22.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nếu như những trang năm tháng cũ bị đào móc một cách tàn nhẫn, sẽ mở ra những góc khuất bất kham nhất.

Lăng nhục, đấu tranh, thỏa hiệp, xấu hổ.

Cuối cùng, những từ ngữ khó nghe này, có đủ hay không?

Nếu như giấc mộng bi thương năm xưa bị đông cứng lại để xé toạc, để lộ những điều nhục nhã mơ hồ.

Cừu hận, chần chờ, sợ hãi, trốn tránh.

Dùng hết những con chữ tuyệt vọng, vẫn không thể đi đến hồi kết.

Nơi này là 'Tội vực'.

Chuẩn bị nghênh tiếp sự dơ bẩn của ngươi quay lại. Ngươi phải biện hộ thế nào đây? Ở trước mặt tiểu thiếu niên của ngươi.

Ngươi là rác rưởi tượng trưng cho trụy lạc và cuồng hoan. Lộc Hàm.

Đến lúc Lộc Hàm khôi phục ý thức, cậu cũng không cảm giác được linh hồn của mình đã ra khỏi sự kiểm soát, thân thể vẫn chịu sự khống chế của ý thức. Xem ra vừa rồi giai điệu kỳ lạ của tiếng chuông phối với tiếng sáo cũng không phải là khúc chiêu hồn trong truyền thuyết của Bồng Thịnh.

Chỉ là giai điệu bình thường làm mê man tâm trí con người thôi sao? Thế nhưng đây là chỗ nào?

Lộc Hàm phát hiện mình nằm trên một chiếc giường đá được phủ kín hoa tươi, cậu đứng dậy, nhìn xem xung quanh, ánh sáng mơ hồ không rõ.

Có lẽ lại là hang đá nào đó ở dưới lòng đất của Vương thành. Lúc trước ở Bồng Thịnh đã biết rõ, dưới lòng đất Vương thành vẫn là Vương thành. Hang đá có mặt khắp nơi, còn phức tạp hơn cả trên mặt đất.

Cách bố trí của hang đá này vô cùng. . . kỳ quái, từng dải từng dải lụa đỏ được treo ở trên đỉnh, đan xen nhau. Lụa đỏ được tết thành những đóa hoa, đóa lớn đóa nhỏ liền kề. Giường đá mình đang nằm cũng được phủ đầy hoa tươi. Đây. . . quả thật giống như cách bố trí của hỉ phòng.

Chỉ là ở nơi được ánh sáng mơ hồ chiếu rọi thế này, hoàn toàn không có không khí vui mừng, toàn bộ là hương vị ám muội của âm mưu quỷ dị.

Đúng rồi, tiểu hài tử? ! Ở đâu rồi? Sao lại không ở bên cạnh mình.

Lộc Hàm không chút do dự mà nhảy xuống giường đá, lúc này, một chùm tia sáng chiếu thẳng vào một thân người đang đứng thẳng. Lộc Hàm híp mắt, nhìn về phía bóng người không được rõ ràng lắm.

Tay chân của cậu ta bị lụa đỏ ôn nhu trói buộc, nhưng hình như cậu ta không có ý muốn thoát ra. Có lẽ nên nói, e rằng cậu ta vốn đã từng đấu tranh, nhưng bây giờ, cậu ta bỏ cuộc.

Cậu ta chỉ lẳng lặng nhìn một khối lụa đỏ thật to treo trước mắt, như một tấm màn sân khấu, ánh sáng chiếu vào nơi lụa đỏ giao nhau, dường như đang dệt nên một bức tranh.

Bức tranh gì đây.

Người kia cứ ngây ngốc mà nhìn chăm chú vào những hình ảnh trên tấm màn sân khấu bằng lụa đỏ, có lẽ cậu ta đã nhìn rất lâu. Cứ nhìn, cứ nhìn.

Nhìn đến chết lặng, nhìn đến vô lực.

Bức tranh gì đây.

Người kia, là Thế Huân, là tiểu hài tử của cậu.

Không biết vì cái gì, lúc này Lộc Hàm như bị định trụ. Cậu rõ ràng có thể di chuyển, rõ ràng có thể đi đến bên cạnh Ngô Thế Huân, giúp tháo bỏ lụa đỏ đang trói buộc cậu ta, có thể đi đến bên cạnh cậu ta, đến kéo tay của cậu ta.

Thế nhưng cậu đột nhiên không dám đi lên phía trước, cậu không dám đi đến bên cạnh Ngô Thế Huân, cậu sợ hãi, thái độ của tiểu hài tử có vẻ khác thường, khiến cậu cảm thấy dù cho đi về phía trước một bước, một bước thôi, những điều chờ cậu, sẽ khiến cậu không chịu nổi.

Bức tranh gì đây.

Lúc này, Ngô Thế Huân chậm rãi xoay đầu lại, nhìn về phía Lộc Hàm. Lộc Hàm thấy không rõ ánh mắt tiểu hài tử, cậu lăng lăng đi tới từng bước một, nhưng cả một câu gọi cậu ta cũng không thể phát ra được.

Một tiếng "Tiểu hài tử" nghẹn ở cổ họng vẫn chưa phát ra, Ngô Thế Huân đứng ở phía trước khàn khàn lên tiếng.

"Lão đầu, ngươi đã tỉnh. . ." Không giống tiếng nói trong trẻo của thiếu niên, vừa có vẻ buồn bực lại vừa khàn khàn.

"Tiểu hài tử, ngươi. . . đang nhìn cái gì. . ." Giọng nói Lộc Hàm run run, cuối cùng cũng hỏi một câu.

"Ta đang nhìn. . ." đầu Ngô Thế Huân chậm rãi chuyển qua tấm lụa đỏ như màn sân khấu -- cậu ta mở miệng, vẫn là thanh âm buồn bực lại khàn khàn kia.

"Lão đầu, ta không muốn xem những thứ đó, những thứ này bẩn quá, thật khó xem. Ta tỉnh dậy liền đứng ở chỗ này, ta không muốn xem, nhưng ta bị trói không thoát ra được, ta thật sự không muốn xem nữa. . . Thế nhưng mà lão đầu, người trong đó. . . hình như là ngươi. . ."

"Ta hẳn là nhận lầm rồi, ừ, nhận lầm rồi. . ."

Tiểu hài tử rốt cuộc rũ đầu xuống, lắc đầu tự lẩm bẩm.

Lộc Hàm nhìn cậu ta cứ tiếp tục làm như vậy, cuối cùng không thể chịu được nữa, khẽ cắn môi. Cậu chạy nhanh đến chỗ Ngô Thế Huân, ngừng lại, ánh mắt run rẩy mà nhìn về phía màn sân khấu đỏ rực kia --

Bức tranh giữa khung cảnh đỏ tươi như một màn hồng hoan thấu trời, làm vỡ tung con đê mỏng manh, dùng một tư thái ngang ngược càn rỡ tràn vào tầm mắt Lộc Hàm! Từng ngọn từng ngọn sóng lớn đập vài trái tim Lộc Hàm--

Những thân thể dã man lại bẩn thỉu, bao phủ thân thể gầy yếu trần trụi của thiếu niên, hoang dã vứt bỏ văn minh! Thân hình vặn vẹo, dây dưa với thiếu niên dưới thân, gương mặt xinh đẹp của thiếu niên bị ánh sáng làm lu mờ, hoảng sợ, giãy dụa. Bị kiềm hãm, bị xâm phạm, bị chiếm đoạt. Thống khổ, tuyệt vọng, sau đó là vô lực, thỏa hiệp.

Cuối cùng lại bại bởi sự thành thật của thân thể, nghênh hợp, giao hoan, đầy khắp thân thể. Loại biểu cảm này, là thỏa mãn sao? Dường như rất tiêu hồn, dường như vô cùng hưởng thụ. Hoàn toàn đối lập với sự phản kháng khi nãy, đáng mỉa mai chưa! Thật khó xem. . .

Hết thảy tất cả đều hợp thành một câu, nặng nề va đập vào đầu Lộc Hàm.

"Lộc Hàm, đó là ngươi, Lộc Hàm, đó là ngươi, Lộc Hàm, đó là ngươi."

Thân thể Lộc Hàm run rẩy kịch liệt. Cậu chết lặng mà nhìn chằm chằm vào những hình ảnh trong màn lụa đỏ lắc đầu --

"Không. . . Không. . ."

Ngô Thế Huân ngẩng đầu lên, nhìn theo ánh mắt Lộc Hàm về phía màn sân khấu, lúc này, lụa đỏ trói buộc tay chân cậu ta dường như đạt được mục đích nên tuột khỏi tay.

Sau khi lấy lại tự do, Ngô Thế Huân chậm rãi giơ tay lên, chỉ vào màn sân khấu --

"Lão đầu, người kia không. . ."

Không đợi cậu ta nói xong, Lộc Hàm đột nhiên như nổi điên mà chụp lấy tay của Thế Huân, cậu kềm chế thân thể đang run rẩy, quay người lại che trước mặt Ngô Thế Huân, đưa lưng về phía những hình ảnh được chiếu trên tấm rèm lụa đỏ ấy --

Cậu một tay che kín hai mắt Ngô Thế Huân!

Cậu không ngừng lắc đầu, nước mắt của cậu sớm đã bị màn hồng hoan kia đập vào lồng ngực khiến nó vỡ òa.

"Đừng nhìn. . . Đừng nhìn mấy thứ đó, ta van xin ngươi, đừng nhìn, ta van xin ngươi. . . Van xin ngươi. . ."

Ta có thể bị xé rách, ta có thể ở trở lại chỗ vô sỉ bị đào lên, ta có thể chịu được, ta có thể chịu được hết, nếu như chỉ có một mình ta.

Thế nhưng làm sao có thể ở trước mặt của ngươi, làm sao có thể để cho ngươi thấy được những thứ này? Làm sao có thể để cho ngươi thấy được ta dơ bẩn như vậy. Làm sao có thể để cho ngươi thấy được. . . Không bằng cứ giết ta đi.

Ngô Thế Huân cảm giác ánh mắt của mình bị che quá chặt. Cố gắng mở to cũng không mở ra được.

Ngươi hoảng hốt như vậy, ta thật chưa từng thấy qua. . . Cho nên là ngươi thật sao. . . Lão đầu, thật sự là ngươi.

Vì sao cảm giác không phải. Ngươi rõ ràng sạch sẽ như vậy,

Thứ này. . . Những thứ này. . . Tại sao có thể là ngươi chứ.

Lồng ngực của cậu như có vật gì muốn nổ tung lên. Cậu muốn kiềm chế lại. Cuối cùng tất cả tình cảm lại biến thành nước mắt, từ trong đôi mắt đang bị gắt gao che lấy, chậm rãi chảy ra.

Làm ướt tay Lộc Hàm.

Thế Huân vươn tay phải ra, đem những ngón tay của Lộc Hàm đang che trên mắt mình mở ra từng ngón một. Cậu mở to hai mắt đẫm lệ nên nhìn không rõ, nhưng khi Thế Huân nhìn thấy con người ở trước mắt, người cứu cậu ra khỏi địa ngục đầy giòi bọ, người suốt mấy năm qua đã bù đắp cho cậu toàn bộ ấm ấp và nuông chiều, là lão đầu. Nam tử có một khuôn mặt xinh đẹp, lúc này đang run rẩy như muốn tan vỡ--

Tất cả chán ghét hết thảy đều bị đánh nát, chỉ còn đau lòng, như lưỡi dao sắc bén.

Ta bị trói ở chỗ này, nửa ép buộc nửa hối hả mà nhìn những hình ảnh này, nhìn những thứ ghê tởm như vậy, so với hết thảy những gì ta từng trải qua trên đời đều ghê tởm hơn. Nhưng trong đó lại có khuôn mặt của ngươi.

Ta muốn ngươi nói người này không phải ngươi, ta muốn ngươi nói đó không phải sự thật, ta muốn ngươi dứt khoát nói cho ta biết những thứ này đều là ảo giác. Ta đều sẽ tin. Như vậy thật tốt, trong lòng ta, ngươi vẫn là người kia, là lão đầu tốt nhất.

Thế nhưng, sao ngươi không nói, sao ngươi không phủ nhận, tại sao phải sợ, tại sao phải sợ.

Ta rõ ràng cho ngươi cơ hội lừa gạt ta, ta rõ ràng cho ngươi cơ hội trốn tránh mà. Thế nhưng vì sao ngươi lại không trốn. Vì sao lại ngốc như vậy.

Hiện tại tốt rồi, ngay cả ta cũng trốn không thoát. Gánh vác những thứ này của người trên vai, ta còn trốn thế nào được nữa?

Ta sao có thể vứt bỏ ngươi đây? Nếu như ngay cả ta đều chịu không được ngươi như vậy, ai sẽ tới cứu ngươi?

Ngô Thế Huân đem tay phải đặt lên thân thể Lộc Hàm, cậu vừa định nói gì đó, cậu vừa định muốn an ủi Lộc Hàm. Vừa định nói, không sao cả.

Bên tai lại nhớ đến giai điệu của chuông và sáo khi nãy, giai điệu ngăn cản động tác của cậu, ngôn ngữ của cậu.

Thân thể Lộc Hàm vẫn run rẩy, đầu vẫn cứ rũ xuống.

Giai điệu này hình như chỉ có mình Thế Huân nghe được. Ý thức của cậu bắt đầu có chút hỗn loạn, cậu cúi đầu nhìn gương mặt đang rũ xuống của Lộc Hàm, trên ấy vẫn vương đầy nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống. Nửa bên mặt bởi vì vừa mới kích động mà có chút ửng hồng. Vô tình khiến Lộc Hàm xinh đẹp thêm vài phần.

Giai điệu bên tai không sao xua tan được, khiến cho thân thể Ngô Thế Huân sinh ra cảm giác vô cùng vi diệu nhưng lại giống như phản ứng kịch liệt --

Cổ họng của cậu bắt đầu khô nóng, mà giai điệu chết tiệt đó lại thúc giục thêm phần khô nóng. Hạ thân không hiểu sao xuất hiện dị động, Ngô Thế Huân cảm thấy thân thể của mình cực kỳ quái lạ, mà ngọn nguồn của sự quái lạ này, lại đến từ Lộc Hàm!

Cậu hung hăng lắc đầu, sau đó Lộc Hàm đẩy ra, nắm hai tay thật chặt, cúi đầu kiềm chế thân thể khô nóng, từng bước lui về sau --

Lộc Hàm bị đẩy ra vô lực nhìn Ngô Thế Huân, nhìn cái đầu rũ xuống không thấy rõ biểu cảm của cậu ta, nhìn phía sau hai lỗ tai trắng nõn bốc lên màu đỏ. Nhìn thân người cậu ta lui về phía sau.

Tiểu hài tử, có phải ngươi rất giận ta không, ta khiến cho ngươi thất vọng cực độ sao, ngươi kinh thường ta, đúng là ngươi vẫn thấy ta rất bẩn, muốn đẩy ta ra như vậy sao?

Trong mắt Lộc Hàm tràn ngập tuyệt vọng.

Mà lúc này đây, bên tai Ngô Thế Huân vẫn là giai điệu thôi tình đó. Cậu cúi đầu, không dám nhìn mặt của Lộc Hàm, dục vọng không bị khống chế đến từ chỗ sâu nhất trong thân thể hung hăng bóp nghẹt cậu, dường như ý thứ đã không còn chịu sự chi phối của linh hồn.

Cậu đột nhiên bị suy nghĩ trong đầu của mình làm cho sợ hãi.

Cậu ta muốn, muốn cùng với Lộc Hàm, làm chuyện giống như người trên những hình ảnh kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yế