Chương 154: Trả lời tôi một vấn đề (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thôi Thắng Hiền đọc tin nhắn xong tâm tình càng thêm nóng nảy, hắn mang mấy phần tức giận còn sót lại chưa tan dùng sức ném điện thoại lên giường, một lát sau vẫn là đi tới nhặt điện thoại trả lời Trịnh Tú Tinh: "Được."

Rất nhanh đã có hồi đáp, chỉ vỏn vẹn hai chữ: "Cảm ơn!"

Hắn quăng điện thoại sang một bên, mệt mỏi ngã người xuống giường nhắm mắt lại.

Trước kia, hắn nghèo rớt mùng tơi không xứng với cô, tuy không trực tiếp thổ lộ, nhưng lại có thể vì cô đau bụng kinh nguyệt mà đưa cô tới phòng y tế, chăm sóc cô cả buổi chiều, cũng có thể vì cô mất ví tiền mà ngàn dặm xa xôi chạy tới đón cô, sau đó ở bên cạnh cô cả đêm. Hiện tại bản thân phú quý dư thừa, có thể cho cô mọi thứ trên đời, nhưng lại mất đi tư cách yêu cô.

Thử nói xem, ban đầu chỉ lả đơn thuần chú ý, đến cuối cùng triệt để yêu sâu sắc một lòng một dạ với cô nhiều năm như vậy, thế nào lại trở thành không thể đường đường chính chính yêu cô?

Lại nói, hắn đã từng thề với lòng cả đời này đối tốt với cô, chăm sóc cô, hiện tại thế nào, chỉ có thể dùng giao dịch mới có thể cùng cô một chỗ?
Đáy mắt Thôi Thắng Hiền hiện lên chút ướt át, hắn đưa tay lên che mắt lại, quá nửa ngày, hắn mới ngồi dậy, cầm áo khoác lên đi đến trường quay.
-
Thôi Thắng Hiền tới trường quay vừa đúng lúc Tống Tương Tư quay xong, chuẩn bị lên xe ra về. Thôi Thắng Hiền sải bước nhanh tới, ngăn cửa xe lại.

Tống Tương Tư thấy vậy bèn liếc hắn một cái bèn quay sang nói với người đại diện cùng trợ lý: "Hai người tạm ra ngoài xe đợi tôi một lát."

Sau khi hai người họ rời đi Thôi Thắng Hiền mới thu hồi cánh tay đang chặn ở cửa, Tống Tương Tư lại liếc hắn cái nữa rồi mới khum người ngồi vào trong xe, Thôi Thắng Hiền theo sát phía sau cũng lên xe, thuận thế đem cửa xe đóng lại.

"Thôi đại ảnh đế, tìm tôi chó chuyện gì sao?" Tống Tương Tư vừa hỏi tay vừa cầm bình nước khoáng vặn vặn nắp, nhưng vặn hoài không ra bèn đưa về phía Thôi Thắng Hiền: "Này, mở nắp giúp tôi đi!"

Thôi Thắng Hiền không hề đón nhận bình nước, mắt nhìn chằm chằm về phía Tống Tương Tư, hắn mấp máy môi một lúc mới hung hăng mở miệng: "Giúp tôi một việc, tôi đáp ứng cô một việc."

Tống Tương Tư bèn đưa chai nước nên miệng cắn cắn, sau đó cười tít mắt nhìn Thôi Thắng Hiền nói: "Chuyện gì cũng đáp ứng sao? Lên giường cùng tôi có được không?"

"Cô đừng ảo tưởng!" Thôi Thắng Hiền nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.
"Cut, anh cho rằng tôi thèm chắc!"

Tống Tương Tư hếch môi, ngẩng đầu uống một hớp nước, sau đó nghiêng đầu nhìn Thôi Thắng Hiền, nửa thật nửa đùa nói một câu: "Nếu như tôi nói, muốn mười phần trăm cổ phần của Hoàn Ảnh truyền thông, anh có đồng ý không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro