Tonight

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 1:

Jang HyunSeung, một chàng trai sống nhưng chưa từng sống, tồn tại trên đời nhưng vẫn không thể hiểu vì sao mình lại ở trên thế gian này, chỉ thích ngủ và chỉ muốn ngủ để không phải sống từng ngày mệt mỏi nơi thế gian này. Phải, cậu là đứa bé mà bậc sinh thành đã tàn nhẫn vứt bỏ khi mới lọt lòng, như hiểu được nỗi đau của chính mình, của đấng sinh thành nên lúc nào Hyun Seung cũng im lặng, ít nói, không thích cười đùa, nụ cười dường như là thứ hiếm hoi nhất trên khuôn mặt xinh đẹp, thanh tú của cậu, nhưng khi cậu cười thì cả thời gian cũng ngưng đọng thì ngỡ ngàng, ngỡ ngàng tự hỏi rằng đó có phải là chàng trai hay là một thiếu nữ xinh đẹp?.

Cuộc đời vẫn cứ tuần hoàn một cách chán nản, buồn tẻ cho đến khi cậu gặp được hắn, hắn lùn hơn cậu, lại cứ loi nhoi, lóc chóc như “con chó cảnh”, cậu không thích hắn vì hắn lúc nào cũng ồn ào, không bao giờ cho cậu một phút yên tĩnh, không bao giờ cho cậu ngủ suốt ngày, lúc nào cũng nhiều chuyện. Cậu không thích hắn, nhưng không ghét hắn, cậu thấy mệt mỗi khi hắn xuất hiện, nhưng lại thấy buồn nếu như không thấy hắn, chẳng biết tự bao giờ, cái tên hắn đã trở nên vô cùng quen thuộc với cậu “Lee Ki Kwang”.

_ HyunSeung à!

_ Gì? Lại bày trò gì rồi hả?

_Quá đáng! Sao lần não cũng nghĩ xấu về tui zậy hả? Sao không nghĩ chuyện gì đó tốt đẹp về tui đi?

_Không thể nghĩ và cũng không thích nghĩ.

_Yah! Jang HyunSeunggggggg!!

_Làm gì giữ vậy? Đùa chút thôi mà_ HyunSeung bật cười, điều duy nhất khiến cậu thấy vui là chọc cho Ki Kwang tức điên như con choi choi, nhưng nụ cười ấy vô tình lại khiến một kẻ buồn rầu, luyến tiếc.

_HyunSeung à, từ ngày mai cậu phải sống cho tốt đó nha, phải ăn uống thật đầy đủ, không được ngủ quá 8 tiếng một ngày, không được khóc và cười trước mặt người khác, đặc biệt là mấy tên con trai và…và..

_Này, Lee Ki Kwang, hôm nay cậu bị làm sao thế? Sao lại ăn nói nghiêm túc như vậy chứ? Đừng làm tui sợ nha!

_HyunSeung à, ngày mai………..ngày mai……..mình không thể chăm sóc cho cậu được nữa rồi, nhưng nhất định………nhất định mình sẽ về bên cậu, mình sẽ về để bảo vệ cậu suốt đời, mình thề đó!_ Ki Kwang bỗng bật khóc, giọng nói trở nên nghẹn ngào, rồi bất giác hắn đưa tay ôm lấy khuôn mặt thanh tú của HyunSeung và đặt lên đôi xinh đẹp một nụ hôn, nụ hôn không mãnh liệt, say đắm, nhẹ nhàng như cơn gió thoảng qua, nhưng vị ngọt của nó của phảng phất trong không gian, không rõ ràng như cứ cuốn hút khiến con người không thể điều khiển được cảm xúc của chính mình.

Khác với HyunSeung, Ki Kwang là con trai của một gia đình khá giả ở Seoul, vào những ngày ngày hè oi ả nhưng vô cùng quí giá, hắn đã lén gia đình đến hòn đảo thiên đường của đất nước kim chi, đảo “JeJu”. Ở đó, hắn đã gặp cậu, người con trai đẹp hơn cả hoa nhưng lại mang một nỗi u buồn khôn nguôi, hắn yêu nụ cười tỏa nắng của cậu nên luôn tìm mọi lí do để tìm cậu. Những ngày hè oi ả rồi cũng qua nhường lại không gian và thời gian cho mùa thu lộng gió và luôn mang hơi thở của những trái tim cùng nhịp đập, mang vẻ đẹp của những mối tình nơi trần thế. Hắn trở về Seoul phồn hoa và bon chen, để lại một kẻ trở về với sự cô đơn, lạnh lẽo ngày nào, ngày chưa có hắn.

Nỗi cô đơn đã đến một mức giới hạn, khi mà HyunSeung đã chán sống cuộc sống nơi hòn đảo thiên đường nhưng không có hắn, không có niềm hạnh phúc mà hắn mang lại cho cậu. HyunSeung đã ra đi, đi đến Seoul hào nhoáng để tìm hắn, tìm hạnh phúc thuở nào, nhưng cậu không biết rằng, ở Seoul còn có một người đã đợi cậu rất lâu và chính cậu cũng đã đợi người ấy rât lâu, dường như họ tồn tại chỉ để thuộc về nhau.

Chap 2:

Seoul hào nhoáng, phồn hoa và tấp nập như bất kì thành phố lớn nào trên thế giới, nhưng song song với sự hào nhoáng ấy cũng đi kèm với nhiều cạm bẫy khó lường. Mặt trái của sự phồn vinh và xa hoa chẳng xa lạ gì khi nó bắt nguồn từ chính những kẻ lắm tiền nhiều của, những kẻ ban ngày là những con người cao quý và thanh lịch khiến bao kẻ khác ngưỡng mộ, nhưng chỉ khi ánh mặt trời không còn vấn vương nơi đây và bóng tối làm chủ mọi thứ thì những kẻ cao quý ấy mới thực sự trở về bản chất thực của chúng, bản chất vốn có của con người: tham lam và sa đọa.

Soom, một quán bar nổi tiếng của thành phố Seuol về đêm. Nơi đây không phải là nơi cho tầng lớp trung lưu có thể mơ tới, nơi đây chính là hơi thở đầy quyền lực và tiền bạc của những kẻ thuộc tầng lớp thượng lưu giàu có, không, phải nói là cực kì giàu có. Tầng lớp giàu có lắm tiền nhiều của cũng chán ghét cái cuộc sống “nghiêm chỉnh” mà lúc nào cũng được những tay paparazi “chăm sóc” nhiệt tình.

Nhưng có một điều mà khiến cho Soom trở thành một quán bar độc nhất vô nhị mà khi đã bước vào đây, thiên thần cũng không còn trong trắng.

_Anh à! Anh đợi em có lâu không?_ Cái giọng chua lè, nũng nịu khiến người khác sởn gai ốc ấy là của một cô người mẫu xinh đẹp, chân dài thuộc hàng siêu mẫu chứ chẳng đùa. Với một khuôn mặt xinh đẹp trát đầy son phấn cùng với bộ váy không thể ngắn hơn ấy thì cái giọng nũng nịu ấy cũng chẳng khiến người ta ngạc nhiên, nhưng thứ khiến người ta nổi gai ốc thực sự chính là đối tượng của câu nói đó. Một thanh niên đẹp trai nhưng mang một vẻ lạnh lùng đáng sợ và cậu ta làm em của cô siêu mẫu đó thì hợp hơn là làm người yêu của cô ta.

_ 5 phút 12 giây_cậu thanh niên với vẻ đẹp lạnh lùng và cao quý ấy cất tiếng nói tuy nhẹ nhàng nhưng khiến cô ả thôi vuốt ve thắt lưng cậu.

_Oppa, em xin lỗi mà, em chỉ muốn thật đẹp trước mặt oppa thôi mà, đừng tỏ ra khó tính như vậy mà!!

_Hôm nay tôi không có nhiều thời gian đâu, đi vào vấn đề chính đi.

_Em biết rồi mà oppa!!!

Trong căn phòng dành cho “Queen” của khách sạn năm sao bậc nhất trên thế giới đang vang lên những tiếng rên rỉ đầy khoái lạc, những tiếng rên thỏa mãn khi nhu cầu tình dục được đáp ứng mãnh liệt.

_Ah……Ah………….Ah……..oppa………ah���.nữa đi……..sâu nữa đi……...mạnh lên……..nhanh lên nữa…….ah………._cô ả siêu mẫu khi giờ đang ở trong tình trạng Eva cùng với người thanh niên đáng tuổi em cô ta. Cô ả đang làm tình với cậu ta và bắt đầu bộc lộ rõ ràng sự dâm tiện khi cơ thể nóng bỏng, khiêu gợi của ả đang chuyển động theo từng nhịp đẩy của chàng trai trẻ và khiến bầu vú to tròn của ả lắc lư đầy kích dục.

Khi cơn khát của thể xác đang dân trào thì chàng trai trẻ bắt đầu đẩy dương vật của mình sâu vào bên trong ả siêu mẫu xinh đẹp, với một tốc độ ngày một nhanh hơn khiến bầu vú cô ả lắc lư liên tục và miệng không ngừng thốt ra những lời lẽ khiêu dâm, kích dục.

_Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa……..hộc……..hộc��……hộc………em……….ra rồi…hộc.._Lúc này cả hai đã lên đến đỉnh điểm của sự khoái lạc và hai người ướt đẫm bởi mồ hôi và thứ tinh dịch sền sệt, trắng đục và nóng bỏng.

Chàng trai nhanh chóng mặc đồ và liếc nhìn ả siêu mẫu đang trần truồng nằm trên giường bằng ánh nhìn lạnh lùng, khinh bỉ.

_Cô sẽ là nữ chính trong “Shock”, và từ bây giờ tôi và cô không còn quan hệ gì hết, đừng bao giờ để tôi nghe thấy cái giọng kinh tởm và khuôn mặt giả tạo trơ trẽn của cô nữa. Lạnh lùng đóng sập cánh cửa phòng để lại sự bàng hoàng và xấu hổ tột cùng của ả siêu mẫu hạng nhất kia, người duy nhất dám làm như vậy chỉ có thể là hắn, “ông trùm con” của tập đoàn xuất nhập khẩu lớn nhất Hàn Quốc, là King của thế giới ngầm, Jong Jun Hyung

Chap 3:

Ban ngày, cũng như bất cứ đâu, Seuol lúc nào cũng đông đúc, bon chen, đặc biệt là vào giữa lúc trưa nắng khiến mọi người đều nhanh chóng rảo bước để tránh cái nóng nực và ồn ào đến điên người. Nhưng có một kẻ khác người lại không hề thấy khó chịu, cậu không thấy mệt khi đi giữa dòng người chen chúc vội vã, cậu thấy thích thú khi nhìn thấy vẻ hối hả, tấp nập của con người thành thị, cậu nhìn những toà nhà cao lớn chọc trời bằng con mắt của đứa bé khi lần đầu nhìn thấy cái đu quay trong công viên giải trí. Nói đến đây thì chắc ai cũng biết con người “hai lúa” này là ai rồi nhỉ, là cậu HyunSeung, kẻ tỉnh nhất trong những kẻ “điếc không sợ súng”, một mình te te lên Seuol mà không biết gì về nơi này, thứ duy nhất mà cậu biết đó là: Seuol là thủ đô của Đại Hàn Dân Quốc và nơi kẻ tên là Lee Kikwang đang sống, chấm hết, còn lại đối với cậu rất đơn giản, dễ hiểu “Chỉ cần không đụng đến những chuyện không phải của mình thì sẽ không sao hết” (ôi, sao mà tự tin thế, bởi thế mới bị người ta lợi dụng đó).

Khác với một kẻ đang thích thú với cái sự đông đúc của Seoul thì gần đó đang có một tên đang điến tiết lên khi hắn đang ở trong một chiếc Limo sang trọng (cái gì? ở trong đó mà còn bực mình à? Tên nào khó tính thế?) nhưng một điều quan trọng hơn là chiếc Limo đó đang kẹt cứng với hàng trăm chiếc xe khác với một lí do hết sức dễ thương, dễ chịu, dễ hiểu là “Kẹt xe”. JunHyung, kẻ đang ngồi trong đó đang khó chịu hết sức khi mà sức chịu đựng giới hạn của hắn ở ở mức Maximum. Hắn khó chịu, cáu bẳn đạp cửa xe và đi ra ngoài, hắn thà ở ngoài đường còn hơn là ở trong xe mà chịu đựng tiếng còi xe inh ỏi, còn còn tiếng cằn nhằn, đủ thứ lộn xộn. Sau này, nhiều lúc hắn tự hỏi nếu ngày hôm đó hắn vẫn ở trong xe thì ngày hôm nay hắn sẽ như thế nào?

Hai con người với cùng một sợi chỉ đó ở ngón út đang bước trên con đường mà định mệnh dành cho họ, mọi thứ đang tiến triển từng bước theo ý của một kẻ rất thích đùa, “ông trời”. Một tên ngốc đang vừa đi vừa chăm chú nhìn mọi thứ, một kẻ đang đi rất nhanh với vẻ mặt khó chịu khi hắn đang trễ một cuộc hẹn quan trọng, điểm chung duy nhất là hai tên này đi mà không nhìn đường nên hậu quả tất yếu là 2 tên ngốc đụng nhau cái rầm. HyunSeung đang bàng hoàng không hiểu cái gì đang xảy ra còn Junhyung thì bực tức, và sức chịu đựng của hắn thực sự đã vượt quá giới hạn cho phép nên hắn lên tiếng hét lên:

_Yah! Đi đứng kiểu gì thế hả? bộ bị đui hay sao mà không tránh ra chứ? (tên này zô ziên hết sức)

HyunSeung đang choáng váng sau cú va chạm kia thì lại bị một tên lạ mặt hét như tạt nguyên xô nước vào mặt, HyunSeung tuy ít nói nhưng cũng không phải là người thích chịu đựng, nghe tiếng hét của Junhyung thì noron thần kinh của HyunSeung đã hoạt động lại sau 5 phút đơ như trái bơ, lấy hết sức bình sinh HyunSeung hét lại vào mặt hắn.

_Yah! Nói lại đi, ai mới kẻ bị đui hả? Anh mới là đồ đui thì có, vừa đui vừa mất lịch sự, đụng người ta mà còn lớn giọng! (ôi trời! chết em rồi em ơi!).

Junhyung cũng rơi tình trạng bị đơ, trước giờ chưa ai dám nói với hắn bằng cái thái độ đó, thật là quá sức chịu đựng mà.

_Này, thằng nhóc kia, lớn miệng nhỉ? Chán sống rồi hả nhóc?

_Có gì mà không lớn miệng được? Tui đâu có sai. Mà anh tính làm gì tui hả? Anh mới là người lớn miệng thì có!_HyunSeung cũng không vừa, ráng gân cổ ra cãi cho bằng được (điều này quả là hiếm có à nha).

Junhyung đang chuẩn bị cho tên nhóc láo xược một đấm cho bõ ghét thì qua cặp kính râm anh nhìn thấy một khuôn mặt xinh như búp bê, một vẻ đẹp khó lòng cưỡng lại của tên nhóc láo xược kia. Dù sao, Junhyung cũng là một tên biết thương hoa tiếc ngọc nên hắn “Stop” lại việc dùng nắm đấm để xử lí. Hắn bất giác dùng hai tay ôm lấy mặt HyunSeung và ghé sát mặt của cậu, hắn thì thầm từng chữ với vẻ nghiêm túc và có phần hơi đáng sợ:

_Nhóc, hãy nhớ kĩ khuôn mặt này, sau này nhất định ta sẽ tìm nhóc để thanh toán đầy đủ sự xấc xược ngày hôm nay của nhóc, hãy nhớ ngày hôm nay và khuôn mặt ta, nhất định ta sẽ tìm nhóc đấy, nhất định!

Junhyung bỏ đi để lại HyunSeung đang lặng người vì vẻ đáng sợ của hắn toát lên qua lời nói vừa rồi, chậm rãi nhưng lạnh toát, khiến người khác sởn gai ốc vì biết rằng hắn không hề đùa.

Chap 4:

_Appa! Con không bao giờ lấy cô ta đâu!_ Biệt thự nhà họ Lee đột nhiên rung chuyển do một âm thanh có tần suất cao mà bộ nguồn của nó không ai khác ngoài cậu ấm Lee Kikwang.

_ Kikwang à! Con phải hiểu cho tình cảnh của gia đình ta lúc này chứ, con đừng có bướng như thế nữa, nghe lời appa, với umma nha Kikwang!

_Umma, đến umma mà con nói như vậy hả? Làm sao con có thể làm như thế được!_dường như sức chịu đựng của cậu ấm nhà họ Lee đã đến mức maximum rồi thì phải?

_Sao mà lại không thể? Hai đứa rất đẹp đôi, nam thanh nữ tú, một cặp hoàn hảo thế mà còn kêu la, thôi, hai đứa cứ lấy nhau đi!

_Thật hả? có thật là chỉ có như vậy không!

_Ờ! Thì cũng một phần vì sự nghiệp của gia đình mình thôi mà! Đúng không Ki ki yêu dấu!

_Đúng cái gì mà đúng, mà nói gì đi nữa thì con không thể lấy cô ta được, không thể được!

_Sao lại không được, con bé có vấn đề gì đâu?

_Sao lại không, cô ta hơn con tới 15 tuổi lận đó, appa, umma nghe rõ chưa, 15 tuổi chứ không phải là 5 tuổi đâu nha!

_ Assih! Hơn con 15 tuổi hay 25 tuổi thì con cũng phải lấy, ít ra là trên giấy tờ, hơn nữa, appa và umma đã thông báo tin này cho giới truyền thông rồi, không rút lại được!

_Appa, umma, hai người muốn phá nát hạnh phúc đời con sao?

_Yah! Con là con trai mà phá nát hạnh phúc đời con cái gì, sau này hai đứa lấy nhau cỡ chục năm rồi muốn đi tìm hạnh phúc đời con thì đi, lúc đó ta không cấm nữa! còn bây giờ, quản gia Park, nhốt nó vô phòng, không cho đi ra ngoài!

Kikwang bé nhỏ giờ chỉ còn biết câm nín khi nghe appa và umma cậu phán một câu nói xanh rờn và nhẹ tựa lông hồng nhưng sức công phá của nó với tâm hồn bay nhảy của chàng trai đang tuổi 18 thì không thua gì sức công phá của bom B52. Giờ đây Kikwang bé nhỏ đang trong trạng thái chết lâm sàng nên khả năng kháng cự là zero.

Quay lại với nhân vật chính của chúng ta nhá. Kể từ lần gặp nhau đó, Hyunseung không thể không nghĩ đến con người đó, con người với đôi mắt tự bao giờ đã gắn sâu vào trong tiềm thức của cậu, và đột nhiên một cảm giác kì lạ chợt đến, Hyunseung không hiểu cảm giác đó là gì, chỉ biết là đây là lần đầu tiên cảm giác đó ghé thăm trái tim cậu.

Hyunseung còn đang ngồi suy tư trong quán cà phê Mystery nên không nhận ra từ lúc cậu bước vào đây đã có hai cặp mắt dõi theo cậu một cách chăm chú, không rời mắt.

_Đô à, anh thấy cậu ta như thế nào, đẹp đấy chứ!_Người con trai với dáng vẻ nhỏ bé, cùng với khuôn mặt xinh xắn không khác búp bê khẽ nói với người con trai ngồi bên cạnh (À, chắc các readers đã nhận diện ra hai cặp mắt ấy là từ ai rồi nhá).

_ Đô, đô…Yah! Làm gì mà nhìn ghê thế hả, anh đang ngồi cạnh tôi đấy nhá, có muốn chết không hả?

_Sorry honey! Anh không cố ý làm em giận, đừng giận mà! Người con trai với vẻ nam tính đang chăm chú tia mục tiêu nên không để ý rằng người yêu hắn đang ngồi kế bên hắn (chậc! ham hố dễ sợ)

_ Im đi, trả lời câu hỏi của tôi trước đã, thấy cậu ta như thế nào, không nói được tôi đá ra ngoài đường ngay bây giờ!_ khuôn mặt xinh tựa búp bê đã được thay thế bằng khuôn mặt với ánh mắt xẹt điện hình viên đạn với ám khí dày đặc.

_Bình tĩnh, Xốp yêu dấu! cậu ta được đấy, một viên ngọc đáng giá!_ Đô mỉm cười nhìn Xốp rồi cả hai đều nở một nụ cười mang hơi hướng của thành phần bất hảo khiến Hyuseung đang suy tư cũng phải giợt mình vì cảm thấy dường như nguy hiểm đang rình rập.

( còn tiếp )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro