Chương 197 Vì cái gì không phải tôi? [7]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


_
Dì Trần đã chuẩn bị bữa sáng đâu vào đấy, thấy Trịnh Tú Tinh chạy từ trên lầu xuống, lập tức đặt bát xuống bàn ăn, cười hỏi:" Thiếu phu nhân, cô muốn ăn sáng sao?"

Trịnh Tú Tinh lắc lắc đầu, đi về phía bậc cửa, ngồi bệt xuống thay giày, chợt nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu lên, hướng về phía dì Trần hỏi một câu:" Thôi Thắng Hiền sáng nay mấy giờ rời đi vậy?"

Dì Trần:" Lúc ấy tôi cũng vừa dậy không lâu, khoảng 6 giờ gì đó."

Trịnh Tú Tinh gật đầu, lại hỏi:" Cái kia, nhìn hắn có chỗ nào không thoải mái hay không?"

Dì Trần nghĩ nghĩ một chút, nói:" Thôi tiên sinh rất bình thường... bất quá nhìn thần sắc có vẻ mệt mỏi, mặt mày hơi nhợt nhạt a."

Tay Trịnh Tú Tinh hơi khựng lại một chút, mím môi không nói gì.

Dì Trần đợi một chút không thấy cô trả lời, mở miệng hỏi:" Thiếu phu nhân, có chuyện gì sao?"

Trịnh Tú Tinh lắc lắc đầu, hướng phía dì Trần cười, rồi đẩy cửa bước ra ngoài.

Triệu Manh đã lái xe tới cổng Cẩm Tú Viên chờ, Trịnh Tú Tinh mở cửa xe, ngồi vào, Triệu Manh vừa khởi động, vừa càu nhàu cô cư nhiên lại ngủ quên như vậy, nói được nửa, lại nhìn đến cổ áo Trịnh Tú Tinh hé ra thấy có vết hôn, liền chẹp chẹp miệng vài tiếng, nói:" Khó trách không dậy được, hóa ra là cả đêm phóng túng a!"
Trịnh Tú Tinh đang bận nghĩ đến máu trên tay cùng trên giường, căn bản không để ý đến thái độ của Triệu Manh, dùng tay kéo cổ áo, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa sổ.

"Sao thế? Tâm trạng không tốt?" Triệu Manh nhìn thoáng qua Trịnh Tú Tinh, hỏi.

Trịnh Tú Tinh không mở miệng, Triệu Manh cũng không hỏi nữa, bèn với tay, bật nhạc.

Đường nội thành, thoáng có chút tắc nghẽn, đi rồi dừng, mãi mới đến được đường cao tốc, Trịnh Tú Tinh nhìn đến hiệu thuốc mở 24/24 bên đường, bèn nhanh miệng hô:" Dừng xe!"

"Làm sao thế?" Triệu Manh hoảng sợ, vội vàng đạp mạnh chân ga.

Trịnh Tú Tinh cầm ví, nói:" Tớ đi vào hiệu thuốc.

"Hiệu thuốc? Cậu thấy không thoải mái chỗ nào sao?" Triệu Manh ngữ khí có chút lo lắng.

"Không, là dùng cho việc khác." Trịnh Tú Tinh không nhiều lời, trực tiếp xuống xe, chậm rãi cước bộ đi tới phía hiệu thuốc.

***
Đến được đoàn phim, đã là quá 12 giờ trưa, Trịnh Tú Tinh cùng Triệu Manh trong khách sạn tùy tiện gọi vài món đơn giản, liền vội vàng đến phim trường.

Thợ trang điểm đã chờ sẵn, hóa trang hoàn tất, đã sắp đến thời gian quay phim, kết quả lại nhìn thấy đạo diễn với trợ lý của Thôi Thắng Hiền đang đứng một chỗ, vị trợ lý như đang gọi điện thoại.

Đạo diễn nhìn thấy Trịnh Tú Tinh, bèn hướng cô vẫy vẫy tay, Trịnh Tú Tinh đi tới, vừa mở miệng chào hỏi một tiếng:" Đạo diễn!", trợ lý của Thôi Thắng Hiền bên cạnh bỏ điện thoại xuống, chào Trịnh Tú Tinh một tiếng "Trịnh tiểu thư", sau đó mới hướng đạo diễn, uể oải nói:" Vẫn không có nghe máy."

"Công ty, nhà ở, các nơi có thể đến, cậu tìm qua hết chưa?"

"Đã tìm cả rồi." Trợ lý nói.

Trịnh Tú Tinh lên tiếng hỏi:" Có chuyện gì sao?"

"Không tìm thấy Thôi tiên sinh." Đạo diễn đáp, nghĩ một lát, liền đối với trợ lý của Thôi Thắng Hiền quyết định:" Như vậy đi, có lẽ Thôi tiên sinh thật sự có việc quan trọng, trước tiên tôi dời lại buổi quay cho cảnh khác, đợi khi nào Thôi tiên sinh thu xếp ổn thỏa, liền liên lạc qua, tôi sẽ sắp xếp một cái lịch trình khác."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro