cô chưa từng nghĩ đến sẽ cùng một người như anh có cuộc sống yên ổn hạnh phúc. Cô biết mình là một người khá lãnh đạm, đối với nhiều sự việc chưa từng có nhiều cảm giác, cô chỉ biết làm sao đối xử tốt với chính mình, đừng rước lấy phiền toái là được!

Thế nhưng sự xuất hiện của anh gây cho cô rất nhiều phiền toái, nhưng cô không thể từ chối việc anh gây ra hỗn loạn trong cuộc sống của cô.

***

“Vũ Ái Linh, anh thích em, làm bạn gái anh được không?”

Dưới lầu ký túc xá của nữ sinh truyền đến một tiếng tỏ tình rõ ràng, người của lầu 7 và 8 đều chạy đến ban công vây xem, tiết mục này bị các nữ sinh ở dưới lầu vây quanh như là thuỷ triều sàng lọc, muốn nhìn thấy cảnh tượng này như là so với việc ngạc nhiên khi gặp người khoả thân chạy trên đường!

Chương Viêm ngẩng đầu nhìn phòng 403, không thấy Vũ Ái Linh, anh lại hô lên lần nữa.

Các nữ sinh trên lầu líu ríu thảo luận Vũ Ái Linh này là ai, người đang hô to là ai, còn có không ít người lấy ra di động quay phim và chụp hình anh truyền lên mạng tranh thủ giành hit, cũng có vài cô nàng quen biết Chương Viêm đang trêu chọc anh.

“Chương Viêm, anh sao lại vứt bỏ người bạn tốt Điền Lệ mà hoàn lương chứ? Anh khiến Điền Lệ nhà chúng tôi chịu khổ vì tình, hai người là thần tượng của hủ nữ đấy.”

“Tào Hải Yến, cô im miệng cho tôi.” Chương Viêm nói, “Cô lo giữ Trương Chính Khang nhà cô đi, đừng có ở chỗ này kéo chân tôi. Cô dám hù doạ Điền Lệ, cậu ta còn chưa tìm cô tính sổ đâu, coi chừng tôi xử cô tại đây!”

“Ôi, tôi không phải vì anh sao! Cảm tình của anh và Điền Lệ nhiều năm như vậy, sao anh có thể chỉ vì tại tiệc tối gặp được một em gái thì vứt bỏ cám bã chứ? Anh coi chừng bị sét đánh đấy!”

Chương Viêm lập tức lấy di động gọi cho Trương Chính Khang, yêu cầu cậu ta quản vợ, sau đó anh không hề để ý lời trêu chọc của Tào Hải Yến, tiếp tục kêu to hướng về lầu 8.

Khoảng chừng 5 phút sau, trên ban công phòng 403 có một người đi ra, nhưng không phải Vũ Ái Linh.

Người nọ nói với Chương Viêm: “Ái Linh nói cô ấy không thích anh, anh đừng ở chỗ này làm chuyện mất mặt nữa.”

“Cô ấy thật nói như vậy?” Chương Viêm hỏi.

Người nọ gật đầu.

Chương Viêm trầm mặc trong chốc lát rồi hô to: “Vũ Ái Linh, anh thật sự thích em. Anh không cảm thấy đây là chuyện mất mặt, anh sẽ đợi cho đến khi em thích anh mới thôi. Bạn học, bạn giúp tôi nói lại với cô ấy, cảm ơn.”

Người nọ nhìn vào trong phòng, sau đó quay đầu lại hướng xuống dưới lầu làm động tác tay OK, nói: “Ái Linh nghe được. Anh à, tôi thấy anh rất tốt nha!”

“Cảm ơn nhé.” Chương Viêm nói.

Sau đó, các cô nàng ở lầu 7 và lầu 8 thường xuyên nghe tiếng truyền đến từ dưới lầu, nghe mãi cũng mất đi cảm giác mới lạ lúc đầu, giờ rất ít người chạy ra ngoài xem. Đương nhiên, ngoại trừ những người nhiều chuyện như Tào Hải Yến.

Chương Viêm là một người không biết nản lòng.

Mặc dù luôn bị Vũ Ái Linh cự tuyệt, cũng chưa thấy cô có phản ứng gì, nhưng anh vẫn làm mãi không thấy chán, mỗi tháng đều đến dưới lầu tỏ tình một lần, mỗi ngày xếp hàng mua ba bữa cơm cho cô, còn đưa dù múc nước. Tóm lại anh thực hiện đầy đủ 24 hiếu của một người bạn trai.

Ngoài những điều đó ra, anh còn nghe ngóng những thứ mà cô thích. Sau khi biết được cô thích người có tài nghệ, anh cố ý đi học đàn ghi-ta, mỗi ngày lấy ra nửa giờ đi luyện viết thư pháp. Đến khi học được có chút thành tích, anh lập tức ôm đàn ghi-ta đến dưới lầu ký túc xá nữ sinh đàn một bài tình ca cho cô, mượn cơ hội thổ lộ, còn viết thư tình cho Vũ Ái Linh.

Hành động của anh đã tạo thành tiêu chuẩn tìm bạn trai của nữ sinh đại học Z —— nếu làm không được trình độ của Chương Viêm, gạch chéo!

Những nam sinh đại học Z thì càng tăng thêm oán hận với Chương Viêm, làm đàn ông có thể thâm tình, nhưng thâm tình đến mức cản trở người khác tìm bà xã thì không được chút nào! Nhưng bọn họ cũng không làm gì Chương Viêm, bởi vì sự tồn tại của anh làm lộ rõ sự thành công của bọn họ. Thâm tình thì thế nào? Cũng bị từ chối ở ngoài cửa, người đàn ông coi chính mình thấp kém như vậy thật là không được à!

Tuy rằng Vũ Ái Linh vẫn không đồng ý với lời thổ lộ của anh, nhưng Chương Viêm cho rằng bản thân có tiến bộ lớn, Vũ Ái Linh đã chấp nhận anh mỗi ngày mua ba bữa cơm và đi lấy nước.

Đây chính là phúc lợi mà những anh chàng khác chưa từng có.

Nhưng Chương Viêm vui vẻ không được bao lâu, cái gọi là phúc lợi của anh đã bị Vũ Ái Linh thu hồi.

Nguyên nhân là trong một lần anh đi thực tập khảo sát ở công trường, một cái ống của giàn dáo từ trên lầu rớt xuống, vì cứu người anh không suy nghĩ nhiều mà nhào qua, nhưng tay phải của mình bị một khối đá có cạnh sắc bén đâm trúng khiến cơ bắp bị thương, khớp xương lệch vị trí. May mà lúc đó là trong thời gian thực tập, đến khi anh về trường thì vết thương trên tay gần lành lại, chỉ là không thể cầm vật nặng.

Nhưng anh không lại chẳng lo lắng gì, mỗi ngày vẫn mua cơm xách nước cho Vũ Ái Linh, sau khi quay về phòng ngủ thì đau không chịu được. Mọi người cùng phòng với anh không nhìn ra, sau đó Tào Hải Yến biết được, cô ta liền đi tìm Vũ Ái Linh, nói với cô chuyện này, cũng yêu cầu cô nếu không thật sự có ý với Chương Viêm thì nên sớm khiến anh hết hy vọng.

Bởi vậy, Chương Viêm đã mất đi tư cách ở bên cạnh Vũ Ái Linh. Anh vô cùng tức giận, thiếu chút nữa cùng anh em cãi nhau trở mặt.

***

Khi nhớ lại chuyện đó, Vũ Ái Linh vẫn cảm thấy anh rất lỗ mãng, cô cũng cảm thấy tức giận vì anh không biết thương bản thân mình.

“Đừng lỗ mãng như vậy nữa, tốt với bản thân một chút.” Cô khẽ nói.

Vốn tưởng rằng anh không nghe thấy, nào ngờ ngón tay đang trên môi anh bị anh bắt được, đẩy vào trong miệng ngậm lấy, anh từ từ nhắm hai mắt cười nói: “Việc này không thể làm được. Anh chỉ có trách nhiệm đối xử tốt với em, mà tốt xấu của anh đương nhiên em phải phụ trách.”

Đầu ngón tay truyền đến từng đợt ấm áp, đầu lưỡi anh thậm chí nghịch ngợm trêu đùa đốt ngón tay cô, truyền đến từng cơn tê dại.

Vũ Ái Linh đẩy anh ra, nói: “Anh dậy rồi, em đi làm điểm tâm.”

Chương Viêm bỗng chốc mở mắt ra, tay duỗi về phía trước, anh ôm cô đến trước người mình, cố định ở trước ngực, anh nhắm mắt lần nữa nói: “Ai nói anh tỉnh? Anh rõ ràng vẫn còn ngủ, em phải chờ anh thức dậy mới có thể đi.”

Cô hơi bất đắc dĩ nằm sấp trước ngực anh, cô đã hết cách đối với sự vô lại của anh, nên cũng tuỳ anh. Có thể gả cho anh, có thể được một người cần mình như vậy, cô cảm thấy trong lòng thoả mãn.

Lúc trước cô cho rằng chỉ cần tốt nghiệp, cho dù anh vẫn có ý với cô nhưng ngại với khoảng cách của quê nhà cũng sẽ không giải quyết được gì. Nhưng cô không ngờ, anh lại không ở chỗ gia đình mình rất có tương lai để phát triển, mà đi theo cô vào thành phố hạng ba phồn vinh nhưng không sung túc này.

Cô biết người nhà của anh đã sắp xếp công việc rất tốt cho anh, bởi vậy cô từng hỏi anh có đáng không?

Nhưng anh nói cô quan trọng hơn công việc. Anh nói anh nhất định sẽ kiếm rất nhiều tiền để nuôi cô, nhưng điều kiện trước tiên là cô ở với anh, nếu cô không ở với anh thì anh kiếm nhiều tiền để làm gì chứ!

Cũng không biết cô đã dần dần bị anh cảm động thế nào.

Quen biết anh 10 năm, yêu anh 5 năm, gả cho anh 3 năm, Vũ Ái Linh biết đời này không có ai đối xử tốt với cô hơn anh.

Cô ghé vào trước ngực anh hơn 10 phút, nghe thấy hơi thở của anh dần dần ổn định, hô hấp trở lại bình thường, Vũ Ái Linh nhẹ tay nhẹ chân từ trên người anh đi xuống.

Nhưng mới vừa ngồi dậy, cô lại bị anh kéo xuống, nghe được thanh âm trầm thấp của anh nói, “Em không thể ở với anh nhiều hơn nữa sao?”

“Con gái đã ở chỗ ba mẹ một ngày, em nhớ con.”

Nghe cô nói vậy, Chương Viêm mới mở mắt, anh vẫn không buông cô ra, hỏi: “Em có biết hôm nay là ngày mấy không?”

Vũ Ái Linh suy nghĩ một chút, nhưng lại nghĩ không ra ngày hôm nay có chỗ nào đặc biệt.

“Ngày 20 tháng 5.”

“520.” Chương Viêm nói có chút không rõ ràng.

Vũ Ái Linh kêu lên một tiếng.

“Anh yêu em.” Chương Viêm hôn cô một cái, ngay cả ngồi dậy cũng nói lần nữa, “520, anh yêu em.”

Vũ Ái Linh cuối cùng nghe ra điều bí ẩn trong đó, cô cảm thấy có điểm mới lạ.

“Hôm nay là ngày đặc biệt chỉ thuộc về em và anh. Cho nên, chờ ngày mai đi đón bé cưng được không? Anh cũng nhớ con, nhưng hôm nay anh càng muốn ở với em, chỉ có hai người chúng ta.”

Trầm mặt trong chốc lát, Vũ Ái Linh lẳng lặng nằm sấp trên ngực anh, Chương Viêm biết cô đã đồng ý rồi, anh hưng phấn ôm chặt vợ yêu ở trước ngực.

Đây là việc rất khó làm được, có thể ở trong thế giới của hai người.

Ánh sáng mặt trời bên ngoài cửa sổ vừa lên cao, gió nhẹ thổi chầm chậm, đây là lúc thích hợp để ra ngoài đi dạo, nhưng ai để ý chứ? Hai người ở trong nhà nghỉ ngơi cũng không khác gì mấy với ra ngoài!

-Hết-

Khoảnh khắc dừng lại

Tác giả: Tố Ảnh

Văn án:

“Vi Tuyền Phong.”

Cô phì cười: “Vi Tiền Phong?”

“Trí Li.”

Anh chần chừ, “Không phải là quốc gia sao?”

Một quốc gia xa xôi và xa lạ.

(giải thích về tên của nam nữ chính: tên của nam chính là “Vi Tuyền Phong” phát âm giống “Vi Tiền Phong” mà Vi Tiền Phong có nghĩa là điên vì tiền. Còn tên nữ chính là “Trí Li” phát âm giống như từ Chile, tên một quốc gia)

Part 1

Cách cửa kính dày nặng, bên ngoài mưa to tầm tã, sét đánh ầm ầm ở ngã tư đường, toà nhà văn phòng đối diện đã tối om từ lâu, ban đêm tăng ca thật đau khổ, ngoài trời lại gặp phải mưa to.

“Bi thương quá rồi.” Trí Li nhìn túi xách Prada xinh đẹp ở trong ngực mình, dùng sức cắn đôi môi mỏng, cô quyết tâm dùng chiếc túi xách đắt tiền đội trên đầu rồi xông ra ngoài, gió say đầy mưa, không kiêng nể gì mà chảy xuống tay cô, nước bùn ở mặt đường bắn tung toé lên đôi tất trắng vải sa tanh và đôi giày cao gót, cô đau lòng luôn miệng tiếc rẻ.

Ban đêm như vậy, mưa lớn gần như hình thành chiếc rèm mỏng như một cái lồng trong suốt bằng vải bao xung quanh người.

Trí Li chưa từng cảm thấy trạm xe buýt lại cách công ty xa như vậy, cô giẫm trên mặt đất ẩm ướt trơn trượt, chạy thật nhanh, “Như vậy sẽ cảm cúm đấy.” Một giọng nói biếng nhác và hơi khàn truyền đến, trên đầu lại có chiếc ô màu đen không thể giải thích…

Hàng ngàn giọt mưa rơi xuống như tia chớp cách chiếc ô màu đen, như thuỷ ngân nghiền nát từ mép ô rơi xuống, mái tóc cô dính giọt nước trong suốt sáng long lanh, ngay cả tóc mái ẩm ướt cũng thay đổi hình dạng.

Dưới đèn đường vàng nhạt cô ngẩng đầu nhìn anh, đúng là gương mặt có góc cạnh rõ ràng, đồng tử như ngọc đen giống một hồ nước gần như đắm chìm người ta đến ngạt thở.

Bầu trời mưa đêm không có ánh trăng, một trận gió thổi đến, cô chợt cảm thấy hơi ớn lạnh, đứng dưới chiếc ô của người đàn ông xa lạ cô càng xấu hổ, nhưng anh mở miệng trước: “Đừng hiểu lầm, tôi không có ác ý, tôi ở toà nhà văn phòng đối diện.”

Trí Li không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, thật sự là giấu đầu lòi đuôi, cô còn chưa nói chuyện, anh ngược lại ngượng ngùng. Hơn nữa anh nói như là người đến bắt chuyện.

Trí Li nhịn không được lén nhìn hình dáng tuấn tú của anh, bóng đêm dày đặc giống như được bao phủ bởi một chiếc khăn bằng vải đen, gương mặt anh dưới ánh sáng lờ mờ có vẻ hết sức tuấn lãng.

“Anh tên gì?” Trí Li ngắm anh, chỉ cảm thấy càng nhìn quen mắt, có cảm giác dường như đã từng quen biết.

“Vi Tuyền Phong.”

Cô lại phì cười: “Vi Tiền Phong?”

Anh thật không nghĩ tới tên mình lại hài âm như vậy, cũng bị cô chọc cười mà viền môi hơi vểnh lên, độ cong nhẹ nhàng.

“Tôi tên là Trí Li, ở lầu mười một đối diện toà nhà của anh.”

“Trí Li (Chile)? Là tên quốc gia sao?”

Trí Li đang muốn mở miệng phản bác, nhưng vì vóc dáng của Tuyền Phong rất cao, chiếc ô lại vừa nhỏ chỉ có một tấc vuông ở giữa, cô ngẩng đầu miễn cưỡng đụng tới hàm dưới của anh, làn da của anh rất lạnh lại rất sạch sẽ, dưới môi hơi lộ ra một ít râu như chồi non mới mọc.

Cô bỗng nhiên chạm vào da thịt anh, chỉ trong khoảnh khắc, dưới bóng đêm tại đây, Trí Li chợt cảm thấy bị phân tâm, trái tim đập mạnh điên cuồng không thể tự kìm nén.

“Xe buýt sao còn chưa tới nữa.” Trí Li đột nhiên nói sang chuyện khác, che giấu đi sự lúng túng của mình.

Vi Tuyền Phong cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, “Đã mười một rưỡi, chuyến xe cuối cùng đã đi qua từ lâu rồi.”

“Hả, không phải chứ?” Trí Li uể oải cúi đầu, Vi Tuyền Phong lại dấy lên một tia mỉm cười, “Không bằng chúng ta vừa đi vừa xem thử, nói không chừng có xe chạy tới.”

Vi Tuyền Phong vừa nói xong, Trí Li liền mạnh mẽ ngẩng đầu lên, cô vô cùng tán thành.

Đêm khuya tăng ca lại có cơ hội gặp gỡ như vậy!

Anh đi bên trái, đem hơn nửa chiếc ô che cho cô, nước mưa văng đến giày cao gót, Trí Li cảm thấy sự ấm áp dịu dàng tràn đầy bốn phía đang bao quanh mình, xua đi một chút sợ hãi của đêm tối.

Nhưng mà không biết sự ấm áp này còn có thể duy trì bao lâu.

“Thật lạ, hôm nay sao lại không có ai trên đường.” Trí Li tránh ở dưới ô ló đầu ra nhìn cảm thấy quái lạ.

Tuy nói là mưa đêm, nhưng công ty nằm ở đoạn đường sầm uất thế này, mọi ngày dòng xe cộ như con sông, hôm nay lại vắng vẻ đến yên tĩnh. Trí Li và Vi Tuyền Phong cứ như vậy mà sóng vai nhau đi trên đường, vứt bỏ chuyện phiền lòng trong công tác, bọn họ nói chuyện trên trời dưới đất, không ngờ hai người lại có nhiều điểm giống nhau, thật là hối hận vì gặp gỡ quá muộn.

Chỉ tiếc con đường quá gần trái tim quá xa.

Trí Li kích động nhấn con số đang hiện trên điện thoại, nhập số di động của Vi Tuyền Phong vào, ghép vần tạo thành cái tên thú vị cho anh, cuối cùng cô cố ý thêm một ghi chú đáng yêu ở phía sau tên: tiên sinh Hắc Đào!

(hắc đào là biểu tượng con bích trên lá bài)

Mỗi đêm sau khi tan tầm cô đều gặp anh, anh luôn mặc bộ âu phục màu đen, anh cao gầy gần như hợp thành một thể với đêm tối, cùng với con bích trên bộ bài Tây thật sự không khác chút nào.

Có lẽ từ ngày gặp Vi Tuyền Phong, Trí Li bắt đầu thích nhìn chằm chằm vào lầu mười của toà nhà đối diện, nơi đó là chỗ làm việc của anh, nhưng mỗi lần cô ngẩng đầu nhìn qua, phía đối diện luôn có bức màn cửa sổ màu đen kéo lại.

Trí Li bắt đầu thích tăng ca đêm khuya, thích nghe tiếng nói từ tính của anh ở bên tai gọi tên cô thật ấm áp: Trí Li (Chile), một quốc gia xa xôi và xa lạ.

Part 2

“Em quan sát thật lâu, văn phòng anh vì sao luôn kéo bức màn màu đen?” Vi Tuyền Phong nắm tay Trí Li, rét lạnh của đêm khuya bị chiếm đoạt bởi nhiệt độ của đầu ngón tay truyền đến.

“Anh không phải đã nói với em từ trước rồi à,” Vi Tuyền Phong nói xong liền khẽ vuốt mũi cô, dưới đèn đường mờ nhạt động tác của anh không rõ ràng, “Những tấm ảnh nhất định phải ở trong hoàn cảnh tối om mới tráng ra hình, bằng không sẽ hấp thụ ánh sáng.”

Trí Li có chút bất mãn với lý do có lệ như vậy, “Bây giờ đều dùng máy ảnh kỹ thuật số, sử dụng cuộn phim sẽ không phiền toái sao?”

Vẻ mặt Vi Tuyền Phong rất nghiêm chỉnh, “Anh không thích máy ảnh kỹ thuật số, luôn cảm thấy nó rất dễ dàng vứt bỏ ký ức khiến chúng ta không biết quý trọng, ngược lại, cuộn phim ghi lại khoảnh khắc có thể giữ vĩnh viễn. Chờ lần sau em có thời gian đến văn phòng anh, em sẽ biết cái gì gọi là bí ẩn của ánh sáng và bóng tối.”

Đáy lòng Trí Li dâng trào một chút ý ngọt ngào, bảo cô đến văn phòng anh, có phải muốn công khai cô là thân phận bạn gái với đồng nghiệp không?

***

“Trí Li, sao gần đây cô hay cười trộm thế? Nói thật đi, có phải đang yêu không?” Bạn đồng nghiệp bỗng nhiên ló đầu sang đây, Trí Li ngượng ngùng cúi đầu. Cách cửa sổ cô nhìn lầu mười của toà nhà đối diện, vẫn là bức màn đen đóng chặt. Trí Li quay đầu lại bắt đầu gõ bàn phím, khẽ nhấn chuột vào hình QQ của anh, nó luôn là màu sắc u tối, vậy trái tim anh ở đâu?

Di động bỗng nhiên rung lên quấy rầy mạch suy nghĩ của Trí Li, trên màn hình nhảy ra tên gọi quen thuộc “Tiên sinh Hắc Đào”, “Bây giờ em có thời gian thì đến văn phòng anh nhìn thử xem, tiểu thư Trí Li?”

Trí Li cười khúc khích, “Tuân mệnh, tiên sinh Hắc Đào!”

Trong màn đêm tối tăm, một loạt đèn của toà nhà mười tầng đối diện sáng lên, giống như là tiếng gọi dịu dàng của anh.

Thực ra chỉ cách một con đường, nhưng tiết tấu nhanh chóng của cuộc sống lại không cho bọn họ thời gian hẹn hò với nhau, chỉ có đêm khuya mới có thể tranh thủ một chút rảnh rỗi để gặp nhau.

Trí Li nóng ruột đếm con số trong thang máy “Bảy, tám, chín…”, tựa như đang đếm nhịp tim tăng nhanh của cô, có lẽ cô thật sự yêu anh.

Trong khoảnh khắc khi thang máy mở ra, Trí Li lại ngây ngẩn cả người, đèn của lầu mười chưa bật lên, từ ánh sáng trong thang máy cô nhìn thấy cuối hành lang tối đen, Trí Li hơi sợ sệt hướng đến cuối hành lang, “Tuyền Phong? Tuyền Phong?”

Không thể không thừa nhận, nếu là lúc trước, Trí Li tuyệt đối không dám đến toà nhà này, dù sao có không ít người đồn đại toà nhà này thường xuyên có ma quỷ lộng hành, nhất là câu chuyện của lầu mười vô cùng kỳ diệu, mà Lí Tri vẫn chưa đề cập với người khác quan hệ của cô và Tuyền Phong, cô thật sự không thích nghe những lời đồn không cần thiết.

Giày cao gót của Trí Li giẫm trên sàn gỗ, phát ra âm thanh quỷ dị, màu xanh từ đi động của Trí Li chiếu rọi đến cánh cửa khép hờ ở cuối cùng, cô đẩy ra, “Tuyền Phong, anh ở đâu? Anh đừng làm em sợ.”

“Răng rắc” một tiếng, ánh sáng chớp động, bàn tay Trí Li bỗng nhiên run lên, cô sợ tới mức đánh rơi di động xuống đất, “Em không sao chứ? Anh chỉ muốn đùa với em một chút.” Nhìn thấy Vi Tuyền Phong ở trước mắt đang cầm máy ảnh, trong hơi thở ấm áp, Trí Li lập tức nhào vào lòng anh, “Anh làm em sợ muốn chết, sao không mở đèn hả?” Anh lại ôm chặt Trí Li, thì thào nói nhỏ nhẹ, “Lại đây, anh cho em xem thứ này.”

Đây là một phòng làm việc u ám rất lớn, đi vào bên trong là ánh sáng màu đỏ mỏng manh lộ ra rất nhiều tấm ảnh, trên bàn là những tấm ảnh mới rửa dường như mang máng mang theo độ ấm của đầu ngón tay anh, “Những tấm ảnh này đều do anh chụp sao?” Trí Li hết sức ngạc nhiên với của những tấm ảnh cảnh thiên nhiên ở đây.

“Ừm, trước kia khi anh chụp lại để sưu tầm chỉ có chụp cảnh chứ không chụp người, ngoại trừ em ra.” Nhịp tim của Trí Li đột nhiên tăng nhanh, cô ngẩng đầu nhìn anh dưới ánh sáng màu đỏ, chiều cao kém nhau như vậy, bọn họ hẳn là một đôi rất thích hợp, cô lại cười trộm.

“Anh nói lời ngon tiếng ngọt như vậy, ai biết thật hay giả.” Trí Li cố ý xoay lưng qua, đùa nghịch cái bình nhỏ trên bàn, “Đương nhiên là sự thật, em không tin sao?” Nhìn dáng vẻ khẩn trương của Vi Tuyền Phong, Trí Li lại giả vờ ra vẻ trầm lắng, “Vậy anh chụp ảnh của tụi mình, dán đầy trên tường phòng làm việc, để cho đồng nghiệp đều nhìn thấy, bằng không em làm sao tin anh chứ?”

Trí Li chỉ nói một câu vui đùa, nhưng anh tưởng thật, anh chuẩn bị máy ảnh, hai người ở phòng làm việc làm đủ loại động tác ngọt ngào, ống kính chuyển động, chớp liên tục, luồng sáng của ánh đèn chụp lại khoảnh khắc hạnh phúc của bọn họ.

Part 3

Trí Li ngẩng đầu xác nhận ông chủ đã rời khỏi văn phòng, cô vội vàng mở ra trang web vừa rồi tiếp tục lùng tìm, cô muốn biết rõ tất cả tin tức về Vi Tuyền Phong, anh thích chụp ảnh, ít nhất cô cũng không thể vì một số vấn đề ngu ngốc mà bị anh khinh thường.

Trong nháy mắt, Trí Li như bị sét đánh ngang tai, ngón tay lạnh lẽo nhất thời cứng ngắc.

Cô kéo ký hiệu con chuột di chuyển, phóng to tấm ảnh, dụi dụi đôi mắt lần nữa, tiếp tục kéo trang web xuống, toàn bộ hô hấp đều biến mất, nhịp tim ngừng lại trong phút chốc, Trí Li cảm thấy đau lòng đến vô cùng áp lực.

Không có khả năng!

Tuyệt đối không thể nào!

Trí Li vội vàng lấy ra di động trong túi xách, nhanh chóng tìm được tiên sinh Hắc Đào, cô nhấn nút gọi, giọng nói dịu dàng trước kia trong phút chốc đổi thành giọng nói khác rét lạnh đến đáy lòng: “Thật xin lỗi, số điện thoại bạn gọi không tồn tại, xin…”

Cô lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên, ngớ ngẩn nhìn chằm chằm cửa sổ sát đất màu đen ở lầu mười đối diện, trên màn hình máy tính của Trí Li hiện ra một tấm ảnh rõ ràng, đồng tử thâm sâu trong veo và thuần khiết, bên cạnh ghi chú: Vi Tuyền Phong, nhiếp ảnh gia nổi tiếng quốc tế, ra ngoài sưu tầm bất hạnh qua đời bởi một trận tuyết lở…

Cả người Trí Li như rơi vào biển rộng không biên giới, trong nháy mắt lồng ngực chợt dâng lên nỗi đau đớn cực độ, cô thở hổn hển một cách khó khăn, thế giới dường như cuộn sóng bấp bênh không yên.

Sẽ không đâu!

Cô rõ ràng có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh, cảm giác được tình cảm chân thật của anh.

Nhiếp ảnh gia trên mạng kia chỉ là cùng tên với anh, bộ dạng giống nhau thôi, di động làm rơi tối qua nhất định bị hỏng rồi, Trí Li cố gắng tìm giải thích hợp lý cho bản thân.

***

Cô nổi điên xông qua ngã tư đường dưới ánh mặt trời nóng rực, trong nháy mắt, cô bỗng dưng phát hiện đây là lần đầu tiên gặp anh vào ban ngày! Tinh thần cô hoảng hốt xông thẳng vào phòng làm việc tối tăm. Dưới ánh sáng mờ mịt, trong phòng vẫn bày biện như trước, nhưng không có một bóng người, Trí Li vuốt ve những tấm ảnh mà họ cùng nhau dán trên tường, cuối cùng nước mắt bất giác từ hai má chảy xuống khoé miệng, mặn chát gần như đau đớn.

Không có sợ hãi, chỉ có đau lòng, trên mỗi tấm ảnh cô đều vui vẻ tươi cười, nhưng bên trái cô lại trống không, tất cả động tác ngọt ngào đều do một mình cô diễn xuất, Trí Li chìa tay chạm đến tấm ảnh không hề ấm áp, anh chạy đi đâu rồi.

Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện thực sự chỉ là ảo giác của cô?

Cô xoay người, một hình dáng cao lớn đứng trước mặt cô, trong đồng tử thâm sâu của anh chợt ngấn nước mắt, khoé miệng hơi giơ lên độ cong xinh đẹp, “Tiểu thư Trí Li, em đã đến rồi?”

Trí Li không dám xác định là ảo giác của mình hay là chân thật, cô chỉ điên cuồng nhào vào lòng anh, nhưng cả người trong nháy mắt ngã mạnh xuống đất, sự đau lòng lại vượt qua nỗi đau trên thân thể, cô rõ ràng có thể xuyên qua người anh!

Nước mắt từ đôi mắt cô rơi xuống cổ, ánh sáng dần dần làm tầm mắt cô mơ hồ, cô liếc nhìn chai nhựa bên góc bàn, đầu óc hiện lên một ý tưởng bên bờ vực sụp đổ: nếu chết đi, có phải được ở bên anh hay không?

Trí Li đột nhiên xông lên, cô cầm cái chai đựng nước tráng ảnh, gần như dứt khoát nhìn ánh mắt hoảng sợ của anh, cô mỉm cười sáng sủa, “Tiên sinh Hắc Đào, tiểu thư Chile, bây giờ có thể ở cùng anh không?”

Vi Tuyền Phong nhanh chóng đoạt lấy cái chai trong tay cô, anh quấn chặt tay cô trong lòng bàn tay mình, mười ngón tay đan vào nhau lại không còn ấm áp như trước.

Thương tiếc và đau đớn ở trong ánh mắt Vi Tuyền Phong lan tràn, “Anh rời khỏi, em mới có thể hạnh phúc, đúng không?”

Khoé miệng của anh hơi run rẩy, nhẹ nhàng dán trên môi cô, rất lạnh, giống như băng giá rét buốt, một giọt nước mắt ở giữa môi cô lan ra. Trí Li ngẩng đầu hai mắt đẫm lệ, anh trong mắt cô giống như là hạt cát trong gió, từng chút một hao mòn.

Trí Li cố gắng giãy dụa, nhưng ngay cả sức lực để mở mắt ra cũng không có, “Đừng rời khỏi em…”

***

“Tiểu thư? Tiểu thư?” Đôi mắt buồn ngủ của Trí Li hơi lờ mờ, cô mơ hồ từ sàn nhà ngồi dậy, nghi hoặc quan sát bốn phía.

Một nhân viên trông có vẻ là công nhân xây dựng từ từ nâng cô đứng dậy, “Tiểu thư, phòng làm việc này còn đang sửa sang, sao cô lại ngủ ở đây thế?”

Trí Li nhìn xung quanh, trong phòng trống không, trái tim cô không biết vì sao bỗng nhiên cảm thấy trống rỗng, phía sau là vách tường quét vôi gần như trắng toát, hình như thiếu gì đó, nhưng cô không thể nói rõ ràng.

“Đây là đâu vậy, sao tôi lại ngủ ở chỗ này, đã xảy ra chuyện gì thế?”

Người công nhân cũng không hiểu gì cả, anh ta chỉ nhún vai nhìn Trí Li, cô đứng dậy đi ra ngoài, có một tấm ảnh lặng lẽ rơi xuống từ túi áo của cô.

Trí Li ngồi xổm nhìn kỹ tấm ảnh, thời gian giống như ngừng lại vào giây phút này, trên tấm ảnh là một đôi tình nhân ngọt ngào, Trí Li ở một bên cười hạnh phúc, bên kia là người đàn ông chưa từng gặp mặt, anh có một đôi đồng tử thâm sâu.

Trí Li cảm thấy anh nhìn hơi quen mắt, nhưng nhất thời lại không nhớ nổi đã từng gặp ở đâu.

Phía dưới tấm ảnh viết một hàng chữ tao nhã: tiên sinh Hắc Đào và tiểu thư Trí Li.

-Hết-

Tình yêu không cần viết ra

Tác giả: Si Nương

Anh Tử ngồi trên ghế vừa ăn xong kẹo ngọt, vừa dùng mắt quan sát nhà của chị. Sàn nhà bằng gỗ thật rắn chắc, hai ba phòng nhỏ, trông ngăn nắp sáng sủa.

“Em chạy tới đây như vậy, anh không nói gì sao?” Chị của Anh Tử đưa cho cô một cái tách sứ, bên trong là nước trong, Anh Tử uống một hớp, rồi bĩu môi nói: “Anh ấy nói gì thì làm sao, anh ấy không nên nghe lời chị dâu nói gả em đi!” Anh Tử nói xong thì ngẩng đầu lên, hai bím tóc quê mùa cũng lung lay theo, “Bây giờ giải phóng, cơ hội cho con gái ngẩng đầu đã đến. Lần này em tới nội thành sẽ không dự định trở về. Em cũng không liên luỵ chị, tự em đi tìm việc làm, tuy rằng em không biết chữ, nhưng có thể chịu khổ, khiêng đồ vật nặng cả trăm cân em vẫn có thể di chuyển được.”

Chị Anh Tử nhìn cô em gái quật cường trước mắt không khỏi lắc đầu: đứa em gái này đã như vậy từ lúc nhỏ.

Chị cả như mẹ, từ khi mẹ Anh Tử qua đời lúc cô ba tuổi, chị đã bắt đầu nuôi nấng cô.

Năm đó người trong nhà muốn hai chị em bó chân, Anh Tử hung hăng cắn người bó chân một cái, đánh chết cô cũng không bó.

Sau đó, Anh Tử lén đến trường nghe giảng bài, tranh cãi muốn học viết chữ, cô đã bị cha đánh một cái, cho đến bây giờ cô vẫn không chịu nhận sai.

Hiện giờ Anh Tử mười tám tuổi, tự mình trốn khỏi việc hôn nhân ở nông thôn do anh và chị dâu sắp xếp, chạy đến thành phố lớn này tìm chị.

Chị lớn hơn cô mười tuổi, từ lâu đã gả cho một kỹ sư trong thành phố, hiện giờ chị có việc làm ở sân bay, thanh nhàn lại có thể diện.

“Vậy được rồi, đợi lát nữa anh rể em về, chị nhờ anh ấy tìm việc lặt vặt cho em làm.”

“Cám ơn chị!” Gương mặt Anh Tử tròn tròn, ánh mắt loé sáng.

Anh rể của Anh Tử tìm cho cô một công việc tạm thời.

Vốn muốn giao cho cô công việc nhân viên ghi chép, thế nhưng cô không biết chữ, càng không thể viết chữ, nên đành phải tìm việc khuân vác.

Có nhiều bến tàu ở sông Trường Giang, sắt thép vận chuyển lên thuyền rồi dỡ xuống, Anh Tử làm nổi công việc này.

Dáng người cô to lớn hơn phụ nữ bình thường, sau khi làm công việc này của đàn ông, cô càng có vẻ cường tráng, thêm vào chưa từng đi học, nói chuyện thô lỗ, mắng người cũng rất hung dữ.

“Cô hung dữ như vậy, về sau làm sao tìm chồng a!” Có một người phụ nữ có chồng làm nhân viên tạp vụ lắm mồm, lúc đưa cơm đến, nói đùa về cô trước mặt tập thể: “Đúng rồi, nghe nói cô vốn ở nông thôn không có ai muốn kết hôn, cho nên mới chạy đến thành phố chúng tôi, ôi chao ôi chao…”

Chỉ nghe xung quanh có tiếng kinh hô, người phụ nữ lắm mồm đã bị Anh Tử xem như hàng hoá mà nhấc lên bằng một tay, treo ngược ở trên vai.

Sắc mặt người phụ nữ trắng bệch: “Cô, cô mau thả tôi xuống, tôi phải đi mách chị cô!”

Buổi tối, người đến tố cáo đi rồi, trên mặt chị Anh Tử còn lộ vẻ cười xoà, nhưng lại không thể che dấu mặt mũi khốn khổ.

“Anh Tử à.” Chị lắc lắc Anh Tử.

Nhưng Anh Tử lên tiếng buồn bực ở góc giường, cô tức giận, xông đến phía cửa hừ: “Người đàn bà ghê tởm, chạy đến đây làm khổ chị. Em không nên chỉ treo bà ta, còn phải cho bà ta một nắm đấm!”

“Tìm chồng, có lẽ tính tình của em sẽ không nóng nảy như vậy…” Chị bất đắc dĩ, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Chị đi nấu ăn trước, đợi anh rể em trở về, chị nhờ anh ấy tìm cho em một mối hôn nhân.”

***

Hai tháng sau, anh rể của Anh Tử tìm được một mối..

Nhà trai lớn tuổi hơn Anh Tử, gia đình cũng không ở thành phố này, trong nhà mở hiệu thuốc bắc, cũng làm nghề thợ mộc. Mà bản thân anh làm quản đốc không lớn không nhỏ ở thành phố này.

Mọi người gọi anh là A Vinh.

“Anh rể, sau mối này, còn mấy mối khác nữa?”

“Em còn muốn mấy mối hả?” Anh rể của Anh Tử dẫn cô đi xem mắt, ngoài miệng cười khổ: cô em gái này không giống phụ nữ dịu dàng chút nào.

Nói thật, cô em gái này không nấu cơm, cũng không may vá, toàn thân không có khí chất của con gái, anh thật là lo lắng cô chỉ có một mối không biết thành hay không, sợ nhà trai chướng mắt.

Anh rể của Anh Tử không khỏi nói: “Được rồi, đề phòng vạn nhất, mối này không thành, anh giới thiệu cho mấy mối nữa.”

“Em cũng hiểu được mối này hơn phân nửa không thành.”

“Em cũng biết em…”

“Vâng, em cũng rất lo lắng, ngộ nhỡ em thấy anh ta không được thì sao? Em cũng không thể chọn qua loa.” Anh Tử nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Chung thân đại sự, em cần phải lựa chọn thật tốt.”

“…” Anh rể không nói gì.

Tới chỗ người làm mối xem mặt, Anh Tử đi vào, liền nghe thấy thanh âm ôn hoà giống như châu ngọc: “Em là Anh Tử à, anh là A Vinh.”

Cô ngẩng đầu, thấy một anh chàng trai mặt mũi anh tuấn, vóc dáng cao cao, mặc áo sơ mi quần tây, nụ cười như gió xuân.

Thật là đẹp trai, có góc có cạnh, đôi mày kiếm, đôi mắt như nước, mũi cao thẳng, nhất là đôi môi đẹp mà không mỏng.

Môi mỏng nhất định là người bạc tình, anh không phải.

Anh Tử liếc mắt một cái liền đối diện với gương mặt của anh. Trái tim cô như mưa rơi lộp bộp trên cửa kính.

“Chỉ có hai người chúng ta, em muốn trò chuyện không?” Tính tình A Vinh rất ôn hoà, là người có tri thức lễ nghĩa mà Anh Tử chưa bao giờ gặp qua.

Anh Tử đột nhiên nắm lấy tay anh, kéo anh qua bên cạnh mình.

A Vinh ngạc nhiên một lát, sau đó anh không nói, chỉ là cười mặc cho sự đường đột của cô, anh trước sau vẫn ôn hoà dịu dàng, tựa như chiếc áo sơ mi trắng trên người anh, lại giống như nắng sớm trong trẻo lại ấm áp.

“Tên gọi đầy đủ của anh là gì?” Anh Tử hỏi anh.

A Vinh liền nắm tay cô mở ra, vẽ một nét chữ, viết trong lòng bàn tay cô. Sự bình thản và nho nhã của anh, Anh Tử cảm thấy cô như đi hái ngó sen trong hồ sen giữa hè, không thưởng thức bằng mắt nhưng âm thầm vui sướng trong lòng.

“Em không biết chữ.” Cô ngước lên, “Nét chữ này em cũng không biết viết.”

“Sau này anh đọc cho em nghe.” Anh khiêm tốn tiếp lời.

Khi xem mặt trở về, anh rể cười hỏi Anh Tử nãy giờ trên đường tự mình cười trộm, “Thế nào, còn muốn anh rể đi tìm mối khác không?”

“Bỏ đi, em đã quyết định rồi!”

“Lần đầu tiên xem mặt đã quyết định?”

“Quyết định rồi! Anh ấy đẹp trai, hơn nữa…” Mặc dù khuôn mặt đỏ bừng, nhưng Anh Tử vẫn đủ thản nhiên: “Hơn nữa, em nắm bàn tay của anh ấy, rắn chắc dẻo dai, em rất yên tâm.”

Cô đã định rồi, anh chính là chồng của cô.

Chính là loại xướng ca trong hí kịch: mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song!

(mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song: dùng để khen người khôi ngô tuấn tú, đẹp như ngọc, có một không hai)

***

Nửa năm sau Anh Tử và A Vinh kết hôn.

Sau khi kết hôn, A Vinh không muốn Anh Tử đi làm khuân vác.

Anh nói: “Anh có nhà, kiếm được nhiều tiền nuôi em là đủ rồi.”

A Vinh nuôi gia đình, Anh Tử ở nhà… Cô không nấu cơm, vẫn là A Vinh tan tầm rồi vội vàng về nhà nấu cơm.

Anh Tử sinh cho A Vinh một bé gái, Tiểu Thảo.

Nhưng mà sau khi sinh con gái Anh Tử liền bị bệnh.

Thầy thuốc Đông Y nói đây là bệnh nan y, đi khám bác sĩ thời này thì cho Anh Tử và A Vinh một từ mới, bác sĩ nói, cái này gọi là “bệnh ung thư.”

“Vậy chữa trị được không?”

“Trước tiên cắt tử cung, để cô ấy an dưỡng cho khoẻ rồi khám lại.”

“Cắt đi, có thể trị lành cho cô ấy, cái gì cũng được.” A Vinh ký trên giấy làm phẫu thuật.

Cắt rồi, bệnh tình của Anh Tử cũng không chuyển biến tốt đẹp.

“Tế bào ung thư đã đổi chỗ, phải cắt vú.” Bác sĩ lại nói.

“Vậy cắt đi.” A Vinh lại ký trên giấy phẫu thuật.

Ký tên xong, anh cầm hộp đựng cơm, vẻ mặt ngẩn ngơ mà đến phòng bệnh đưa cơm cho Anh Tử. Đến cửa anh lại đổi thành nụ cười không thể nhìn ra bi thương.

Đi vào trong, Anh Tử đang ngủ.

Anh rón rén, nhẹ nhàng đặt hộp cơm xuống.

Tay Anh Tử đột nhiên duỗi ra từ drap giường màu trắng, năm ngón tay ngọ ngoạy, vẻ mặt của cô đau đớn: “A Vinh, em đau.”

Đối diện với chiếc tủ đầu giường anh đột nhiên sửng sốt, thân thể như cứng ngắc tại chỗ, sau đó anh chậm rãi với tay qua, đan lấy bàn tay của cô.

“Anh ở đây.” Anh cười nói, Anh Tử từ từ nhắm hai mắt lại, không nhìn thấy hai dòng lệ của anh lặng lẽ chảy xuống.

Một người đàn ông một mét tám mươi mấy, nước mắt chảy xuống chầm chậm, ẩm ướt bề mặt của áo len.

***

Sau khi phẫu thuật, Anh Tử nằm viện liên tục, con gái gửi cho chị nuôi.

Một ngày nọ, sau khi A Vinh tan tầm trở về nấu cơm cho Anh Tử, lại nghe có tiếng đập cửa, A Vinh mở ra, là mẹ của anh từ quê nhà chạy tới.

“Mẹ, mẹ ngồi đi.” A Vinh vội vàng đi rót nước.

“Nghe nói Anh Tử đã cắt tử cung rồi?” Bà vất vả mệt mỏi, còn chưa ngồi xuống liền lo lắng hỏi.

“Dạ phải.” A Vinh đưa ly nước, không dám giấu giếm.

“Chao ôi, vậy phải làm sao bây giờ, nó còn chưa sinh con trai cho gia đình chúng ta.” Bà cầm cái ly, gấp đến độ chưa kịp uống nước, “Con chính là con trưởng trong nhà, nhà cửa và sản nghiệp đều chờ con kế thừa, làm sao có thể tuyệt hậu.”

“Không phải còn có Tiểu Thảo sao?” A Vinh vẫn cười xoà, đôi mắt anh vẫn như hồ nước mùa xuân, không vội vàng xao động.

“Như vậy sao được, nếu không…con ly dị cô ta rồi lấy vợ khác, dù sao cũng có cô gái khác gia thế tốt, hiền lành…” Mẹ A Vinh có phê bình kín đáo với Anh Tử: cô cái gì cũng không được, dáng vẻ cũng quá mạnh mẽ, vẫn là một cô gái ở nông thôn. Quan trọng là, tính tình Anh Tử nóng nảy, nhiều lần mắng lời thô tục với A Vinh, bà làm mẹ chồng thật đã nghe quá nhiều lần.

“Không được!” Lần đầu tiên A Vinh thu lại ý cười, vẻ mặt gay gắt.

Bà bị dáng vẻ của con mình làm chấn động, biết anh nổi giận, bà liền sửa lời nói: “Được được, không lấy người khác, vậy nếu không con đem con trai của em con sang đây đưa cho cô ta nhận làm con thừa tự?”

“Như vậy không tốt đâu, Anh Tử sẽ đau lòng.” A Vinh vẫn lắc đầu.

“Vậy con muốn sao?”

“Con? Con và Anh Tử, còn có con gái sống qua ngày cũng rất tốt.”

“Con!” Mẹ A Vinh hận đến mức quay đầu đi: đứa con này có hiếu, biết kiếm tiền sống, chỉ cưới một người vợ, vâng lời răm rắp.

“Vậy con đi theo cô ta cả đời đi, mẹ thật sự không hiểu rõ.”

***

“Ông ngoại, cháu thật sự không hiểu rõ.”

Bốn mươi năm sau, cháu ngoại Thảo Thảo cũng nói như vậy với A Vinh (hiện tại nên gọi là ông Vinh). Cô bé ghé trên bàn nhìn tỉ mỉ tấm ảnh lúc trẻ của ông bà ngoại, đã không biết bao nhiêu lần, không hiểu rõ: vì sao ông ngoại đẹp trai như vậy lại cưới bà ngoại bình thường như vậy?

Hơn nữa cô bé càng không rõ: tại sao ông ngoại đối xử tốt với bà ngoại, bà ngoại lại hung dữ với ông ngoại?

Từ nhỏ, Thảo Thảo gởi nuôi ngoài nhà ông bà ngoại, tính tình bà ngoại nóng nảy, đã không ít lần cô bé bị bà ngoài trách mắng!

Ông ngoại cũng vậy.

Bà ngoại hầu như mỗi ngày sẽ dùng những người phụ nữ khác nhau để làm khó nói lời thô tục mắng ông ngoại, giận dỗi, đập cửa… Nhưng cho đến bây giờ ông ngoại đều im lặng nghe giáo huấn, rồi cười ha hả, nhất là sau khi ông rụng hai chiếc răng cửa, nụ cười càng lộ vẻ hiền từ.

Ông sẽ che chở Thảo Thảo, đến phòng bếp nấu đồ ăn ngon cho bà ngoại ăn.

Thành phố vào mùa hè oi bức, trong phòng bếp lại không có điều hoà, chiếc áo của ông Vinh đã ướt đẫm, nhưng ông cam tâm tình nguyện nấu nướng, chăm chú phân chia những viên thịt, phải nắn từng viên một thật tròn trịa, kích cỡ phải giống nhau như đúc, ông luôn nấu đồ ăn ngon nhất cho Anh Tử.

Thảo Thảo nhìn thấy ông ngoại khổ cực dốc sức làm ra, người nào cũng khen ngợi, nhưng bà ngoại lại nói: “Ông ấy có công dụng cái rắm!”

Sau đó, ông ngoại về hưu, mỗi ngày ông đều nhận tất cả việc nhà, ở phòng bếp bận bịu đến một giờ trưa làm một bàn thức ăn cho bà ngoại, Thảo Thảo nhịn không được mà chảy nước miếng, ăn thật ngon, bà ngoại lại cầm chiếc đũa khều vài cái rồi đi ra sô pha xem TV: “Ăn không ngon!”

Thảo Thảo thấy ông ngoại đeo kính lão, đầu tiên lấy báo chí ra đánh dấu những tin tức mà bà ngoại thích, hoặc là trích ra những đoạn ngắn đặc sắc trong sách để viết ra quyển vở. Sau đó ông dựa vào một chiếc ghế, rồi đọc từng câu từng chữ cho bà ngoại đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thanh âm của ông ngoại rất êm tai, trải qua năm tháng, thanh âm dễ nghe vẫn vang lên đầy sức sống.

Bà ngoại lại nói: “Lải nhải phiền quá.”

Thảo Thảo nhìn thấy ông bà ngoại như vậy đã 10 năm, nghe mẹ nói, bà đã thấy 40 năm.

Lại nghe nói, ông bà ngoại đã như vậy 50 năm.

Sau khi Thảo Thảo trưởng thành, đi phương xa, nghe nói có vài bạn trai. Qua tết Thảo Thảo về thăm ông ngoại, nhìn thấy ông bà ngoại vẫn như vậy, cô đột nhiên hiểu được: ông ngoại yêu bà ngoại nhiều như vậy, cô thay ông ngoại bất bình.

Thảo Thảo vừa muốn mở miệng, lại nghe ông ngoại cười khanh khách nắm tay cô nói: “Thảo Thảo à, sau này về nhà nhiều một chút, bà ngoại rất nhớ con.”

Thảo Thảo sửng sốt lại nghe ông ngoại nói chầm chậm: “Bà ngoại con, bà ấy tốt lắm.”

Ông ngoại nói lời này không bao lâu thì bị bệnh.

Là khi trèo thang lên lầu không cẩn thận bị ngã, ông bị gãy xương.

Thảo Thảo chạy tới bệnh viện thăm ông ngoại, cô thấy trong phòng bệnh chỉ có hai người, một người là ông ngoại đang nằm trên giường bệnh, một người là bà ngoại lấy bồn nước, rồi vắt khăn giúp ông ngoại lau người.

“Mẹ không phải đã mời y tá sao?” Thảo Thảo khó hiểu.

“Y tá nào chăm sóc chu đáo bằng bà chứ?” Bà ngoại dùng một tay nâng lưng ông ngoại lên, tay kia thì cầm khăn, nhanh nhẹn và thuần thục lau cho ông. Lau xong rồi, bà bưng hộp cơm, múc một muỗng đút ông: “Đến, ông lão, ăn cơm.”

“Ăn ngon.” Ông ngoại nhai một miệng lớn, nhấp nháp miệng, răng của ông đã rụng rất nhiều.

“Đương nhiên, tôi nấu có thể không ăn ngon à?” Thảo Thảo nhìn hai ông bà hoà thuận vui vẻ, đây là cơm bà ngoại nấu sao?

Rất phong phú, rất thơm…

Ông ngoại nói đúng, bà ngoại cũng tốt lắm.

Bà ngoại vẫn chăm sóc ông ngoại như vậy, vẫn nấu cơm cho ông, đưa cơm, trông coi trước giường bệnh, cho đến khi ông ngoại đứng lên một lần nữa.

***

Sau đó, Thảo Thảo lại lớn hơn một chút, càng đi càng xa, cô ở một nơi cách ông bà ngoại rất xa.

Lại qua một tuần bận rộn, theo thường lệ Thảo Thảo gọi điện thoại nhà ông ngoại, âm thanh đô đô đô, không ai tiếp.

Cô gọi lại, vẫn không ai tiếp.

Ngày hôm sau cô gọi lại, là một giọng nữ xa lạ: “A lô, chào cô, xin hỏi cô tìm ai?”

Thảo Thảo kinh ngạc, cô tưởng rằng gọi lộn số, liền vội vàng cúp máy.

Cô lại gọi điện thoại của ba, đầu dây bên kia trầm mặc hồi lâu, cuối cùng ba dùng thanh âm trầm thấp nói: “Con cũng đã lớn, ba nói chuyện này với con, con có thể chịu đựng, ông ngoại đã qua đời.”

“Qua đời khi nào?” Cô rõ ràng đã lớn, có thể chịu đựng, tại sao cái mũi lại chua xót, hốc mắt lại mơ hồ.

“Ngày hôm qua, đột nhiên bước đi, trước đó vẫn khoẻ.”

“Bà ngoại thì sao?”

“Ở bên cạnh ba mẹ.”

“Con muốn nói điện thoại với bà ngoại.” Thảo Thảo gần như muốn khóc ra.

“Được, được.” Ba đưa điện thoại cho bà ngoại.

“Thảo Thảo à!” Thanh âm của bà ngoại vẫn mạnh mẽ như trước, giống như đàn ông. Rất vui vẻ rất cao hứng, thậm chí không nghe ra bi thương.

Ý nghĩ đáng sợ vừa rồi của Thảo Thảo cũng được âm thanh này làm cho bình tĩnh. Cô dịu xuống, vội vàng nói với bà ngoại: “Bà ngoại, tháng tư con về nước thăm bà.”

“Tốt, tốt, bà ngoại chờ con trở về.” Bà ngoại ở đầu dây bên kia lại mỉm cười, bà an ủi Thảo Thảo, “Thảo Thảo à, ông ngoại con đi rồi, con đừng quá đau lòng.”

“Dạ, được ạ…” Thảo Thảo vẫn nghẹn ngào, mặc cho điện thoại từ tay bà ngoại giao lại cho ba.

“Ba, ông ngoại thế nào?”

“Bà ngoại không cho ba mẹ đưa ông ngoại vào nhà xác, ông ở ngay trong nhà, cùng nằm với bà ngoại con ba ngày.”

“Tốt, ba mẹ nhất định phải nghe theo bà ngoại.”

“Ba và mẹ con mua phần mộ đôi cho ông bà ngoại, đằng trước mộ có một mảnh vườn nhỏ, bốn mùa xanh tươi. Bà ngoại con không biết chữ, cũng nói rất đẹp.”

“Tốt…” Thảo Thảo nói nhiều nhất chỉ một chữ tốt và gật đầu, ông ngoại tốt, bà ngoại cũng tốt.

Nhưng tin xấu lại truyền đến những ngày sau đó.

“Ba mẹ đưa ông ngoại lên núi xong, bà ngoại con trở về thì tê liệt, cuối cùng không thể đứng dậy.”

“Ba mẹ đưa bà đến bệnh viện, bác sĩ nói bệnh ung thư của bà ngoại đã áp chế bốn mươi mấy năm giờ đây đột nhiên khuếch tán.”

…..

Nghe xong một loạt tin xấu, Thảo Thảo hai mắt đẫm lệ rã rời: “Sao lại có thể như vậy?”

Bà ngoại chính là người phụ nữ chịu cay đắng nhất giống như đàn ông mà cô đã gặp qua. Bà ngoại khi còn trẻ mắc bệnh ung thư, Thảo Thảo biết: các bác sĩ đều nói, chưa từng gặp qua người nào áp chế bệnh ung thư tốt như vậy, người bệnh đề kháng ung thư thành công như vậy.

“Bác sĩ nói không có khả năng.” Ba ở đầu dây bên kia nặng nề, “Khi ba mẹ đưa bà tới bệnh viện thì các bác sĩ đều nói khó thể tin được, tế bào ung thư của bà ngoại con nhanh chóng khuếch tán trong hai ngày, hiện giờ từ nội tạng đến xương cốt đã không còn một chỗ không có tế bào ung thư…” Ba cũng nói không được nữa.

***

Hôm này là ngày thứ ba của tết âm lịch, bên ngoài vẫn là một mảng màu đỏ, họ hàng thăm viếng nhau, kẹo ngọt, may mắn đến các gia đình, không khí vô cùng vui mừng.

Nhưng có một gia đình trông coi trước giường bệnh.

Không những người nhà, cả bác sĩ cũng không còn cách nào. Anh Tử trên giường bệnh, người phụ nữ ngoan cường này lại vứt bỏ sinh mạng trong thời gian ngắn.

Tế bào ung thư của bà đã khuếch tán.

Bà hôn mê.

Máy móc rõ ràng biểu hiện có nhịp tim, con gái, bạn bè…Thậm chí là người chị đã hơn 90 tuổi ở đầu giường, bà cũng mặc tiếng gọi của họ mà không nguyện ý tỉnh lại.

Bởi vì người có thể đánh thức bà đã không còn nữa.

Người có thể đọc sách báo cả đời cho bà không biết chữ.

“Mẹ, mẹ hãy ăn cơm.” Con gái đút cho bà.

Anh Tử vô thức há miệng, ăn một viên thịt, lại đột nhiên nói chuyện: “Ăn ngon, giống như mùi vị ba con nấu.”

Bà đột nhiên nói một câu hoàn chỉnh.

“Mẹ, mẹ tỉnh rồi?” Cả nhà già trẻ lớn bé đều vây quanh sang đây.

Nếp nhăn trên mặt Anh Tử không nhiều lắm, bà vốn không lộ rõ vẻ lão hoá, bà mở mắt, nhìn con gái, nhìn người nhà nở nụ cười, đôi môi mấp máy: “Mẹ đi theo ông ấy cả đời, chưa từng chịu đựng bất cứ khổ cực nào.”

Bà nhìn lên trần nhà, nhìn người đó trên bầu trời.

“Người một nhà trong một năm chỉ có thể đi một người mới không mang xui xẻo cho thế hệ sau. Cũng không thể tổ chức tang lễ vào cửa ải cuối năm, không thì năm mới của bọn trẻ sẽ không tốt.”

“Dạ, dạ, cho nên mẹ nhất định phải sống khoẻ mạnh.”

“A ——” Anh Tử cười một tiếng, vẫn là khàn khàn mạnh mẽ như vậy. Bà không nói chuyện nữa, lẳng lặng nằm đó, mỉm cười như là đang đợi gì đó.

Tiếng pháo bên ngoài chợt vang lên, khoé miệng tươi cười của Anh Tử đột nhiên từ từ kéo rộng ra, bà hướng về con gái nói: “Con xem cho mẹ bây giờ là mấy giờ?”

Con gái nâng cổ tay xem đồng hồ: “Bây giờ là 12 giờ 2 phút.” Nói xong cô đi lấy hộp cơm, “Mẹ, mẹ muốn ăn thêm chút nữa không?”

Anh Tử khoát tay, tỏ ý không cần. Ý cười bên môi bà giống ánh mặt trời giữa trưa.

“A Vinh, đưa tiễn năm cũ rồi, bây giờ em có thể đi theo anh.” Bà cười nói.

Sau đó bà bình thản nhắm mắt, từ thống khổ giày vò đến tốt lành và sung sướng, từ tưởng niệm chia lìa đến vĩnh viễn gắn bó.

Sống chính là địa ngục, chết mới là thiên đường của bà!

Trên thiên đường có một người đang đợi bà, Anh Tử một bước tiến đến cánh cửa của thiên đường, bà có thể nhìn thấy ông, mặc áo sơ mi quần tây, khuôn mặt khôi ngôi. Anh Tử có thể đi qua nắm lấy bàn tay to lớn rắn chắc dẻo dai của ông, rồi kéo đến bên cạnh mình.

Lần này bà không cần ông viết trong lòng bàn tay của bà, bà muốn ông đọc, đọc rằng ông chính là “mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song” của bà.

Chỗ bọn họ ở lần này rất đẹp, đằng trước còn có mảnh vườn nhỏ, bốn mùa xanh tươi, bà thấy rất đẹp.

Lần này bọn họ có thể sống cùng nhau, không bao giờ xa cách nữa.

Không viết ra được thì lại thế nào? Cũng không cần viết, dù sao tình yêu của họ, không ai ít hơn đối phương. Anh là em, em là anh, sống cùng chỗ chết cùng huyệt, vĩnh viễn đều phải cùng một chỗ.

Năm mươi năm, một trăm năm, cả đời, đời đời kiếp kiếp.

-Hết-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro